c40
c40c40
CHƯƠNG 40: Chuyến teambuilding của lớp
(3)
Trong phòng bếp có một cái bếp to lớn, bên dưới bếp không nhóm lửa nhưng ở góc trên bên phải thì có cúng ba ngọn nến đỏ, nhang và một ly nước không, trông y hệt những thứ được bày trước cổng mỗi ngôi nhà trên đường phố.
Ngọn nến nhảy múa tạo thành những âm thanh tanh tách, ánh nến ấm áp hắt lên gương mặt già nua, khô quắt y như xác chết của bốn bà lão.
Giọng nói của Tống Dư Ngộ không lớn, chỉ vừa đủ truyền ra khắp phòng bếp để mọi người trong phòng nghe được. Nói rồi anh vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, gương mặt tuấn tú dịu dàng khiến người khác không khỏi nghi ngờ bản thân vừa gặp ảo giác, nhưng sau đó lại choàng tỉnh khỏi cơn mơ khi bắt gặp đôi con ngươi màu hổ phách chẳng có lấy một ý cười.
Trương Triết Huy và Trương Vân Yến cũng bị dáng vẻ của anh dọa sợ, nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn cùng lớp có quen biết nhau, vì vậy hai người chỉ biết thâm nuốt nước miếng rồi cố gắng tập trung vào bốn bà lão trong phòng bếp.
Bà lão câm đèn dầu đang nghiêng mặt sang một bên nên hai người không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt bà ta. Nhưng ba bà lão còn lại thì đang nhìn chằm chằm vê phía họ thì đang co giật gương mặt một cách bất thường. Dường như bọn họ có thể nhìn thấy nét sợ sệt từ gương mặt xấu xí, nhăn nheo như vỏ cây già nua ấy. Cứ như...
Trương Triết Huy nghi ngờ bản thân nhìn lâm nên định giơ tay dụi mắt để nhìn cho rõ, nhưng bây giờ anh ấy đang cầm điện thoại và gậy gỗ nên không có dư cánh tay thứ ba để dụi.
Dường như Tống Dư Ngộ không hề ý thức được bản thân đáng sợ cỡ nào. Anh gõ cây gậy gỗ lên khung cửa sổ tạo thành âm thanh “Keng keng” vang vọng.
Anh thấy ánh mắt của bốn bà lão đồng loạt nhìn về phía cây gậy gỗ trong tay mình, thế là hài lòng dừng lại và chỉ tay xuống đống máu gà mới lấy đầy dưới đất, hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Mặc dù mùi máu tươi nông nặc khắp phòng không phải do giết người mà có, nhưng nói thế nào thì khung cảnh này cũng khiến người khác sởn tóc gáy.
Bà lão cầm đèn dầu cố gắng trợn to mắt để lộ tròng mắt trắng dã và đôi con người tròn vo như hạt đậu. Bà ta chật vật dời mắt từ cây gậy gỗ sang thau máu, giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Cho... Cho... Cho thứ đó ăn.” Vì bà ta phát âm không rõ nên ban đầu bà người chẳng nghe được. Nhưng khi thấy bà ta ngẩng đầu, bọn họ đều đồng loạt nhìn theo hướng mắt bà ta.
Ngoại trừ thau máu và mấy con gà đã bị cắt cỏ thì bên đó chỉ có một chiếc gáo múc nước làm từ hồ lô. Chiếc gáo nước được đặt trong bồn rửa hình tròn, bên dưới bồn rửa dính lấm tấm vài giọt máu.
Bên trên bồn rửa là một chiếc kệ gỗ đơn giản đựng nồi, bát và các dụng cụ phòng bếp khác. Chiếc kệ có hai tâng, ở giữa hai tâng có một khe hở nhỏ bằng hai ngón tay. Nếu nhìn từ đây ra thì chỉ có thể nhìn thấy bóng đêm tối đen như mực và hình ảnh lờ mờ của cây cối bên ngoài.
Trương Vân Yến và Trương Triết Huy đứng ở cửa phòng bếp nên rướn cổ mãi vẫn chẳng thấy ở bên đó có thứ gì cần được cho ăn. Ngay lúc bọn họ nghi ngờ bà lão đang cố ý tỏ vẻ thần bí thì đột nhiên có âm thanh soàn soạt ma sát trên mặt đất xuất hiện trong phòng bếp yên tĩnh. Âm thanh này xuất hiện quá đột ngột khiến hai người không kịp phản ứng, nhưng bốn bà lão đã lập tức nhìn sang cứ như thấy địch. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.
Có một bàn tay đầy lông bỗng dưng bám vào khe hở giữa chiếc kệ. Những ngón tay xuyên qua khe hở để vịn vào bên dưới, khiến mọi người có thể nhìn thấy toàn bộ bàn tay xấu xí đó.
Làn da của bàn tay ấy sưng tấy. Mặc dù năm ngón tay đang rỉ đây mủ vàng hôi thối, nhưng ít nhất vẫn không đến mức dính liên vào nhau. Trong bốn ngón tay chỉ có ngón trỏ là còn móng, dính đây máu đặc đen. Từ đốt ngón tay trở xuống, những ngón tay cong lại để lộ những thớ thịt nát đỏ đen mưng mủ.
“Vãi...” Trương Triết Huy không khỏi thốt lên. Giọng nói của anh ấy dường như đã phá vỡ sự yên tĩnh lúc này. Một đôi mắt lồi đột ngột xuất hiện sau khe hở. Đôi mắt trắng dã hẳn đầy tơ máu đang co giật một cách bất thường, trông y hệt dung nham chảy trong lòng đất, có thể nhìn rõ bất cứ thứ gì lọt vào tâm mắt.
Trương Triết Huy không dám nhìn kỹ, anh ấy đang định dời mắt thì đột nhiên phát hiện đôi con ngươi kia chuyển động nhìn sang mình.
Cái nhìn ấy cứ như hóa thành một cái móc vô hình phóng tới trước mặt anh ấy, sau khi khóa chặt mục tiêu thì dường như muốn xé nát gương mặt anh ấy.
Có lẽ là do tâm lý không vững nên Trương Triết Huy mơ hô cảm thấy khuôn mặt đau nhói, vô thức giơ tay che trước mặt mình. Thế là ánh đèn điện thoại vừa lúc chiếu sang, rọi vào đôi mắt có ba màu trắng, đỏ, đen kỳ lạ nọ. Ngay khi bị ánh đèn chiếu rọi, đôi con ngươi kia lập tức đảo qua đảo lại không ngừng cứ như bị lửa đốt. Nếu không vì nó không thể phát ra âm thanh thì Trương Vân Yến cảm thấy chắc chắn bây giờ mình có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nó.
Cô ấy quả quyết giơ điện thoại lên và rọi ánh đèn chói mắt về phía trước. Đôi mắt kia trợn lên rồi cụp xuống, sau đó nhắm chặt lại. Nhưng bàn tay bám vào khe hở cái kệ vẫn tiếp tục siết chặt, một lực đè nặng xuống cái kệ khiến nó phát ra âm thanh kẽo kẹt, hệt như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào do quá tải.
Bà lão khi nấy băm thịt heo lập tức phản ứng lại, vội xách một con gà trong thau nước lên và ném ra ô cửa sổ bên cạnh cái kệ.
Bàn tay kia lập tức rút khỏi khe hở và bắt lấy con gà. Nó cắn phịch vào con gà nọ, sau đó có tiếng nhấm nháp máu vang lên.
Da đầu mọi người tê rần cả lên, chẳng ai ngờ được thứ mà mấy bà lão đang cho ăn chính là bọn quái vật kia. Ở đây phải có đến mấy chục con gà, vậy rốt cuộc bọn họ định cho bao nhiêu con quái vật ăn?
Tiếng cắn xé dồn dập vang lên, lại có một bàn tay khác vịn vào khe hở giữa cái giá. Bà lão thấy vậy thì lập tức ném vài con gà nữa qua cửa sổ. Hai bà lão bên cạnh cũng bắt đầu bắt gà trong lồng để lấy máu, động tác nhanh nhẹn hệt như cái người vừa chậm chạp xoay đầu sang nhìn bọn họ là người khác.
Mà điều đáng sợ hơn là động tác của ba bà lão trông rất thuần thục, cứ như thể bọn họ đã làm việc này cả trăm nghìn lần rồi vậy. Và buổi tối hôm nay cũng chỉ là một đêm làm việc bình thường trong vô số buổi tối mà thôi, điều khác biệt duy nhất đó là tối nay có thêm ba du khách vốn không nên xuất hiện ở đây.
Tống Dư Ngộ quan sát khung cảnh kỳ lạ này, bàn tay siết chặt cây gậy gỗ hơn. Anh nói với bà lão cầm đèn dầu bên cạnh: “Các bà nuôi mấy thứ đó à?” Có vẻ hành động gõ cây gậy gỗ khi nấy của anh đã đe dọa được bọn họ. Bà lão nhìn chằm chằm lũ quái vật đằng sau cái kệ bằng một ánh mắt lạnh lẽếo, sau đó nghẹn ngào nói: “Thần... Thần Núi... Thân Núi...”
Bà ta lặp lại từ “thần Núi” vài lần, sau đó bắt đầu nỉ non y hệt bà lão đã nhắc tới thân Núi mà trước đó bọn họ gặp. Những âm thanh nặng nề và phức tạp vang lên cứ như tới từ một tôn giáo xa xôi, thần bí nào đó, khiến người khác nghe thấy phải cảm thấy ức chế, khó chịu. Tống Dư Ngộ hỏi lại: “Vì sao các bà lại lấy máu gà trước?”
Bà lão không trả lời, cứ liên tục lặp đi lặp lại những âm thanh khó hiểu khiến anh khó chịu một cách kỳ lạ, cảm giác này rất khó nói.
Chút kiên nhẫn ít ỏi của Tống Dư Ngộ bay đi hết. Anh nện cây gậy gỗ thật mạnh lên khung cửa, tạo thành tiếng “Keng” vang vọng. Không biết anh đã làm cách gì mà mặc dù cây gậy gỗ chẳng bị hư hại gì, khung cửa cũng chẳng đổ xuống, ấy vậy mà lại có vụn gỗ văng ra và sượt qua mặt bà lão.
Trương Triết Huy và Trương Vân Yến run lên, kinh ngạc nhiên gương mặt vô cảm của Tống Dư Ngộ. Sau đó cả hai đồng loạt nhìn vê phía cây gậy gỗ, vẻ mặt phức tạp cứ như phát hiện một lục địa mới.
Tống Dư Ngộ nhìn bà lão đã dừng lẩm bẩm và ba người phía trước mới run rẩy đưa mắt sang, khóe miệng cong lên mỉm cười, nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Anh chỉ đứng đó nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực một cách kỳ lạ, thậm chí còn đáng sợ hơn lũ quái vật đang tranh nhau cắn xé máu thịt đằng sau phòng bếp. Gương mặt bà lão run lên, bà ta lắp bắp nói: “Máu... Hiến tế... Thần Núi... Thân Núi... Lấy máu...” Tống Dư Ngộ nhíu mày lại, tiếp tục gõ cây gậy gỗ lên khung cửa, trông hệt như tên cai ngục đang thẩm vấn phạm nhân, “Nói cho rõ ràng."
Khuôn mặt bà lão càng run rẩy dữ dội hơn. Bà ta không muốn trả lời, thậm chí còn định xoay người rời đi, nhưng cây gậy gỗ trông chẳng mấy thô to kia cứ chắn trước mặt khiến bà ta đành lên tiếng: “Thần Núi... Muốn... Hiến tế... Máu..."
Mãi mới có được một câu hoàn chỉnh. Tống Dư Ngộ chỉ vào lũ quái vật đằng sau cái kệ đang xử sạch sẽ mấy con gà, “Bọn nó là thân Núi à?”
Bà lão lắc đầu, “Không... Không phải...”
Bà ta sợ hãi liếc nhìn sang, sau đó thu lại ánh mắt phức tạp và lắc đầu một cách cứng nhắc, lời nói bắt đầu trở nên hỗn loạn, “Thân Núi... Đang... Đang nhìn... Đang nhìn... Phải hiến tế... Phải hiến tế...” Bà ta cứ liên tục lặp lại “thân Núi” và “hiến tế”. Sau đó cho dù Tống Dư Ngộ có hỏi gì đi nữa thì cũng chỉ nhận được câu trả lời tương tự.
Khi anh đưa mắt nhìn sang ba bà lão còn lại, bọn họ đồng loạt lắc đầu và phát ra những âm thanh vô nghĩa. Lúc bọn họ mở miệng, anh phát hiện trong miệng họ trống rỗng chẳng có lưỡi.
Trương Vân Yến sợ hãi, vừa cúi đầu thì lại phát hiện mấy bà lão này đều bó chân. Đôi bàn chân nhỏ xíu đặt trên mặt đất trông như chân compa, chỉ có thể miễn cưỡng giúp bọn họ đứng thẳng.
Trương Triết Huy phát hiện tiếng lục đục của bọn quái vật đăng sau cái kệ càng lúc càng lớn thì hỏi ngay, “Thần Núi sẽ bảo vệ các bà ư?”
Bà lão đang lặp lại mấy từ “hiến tế” lập tức cứng đờ người, sau đó lại nhanh chóng nỉ non những câu từ khó hiểu. Trương Triết Huy cũng cảm thấy khó chịu nên nện cây gậy lên khung cửa. Nhưng vì tiếng động của bọn quái vật quá lớn nên âm thanh do anh ấy tạo ra chẳng thể khiến bà lão dừng lẩm bẩm được. Ngược lại vết thương do bị vụn gỗ ghim vào bỗng nhói đau từng đợt vì anh ấy dùng sức quá mạnh.
Anh ấy kìm lại tiếng xuýt xoa, râu rĩ tự hỏi vì sao thánh học giả ngầu thành công như vậy, mà mình còn chưa kịp giả ngầu thì đã thất bại rồi?
Trương Vân Yến liếc nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau của anh ấy, sau đó bổ sung lời anh ấy: “Thần Núi sẽ không bảo vệ các bà đâu, ngược lại còn muốn lấy mạng các bà cơ. Lũ quái vật ngoài đó là do người chết hóa thành đấy. Hôm nay bọn chúng có thể ăn gà, vậy thì ngày mai có thể ăn thịt người. Bây giờ các bà cho bọn chúng ăn gà, vậy lần sau người khác sẽ cho bọn chúng ăn thịt các bà.” Cô ấy cố tình nhấn mạnh hai chữ “người khác”, quả nhiên khiến cơ thể mấy bà lão run lên mãnh liệt.
Hiển nhiên bọn họ không tự nguyện đến đây cho lũ quái vật đáng sợ ăn, mà là có người đã ra lệnh cho bọn họ phải làm vậy.
Trương Vân Yến vỗ lên cánh tay Trương Triết Huy, ra hiệu cho anh ấy lấy can dầu khi nấy chưa dùng hết ra, còn cô ấy thì giành lấy ngọn đèn dầu từ tay bà lão.
Cô ấy chỉ vào lũ quái vật bên ngoài, nói: “Nếu muốn đối phó bọn chúng thì không thể cho bọn chúng ăn no rồi chờ bọn chúng rời đi được. Mà phải khiến cho bọn chúng hoàn toàn biến mất”
Trương Triết Huy thoáng ngạc nhiên nhìn sang Trương Vân Yến bình thường rất ít khi nói chuyện trong lớp. Tống Dư Ngộ nhướn mày hiểu ra ý định của cô ấy. Anh vác theo cây gậy gõ, bước tới đập đổ cái kệ vốn đã lung lay sắp rớt. Nồi niêu xoong chảo loảng xoảng rơi xuống người bọn quái vật bên ngoài, có mấy bàn tay đầy lông định thò vào trong nhưng đã bị anh đập một gậy nên rụt vê.
Trương Triết Huy vác can dầu tới, dốc ngược can dầu đổ lung tung ra bên ngoài. Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của mấy bà lão, Trương Vân Yến ném ngọn đèn dầu ra bên ngoài.
Một tiếng “Rầm” vang lên, ngọn lửa bùng cháy tạo thành những âm thanh tanh tách không ngừng. Lũ quái vật liên tục đập râm râm vào bên ngoài thành bồn rửa. Trương Vân Yến vẫy bàn tay dính vài giọt dầu hỏa. Ánh lửa bên ngoài thành bồn rửa hắt vào gương mặt ánh lên nét nghiêm túc và quyết đoán của cô ấy. Cô ấy nói: “Phải thiêu chết bọn chúng giống như vậy.”
Có thể trước đây bọn chúng đúng là người, nhưng bây giờ bọn chúng chỉ là lũ quái vật chuyên đi hại người mà thôi. Không ai hy vọng sau khi mình chết thì sẽ trở thành quái vật đáng sợ trông chẳng khác gì một đống thịt thối lúc nào cũng tỏa ra mùi hôi nồng nặc.
Bà lão đứng ở cửa phòng bếp đã không còn run rẩy hay lẩm bẩm những câu từ khó hiểu nữa. Bà ta nhìn ngọn lửa không lớn lắm bên ngoài bồn rửa, ngửi thấy mùi hôi thối khó chịu tỏa ra từ đó, đôi con ngươi to tròn như hạt đầu chậm rãi giãn ra. Ba bà lão còn lại cũng đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt phân vân chẳng biết nên nghe lời al.
Tống Dư Ngộ nhìn chằm chằm lũ quái vật chẳng thể giấy dụa trong ngọn lửa, khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Bọn chúng vốn chẳng thể chiến đấu. Nếu người dân trong thị trấn Ngọc Tùng muốn tiêu diệt bọn chúng thì quả thật dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn họ không chịu làm vậy, mà lại tình nguyện bắt ép người khác giết gà cho lũ quái vật ăn. Thật sự không biết phải nói là do lũ quái vật quá đáng sợ hay do bọn họ quá nhát gan nữa.
Lũ quái vật đụng phải ngọn lửa hệt như con mồi sập bẫy của bác thợ săn. Mặc dù can dầu chỉ còn lại non nửa nhưng đã đủ thiêu đốt lũ quái vật và khiến bọn chúng không thể phản kháng. Tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn trong ánh lửa, bốc lên mùi hôi thối khó chịu.
“Mẹ... Mùi hôi bốc ra từ đâu thế, nghẹt cả mũi của ông đây..” Mấy người Tô Văn Quý đi theo Thời Kim Lam quay về. Khi đi tới bên ngoài mấy ngôi nhà thì trùng hợp có ngọn gió lạnh thổi qua, đưa mùi hôi thối nồng nặc tới khiến cậu ấy suýt trợn mắt ngất xỉu, mấy người còn lại cũng vội vàng che mũi lại.
Thời Kim Lam phát hiện mấy đống tro tàn dưới mặt đất, nhận ra đây là nơi mà lũ quái vật vừa nãy đã bị đánh ngã xuống. Cô đang thắc mắc không biết cá dẫn hai tên lính mới đi đâu rồi thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, vừa quay đầu lại thì bắt gặp gương mặt vô cảm của Vưu Tri Vị đang bịt mũi và mười mấy người đằng sau cô ấy.
Cô lại nghiêng đầu sang, nhìn thấy Đan Hiểu Vũ dẫn theo bảy, tám người bước ra từ một con hẻm nhỏ.
Tô Khê Khả lập tức reo lên: “Đây rồi, mọi người đông đủ cả rồi."
Lúc nấy bọn họ còn suy đoán rất có thể một số thành viên của lớp đang ở trên núi, nhưng sau đó lập tức phủ định.
Trò chơi thiết lập thân phận của bọn họ là du khách đến tham quan thị trấn Ngọc Tùng, hơn nữa chỉ mới tới vào chiều tối ngày hôm nay. Vì vậy nếu dựa vào tuyến thời gian này thì chắc chắn sẽ không có ai bị kẹt trên núi. Vưu Tri Vi nhìn quanh một vòng, mới thở phào nhẹ nhõm thì bỗng phát hiện có vài gương mặt chưa xuất hiện, thế là trái tim lại căng thẳng.
Có trời mới biết cô ấy đã muốn văng tục cỡ nào sau khi phát hiện bản thân lại xuyên vào trò chơi. Rõ ràng trò chơi đã bảo cô ấy có một tuần nghỉ ngơi, vậy mà lời nói cứ như gió thoảng qua tai ấy. Tiếp đó nữa, cô ấy biết được cả lớp mình đều bị kéo vào trò chơi, cho nên đã muốn phá tung cái trò chơi rác rưởi này.
Vưu Tri Vi thâm bảo bản thân bình tĩnh lại, sau đó chỉ huy: “Mọi người tập hợp theo đội hình tiết thể dục đi, sau đó xem thử bên cạnh mình còn thiếu ai thì báo lại cho mình điểm danh.”
Sau khi trải qua “lễ tẩy trân” là nhiệm vụ cốt truyện số một, các thành viên của “lớp cày đề” dẫn đầu khối 12 vốn thông minh hơn người bình thường đã hiểu đại khái tình huống hiện giờ. Vưu Tri Vi vừa dứt lời thì mọi người lập tức xếp hàng theo đội hình trong tiết thể dục, nhanh chóng nhận ra những vị trí nào còn thiếu.
Vưu Tri Vi điểm danh xong thì phát hiện còn thiếu 16 người chưa tập hợp với lớp.
Đã sắp 10 giờ tối rồi, trời càng lúc càng lạnh, mà càng muộn thì càng không an toàn. Ai mà biết trò chơi rác rưởi này sẽ còn giở trò gì nữa, vì vậy hiển nhiên những người bị lạc khỏi lớp đang trong tình thế nguy hiểm. Trong lúc Vưu Tri Vi đang điểm danh, ba người Tống Dư Ngộ cũng đã bước ra từ trong nhà. Thấy bên ngoài có khá nhiều người tụ tập, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng quay về vị trí của mình để tiện điểm danh.
Thời Kim Lam ngửi thấy mùi dầu xen lẫn mùi hôi trên người Tống Dư Ngộ, thế là ghét bỏ né sang một bên. Khi phát hiện anh nhìn sang, cô đành giả vờ đứng im, nhưng vẫn giơ tay bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ như đang muốn nói “bây giờ cậu là một con cá thúi”.
Tống Dư Ngộ: “...”
Anh vốn đã khó chịu cái mùi trên người mình rồi, bây giờ càng muốn lột sạch quần áo để đi tắm ngay. Tiếc là hoàn cảnh bây giờ không cho phép nên anh chỉ có thể hừ lạnh hai tiếng, cố ý dựa sát qua bên Thời Kim Lam. Thời Kim Lam trợn mắt lườm anh, tức giận nói: “Ba người các cậu vừa làm gì vậy?”
Cô cứ tưởng ba người bọn họ không đuổi kịp mình là do bị thứ gì chặn lại, nên mới vội vàng quay về.
Tống Dư Ngộ không nói dông dài mà chỉ tóm tắt mọi chuyện vừa rồi bằng đôi ba câu, cuối cùng kết luận: “Dường như thị trấn này đã lừa bán phụ nữ một thời gian dài rồi." Nói rồi anh lại bổ sung chỉ tiết hơn: “Có thể là từ tám đến mười năm trước."
Khoảng thời gian dài như vậy khiến Thời Kim Lam nhíu mày, “Cậu suy đoán như vậy chỉ vì chuyện bọn họ bị cắt lưỡi à?”
Tống Dư Ngộ gật đầu, sau đó xòe tay ra, “Còn là vì trực giác của mình nữa.”
Thời Kim Lam cạn lời liếc nhìn anh, “Giác quan thứ sáu hả?”
Tống Dư Ngộ ậm ừ đáp lại: “Cũng có thể nói là vậy.” Thời Kim Lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngôi nhà phía trước, “Vậy bốn người đó đâu?”
“Chắc là sốc quá nên cứ ở lì trong đó không chịu đi. Cậu muốn vào đó xem thử không?” Tống Dư Ngộ trả lời. Thời Kim Lam hơi muốn thật, nhưng cô tin tưởng khả năng quan sát và phán đoán của Tống Dư Ngộ, đồng thời cô cũng biết việc quan trọng nhất hiện giờ chính là tìm được 13 thành viên còn lại của lớp.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi thảo luận với Vưu Tri Vi, cuối cùng quyết định mọi người sẽ quay về homestay trước, biết đâu đã có vài bạn học đến đó chờ bọn họ từ trước. Vưu Tri Vi cũng nghĩ như vậy, thế là ba mươi mấy người nối đuôi nhau đi tới homestay. Khi kim đồng hồ chỉ 10 giờ, Thời Kim Lam nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
[Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ bối cảnh “Trốn tìm trong thị trấn” đã kết thúc. Chúc mừng 47 người chơi bao gồm người chơi số 54088 đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận thưởng đồng tiên ác mộng x1000]
Sau khi hệ thống thông báo xong, mọi người lập tức khựng lại. Cả lớp có tổng cộng 48 người, nhưng thông báo lại nói chỉ có 47 người chơi hoàn thành nhiệm vụ. Vậy người còn lại không hoàn thành nhiệm vụ là ai? Và hiện tại người đó ra sao?
Thời Kim Lam nín thở, bỗng cảm thấy sởn tóc gáy khi nhớ tới quy tắc thời gian nghỉ ngơi do có người chơi tử vong trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã.
Cô có thể bình tĩnh bẻ gãy cổ những người chơi có ác ý với mình trong trò chơi, nhưng không thể nào chấp nhận được việc bạn của mình cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tống Dư Ngộ vốn là người kích hoạt nhiệm vụ trốn tìm lập tức tối sâm mặt. Anh nhớ lại những âm thanh cắn xé thịt gà tởm lợm của lũ quái vật vừa rồi, nhớ lại hình ảnh lũ gà dính đây máu trên lông nằm la liệt dưới đất, bờ môi lập tức trắng bệch.
Thời Kim Lam ngẩng đầu nhìn về phía cuối con đường tưởng chừng như vô tận, kéo tay Tống Dư Ngộ rồi nói với Vưu Tri Vị: “Mình với cá sẽ đi tìm người, mấy cậu quay vê homestay trước đi."
Lớp phó Tư Văn bước ra, “Mình sẽ đi với các cậu. Đánh nhau hay chạy trốn thì mình đều làm được, hẳn là sẽ có ích.
Mọi người nghe vậy thì giật giật khóe miệng.
Thời Kim Lam nhớ tới những chiến công lẫy lừng của lớp phó, thế là không ý kiến mà chỉ gật đầu, “Vậy cậu đi với bọn mình đi. Vi Vi, mấy cậu đến homestay rồi thì nhớ kiểm tra xem ở đó có các bạn học khác không nhé. Cho dù thế nào đi nữa thì chắc chắn 11 giờ bọn mình cũng sẽ quay vê một chuyến.”
Vưu Tri Vi lập tức gật đầu. Cô ấy cũng rất muốn đi theo tìm người, nhưng thân là lớp trưởng, cô ấy phải bảo đảm an toàn cho phần lớn tập thể. Chỉ đành đợi đến khi quay vê homestay rồi lại bàn bạc kế hoạch tiếp theo sau vậy. Đan Hiểu Vũ nhặt một cây củi bên cạnh lên, nhìn Thời Kim Lam bằng ánh mắt kiên định, “Thị trấn này lớn như vậy, nếu chỉ có mấy cậu thì biết tới bao giờ mới tìm thấy người được, để mình đi cùng nữa.”
Tô Khê Khả cũng gật đầu nói: “Mình cũng biết đánh nhau, để mình đi nữa”
Tô Văn Quý lập tức tiếp lời: “Mình nữa, mình nữa! Càng nhiều người thì càng nhiều sức. Bọn mình chia thành nhóm một mạnh, một yếu để hành động luôn đi, nếu gặp nguy hiểm thì bỏ chạy, bỏ chạy không được thì hét lên.”
Trương Vân Yến cũng gật đầu, “Mặc dù bọn mình chỉ mới tham gia trò chơi không lâu, chưa hiểu rõ nhiều chuyện ở đây, nhưng hiện tại chúng ta phải tìm người chứ không phải phá giải cơ quan, câu đố gì, càng nhiều người thì tỉ lệ tìm thấy cũng sẽ cao hơn.” Trương Triết Huy siết chặt tay để lộ cơ bắp ẩn dưới lớp áo, “Đừng nói nữa, chúng ta mau chia nhóm luôn đi. Lớp trưởng, cậu dẫn vài người vê homestay trước đi, những người còn lại thì tham gia tìm người. Hẹn gặp nhau ở homestay vào lúc 11 giờ nhé. Nếu đến lúc đó vẫn chưa tìm thấy người thì chúng ta sẽ đi tìm tiếp.”
Nói rôi anh ấy đặt tay lên vai Tống Dư Ngộ, “Cá, mình nói thật chứ, cậu cũng đâu cố ý kích hoạt nhiệm vụ trốn tìm đâu, mới nãy cậu cúi đầu rầu rĩ làm gì? Nếu phải trách tội ai thì đương nhiên phải trách cái trò chơi rác rưởi này. Khi nào bọn mình cùng đi xử đẹp nó đi."
Tư Văn đẩy đẩy mắt kính, nói: “Đúng vậy.”
Tống Dư Ngộ liếc nhìn Trương Triết Huy, chẳng biết mới nãy là ai đã sợ hãi đến mức siết chặt cây gậy gỗ trong tay không biết phải ném đi đâu, vậy mà bây giờ còn dám mạnh miệng như thế. Vưu Tri Vị vội vàng vỗ mặt cho tỉnh táo, bắt đầu chia mọi người thành các nhóm bốn người. Tống Dư Ngộ chủ động yêu câu được cùng nhóm với Thời Kim Lam. Những người khác thấy vậy thì đều ngạc nhiên, bởi dù sao hai người bọn họ cũng đều là tay to lợi hại hơn người bình thường.
Thời Kim Lam đoán được Tống Dư Ngộ định làm gì nên nhíu mày bảo: “Cậu định dùng kỹ năng à?”
Anh sở hữu kỹ năng “Nhà tiên tri sáng suốt” có thể tiên đoán được ba cảnh tượng dài năm giây trong vòng 24 giờ tiếp theo. Đây là một kỹ năng rất hữu dụng và quan trọng.
Nhưng Thời Kim Lam vẫn còn nhớ rất rõ hậu quả Đào Hân phải chịu sau khi sử dụng kỹ năng.
Tống Dư Ngộ gật đầu, “Chúng ta chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.” Không ai biết những người không hoàn thành nhiệm vụ sẽ gặp phải chuyện gì, vì vậy phải tìm được họ càng sớm càng tốt bất kể hậu quả là gì.
Những bạn học khác đều thấy khó hiểu khi nghe họ nhắc tới kỹ năng, còn Đan Hiểu Vũ và Vưu Tri Vi biết rõ mọi chuyện thì đều im lặng. Dù vậy, bọn họ cũng không thể ngăn cản Tống Dư Ngộ sử dụng kỹ năng.
Cảnh tượng mà kỹ năng có thể tiên đoán đều là bất kỳ, vì vậy chưa chắc nó đã tìm người giùm bọn họ được. Nhưng nếu không dùng, lỡ như xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Tống Dư Ngộ sẽ day dứt trong lòng cả đời.
Thời Kim Lam mím môi, ngước mắt nói: “Vậy cậu dùng đi. Nếu thấy sợ thì mình sẽ bảo vệ cậu, nhớ trốn sau lưng mình đó.”
Tống Dư Ngộ đưa tay đè xuống mí mắt, thâm cầu nguyện tiếp theo mình sẽ không gặp ma. *+* 40 ***