Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 39 - C39

c39 c39c39

CHƯƠNG 39: Chuyến teambuilding của lớp

(12)

“Vãi, vãi, vãi, vãi, vãi, vãi, vãi, vãi, vãi!” Tô Văn Quý nhảy dựng văng tục không ngừng. Thời Kim Lam và Tô Khê Khả đi đằng trước nghe thấy vậy thì thắc mắc quay đầu. Đến lúc thấy chúa ngang ngược mồm to nào đó bị một cánh tay kẹp cổ đến nổi phải lè lưỡi thì hai người thoáng kinh ngạc. Sau đó khi nhìn thấy gương mặt của bóng người kia, cả hai đồng loạt cạn lời.

Vương Trạch Khải cao lớn dễ dàng kẹp cổ Tô Văn Quý, bật cười ranh mãnh: “Cục cưng Quý Quý, kêu gì thế? Nhát gan đến thế à?”

Tô Văn Quý đang định cầu cứu nghe thấy biệt danh quen thuộc này thì nheo mắt lại, nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt châm chọc của Vương Trạch Khải, thế là lại văng thêm một từ “Vãi”.

Cậu ấy không do dự nâng cánh tay lên và thục khuỷu tay ra phía sau. Vương Trạch Khải lập tức kêu la oai oái rồi buông lỏng tay. Tô Văn Quý vừa được tự do thì lập tức mắng chửi không ngừng như cái khẩu pháo liên thanh... “Cục cưng cái con mẹ nhà cậu! Cả nhà cậu mới là cục cưng ái! Ông đây nhát gan chỗ nào? Cậu cút vào góc cho mình, xong để mình hù cậu y hệt vậy xem cậu có sợ hay không?”

Cậu ấy nói tù tì liên tục mấy câu, khiến Vương Trạch Khải đau đầu che tai lại, vô cùng hối hận vì đã trêu chọc khẩu pháo liên thanh này.

Vóc dáng Tô Văn Quý không cao, lại có làn da trắng trẻo. Sau khi lập đội chơi game cùng nhau, mấy bạn học cùng chơi phát hiện cậu ấy toàn cày các tướng thuộc tộc Zaun* lên cấp cao nhất nên mới đặt biệt danh cho cậu ấy là chúa Zaun. Biệt danh này bị đồn đại rộng rãi, dẫn đến các bạn cùng lớp đều trêu cậu ấy như vậy. *Zaun là một tộc thuộc vũ trụ Liên Minh Huyền Thoại. Ngoài ra, theo ngôn ngữ mạng của Trung Quốc thì Zaun còn được dùng để ám chỉ những người nói chuyện thô lỗ, tục tĩu. Vì vậy có thể hiểu “chúa Zaun” theo hai nghĩa là “chúa cày tướng tộc Zaun" và “chúa ngang ngược mồm tơ”.

Tô Văn Quý và Vương Trạch Khải là bạn từ thời tiểu học. Tên ở nhà của cậu ấy là Quý Quý, nhưng vì vẻ ngoài đáng yêu và cái tính mít ướt, khóc dai nên bị các bạn cùng lớp đặt biệt danh là cục cưng Quý Quý.

Sau khi học hết tiểu học thì đã không còn ai gọi cậu ấy như vậy nữa. Nhưng không ngờ lên cấp ba, cậu ấy lại cùng lớp với Vương Trạch Khải, thế là biệt danh này đã được nhắc lại. Tuy nhiên, vì biệt danh chúa Zaun nghe có vẻ thâm độc hơn nên mọi người chỉ nhắc tới một biệt danh khác của cậu ấy vào những lúc cậu ấy bị dọa sợ. Thời Kim Lam không thèm để ý hai người họ, cô đưa mắt nhìn ra phía sau Vương Trạch Khải, quả nhiên bắt gặp ba cậu bạn cùng lớp cao hơn 1 mét 80.

Trong số đó có một người đeo kính trông rất nho nhã, lịch sự, điều thú vị là anh ấy tên Tư Văn.

Thấy Thời Kim Lam nhìn sang, Tư Văn híp mắt, chủ động chào hỏi, “Hi, chị Lam”

Tư Văn là lớp phó*, vì vậy khả năng làm việc nhóm chẳng thua kém gì Vưu Tri Vi. Anh ấy có tài ăn nói và từng tham gia đội hùng biện của trường. Lúc học cấp hai còn từng đại diện trường tham gia cuộc thi hùng biện cấp thành phố và giành được chiếc cúp vô địch, đồng thời đạt danh hiệu Nhà hùng biện ưu tú.

*Tư Văn và Đan Hiểu Vũ đều là lớp phó, tuy nhiên Đan Hiểu Vũ là lớp phó học tập, tức là chỉ chuyên về mảng học tập. Còn Tư Văn thì có vai trò tương tự lớp trưởng, nhưng chức vụ thấp hơn lớp trưởng một bậc. Hai người đứng bên cạnh anh ấy cũng tiếp lời gọi một tiếng “Chị Lam”. Mặc dù mấy người này đều “vạm vỡ” cao hơn 1 mét 80, nhưng chưa đủ để đánh bại một người Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam đã quen được gọi như vậy. Cô nhướn mày, “Sao mấy cậu đi chung với nhau thế?”

Mấy nam sinh trong lớp thường xuyên chơi bóng rổ dưới sân sau giờ học, đặc biệt là mấy người có vóc dáng cao to thế này. Vì bình thường cứ chơi chung suốt nên quan hệ của bọn họ rất thân thiết. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Tư Văn xòe tay nói: “Hôm nay nhà trường cho nghỉ một ngày mà đúng không? Thế nên bọn mình mới hẹn nhau chơi bóng ở sân vận động một lúc rồi cùng về nhà. Nhưng vừa tới sân vận động thì bọn mình đã bay tới đây luôn rồi.” Hai người đứng bên cạnh anh ấy cũng gật đầu. Trong đó có một người không nhịn được mà than thở: “Rốt cuộc thì chỗ này là chỗ quái nào vậy? Thậm chí còn có mấy gò mộ, suýt nữa hù chết mình luôn.”

“Gò mộ?” Thời Kim Lam có vẻ bất ngờ.

Tư Văn đẩy đẩy kính trên mũi, sau đó chỉ tay về phía sau lưng: “Đi về hướng này là thấy, nơi đó là một khoảng đất lớn đây ắp những gò mộ, hơn nữa còn treo cờ trắng và bày một đống người giấy, suýt nữa là hù chết bọn mình rồi.”

Thời Kim Lam đưa mắt nhìn theo hướng tay anh ấy chỉ, nhưng chỉ thấy một con đường vắng vẻ.

Tư Văn lại nói tiếp, “Chỗ đó cách đây xa lắm. Bọn mình chạy gần mười bảy phút mà vẫn chưa thoát khỏi cái chỗ quái quỷ đó được. Sau đó vì nghe thấy tiếng kèn xô na nên bọn mình mới tìm đường đến đây được.” Ban đầu tiếng kèn xô na rất mơ hồ nên bọn họ không nghe rõ, cảm giác cứ như truyền tới từ bốn phương tám hướng vậy. Sau đó đột nhiên có tiếng trống nhạc cao vút vang lên. Cũng nhờ đó mà bọn họ mới thoát khỏi bãi tha ma, và một lát sau thì nghe thấy tiếng kèn thổi bài “Vận may đến” thấp thoáng truyền tới.

Nghĩ đến đây, Tư Văn chợt đưa mắt nhìn sang Tô Khê Khả đứng bên cạnh Thời Kim Lam. Tô Khê Khả ngại ngùng sờ mũi, vì đây là lần đầu cô ấy thổi kèn xô na nên thổi được như vậy đã là giỏi lắm rồi.

Nhưng nếu bọn Tư Văn cũng nghe thấy tiếng kèn xô na thì đáng lẽ những người khác trong lớp cũng phải nghe thấy mới phải. Vậy vì sao chỉ có mấy người tìm tới thôi? Thời Kim Lam xem đồng hồ, đã là 9 giờ 40 phút rồi, sắp 10 giờ.

Phải rồi, vì sao ba người Tống Dư Ngộ vẫn chưa đuổi kịp cô nữa vậy? Trong lúc cô đang thắc mắc thì Tô Khê Khả do dự chỉ tay vê phía con đường núi nơi bọn quái vật đã đi khuất bóng, “Mấy cậu à, có khi nào những thành viên còn lại của lớp mình đang ở trong núi không?”

Mùi máu tươi nồng nặc phảng phất quanh đầu mũi mọi người. Trương Triết Huy và Trương Vân Yến đều nổi da gà, siết chặt cây gậy gỗ trong tay đề phòng bà lão đứng phía trước. Tống Dư Ngộ phản ứng nhanh nhạy hơn, lập tức chắn trước mặt hai người bọn họ.

Trương Vân Yến thấy thế thì tay hơi thả lỏng, căng thẳng giương ánh mắt dò hỏi sang.

Không chỉ nơi này kỳ lạ mà ngay cả con người ở đây cũng chẳng bình thường. Vì vậy cách an toàn nhất là đánh ngất bà lão rồi vào trong kiểm tra. Hiển nhiên Trương Triết Huy cũng nghĩ như vậy. Vì quá căng thẳng nên anh ấy siết chặt tay, cọ sát với cây gậy gỗ khiến bàn tay tê rần, làm anh ấy suýt nữa kêu thành tiếng. May mà anh ấy vẫn nhận biết được tình hình hiện giờ nên đã cố gắng kìm tiếng kêu lại.

Tống Dư Ngộ khẽ lắc đầu khi nhận được ánh mắt đầy căng thẳng của hai người họ. Sau đó anh nhìn chằm chằm bà lão dường như chưa phát hiện bọn họ đang lén trao đổi, thấy bà ta đẩy cửa vào trong.

Bà ta câm chắc ngọn đèn dầu trong tay. Ngọn bấc to bằng ngón tay cái lung lay mấy cái phát ra âm thanh kẽo kẹt kỳ lạ. Bầu không khí ngập tràn mùi máu tanh ùa tới khiến ánh đèn dầu suýt tắt, sau đó ngọn lửa lại ngoan cường bùng lên.

Mùi màu tươi đặc sệt khiến đỉnh đầu ba người lạnh căm. Trương Vân Yến và Trương Triết Huy không hẹn mà cùng hít thở chậm lại, siết chặt cây gậy gỗ trong tay, tưởng như có thể tấn công bà lão phía trước bất cứ lúc nào nếu bà ta định làm gì. Nhưng mãi tới khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, bà lão vẫn không có hành động gì bất thường.

Bọn họ đứng sau lưng bà lão, nhìn vào trong nhà. Ánh đèn mờ tối kiểu cũ hắt từ bên trong ra, chiếu lên gương mặt nhăn nheo, xấu xí như vỏ cây của bà lão. Ngay sau đó...

Râầm! Rầm! Râm!

Âm thanh dao băm lên thớt đột ngột vang lên từng tiếng, từng tiếng, nghe giống như càng ngày càng dồn dập.

Đáy lòng Tống Dư Ngộ thảng thốt. Anh đi lướt qua hai người đang cứng đờ bên cạnh, giương mắt nhìn vào bên trong.

Nhưng bên trong không có cảnh tượng thịt nát văng tứ tung hay máu tươi thấm đẫm ngôi nhà đầy kinh dị như anh tưởng tượng. Mà thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là ba bà lão khác cũng có vóc dáng thấp bé. Trong đó có một người đặt cái thớt có đường kính nửa mét trước mặt, trên thớt là chiếc móng heo to mập. Bà ta đang chặt con dao lên móng heo liên tục nên mới tạo ra âm thanh “Rầm râm” khi nãy.

Hai bà lão còn lại đang đứng trước kệ bếp, một người câm dao phay, một người giữ con gà. Bọn họ đang cắt cổ con gà sống được bắt từ chuồng. Lúc lưỡi dao hạ xuống, con gà đau đớn giãy dụa đạp hai chân và đập cánh, nhưng mãi vẫn không thoát ra được mà đành chịu đựng cơn đau khi dòng máu tươi rỉ ra từ cổ.

Tí tách...

Một dòng màu chảy vào không trung và rơi xuống thau nước trước mặt hai người, tạo thành âm thanh tí tách vang vọng. Tống Dư Ngộ dời mắt xuống, nhìn thấy một màu đỏ tươi đậm đặc dưới bóng đèn kiểu cũ mờ tối.

Mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ thau nước này, bên trong toàn là máu gà. Khi giọt máu mới rơi vào trong thau nước, bề mặt chất lỏng chậm rãi nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

Diễm lệ, nhưng kỳ di.

Xung quanh thau nước là rất nhiều con gà còn sống nằm trên mặt đất. Bọn chúng đã bị cắt cổ và rút cạn máu nhưng vẫn chưa chết hẳn, thỉnh thoảng lại đập cánh phành phạch giấy dụa trên mặt đất.

Trương Vân Yến và Trương Triết Huy cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thế là thầm hít vào một hơi. Âm thanh hai người tạo ra khiến ba bà lão đang giết gà và bằm thịt heo dừng động tác và chậm rãi nghiêng đầu sang, tuy nhiên cả cơ thể lại không hề di chuyển theo cái đầu, tạo thành một tư thế hết sức đáng sợ. Mặc cho mí mắt dày nặng tru xuống, lúc này bọn họ đều đang trợn to mắt hết cả hệt như muốn biết ai đang bước vào địa bàn của mình.

Đôi mắt ấy trống rỗng chẳng có gì cả, thậm chí còn âm u, vô cảm. Nhưng cũng vì sự âm u ấy nên mới khiến người khác nhìn mà sợ hãi, thâm nảy sinh cảm giác như bị thứ gì đó vô cùng đáng sợ dõi theo.

Trương Triết Huy điên cuồng văng tục trong lòng, đồng thời cảm thấy hối hận vì đã chọn đi cùng Tống Dư Ngộ. Cái thị trấn rác rưởi này chẳng có lấy một thứ bình thường, mà con người ở đây thậm chí còn đáng sợ hơn. Bởi người bình thường có ai đi giết gà lấy máu đầy non nửa thau nước và để mấy con gà nằm la liệt khắp bếp lúc nửa đêm đâu? Hay có khi nào bọn họ đang thực hiện nghi lễ tà ác nào đói

Trong lúc anh ấy đang run rẩy thầm nghĩ bây giờ mình kéo hai người bên cạnh bỏ chạy thì liệu có còn kịp không, thì Tống Dư Ngộ đã đá phịch vào một con gà sống dở chết dở nằm gần cửa bếp. Sau đó trước ánh mắt lạnh lếo của ba bà lão, anh hỏi như thật, “Mấy người đang làm gì vậy?”

Trương Vân Yến phục anh sát đất. Trong tình huống thế này, chẳng phải nên bỏ chạy trước hả? Mấy người kia đang làm gì thì đâu có quan trọng đâu?

Nhưng dường như con cá nào đó không hề cảm nhận được nỗi sợ của hai người bên cạnh, thậm chí anh còn nhón chân nhìn vào thau nước đựng đầy máu gà.

Bà lão cầm đèn dầu vừa dẫn bọn họ tới đây chậm chạp xoay người lại, giọng nói vẫn cứ nghẹn ngào, “Mấy... Mấy cậu... Qua... Qua giúp đi.”

Tốc độ nói chuyện của bà ta rất chậm, cứ như thể phải dùng hết sức bình sinh thì bà ta mới có thể nói được một câu ngắn ngủi như vậy. Sau khi bà ta dứt lời, ba bà lão đang “làm việc” cứng đờ gật đầu phụ họa.

Trái tim Trương Triết Huy run rẩy. Anh ấy từng nghe kể một vài chuyện kiêng ky, ví dụ như nếu gặp phải thứ gì không sạch sẽ thì không thể đáp lời thứ đó, nếu không sẽ bị bắt đi và mãi mãi không thể trở về.

Bây giờ vẫn chưa xác định được mấy bà lão này là người hay ma, hơn nữa yêu câu giúp giết gà này nghe đáng sợ chết được. Lỡ đâu bọn họ không chịu giết gà thì sẽ bị ba bà lão kia băm thành trăm mảnh thì sao. Vì vậy không thể trả lời được, mà phải bỏ chạy, chạy ngay lập tức!

Nhưng Tống Dư Ngộ không định bỏ chạy, và cũng không định giúp mấy bà lão giết gà. Anh xòe tay, “Không giúp đâu.”

Thậm chí anh còn tỏ vẻ ghét bỏ và lùi lại vài bước, hệt như cái người vừa nhấc chân đá con gà nằm trên mặt đất là một người khác.

Mấy bà lão nhìn chằm chằm anh.

Tống Dư Ngộ xách quần lên, sau khi chắc rằng quân mình không dính màu và thấy mọi người đều đang nhìn mình thì anh mới ậm ừ một tiếng rồi cong ngón trỏ chống cằm, bổ sung một câu: “Tôi chỉ biết giết người thôi.'

Anh cong môi mỉm cười, hơi nheo đôi mắt phượng hẹp dài lại, đôi mắt phản chiếu hình ảnh ngọn nến đang nhảy múa. Trông anh chẳng giống một du khách bị mắc kẹt trong thị trấn chút nào, mà càng giống Diêm Vương đến từ địa ngục có thể nắm chắc hết mọi chuyện trong tay, cho nên mới võ cùng bình tĩnh.

Trương Triết Huy & Trương Vân Yến: “...”

Mái Con mẹ nó, cậu vốn định dọa đồng đội chứ không phải dọa kẻ địch đúng không! Bọn này bị cậu dọa sợ thật rồi! Bị dọa sợ thật rồi đói

xx**% 39 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment