Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 38 - C38

c38 c38c38

CHƯƠNG 38: Chuyến teambuilding của lớp

(1)

- Phòng livestream số yy030 -

[Thứ cho tôi nói thẳng, nguyên đám người chơi mới này chẳng có đứa nào bình thường hết]

[Ảo vãi, lính mới mà gan đến mức dám khiêu khích NPC của màn chơi à? Sao tôi cứ cảm thấy mấy người này trông giống một tổ chức hay tập thể nào đó rất có kỷ luật ấy (Đầu chó)] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.

[Lần này hệ thống ngu ngốc chọn người giỏi ha. Xem ra đêm nay chó Ác Mộng có cơm ăn rồi] [Cười chết mất, khi nấy NPC giật mình nhảy dựng lên tận ba mét, chắc là không ngờ mình sẽ bị thọc nến vào mắt nên mới vậy. Ui da~ Tôi nhìn thôi mà cũng thấy đau giùm, có mù luôn không vậy? (Đã ẩn)]

[He he, chỉ có mình tôi thấy anh cá vừa đẹp trai vừa đáng tin hả?]

[Cút! Bọn fan nhan sắc ở mấy phòng livestream khác đừng có mò qua đây, cá nhà tụi này là người chơi thực lực đấy]

Mặc dù đang nghĩ vẩn vơ nhưng động tác của Tống Dư Ngộ không hề chậm chạp chút nào. Anh nhấc chân đá thật mạnh vào cánh cửa lớn đang đóng chặt.

Một tiếng “Râm” nặng nề vang lên, cánh cửa vốn đã bị nước mưa ăn mòn nên nào chịu được cú đá lần này. Cánh cửa không thể mở ngược từ trong ra ngoài, ấy vậy mà lại phải chịu một lực tác động từ trong ra ngoài, khiến cho bản lề cửa không chịu nổi và vỡ tan tành. Cánh cửa kẽo kẹt lắc lư vài cái rồi ngã thẳng xuống đất. Trương Triết Huy há hốc miệng, hết nhìn Trương Vân Yến lại nhìn Tống Dư Ngộ, do dự thâm nghĩ có phải mình hơi nhát gan và phản ứng chậm quá không. Khoảnh khắc cánh cửa đổ xuống, một bóng đen vụt qua khung cửa và bỏ chạy trên nền đất ẩm ướt.

Tống Dư Ngộ lập tức nhảy qua cánh cửa đang ngã xuống và đuổi theo. Mặc dù tốc độ của anh rất nhanh, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng đen lờ mờ kia rẽ phải vào một con hẻm nhỏ.

Anh đang định tiếp tục đuổi theo thì chợt nghĩ tới có thể Trương Triết Huy và Trương Vân ở đây sẽ gặp phải quái vật, thế là đành dừng bước. Trương Triết Huy và Trương Vân Yến cũng đã chạy tới. Hai bọn họ đều nghe thấy âm thanh và tiếng bước chạy khi nãy.

Quái vật chỉ có thể bò, vì vậy không thể tạo thành tiếng bước chân nện trên mặt đất và khiến nước văng ra xung quanh. Hơn nữa bọn chúng cũng không sợ bị họ phát hiện nên sẽ không bỏ trốn nhanh như cắt như vậy. Trương Triết Huy không nhịn được mà nói: “Vừa nãy có người cố ý dọa bọn mình à?”

Đầu tiên là chặn cửa, sau đó lại cố ý nhìn lén từ bên ngoài. Nếu người bình thường gặp phải tình huống này thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ, chưa biết liệu có chạy tán loạn trong nhà hay không, nhưng chắc chắn sẽ không dám nhìn vào đôi mắt kia, hay thậm chí là tìm cách thoát khỏi ngôi nhà.

Tống Dư Ngộ gật đầu, bước tới vị trị mà người dọa bọn họ vừa đứng để nhìn lén, phát hiện chỗ đó là một con hẻm cực kỳ nhỏ hẹp. Bên trong hẻm chỉ có một cái giàn cao dùng để phơi đồ cùng vài chiếc áo mưa đã mốc meo và nón cói treo trên tường.

Trên cái giàn có mấy chiếc chai lọ đang nghiêng ngả lung tung. Có vẻ âm thanh lạch cạch mới nãy đã phát ra từ đây.

Trương Vân Yến đưa mắt nhìn quanh con đường hoang vắng, mím môi nói: “Mình nhớ đám thôn dân đuổi theo chúng ta lúc nãy đã bảo rằng không được chạy lung tung trong thị trấn vào buổi tối. Hay là có người phát hiện chúng ta nên mới bám theo và nhân cơ hội bọn mình không để ý mà hù dọa?”

Tống Dư Ngộ lắc đầu, “Mình không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.”

Mấy con quái vật trên mặt đất chưa bị thiêu trụi sạch sẽ, hiển nhiên nếu có ai đi ngang thì sẽ nhìn thấy bọn chúng. Và khi nhìn thấy con quái vật bị thiêu cháy trên mặt đất thì người kia phải hiểu bọn họ rất to gan, sẽ không thể bị hù dọa dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, người kia không những không rời đi mà còn làm ra những chuyện vừa rồi, chắc chắn không phải chỉ để hù dọa bọn họ.

Nhất định là hành động vừa rồi có mục đích khác.

Tống Dư Ngộ lùi lại vài bước, ngước mắt nhìn lên khung cửa sổ tối tăm.

Nếu bọn họ bị kẹt trong nhà và không thể mở cửa ra ngoài thì chắc chắn sẽ nghĩ tới việc đi lên tâng hai để nhảy qua cửa sổ. Vì vậy có vẻ kẻ vừa rồi đang muốn ép bọn họ lên tâng hai.

Điều này làm khơi dậy lòng hứng thú trong anh. Anh muốn biết trên tâng hai có thứ gì.

Trương Triết Huy không suy đoán nhanh được như anh, nhưng anh ấy cũng đã nghĩ đến chuyện khác nên nói ngay: “Nếu kẻ vừa rồi là người dân trong thị trấn thật thì dường như hắn ta không sợ lũ quái vật kia, thậm chí còn dám hù dọa bọn mình. Vậy có khi nào cả thị trấn này đều biết về sự tồn tại của bọn quái vật kia không?”

Có lẽ những ly nước được cúng trước cổng mỗi ngôi nhà có tác dụng xua đuổi những con quái vật. Trong khi đó ngọn nến đã trước cửa ngôi nhà này đã bị đổ, cho nên mới chưa thỏa mãn điều kiện bắt đầu nghi thức và xua đuổi quái vật. Trùng hợp là tiếng kèn xô na của Tô Khê Khả đã thu hút bọn quái vật tới, vì vậy bọn họ mới nghe thấy hai tiếng hét chói tai kia.

Tống Dư Ngộ gật đầu nói: “Chắc chắn là bọn họ có biết, nếu không đã chẳng đóng chặt cửa vào buổi tối như vậy. Hơn nữa có khả năng là lũ quái vật này có liên quan tới vị thần Núi kia.”

Thần, ma đều là những khái niệm thuộc về tâm linh. Từ tình hình của thị trấn Ngọc Tùng thì có thể thấy vị thần Núi kia dường như không phải một vị thân bảo hộ thị trấn, mà trông giống một loại yêu ma quỷ quái nào đó khiến con người sợ hãi hơn.

Nói rồi anh lại chỉ tay lên ô cửa sổ tối tăm trên tâng hai, “Mình muốn lên đó xem thử. Mấy cậu muốn đứng đợi dưới này hay lên đó cùng mình?”

Khả năng cao là kẻ vừa rồi mới bỏ chạy sẽ không dám quay lại. Mà từ hành động bỏ chạy nhanh như cắt của hắn ta thì có thể thấy chưa chắc hắn ta đã có thể làm gì được bọn họ. Hơn nữa vừa rồi Trương Vân Yến đã thọc ngọn nến vào mắt hắn ta, có vẻ mắt hắn ta bị thương không nhẹ đâu.

Trương Vân Yấn lập tức nói: “Bọn mình đi với cậu.”

Hiển nhiên kẻ theo dõi bọn họ chẳng phải người tốt lành gì. Nếu hắn ta đã muốn ép bọn họ lên tầng hai thì chắc chắn trên đó phải có nguy hiểm. Mặc dù khả năng chiến đấu của bọn họ không bằng Tống Dư Ngộ, nhưng họ vẫn có thể giúp đỡ anh trong những tình huống cấp bách, bởi dù sao ba người vẫn mạnh hơn một người.

Mà quan trọng hơn nữa là chẳng ai biết trò chơi này sẽ nguy hiểm cỡ nào. Lỡ như có một ngày Tống Dư Ngộ và Thời Kim Lam không thể bảo vệ bọn họ và bọn họ cũng đang ở ngoài khu vực an toàn, vậy thì chắc chắn bọn họ chỉ có thể chịu chết mà thôi.

Vì vậy bọn họ phải ra sức luyện tập nhân cơ hội bây giờ vẫn được tay to bảo vệ,

Trương Triết Huy đứng bên cạnh liên tục gật đầu.

Tống Dư Ngộ giơ tay ra dấu Ok, sau đó lại đi vào căn phòng tối đen như mực. Chỉ là lân này đã không còn cửa lớn nên cảm giác âm u, đáng sợ đã bớt đi nhiều. Căn phòng vẫn còn lạnh lếo, nhưng Trương Triết Huy không dám đốt nến như lần trước mà rất ngoan ngoãn bật đèn pin điện thoại, bám theo sau Tống Dư Ngộ rời khỏi phòng khách.

Phía sau phòng khách là phòng ăn nhỏ. Trong đây cũng có một chiếc bàn vuông, nhưng khác với chiếc bàn rỗng ngoài kia, chiếc bàn trong phòng ăn có hộc bàn và được ngăn cách bằng một tấm ván ngang. Đây là loại bàn ăn rất phổ biến ở nông thôn.

Trong phòng ăn trống rỗng. Trương Triết Huy cảnh giác giơ điện thoại khắp nơi, phát hiện một lối đi ở bên phải. Anh ấy đang định dịch ánh đèn xuống dưới thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó mới chạy vụt qua bên chân mình, thế là hoảng sợ khẽ kêu lên một tiếng rôi né về phía Tống Dư Ngộ.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói mình gặp phải thứ gì thì đã nghe thấy tiếng kêu chít chít.

Trương Vân Yến lập tức soi đèn pin sang, phát hiện một con chuột rất to đang chạy xuống dưới bàn để trốn. Cô ấy mím môi nói: “Chỉ là một con chuột thôi.”

Trương Triết Huy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy nóng mặt vì bản thân còn chẳng to gan bằng Trương Vân Yến. Anh ấy há miệng định lên tiếng để làm dịu lại bâu không khí thì lại phát hiện dường như lối đi bên phải hơi sáng lên lạ thường.

Anh ấy cứng nhắc quay đầu sang, bất ngờ bắt gặp một gương mặt nhăn nheo, xấu xí như vỏ cây khô.

Đó là một bà lão thấp bé đang cầm một chiếc đèn dầu chiếc ngực. Ánh đèn hắt lên rọi sáng gương mặt bà ta rất rõ ràng.

Bà ta có một đôi mắt xếch, hàng lông mày đã rụng gần hết và bờ môi thâm đen trễ xuống trông rất râu rĩ. Những nếp nhăn trên trán bà ta trông như đống chăn khi Trương Triết Huy ngủ dậy mỗi sáng, dồn lại thành một khối với nhau. Khu vực đó sạm đen chẳng biết có bao nhiêu cặn bẩn. Đặc biệt là trên trán bà ta còn có những đốm đồi mồi to bằng bàn tay trẻ con, gần như bao phủ non nửa gương mặt.

Bà lão im lặng đứng ở lối đi nhỏ, cả người còng xuống chỉ cao ngang eo bọn họ. Nếu không có ánh đèn dầu thì ắt hẳn bọn họ đã không phát hiện ra bà ta nhanh như vậy.

Trương Vân Yến nhìn thấy dáng vẻ bà ta thì vô thức ngừng thỏ. Nếu không phải trước đó đã trải qua một số chuyện kinh dị chẳng kém thì cô ấy cũng đã không kìm được tiếng kêu rên sợ hãi rồi.

Cô ấy còn đang cố giữ bình tĩnh thì Tống Dư Ngộ đã tỉnh bơ lên tiếng, “Bà là ai?”

Dáng vẻ của anh thản nhiên hệt như anh chính là chủ nhân của ngôi nhà này, còn bà lão đột ngột xuất hiện mới là kẻ xông vào nhà dân phi pháp. Mí mắt của bà lão dày nặng trĩu xuống khiến anh đứng từ trên cao nhìn xuống cảm thấy như bà ta đang híp mắt. Nhưng sau khi anh dứt lời, đôi mắt kia đột nhiên xếch lên trợn trừng, để lộ tròng mắt trắng dã và đôi con ngươi trông như hạt đậu đang chậm chạp di chuyển nhìn chằm chằm lên Tống Dư Ngộ.

Trương Triết Huy vẫn luôn dõi theo bà lão bị hành động trợn mắt của bà ta dọa sợ đến suýt ngất đi. May mà có Tống Dư Ngộ nhấc chân đá vào bắp chân anh ấy nên anh ấy mới thoát khỏi cơn giật thót tim.

Thấy bà lão chỉ nhìn chằm chằm mình mà chẳng nói gì, Tống Dư Ngộ tốt bụng lặp lại câu hỏi, “Bà là ai2”

Lần này bà lão đã có phản ứng. Dường như bà ta đã bớt kích động hơn, cụp mắt nhìn xuống ngọn đèn dầu trong tay và bắt đâu mấp máy môi. Ban đầu anh không thể nghe thấy âm thanh gì, nhưng sau đó thì nghe thấy từng từ ngắt quãng vang lên một cách nghẹn ngào. “Tôi... Là... AI...

“Tôi... Là... AI...

“Tôi là... Ai..."

“Tôi là ai...

Bà ta cứ không ngừng lặp đi lặp lại ba từ này, hệt như đang hỏi Tống Dư Ngộ, mà cũng dường như đang hỏi chính bản thân mình.

Câu nói lặp đi lặp lại ấy khiến Trương Vân Yến không khỏi nhìn sang Tống Dư Ngộ. Trương Triết Huy cũng thoáng sợ hãi vì âm thanh này.

Tống Dư Ngộ vẫn nhìn chằm chằm bà lão. Sau khi hành động một cách kỳ lạ, cuối cùng bà lão cũng có phản ứng khác. Bà ta câm đèn dầu xoay người, bước vào sâu bên trong lối đi nhỏ, còn miệng thì vẫn tiếp tục lặp lại, “Tôi... Là... AI?” Ba người liếc nhìn nhau rồi bám theo sau bà lão. Lối đi nhỏ không sâu lắm, chỉ dài khoảng chừng mười mấy mét. Hai bên đường có nhà ở nhưng tất cả đều đang đóng chặt cửa, trông chẳng khác gì một bức tường gỗ. Nếu không vào đây thì sẽ chẳng có ai ngờ được tất cả phòng ốc phía sau này đều thông với nhau. Chẳng mấy chốc bà lão đã dừng lại trước một ngôi nhà. Bà ta giơ tay đặt lên cánh cửa trước mặt mình, sau đó kéo sang bên phải, cánh cửa mở ra. Một mùi màu tươi nồng nặc ập tới trước mặt họ.

xx**% 38 xx**%
Bình Luận (0)
Comment