Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 37 - C37

c37 c37c37

CHƯƠNG 37: Chuyến teambuilding của lớp

(10)

Nhưng đương nhiên cô chỉ nghĩ thế thôi chứ không định bỏ đi thật.

Thời Kim Lam quả quyết cứu giúp Tô Khê Khả và Tô Văn Quý. Hai chị em mềm chân suýt nữa ngồi bệt xuống đất, may mà cô nhanh nhạy giơ tay ra nên mới đỡ được họ. Tô Khê Khả lập tức ôm lấy cô bật khóc, còn nói: “Nhóc Lam Lam, cuối cùng cậu cũng tới rồi, làm tớ sợ gần chết, sợ gân chết luôn đó. Mình cứ tưởng mình phải chết trẻ ở đây không đó.”

Thời Kim Lam nhớ lại dáng vẻ hung hăng khi nấy của cô ấy, thầm cảm thấy lời cô ấy nói chẳng đáng tin chút nào, dẫu vậy cô vẫn nhẹ nhàng an ủi: “Cậu vẫn chưa lọt vào top 10 khối được mà, không sợ, không sợ.”

Tô Khê Khả: “..."

Thà người đừng nói, nói ra còn làm cô ấy đau lòng hơn. Chỉ nghĩ đến việc này đã khiến cô ấy bực dọc. Sau khi lên lớp 11, cô ấy đã cố gắng cả năm trời nhưng mới chỉ lọt vào top 20 của khối. Lần nào thi xong cô ấy cũng cảm thấy bản thân đã tiến bộ, nhưng đồng thời những người khác lại càng tiến bộ nhiều hơn.

Nhất là bốn ông thân cày đề của lớp đã cắm rễ vững chắc trong top 10 khối hai năm liền.

Cô ấy còn nghe các lớp khác phàn nàn rằng bốn người họ học hành cứ như ngồi tàu siêu tốc, giáo viên chủ nhiệm của các lớp khác cứ mở miệng là nhắc Thời Kim Lam, Tống Dư Ngộ, ngậm miệng lại là kể Vưu Tri Vi, Đan Hiểu Vũ, rằng hai người trước là tấm gương học sinh yếu có chí vươn lên điển hình, còn hai người sau thì là học sinh giỏi luôn luôn giữ vững thành tích. Bốn tấm gương ham học này đã không ngừng kéo thành tích của cả lớp lên. Đến nổi cứ vào mỗi buổi họp sáng sau khi kỳ thi thử kết thúc, giáo viên chủ nhiệm của lớp họ lúc nào cũng ngoác miệng cười không dứt.

Vừa nhắc tới chuyện này là Tô Khê Khả quên luôn cả sợ. Cô ấy tức giận lùi lại một bước rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó chứ, rốt cuộc trò chơi rác rưởi này là cái gì vậy?

Làm phí mất hơn một tiếng đồng hồ của cô ấy!

Hơn một tiếng đồng hồ này đã đủ cho cô ấy tổng hợp lại những bài toán mình làm sai trong tuần vừa rồi và ôn tập củng cố kiến thức rồi đấy. Nhưng bây giờ đừng nói là tổng hợp kiến thức, cô ấy còn chưa chắc liệu bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ học thuộc từ vựng của đêm nay hay không đây này. Tô Văn Quý không có nhiều nỗi bực dọc trong lòng như chị mình. Cậu ấy vịn vào cánh tay Thời Kim Lam và thở hông hộc mấy hơi, mãi mới đứng vững được thì bắt đầu mắng chửi: “Thị trấn này chẳng giống trong bản tin chút nào. Ở đây có một đống quái vật trông tởm thật sự, hơn nữa nhìn dáng vẻ hung hăng đó của bọn chúng là biết bọn chúng muốn ăn thịt bọn mình.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tt.

Có nằm mơ cậu ấy cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải trải qua chuyện thế này, vì vậy lúc nấy đã rất sợ hãi. Nếu không nhờ có Tô Khê Khả liều lĩnh câm cây củi xông lên thì cậu ấy đã chẳng có can đảm chống lại bọn quái vật tởm lợm kia.

Nghĩ vậy, chúa ngang ngược mồm to nào đó mới hiểu ra câu nói “Mềm mỏng sợ cứng rắn, cứng rắn sợ ngang tàng” có lý cỡ nào. Nếu sau này có gặp phải chuyện tương tự thì cứ xông lên một cách ngang ngược là được!

Thời Kim Lam đâu hay biết những chuyển biến tâm lý trong lòng cậu ấy, chỉ để ý đến lời mà cậu ấy vừa nói, “Cậu biết thị trấn Ngọc Tùng à?”

Tô Văn Quý vẫn còn cảnh giác liếc nhìn lũ quái vật bất động nằm trên mặt đất, sau đó mới trả lời: “Thì chỗ này mới lên báo đấy không phải à? Lúc sáng mình nhìn thấy tin tức đó, đến nổi chẳng buồn ăn sáng luôn.”

Thấy Thời Kim Lam lắng nghe rất chăm chú nên Tô Văn Quý lại nói tiếp: “Nghe nói trong lúc xây đường hâm cho tàu điện ngâm, mọi người đã đào ra hơn một trăm cái xác ở trong núi, có thi thể đã biến thành xương trắng, nhưng cũng có thi thể mới được chôn không lâu.

Bởi vì gân đó chỉ có một khu đông dân cư là thị trấn Ngọc Tùng nên phóng viên và cảnh sát đã qua thăm hỏi, nhưng hình như chưa điều tra được tình hình cụ thể thì phải. Thay vào đó lại rộ lên một số tin tức vê những người già sống trong thị trấn, nói rằng đàn ông ở đây không thể sống quá 60 tuổi, ngược lại thì hầu hết phụ nữ đều có thể sống đến 80, 90 tuổi, rôi còn có một số tin tức liên quan đến phong thủy, tâm linh nữa...

Nói chung là nhiều tin tức lắm nhưng mình không xem kỹ, mấy tấm hình đính kèm toàn là những cảnh kinh tởm cắt từ phim truyền hình điều tra tội phạm.

Ngoài ra còn có một bài viết giới thiệu các địa điểm du lịch ở thị trấn Ngọc Tùng, ảnh chụp đẹp lắm. Ví dụ như con phố này thực chất là phố ẩm thực đó, vào ban ngày sẽ có rất nhiều gian hàng nhỏ bày biện dọc khắp con đường, nhưng ai ngờ đến tối lại trông âm u, đáng sợ như vậy chứ? Khi nấy mình đã thấy quen mắt rồi nhưng không dám chắc chắn..."

Tô Văn Quý nói liên tục không ngừng nghỉ cứ như pháo nổ bôm bốp, sau cùng Thời Kim Lam tổng kết được hai điều. Thứ nhất, đàn ông trong thị trấn Ngọc Tùng thường chết sớm, còn phụ nữ thì có thể sống rất thọ.

Thứ hai, thị trấn Ngọc Tùng là địa điểm du lịch rất nổi tiếng thu hút một lượng khách du lịch đông đảo, nhưng những lời giới thiệu vê thị trấn trên mạng lại không hề giống khung cảnh bây giờ chút nào.

Sau khi được chứng kiến buổi tang lễ kia, Thời Kim Lam đã có vài suy đoán tương tự điều thứ nhất. Và hiện tại suy đoán của cô đã được chứng thực, vì vậy cô cũng không mấy ngạc nhiên.

Còn về điều thứ hai, cô cũng đã nảy ra hai suy đoán: Hoặc là thị trấn Ngọc Tùng đã bị thay đổi do ảnh hưởng của “Thế giới ác mộng”, dẫn đến tình hình hiện tại khác với những bài giới thiệu trên mạng; Hoặc là thị trấn Ngọc Tùng đã không hoàn toàn trung thực khi đăng các bài viết quảng bá giới thiệu thị trấn, vì vậy đã thu hút một lượng khách du lịch đông đảo bị mấy lời hay ý đẹp trên mạng lừa gạt. Nhưng tình hình cụ thể là thế nào thì hiện tại cô vẫn chưa thể suy đoán chắc chắn thông qua lượng thông tin ít ỏi mà mình có.

Tô Khê Khả cũng đã nghe Tô Văn Quý kể về tin tức này. Bây giờ cô ấy đang ủ rũ nhìn chiếc kèn xô na vừa dơ vừa hôi bị vứt trên mặt đất.

Không còn “người bạn tốt” này nữa thì cô ấy biết tìm cả lớp kiểu gì?

Phải nói thật là tiếng kèn xô na chẳng khác gì tiếng ngân nga bài hát “Vận may đến” thường ngày của cô ấy đâu. Chỉ là cô ấy không có kỹ thuật nên tiếng kèn phát ra hơi khó nghe một chút, tuy vậy vẫn có thể miễn cưỡng nghe được nhịp điệu.

Nhưng nếu bắt cô ấy thổi kèn xô na và đánh quái vật tiếp thì cô ấy thà đi làm mười đề thi toán còn hơn. Đang lúc mặt mày ủ ê nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên Tô Khê Khả phát hiện dường như bàn tay của con quái vật nằm bên cạnh chiếc kèn xô na có dính thứ gì đó trông giống bùn đất, mà dưới lớp bùn đất ấy chính là thứ gì đó có màu đỏ rực rỡ. Cô ấy ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định câm lấy cây củi bên cạnh, bịt mũi lại rồi bới bàn tay của con quái vật lên để nhìn cho rõ.

Sau khi nhìn rõ, cô ấy vội vàng nói: “Lam yêu dấu! Cậu mau qua đây xem ởi nè. Trên tay con quái vật này có buộc một sợi dây màu đỏ.”

Nói đúng hơn thì đó chính là một chiếc vòng tay bện thừng màu đỏ có một hạt ngọc trắng. Trên hạt ngọc có khắc chữ gì đó không thể đọc được do bị dính chất lỏng kỳ lạ kia.

Thời Kim Lam lập tức nhíu mày, bước hai bước đến gần rồi ngồi xổm xuống bên cạnh để quan sát kỹ cơ thể con quái vật hơn. Đó đúng là một chiếc vòng màu đỏ thật, hình như là vòng tay cầu bình an, được bện rất tỉ mỉ. Tô Văn Quý đứng bên cạnh hít vào một hơi, nói: “Đừng nói con quái vật này từng là người nha?”

Có con quái vật nào tự dưng lại đeo vòng bình an màu đỏ không?

Sắc mặt Tô Khê Khả lập tức tái nhợt đi, cây củi trong tay rơi xuống mặt đất.

Cô ấy khó tin lùi về sau vài bước, nhưng không nhịn được lại tới gân quan sát gương mặt con quái vật. Khuôn mặt ấy vô cùng xấu xí, không chỉ dính đầy những chất nhầy kỳ lạ mà còn dính bùn đất, quan trọng là những thớ thịt đã nát bươm và thối rữa, khiến bọn họ không thể thấy rõ bộ dáng ban đầu của nó.

Cô ấy biết nơi này là trò chơi, và con quái vật đáng sợ trước mắt chỉ là một NPC được trò chơi mã hóa. Vì vậy cho dù sợ thì sợ thật, nhưng cô ấy vẫn coi bọn chúng là một sinh vật khác hoàn toàn với mình. Trên đường chạy tới đây, Thời Kim Lam chỉ nghĩ rằng phải tìm được các bạn thật nhanh nên không phát hiện chỉ tiết này. Vì vậy sắc mặt của cô lúc này cũng chẳng đẹp đế gì.

Cô rút một cây củi thon dài từ đống củi bên cạnh ra, sau đó chọc vào bàn tay đầy lông kia.

Bàn tay này đã sưng tấy vì bị thối rữa, mủ vàng chảy ra bên dưới lớp lông dài khô thành cục khiến năm ngón tay dính chặt vào nhau cứ như lớp màng của động vật lưỡng cư. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện móng tay của ngón trỏ và ngón giữa vẫn chưa bị bung ra. Mặc dù lông tay mọc dài nhưng dưới ánh đèn mờ tối, cô vẫn có thể thấy ánh hồng hắt lên.

Tô Khê Khả đứng đẳng sau Thời Kim Lam, đợi đến khi đỡ thấy khó chịu thì mới tới gân, trùng hợp bắt gặp ánh hồng kia. Cô ấy lập tức bịt chặt miệng, lắp bắp nói: “Sơn móng tay?” Đương nhiên quái vật không thể đi làm móng được rồi, mà dù có đi thật thì cũng chẳng có ai dám làm móng cho bọn họ.

Vì vậy lời giải thích hợp lý duy nhất chính là con quái vật này là một người phụ nữ từng đi làm móng. Nhưng vì nguyên nhân nào đó nên người phụ nữ đó đã biến thành dáng vẻ xấu xí đáng sợ như lúc này.

Thời Kim Lam lập tức nảy ra một suy đoán tôi tệ.

Có khi nào lũ con quái vật này chính là những cô gái đã bị lừa bán không? Sau khi chết, bọn họ đã bị chôn xuống đất nhưng không những không thối rữa mà còn bò ra khỏi mặt đất và biến thành dáng vẻ bây giờ.

Cô nhớ lại hành động lê lết chân sau của bọn quái vật, sắc mặt tối sâm đi. Hai chân của bọn chúng không có sức lực, rõ ràng là do bị đánh đến què nên chỉ có thể dồn sức vào hai tay để di chuyển. Thời Kim Lam tóm tắt ngắn gọn hành trình trên xe buýt của mình. Tô Khê Khả và Tô Văn Quý không ngu, sau khi nghe xong thì họ đã có thể suy đoán ra vài điều.

Thế là bầu không khí bất chợt trở nên căng thẳng, chẳng một ai lên tiếng nói chuyện.

Đúng lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.

“Chúc mừng người chơi đã phát hiện điều kỳ lạ vê thị trấn Ngọc Tùng - “Thây ma xấu xí”. Hỡi những cái xác lang thang tội nghiệp, vì sao các ngươi xuất hiện trên đường vào buổi tối?”

“Chúc mừng người chơi đã phát hiện 3/3 điều kỳ lạ về thị trấn Ngọc Tùng. Hãy nhanh chóng tìm kiếm các bạn của mình. Những người chơi không kịp đến homestay trước 12 giờ đêm sẽ biến mất mãi mãi đó~” Giọng nói vui vẻ khi người khác gặp nạn ngân nga cuối câu, cứ như thể nó đã đoán trước được chắc chắn sẽ có người chơi phải biến mất.

Thời Kim Lam giả điếc, tiếp tục kiểm tra những con quái vật còn lại. Tuy nhiên cơ thể của bọn chúng đã bị dập nát quá nghiêm trọng nên cô không thể tìm thấy đặc điểm hay đồ đạc nào có thể xác minh thân phận con người của chúng nữa.

Cô nghĩ ngợi một hồi rồi đứng dậy, vẫy tay gọi hai người bên cạnh và thì thâm vài câu vào tai bọn họ. Hai người đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Sau đó cả ba cùng rẽ vào ngã rẽ và bước vào một con hẻm nhỏ.

Một lát sau, lũ quái vật vốn đang nằm bò trên mặt đất bỗng dưng cử động. Chúng nó trợn tròn đôi mắt và di chuyển cơ thể. Sau khi không thấy con mồi của mình đâu, bọn chúng đồng loạt lê lết người đi vê cùng một hướng. Ba bóng người khoác quần áo mới mua trong cửa hàng ác mộng âm thầm bước ra từ con hẻm nhỏ, bám theo lũ quái vật từ xa. Khoảng cách giữa bọn họ với lũ quái vật xa chừng một trăm mét, thế nhưng bọn quái vật không hê phát hiện sự tồn tại của họ. Thời Kim Lam thầm phân tích trong lòng.

Có vẻ bọn quái vật này xác định phương hướng dựa trên âm thanh và thị giác. Vừa nấy bọn cô không đi xa, nếu lũ quái vật có thể ngửi được thì chắc chắn sẽ bò vào trong hẻm nhỏ chứ không rời đi thế này.

Sau khi bám theo bọn chúng được một lát, Thời Kim Lam phát hiện lũ quái vật đang đi dọc theo con đường lát đá mà cô đã phát hiện trước đó. Bọn chúng đang đi vào trong núi.

Tô Khê Khả không thể nhìn thấy điểm cuối của đường vào núi. Cô ấy xoa xoa hai cánh tay, khẽ nói: “Vào núi buổi tối nguy hiểm lắm, hay bọn mình đi tìm cả lớp trước, sau đó đợi tới sáng rồi bàn với nhau có nên vào núi không?”

Tô Văn Quý đi cuối đang định gật đầu tán thành thì bỗng dưng cảm thấy cổ mình lạnh căm, cứ như có ai đó đang thổi khí lạnh vào sau tai mình vậy. Cậu ấy cảnh giác đứng thẳng lưng, khi nhìn xuống cái bóng phản chiếu dưới mặt đất thì phát hiện trên vai mình có thêm một cái đầu.

Cánh cửa gỗ lung lay đột nhiên đóng sâm lại, từng cơn gió chẳng biết từ đâu đến bỗng chốc nổi lên khắp phòng khiến luồng khí lạnh tràn vào, có tiếng khóc nỉ non khe khẽ vang lên hệt như có ai đó đang che mặt bật khóc tức tưởi.

Trương Triết Huy sợ tới mức run lẩy bẩy, bất giác nói: “Vụ... Vụ gì nữa đây...” Lúc nhỏ khi xem Conan, anh ấy sợ tiếng đóng cửa nhất. Vậy mà tiếng cửa đột ngột đóng sâm lúc này nghe chẳng khác gì âm thanh đã ám ảnh anh ấy thuở nhỏ, khiến Trương Triết Huy không thể nói chuyện lưu loát nổi.

Tống Dư Ngộ dũng cảm đi tới kiểm tra cửa, sau đó chỉ tay vào những cái lỗ to bằng quả trứng gà trên cánh cửa gỗ khiến gió lọt qua và nói: “Ngôi nhà này bị lọt gió, chắc là gió thổi vào.”

Hai cánh cửa vốn đã bị đá văng lung lay nên mới mở ra, chẳng phải chỉ cần gió lớn một chút là có thể đóng sâm cửa vào rồi à?

Anh lấy một tờ khăn giấy trong túi ra để lót lên tay và câm tay nắm cửa. Cảm giác ẩm ướt xuyên qua lớp khăn giấy và chạm vào ngón tay anh khiến anh thấy khó chịu. Tống Dư Ngộ nhíu mày, cố lơ đi cái mùi ẩm mốc đang quấn quít mũi mình để mở cửa ra, nhưng anh có vặn tay nắm cửa kiểu gì thì cánh cửa vẫn chẳng hề di chuyển. Điều này khiến Trương Vân Yến cũng phải sợ hãi. Cô ấy khế hỏi: “Sao thế?”

Tống Dư Ngộ còn đang do dự không biết có nên nói chuyện không thể mở cửa cho hai người đằng sau hay không, thì Trương Triết Huy đã tự đoán được, run giọng hỏi: “Có phải là không mở cửa được không?”

Anh đành gật đầu, đang định nói tiếp thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy có thứ gì đó đã chặn cái lỗ lọt gió lại. Anh nghiêm túc cúi đầu nhìn xuống, cái lỗ tối đen bỗng dưng chuyển sang màu trắng, hóa ra là một đôi mắt trắng bệch đang nhìn vào trong.

Tống Dư Ngộ đang câm khăn giấy chợt khựng lại, hai mắt không hê nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe kia. Hai bên tôi nhìn anh, anh nhìn tôi mãi mà chẳng ai chịu nhúc nhích trước. Trương Vân Yến và Trương Triết Huy phát hiện Tống Dư Ngộ có vẻ khác lạ nên mới nhìn theo tâm mắt anh, sau đó đồng loạt hít vào một hơi.

Trương Vân Yến kịp thời phản ứng lại trước. Cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt tại ngọn nến đỏ vừa được Trương Triết Huy châm lửa. Ánh lửa vui vẻ nhảy nhót tạo thành những tiếng “Tanh tách” rất nhỏ, hệt như không hề phát hiện bâu không khí trong phòng đang dần trở nên âm u, đáng sợ.

Trương Vân Yến nhìn chằm chằm ánh lửa le lói, sau đó nghiến chặt răng câm ngọn nến đỏ trên bàn lên. Trong ánh mắt căng thẳng đầy thắc mắc của Trương Triết Huy, cô ấy nhắm chuẩn đôi mắt đối diện Tống Dư Ngộ và dùng sức thọc tay về phía trước.

Ngọn nến đỏ chỉ to bằng ngón tay cái nên có thể lọt qua cái lỗ bằng quả trứng gà rất dễ dàng, ngoài ra còn có nên lỏng màu đỏ rỉ xuống vách tường. Bỗng một tiếng hét thảm thiết vang lên, dường như phía bên kia cửa có thứ gì đó rơi xuống đất tạo thành những tiếng “Lạch cạch” vang vọng. Tống Dư Ngộ chậm rãi dời mắt sang, nhìn vào gương mặt căng thẳng đang đổ mồ hôi trên trán của Trương Vân Yến. Anh trầm mặc thầm nghĩ: Hình như trò chơi này có khả năng kích thích “tố chất biến thái” bên trong mỗi người hay sao ấy.

*xx** 37 *xx**
Bình Luận (0)
Comment