Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 34 - C34

c34 c34c34

CHƯƠNG 34: Chuyến teambuilding của lớp (7) - Phòng livestream số 54088 -

[Vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi Ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò]

[Thề là tôi chỉ biết bình luận vãi ò thôi đấy! Con mẹ nó, ai có thể giải thích tình hình hiện tại cho tôi không? Ảo quát! Ảo vãi luôn!]

[Vãi! Vậy mà bảo 54088 không gian lận hả? Nếu không phải hệ thống cho cô ta gian lận thì tôi sẽ livestream dốc ngược đâu xuống đất ăn cứt cho mấy người coi] [Tôi có xem bản tin về buổi livesteam trước đó rồi, chiếc vòng tay hồng ngọc trên cổ tay cô ta là vật phẩm cấp truyền thuyết đấy. Nhưng không phải là không được dùng vật phẩm hả? Mấy hồn ma đàn em của cô ta chui từ đâu ra thế? Ảo quá đi, boss của màn chơi ác mộng cũng chẳng được vậy đâu? (Đã ẩn)]

[Bây giờ tôi tin 54088 là bố ruột của mi thật rồi @Thế giới ác mộng]

[Đỉnh thế! Vật phẩm cấp truyền thuyết á? Sao người chơi mới có thể sở hữu vật phẩm cấp truyền thuyết được?] [Lầu trên đi coi video phát lại của màn chơi trường cấp ba Văn Nhã đi, hơi bị thú vị á]

Các khán giả không ngừng khủng bố khu bình luận của phòng livestream. Bọn họ chẳng phải người chơi, mặc dù hiện tại đang theo dõi buổi livestream của một tân thủ, nhưng danh sách theo dõi của bọn họ chẳng thiếu gì người chơi cao cấp. Dù vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ bắt gặp một người chơi sở hữu vật phẩm cao cấp đến thế. Tuy nhiên cho dù bọn họ có tag @Thế giới ác mộng nhiều cỡ nào thì hệ thống cũng chỉ thông báo nó không bị lỗi. Các khán giả thấy vậy thì lại tiếp tục mắng chửi và mỉa mai hệ thống.

Không chỉ có những khán giả đang theo dõi buổi livestream, mà ngay cả các thôn dân của thị trấn Ngọc Tùng cũng vô cùng bất ngờ trước cảnh tượng lúc này. Mãi đến khi cỗ xe bay tới trước mặt thì mới có một người chật vật lấy lại tinh thân, hét lên một tiếng rồi vừa lăn vừa bò vào khu vực đường phố sáng đèn.

Tiếng thét chói tai này hệt như một công tắc bật mở lý trí của toàn bộ thôn dân. Bọn họ vội ném nông cụ trên tay xuống đất, sau đó la hét thảm thiết và bỏ chạy tán loạn.

Ma nữ mặc váy cưới nhìn cảnh tượng này mà sắc mặt chẳng hề thay đổi, thậm chí còn khịt mũi hừ lạnh một tiếng. Cô ta cong ngón tay trỏ đang đặt bên cửa sổ lại để ra lệnh cho mấy hồn ma đội vàng trên đầu dừng tiếng trống nhạc lại và đuổi mấy hồn ma đang chảy máu đầy mặt đi.

Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp con phố. Chỉ mới mười mấy giây ngắn ngủi mà mấy chục người dân trong thị trấn đã bỏ chạy chẳng còn ai. Mấy hồn ma đội vàng lơ lửng xung quanh bất mãn quơ quơ nén vàng trên đầu, sau đó chậm chạp quay về đội hình.

Thời Kim Lam vuốt ve chiếc vòng hồng ngọc, trong lòng thâm cảm thán không dứt. Cô đang định hét lớn khen ngợi “Cục cưng thúi nhà mình cháy quá”, nhưng lời nói mới đến cổ họng thì đội hình hồn ma oai phong lẫm liệt kia đã “phụt” biến mất vào hư không.

Hiển nhiên ma nữ mặc váy cưới đang ngôi trên xe đâu ngờ được chuyện này, thế là cô ta ngã phịch xuống mặt đất cùng gương mặt ngơ ngác. Thời Kim Lam: “2”

Cô đưa tay xoa mắt, sau đó khi thấy ma nữ mặc váy cưới vẫn còn ngẩn ngơ ngồi dưới mặt đất thì âm thầm nuốt ngược lời nói bên môi vào bụng và khẽ khàng tặc lưỡi một tiếng.

Ngay khi cô phát ra tiếng động, ma nữ mặc váy cưới lập tức giương đôi mắt hung ác nhìn sang, tựa như có thể xông tới cào nát mặt cô bất cứ lúc nào. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tt.

Thời Kim Lam giả mù, ỷ rằng bản thân đang đứng trên nóc nhà nên quay đầu nhìn sang khu phố sáng trưng phía sau. Tiếng hét thảm thiết của những thôn dân vẫn chưa dừng lại, những âm thanh “Có ma', “Cứu mạng” đứt quãng truyền tới.

Cô đoán chừng buổi tang lễ kia sẽ phải dừng lại. Thời Kim Lam đứng thẳng lưng, chậm rãi duỗi eo một cái rồi nhảy xuống nóc nhà. Cô thoáng hoảng sợ khi phát hiện ba người trong lối đi nhỏ đã biến mất, nhưng ngay khi cô định tìm hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì lại phát hiện ba người họ đang đứng trên đường phố, vây quanh ma nữ mặc váy cưới ngồi dưới đất.

Thời Kim Lam: “...'

Cô vội vàng rời khỏi lối đi nhỏ, xách cơ thể mềm mại của cô ma nữ mặc váy cưới đang nhe răng cười ngồi dưới đất lên, luôn miệng khen ngợi: “Không hổ là cục cưng thúi nhà mình, lúc nấy oai lắm.”

Giọng điệu này, thái độ nãy, cứ như thể người mới đe dọa cô ta chẳng phải cô vậy.

Ma nữ mặc váy cưới bị cô xách lên giương đôi mắt đầy sâu xa, hai mắt màu đỏ sẫm rực rỡ hệt như đá quý hồng ngọc. Cô ta nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, hai giây sau đột nhiên kiêu ngạo hất cằm vì được khen ngợi.

Trương Triết Huy: “..."

Hình như con ma này không thông minh cho lắm.

Anh ấy nghe thấy Thời Kim Lam gọi ma nữ mặc váy cưới là “cục cưng thúi”, thế là hiếu kỳ hỏi: “Cậu lấy con ma này từ đâu ra vậy?”

“Nhặt được trong màn chơi trước á. Vô dụng dữ lắm, nhưng được cái biết ra vẻ, làm màu.” Thời Kim Lam thuận miệng đáp.

Ma nữ mặc váy cưới hất cằm chưa được hai giây: “...” Cô ta nghiến hàm răng trắng xóa, trợn mắt lườm nguýt Thời Kim Lam.

Cho cô nói lại lân nữa đấy! Thời Kim Lam cười tủm tỉm chải chuốt mái tóc đen rối bù sau lưng cô ta. Ma nữ mặc váy cưới cảm thấy rất dễ chịu khi được cô vuốt ve, thế nên đôi mắt phượng đang trợn trừng vô thức dịu xuống. Nhưng cô ta còn chưa kịp giương ánh mắt cao ngạo nhìn Thời Kim Lam thì đã bị cô bóp nhẹ hai cái như đang nặn bột và nhét vào chiếc vòng hồng ngọc.

Ma nữ mặc váy cưới: “....

Trương Vân Yến quan sát chiếc vòng hồng ngọc tinh xảo, khẽ nói: “Đúng là chỉ đẹp chứ chẳng có tác dụng gì thật”

Chỉ cân những thôn dân khi nấy chạy chậm một chút thì họ sẽ phát hiện con ma nữ này là cừu đội lốt sói liền. Ma nữ mặc váy cưới: “...

Tống Dư Ngộ giơ ngón trỏ chọt vào mặt vòng hồng ngọc, nhíu mày nói: “Đừng có đeo mấy đồ không rõ xuất xứ, đập bể đi.”

Anh đã nghe Thời Kim Lam kể rằng cô nhận được một vật phẩm cấp truyền thuyết, nhưng không biết chiếc vòng hồng ngọc sẽ tồn tại bằng hình thức trói buộc vào cổ tay cô.

Vừa rồi anh đã thử mua vật phẩm, nhưng lại nhận được thông báo rằng người chơi không thể mua hoặc sử dụng vật phẩm của cửa hàng ác mộng trong màn chơi hiện thực.

Nhưng chiếc vòng hồng ngọc này thì khác, nó không những có thể rời khỏi màn chơi mà còn là chỗ trú của một con ma nữ bên trong. Cảnh tượng vừa rồi đã đủ cho anh suy đoán địa vị của con ma nữ này không thấp. Có lẽ là vì hiện tại vật phẩm vẫn chưa được mở khóa chức năng nên cô ta mới dễ bị bắt nạt như vậy, nhưng nếu lỡ một ngày cô ta có thể khôi phục thực lực của mình thì Thời Kim Lam sẽ gặp nguy hiểm. Thời Kim Lam lắc đầu ý bảo không được.

Lúc trưa khi quay về ký túc xá, cô đã từng gỡ chiếc vòng hông ngọc xuống. Nhưng chiếc vòng này cứ như được mọc ra từ người cô, cô càng muốn gỡ nó ra thì nó càng siết chặt hơn.

Sự tồn tại của thế giới ác mộng vốn đã rất kỳ lạ, vì vậy cô đoán cho dù có đập thì cũng chưa chắc chiếc vòng sẽ vỡ, thậm chí có khi còn phải nhận lấy hậu quả khó lường. Hơn nữa chiếc vòng đã hoàn toàn khống chế ma nữ mặc váy cưới, bằng chứng là rõ ràng cô ta rất oán hận cô nhưng sau cùng thì chỉ có thể gâm gừ vài tiếng chứ chẳng làm hại cô được.

Tống Dư Ngộ thấy vậy thì đành từ bỏ ý định. Anh kéo tay áo Thời Kim Lam, làm lơ con ma nữ trong chiếc vòng hông ngọc đang nhe nanh múa vuốt với mình.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng kèn xô na cao vút vang lên. Bốn người bọn họ cứ như bị mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, vội vàng nhìn về hướng phát ra âm thanh với nỗi sợ hãi trong lòng. Nhưng sau đó, bọn họ phát hiện tiếng kèn xô na không phát ra từ đường phố khi nấy, mà lại truyên tới từ một con phố ở ngã rẽ phía trước.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau cùng là Trương Triết Huy liếm đôi môi khô khốc và lên tiếng trước, “Đừng nói là lại có nhà nào đang tổ chức đám tang đấy nhé?” Trương Vân Yến nghe thấy tiếng kèn xô na lúc trâm lúc bổng, do dự nói: “Sao mình cảm thấy tiếng kèn xô na này chối tai kiểu gì ấy, nhưng mà nhịp điệu thì quen tai lắm... Giống...”

Cô ấy cố gắng nhớ lại, sau đó hai mắt bỗng sáng lên, “Vận may đến?”

Thổi kèn xô na bài “Vận may đến”? Đừng đùa chứ. Đột nhiên bốn người đều đồng thanh: “Là thành viên của lớp!”

Trương Triết Huy lập tức tặc lưỡi, “Nếu mình nhớ không lâm thì Tô Khê Khả thích hát “Vận may đến” lắm đúng không?”

Tô Khê Khả chính là bạn cùng bàn của Thời Kim Lam, là một người hướng ngoại thích xung phong tham gia mọi hoạt động của lớp. Cô ấy xui đến mức đi đường cũng có thể giãm phải cứt chó, nghe nói lúc nhỏ còn suýt bị chậu hoa từ tâng cao rơi trúng đầu khi đang đi bộ, từng suýt bị tai nạn giao thông do có xe vượt đèn đỏ hai lần. Do vậy cứ rảnh rỗi là cô ấy lại ngân nga bài hát “Vận may đến.

Cũng chẳng biết có phải vận may đã gõ cửa thật không mà sau khi hát bài hát này, cô ấy ít gặp xui xẻo hơn hẳn. Các bạn trong lớp đều biết vê những chuyện nguy hiểm hài hước mà cô ấy từng trải qua, vì vậy đã chọn hát hợp xướng bài “Vận may đến” cho tiết mục văn nghệ năm lớp mười. Tiết mục này đã khiến các lớp khác dưới khán đài bật cười, cái danh hành xử khác người của lớp bọn họ cũng bắt đầu từ đó.

Thời Kim Lam lập tức quyết định: “Bọn mình qua đó xem thử đi”

Có lẽ khi nấy Tô Khê Khả cũng đã đến con phố kia, nhưng vì cô ấy đang lẩn trốn nên bọn họ mới không phát hiện. Hẳn là vừa rồi cô ấy đã nhân cơ hội đám thôn dân bỏ đi để ăn trộm một chiếc kèn xô na.

Tiếng kèn xô na có thể thu hút các thành viên trong lớp, nhưng đương nhiên cũng có thể khiến người dân trong thị trấn chú ý. Vì vậy bốn người họ không thể chậm trễ được.

Thời Kim lam quay đầu nhìn lại lối đi nhỏ nơi mà bọn họ vừa trốn. Cô thâm quyết định lúc sau sẽ quay lại kiểm tra nơi này, sau đó vội vàng chạy tới hướng phát ra tiếng kèn xô na cùng ba người còn lại.

“Con mẹ nó Tô Khê Khả, chị có thể thổi nghe hay hơn chút được không? Lỗ tai ông đây sắp điếc rồi nè!” Tô Văn Quý bịt tai hét lớn.

Cậu ấy là nam sinh nhỏ tuổi và thấp bé nhất lớp, có làn da trắng trẻo và đeo một cặp kính không viền trên sống mũi. Thân trên cậu ấy mặc một chiếc áo khoác dày màu xám nhạt, ở dưới là quân đồng phục bên ngoài và quần ngủ nhung bên trong, đeo đôi giày thể thao Nike phiên bản mới nhất.

Tô Khê Khả không thể nghe rõ cậu ấy đang nói gì, nhưng cô ấy thừa biết cái miệng của thằng nhãi bị trừ hết điểm hạnh kiểm nên bị ép nhận thầu khu vực nhà vệ sinh này chẳng thể thốt nên lời hay ý đẹp gì. Cô ấy vừa thổi kèn xô na đến đỏ bừng cả mặt, vừa lườm cậu ấy. Nếu mà có thêm một chiếc miệng thì chắc chắn cô ấy sẽ tức giận mắng rằng: “Có giỏi thì mày thổi đi!”

Tô Khê Khả cao ngang ngửa Thời Kim Lam. Cô ấy đeo chiếc khăn choàng đỏ tràn đầy năng lượng quanh cổ, để tóc ngắn ngang tai và tóc mái chỉnh tê. Lúc này, vì đang thổi kèn xô na nên hai má cô ấy phồng lên đỏ bừng.

Tô Văn Quý và Tô Khê Khả là chị em họ hàng có cùng ông cố. Vì chủ nhật tuần này là tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông cố nên bọn họ đã về nhà sau khi tan học vào thứ sáu. Cả ngày hôm nay bọn họ phải giúp đỡ việc nhà cho ông cố suốt, mãi đến chiều tối mới có thời gian về phòng làm bài tập thì lại bị kéo vào trò chơi rác rưởi này trong khi chỉ kịp viết được vài chữ.

Hiện tại hai người họ đang đứng giữa một ngã ba, xung quanh đầy ắp những ngôi nhà hai tâng cũ kỹ. Tất cả tâng trệt của các ngôi nhà đều đóng kín cửa, còn tâng hai thì được thiết kế theo kiểu không gian mở có hàng rào lan can bao quanh, chủ nhà có thể ngồi sát bên lan can và quan sát xung quanh.

Bọn họ quyết định thổi kèn xô na ở đây cũng là để thu hút các thôn dân, giúp các bạn học không bị tìm thấy và có thể chạy trốn dễ dàng hơn.

Không hiểu sao Tô Văn Quý cứ cảm thấy xung quanh lạnh đến bất thường. Cậu ấy xoa xoa hai cánh tay của mình, cảnh giác quan sát cả ba ngã rẽ để có thể kéo lấy Tô Khê Khả bỏ chạy ngay khi có biến.

Tô Khê Khả đang bận thổi kèn xô na nên không thể cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Sau khi cô ấy thổi thêm được vài tiếng, Tô Văn Quý mơ hồ cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, da đầu lạnh hết cả lên.

Cậu ấy đưa tay kéo Tô Khê Khả định ra hiệu cho cô ấy dừng thổi kèn, nhưng vừa mới nghiêng đầu thì khóe mắt đã vô tình liếc thấy một bóng đen có tứ chi vặn vẹo đang dí sát vào khung cửa sổ tối om trên tâng hai của

ngôi nhà bên cạnh.

Chỉ vậy thôi cũng đã đủ khiến Tô Văn Quý cứng đờ. Cậu

ấy đứng chết trân nhìn đôi mắt của kẻ kia chuyển động.

Nhìn xuyên qua khe hở bên dưới, cậu ấy có thể thấy

được một hàm răng trắng xóa sắc nhọn dính đầy máu. xx**% 34 *xx**
Bình Luận (0)
Comment