c36
c36c36
CHƯƠNG 36: Chuyến teambuilding của lớp (9) Bốn quái vật bị ngọn lửa đốt tanh tách. Trương Triết Huy cảm thấy tứ chi của bọn chúng cứ cong vào trong chẳng khác gì mực nướng, thế là không yên tâm đập đập cây gậy gỗ xuống.
Chẳng biết có phải do anh dùng sức quá mạnh hay không mà cây gậy đập xuống tưởng như đập vào tờ giấy hãng một nhịp. Còn nơi bị anh đập trúng lập tức lõm xuống và chảy ra một loại chất lỏng không biết tên.
Bộ lông dài trên cơ thể con quái vật đã bị ngọn lửa đốt cháy sém, tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc giống như mùi trứng thối. Cơn gió lạnh đưa mùi hương lan tỏa khắp khu phố, nguy hiểm chẳng kém gì vũ khí sinh học. Trương Vân Yến bịt chặt mũi, miệng và lùi về sau vài bước. Mãi đến khi không ngửi thấy mùi hôi tanh kia nữa thì cô mới thở hổn hển.
Tống Dư Ngộ cũng khó chịu dịch đầu đi, vừa nhanh chóng lùi lại vừa giơ tay bịt mũi. Vì anh dùng nước xả vải hương ánh trăng nên lúc này có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, tâm trạng lập tức dịu lại, đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn Trương Triết Huy đang chọc con quái vật. Đợi lát nữa thằng nhãi này lại đây thì sẽ hôi rình cho coi. Trương Triết Huy nào biết mình đang bị Tống Dư Ngộ ghét bỏ. Hiện tại anh ấy cũng cảm thấy cả người mình bốc mùi, nhưng vẫn cố nhịn lại và tiếp tục chọc gậy vào lũ quái vật một lần nữa để xác định bọn chúng đã chết thật. Sau đó anh ấy mới ném cây gậy gỗ hôi hám trong tay đi và chạy sang bên cạnh nôn khan.
Khi nào về homestay, anh ấy nhất định phải đi tắm, tắm hẳn ba ngày liền. Trương Triết Huy quạt tay để xua bớt mùi hôi bám trên mùi mình, nhưng chỉ mới quạt được vài cái thì đã nghe thấy một tiếng râm thật lớn từ phía sau truyền tới. Anh ấy giật mình run người, cứ tưởng lại có quái vật tìm tới nên vội vàng đi tìm cây gậy gỗ mà mình mới ném đi.
Tuy nhiên anh ấy còn chưa tìm thấy cây gậy gỗ thì khóe mắt đã liếc thấy bóng dáng Tống Dư Ngộ.
Anh đứng trên tòa nhà cũ nát, chân dài vẫn giữ tư thế giơ trên cao để đá văng cánh cửa gỗ.
Cánh cửa gỗ bị đá văng tạo nên những âm thanh kẽo kẹt, nghe nỉ non hệt như tiếng xương khớp của cụ già. Trương Triết Huy bỗng dưng nhớ tới lúc trước khi đứng trước cổng nhà người khác, Tống Dư Ngộ đã bảo muốn đá văng ly nước cúng trước cổng. Anh ấy giật giật khóe miệng, thâm nghĩ sao lúc trước mình không phát hiện thánh học có khuynh hướng bạo lực thế nhỉ? Cũng phải, anh là một trong những nhân tài được ông nội Thời chiêu mộ đấy. Có thể bình thường trông anh rất lười biếng, chẳng thích hoạt động, nhưng khi ra tay thật thì chẳng có mấy ai có thể đánh thắng anh được.
Nhác thấy Tống Dư Ngộ mở đèn pin điện thoại và nhấc chân bước vào trong nhà, Trương Triết Huy vội vàng nhặt một cây gậy gỗ không bị dơ khác lên rồi kéo theo Trương Vân Yến đang ngơ ngác há hốc miệng cùng chạy qua cánh cửa bị đá văng.
Bên trong cánh cửa tối om trông hệt như cái miệng của con quái vật khổng lồ đang kiên nhẫn đợi săn con mồi, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi.
Trương Triết Huy bước đi trong bóng đêm vô định và không khí ẩm lạnh, bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng cứ như có thứ gì đó đang bò từ gót chân lên lưng và thở vào bên tai anh ấy. Suy nghĩ vô căn cứ này khiến anh ấy sợ hãi, liên tục quay đầu nhìn lại và lẩm bẩm “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”. Đồng thời anh ấy cũng quấn chặt quần áo lại, mở đèn pin điện thoại lên mức sáng nhất rồi chậm rãi di chuyển vào trong.
Trương Vân Yến cũng sợ sẽ có thứ gì đó đột nhiên xông ra từ phía sau nên đi đứng rất cẩn thận, cứ dựa sát vào Trương Triết Huy.
Tống Dư Ngộ thì không lo lắng nhiều như hai người còn lại. Anh cầm điện thoại bằng một tay, còn tay kia thì đút túi, hệt như cho dù phía trước có thứ gì đi nữa thì nó cũng chẳng thể dọa sợ được anh.
Càng đi vào sâu bên trong, bọn họ càng cảm thấy mặt đất ẩm ướt và gồ ghê, tỏa ra mùi bùn đất nồng nặc.
Trên mặt đất tích thành một lớp bụi dày, mấy chiếc đòn gánh và đống nông cụ đặt bên tường đã kết mạng nhện, có vài con nhện rất to cong chân đứng ở giữa mạng nhện. Nhác thấy hai nguồn sáng đột ngột xuất hiện trong phòng, con nhện bất an bò tới bò lui trên mạng nhện. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.
Bởi vì căn nhà được làm bằng gỗ nên không khí ẩm ướt đã khiến vách tường mốc meo và mọc nấm. Có lẽ là vì mới mưa nên nơi góc tường bị dột nước đọng thành một vũng nước.
Hai bên vách tường chẳng có gì cả, thứ bắt mắt nhất trong phòng chính là hai chiếc bàn vuông đặt ngay trước cửa. Đĩa hoa quả trên bàn đã thối rữa, bốc mùi hôi và mọc nấm mốc.
Nhưng những thứ này đều không phải thứ đáng để ý nhất, mà là một chiếc ly sứ màu trắng đựng đây nước giống y hệt những chiếc ly được thờ trước mỗi ngôi nhà trên đường. Tất cả mọi thứ trong phòng đều chứng tỏ nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, ấy vậy mà chiếc ly sứ trắng lại chẳng bám chút bụi bặm nào, mặt nước của ly cũng trong suốt đến mức có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu bên trong.
Cả ba người đều phát hiện sự bất thường của nơi này, nhưng khi kiểm tra dấu vết xung quanh thì lại không phát hiện có người cố tình đến đây để thay nước mỗi ngày.
Cảm giác kỳ lạ khiến Trương Vân Yến nhíu mày, nói: “Vì sao người dân trong thị trấn này lại cúng một ly nước trong?”
Nếu như có liên quan tới thần Núi, vậy thì hẳn thần Núi cũng không thể vô hình vô dạng. Đừng nói thần Núi chính là nước trên núi đấy?
Tống Dư Ngộ suy tư nhìn chằm chằm ly nước, phỏng đoán: “Có lẽ là có liên quan tới truyên thuyết ở đây.” Những địa phương khác nhau sẽ có truyền thuyết khác nhau, đồng thời cũng thờ cúng những vị thân khác nhau. Bọn họ biết quá ít về thị trấn Ngọc Tùng, vì vậy cho dù có phát hiện manh mối gì thì cũng không thể đưa ra suy đoán có ích, mà chỉ có thể tiếp tục trong vô định như con mèo mù mong đợi mình bắt được chuột.
Trương Triết Huy vốn không phải tuýp người giỏi động não suy đoán, so với cái vị thần Núi chẳng biết là ai kia thì anh ấy quan tâm đến tình hình hiện tại hơn.
Trong phòng tối đen, mặc dù có thể dùng điện thoại để chiếu sáng nhưng cách này không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Anh ấy cầm điện thoại di chuyển khắp phòng, khi phát hiện vài cây nến đỏ chưa dùng bên cạnh bàn thờ thì chợt nảy ra một ý tưởng.
Anh ấy cầm một ngọn nến rồi đặt lên bàn, sau đó lấy hộp quẹt trong túi ra và bật lửa “Tanh tách”. Chẳng mấy chốc ngọn nến đỏ đã le lói ánh lửa. Ánh lửa nhẹ nhàng le lói trên ngọn nến to bằng ngón tay cái. Nhưng đột nhiên ngọn lửa nghiêng về một phía như bị gió thổi, sau đó bắt đầu lắc lư trong căn phòng tối tăm. Đợi đến khi ánh lửa sắp nghiêng song song với mặt đất tới nơi thì cả căn phòng mới sáng lên.
Trương Triết Huy mơ hồ cảm thấy luông sáng này bất thường. Anh ấy vừa định đưa mắt quan sát tình hình trong phòng thì đột nhiên nghe thấy có tiếng kẽo kẹt vang lên bên tai.
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cánh cửa khi nãy bị đá văng ra và giờ đang mở toang. Nhưng sau đó dưới sự chứng kiến của bọn họ, cánh cửa đột nhiên di chuyển và đóng sầm lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể bắt kịp.
“Rầm..." Tô Khê Khả đập chiếc kèn xô na vào con quái vật đằng sau Tô Văn Quý, tạo thành một tiếng động nặng nề. Mặc dù con quái vật đó có một cái miệng xấu xí rất rộng, nhưng nó không thể nói chuyện hay phát ra âm thanh nào. Sau khi bị đánh trúng, nó chỉ đơ ra rồi ngã xuống mặt đất.
Tô Văn Quý ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tô Khê Khả kéo chạy như bay.
Con đường mới đây còn vắng vẻ bỗng nhiên xuất hiện một lũ quái vật. Bọn chúng bò bốn chân trên đất, hai chân không hề dùng sức mà chỉ lê lết trên mặt đất bằng một tư thế hết sức kỳ lạ. Âm thanh da thịt ma sát với mặt đất vang lên xào xạc kích thích lỗ tai hai người.
Tô Văn Quý run giọng, “Cái... Cái quỷ gì đây!”
Chẳng lẽ thứ mà bọn họ phải trốn trong trò chơi trốn tìm khó hiểu này không phải những người dân trong thị trấn Ngọc Tùng, mà là bọn quái vật kỳ lạ, đáng sợ này? Sao Tô Khê Khả biết mà trả lời cậu ấy được chứ?
Cô ấy run tay, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng phía trước và đằng sau bọn họ đều có vài con quái vật, nếu muốn rời khỏi đây thì bọn họ phải đối phó với chúng.
Tô Văn Quý cũng phát hiện điều này. Cậu ấy đeo đôi giày Nike đế cao nên mới miễn cưỡng cao được 1 mét 65, vậy mà lại dám đứng chắn trước người Tô Khê Khả. Cậu ấy định lấy chiếc kèn xô na từ tay cô ấy, giọng nói run rấy: “Lát nữa em sẽ giữ chân bọn chúng, chị tranh thủ chạy trước đi. Nếu chị không tìm thấy lớp mình thì cứ dẫn đám thôn dân qua đây.”
Con người sao có thể đáng sợ bọn quái vật này được, vì vậy cứ cố gắng sống sót vượt qua trò chơi này rồi tính sau.
Tô Khê Khả lập tức nói: “Giữ gì mà giữ? Thăng nhóc lùn, chị là chị của mày đấy, vậy mà mày dám đứng chắn trước người chị à? Mày chạy nhanh hơn chị, mày tự đi mà tìm mọi người đi!”
Nhưng còn lâu Tô Văn Quý mới bỏ cô ấy lại đây. Cậu ấy im lặng giành lấy chiếc kèn xô na, sau đó không cho Tô Khê Khả cơ hội nói chuyện mà đã xông về phía lũ quái vật trước mặt.
Đây chẳng phải lần đầu cậu ấy bị Tô Khê Khả trêu là “nhóc lùn”. Khi nghe nói chơi bóng rổ có thể giúp tăng chiều cao, cứ đến tiết thể dục là cậu ấy lại bắt bọn Đan Hiểu Vũ chơi bóng rổ với mình. Sau đó cậu ấy lại nghe đồn Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ tập võ từ nhỏ nên mới vừa cao vừa đẹp, thế là cuối tuần nào cũng tới võ quán của ông Thời tập đứng tấn. Tuy cậu ấy không giỏi đánh nhau, nhưng ít nhất không phải tên công tử bột trói gà không chặt. Lúc này, cậu ấy hùng hổ xông lên và phang mạnh chiếc kèn xô na vào trán con quái vật đứng đầu. Một tiếng động nặng nề vang lên, gương mặt con quái vật biến dạng, và nó cũng ngã xuống đất. Dường như lũ quái vật xung quanh cũng phát hiện điều này, động tác bò trên mặt đất của bọn chúng không những không chậm đi mà còn tăng tốc hơn rất nhiều. Chúng há to miệng và thè cái lưỡi dài xấu xí ra, để lộ hàm răng nanh trắng xóa đang chực chờ đớp lấy Tô Văn Quý.
Tô Văn Quý sợ hãi lùi lại hai bước, sau đó nhanh nhạy ném chiếc kèn xô na về phía một con quái vật trong đó. Những con quái vật khác thấy bạn mình bị tấn công nhưng chẳng hề lùi bước, bọn chúng há rộng miệng để phun chất nhầy tanh tưởi. Tuy nhiên khi bọn chúng sắp đớp trúng đầu cậu ấy, một cây củi đột nhiên đập xuống trúng đầu bọn quái vật.
Mặc dù đang thở hồng hộc, nhưng Tô Khê Khả vẫn không kìm được lời chửi tục, “Đậu má, đùn đẩy chị chạy hay mày chạy làm gì, cả hai cùng đánh bọn nó luôn đi! Chỉ là cái bọn xấu như lòng lợn cám heo thôi mà? Sợ cái chó gì! Hôm nay chị phải xem cái trò chơi rác rưởi này có thể làm được gì bà mày!”
Tính tình cô ấy vốn nóng nảy, từ thuở mới biết bò đã bắt đầu cãi vã, đánh nhau với Tô Văn Quý, cứ vậy cho tới khi học mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba. Rõ ràng bọn họ chỉ là chị em họ, nhưng thậm chí còn thân thiết hơn nhiều cặp chị em ruột.
Lúc này, gương mặt cô ấy vẫn còn đỏ bừng vì khi nấy phải dùng sức thổi kèn xô na, nhưng đôi mắt chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi mà lại vô cùng kiên định.
Sống mũi Tô Văn Quý cay cay. Lúc nhỏ cậu ấy là một đứa mít ướt, mặc dù sau khi lớn lên thì trở thành chúa ngang ngược mồm to lúc nào cũng phát ngôn mấy câu khốn nạn, nhưng chỉ cần tủi thân một chút thôi thì cậu ấy sẽ trốn vào phòng bật khóc thút thít ngay.
Có vẻ Tô Văn Quý biết bây giờ không phải là lúc để cảm động nên vội vàng giơ tay lau khóe mắt. Cậu ấy kìm lại cảm xúc trong tim, đưa mắt nhìn sang con quái vật đang loạng choạng định bò dậy sau khi bị chiếc kèn xô na đánh trúng, ánh mắt dần trở nên hung tàn.
Lúc Thời Kim Lam lo lắng chạy tới thì loáng thoáng nghe thấy hai giọng nói đang tức giận cãi nhau vang vọng khắp con đường. Cô rướn cổ lên quan sát, khi nhìn thấy khung cảnh phía trước thì ngơ ngác...
“Con mẹ nhà mil Đêm nay bà mày chưa giải xong đề thi đâu nhé. Đến thứ hai đi thi mà bà mày không lọt vào top 10 khối được thì đợi đấy, bà sẽ đốt trụi cả cái thị trấn này!”
“Tối nay ông đây vẫn chưa kịp uống sữa bò trước khi đi ngủ. Đến sinh nhật 17 tuổi mà ông đây chưa cao 1 mét 70 được thì ông sẽ phá nát cái trò chơi này!”
“Nhóc lùn 1 mét 60, bớt viện cớ cho chiêu cao của mình đi, mày tự lùn chứ có liên quái chó gì tới trò chơi rác rưởi này đâu?” “1 mét 60 cái mẹ nhà chị đấy! Ông đây cao 1 mét 65I Là 1 mét 65 đấy! Chị mà nói em lùn thêm một câu nữa thì trả bịch thạch trái cây đông lạnh lại cho eml”
“Chị cứ thích nói đấy! Nhà chị không phải nhà mày à? Có mỗi một bịch thạch trái cây đông lạnh mà cũng tính toán chỉ li, có thằng con trai nào ki bo như mày không? Ngày nào nhóc Lam Lam cũng ăn bánh Oreo của cá kìa, nhưng mày đã thấy cậu ấy ý kiến bao giờ chưa?”
Trên mặt đất là bốn, năm con quái vật nằm la liệt.
Hai người bọn vừa cãi cọ vừa quan sát xem có con quái vật nào định bò dậy hay không, nếu có thì sẽ lập tức ra tay gõ một cú, khiến mấy con quái vật xung quanh chỉ biết há miệng chảy đầy nước miếng chứ chẳng dám đứng dậy.
Thời Kim Lam: “..." Hay là cô quay về nhỉ? Chứ trông có vẻ hai người này không cần cô lo đâu. *xx**% 36 *xx**%