c33
c33c33
CHƯƠNG 33: Chuyến teambuilding của lớp (6) Tiếng kèn xô na cao vút vang vọng khắp con đường, ngay cả vũng nước trên mặt đất dường như cũng nổi lên những gợn sóng vì âm thanh đột ngột này, khiến hình ảnh ánh trăng phản chiếu bên trong run rẩy.
Trương Triết Huy chửi tục mấy câu rồi kinh hoàng nhìn sang hướng truyền âm thanh tới, nhưng phía trước con đường là một ngã rẽ tối đen, có lẽ tiếng kèn xô na phát ra từ đó.
Trong bầu không khí kỳ quái này, Trương Vân Yến do dự nói: “Chúng ta có nên qua đó xem thử không?”
Hiện tại chỉ mới hơn 8 giờ tối, thế nhưng chỉ có một số rất ít cây đèn đường vẫn còn sáng đèn, nhà cửa xung quanh đều đóng chặt cửa sổ cứ như chẳng có ai ở. Nơi này trông chẳng giống thị trấn du lịch nổi tiếng gì hết, mà giống một thôn làng đã rơi vào lãng quên hơn. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Tiếng kèn xô na vẫn cứ tiếp diễn từng nhịp như không định dừng lại. Thời Kim Lam quay đầu nhìn về phía cổng trạm xe, thấy ba người đàn ông kia đã biến mất. Cô nói: “Cứ qua đó xem thử đi. Tiếng kèn xô na lớn như vậy, biết đâu những thành viên khác trong lớp cũng sẽ qua xem.' Thông thường người ta chỉ thổi kèn xô na vào những dịp như đám cưới hay đám tang. Tuy vậy trong thời đại ngày nay, còn rất ít người thổi kèn xô na trong lễ cưới, riêng đám tang thì vẫn giữ nguyên phong tục cũ.
Nhiệm vụ cốt truyện số 2 yêu câu bọn họ phải phát hiện ba điều kỳ lạ về thị trấn Ngọc Tùng, trong khi đó tiếng kèn xô na đột ngột vang lên lúc này hiển nhiên rất kỳ lạ, không lý nào mà họ không qua xem. Trương Vân Yến và Trương Triết Huy đều đồng tình với quyết định của cô.
Trương Vân Yến hơi xãu hổ buông cánh tay Thời Kim Lam ra. Bốn người bước vào ngã rẽ nhỏ hẹp, tối tăm phía trước. Lối rẽ này cách chỗ họ đứng khoảng chừng trăm mét, vì vậy họ phải băng qua một đoạn đường ngắn thì mới đến được.
Tiếng kèn xô na âm ï gần như đã át đi tiếng nước lao xao khi bọn họ băng qua những vũng nước. Nhưng khi bọn họ bước chân trên con đường vắng vẻ, sự hoang tàn nơi đây thậm chí còn đáng sợ và lạnh lẽo tiếng kèn XỔ na nọ.
Trương Triết Huy xoa xoa cánh tay, dáo dác nhìn xung quanh.
Hai bên đường trải dài đây những ngôi nhà gỗ, ngôi nhà cao nhất cũng chẳng cao quá ba tầng. Những chiếc đèn lông phai màu được treo dưới mái hiên không sáng đèn. Hai bên cửa lớn có dán câu đối cũng bị phai màu, dường như phần dưới câu đối đã bị trẻ con nghịch ngợm xé mất nên trông nham nhở chẳng có tí thẩm mỹ gì.
Đây sẽ là một cảnh tượng rất bình thường nếu như góc trên bên phải mỗi cánh cửa đều không có một ngọn nến đỏ nhỏ dài bằng ngón tay đang le lói ngọn lửa đỏ. Ánh nến hắt lên ba cây nhang đang cháy dở, tàn nhang rơi xuống, làn khói nhang màu trắng mờ lượn lờ bay lên. Ngoài ra còn có một chiếc ly sứ trắng đựng đầy nước đặt phía trước nến nhang. Mặt nước trong ly phản chiếu bóng tối mờ mịt xung quanh.
“Sao mình cứ thấy nơi này kỳ lạ kiểu gì ấy?” Hai tay Trương Triết Huy nổi da gà. Anh ấy chỉ tay về phía ngọn nến đang le lói ánh lửa.
Đường lớn là một đường thẳng dài, vì vậy gió từ đầu đường có thể thổi xuôi xuống cuối phố, khiến anh ấy lạnh đến mức hai hàm răng va lập cập, tóc muốn dựng đứng lên trời đến nơi. Đáng lý ra ánh nến đỏ không thể cháy tiếp trong thời tiết lạnh thấu xương thế này, nhưng bọn họ đã đi ngang bảy, tám ngôi nhà và ánh nến của ngôi nhà nào cũng không tắt, chỉ thỉnh thoảng mới hơi lay động một chút thôi.
Hệt như có một thứ gì đó đang đứng chắn gió lạnh trước ngọn nến, đồng thời thong dong hưởng hương khói.
“Đúng là hơi kỳ lạ thật.” Tống Dư Ngộ đột nhiên dừng chân, sau đó bước tới trước cửa một ngôi nhà. Anh hơi khom người, quan sát tỉ mỉ nén nhang đang cháy.
Hành động bất ngờ này của anh đã khiến Trương Triết Huy hoảng sợ. Anh ấy vội vàng ngoái nhìn ra sau cứ như một tên trộm, sau đó hạ thấp giọng nói: “Cậu làm gì đấy?” Dù là thân hay ma thì cũng phải kiêng ky. Có thể hành động cúng bái trước cửa nhà dù không phải ngày lễ đặc biệt chính là một phong tục bình thường của thị trấn. Nếu bọn họ làm gì liều lĩnh dẫn đến động chạm vào thứ gì thì có khác gì người già tự sát đâu... Đầu sợ mình sống quá lâu.
Nhưng anh ấy vừa dứt lời, Thời Kim Lam đứng bên cạnh cũng đột nhiên hành động. Cô xoay tròn cây phất trần đã bị tháo phần “đuôi ngựa” trên tay như đang xoay bút, thản nhiên ném vỏ bánh Oreo rỗng vào thùng rác đặt trước cửa nhà, sau đó ngồi xổm trước mặt Tống Dư Ngộ. Hai người ngồi đối diện nhau, cùng nhìn chằm chằm chiếc ly sứ đựng nước.
Trương Triết Huy: “...”
Mái! Nếu phía trước bàn thờ có thứ gì thật thì nó cũng sẽ bị hai người dọa sợ chết khiếp vì bọn họ tự dưng qua đó ngồi nhìn chằm chằm đấy. Anh ấy quay đầu muốn tìm đồng minh, nhưng lại thấy Trương Vân Yến đứng bên cạnh đã cầm điện thoại từ lúc nào, bây giờ đang ngồi xổm trước bàn thờ của ngôi nhà khác và căn đủ góc chụp ảnh như muốn lưu giữ cảnh tượng hiện tại để sau này tiện xem lại và phân tích. Trương Triết Huy: “...”
Rõ ràng là trò chơi bốn người, nhưng vì sao chỉ có mình anh ấy lạc quẻ vậy.
Trương Triết Huy muốn hòa nhập xã hội, vì vậy cũng bước tới quan sát một cánh cửa nhà. Vì nên của ngôi nhà này khá cao nên anh ấy phải bước lên vài bậc thang thì mới tới cửa. Trùng hợp là bên phải cổng chất một đống củi cao có thể chắn gió.
Anh ấy đi tới bên cạnh đống củi, đứng từ trên cao nhìn xuống ánh nến le lói như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn từ tư thế này. Nhưng khi đứng từ cao nhìn xuống, anh ấy chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ly nước.
Vừa rồi nhờ có đống củi chắn gió nên anh ấy đã bớt sợ đi hẳn, bây giờ anh ấy đột nhiên nảy ra vài ý định nghịch ngợm, thế là thè lưỡi với hình ảnh phản chiếu của mình. Gương mặt trong ly nước cũng làm hành động giống hệt anh ấy, nhưng trong một thoáng, dường như Trương Triết Huy đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình hơi nhếch môi lên.
Anh ấy hoảng sợ lùi lại hai bước, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ vẫn đang ngôi đối diện nhau trước ánh nền và thì thâm gì đó với nhau như thể không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Thấy vậy, anh ấy cứ tưởng mới nãy mình nhìn lầm nên lại thò đầu về phía trước.
Hình ảnh phản chiếu trong ly nước vẫn giống y hệt anh ấy. Anh ấy thè lưỡi, gương mặt được phản chiếu cũng thè lưỡi. Sau khi làm vài động tác mà vẫn như vậy, Trương Triết Huy mới cho rằng bản thân đã thật sự nhìn lâm.
Nhưng ngay lúc này, một giọt mưa đã bị đóng băng trên nóc nhà đột nhiên rơi xuống, trùng hợp rơi trúng đỉnh đầu anh ấy. Cái lạnh buốt khiến anh ấy run lên, vội vàng đưa tay sờ lên đầu thì sờ được thứ gì đó ướt đẫm.
Anh ấy đứng thẳng người, chiều cao 1 mét 83 vừa vặn cao ngang đống củi. Lúc này anh ấy đang đứng bên cạnh hàng rào, vừa vặn đối mặt với chiếc cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ trên bậc thang.
Anh ấy lùi lại một bước, xoa xoa đỉnh đầu. Anh ấy mãi mới xua đi cái lạnh thấu xương trên đầu mình được thì đột nhiên cảm thấy trên đầu lạnh căm. Khi đưa mắt nhìn sang đống củi bên cạnh, anh ấy thâm nghĩ có phải dạo này mình cao lên rồi không mà đến đống củi cao như vậy cũng chẳng chắn gió giùm mình nổi. Trong lúc anh ấy đang nghĩ như vậy, cảm giác lạnh căm trên đỉnh đầu anh ấy vẫn không biến mất mà ngược lại còn rõ ràng hơn. Tưởng như có thứ gì đó quái dị đang nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh ấy và cân nhắc nên cạy mở đầu anh ấy để xơi tái bộ não bên trong khi nào. Trương Triết Huy tự bị chính suy nghĩ vẩn vơ của mình dọa sợ nên vô thức ngẩng đầu...
Chẳng biết cánh cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ đã mở ra từ khi nào, và lúc này đâu có một đôi mắt âm u đang đứng từ trong phòng tối đen nhìn ra ngoài.
Trương Triết Huy ngẩng đầu vừa lúc va phải đôi mắt nọ. Kẻ kia thấy mình bị phát hiện thì bắt đầu di chuyển, đôi mắt nhìn từ trên cao xuống càng ngày càng âm u hơn. “Mái” Trương Triết Huy sợ tới mức lùi lại liên tiếp mấy bước. Động tác này khiến anh ấy va phải Trương Vân Yến đang đứng đẳng sau. Trương Vân Yến bị anh ấy làm sợ lây, vô thức siết chặt điện thoại nói: “Sao thế?”
Trương Triết Huy hít vào một hơi rồi vươn tay chỉ về phía trước, run giọng nói: “Chỗ... Chỗ đó có người đang nhìn lén chúng ta.”
Nghe vậy, Trương Vân Yến nổi hết da gà. Nhưng khi nhìn theo hướng chỉ của anh ấy thì cô ấy chỉ thấy cánh cửa sổ đóng chặt, “Cậu... Cậu không nhìn lâm chứ? Ở đó đâu có gì đâu.”
Mặc dù cô ấy hỏi vậy nhưng giọng nói vẫn vô thức run rẩy, hiển nhiên là cô ấy đã tin lời Trương Triết Huy nói rồi.
Trương Triết Huy ngẩng đầu, phát hiện chẳng biết cánh cửa sổ đã khép lại từ lúc nào. Anh ấy muốn lại gần kiểm tra nhưng không dám, đang định lên tiếng thì thấy Thời Kim Lam đã đứng dậy. Cô câm thanh ngọc chọt vào cánh cửa sổ mà anh ấy nói, sau đó cất cao giọng: “Xin chào, có ai không?”
Trương Triết Huy: “..."
Đậu mái
Thời Kim Lam chọt vài lân nhưng chẳng mở được cửa, cũng không có ai đáp lại, thế là tặc lưỡi một tiếng, “Dám dọa người khác mà không dám lộ mặt à? Hay do ngoại hình xấu quá? Có xấu cũng không sao, tôi không cười đâu.
Trương Vân Yến: “..."
Đỉnh thật, cứ như thể cô không sợ gì hết vậy.
Tống Dư Ngộ cũng ởi tới, đứng trên bậc thang cùng Trương Triết Huy và nhìn xuống chiếc chén sứ bên dưới ánh nến. Anh khoanh tay trước ngực, nói: “Nếu mình đá văng cái này thì không biết liệu người trong đó có đi ra không nhỉ?”
Trương Triết Huy & Trương Vân Yến: “...”
Không phải chứ anh trai, anh không sợ chết thật đấy à? Thời Kim Lam nhìn chằm chằm vào cánh cổng đóng chặt, gương mặt thoáng qua vẻ do dự. Nhưng sau một lúc suy nghĩ ngắn ngủi, cô lại ngân dài giọng nói rằng: “Thôi kệ đi, chúng ta tới đây để du lịch chứ không phải để phá làng phá xóm, đừng nghịch đồ của người khác.” Tống Dư Ngộ khẽ ậm ờ đồng ý, nhưng Trương Triết Huy có thể nghe ra sự tiếc nuối từ giọng điệu của anh. Anh ấy liếc nhìn sang bên cạnh, thâm nghĩ nếu Thời Kim Lam không nói vậy thì liệu anh có đá văng toàn bộ đồ vật trên bàn thờ trước cổng thật hay không.
Anh ấy hết nhìn thánh học lại nhìn cô học sinh giỏi của lớp, bắt đầu hoài nghi không biết ai mới đúng là “học sinh cá biệt” mà giáo viên chủ nhiệm cần để ý.
Thời Kim Lam lại chọt thêm hai cái vào cửa sổ, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì thì thu tay lại, lắc đầu bảo: “Thời buổi này, người bị dọa còn chưa bỏ chạy thì người đi dọa người khác đã trốn chui trốn nhủi không dám hó hé gì rồi, chẳng thú vị gì hết”
Sau khi mỉa mai xong, cô đi về phía tiếng kèn xô na truyền tới cùng ba người còn lại.
Trương Triết Huy vẫn còn thấy sợ đôi mắt khi nãy nên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn sang cửa sổ. Nhưng mãi đến khi bốn người rẽ vào ngã rẽ thì cánh cửa sổ kia vẫn không mở ra lần nữa.
Anh ấy nghĩ cho dù là người hay ma ở trong đó thì có lẽ kẻ đó cũng không dám chọc vào hai vị tổ tông đang đi cùng mình. Con đường phía sau ngã rẽ hoàn toàn trái ngược với con đường hoang vắng trước đó. Đi vê phía trước hơn mười mét, bọn họ bắt gặp con đường ngập trong ánh sáng. Những ánh đèn màu vàng ấm áp hắt từ trong nhà ra ngoài cửa, lấn át bóng tối mờ mịt.
Đối diện những ngôi nhà là một quảng trường nhỏ vắng vẻ. Trên quảng trường bày biện rất nhiều đồ cúng, hai bên có rất nhiều người đàn ông mặc đồ trắng đứng xếp hàng. Nếu chỉ nhìn sơ qua thì không thể đếm xuể có bao nhiêu người. Tất cả bọn họ đều đang lần lượt dâng hương cho người đã mất.
Bên cạnh đó có mấy mười mấy người thổi kèn xô na đang quây quần bên nhau và thổi kèn xô na. Tiếng kèn quả thật đang phát ra từ đây.
Phía trước chậu than có hai ông bà lão mặc đồ tang đang vừa vái lạy vừa khóc nỉ non. Nhưng vì cách quá xa nên Thời Kim Lam không thể thấy rõ gương mặt người mất, dù vậy cô vẫn có thể đoán được người này còn khá trẻ, có vẻ là con hoặc cháu của hai ông bà lão kia.
Trong tình huống này, cô không nên bước tới hỏi chuyện trực tiếp thì hơn.
Thời Kim Lam đảo mắt nhìn xung quanh, bắt gặp một vài cụ già chống gậy có người thì đứng, có người thì ngồi trước cửa nhà mình. Tất cả bọn họ đều đang quan sát đám tang trong quảng trường nhỏ. Ánh đèn đường hắt lên nhưng gương mặt nhăn nheo như vỏ cây khiến sắc mặt họ trở nên khỏe mạnh hơn chút.
Trương Triết Huy cũng phát hiện chuyện này. Anh ấy hạ thấp giọng vừa đủ cho cả bọn nghe được, thì thâm, “Mặc dù chỗ này sáng hơn nhưng sao mình càng thấy sợ hơn vậy?”
Trương Vân Yến gật đầu đồng tình. Đặc biệt là những cụ già không tham dự đám tang ấy, bọn họ cứ nhìn chằm chằm tang lễ như thể bị hút hồn, tựa như ở đó có thể gì đó khiến bọn họ không thể rời mắt được vậy.
Thời Kim Lam không bình luận gì. Cô nhét thanh ngọc vào cặp rồi nghênh ngang bước tới ngôi nhà gần đó nhất.
Chủ ngôi nhà ấy là một bà lão có dáng người thấp bé, trên đầu choàng chiếc khăn vuông màu xám che hết mái tóc hoa râm và chỉ để lộ gương mặt già nua nhăn nheo lấm tấm vết đồi mồi. Lúc này bà lão đang ngồi trên ghế đá trước cửa nhà, hai tay chống lên một chiếc gậy. Bởi vì bà lão còng lưng xuống nên trông chỉ cao bằng một nửa cây gậy.
Trước cổng ngôi nhà này cũng thờ một ly nước trong, chỉ khác là ngọn nến không phải màu đỏ mà là màu trắng. Thời Kim Lam giương mắt nhìn xung quanh, thấy mấy ngôi nhà gần đây cũng đều như vậy. Cô đi tới bên cạnh bà lão, vì cô đang đứng thẳng nên phải nhìn bà lão từ trên xuống.
Dù vậy, bà lão vẫn cứ nhìn chằm chằm lễ tang trong quảng trường nhỏ. Mãi tới khi Thời Kim Lam che khuất hoàn toàn tâm mắt bà ta thì bà ta mới ung dung ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thời Kim Lam bằng đôi mắt đục ngầu.
Đứng gân thế này Thời Kim Lam mới có thể nhìn rõ những vết đồi mồi và nếp nhăn trên da bà lão. Đôi mắt bà ta trông rất hoảng loạn, cứ như thể không biết mình đang ở đâu và người đứng trước mặt mình là ai.
Một già một trẻ cứ im lặng nhìn nhau suốt. Trương Triết Huy cảm thấy cảnh tượng này rất kinh dị, sau đó anh ấy nhân cơ hội mình đứng cách bọn họ khá xa để quan sát bà lão thật kỹ.
Hơn nửa cơ thể bà ta bị chiếc khăn vuông màu xám che khuất. Mặc dù trời rất lạnh nhưng bà ta cũng chỉ mặc một chiếc áo bông màu đen và một chiếc quân dài rộng rãi màu nâu. Đôi chân bà lão lọt thỏm trong ống quần rộng, bàn chân lộ ra bên dưới chỉ to bằng bàn tay.
Hiển nhiên bà ta đã bó chân từ khi còn nhỏ.
Trương Triết Huy khó hiểu. Trông bà lão cùng lắm cũng chỉ 80 tuổi, tuy nhiên 80 năm trước mặc dù xã hội còn loạn lạc nhưng đã bỏ tập tục bó chân từ lâu rồi.
Chẳng lẽ là vì khi ấy thị trấn Ngọc Tùng quá lạc hậu nên vẫn giữ những hủ tục ấy ư?
Không ai có thể giải đáp thắc mắc của anh ấy. Trương Vân Yến đứng bên cạnh nhẹ nhàng thục vào cánh tay anh ấy, thấy anh ấy nhìn sang thì khẽ bảo: “Cậu có để ý thấy tất cả những cụ già đang đứng ở đây đều là nữ không?”
Trương Triết Huy nhìn quanh một vòng thì thấy quả đúng là vậy. Tất cả những người đàn ông tham gia tang lễ đều đã bốn, năm chục tuổi, già hơn thì chẳng thấy ai. Người duy nhất trông có vẻ lớn tuổi ở đây chỉ có cụ già quỳ lạy trước bài vị của người chết, nhưng dường như ông ta cũng mới 60 tuổi thôi.
Trong khi đó những bà cụ đang quan sát đám tang có vẻ đều đã hơn 70 tuổi.
Tuy đã có thông kê cho thấy phụ nữ thường sống thọ hơn đàn ông, nhưng ở đây phải có ít nhất hai mươi cụ già, ấy vậy mà chẳng có lấy một người đàn ông, nghĩ có lạ không cơ chứ.
Là do chồng của bọn họ đều đã chết, hay là không thể tham dự tang lễ?
Trong lúc hai người đang ngờ vực, Tống Dư Ngộ đã đứng trước ly nước cúng từ bao giờ. Anh vẫn đứng từ trên cao nhìn xuống hệt như lúc này, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Thời Kim Lam nhìn vào đôi mắt đục ngâu của bà lão đối diện, sắc mặt chưa từng thay đổi. Thậm chí sau đó cô còn ngồi xuống bên cạnh bà lão để bà ta có thể tiện quan sát và đánh giá mình hơn.
Sau khi ngồi xuống, cô không lãng phí thời gian nữa mà cực kỳ tự nhiên chỉ tay vê phía quảng trường nhỏ đằng trước, hiếu kỳ hỏi: “Bà ơi, bà có biết bên kia đang làm gì không?”
Chỗ cô ngồi trùng hợp che khuất ánh đèn đường đang rọi lên gương mặt bà lão. Bóng tối hắt xuống khiến gương mặt nhăn nheo trông càng già hơn, đôi mắt đục ngầu dường như bị một lớp bóng trắng phủ lên.
Bà lão ung dung di chuyển tròng mắt. Sau khi nhìn tới gương mặt Thời Kim Lam, bà ta nhìn chằm chằm thẳng vào làn da trắng trẻo, căng bóng của cô, và cuối cùng dừng lại trên cánh môi màu hoa anh đào của cô. Trương Triết Huy đứng đằng sau đang theo dõi hai người lập tức liên tưởng tới đôi mắt mình đã nhìn thấy, thế là đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh buốt tỏa ra từ lòng bàn chân, lan lên sống lưng và cuối cùng xộc vào đỉnh đầu mình.
Chỗ này là thị trấn du lịch thật hả? Đậu má, trông giống thôn làng bị ma ám hơn đấy.
“Cô... Là ai?” Giọng nói khàn khàn nghe hệt như tiếng lưỡi cưa mài trên gỗ.
Mặc dù Thời Kim Lam to gan nên chẳng thấy sợ, nhưng giọng nói này vẫn khiến cô nổi da gà. Thấy bà lão đã chịu lên tiếng trả lời, cô vội nói ngay: “Cháu là du khách đến thăm thị trấn Ngọc Tùng.”
Bà lão nhìn chằm chằm bờ môi lúc đóng lúc mở của cô, mãi một lúc sau mới ậm ừ một tiếng, sau đó dời mắt sang quảng trường nhỏ nơi tiếng kèn xô na đang vang âm trời rồi nói: “Cháu của ông cụ nhà họ Ngô chết rồi." Bà ta đang trả lời câu hỏi của Thời Kim Lam khi nãy. Thời Kim Lam cũng chậm chạp ậm ừ một tiếng rồi lại hỏi: “Vậy cháu có thể mạo muội hỏi rằng vì sao anh ta chết được không ạ?”
Bà lão cứ nhìn chằm chằm bên kia đường mãi mà chẳng nói gì. Khi Thời Kim Lam tưởng bà ta sẽ không trả lời nữa thì bà ta lại lên tiếng, “Chết trên núi... Bị thân Núi bắt hồn rồi...”
Thời Kim Lam nhướn mày, “Thân Núi?”
Bà lão nghe thấy cô hỏi lại thì cứ như bị chập sợi dây thần kinh nào, liên tục nỉ non những âm thanh mà Thời Kim Lam nghe không hiểu. Tiếng lẩm bẩm của bà lão vang lên với tân suất dày đặc cứ như tiếng niệm chú quái dị, khiến người khác chỉ nghe thôi cũng thấy áp lực nặng nề. Thời Kim Lam nhíu mày hỏi lại một lần nữa, “Thần Núi là gì?”
Nhưng bà lão không trả lời, chỉ liên tục lẩm bẩm những câu từ mà người khác nghe không hiểu.
Thời Kim Lam không hiểu bà ta đang nói gì nhưng có thể mơ hồ cảm thấy trong số những câu bà ta đã lẩm bẩm, không có câu nào trùng với câu nào.
Trương Vân Yến nghe thấy âm thanh ấy thì nổi hết da gà. Cô ấy định nhại theo lời bà lão, nhưng vừa mở miệng thì lại phát hiện mình chẳng thề thốt nên lời, cứ như thể cô ấy đã bị một sức mạnh vô hình nào đã siết chặt cổ họng và chặn hết mọi âm tiết phát ra từ miệng cô ấy.
Cô ấy đã cố thử nói rất nhiều lần nhưng đều không thành công, cảm giác ấy cực kỳ đáng sợ. Sau một lúc nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cô ấy đành mở chức năng ghi âm của điện thoại lên và đặt sát về phía bà lão để ghi âm lại hết những lời bà ta đang lẩm bẩm. Tiếp đó cho dù Thời Kim Lam có nói gì thì bà lão cũng đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân, chẳng thèm để ý tới cô.
Thời Kim Lam thấy không hỏi được gì nữa nên đứng dậy, lễ phép nói: “Bà ơi, cảm ơn bà đã trả lời ạ. Cháu xin phép đi trước.
Bà lão vẫn không phản ứng lại như cũ.
Lúc này lại có tiếng thông báo của hệ thống vang lên bên tai bốn người.
“Chúc mừng người chơi đã phát hiện điều kỳ lạ vê thị trấn Ngọc Tùng - “Cụ già kỳ lạ”. Hỡi cụ già thần bí, vì sao mọi người lại kính sợ thân Núi đến vậy?”
Thời Kim Lam nghe thấy âm thanh thông báo thì sắc mặt có phần kỳ lạ, cảm thấy dường như không khó tìm ra cả ba điều kỳ lạ trong nhiệm vụ cốt truyện số 2 đến vậy. Lúc này, hai ông bà lão đang nỉ non khóc bên kia đã được một người đàn ông trung niên cũng mặc đồ tang đỡ dậy, tiếng kèn xô na tạm thời dừng lại.
Một người đàn ông trung niên trong số đó hét lớn: “Cảm ơn mọi người đã đến đưa tiễn Thanh Tùng nhà tôi, mọi người ngồi vào chỗ đi!”
Mấy chục người tới tham gia tang lễ đồng loạt ngồi xuống bàn ăn sau đám tang. Có vài người phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi mặc tạp dề lần lượt bưng thức ăn từ nhà bếp của một ngôi nhà nào đó ra.
Thời Kim Lam nhìn đống kèn xô na bị bọn họ tùy tiện đặt ở một bên, bước tới bên cạnh Tống Dư Ngộ rồi ra hiệu cho anh cúi đầu.
Tống Dư Ngộ nghe lời nghiêng tai sang, sau khi nghe thấy lời cô nói thì sắc mặt trở nên kỳ lạ, tuy vậy anh vẫn phối hợp gật đầu. Trương Triết Huy cũng muốn nghe xem hai lão đại đang thì thâm to nhỏ chuyện gì, nhưng khi anh ấy ló đầu sang thì Thời Kim Lam đã nói xong, thế nên đành tiếc nuối rụt đầu và.
Trương Vân Yến đã nghiêm túc quan sát tất cả những người đang đứng gân đó nhưng không hề phát hiện bạn cùng lớp của mình, vì vậy gương mặt thoáng qua vẻ bực dọc.
Động tĩnh ở đây lớn đến mức có thể truyền khắp từ đầu đến cuối thị trấn, đáng lý ra phải có bạn cùng lớp của họ đến đây kiểm tra mới phải.
Trong lúc cô ấy đang tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì thì một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đỏ sâm giống hệt ba người đàn ông trước kia bỗng đi tới, không khách sáo nói rằng: “Mấy cô là du khách à? Đã bảo là đừng chạy lung tung khi trời tối rồi, sao mấy người còn đến đây? Cút hết cho tôi, đừng có đứng đây hóng chuyện.” Trương Triết Huy nghe thấy giọng điệu gay gắt của ông ta thì vội bảo: “Ngại quá, bọn cháu mới tới thị trấn nên không biết quy tắc ở đây. Bọn cháu nghe thấy âm thanh phát ra nên mới tới. Giờ bọn cháu đi ngay! Bọn cháu đi ngay đây ai!”
Khi người đàn ông này bước tới, hầu như tất cả những bà lão đang quan sát tang lễ đều nghiêng đầu nhìn chằm chằm bốn người đột ngột xuất hiện ở đây. Những ánh mắt âm u ấy hệt như muốn hóa thành thực thể khiến lòng bọn họ lạnh căm như rơi vào hầm băng.
Bốn người đeo cặp rời đi. Mặc dù bọn họ đang xoay người lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ, lạnh lẽo đang dõi theo mình. Mãi đến khi rời khỏi con phố ấy thì cảm giác như bị kim đâm vào lưng ấy mới biến mất.
Trương Triết Huy chống hai tay lên gối, thở ra một hơi thật mạnh. Luồng khí vừa bay ra khỏi miệng đã lập tức hóa thành sương trắng che khuất non nửa gương mặt anh ấy ngay.
“Bây giờ làm sao đây? Hình như không có ai trong lớp qua đây hết, hoặc cũng có thể là bị đuổi đi giống chúng ta rồi.” Anh ấy râu rĩ hỏi.
Thời Kim Lam thì chẳng hoảng hốt lắm. Cô đứng bên dưới cây đèn đường, nói: “Ít nhất thì bọn mình cũng đã phát hiện thêm một điều kỳ lạ. Hiện tại chỉ còn một cái cuối cùng thôi.”
Trương Vân Yến nhét điện thoại vào túi, sau đó chỉ tay về phía những ngọn nến đang cháy trước cửa từng ngôi nhà, “Vì sao nghi thức thờ cúng này không được tính là một điều kỳ lạ vậy?”
“Có lẽ đây là nghi thức thờ cúng vị thân Núi kia của người dân trong thôn.” Tống Dư Ngộ trả lời. Nhờ có cuộc trò chuyện giữa Thời Kim Lam và bà lão kia đã cho biết “thần Núi”, cho nên hai thứ này đều được tính là điều kỳ lạ thứ hai.
Trương Triết Huy ghé vào tai Tống Dư Ngộ thì thầm: “Chuyện này có liên quan gì tới vụ lừa bán người không?”
Thật ra kể từ khi nghi ngờ thị trấn này có liên quan tới nạn buôn người thì trong lòng anh ấy đã tràn ngập những thắc mắc rồi.
Thị trấn Ngọc Tùng là một thị trấn du lịch nên rất nổi tiếng. Vì vậy đáng lý ra người dân trong thôn không thể thiếu tiền được. Tuy nhiên những ngôi nhà cũ kỹ dọc khắp đường đi đều không khác gì những kiến trúc bị bỏ hoang, thậm chí còn chẳng có lấy một ngôi nhà được xây bằng gạch. Thị trấn này vốn không thể lạc hậu đến vậy mới phải chứ? Thời Kim Lam không phí thời gian suy đoán mà lấy hộp đựng compa trong cặp ra. Phương Nhu Gia trú trong không gian nhỏ hẹp cảm thấy rất chán, cơ thể nhỏ bằng ngón út không ngừng di chuyển bên trong chiếc hộp/ Vừa thấy Thời Kim Lam mở hộp, cô ta lập tức bay ra ngoài và quan sát đường phố xung quanh, sau đó ngờ vực hỏi: “Đây là đâu?”
Thời Kim Lam thấy cô ta hỏi ngược lại mình thì khá bất ngờ, “Đây là thị trấn Ngọc Tùng. Chị chưa nhìn thấy con đường này bao giờ à?”
Phương Nhu Gia mờ mịt lắc đầu. Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Sau khi bị người phụ nữ kia bắt đi, tôi vẫn luôn bị bịt mắt nên không biết mình đã được đưa đến đâu. Sau đó nữa thì...
Sau đó nữa thì cô ta mất mạng vì bị tra tấn đủ kiểu, thậm chí còn chưa nhìn thấy ai giết mình. “Sau khi chết, tôi đã bị chôn xuống đất. Tôi cũng chẳng biết mình hóa thành ma từ khi nào nữa. Nhưng kể từ khi tôi có ý thức thì cứ mỗi đêm mưa, tôi đều sẽ xuất hiện trên chuyến xe buýt kia và đợi người trước đó đã bắt mình. Thế nhưng tôi đợi mãi mà chẳng đợi được, mãi cho đến hôm nay.”
Thời Kim Lam nghe vậy thì ngạc nhiên, “Chị có biết xác mình được chôn ở đâu không?”
Phương Nhu Gia là một vật hi sinh trong cuộc giao dịch dơ bẩn này. Vậy nếu còn có những người bị hại khác thì liệu họ có được chôn gần nhau sau khi chết không?
Cô nhớ lại bài báo nhắc tới cả trăm cái xác được tìm thấy, chợt thấy sởn tóc gáy.
Phương Nhu Gia lắc đầu.
Cô ta vẫn luôn bị bịt mắt sau khi bị bắt. Nếu cô ta biết mình chết ở đâu và ai giết mình thì đã tự tìm tới cửa rồi, cần gì phải chờ đợi một con thỏ chẳng biết khi nào mới đến trên chuyến xe buýt kia?
Thời Kim Lam khẽ xoa cằm suy tư, lại hỏi: “Chỉ vào những đêm mưa thì chị mới lên xe buýt được thôi hả?” Phương Nhu Gia gật đầu, “Sau khi phát hiện mình trở thành ma thì tôi đã đứng trên con đường quốc lộ đó rồi. Tôi chỉ nhớ rõ chuyện mình đã hẹn đi du lịch thị trấn Ngọc Tùng với bạn và sau đó bị người ta bắt đi thôi.” Lúc trên xe Thời Kim Lam đã hỏi tên cô ta có nghĩa là gì, khi ấy trong đầu cô ta bỗng hiện lên hình ảnh một cụ già mơ hồ. Cô ta nhớ ra bố mẹ mình đã qua đời kể từ khi mình còn rất nhỏ, sau đó cô ta và bà sống nương tựa lẫn nhau. Bà đã lớn tuổi nên trí nhớ không tốt, lúc nào cũng lặp đi lặp lại tên cô ta là Nhu Gia.
Phương Nhu Gia bất lực cúi đầu. Cô ta muốn nhớ ra nhiều chuyện vê bà của mình hơn nhưng lại phát hiện mình không thể nhớ nổi, cuối cùng chỉ đành nói: “Tôi không nhớ rõ chuyện trước kia nên chỉ đành lên chuyến xe buýt ấy vào mỗi đêm mưa thôi.”
Một năm có thể có bao nhiêu đêm mưa? Và trong số những đêm ấy, tỉ lệ cô ta có thể gặp lại bọn buôn người đã từng bắt mình trước đó là bao nhiêu chứ?
Thời Kim Lam mím môi, lại nghe Phương Nhu Gia nói: “Tôi đã gặp được người phụ nữ đó trên xe buýt. Điều buồn cười là rõ ràng tôi trang điểm y hệt ngày hôm đó nhưng bà ta chẳng hề nhận ra tôi, thậm chí còn bắt chuyện với tôi giống hệt lần trước, hỏi tôi đang đi du lịch thị trấn Ngọc Tùng hả, hỏi tôi là người ở đâu, bao nhiêu tuổi, rồi lại bảo bà ta có một đứa con gái bằng tuổi tôi...” Cô ta đã trả lời giống ngày hôm đó, nhưng người phụ nữ kia vẫn chưa nhớ ra.
Tống Dư Ngộ nghe đến đây thì nhíu mày, Trương Triết Huy thì thẳng thắn mắng chửi lòng người thối nát, còn Trương Vân Yến thì chẳng dễ chịu gì cho cam. Thời Kim Lam siết chặt bàn tay, cảm thấy lúc đó mình đã ra tay nhẹ quá rồi. Sau đó cô lại hỏi: “Vậy còn lão đạo sĩ kia thì sao? Chị có quen lão ta không?”
Phương Nhu Gia lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ. Nhưng trong ký ức của tôi thì chỉ có người phụ nữ kia lừa tôi xuống xe thôi. Sau đó tôi bị người ta chuốc thuốc mê nên không nhớ rõ liệu lão đạo sĩ đó có đi chuyến xe buýt đó hay không.”
“Hôm nay lúc ở trên xe, có lẽ lão đạo sĩ kia đã nhận ra thân phận của chị rồi.” Tống Dư Ngộ nói.
Phương Nhu Gia bất ngờ ngước mắt lên.
“Lão ta cứ nhìn chị suốt, không chỉ đơn giản là vì lão cùng một bọn với người phụ nữ kia đâu.” Thời Kim Lam bổ sung.
Tống Dư Ngộ lại lấy tấm bùa mình đã tìm thấy trên người lão đạo sĩ ra, định cho Phương Nhu Gia xem thử có thấy quen hay không.
Anh cảm thấy có vẻ thị trấn Ngọc Tùng không chỉ đơn giản là lừa bán người thôi đâu.
Nhưng ngay khi tấm bùa kỳ lạ kia xuất hiện, Phương Nhu Gia lập tức vặn vẹo điên cuồng trong không trung, đồng thời hét lên những tiếng thảm thương chói tai. Tiếng hét thê lương cao vút hệt như cô ta đang phải chịu cực hình nào đó.
Tống Dư Ngộ không ngờ cô ta sẽ phản ứng mạnh với tấm bùa này như vậy. Anh hoảng sợ vội cất lá bùa đi. Hèn gì lão đạo sĩ đã biết có ma trên xe mà vẫn không hoảng loạn, hóa ra là vì trong tay lão ta có thứ lợi hại đến thế.
Sợ là nếu Phương Nhu Gia hạ quyết tâm muốn giết chết tất cả mọi người trên xe thì cuối cùng cô ta sẽ bị tấm bùa này của lão đạo sĩ thu phục. Tiếng hét thảm thiết của Phương Nhu Gia vang vọng khắp con phố tiêu điều ngập gió lạnh. Âm khí len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong thị trấn và lặng lẽ len vào dưới chân bốn người, hệt như có thể quấn lấy mắt cá chân bọn họ để kéo bọn họ xuống vực sâu kinh hoàng bất cứ lúc nào.
Trương Triết Huy run rẩy, do dự nói: “Mình cảm thấy hình như có thứ gì đó đang tới gần.”
Áp lực đột ngột nặng nề như núi, chèn ép xung quanh khiến bầu không khí trở nên chật chội và lạnh lẽo.
Ngay khi Thời Kim Lam cảm thấy bầu không khí thay đổi thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên cùng ánh đèn pin chẳng biết phát ra từ đâu xuyên qua dãy phố. Cô nghe thấy tiếng người hét lớn: “Ai đang ở đói” Ngay trước khi tiếng hét lớn kịp dứt, Thời Kim Lam đã phản ứng nhanh chóng nhét hồn ma Phương Nhu Gia vào cặp rồi vội nói: “Mau chạy đif Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong lớp 12A10 nghe thấy tiếng thông báo vui vẻ của hệ thống khi thấy người chơi gặp nạn.
“Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi số yy30 đã kích hoạt nhiệm vụ bối cảnh “Trốn tìm trong thị trấn”. Thị trấn Ngọc Tùng đã đóng cửa. Trong thời gian 60 phút thực hiện nhiệm vụ, các người chơi hãy trân trọng mạng sống của mình và cố gắng chơi game nhé!”
Các học sinh của lớp 12A10 trên khắp thị trấn Ngọc Tùng tự dưng bị kéo vào trò chơi đuổi bắt: “...”
Tống Dư Ngộ: “...”
Anh muốn nói câu này, nhưng không biết có nên nói hay không.
Thời Kim Lam chẳng cho anh cơ hội do dự, lập tức kéo Trương Vân Yến theo và nói: “Chạy mau lên, nếu chúng ta vô tình bị tách ra thì tập hợp ở homestay vào một tiếng sau nhét”
Nói rồi cô dẫn Trương Vân Yến cùng chui vào một lối đi nhỏ giữa hai ngôi nhà. Tống Dư Ngộ và Trương Triết Huy cũng vội vàng đuổi theo.
Gần như là ngay lúc bọn họ kịp chui vào lối đi nhỏ, một đám người đàn ông kẻ câm cuốc, cầm sào, kẻ cầm đủ loại nông cụ hùng hồ xông ra từ ngã rẽ. Một người trong số đó quát lớn: “Đứa nào giả ma giả quỷ ở đó! Cút ra đây cho bố mày!”
Bên trong lối đi nhỏ chỉ vừa đủ cho một người đứng thẳng lưng, phía trước là đường chết, hai bên là tường đất đỏ cam, còn phía sau chẳng biết có gì đang đợi. Nếu những thôn dân kia cứ tiếp tục quát lớn tìm kiếm bọn họ thì bọn họ sẽ bị phát hiện sớm thôi. Thời Kim Lam nhíu mày không ngờ mình sẽ đưa mọi người vào ngõ cụt. Cô lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài để dự đoán số lượng kẻ địch, sau đó từ bỏ ý định ra ngoài chiến đấu.
Bên địch quá đông, chỉ mình cô và Tống Dư Ngộ đánh không lại.
Trương Triết Huy chỉ tay vào bức tường đất, lặng lẽ mở miệng hỏi...
Bây giờ làm sao đây?
Bức tường đất kia phải cao tới hơn hai mét, hơn nữa vì mới đổ mưa nên lúc này mặt tường vừa dơ bẩn vừa trơn trượt, chắc chắn không thể trèo lên.
Thời Kim Lam ngước nhìn bức tường đất, sau đó nghiêng người quan sát nhà cửa xung quanh. Nhà cửa hai bên được xây san sát nhau, các vách gỗ đều rất kín. Nhưng bên trên có một cái xà ngang nối trực tiếp với bức tường đất. Nếu có thể đu lên xà nhà thì có thể nhảy qua bức tường đất, chỉ là không biết phía bên kia bức tường có gì.
Thời Kim Lam vô tình dẫn đám bạn vào ngõ cụt bình tính suy nghĩ một lát, sau đó đưa mắt ra hiệu với Tống Dư Ngộ và giơ tay lên trước mặt anh.
Tống Dư Ngộ nhíu mày, đáy mắt thoáng qua vẻ không vui. Dù vậy khi nhìn thấy ánh mắt thúc giục của Thời Kim Lam thì anh vẫn nhét lá bùa trong tay mình vào tay cô.
Thời Kim Lam lật qua lật lại lá bùa, quan sát mãi mà vẫn chẳng phát hiện manh mối gì. Sau đó cô lại cúi đầu nhìn Phương Nhu Gia ở một bên túi, cuối cùng nhét tấm bùa vào một bên túi còn lại. Trương Triết Huy không biết bọn họ đang làm trò thần bí gì, nhưng anh ấy và Trương Vân Yến đều không dám phát ra tiếng động, chỉ đành im lặng lắng nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.
Dường như những người ngoài kia vẫn chưa rời đi mà đang tìm kiếm trong từng ngôi nhà. Điều kỳ lạ là hình như không có một ai bước ra từ những ngồi nhà xung quanh.
Trương Vân Yến cảm thấy hành động của bọn họ rất kỳ lạ. Bởi nếu nghe thấy tiếng hét lớn thì phản ứng đầu tiên của bất cứ người nào cũng phải là kiểm tra xem có ai đang gặp chuyện không mới đúng, chứ đâu phải là xông ra hỏi ai đang giả ma giả quỷ?
Chỉ có những người làm việc trái với lương tâm thì mới chột dạ như vậy mà thôi.
Trong lúc cô ấy đang nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên nhìn thấy Thời Kim Lam đang ngước nhìn thanh xà ngang cao cách mặt đất khoảng chừng hai mét trên đầu. Miệng cô lẩm bẩm một từ “Dơ”, sau đó cô cúi đầu đưa mắt ra hiệu cho Tống Dư Ngộ.
Khóe miệng Tống Dư Ngộ giật giật, sau cùng anh vẫn lùi lại hai bước và hơi khụy chân xuống. Anh đan mười ngón tay vào nhau rồi ngửa lòng bàn tay lên, giơ tay về phía trước.
Thời Kim Lam chớp mắt mỉm cười, linh hoạt nhảy lên. Cô đạp một chân lên lòng bàn tay anh để lấy đà và nhảy lên xà ngang hệt như một con mèo.
Tống Dư Ngộ cảm nhận được sức nặng và cảm giác dơ bẩn, ẩm ướt trên tay, thế là không khỏi tặc lưỡi một tiếng.
Bỗng nhiên có một bàn tay trắng trẻo vươn xuống, trên tay cầm một tờ khăn giấy quơ quơ trước mặt anh. Tống Dư Ngộ lạnh mặt nhận lấy và lau sạch bùn đất dính trên tay. Khi thấy Trương Triết Huy trợn mắt há miệng chỉ tay về phía bức tường đất đằng trước, anh mở miệng ra hiệu...
Cô đi dò đường.
Thời Kim Lam đứng trên xà ngang liếc mắt nhìn khung cảnh tối tăm xung quanh mình. Khi nhìn tới một chỗ nào đó, ánh mắt cô lặng lẽ khựng lại. Sau đó khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Tống Dư Ngộ, cô chỉ chậm rãi thu mắt lại rôi lấy thanh ngọc mang theo bên người ra để quét sạch mạng nhện xung quanh.
Cô ung dung di chuyển trên thanh xà ngang một lúc, chẳng lâu sau đã đi tới bức tường đất. Phía sau bức tường đất là một lối đi rất hẹp được lát đá, nếu đi dọc theo lối đi này thì có thể tới quảng trường nhỏ nơi tổ chức đám tang khi nãy, còn nếu đi theo hướng ngược lại thì dường như sẽ dẫn vào trong núi. Thời Kim Lam nhìn theo hướng ngược lại, nhưng dù thị lực trong bóng đêm của cô rất tốt thì vẫn chẳng thể thấy được phía cuối đường núi có gì, chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Cô đành thu tâm mắt lại, quan sát bức tường đất dày khoảng chừng hai mươi xen-timét. Bức tường này không thể bị đẩy ngã trong một khoảng thời gian ngắn được, mà cho dù có đẩy ngã được thì cũng sẽ tạo ra âm thanh rất lớn. Cô suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu mở miệng ra hiệu...
Mình sẽ dụ bọn họ rời đi.
Ba người còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đạp bức tường đất lấy đà để nhảy lên nóc nhà một cách nhẹ nhàng, để lại một dấu chân màu cam vàng trên mái ngói cũ kỹ dính đầy rêu xanh.
Đôi giày bốt mùa đông của Thời Kim Lam có thể chống trơn trượt. Bởi vì được học võ từ nhỏ nên bước chân của cô rất vững vàng, dù đang đi trên mái ngói nhưng vẫn rất linh hoạt và nhanh nhẹn. Chỉ mới đó mà cô đã đi tới giữa thanh xà ngang của ngôi nhà bên cạnh.
Tiếng gió đêm vù vì hệt như tiếng than khóc ỉ ôi của ai. Thời Kim Lam bất chợt nghĩ tới “Bài phú Xích Bích”, nhưng ngay sau đó cô lập tức nhắc nhở bản thân rằng bây giờ không phải là lúc để học hành. Cô đứng từ trên cao nhìn xuống, thu toàn bộ đường phố vào trong mắt. Con đường có hình vòng cung và dài hơn tưởng tượng của cô nhiều. Dường như đám người câm đèn pin không ngừng quát lớn đã sắp tìm tới lối đi nhỏ nơi mà ba người Tống Dư Ngộ đang trốn, trên tay bọn họ giơ cao những nông cụ đang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.
Chẳng biết có phải do ánh sáng khiến cô bị ảo giác hay không nhưng Thời Kim Lam cứ cảm thấy bùn đất dính trên mặt mình có màu đỏ sẫm. Cô do dự giữa việc tự mình xông ra hoặc tìm một kẻ chết thay, cuối cùng lựa chọn vế sau.
Thời Kim Lam bật cười ranh mãnh, nhẹ nhàng xoa chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay và khẽ nói: “Cục cưng à, ra làm việc nào.”
Đừng tưởng là cô không biết thỉnh thoảng con ma nữ này sẽ chui ra ngoài đi dạo. Nếu cô ta đã có thể hoạt động trong màn chơi thì hiển nhiên cũng có thể làm một số việc khác.
Âm mưu của cô rõ ràng đến mức dù cách một chiếc vòng hồng ngọc thì ma nữ mặc váy cưới cũng có thể biết được.
Mặc kệ cô.
Ma nữ cũng biết ghi thù đấy... Thời Kim Lam thấy cô ta không thèm để ý mình thì không hề hoảng hốt. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng gõ từng nhịp lên mặt vòng hồng ngọc, chậm rãi nói: “Cô có biết nhà vệ sinh ở nông thôn trông như thế nào không?”
Thời Kim Lam chỉ mới dứt lời thì cảm nhận được chiếc vòng hồng ngọc siết lại ngay.
Có tác dụng rồi.
Cô tiếp tục nói: “Nhà vệ sinh ở nông thôn không sạch sẽ như trên thành phố đâu nhé. Thông thường khi bón phân cho bắp cải ngoài ruộng, các bác nông dân toàn vớt phân trực tiếp từ nhà vệ sinh, sau đó trộn chung với nước trong ao hồ và tưới vào rễ cây trồng...”
Cô vừa miêu tả chi tiết vừa mân mê đầu ngón tay trên mặt vòng hồng ngọc.
“Vậy cô nghĩ liệu các bác nông dân có rửa sạch nhà vệ sinh không?” Cô dò hỏi như thật. Con ma nữ mặc váy cưới vẫn không hề phản ứng, nhưng chiếc vòng hồng ngọc đã siết chặt cổ tay Thời Kim Lam. Khi cô đẩy chiếc vòng ra xem thì quả nhiên phát hiện cổ tay mình đã ửng một lên vệt đỏ cho bị siết chặt.
Thời Kim Lam vờ như không phát hiện, vẫn cứ lẩm bẩm: “Nếu tôi ném cô vào nhà vệ sinh thì cô nghĩ sau bao lâu mới có người phát hiện ra?”
Ma nữ mặc váy cưới: “...
Con mẹ nhà mil
Có vẻ lời đe dọa của Thời Kim Lam đã có tác dụng nên cô cảm thấy chiếc vòng hồng ngọc lại quay về kích thước cũ. Đồng thời nhiệt độ xung quanh cô bỗng nhiên hạ thấp, luồng khí lạnh quỷ dị tỏa ra từ bốn phương tám hướng. Nhưng khác với cảm giác áp lực mới nãy, luông khí này lại lạnh lẽo theo kiểu ngập tràn sát ý. Thời Kim Lam thâm cảm thán trong lòng. Cô đang định gọi thêm một tiếng “Cục cưng” thì đột nhiên phát giác có một hồn ma xuất hiện bên cạnh mình.
Chiếc váy cưới tinh xảo và lộng lẫy bay phấp phới trong gió đêm, khiến chiếc ngọc bội đeo trên hông lắc lư tạo thành những tiếng leng keng. Làn váy được thêu đầy những hoa văn phức tạp và hoa lệ bằng chỉ vàng đan xen chỉ bạc.
Ma nữ mặc váy cưới công khai xuất hiện trên nóc nhà. Cô ta đội chiếc mũ phượng tinh xảo đính minh châu đắt đỏ, cúi đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Thời Kim Lam bên cạnh. Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao thì có lẽ cô đã bị cắt thành từng mảnh rồi.
Nhưng da mặt người nào đó rất dày, cô giả vờ không phát hiện ánh mắt oán hận của ma nữ mặc váy cưới, thậm chí còn xoa tay và hà một hơi ấm áp, giấu đôi tay vào làn váy quý giá của cô ta. Ma nữ mặc váy cưới chưa gặp ai vô liêm sỉ đến vậy. Đôi mắt đỏ rực của cô ta nheo lại trông cứ như ngọn lửa le lói trong đêm tối, có thể đốt cháy thị trấn cũ kỹ này bất cứ lúc nào.
“Có, chuyện, gì!”
Cô ta rít từng chữ qua kẽ răng, đôi giày thêu dưới làn váy chậm rãi di chuyển như muốn đá đít tên mặt dày nào đó xuống nóc nhà, nhưng chẳng biết vì sao mà sau cùng cô ta vẫn không làm vậy.
Thời Kim Lam vờ như không phát hiện sát ý ngập tràn xung quanh. Cô đưa mắt nhìn đám thôn dân đang hùng câm đèn pin tìm người bên dưới, sau đó suy nghĩ phải để ma nữ mặc váy cưới dọa bọn họ thế nào.
Nói thế nào đi nữa thì cô ta cũng chỉ là một hồn ma, dù không thể đánh nhau nhưng lại rất rành cái trò hù dọa. Dù vậy cô cũng không rõ ma quỷ hù dọa người khác kiểu gì, sau khi suy nghĩ một lát thì cô đề nghị: “Cô làm lại cái trò mà cô đã dùng để dọa tôi trên giường vào sáng hôm trước đi, lúc mà cô cười khẳng khặc ấy?”
Ma nữ mặc váy cưới nhìn chăm chằm cô, không định di chuyển.
Thời Kim Lam thân thiết xoa tay vào váy cưới của cô ta, rung đùi đắc ý, “Cục cưng à, cưng muốn đi vệ sinh...”
Cô còn chưa kịp dứt lời thì một tiếng trống nhạc rõ to đã vang lên giữa trời.
Thời Kim Lam bị bất ngờ nên giật mình suýt ngã xuống khỏi nóc nhà, may mà đẳng sau có viên gạch nên cô mới có thể giãm lên đó, ngăn không cho mình rớt xuống dưới.
Khi cô đang vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm thì bỗng phát hiện ma nữ mặc váy cưới đứng bên cạnh mình đã biến mất, còn tiếng trống kia thì càng lúc càng to hơn. Luông khí lạnh lếo mới nấy còn đang lơ lửng quanh đây đột nhiên dồn hết xuống đường phố bên dưới.
Thời Kim Lam đứng trên nóc nhà cẩn thận quan sát tình hình, nhưng vừa đưa mắt nhìn sang thì cô đã ngẩn ra. Trong một góc mà cô không thể nhìn tới, một cỗ xe hoa lệ đột ngột xuất hiện trên con đường dài lạnh lẽo. Cỗ xe này không có bánh xe và ngựa kéo, mà tự nó có thể bay lơ lửng trên không...
Không, nói đúng hơn thì là nó được hồn ma kéo bay trên không trung mới phải.
Bên dưới cỗ xe có mười sáu hồn ma nhỏ đội mũ cao và mặc đồ tang đang cúi đầu theo sau. Mười sáu con ma nhỏ đội những thỏi vàng trên đầu, xách theo chiêng và trống. Tiếng trống nhạc nãy giờ phát ra từ chỗ bọn chúng. Nhìn lên cỗ xe, cô nhìn thấy phía sau tấm rèm mỏng bay phấp phới là một bóng người màu đỏ đang ngồi ngay ngắn. Cô ta vươn tay ra ngoài cửa sổ, để lộ những ngón tay trắng trẻo như ngọc cùng đầu móng tay được sơn màu đỏ tươi.
Tuy không thể nhìn rõ gương mặt cô ta nhưng có thể chắc chắn cô ta rất cao quý và xinh đẹp. Tiếng trống nhạc vang dội khắp một khoảng trời, tô điểm với nó là những bông tuyết màu đỏ tươi đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Chỉ mới đó mà cỗ xe đã băng qua cả trăm mét, hùng hổ xuất hiện trước đám thôn dân.
Thời Kim Lam: “...'
Hình như cục cưng thúi nhà cô... Có địa vị cao quý lắm thì phải... x+x* 9393 +xx*