Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 32 - C32

c32 c32c32

CHƯƠNG 32: Chuyến teambuilding của lớp (5) Thời Kim Lam mặc kệ lời cảnh báo lê thê của hệ thống rác rưởi, vẫn tò mò nâng niu hai hạt giống của Nhạc Yểu Yểu và Thẩm Tri Tung trên tay.

Vừa rồi Phương Nhu Gia đã biến lại bộ dáng ban đầu và bay vào một trong hai hạt giống. Coi như cô ta đã đồng ý với lời đê nghị trước đó của cô, rằng cô ta muốn đi cùng cô.

Thời Kim Lam thật sự không ngờ hai hạt giống này có tác dụng làm vật chứa cho hồn ma. Cô nhìn ngang liếc dọc mãi mà chẳng thấy bất thường gì, ngược lại còn khiến Phương Nhu Gia mất tự nhiên ló đầu ra và im lặng nhìn cô. Biểu cảm của cô ta cứ như đang hối hận về quyết định qua loa của mình.

Thời Kim Lam giả vờ không phát hiện sự hối hận của cô ta.

Trông Phương Nhu Gia lúc này rất giống với ma nữ mặc váy cưới khi cô ta dáo dác ló đầu ra từ chiếc vòng hồng ngọc. Toàn bộ cơ thể hồn ma hóa thành một làn khói mỏng bay lơ lửng trên hạt giống hệt như logo của ứng dụng nhắn tin nào đó*, chỉ là trông cô ta sinh động hơn thôi.

*Ám chỉ Wechat.

Thời Kim Lam vươn tay trỏ nhẹ nhàng chọt vào cơ thể mềm mại của Phương Nhu Gia. Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của chàng trai đội mũ lưỡi trai và chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa, cô lấy hộp bút trong cặp ra và móc rỗng hộp đựng compa để đặt hai hạt giống vào trong. Cô thương lượng với Phương Nhu Gia: “Hạt giống nhỏ quá nên em sợ làm mất chị, vì vậy chị ráng nghỉ ngơi trong này một lúc nha, khi nào xe đến nơi thì em sẽ trò chuyện kỹ càng hơn với chị.”

Thời Kim Lam dịu dàng nói “Ngoan”, người không biết nhìn thấy chắc còn tưởng cô đang dỗ mèo nhà.

Trương Triết Huy nhìn cô bằng ánh mắt kính nể đây khen ngợi, chắc chỉ có một mình Thời Kim Lam mới có thể sống chung với hồn ma một cách vui vẻ như vậy thôi nhỉ? Nhưng khi nghĩ lại thấy dáng vẻ của Phương Nhu Gia trước lúc hóa ma khá xinh đẹp, anh ấy bỗng nhiên cảm thấy dường như hành động của cô ta cũng không đáng sợ đến vậy.

Thời Kim Lam nhét hộp đựng compa vào cặp.

Từ nãy đến giờ, chàng trai đội mũ lưỡi trai và chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa chẳng hề dám hó hé câu nào. Ngay cả tài xế cũng chẳng dám khởi động lại xe buýt, mà giờ ông ta đang siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi, đưa mắt nhìn chằm chằm vô lăng phía trước.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đã vượt ngoài suy đoán của mọi hành khách, bởi chẳng ai ngờ được bọn họ chỉ kể một câu chuyện ma thôi mà gọi cả ma ra ám xe buýt thật.

Sau khi cất hộp đựng compa vào cặp, Thời Kim Lam lờ đi hai cặp mắt ngơ ngác của chàng trai đội mũ lưỡi trai và chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa, nhìn sang tài xế ngồi ở phía trước và nói: “Bác tài ơi, bây giờ an toàn rồi, bác có thể tiếp tục lái xe đến thị trấn Ngọc Tùng rồi đấy ạ.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.

Tài xế lờ đờ như thể người mất hồn, nhờ có tiếng gọi của cô nên mới giật mình tỉnh lại. Ông ta ậm ờ một tiếng rồi giơ tay lau mồ hôi trên trán, đáp rằng: “Được, được.” Ông ta cầm lấy chiếc khăn tay nhét trong khe cửa xe và lay sạch lòng bàn tay, sau đó nắm chặt bàn tay đấu tranh tư tưởng một lúc mới dám khởi động xe buýt một lân nữa.

Ánh đèn xe hắt lên mặt đất, chiếc xe thong thả chạy băng qua đường quốc lộ.

Chẳng biết mưa đã ngừng rơi từ lúc nào, ánh trăng bắt đầu ló dạng sau tâng mây tỏ ra ánh sáng rực rỡ. Cây cỏ hai bên đường quốc lộ dần trở nên mờ ảo, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót vọng ra.

Thời Kim Lam cầm cặp ngồi xuống chỗ ngôi đằng sau ghế tài xế mà vốn dĩ trước đó là chỗ của người phụ mập mạp. Tống Dư Ngộ cũng đứng dậy, đeo cặp một bên ngồi xuống bên cạnh cô.

Lão đạo sĩ và người phụ nữ mập mạp đều đang hôn mê, chẳng có ai muốn di chuyển bọn họ đi chỗ khác. Trương Vân Yến và Trương Triết Huy cũng xách cặp ngồi xuống chỗ ngồi đối diện cửa sau. Một người thì tiếp tục gặm nốt trái táo, còn một người thì dựa lưng vào ghế, quan tâm hỏi thăm chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa, “Anh vẫn ổn chứ?”

Trong tình huống lúc bấy giờ, cũng chỉ có mấy người bạn đồng hành của Thời Kim Lam như anh ấy có thể nói chuyện như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trông sắc mặt lại tái nhợt đến lạ.

Trương Triết Huy đoán nếu không vì chẳng có ngôi nhà nào trên đường đến thị trấn thì chắc anh ta đã nhảy xuống xe luôn rồi.

Thấy anh ta xanh xao như mất ba hồn bảy vía, Trương Triết Huy hất cằm hỏi: “Em có thể mượn điện thoại của anh để báo cảnh sát được không? Bọn em là học sinh cấp ba, nhà trường không có mang điện thoại đi học.” Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa lập tức siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nụ cười càng mất tự nhiên hơn, “Ở đây không có tín hiệu, đợi chừng nào xuống xe rồi báo cảnh sát sau ha?”

“Vậy ạ? Vừa rồi em thấy điện thoại anh vẫn báo tin nhắn tới được mà.” Trương Triết Huy đưa tay trỏ vuốt cằm như thể đang suy tư.

“Chắc em nhìn lầm rồi đấy?” Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa vô thức trả lời.

“Thị lực của em 10/10 đấy nhé? Sao nhìn lầm được? Có phải là anh không muốn cho em mượn điện thoại nên mới viện cớ không?” Trương Triết Huy rướn cổ muốn xem điện thoại của chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa.

Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa vô thức định giấu điện thoại đi, nhưng lại nhịn được, “Không có tín hiệu thật mà, nếu có thì anh đã báo cảnh sát rồi, hai người đang nằm vật ra đất là bọn buôn người đấy.” Trương Triết Huy “Ồ” một tiếng đầy mất hứng: “Vậy thì thôi.

Nói rồi anh ấy kéo Trương Vân Yến đang thưởng thức trái táo tới ngồi đối diện Thời Kim Lam.

Thấy bố Lam liếc nhìn mình, Trương Triết Huy chỉ biết cười mỉa mai rồi lựa một góc không ai thấy để lén véo đùi mình.

Trên chiếc xe buýt này, không chỉ có Phương Nhu Gia là không có bóng dưới chân.

Lúc này Tống Dư Ngộ đã đeo bao tay, bắt đầu lục lọi giỏ rau của người phụ nữ mập mạp. Bên trong có thịt, trứng và hành, ngoài ra còn có một số thứ lặt vặt khác như một chồng giấy vàng rất dày, một túi nến mới và một vài lá bùa với hoa văn kỳ lạ. Anh cầm điện thoại chụp những thứ này lại. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa phát hiện động tác của anh thì càng siết chặt điện thoại trong tay hơn.

Tống Dư Ngộ không thèm quan tâm hành động hiện tại của mình sẽ vạch trân lời nói dối mới nãy của Trương Triết Huy. Anh cất điện thoại vào túi quân, sau đó lục soát cơ thể người phụ nữ mập mạp và lão đạo sĩ, phát hiện một vài lá bùa tương tự trong túi của lão đạo sĩ. Nhưng điều khác biệt là những lá bùa trong giỏ rau của người phụ nữ mập mạp được vẽ bằng chu sa, ngoại trừ việc hoa văn có phần kỳ lạ thì tất cả đều bình thường. Còn lá bùa trong túi của lão đạo sĩ lại được vẽ bằng máu tươi, nét vẽ trông rất quái dị, chỉ mới liếc nhìn thôi đã khiến người khác thấy hơi chóng mặt.

Tống Dư Ngộ nhíu mày nhìn mấy lá bùa này.

Thời Kim Lam đang nghịch cây phất trần mình cướp được từ lão đạo sĩ. Cây phất trân được làm bằng bạch ngọc, mặc dù chất ngọc không bằng được chiếc vòng hông ngọc nhưng vẫn rất đẹp, hơn nữa rất hiếm có miếng ngọc nào dài như vậy.

Cô nghịch nó một lát thì phát hiện phân trên của cây phất trần có thể tháo rời. Sau khi tháo phần “đuôi ngựa” ra, cây phất trân trở thành một thanh ngọc trơn.

Bề mặt thanh ngọc có khắc vài ký tự mà Thời Kim Lam không hiểu, chẳng biết là có liên quan tới kinh sách Đạo giáo hay không.

Một lát sau, hai bên đường quốc lộ dần xuất hiện đèn đường. Trương Vân Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xung quanh đã không còn rừng rậm nữa mà bắt đầu xuất hiện nhà cửa và các kiến trúc đặc sắc.

Tài xế dừng xe buýt trước một chiếc mái vòm màu trắng, vừa mở cửa xe vừa nói: “Đến trạm rồi.” Đồng thời, bên tai bốn người vang lên tiếng thông báo máy móc lạnh lẽo của hệ thống.

[Hệ thống thông báo: Chúc mừng bốn người chơi đã đến trạm cuối an toàn, nhận được đồng tiền ác mộng x1000]

[Hệ thống thông báo: Xét thấy hành động của từng người chơi đều góp phân đưa nhiệm vụ cốt truyện rẽ sang một hướng khác khiến hệ thống không thể biết trước những chuyện có thể xảy ra trong màn chơi, để bảo đảm trải nghiệm của người chơi trong trò chơi, hệ thống sẽ mở khóa chế độ nhiệm vụ ngẫu nhiên sớm hơn dự kiến, mong người chơi hãy tham gia trò chơi thật nghiêm túc]

Sau khi đưa ra hai thông báo liên tiếp, hệ thống tạm gác giọng điệu mỉa mai sang một bên, bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ với giọng điệu nghiêm túc như lúc đầu. “Chúc mừng người chơi số 54088 mở khóa nhiệm vụ cốt truyện số 2. Chi tiết nhiệm vụ như sau...”

[Nhiệm vụ cốt truyện số 2: Thị trấn kỳ lạ]

[Chi tiết nhiệm vụ: Sau khi trải qua chuyến xe buýt kinh hoàng, các bạn đã đến thị trấn Ngọc Tùng an toàn. Lúc bấy giờ, các bạn nhận được tin nhắn định vị từ lớp trưởng, bảo các bạn hãy đến homestay để tập hợp với các bạn cùng lớp trước. Nhưng trên đường tới homestay, các bạn phát hiện thị trấn Ngọc Tùng có vẻ kỳ lạ...]

[Yêu cầu nhiệm vụ: Người chơi hãy tìm ra ba điều kỳ lạ vê thị trấn Ngọc Tùng, đồng thời trên đường đến homestay, hãy cố gắng tìm được càng nhiều bạn cùng lớp càng tốt]

[Lưu ý nhiệm vụ: Nếu người chơi không thể đến homestay trước 12 giờ đêm thì sẽ biến mất mãi mãi đó nha~] Sau khi nhìn thấy nhiệm vụ này, Thời Kim Lam rất muốn múa bút viết một bài tiểu luận 8000 chữ để mắng chửi hệ thống ngu ngốc.

Cô cứ tưởng vì bốn người bọn họ chưa đến địa điểm chính của màn chơi nên mới không đi chung với cả lớp. Nhưng bây giờ xem ra chẳng có ai có mặt ở địa điểm chính ngay từ ban đầu cả, những người còn lại đều được dịch chuyển từ vị trí cũ đến thẳng màn chơi luôn. Hệ thống thông báo nhiệm vụ cốt truyện xong thì nội dung trên màn hình ảo thay đổi, yêu cầu nhiệm vụ trở thành...

[Điều kỳ lạ về thị trấn Ngọc Tùng: 0/3]

[Số học sinh trong lớp đã tập hợp được: 4/48]

Sau khi yêu cầu nhiệm vụ cập nhật, hệ thống lập tức biến mất mà chẳng thèm đề cập đến chế độ nhiệm vụ ngẫu nhiên. Thời Kim Lam mím môi xem đồng hồ. Hiện tại đang là 8 giờ tối, còn bốn tiếng nữa là sẽ đến 12 giờ đêm.

Chẳng biết thị trấn Ngọc Tùng rộng lớn cỡ nào, nhưng đối với một người không phải dân bản địa thì việc vừa phải tập hợp 44 người vừa phải tìm ra ba điều kỳ lạ vê thị trấn trong vòng bốn tiếng đồng hồ vô cùng khó khăn. Hơn nữa lần này Thời Kim Lam cũng không thể vi phạm lời cảnh báo của hệ thống và hoàn thành nhiệm vụ theo cách riêng khác người nữa.

Ba người Tống Dư Ngộ nhận được nhiệm vụ giống cô, và hiển nhiên bọn họ cũng nhận thấy ác ý của hệ thống. Nhưng hiện tại không phải là lúc để thảo luận cùng nhau, vì vậy chẳng ai nhắc tới nhiệm vụ.

Thời Kim Lam lẩm bẩm “Mình là người, không thèm chấp bọn ngốc” vài lần, sau đó mới giương mắt nhìn ra ngoài xe. Nơi đây là một trạm xe buýt rất cũ được xây theo hình chữ U ngược cao ba tầng. Nhìn từ xa, thứ có thể thấy rõ nhất chính là các cửa sổ gập làm bằng gỗ và tất cả các phòng đều không bật đèn.

Trong trạm xe rộng lớn chỉ có vài chiếc xe buýt nhưng đều không hoạt động. Bên trong xe không có tài xế lẫn hành khách, khiến trạm xe trở nên vắng vẻ hơn bao giờ hết khi nhìn đi đâu cũng chẳng thấy bóng người.

Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, hét lớn với một sạp báo tối tăm bên phải cây đèn đường phía trước: “Ông Tôn! Trên xe có hai tên buôn người, ông mau đi thông báo cho bảo vệ thị trấn đi."

Giọng nói của tài xế vang khắp trạm xe rồi lại vọng vê. Mọi người nhìn theo hướng gọi của ông ta, thấy sạp báo bỗng nhiên mở cửa và có một người đàn ông mặc đồ đen, mũ đen bước ra. Ánh đèn tối mờ rọi xuống người ông ta, vừa lúc che khuất nửa gương mặt của ông ta trong bóng tối, chỉ để lộ nửa mặt đầy râu.

Ông ta xoa hai tay vào nhau rồi hà một hơi đầy sương trắng, cất giọng dò hỏi, “Ông nói gì cơ?”

Lúc này gương mặt ông ta mới lộ ra hết. Bên mắt phải ông ta có một vết sẹo to như con rết trông cực kỳ đáng sợ, có lẽ cũng tại vết thương này nên mắt phải ông ta cứ âm u.

Tài xế lặp lại lời vừa nấy. Ông Tôn lại xoa tay và hà hơi lân nữa, giật mình mở to mắt, “Là bọn buôn người thật đấy à?”

Thấy tài xế gật đâu, ông Tôn mới than ôi một tiếng rồi rướn cổ định nhìn vào trong xe. Nhưng vì giới hạn chiều cao, ông ta chẳng thấy được gì nên đành phải hỏi: “Có sao không? Đã báo cảnh sát chưa? Để tôi gọi người qua liên ” Thời Kim Lam vừa thấy ông Tôn nhắc tới việc báo cảnh sát thì lập tức quay đầu nhìn sang tài xế, lắc lư chiếc điện thoại trên tay, “Cháu đã báo cảnh sát rồi ạ, những chuyện còn lại thì đành làm phiền bác. Bọn cháu đang vội đi tập hợp với các bạn cùng lớp nên không thể ở lại đây nữa.”

Cô vừa nói vừa cười tủm tỉm, nhưng ý tứ thì lại rất rõ ràng...

Cảnh sát đã biết các cô đang ở đây.

Nên chắc là ông ta có thể xử lý mọi chuyện êm xuôi đúng chứ?

Hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều bạn cùng lớp.

Tài xế cứng nhắc gật đầu rồi đưa mắt dõi theo bốn người xuống xe. Kế đó, chàng trai đội mũ lưỡi trai cống cô gái trẻ tuổi trên lưng và đi cùng chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa xuống xe buýt. Thời Kim Lam đi đầu. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy định vị homestay do Vưu Tri Vi gửi trên thanh thông báo tin nhắn, thế là lập tức gửi tin nhắn trả lời nhưng không gửi được.

Chỉ sợ là không phải chính tay Vưu Tri Vị gửi định vị. Nhưng điều bất ngờ là cô đã gọi điện thoại báo cảnh sát thành công. Người ở đầu dây bên kia lập tức lập hồ sơ thông tin cho cô, hơn nữa còn tỏ rõ thái độ rằng họ sẽ điều động cảnh sát xuất phát nhanh nhất có thể.

Tuy vậy, cô cũng chỉ có thể đề cập đến những chuyện có liên quan tới bọn buôn người chứ chẳng thề nhắc tới thế giới ác mộng, cảm giác cứ như bị ai đó tắt tiếng vậy. Cuối cùng Thời Kim Lam cũng cảm giác được màn chơi hiện thức có điều kỳ lạ, cũng như nảy ra một vài suy đoán... Thứ nhất, thế giới ác mộng bí ẩn đã kết hợp với hiện thức, vì vậy nên thế giới hiện thực mới xuất hiện những hiện tượng siêu nhiên.

Thứ hai, cô vẫn bị đưa vào một không gian song song như lần trước mà thôi. Chẳng qua độ tự do của không gian song song này cao hơn trước, dẫn đến các NPC không bị trò chơi giới hạn hành động như trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã nữa.

Thứ ba, trên thế giới này vốn tôn tại một số thứ mà khoa học không thể giải thích được, còn cô thì đang trong quá trình đi từ không biết đến biết sau khi được trải nghiệm.

Cả ba suy đoán này đều không khiến Thời Kim Lam cảm thấy tốt đẹp gì.

Trên bản đồ định vị vị trí của homestay cách trạm xe này 1000 mét. Muốn đến đó thì phải băng qua tuyến đường chính của thị trấn và ba ngã rẽ. May mà bản đồ vẫn còn hoạt động ở đây, ít nhất thì nó có ích hơn hệ thống nhiều.

Trương Triết Huy giơ tay xoa bóp cánh tay mình một lát rồi bảo: “Ở đây lạnh quá, gió thổi làm mặt mình tê hết cả lên.”

Lúc ngồi trên xe buýt thì anh ấy chẳng cảm thấy gì, nhưng vừa bước xuống xe thì đã thấy gió lạnh. Bởi vì mới mưa nên không khí vừa ẩm vừa ướt, khi gió thổi vào mặt, anh ấy còn cảm nhận được độ ẩm trong cơn gió. “Hay chúng ta ra ngoài trước đi?” Trương Vân Yến chỉ tay về phía cổng trạm xe, nơi mà ba người chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa đã đi ra.

Dường như trạm xe đã bị bỏ bê nhiều năm nên mặt đất gồ ghề đầy vết lõm, hơn nữa trời vừa đổ mưa to nên có những vũng nước đọng lại. Cố tình là nơi đây còn không hướng sáng nên phải đi lại cẩn thận, nếu không sẽ dẫm vào vũng nước rồi lạnh cóng chân. Trương Triết Huy khẽ lẩm bẩm, “Bọn họ giỏi nhìn trong bóng tối thật.”

Tống Dư Ngộ nghiêng đầu nhìn anh ấy, “Chắc chắn là còn tinh hơn thị lực 10/10 của cậu.”

Trương Vân Yến đút hai tay vào túi, nói nhỏ: “Cứ để bọn họ đi như vậy hả?”

Thời Kim Lam ậm ờ một tiếng, “Bọn họ còn chẳng biết đến sự tồn tại của Phương Nhu Gia, chắc không phải cùng một đám đâu mà là có mục đích khác. Trước hết cứ để bọn họ thích làm gì thì làm đi.”

Trên xe buýt, không phải chỉ mình Phương Nhu Gia là không có bóng mà ngay cả ba người chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa cũng không có. Nhưng dường như bọn họ không biết bản thân là ma, bởi bọn họ đã thật sự hoảng sợ sau khi nhìn thấy gương mặt thật của Phương Nhu Gia. Đây là lần đầu tiên Thời Kim Lam thấy một con ma bị một con ma khác dọa sợ tới ngất, thật sự rất thú vị. Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thông báo.

“Chúc mừng người chơi đã phát hiện điều kỳ lạ vê thị trấn Ngọc Tùng - “Hồn ma lữ khách”. Hỡi những vị khách ngoại lai, vì sao nán lại nơi đây?”

Bốn người đều sửng sốt, không ngờ mới đó mà đã hoàn thành một phần ba nhiệm vụ.

Trương Triết Huy run rẩy nói: “Vãi! Cả ba bọn họ đều là ma hả?”

Lúc còn trên xe, ngoại trừ chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa ra thì tất cả mọi người đều ngồi trên ghế, lại thêm ánh đèn chiếu xuống từ bên trên nên rất khó kiểm tra bọn họ có bóng hay không. Vì vậy ban đầu anh ấy mới không phát hiện sự bất thường của các hành khách.

Sau đó trong lúc Thời Kim Lam nói chuyện với các hành khách, anh ấy phát hiện bọn họ cực kỳ tin tưởng về sự tồn tại của hồn ma nên mới thấy kỳ lạ.

Rồi đến lúc Tống Dư Ngộ bắt chuyện với chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa, khi anh ấy thò đầu sang thì phát hiện anh ta không có bóng. Lúc đó suýt nữa anh ấy đã giật mình thót tim rồi, cho nên cuối cùng mới thăm dò chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa sau khi Thời Kim Lam đã thuyết phục được Phương Nhu Gia.

Kết quả cái bẫy của anh ấy có tác dụng thật, thế nên anh ấy mới không dám ngồi trước chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa nữa.

Nhưng anh ấy không ngờ chàng trai đội mũ lưỡi trai và cô gái trẻ tuổi kia cũng là ma. Đến giờ anh ấy vẫn còn nhớ lực cản khi mình nhét táo vào miệng cô ta. Trương Triết Huy bịt miệng, khẽ rú lên rằng: “Con mẹ nó, đứa nào bảo ma quỷ không có thực thể đấy?”

Tống Dư Ngộ lấy bánh Oreo trong cặp ra và đưa cho Thời Kim Lam, thuận miệng suy đoán: “Có thể là do chúng ta xuyên vào trò chơi nên mới chạm vào bọn họ được đấy.”

Còn sự thật là gì? Ai mà biết được?

Vừa nhắc tới trò chơi thì Trương Triết Huy đã bị dời sự chú ý đi ngay, “Đến giờ mình vẫn chưa rõ tình huống hiện tại của chúng ta là sao đấy? Rõ ràng đang yên đang lành, sao tự dưng tụi mình bị đưa đến đây?”

Trước đó anh ấy đã thắc mắc cả đống chuyện rồi, nhưng sau khi trải nghiệm những chuyện xảy ra trên xe buýt, nỗi thắc mắc của anh ấy cũng ít đi.

Thời Kim Lam đang ăn bánh Oreo nên không muốn nói chuyện, Tống Dư Ngộ đành tóm tắt ngắn gọn màn chơi trường cấp ba Văn Nhã và thuận tiện phổ cập khoa học về ứng dụng thế giới ác mộng cho hai nhóc lính mới. Trương Vân Yến cầm điện thoại suy tư: “Vậy là không biết vì nguyên do gì, nhưng chúng ta đã bị đưa vào một trò chơi siêu nhiên cực kỳ nguy hiểm.”

Thời Kim Lam gật đầu nuốt miếng bánh Oreo vào bụng rồi nói: “Tốt nhất là chúng ta phải mau chóng tìm được những người khác trong lớp. Nếu không có khi sẽ gặp nguy hiểm khác.

Nhưng hiện tại chúng ta chưa hiểu rõ tình hình trong thị trấn, mà cũng không thể tìm đại một người để hỏi được.”

Tuy nhiên có một điều mà cô có thể khẳng định, đó là chắc chắn trong thị trấn có ma, hơn nữa khả năng cao còn có liên quan đến việc lừa bán phụ nữ. Dẫu vậy, Thời Kim Lam cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như thế. Bởi nếu xảy ra trường hợp phụ nữ bị lừa bán trong một thị trấn là địa điểm du lịch thường xuyên có du khách ghé thăm thì sẽ rất dễ bị phát hiện.

Mà điều khiến Thời Kim Lam để ý đó là Trương Triết Huy từng đề cập đến một tin tức rằng người ta đã đào được cả trăm cái xác trong ngọn núi gần thị trấn Ngọc Tùng. Trương Triết Huy nghe cô hỏi về tin tức đó thì cố gắng nhớ lại. Lúc ấy khi tám nhảm với Thời Kim Lam, anh ấy đâu nghĩ mình sẽ bị đưa tới thị trấn này.

Dựa vào thời gian mà nhiệm vụ hệ thống cung cấp thì hiện tại là ngày 20 tháng 12, mà bài báo kia thì được đưa tin vào ngày 23 tháng 12, vừa đúng ba ngày.

Anh ấy suýt soa, “Đừng nói là tụi mình xuyên về quá khứ đấy nhé? Nhưng cả trăm cái xác kia là xác của ai?”

Khi đọc được tin tức, anh ấy đã sốc đến trợn mắt há miệng. Nhưng anh ấy chỉ mới kịp nhớ được vài từ khóa quan trọng thì đã bị Đan Hiểu Vũ bắt làm bài, sau đó thì quên xem lại. Nếu không vì thấy chán trong lúc đợi xe buýt thì anh ấy đã không nhắc tới chuyện này.

Tống Dư Ngộ nói một cách khách quan: “Cũng có thể là của chúng ta.”

Trương Triết Huy lập tức nổi da gà, đến Trương Vân Yến cũng sợ hãi nhìn sang.

Thời Kim Lam lập tức trừng mắt liếc anh một cái, tức giận bảo: “Đừng có nói bậy.”

Tống Dư Ngộ lập tức đưa tay kéo khóa miệng lại, tỏ vẻ bản thân sẽ im lặng.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Trương Triết Huy nhìn ra xa thấy có ba người đàn ông đang cầm dây thừng đi tới. Người đàn ông đi đầu có dáng người cao lớn, dù đang là mùa đông nhưng cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh. Hai người đi sau thấp hơn người đầu tiên một chút. Bọn họ nhìn thấy bốn người đứng ngoài trạm xe ở tít đằng xa thì rướn cổ lên nói gì đó với người đàn ông cao lớn.

Bọn họ giãm lên vũng nước trên mặt đất và bước tới đây. Khi bọn họ đến gần, Trương Triết Huy mới nhìn thấy màu áo khoác đỏ sẫm của họ. Ngoại trừ người đàn ông mặc áo khoác mỏng thì hai người còn lại đều khoác áo khoác lông bên ngoài.

Người đàn ông đi đầu có gương mặt chữ điền. Ông ta thấy bốn người bọn họ chỉ là học sinh thì nói: “Chắc mấy đứa đến thị trấn để du lịch đúng không? Sao tối rồi mà còn ở trạm xe?”

Ông ta vừa nói chuyện vừa đưa đôi mắt do dự nhìn sang bốn người. Sau khi nhìn đến Thời Kim Lam thì ông ta dừng mắt lại.

Dưới nền trời đen huyền, đôi mắt người đàn ông mặt chữ điền như muốn hòa vào ánh đèn đường mờ tối đến nơi. Tuy nhiên ác ý hăn lên trong mắt ông ta lại rõ ràng đến mức người khác chẳng thể lờ đi.

Thời Kim Lam vẫn ung dung ăn bánh Oreo. Tống Dư Ngộ bước tới chắn trước mặt cô, “Bọn cháu mới đi xe buýt tới đây. Có thể cho cháu hỏi đường đến homestay Hạt Lứa không ạ?”

Giọng nói của anh lạnh băng không chút dao động, nhưng bất kỳ ai quen biết anh đều có thể nhận ra tâm trạng anh đang rất tệ.

Người đàn ông mặt chữ điền bị anh chắn mất tâm mắt nên nhíu mày lại, nhưng có vẻ ông ta đang e dè điều gì đó nên cũng chẳng làm gì, chỉ giơ tay chỉ về con đường duy nhất phía trước, “Cứ đi thẳng thì sẽ nhìn thấy một cây câu. Sau khi qua cầu thì rẽ phải là tới nơi.”

Tống Dư Ngộ kéo tay Thời Kim Lam dắt cô đi đầu cùng mình, còn Trương Triết Huy thì tự giác theo sau với Trương Vân Yến để che khuất tâm nhìn của ba người đằng sau.

Bọn họ tiến về phía trước trên nền đất đây vũng nước, và trong lúc đó ba người đằng sau vẫn chưa từng rời mắt đi.

Tống Dư Ngộ không thoải mái bẻ khớp ngón tay.

Trương Vân Yến khẽ nói: “Chẳng phải là hành động của bọn họ quá lộ liễu hả?”

“Bây giờ là buổi tối, nơi này còn là địa bàn của bọn họ, xung quanh lại chẳng có camera, cho dù bọn họ muốn làm gì thật thì cũng không ai biết được chúng ta đã chết như thế nào.” Giọng điệu Thời Kim Lam đều đều.

Trương Vân Yến nghe vậy thì nổi hết da gà, da vịt.

Thời Kim Lam vỗ vai an ủi cô ấy, “Yên tâm, bọn họ chưa gan đến mức dám ra tay trực tiếp với chúng ta đâu.” Trước đó cô đã phỏng đoán cái chết của Phương Nhu Gia có liên quan mật thiết với thị trấn Ngọc Tùng. Bây giờ xem ra không chỉ là có liên quan thôi đâu, mà chắc chắn là cô ta đã chết ở đây,

Có lẽ người phụ nữ mập mạp và lão đạo sĩ là người phụ trách theo dõi những du khách ghé thăm thị trấn Ngọc Tùng. Sau khi xác định có thể ra tay thì bọn họ sẽ gửi tình báo cho người nào đó trong thị trấn, đợi du khách đến là lập tức ra tay.

Nghĩ tới đây, Thời Kim Lam lấy hộp đựng compa từ cặp ra. Cô đang định hỏi Phương Nhu Gia tình hình cụ thể thì đột nhiên nghe thấy tiếng kèn xô na chói tai truyền tới từ phía trước.

Trương Vân Yến đang suy nghĩ về ba người đàn ông kia nên bị dọa giật mình, vô thức ôm chặt cánh tay Thời Kim Lam. x+x 932 +xx*
Bình Luận (0)
Comment