c41
c41c41
CHƯƠNG 41: Chuyến teambuilding của lớp
(14)
Thời gian kỹ năng phát huy chỉ kéo dài trong nháy mắt, nhưng sắc mặt Tống Dư Ngộ trở nên tái nhợt bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ được, cánh môi anh dần mất đi màu đỏ.
Anh đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, đôi con ngươi màu hổ phách hết co rụt rồi lại giãn ra cứ như nhìn thấy việc gì đó rất khó tin.
Thấy vậy, cảm xúc của mọi người cũng bị anh ảnh hưởng, sắc mặt trở nên cực kỳ căng thẳng, hiếu kỳ không biết anh đã nhìn thấy gì. Song lại sợ nếu mình lên tiếng thì sẽ gián đoạn kỹ năng của anh, thế là mọi người đều kiêm chế lại nỗi sốt ruột trong lòng và im lặng đợi anh sử dụng kỹ năng xong. Sau nửa phút im lặng, cuối cùng Tống Dư Ngộ cũng đưa tay xoa nắn giữa lông mày, yếu ớt nheo mắt nói: “Mình nhìn thấy...”
“Mình nhìn thấy Vương Lâm Giai đang bị trói hai tay, hai chân ở trong một căn phòng tối tăm.” Anh chậm rãi miêu tả lại khung cảnh mà mình đã nhìn thấy.
Trong năm giây ngắn ngủi, anh chỉ kịp nhìn thấy cảnh Vương Lâm Giai bị trói. Trong khung cảnh chỉ có một mình cô ấy đang bị băng dính dán vào miệng và mảnh vải đen che kín mắt, dường như trên mặt còn dính máu tươi.
Nói rồi Tống Dư Ngộ chợt lắc lắc đầu, cố gắng nhớ lại cảnh tượng vừa rôi, “Hình như... Hình như bên cạnh cậu ấy còn có một cái bàn trang điểm... Bên trên bàn trang điểm có một chiếc gương đồng đang phản chiếu... Phản chiếu một bức ảnh rất mơ hồ...” Bức ảnh mơ hồ chỉ kịp để lại ấn tượng mờ nhạt trong đầu anh sau năm giây ngắn ngủi, anh chẳng thể thấy rõ, mà cũng không thể suy đoán được bức ảnh ấy chụp gì. Thông tin có được quá đỗi vụn vặt, nhưng từ khung cảnh có thể đoán được Vương Lâm Giai chính là người duy nhất không hoàn thành nhiệm vụ. Cô ấy đã bị người dân trong thị trấn bắt được và nhốt vào một căn phòng nào đó.VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Thời Kim Lam ngẫm nghĩ về lời miêu tả của Tống Dư Ngộ, trong đầu nảy ra một suy đoán. Cô nhớ đến Phương Nhu Gia - Người mà đến chết dưới tay ai cũng chẳng rõ, chợt lên tiếng, “Có khi cậu ấy đã bị bọn buôn người bắt rồi!"
Ngay từ lúc bắt đầu bọn họ đã đi đường tắt.
Màn chơi này không giống màn chơi trường cấp ba Văn Nhã. Diện tích trường cấp ba Văn Nhã khá lớn, nhưng khu vực chủ yếu chỉ xoay quanh ký túc xá và dãy phòng học, số lượng NPC xuất hiện cũng có hạn, vì vậy bọn họ có thể nhận ra ai là nhân vật trung tâm và ai là nhân vật phụ rất dễ dàng. Sau đó bọn họ chỉ cần tiếp cận NPC trung tâm để tìm manh mối là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng từ lúc bắt đầu màn chơi thị trấn Ngọc Tùng cho tới bây giờ, phải có hơn một trăm người đã xuất hiện. Ban đầu Thời Kim Lam cứ tưởng ma nữ Phương Nhu Gia trên xe buýt chính là NPC trung tâm của màn chơi này, vì vậy cô mới thuyết phục cô ta từ bỏ ý định báo thù và đưa cô ta rời khỏi xe buýt, thậm chí còn định giúp cô ta tìm người đã sát hại cô ta.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã hoàn toàn chệch đi khỏi dự đoán của cô. Nào là tập tục thờ cúng kỳ lạ trong thị trấn, nào là bà lão quái dị quan sát tang lễ trên đường, rồi còn những con quái vật đột ngột xuất hiện, tất cả đều khiến mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp hơn. Ngược lại, Phương Nhu Gia bỗng trở thành một mảnh ghép vô cùng bé nhỏ trong trò chơi bí ẩn khổng lồ này.
Sau khi liệt kê lại toàn bộ những chỉ tiết mà cả bọn đã phát hiện được trong hai tiếng đồng hồ, Thời Kim Lam nhận ra hai tên buôn người trên xe buýt mới thật sự là kẻ mà cô cần chú ý.
Vì có thể gọi điện báo cảnh sát nên cô đã lơi lỏng cảnh giác, lâm tưởng rằng mặc dù trong thị trấn có đồng lõa của bọn buôn người nhưng cảnh sát cũng đã biết tình hình ở đây nên những cư dân sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Tuy nhiên cô lại quên mất đây là trò chơi, cô chưa thể chắc chắn người ở đầu dây bên kia là cảnh sát được.
Nếu cảnh sát đã biết chuyện thật thì đáng lẽ bọn họ đã phải đến thị trấn Ngọc Tùng trong hai tiếng vừa rồi. Nhưng thực tế lại khác, đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên trong thị trấn.
Đây là một trò chơi sinh tôn có thời hạn 72 tiếng. Nếu cảnh sát có thể đến đây trong vòng 72 tiếng, bắt trói và thẩm vấn lũ buôn người, cũng có nghĩa là cảnh sát có thể can thiệp vào chuỗi sự kiện xảy ra trong thị trấn Ngọc Tùng, vậy thì trò chơi không thể diễn ra như bình thường được nữa. Vì vậy kể cả khi cô đã báo cảnh sát thì cảnh sát cũng không thể đến kịp trong thời gian trò chơi đang diễn ra.
Mà giờ đây, hành động để hai tên buôn người rơi vào tay người dân của thị trấn Ngọc Tùng chẳng khác gì thả hồ về rừng.
Bọn họ có thể sẽ chạy trốn, có thể sẽ trả thù, hoặc cũng có thể sẽ tiêu hủy bằng chứng phạm tội.
Nhưng đây là trò chơi, một trò chơi ngập tràn ác ý đối với tất cả người chơi. Vì vậy bọn buôn người sẽ không chạy trốn, cũng không cần tiêu hủy bằng chứng phạm tội. Sau khi được thả tự do, bọn họ sẽ trả thù những người chơi đã dám vạch trân bọn họi
Còn cảnh sát chỉ là một biến số không quan trọng, có thể bỏ qua trong màn chơi này.
Tô Văn Quý nghe xong phân tích của Thời Kim Lam thì không nhịn được mà văng tục, “Nếu vậy thì chẳng phải khả năng cao là bây giờ bọn mình đang bị bọn buôn người trong thị trấn theo dõi hả?”
Thời Kim Lam gật đầu, “Sau này chúng ta phải hành động cẩn thận hơn, không thể chắc chắn cái bọn điên đấy sẽ làm gì đâu.”
“Tất cả mọi người đều nhớ kỹ nhé, nhất định không được tự ý tách ra khỏi nhóm!” Mọi người nghe thấy thì ai nấy đều không khỏi rùng mình. Mặc dù đối tượng ưu tiên của bọn buôn người là phụ nữ và trẻ con, nhưng nếu bọn họ để thôn dân phát hiện thì cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vưu Tri Vi vội nói: “Nếu đã có manh mối thì mình dẫn mọi người về homestay trước nhé.”
Đan Hiểu Vũ dặn dò: “Chưa chắc bên đó đã an toàn đâu, mấy cậu nhớ phải cẩn thận đấy.”
Vương Trạch Khải giơ nắm đấm lên xoay vài vòng, “Yên tâm đi, có bọn mình ở đây mà.”
Bởi vì chưa thể xác định tình huống ở homestay nên Vưu Tri Vi chỉ đưa sáu người cùng về, còn Thời Kim Lam thì đi cùng mấy người Tống Dư Ngộ, Tư Văn và Tô Khê Khả.
Thật ra cô muốn Tống Dư Ngộ về homestay cùng Vưu Tri Vi hơn, nhưng anh lại từ chối. Tống Dư Ngộ biết homestay sẽ an toàn hơn bên ngoài, nhưng anh cũng biết bản thân sẽ không thể chỉ dùng kỹ năng “Nhà tiên tri sáng suốt” một lần, và không phải lúc nào anh cũng ở gân Thời Kim Lam hay các bạn cùng lớp. Vì vậy anh cần phải thích ứng với nỗi sợ, sau đó khắc phục nó.
Sau khi chia nhiệm vụ xong, các nhóm nhỏ tách ra. Thời Kim Lam dẫn các thành viên nhóm mình đến trạm xe. Bọn họ vẫn luôn lảng vảng trên đường phố nhưng lại không bắt gặp bất cứ ai đi ra từ trạm xe. Chẳng biết là mấy người đó đã đi ra bằng cửa khác hay thật ra chưa từng rời đi.
Hai tên buôn người kia là điểm mấu chốt để đột phá, chỉ cần tìm thấy bọn họ thì chẳng mấy chốc sẽ tìm ra đồng bọn của họ, và đương nhiên khả năng cao là cũng có thể tìm thấy Vương Lâm Giai đã bị bọn buôn người bắt đi. Đã hai tiếng trôi qua, vì vậy khả năng cao là bọn họ đã không còn ở trong trạm xe. Nhưng Thời Kim Lam nhớ rõ trong trạm xe có một sạp báo và ở sạp báo có người trực.
Cơn gió rét căm thổi qua đường phố, cuốn chiếc lá vàng chẳng biết rụng từ đâu khẽ bay về phía trước. Ánh trăng xuyên qua khe hở giữa các thanh lan can trên dãy nhà, hắt xuống mặt đất những vệt trắng tinh. Tuy nhiên đoàn người đang bước nhanh trên đường phố chẳng có tâm trạng thưởng thức ánh trăng trắng ngần này.
Sau khi sử dụng kỹ năng, Tống Dư Ngộ nhận thấy bản thân trở nên nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua khiến cây cỏ đung đưa cũng đủ ảnh hưởng tới cảm xúc của anh. Rõ ràng là tiếng gió lúc này chẳng lớn, nhưng khi rơi vào tai anh thì lại hệt như tiếng than khóc nỉ non của ai.
Lúc trước anh chẳng cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh sống lưng. Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang dần dần giảm xuống. Mặc dù Tổng Dư Ngộ biết đây là hậu quả khi giá trị tỉnh táo giảm xuống, nhưng anh vẫn vô thức quấn chặt quần áo quanh người.
Trong vòng ba mươi phút tiếp theo, 80 giá trị tỉnh táo của anh sẽ bị hao hụt. Trong khi đó màn chơi này lại cấm sử dụng vật phẩm, anh không thể mua thực phẩm bổ sung giá trị tỉnh táo từ cửa hàng ác mộng. Điều này cũng có nghĩa là tình hình của anh sẽ còn thảm hại hơn Đào Hân của màn chơi trường cấp ba Văn Nhã.
Thời Kim Lam vẫn luôn liếc nhìn anh từ khóe mắt, vừa thấy anh nhíu mày là cô nói ngay: “Hay cậu đứng ngoài cổng chờ cùng Khê Khả đi, để mình với Tư Văn vào xem cho.”
Trong trạm xe chỉ còn một ngọn đèn đường mờ tối hoạt động nên ánh sáng có hạn, mà xe buýt thì xếp đầy từng dãy trông rất dày đặc, chật chội. Tống Dư Ngộ bị dính debuff sợ ma, nếu phải vào đó thì chẳng khác gì rơi vào mồ chôn.
Tống Dư Ngộ lắc đầu, “Mình vẫn ổn, chỉ là thấy hơi lạnh thôi. Lại nói, giá trị tỉnh táo dù có giảm thì cũng không ảnh hưởng tới thể lực và khả năng chiến đấu. Nếu mình nhận thấy tình huống bất thường thì sẽ tự bỏ chạy ngay."
Sau khi có được kỹ năng “Nhà tiên tri sáng suốt”, anh đã cân nhắc rất nhiều. Anh đoán việc giảm giá trị tỉnh táo là hậu quả bắt buộc, nó sẽ không biến mất kể cả khi người chơi có ý chí kiên định. Nhưng nếu người chơi có ý chí kiên định thì vào một lúc nào đó, giá trị tỉnh táo cũng có thể khôi phục một lượng nhất định.
Mà cũng bởi vì giá trị tỉnh táo giảm xuống nên mới đính kèm thêm debuff sợ ma. Nếu anh ở trong một hoàn cảnh không có ma thì ảnh hưởng của debuff sẽ giảm đi. Trong thị trấn này chẳng có chỗ nào khiến người khác yên tâm được, nhưng Thời Kim Lam lại là sát thủ diệt ma. Chỉ cần có chiếc buff di động này ở bên cạnh thì nhất định anh có thể xua tan nỗi sợ do debuff ảnh hưởng trong lòng mình.
Thời Kim Lam nghe anh nói thế thì không miễn cưỡng nữa, thậm chí cô còn chẳng hỏi hai khung cảnh còn lại mà Tống Dư Ngộ đã nhìn thấy khi sử dụng kỹ năng là gì. Nếu anh đã không nói thì hẳn là hai cảnh tượng ấy không liên quan đến đêm nay.
Hơn nữa, có đôi khi biết trước không đồng nghĩa với việc có thể chiếm được thế thượng phong. Bởi ngay trong khoảnh khắc bọn họ biết được tương lai thì tương lai cũng đã bắt đầu thay đổi.
Tình hình bên trong trạm xe không khác với lúc bọn họ rời đi cho lắm. Ánh đèn mờ nhạt miễn cưỡng giúp bọn họ nhìn thấy hoàn cảnh bên trong. Tất cả xe buýt đều đã tắt máy, những thùng xe to lớn xếp thành hàng yên vị trên chỗ đậu xe, xung quanh là bóng tối bao trùm.
Thời Kim Lam nhớ tới trước đó khi họ xuống xe, tài xế xe buýt đã hét lớn để gọi người trực sạp báo. Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện cửa sổ đã đóng chặt, nếu nhìn từ xa thì không thể xác định bên trong có người hay không. Cô tiên phong đi tuốt đằng trước, đang định gõ lên cánh cửa cuốn thì lại phát hiện đằng sau lớp sương mù mờ mịt, Tô Khê Khả đã bước tới trước cửa sổ và ngó nhìn vào bên trong.
Nhưng chỉ vừa nhìn thì cô ấy đã lập tức khựng mắt lại, vội vàng lùi vê sau hai bước đến mức suýt nữa trượt ngã vì vũng nước đăng sau, may mà Tư Văn đã nhanh nhẹn đỡ lấy cô ấy.
Sau khi ổn định cơ thể cô ấy, Tư Văn mới khẽ hỏi: “Cậu sao thế?” Tô Khê Khả chỉ tay về phía sạp báo, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại dừng lại, quay đầu nhìn sang Tống Dư Noộ.
Tống Dư Ngộ không ngốc, đương nhiên anh biết cô ấy đang hỏi ý mình xem có được kể hay không. Sống lưng anh đột nhiên lạnh toát tưởng chừng như có thứ gì đó đang bò lên, sức đè nặng trĩu khiến anh chẳng thể đứng thẳng lưng nổi. Nhưng anh phát hiện Tư Văn đứng đối diện mình không có phản ứng gì cả, thậm chí lý trí cũng cố nói với anh rằng sau lưng anh chẳng có gì hết, tất cả đều do debuff ảnh hưởng cảm giác của anh mà thôi. Nhưng dù vậy, nỗi sợ kinh hoàng vẫn không ngừng trỗi dậy trong lòng anh, khiến anh vô thức muốn vịn vào thứ gì đó để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Ba giây sau, Thời Kim Lam nhìn xuống bàn tay đang quật cường siết chặt vạt áo của mình. Cô rất muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn lại. Tống Dư Ngộ vô cảm nhìn chằm chằm sườn mặt hơi run của cô, bàn tay cầm vạt áo cô thoáng buông lỏng. Nhưng rồi anh lại mím môi, một lần nữa siết chặt tay.
Tô Khê Khả quay đầu nhịn cười.
Tư Văn khẽ ho một tiếng, giương mắt tiếp tục quan sát sạp báo. Nhưng chỉ vừa nhìn lên, anh ấy lập tức ngẩn người.
Bên trong sạp báo có bày rất nhiều tạp chí, báo giấy, nhưng nhiều hơn cả là những tấm bùa vàng dán đầy các mặt tường. Bên trên mặt bùa vẽ đầy những hoa văn kỳ dị, trông âm u đến mức dù cách một cánh cửa sổ mà anh ấy cũng có thể cảm nhận được. Ngoài ra ở giữa những bức tường dán bùa ấy là một chiếc ghế mây.
Bên trên chiếc ghế mây xoay lưng về bọn họ có một người đang nằm. Bởi vì bị bóng tối bao phủ nên nếu liếc qua thì sẽ tưởng người này chỉ còn nửa người. Phải quan sát thật kỹ thì mới có thể phát hiện là do chiếc thảm lông màu đen đã đánh lừa thị giác bọn họ.
Tống Dư Ngộ thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào trong cửa sổ nên bất giác nhìn theo. Nhưng chỉ vừa liếc nhìn, anh đã cảm thấy máu chảy trong người tưởng chừng như dừng lại.
Dường như có thứ gì đó rất lạnh lẽo đang bò trườn từ cửa sổ ra và xộc tới trước mặt anh, kèm với đó là tiếng cười khe khẽ thấp thoáng xung quanh. Nhưng khi anh tập trung nhìn lại thì chẳng hề thấy gì.
Tống Dư Ngộ cúi đầu nín thở, siết chặt vạt áo của Thời Kim Lam.
Anh những tưởng mình có thể vượt qua ảnh hưởng tiêu cực do debuff mang lại.
Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy sạp báo, phản ứng đầu tiên của anh không phải là quan sát tình hình mà lại là sợ hãi vì bị ảnh hưởng bởi bầu không khí âm u nơi đây.
Thời Kim Lam để mặc cho chú cá cao 1 mét 8 nào đó cúi đầu trốn sau lưng mình. Khi nhận thấy vạt áo mình bị siết chặt, cô âm thầm cụp mắt xuống.
Tống Dư Ngộ giả vờ không phát hiện cảm xúc vui vẻ đang tỏa ra từ người cô, vẫn siết chặt vạt áo lông trong tay và mím môi khẽ nhắc nhở: “Mấy tấm bùa vàng trên tường rất giống lá bùa mà mình tìm được trên người lão đạo sĩ. Cậu lấy lá bùa lúc trước mình đưa cậu ra xem thử đi."
Thời Kim Lam nghe anh nhắc thì mới nhớ tới lá bùa đã khiến Phương Nhu Gia hoảng sợ hét thất thanh.
Lúc đó cô định dùng lá bùa để dọa ma nữ mặc váy cưới phòng khi cô ta không nghe lời, vì vậy mới lấy lá bùa đi. Tuy nhiên sau đó lại phát hiện hù dọa bằng nhà vệ sinh rất có ích nên chẳng dùng tới tấm bùa. Thời Kim Lam lấy lá bùa ra và so sánh với những tấm bùa vàng dán trong sạp báo. Hình vẽ giống nhau, nét bút lông cũng giống nhau, hiển nhiên đều là tác phẩm từ tay một người.
Xem ra người trông coi sạp báo là đồng bọn của lão đạo sĩ kia.
Tư Văn và Tô Khê Khả ngạc nhiên nhìn lá bùa trong tay cô. Nhưng bọn họ biết bây giờ không phải lúc để hỏi nên Tô Khê Khả chỉ chỉ tay vào sạp báo, ý hỏi có nên gõ cửa không.
Thời Kim Lam cất tấm bùa vào túi, suy nghĩ một lát rồi đưa mắt nhìn ba người còn lại, ra hiệu cho họ trốn sau sạp báo.
Tống Dư Ngộ do dự thả vạt áo lông trong tay ra, nhưng rõ ràng chỉ một động tác cũng khiến anh tưởng như nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống trăm độ, cảm giác an toàn do Thời Kim Lam mang lại cũng nhanh chóng dạt sang hai bên.
Anh mím môi, vẻ râu rĩ bao phủ khắp gương mặt. Có lẽ anh chưa thể chấp nhận được sự thật bản thân đã trở nên yếu đuối nên trong lòng không ngừng nguyền rủa trò chơi rác rưởi đáng chết, sau đó đột nhiên được Tư Văn choàng vai bá cổ.
Tống Dư Ngộ ngẩn người nhìn lên, bắt gặp đôi mắt cười híp lại sau mắt kính của Tư Văn. Tô Khê Khả thấy thế cũng vội vàng đứng sang phía còn lại để chắn gió giùm anh.
Dường như cái lạnh trong không khí đã tan bớt, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên bên tai anh cũng biến mất. Tống Dư Ngộ không thường hay tiếp xúc gân gũi với người khác như vậy nên thấy mất tự nhiên, dẫu vậy anh cũng không từ chối ý tốt của hai người họ. Thời Kim Lam ngoái đầu nhìn lại ba người “lá lành đùm lá rách”, thấy bọn họ đã trốn kỹ thì mới bước tới trước cửa cuốn, dùng sức đập lên cửa, điều chỉnh giọng điệu của mình lại và vội nói: “Có người không? Mở cửa maul” Cánh cửa cuốn rung lên vì bị cô đập, chẳng mấy chốc đã đánh thức người đàn ông đắp thảm lông ngủ trong sạp báo. Ông ta ngồi dậy trên ghế mây, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng thấy ai. Sau đó bỗng có một giọng nữ lảnh lót vang lên khiến ông ta ngạc nhiên, vội xốc chiếc thảm lông lên rồi kéo mành che, sau đó là mở cửa cuốn.
Khi bắt gặp gương mặt sốt ruột của Thời Kim Lam, phản ứng đầu tiên của ông ta là sửng sốt. Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, chẳng cần nghĩ nhiều đã nhớ ra ngay cô chính là vị khách du lịch đầu tiên rời khỏi trạm xe khi nãy.
Không phải trí nhớ ông ta tốt, mà là do ngoại hình cô gái trước mắt ông ta quá ưu tú, hơn nữa cô còn mặc một chiếc áo lông màu trắng rất nổi bật. Cho dù cô có đứng dưới đèn đường mờ tối thì bóng đêm cũng chẳng lấn át được khuôn mặt xinh đẹp ấy, ngược lại còn tô điểm cho nó khiến người khác chẳng thể dời mắt được.
Trông cô lúc này có vẻ khá chật vật. Chiếc áo lông dính tro bụi, đôi ủng mùa đông bị ướt cả một mảng do nên tuyết ẩm, chùm tóc đuôi ngựa lỏng lẻo rũ vài sợi tóc xuống hai bên má, sắc mặt có phần tiều tụy. Người đàn ông đoán có lẽ cô đã gặp chuyện gì đó, đồng thời còn để lạc mất bạn bè.
Mí mắt ông Tôn tu xuống trông có vẻ lo lắng. Ông ta dò hỏi: “Cô gái nhỏ, có chuyện gì thế? Sao cháu lại tới đây một mình?”
Ông ta không được chứng kiến cảnh tượng Thời Kim Lam nhẹ nhàng quật ngã người phụ nữ mập mạp và lão đạo sĩ trên xe buýt nên vô thức coi cô như một cô gái bình thường. Thời Kim Lam thấy có người mở cửa thì sắc mặt rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn.
Cô vội bảo: “Hai tên buôn người khi nấy đâu rồi chú? Hình như bọn họ ăn trộm điện thoại của cháu mất rồi. Chú ơi, chú cho cháu biết bọn họ đã bị đưa đi đâu có được không ạ?”
Ông Tôn cảm thán một tiếng rồi lại hỏi: “Điện thoại của cháu bị họ trộm rồi?”
Thời Kim Lam gật đầu, “Cháu bị lạc khỏi đám bạn nên định nhắn tin cho họ, kết quả lại chẳng thấy điện thoại đâu. Vừa nãy chỉ có kẻ buôn người kia ngôi bên cạnh cháu thôi, chắc chắn là bọn họ trộm điện thoại của cháu rồi. Chú có thể dẫn cháu đi tìm bọn họ để lấy điện thoại vê không?”
Cô chủ động tiết lộ những thông tin mà ông ta muốn biết, sau đó lại trưng ra vẻ mặt khẩn cầu hệt như một cô gái đang tuyệt vọng chỉ mong tìm được bạn bè thật nhanh.
Trán ông Tôn giãn ra, “Vậy à? Đúng là điện thoại rất quan trọng, không thể để mất được. Vậy chú sẽ dẫn cháu đi tìm ngay.
Nói rồi ông ta bước ra khỏi sạp báo, nhanh chóng kéo cửa cuốn xuống và giả vờ vô tình hỏi: “Đã trễ vậy rồi, sao cháu còn để lạc khỏi bạn bè?”
Thời Kim Lam mím môi, dường như định nói gì đó nhưng lại do dự, mãi sau đó mới chịu nói: “Sau khi rời khỏi trạm xe, bọn cháu nghe thấy tiếng kèn xô na, cứ tưởng có chuyện gì nên chạy qua xem thử. Nhưng không ngờ... Không ngờ chỗ đó đang tổ chức tang lễ... Sau đó bọn cháu rời đi...
Cô chỉ kể qua loa để ông Tôn tự mình liên tưởng. Ông ta bày ra vẻ mặt đồng cảm, lắc đầu nói: “Ngại quá, lại để du khách như bọn cháu phải thấy mấy cảnh này. Hầy, cũng tại cháu trai ông già họ Tôn ra đi vội quá. Cháu biết đấy, mấy chuyện kiểu này đâu thể chậm trễ.”
Thời Kim Lam gật đầu thông cảm, sau đó dường như lại nghĩ tới điều gì nên ấp úng hỏi: “Vậy... Vậy sao mấy người tới bắt giữ bọn buôn người khi nãy lại mặc quần áo màu đỏ thế chú?”
Hiện tại trong thị trấn vừa không phải dịp Tết vừa đang có đám tang, người bình thường chắc chắn sẽ không mặc đồ màu đỏ lang thang bên ngoài. Kể cả khi có thù oán với người mất thì cũng sẽ không làm như vậy.
Ông Tôn lập tức dừng bước, khóe mắt liếc sang nhìn cô, sau đó tiếp tục đi về phía trước, “Con gái nhà họ đính hôn với nhà ông Ngô, đáng lẽ ngày mai sẽ cưới nhưng cháu thấy đấy, tự dưng có chuyện thế này thì làm sao tổ chức đám cưới được? Nhưng cô gái kia lại cứ bướng bỉnh bảo nhà mình đã nhận sính lễ rồi nên mình là người của nhà họ Ngô, bắt mọi người phải làm đám cưới. Ngày mai cô ta sẽ được gả sang nhà bọn họ để báo hiếu ông bà thay thằng Ngô.”
Ông Tôn thấy Thời Kim Lam tròn mắt ngạc nhiên thì chỉ mỉm cười, “Chắc dân thành phố như cháu chưa thấy cảnh này bao giờ nhỉ? Hầy, nếu thị trấn bọn chú không được khai phá thành địa điểm du lịch thì cùng lắm cũng chỉ là một vùng xa xôi hẻo lánh không ai biết tới mà thôi. Hầu hết mấy cô gái trong thị trấn đều rất cứng đầu.”
Thời Kim Lam ngại ngùng gật đầu, sau đó hiếu kỳ: “Vậy ngày mai thị trấn sẽ làm đám cưới ạ? Khi nào tổ chức thế chú?”
Có lẽ là do có người trò chuyện cùng nên sắc mặt cô đã bớt sốt ruột, thay vào đó là vẻ ngây ngô, tò mò, không hê cảnh giác chút nào. Hiển nhiên đây là mẫu người mà bọn lừa đảo thích nhất. Ông Tôn trả lời, “Đúng vậy. Nhưng dù sao thằng Ngô cũng mất rồi nên sẽ tổ chức vào buổi tối. Nếu cháu muốn xem thì có thể dẫn bạn bè cùng đến chỗ bày rạp cưới ngoài trời ở phía Đông thị trấn.”
Thời Kim Lam gật đầu, sau đó lại ngại ngùng hỏi: “Nhưng mà có được không á chú? Dù gì bọn cháu cũng không phải dân ở đây.”
Ông Tôn hồn nhiên xua tay không để ý, “Cháu mà tới thì chắc nhà ông Trương phải mừng thầm ấy chứ.”
Dường như cô gái bên cạnh ông ta còn đang đắm chìm trong niềm vui được đi ăn cưới nên không hề phát hiện điều kỳ lạ trong lời ông ta nói.
Ông ta thu tâm mắt lại, ngước nhìn phía trước, khóe môi khẽ cong lên. Hiển nhiên ông ta chẳng hề biết đáy mắt Thời Kim Lam đang lóe lên sắc lạnh. Ba người trốn sau sạp báo nghe rõ cuộc đối thoại giữa bọn họ. Tô Khê Khả siết chặt bàn tay, nếu không phải tình hình bây giờ không thích hợp thì cô ấy đã mắng to vài câu để giải tỏa tâm trạng khó chịu lúc này rồi.
Cô ấy không biết các cô gái trong thị trấn có cứng đầu thật hay không, nhưng cô ấy biết chắc chắn ông già này chẳng tốt lành gì. Bởi cứ nghe thử câu cuối cùng mà ông ta nói đi là biết? Trông cứ như muốn viết thẳng mấy chữ “Tôi không có ý tốt với cô đâu” lên trán ấy.
Tư Văn dùng ngón trỏ đẩy mắt kính, lạnh giọng nói: “Có vẻ mấy người trong thị trấn đều chẳng phải thứ tốt lành gì. Sợ là để chị Lam đi như vậy sẽ không an toàn đâu.” Anh ấy biết rõ khả năng của Thời Kim Lam, nhưng hai tay không địch nổi bốn tay. Hơn nữa bọn họ còn chưa rõ thủ đoạn của kẻ địch, lỡ như bất cẩn sập bấy thì tình hình sẽ càng nguy nan. Tô Khê Khả mấp máy môi khẽ bảo: “Hai người các cậu bám theo sau trước đi, mình sẽ đi tìm những thành viên khác trong lớp.”
Tư Văn lắc đầu, “Chúng ta phải xem bọn họ đi đâu trước, sau khi xác định vị trí xong xuôi thì hai bọn cậu ở lại canh chừng, còn mình thì về tìm cứu viện.”
Tô Khê Khả gật đầu, không tranh nhiệm vụ đi tìm người với anh ấy.
Tống Dư Ngộ nghe hai người nói chuyện, im lặng chấp nhận sự thật rằng bản thân không thể nào hành động một mình được.
Hiện tại anh là một đứa “máu giấy” với sức chiến đấu bằng 0. Chỉ một cơn gió thôi cũng đủ khiến anh thấy lạnh lẽo khắp người, giá trị tỉnh táo liên tục xuống dốc khiến anh hoang tưởng. Có lẽ khi giá trị tỉnh táo tụt xuống mốc 20 thì trạng thái tinh thần của anh sẽ càng tệ hơn, thậm chí còn có khả năng sẽ bị ảo giác. Trong lúc bọn họ thâm thì thảo luận với nhau, Thời Kim Lam đã rời khỏi trạm xe cùng ông Tôn. Ba người thấy vậy thì lập tức bám theo từ xa.
Hai người rẽ vào con phố trước đó có tổ chức tang lễ. Nhưng bây giờ đường phố vắng tanh, không còn tiếng kèn xô na, cũng chẳng còn tiếng người ăn cỗ ầm ï.
Thời Kim Lam quan sát con phố, mặc dù đèn đường vẫn sáng nhưng trên quảng trường đã chẳng còn bóng người nào.
Bàn thờ, bài vị được đặt trong quảng trường nhỏ vắng vẻ. Trên mặt đất có hai chiếc nệm gối và vài chiếc ghế dựa ngã lung tung. Bàn tiệc bên cạnh bàn thờ cũng chưa được dọn, hay nói đúng hơn thì là chưa ai kịp đụng vào bàn tiệc, chỉ có một ít vỏ hạt dưa rơi rải rác dưới mặt đất.
Vỏ hạt dưa màu đen bị gió đêm lạnh lếo cuốn bay khắp quảng trường, có vài chiếc dừng lại trước chậu than và bị đốt cháy bùng lên. Mấy bông hoa giấy dùng trong đám tang vây xung quanh, bị cơn gió lạnh làm lao xao. Cả con phố dài bỗng trở nên hiu quạnh đến lạ.
Dường như những người mới vừa tổ chức đám tang đều đã đột ngột biến mất, thậm chí mấy bà lão ngồi trước cửa nhà cũng chẳng thấy đâu. Hệt như tiếng kèn xô na chấn động trước đó chỉ là ảo giác của bọn họ.
Ông Tôn cũng buồn bực, dáo dác nhìn xung quanh rồi lấy làm lạ mà hỏi: “Mọi người đi đâu cả rồi?”
Nói rồi ông ta như chợt nghĩ tới điều gì, cả người bất chợt cứng đờ một cách bất thường. Nhưng vì sợ Thời Kim Lam đứng cạnh sẽ phát hiện nên ông ta lập tức bước nhanh chân, hơi run giọng, “Chắc là đám tang kết thúc rồi. Trời lạnh quá, chúng ta đi nhanh chút đi?”
Thời Kim Lam giả vờ không phát hiện sự khác lạ của ông Tôn. Cô gật đầu phụ họa, thậm chí còn xoa xoa cánh tay và bày ra vẻ mặt sợ sệt.
Cư dân trong thị trấn nuôi dưỡng đám quái vật xấu xí, có thể nhìn thấy ma nữ mặc váy cưới. Điều này chứng tỏ bọn họ tự biết bản thân đã làm trái với lương tâm cho nên mới sợ ma quỷ tìm tới, đến mức chẳng lo ăn cỗ nữa mà trốn hết vào nhà.
Cô lắc lư chiếc vòng hồng ngọc trông có vẻ lạc quẻ với tình hình hiện giờ trên cổ tay, cánh tay xé gió tạo thành những tiếng vù vù lạnh lẽo.
Linh hồn của ma nữ mặc váy cưới trôi nổi bên ngoài chiếc vòng hồng ngọc. Thời Kim Lam thấy thế thì tiện tay đè ngón tay xuống, dễ dàng nhào nặn hồn ma như đang nhào bột, khiến cô ta chỉ có thể bất lực nhe nanh múa vuốt.
Thời Kim Lam để mặc cô ta cắn trả mình một cách bất lực, thậm chí còn di ngón tay về phía trước khiến ma nữ mặc váy cưới tức tối há to cái miệng như bồn máu và cắn một cái vào lòng bàn tay cô.
Nhưng ai mà đau cho nổi khi bị thạch trái cây cắn chứ? Thời Kim Lam gập ngón tay lại rồi lắc lư, khiến ma nữ mặc váy cưới rung chuyển theo. Nhưng cô lắc mãi mà cô ta vẫn không chịu nhả ra, cứ như cô ta những tưởng bản thân có thể cắn rách một miếng thịt của cô thật vậy. Cô giật giật khóe miệng, nghi ngờ cô ta từng là một con mèo trước khi chết. Nếu không thì sao bây giờ chỉ biết kêu meo meo rồi liên tục cào cấu người khác như thế chứ.
Thời Kim Lam vừa đi về phía trước vừa đùa nghịch “thú cưng” mới.
Cô đi xuyên qua quảng trường nhỏ nơi tổ chức đám tang, khoảng mười phút sau thì tới một ngôi nhà. Ông Tôn dẫn Thời Kim Lam bước vào ngôi nhà tứ hợp viện hoa lệ trước mặt.
Ngôi nhà tứ hợp viện được xây bằng gạch màu xám xanh, bên trên lợp ngói đỏ sẫm, ngoài cửa dán câu đối và treo đèn lông màu đỏ tươi. Hai bên cửa thờ cúng hai ngọn nến đỏ, ba nén nhang và một ly nước trong.
Đây là ngôi nhà mới xây đầu tiên mà Thời Kim Lam thấy trong thị trấn này, cuối cùng cô cũng tìm thấy chút hơi thở hiện đại ở nơi đây. Cô phóng tâm mắt ra xa, phát hiện những ngôi nhà tiếp đó trên con phố này toàn là tứ hợp viện, mỗi ngôi nhà đều chiếm diện tích khá lớn và được xây dựng đầy sang trọng và hiện đại.
Rõ ràng là chỉ cách nhau hơn hai mươi mét mà tưởng như thị trấn Ngọc Tùng bị chia cắt thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Ông Tôn bước tới gõ cửa tứ hợp viện rồi hét lớn: “Ông Trương Ba, có người tới tìm này. Một lát sau, Thời Kim Lam nghe thấy tiếng ma sát của giày lên nên xi măng và giọng nam thô thiển vang lên từ sau cửa, “Ai đấy?”
Cánh cửa răng rắc mở ra, Thời Kim Lam nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt chữ điền mặc áo khoác màu đỏ sẫm xuất hiện.
Vẻ mặt ông ta có phần mất kiên nhẫn, dường như sau khi mở cửa còn muốn trách móc kẻ nào gõ cửa lúc nửa đêm, nhưng khi nhìn thấy cô gái tràn trê sức sống với làn da trắng nõn nà khuất sau chiếc đèn lồng màu đỏ treo trước cửa thì ông ta lập tức cứng đờ như bị sức lực vô hình nào đó cố định, động tác mở cửa cũng khựng lại.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt nhơ nhuốc của ông ta bỗng trở nên âm u hệt như loài bò sát tởm lợm, biến thái, cứ nhìn chằm chằm gương mặt Thời Kim Lam một cách chẳng nể nang qì. Ông Tôn phải ho khù khụ mấy tiếng thì mới khiến người đàn ông mặt chữ điên hoàn hồn được. Đôi mắt ông ta chẳng giấu được nét toan tính và tham lam như đang nhìn một món hàng trong tay, “Em gái nhỏ, tìm chú có chuyện gì thế?”
Thời Kim Lam nghiêng người dưới chiếc đèn lồng, gương mặt xinh xắn và dịu dàng chậm rãi nở nụ cười. Giữa nền trời đen thăm thẳm, đôi mắt màu nâu nhạt của cô bỗng trở nên vô cùng nổi bật, sâu hun hút hệt như dòng ngân hà vô tận, khiến người khác vô thức muốn tìm tòi bí ẩn nhưng lại kiêng dè mối nguy chưa thể biết bên trong nó.
Trái tim người đàn ông mặt chữ điền hãng một nhịp. Ông ta cảm giác như mình đã bị một thứ gì đó theo dõi, nhưng khoảnh khắc bắt gặp góc mặt dưới ánh đèn ấm áp của chiếc đèn lồng màu đỏ, ông ta chỉ còn cảm nhận được vẻ đẹp kinh người mà không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được. Ông ta tham lam nheo mắt lại, bỗng chợt bắt gặp hai dòng lệ máu chậm rãi chảy xuống từ đôi con người đen nháy kia. Tiếng cười ranh mãnh kỳ dị vang vọng từ xa rót vào tai ông ta, tưởng chừng như muốn chui tọt vào não.
*xx**% 41 xx**%