c35
c35c35
CHƯƠNG 35: Chuyến teambuilding của lớp (8) “Aaaaaa al Tiếng la hét thảm thiết của Tô Văn Quý vang lên tận trời, thậm chí còn áp đảo tiếng kèn xô na của Tô Khê Khả.
Cô ấy hoảng sợ định hỏi thằng nhãi Tô Văn Quý đang làm cái quái gì vậy, nhưng mới chỉ kịp dời khuôn miệng ra khỏi chiếc kèn xô na thì Tô Văn Quý đã như phát điên nắm chặt cổ tay cô ấy và kéo cô ấy chạy như bay về phía trước, tưởng như có sói đuổi theo sau.
Tô Khê Khả khó hiểu nên vô thức quay đầu nhìn lại. Cô ấy nhìn thấy một bóng người màu trắng trên tâng hai của ngôi nhà tối tăm, tứ chi nó vặn vẹo trông vô cùng bất thường. Sinh vật nọ có cái đầu bẹp dí tì sát cằm lên lan can làm bằng gỗ, mái tóc khô queo xõa ra hai bên mặt, trông chẳng khác gì một trái dừa nhăn nheo. Nhác thấy Tô Khê Khả ngoái nhìn, vết nứt kỳ dị trên gương mặt nó lập tức lan rộng tới sau mang tai.
Tô Khê Khả: “..."
Tô Khê Khả: “A aaaaaaal”
Tiếng hét thấu trời còn vang dội hơn khúc nhạc “Vận may đến” khi nãy. Tô Văn Quý chạy đằng trước tưởng như có ai đó đang đập búa bên tai mình, nhức hết cả đầu.
Sự bực dọc lấn át nỗi sợ hãi, khiến chúa ngang ngược mồm to nào đó phải tức tối quay đầu, “Con mẹ nó, có biết be bé cái mồm lại không? Tai ông đây sắp điếc vì tiếng hét của chị rồi đấy!”
Tô Khê Khả sửng sốt vì bị cậu ấy quát mắng, nhưng sau khi phản ứng lại thì cô ấy lập tức đáp trả: “Thế mới nãy đứa nào hét rống thảm thiết thế? Mày còn không biết xấu hổ mà nói chị mày à?” “Ít nhất thì cũng chẳng rống to bằng chị!” Tô Văn Quý phản bác cực kỳ logic, nói rôi còn soi mói: “Em đã bảo cách thổi kèn xô na không đáng tin rồi còn? Xem thử chị dụ quái vật dị dạng gì ra rồi kìa? Đậu má! Ông đây sống đến tuổi này rồi nhưng chưa thấy thứ gì trông tởm thế đâu, đến nổi em muốn nôn luôn bữa tối hôm qua ral” Khi nhớ lại cái bóng vừa rồi, Tô Khê Khả cũng cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng cô ấy vẫn cứng miệng, “Sao chị biết được mình sẽ dụ cái thứ đó tới chứ? Thị trấn này chỉ rộng bằng đó thôi, nếu lớp mình nghe thấy thì chẳng phải sẽ lập tức chạy đến à?”
Hai người vừa cãi cọ vừa bỏ trốn nhanh như thỏ, chẳng mấy chốc đã chạy ra xa cả trăm mét. Tô Khê Khả bất an quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy đường phố vắng vẻ, thế là lại níu tay Tô Văn Quý, “Hình như cái thứ kia không đuổi theo bọn mình. Nghỉ một lát đi, chạy trong trời lạnh làm chị đau họng quá.” Tô Văn Quý cũng quay đầu lại nhìn, sau khi xác định con quái vật xấu xí kia không đuổi theo thì mới dừng lại, vừa chống hai tay lên gối vừa mở miệng thở hồng hộc.
Vừa nãy bỏ chạy vội quá nên hai người họ không có sức thở đều, bây giờ miệng lưỡi khát khô.
Tô Khê Khả giơ tay lau bờ môi khô cằn. Cô ấy cực khổ hơn cậu em họ nhiều, đầu tiên là thổi kèn xô na cả buổi, tiếp đó lại bỏ chạy như điên nên bây giờ cảm thấy rất rát họng.
Cô ấy chống một tay sau lưng, tay còn lại xoa bóp cổ, khó chịu nói: “Con mẹ nó, rốt cuộc thì chỗ này là chỗ nào vậy? Đến một miếng nước cũng chẳng có!”
Sau khi xuyên vào trò chơi, bọn họ xuất hiện trong phòng của một ngôi nhà và được yêu cầu chơi trò nhìn tranh đoán chữ. Nếu bọn họ không chơi trò chơi thì cửa sổ phòng sẽ khóa đóng chặt cứng như bị khóa, cho dù có dùng cách gì thì cũng không thể mở ra được. Sau khi hoàn thành trò chơi, cánh cửa mở ra dẫn tới con đường tối tăm. Bọn họ định quay vê căn phòng thì lại phát hiện cánh cửa đã biến mất, thay vào đó là một khung cửa sổ hai cánh cũ kỹ làm bằng gỗ. Sau đó nữa, bọn họ nghe thấy tiếng kèn xô na Ï ôi vang lên.
Tô Văn Quý ngẫm nghĩ một lúc rồi đút tay vào túi quân lục lọi, lát sau cậu ấy móc một bịch thạch trái cây đông lạnh ra và đưa cho Tô Khê Khả. Cô ấy ngờ vực nhìn sang, sau đó vội vàng nhận lấy và hăng hái hút thạch. Chẳng biết Tô Văn Quý đã cất bịch thạch trái cây đông lạnh này trong túi bao lâu mà giờ bịch thạch đã nhiễm hơi ấm. Tô Khê Khả hút hai miếng cho đỡ khô miệng rồi hỏi: “Cái thứ khi nấy là gì vậy?”
Tô Văn Quý lắc đầu, biểu cảm trở nên ghê tởm, “Chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì. Tốt nhất là sau này đừng thổi kèn xô na nữa.”
Cậu ấy chỉ tay vào chiếc kèn xô na mà Tô Khê Khả đang câm, nói tiếp: “Hay cứ đến homestay trước cho rồi đi, dù sao thì kiểu gì cả lớp chẳng tập hợp ở đó. Chúng ta cứ qua đó đi, biết đâu lại gặp một vài thành viên của lớp, sau đó mọi người sẽ cùng nghĩ cách đi tìm những người còn lại sau.”
Có vẻ nhiệm vụ của những người khác cũng giống bọn họ. Homestay sẽ là nơi ở của bọn họ trong chuyến du lịch này, đồng thời cũng là địa điểm duy nhất mà cả lớp đều biết. Vì vậy cứ tới đó xem xét tình hình rôi nghĩ cách tìm mọi người sau thì sẽ đỡ mất công hơn.
Tô Văn Quý vừa bẻ khớp tay vừa phân tích, nhưng đột nhiên cậu ấy thấy có gì đó rất lạ, dường như nãy giờ Tô Khê Khả chưa từng trả lời mình.
Cậu ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện chẳng biết Tô Khê Khả đã giơ cao chiếc kèn xô na trong tay quá đầu cậu ấy từ lúc nào.
“Rầm..."
Thời Kim Lam đập mạnh cây gậy gỗ lên người con quái vật. Hai đầu lông mày của cô nhíu chặt thành hình chữ Xuyên.
Tống Dư Ngộ nhặt chiếc huy hiệu trường bị rơi dưới đất lên, chỉ tay về phía đoạn đường khá rộng lớn đằng trước, “Có lẽ là bỏ chạy về phía đó rồi.”
Mặt đường rải đầy đá chứng tỏ đã rất lâu rồi chưa có ai tu sửa đường sá. Nơi Tống Dư Ngộ đang nói đến chính là con đường thoáng đãng nhất trong số ba con đường. Nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là ngoại trừ đoạn đường phố đang tổ chức tang lễ ra, những nơi khác lúc nào cũng lạnh lẽo và chẳng có lấy một bóng người. Thậm chí tiếng kèn xô na và hai tiếng hét vừa rồi cũng chỉ thu hút vài con quái vật đến. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Lúc này, Trương Triết Huy và Trương Vân Yến đều đang câm gậy gỗ cố gắng đánh bại một con quái vật dưới đất. Trương Triết Huy chống gậy nôn khan, còn Trương Vân Yấn thì thoáng run tay.
Thời Kim Lam phát hiện trạng thái của hai người có vẻ không ổn lắm thì hỏi thăm: “Sao rồi? Hay là các cậu đến homestay với cá trước đi, mình tự đi một mình được.” Trương Triết Huy lập tức xua tay, “Không sao, không sao. Chỉ là mình chưa thấy thứ gì vừa hôi vừa xấu như vậy bao giờ nên mới chịu không được. Mình sẽ đi với các cậu, thêm người là thêm sức mà.'
Bọn họ vừa chạy tới đây thì bắt gặp bọn quái vật có bộ lông trắng và tứ chi văn vẹo đang tiết chất nhây màu vàng này ở hai bên đường. Bọn chúng nằm trên những tòa kiến trúc vuông góc với mặt đất, thè cái lưỡi cực dài và chảy đầy nước dãi tanh hôi.
Suýt chút nữa là Trương Triết Huy đã thăng thiên vì phải nín thở. Anh ấy đã từng xem vài bộ phim nói về thảm họa sinh học, thâm đánh giá bọn quái vật này kinh dị chẳng kém gì phim ảnh.
Lúc xem phim thì anh ấy chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ đây, anh ấy mới hiểu được cảm giác tuyệt vọng của quần chúng bình thường trong phim.
Cũng may là bọn quái vật chỉ trông có vẻ xấu xí chứ đánh đấm lại chẳng nên hồn. Anh ấy chỉ cần đánh mạnh vào sau gáy bọn chúng là cả lũ đã bất tỉnh nằm rạp xuống đất, chẳng biết có chết hay chưa.
Có tổng cộng bốn con quái vật đang nằm trên mặt đất, trong đó có ba con là do Thời Kim Lam đối phó. Trương Vân Yến cũng lắc đầu, “Bây giờ chúng ta vẫn còn kẹt trong trò chơi trốn tìm gì đó, cho nên có lẽ homestay cũng không an toàn đâu. Hơn nữa nếu để cậu đi một mình thì nguy hiểm quá.”
Tống Dư Ngộ cũng đưa mắt nhìn hai người trông có vẻ uể oải nọ, trong lòng thầm do dự muốn nói cho họ biết rằng đối với Thời Kim Lam, dẫn theo hai người họ thì mới phiên phức đấy.
Nhưng may mà con cá nào đó vẫn có tinh thân tập thể lắm. Anh không đả kích trái tim hai người bạn, mà ngược lại còn đưa mắt nhìn về trước, “Có lẽ cậu ấy chưa chạy được xa đâu, chúng ta phải nhanh lên.”
Tiếng hét thảm thiết chỉ mới vang lên cách đây chưa tới nửa phút. Bọn quái vật có ngoại hình đáng sợ kia cũng chẳng có khả năng chiến đấu, vì vậy bọn họ tin rằng cho dù Tô Khê Khả có bị để mắt tới thì cũng tự chạy thoát được. Thời Kim Lam nghe vậy thì nói: “Mình đi trước, mấy cậu cố đuổi theo nhé.”
Tốc độ chạy của cô rất nhanh. Trương Triết Huy cũng vội bảo: “Chúng ta cũng nhanh lên.”
Tống Dư Ngộ lắc đầu, ung dung lấy điện thoại ra và chụp ảnh mấy con quái vật đang nằm trên mặt đất. Đồng thời anh còn cầm cây gậy gỗ để dời tứ chi bọn chúng ra và lục soát khắp mọi ngóc ngách.
Hành động của anh đã khiến mùi tanh hôi bốc lên, khiến Trương Triết Huy căng hết cả họng, liên tục lùi lại vài bước và nôn khan.
Trương Vân Yến cảnh giác hơn nên đã kịp bịt miệng và mũi lại, “Cậu phát hiện gì hả?”
Tống Dư Ngộ cũng cảm thấy rất buồn nôn nhưng vẫn cố nhịn. Anh gật đầu, “Bọn này là người... À không, phải là người chết thì đúng hơn.” Sau khi bốn con quái vật bị anh dùng gậy gỗ bới tung lên thì tứ chi của chúng đã bị mở banh ra, để lộ làn da sưng tấy chảy mủ dưới lớp lông trắng xanh. Gương mặt kinh dị của bọn chúng cũng có những bộ phận đặc trưng của con người, chẳng qua đã bị vặn vẹo nên mới mất đi hình dáng ban đầu mà thôi.
Trương Vân Yến nghe anh vậy thì lạnh sống lưng, “Người chất... Thì sao cử động được nữa?”
Nói xong thì cô ấy mới cảm thấy câu hỏi của mình thật vô nghĩa. Đến ma mà cũng xuất hiện thì người chết cử động có gì lạ lắm ư?
Tống Dư Ngộ lắc đầu, sau đó giương mắt quan sát khắp đường phố, cuối cùng dừng mắt tại tòa kiến trúc nơi mà bọn quái vật kia đã xông ra.
Giống với dãy nhà mà bọn họ đã bắt gặp khi mới rời khỏi trạm xe, mỗi một ngôi nhà trên con phố này cũng có thờ nến nhang và một ly nước trước cổng. Chỉ là không biết vì sao mấy ngọn nến đỏ lại bị tắt và rơi xuống đất.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Trương Triết Huy cũng phát hiện điều này. Vì đã bịt kín mũi, miệng nên giọng nói anh ấy ồm ồm: “Chẳng lẽ mấy ngọn nến đó có tác dụng xua đuổi bọn quái vật hả?”
Có lẽ những người dân trong thị trấn biết điều này nên mới đóng chặt cổng nhà kín mít như thế.
Khả năng cao là đôi mắt mà anh ấy đã nhìn thấy lúc trước cũng là của người dân trong thị trấn. Họ nghe thấy tiếng động nên mới lén lút nhìn ra bên ngoài, sau khi phát hiện có người thì lại vội đóng cửa sổ vì sợ sẽ thu hút mấy thứ đáng sợ.
“Cũng có khả năng là vậy.” Tống Dư Ngộ gật đầu, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ô cửa sổ tối đen trên tầng hai kia. Anh quay đầu nhìn hai người đằng sau, “Hai cậu đứng chờ ở đây đi, mình vào trong kia xem thử. Nếu có chuyện gì thì nhớ hét to lên, mình sẽ lập tức chạy ra.ˆ Trương Triết Huy không do dự giữ chặt tay áo anh, do dự chỉ tay vê phía tòa nhà kia, “Cậu định vào đó hả? Chúng ta không đi với chị Lam à?”
Tống Dư Ngộ đưa mắt nhìn con đường xa xa, “Cậu ấy có thể tự đi một mình.”
Giọng điệu anh rất kiên định, hệt như cảm thấy chỉ mình Thời Kim Lam cũng có thể xử đẹp toàn bộ màn chơi này.
Mí mắt Trương Triết Huy giật giật, nhưng khi nghĩ tới chuyện hai người họ đều được học võ từ nhỏ và cảnh tượng Thời Kim Lam dễ dàng leo lên thanh xà nhà cũng như đánh bại ba con quái vật khi nãy, anh ấy bỗng cảm thấy mình cứ lo bò trắng răng. Trong lúc nghĩ vẩn vơ, anh ấy phát hiện Tống Dư Ngộ đã câm cây gậy gỗ theo và bước về phía tòa nhà kia. Anh ấy còn đang do dự có nên đi cùng hay không thì Trương Vân Yến đã vội vàng kéo lấy anh ấy, “Chúng ta đi cùng cậu ấy đi”
Trương Triết Huy lập tức phản ứng lại, câm thêm một cây gậy gỗ rồi đuổi theo. Nhưng mới đi được hai bước, anh ấy lại bất an quay đầu nhìn bốn con quái vật nằm trên mặt đất, “Mình xem phim hay thấy bọn quái vật đánh mãi không chết lắm. Bọn nó sẽ đợi chúng ta vào nhà rồi tỉnh dậy và nhân cơ hội đánh lén.”
Nói rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của Trương Vân yến, anh ấy mở cửa hàng ác mộng trong điện thoại lên, lục tìm trong khu vật phẩm nhưng mãi chẳng thấy thứ mình cần đâu, mãi tới khi chuyển sang khu thực phẩm thì anh ấy mới phát hiện thứ mình đang tìm.
Anh ấy hào phóng tiêu một trăm đồng tiền ác mộng để mua một can dầu đậu phộng lớn. Sau đó dưới sự chứng kiến đây bàng hoàng của Trương Vân Yến, anh ấy vặn mở nắp can để tưới dầu lên người bốn con quái vật, xoay người lấy một tờ giấy từ trong cặp và châm mồi lửa rồi ném tờ giầy đi.
Phụt!
Ngọn lửa nhảy múa thiêu đốt bầu không khí ẩm ướt, tạo ra những âm thanh tanh tách du dương trong cái mùi hôi tanh tởm lợm.
Đúng như lời Trương Triết Huy nói, dường như bọn quái vật chưa chết nên vẫn cảm nhận được sức nóng cháy bỏng từ ngọn lửa. Tứ chi vặn vẹo đến bất thường của bọn chúng cong quắp lên, đôi mắt trắng dã đảo lung tung cứ như vẫn có thể quan sát được tình hình xung quanh.
Nhưng ngọn lửa hệt như một chứng hoại tử bám vào xương bọn chúng, chẳng mấy chốc đã lan ra gương mặt bọn quái vật và tiết ra những chất nhây nhớp nháp. Những âm thanh tanh tách vang lên nghe như tiếng chiên đồ ăn vặt, dầu văng bắn nát đôi mắt đáng sợ của lũ quái vật.
Tống Dư Ngộ nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại. Khi thấy cảnh tượng này, anh chỉ biết nhìn Trương Triết Huy bằng ánh mắt phức tạp.
Trương Triết Huy cười ranh mãnh hai tiếng rồi cất can dầu đậu phộng vẫn còn hơn non nửa vào túi đồ hệ thống. Trông dáng vẻ anh ấy keo kiệt như thể muốn khoe khoang một trăm đồng tiền ác mộng của mình có thể dùng đi dùng lại được nhiều lần lắm.
Trương Vân Yến giật giật khóe miệng. Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ này mới phù hợp với khí chất của Trương Triết Huy, thế là đành nuốt ngược lời nói vào trong bụng. Cô ấy quan sát bọn quái vật với tứ chi vặn vẹo đang bốc cháy trong ngọn lửa nóng bỏng, đồng cảm chớp mắt. x+x* 9B +xx*