Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 42 - C42

c42 c42c42

CHƯƠNG 42: Chuyến teambuilding của lớp

(5)

“A aa a al Tiếng hét thất thanh của người đàn ông mặt chữ điền vang xa tận chân trời. Ông ta lảo đảo vấp chân vào bậc cửa sau lưng rồi ngã bệt xuống đất.

Mặc dù cú ngã này đã khiến ông ta đau đớn tận xương tủy, nhưng ông ta vẫn tiếp tục bò vê phía trước. Vùng eo không ngừng nhói đau khiến tiếng hét kẹt trong cổ họng ông ta hóa thành tiếng xuýt xoa, gương mặt ngập tràn nỗi sợ.

Ông Tôn bị ông ta dọa sợ. Khi thấy ông ta nhăn mặt cùng đôi mắt ngập tràn sợ hãi thì ông Tôn vội vàng nhìn sang Thời Kim Lam theo ánh mắt ông ta. Nhưng ông Tôn chỉ nhìn thấy cái nhìn ngơ ngác và gương mặt ngờ vực của cô gái tựa như đang tự hỏi vì sao người đàn ông mặt chữ điền bỗng dưng hét lớn, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt và ánh mắt sợ sệt như vậy. Hai chân cô vô thức lùi vê sau, dường như đang hối hận vì đã đến đây.

Ông Tôn cũng rất khó hiểu, không biết vì sao người đàn ông lại la hét. Ông ta hỏi: “Ông Trương Ba, ông sao thế?” Tiếng gọi của ông Tôn đánh thức người đàn ông mặt chữ điền khỏi cơn đau. Ông ta đang định nói chuyện thì chợt phát hiện trên mặt Thời Kim Lam đã chẳng còn gì nữa, thế là hai từ “Có ma” cứ thế kẹt luôn trong cổ họng, nói chẳng được mà im cũng chẳng xong.

Ông ta khó tin xoa xoa hai mắt.

Cô gái đứng trước mặt ông ta có gương mặt ngây thơ với đôi mắt ngập tràn ngờ vực, nào có dòng lệ máu và hai mắt trắng dã đáng sợ đâu? Thấy ông ta ngã ra đất, cô còn vừa sợ hãi vừa quan tâm hỏi han: “Chú ơi, sao chú cứ nhìn chằm chằm cháu thế? Trên mặt cháu dính gì ạ?”

Làm gì có con ma nào đẹp cỡ này chứ?

Ông Trương Ba ngẩn người ngồi dưới đất, sau đó dường như ông ta đã nghĩ ra gì đó nên vội vàng thò tay vào túi mò mẫm tìm đồ mà chẳng màng bản thân còn đang ngồi trên mặt đất. Sau một hồi lục tìm, ông ta mới lấy ra một xấp bùa màu vàng.

Có phải ma hay không thì cứ thử là biết!

Ông ta đột nhiên ném lá bùa về phía Thời Kim Lam, cứ ngỡ bản thân sẽ nghe thấy tiếng la ai oán thảm thiết, nhưng không ngờ lại thấy gương mặt trắng trẻo của cô chẳng hề nhăn nhó mà càng thêm nghi hoặc, chỉ tay vào mình và hỏi ông Tôn, “Chú ấy bị gì vậy ạ? Tự dưng lấy bùa ra định làm gì cháu thế?” Ông Tôn cũng chẳng hiểu nổi ông Trương Ba. Rõ ràng là cô gái nhỏ đứng bên cạnh ông ta xinh đẹp, trắng trẻo, sạch sẽ như vậy, ông ta chưa từng thấy cô gái nào đẹp cỡ này đâu, thế là không khỏi thâm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ ông Trương Ba bị thứ gì dọa sợ rồi, từ lúc nãy đã thấy ông ta kỳ lạ.

Ông ta hơi cúi người giành lấy xấp bùa trong tay ông Trương Ba, sau đó tức giận nói: “Bình thường không ai phàn nàn ông lên cơn điên, nhưng bây giờ đang ở trước mặt du khách mà ông còn làm vậy được?”

Vừa nói, ông ta vừa lén Thời Kim Lam trao đổi ánh mắt với ông Trương Ba. Lúc này ông Trương Ba mới choàng tỉnh, kinh ngạc đứng dậy khỏi mặt đất và âm thâm quan sát cô gái đang tò mò nhìn mình.

Cô thản nhiên đứng dưới ánh đèn lồng, không hề biểu lộ cảm xúc gì khi đối diện tấm bùa vàng. Gương mặt trắng nốn của cô hơi tái nhợt vì sợ hãi, bờ môi màu hồng anh đào lúc này hơi mím lại trông chúm chím, mọng nước. Bên trên cánh môi là chiếc mũi cao thẳng, lên trên nữa là hàng lông mi cong dài hơi run và cảm xúc hối hận được viết rõ trên mặt.

Rõ ràng là đến cảm xúc trong lòng còn chẳng giấu được, có đáng sợ chỗ nào đâu chứ? Chỉ khiến người ta không dời mắt được mà thôi.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Mặc dù trong lòng vẫn đang niệm kinh Phật và thâm nghi ngờ bản thân gặp ảo giác do bị thứ gì dơ bẩn ám, nhưng lúc này ông Trương Ba chỉ có thể gượng cười hai tiếng rồi nói: “Ngại quá, chú già cả rồi nên mắt yếu, chắc là khi nấy nhìn lộn người... Nhìn lộn người rồi...”

Ông ta liên tục lặp lại rằng bản thân nhìn lộn, nghe như đang giải thích cho Thời Kim Lam, nhưng càng giống đang tự thuyết phục bản thân hơn.

Thời Kim Lam phối hợp gật đầu, nhìn chằm chằm xấp bùa trong tay ông Tôn một hồi rồi do dự nói: “Chú nhìn lộn người... Vậy chú lấy bùa ra định làm gì cháu thế? Khi nấy trông chú đáng sợ lắm đấy ạ.”

Gương mặt ông Trương Ba cứng đờ, nhưng may mà ông Tôn đứng bên cạnh phản ứng nhanh nhạy nên đã giải thích ngay: “Không giấu gì cháu, thị trấn bọn chú có tục không được đi lung tung bên ngoài vào lúc trời tối. Nếu có ai tới gõ cửa vào lúc nửa đêm mà mình không quen thì phải lấy bùa vàng ra ngay trước tiên.”

Hiển nhiên ông ta đang nói dối, nhưng cô gái trước mặt lại chẳng hề hoài nghi mà gật đầu ngay: “Thì ra là vậy. Trước đó cháu còn thắc mắc vì sao nhà nào cũng thắp nhang và bày nến với ly trước cửa nhà, hóa ra là do tập tục ở đây."

Ông Tôn vội vàng phụ họa vài câu rồi lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Cháu muốn tìm hai tên buôn người kia để lấy lại điện thoại đúng không? Bọn họ bị ông Trương Ba nhết lại rồi. Hôm nay trời lạnh quá, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp đi.” Ông Trương Ba chậm chạp phản ứng lại. Ông ta vẫn chưa hết nghi ngờ, tiếp tục nhìn chằm chằm đôi mắt Thời Kim Lam thêm một lúc nữa để chắc rằng cô không chảy lệ máu, sau đó mới lau mặt và nói: “Đúng, đúng, đúng, vào nhà đi đã.

Thời Kim Lam ậm ừ hai tiếng, ngại ngùng theo sau bọn họ bước vào sân nhà. Ông Tôn đi tuốt đằng trước, còn ông Trương Ba đi cuối để đóng cửa.

Thấy bộ dáng không cảnh giác chút nào của cô, ông Tôn đi đằng trước không khỏi nhếch môi. Mấy cô gái tuổi mới lớn đúng là dễ lừa gạt hơn hẳn, ông ta chỉ nói bừa vài câu thôi mà đã lừa được cô rồi. Đây không phải lân đầu ông ta lừa dối người khác, nhưng chắc chắn đây là lân dễ dàng nhất.

Sau khi cơn hoảng sợ qua đi, ông Trương Ba càng chắc chắn hơn rằng vừa rồi bản thân chỉ gặp ảo giác. Chẳng biết hôm nay là ngày quái quỷ gì mà trên thị trấn cũng chẳng yên bình, nghe nói lúc nấy đã có ma xuất hiện trên khu phố cũ.

Tuy ông ta không được chứng kiến cảnh đó, nhưng chỉ nghe những người có mặt lúc ấy sợ mất hồn thuật lại thì cũng đủ hiểu mọi chuyện không đơn giản. Ông ta tự nhủ tốt nhất là đêm nay không nên đi lung tung bên ngoài, thế nên đã quay về khu vực mới quy hoạch của thị trấn sớm hơn bình thường.

Ông ta lại niệm vài câu kinh Phật trong lòng để bản thân cảm thấy an toàn hơn, sau đó đóng cửa tứ hợp viện lại. Lớp sơn bóng loáng trên cửa phản chiếu gương mặt đầy vẻ đắc ý và tham lam của ông Trương Ba.

Ông ta đặt tay trên chốt cửa, quay khuôn mặt hung ác lại. Tuy nhiên vào khoảnh khắc ông ta nhìn thấy bóng dáng Thời Kim Lam thì đôi mắt chỉ còn biết trợn tròn trong nỗi hoảng sợ. Rõ ràng cô đang quay lưng về phía cửa lớn và bước vào trong nhà, nhưng chẳng biết vì sao phía sau đầu lại xuất hiện một gương mặt trắng bệch, tái nhợt. Gương mặt ấy ngày càng rõ nét, trồi lên từ sau mái tóc đen nhánh của Thời Kim Lam. Khi khuôn mặt đã trồi lên hết, có dòng máu đen đặc chậm rãi chảy ra từ thất khiếu và rỉ xuống dưới.

Thậm chí ông Trương Ba còn có thể nghe được tiếng tí tách do máu nhỏ giọt xuống đất tạo nên. Đôi con ngươi ông ta nhanh chóng giãn ra, giúp ông ta nhìn rõ gương mặt tái nhợt khuất sau mái tóc khô xơ. Tròng mắt trắng dã của gương mặt ấy chảy ra dòng lệ máu, nhưng khi ông ta nhìn kỹ hơn thì lại thấy tròng mắt này có màu đen tuyên trông hệt như hai vòng xoáy tối om.

Ma nữ bắt gặp ông ta nhìn mình thì nhếấch bờ môi màu hồng xinh đẹp lên. Đầu lưỡi đỏ sẫm thè ra giữa hai hàm răng trắng sáng, chậm rãi liếm ướt cánh môi đỏ tươi hệt như đang thèm thuông con môi ngon ngọt. “Aa a a aỨ Một lần nữa, tiếng kêu la thảm thiết lại vang xa tận chân trời. Ông Tôn đi tuốt đằng trước hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy ông Trương Ba đang nhìn chằm chằm Thời Kim Lam ngơ ngác nhìn sang, cánh môi cô mấp máy như định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Ông Trương Ba ngã xụi lơ dưới đất, hai chân vô thức giật lùi vê sau. Đến khi bờ lưng áp sát cánh cửa thì ông ta mới kinh hoàng hét lớn, “Có mail Có mail”

Ông ta chỉ tay vào Thời Kim Lam và hò hét cầu cứu ông Tôn, “Cô ta là mai! Cô ta là ma! Cô ta vừa mới nhìn chằm chằm tôi! Cô ta muốn ăn thịt tôi! Cô ta muốn ăn thịt tôi!” Tiếng la của ông ta vang lên giữa sân, truyền tới căn tứ hợp viện bên cạnh, thậm chí còn vọng khắp con phố. Nhưng chẳng biết vì sao không có nhà nào phản ứng lại, hệt như không ai nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của ông ta. Có lẽ là vì trước đó trên thị trấn cũng đã xảy ra chuyện tương tự nên những người dân vốn ám ảnh trong lòng đều ăn ý lựa chọn làm lơ tiếng cầu cứu của kẻ khác, bọn họ quyết giả điếc trốn trong căn tứ hợp viện xa hoa của mình và chờ sang buổi tối hôm sau sẽ làm đám tang. Dù gì người chết cũng chẳng phải bọn họ, và dù gì cuộc sống trong thị trấn này cũng vốn dĩ như vậy.

Bộ dạng trợn mắt kinh hoàng của ông ta đã dọa sợ ông Tôn, khiến ông Tôn vô thức nhìn sang Thời Kim Lam bên cạnh mình. Nhưng ông ta chỉ thấy cô vẫn ngơ ngác, ngây ngô hệt như trước, thậm chí còn thoáng bối rối và sợ hãi vì bị nói là ma.

Ông ta nhớ lại hình ảnh cô gái lẻ loi xuất hiện trong trạm xe và dùng sức đập lên cánh cửa cuốn.

Thân là một cư dân của thị trấn, ông ta không thể không gác đêm trong trạm xe. Ông ta biết dạo gần đây nhà ông Ngô đang tổ chức đám tang nên mỗi hộ gia đình đều thờ cúng thần Núi, nếu không thì ông ta cũng chẳng dám rời khỏi sạp báo.

Nhưng cô gái trông có vẻ nhát gan này lại dám chạy tới trạm xe một mình ngay khi bị lạc khỏi bạn bè, chứ không phải tìm kiếm sự giúp đỡ của những người dân trong thị trấn. Nghĩ lại mới thấy chuyện này bất thường. Ông Tôn nghĩ tới mấy thứ được chôn trong núi, bỗng chốc cảm thấy nổi da gà, run rẩy cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Bóng đèn dây tóc phản chiếu bóng hình cô gái rất rõ ràng. Ông ta thở phào nhẹ nhõm, không vui nhìn sang ông Trương Ba còn đang kinh hoàng lặp lại rằng có ma, giọng điệu có phần khó chịu: “Tôi thấy chắc là vụ đám tang hai ngày nay làm đầu óc ông mụ mị cả rồi. Cô gái này xinh xắn như thế, lại còn có bóng đàng hoàng, sao là ma được?” Ông ta vẫn luôn canh gác trong trạm xe nên không biết sự kiện ma nữ mặc váy cưới hù dọa người dân trong thị trấn, chỉ nghe phong phanh tiếng kèn xô na và tiếng trống nhạc ầm ï mà thôi. Ông ta nghĩ đó là tiếng ồn khi tổ chức tang lễ nên chẳng mấy để tâm.

Ông Trương Ba đâu còn nghe thấy ông ta nói gì. Nếu chỉ một lần thì ông ta có thể nghĩ mình bị ảo giác, nhưng tới lần thứ hai thì ông ta đã chẳng thể nghĩ thế được nữa rồi. Ông ta hoảng sợ nhìn cái đầu xuất hiện trên vai trái của Thời Kim Lam, một lần nữa hét lên thảm thiết và vừa bò vừa lết ra cửa chính của tứ hợp viện, sau đó không chút do dự xông ra ngoài.

Dáng vẻ điên cuồng của ông ta khiến ông Tôn cũng phải sợ hãi và không còn dám tin vào những lời mà chính miệng mình nói. Ông ta nổi da gà, nghiêng người nhìn sang Thời Kim Lam, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn hơn.

Nhưng vừa nhìn thì ông ta lại càng hoảng sợ. Chẳng biết từ lúc nào, vẻ ngờ vực và ngây ngô trên gương mặt cô đã biến mất, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào đối diện với ông ta. Nếu Vưu Tri Vị ở đây thì chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra nụ cười này y hệt nụ cười mà cô đã dành cho Thái Ngọc khi giả làm Nhạc Yểu Yểu trong lớp học ở màn chơi trước.

Rõ ràng là ngọt ngào đến thế, nhưng lại trông lạ lùng và kỳ dị một cách khó hiểu, khiến người khác vô thức sởn gai ốc.

Ông Tôn nhận ra tình hình hiện tại rất bất thường, bất giác lùi vê sau một bước. Nhưng ông ta còn chưa kịp bỏ chạy thì đã nhìn thấy một cái đầu lặng lẽ xuất hiện trên vai trái của Thời Kim Lam. Cái đầu ấy không có cơ thể, chỉ có từ phần cổ trở lên.

Thất khiếu của cái đầu ma quái ấy đang chảy máu, có vài giọt máu rỉ xuống đất phát ra âm thanh tí tách, nhưng khi nhìn kỹ thì ông ta lại thấy trên mặt đất chẳng có gì. Khuôn mặt u ám khuất sau mái tóc xơ xác chẳng biết dính thứ dơ bẩn gì, mùi máu nồng nặc xộc tới làm ông Tôn nghẹt thở.

“Aaaaa a!" Ông Tôn sợ hãi lùi về sau liên tục, tiếng hét thảm thiết xé nát bầu trời. Nhưng chỉ mới lùi được vài bước thì chân ông ta đã vấp vào khe hở giữa phiến đá lát nên khiến ông ta lảo đảo ngã xuống đất, xấp bùa vàng theo đó mà rơi xuống bậc thang.

Ông ta vô thức chống tay xuống đất, nhưng vì không đủ sức nên xương khớp kêu lên “Răng rắc”, xem chừng đã bị trật khớp rôi.

Ông Tôn nào rảnh quan tâm cơn đau từ cánh tay, bởi trong đầu ông ta lúc này chỉ toàn là khuôn mặt ma quái vừa rồi mà thôi. Đôi con ngươi ông ta giãn ra, để lộ vẻ kinh hoàng và khó tin.

Lá bùa vàng chậm rãi bay tới trước mặt ông ta, để lộ một góc hoa văn phức tạp. Ông ta lập tức giơ tay bắt lấy hệt như bắt được cái phao cứu mạng. Nhưng Thời Kim Lam còn nhanh hơn ông ta, mạnh mẽ dẫm chân đè bàn tay ông ta lại ngay khi ông ta bắt lấy lá bùa, thậm chí còn di di bàn chân.

Lại thêm một tiếng hét thất thanh vang vọng trong nền trời đêm nữa, nhưng khu tứ hợp viện vẫn chẳng có lấy một tiếng động nào. Tưởng như nơi này đã bị chia cắt thành hai thế giới hoàn toàn cách biệt.

Nhưng ba người đang lo lắng trốn bên ngoài tứ hợp viện lại có thể nghe được tiếng la hét thảm thiết ấy rất rõ, và họ cũng nhìn thấy ông Trương Ba hoảng loạn vừa kêu “Có ma” vừa bỏ chạy.

Sau khi chạy ra khỏi tứ hợp viện, hiển nhiên ông ta sẽ bỏ trốn vào khu vực mới quy hoạch của thị trấn. Nhưng nếu để ông ta chạy thật thì chẳng biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Tống Dư Ngộ kìm lại cái lạnh sống lưng do hai chữ “có ma” mang đến, đang định xông lên bắt giữ ông Trương Ba thì bị Tư Văn ngăn cản. Anh ấy hạ giọng nói: “Anh cá, để mình lên cho?”

Anh ấy nói rất nhẹ nhàng, sau đó đẩy Tống Dư Ngộ về bên cạnh Tô Khê Khả để cô ấy trông chừng anh. Tư Văn đứng dậy khỏi bóng đêm, huýt sáo một tiếng rồi vén áo khoác, bước vài bước xông lên.

Động tác chạy của anh ấy vừa ngâu vừa đẹp, tiếng huýt sáo thu hút ông Trương Ba khiến ông ta run rẩy nhìn sang, nhưng cuối cùng lại phải nghênh đón cú đá hung ác, tàn nhẫn của Tư Văn. Ông ta bị đá trúng vai nên lập tức ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì đã bị người ta lột áo khoác.

Một tiếng “Soạt” vang lên, Tư Văn dùng tay không xé toạc áo khoác của ông ta thành hai mảnh rồi nhét một mảnh bịt miệng ông ta, mảnh còn lại thì được dùng để trói tay ông ta. Cả quá trình từ lúc anh ấy xông ra cho tới khi bắt trói người còn chưa tới mười giây. Tô Khê Khả ngẩn người chứng kiến, ngạc nhiên thốt nên hai chữ: “Vãi chưởng!”

Tư Văn phủi tay, nhấc chân đạp lên cái đầu còn đang nhói đau của ông Trương Ba, sau đó thanh lịch dùng ngón giữa đẩy mắt kính.

Tống Dư Ngộ: “...”

Chết rồi.

Vị trí ông hoàng làm màu đệ nhất trường THPT thành phố Yển số một xem chừng khó giữ.

Thế là con cá nào đó chẳng rảnh sợ hãi nữa, chỉ biết yếu ớt nhìn chằm chằm cái tên đang tỏ vẻ đẹp trai, thanh lịch.

Nội tâm của Tô Khê Khả lúc này thì hệt như khu bình luận của một buổi livestream, không ngừng hiện lên một đống “Vãi chưởng”. Lúc trước cô ấy chỉ biết Tư Văn rất giỏi đánh nhau, hồi lớp 10 còn đội sổ lớp, suốt ngày chơi bời, lêu lổng với đám bạn xấu ở lớp 10A1, suýt nữa đã bị nhà trường đuổi học. Nào được như Tống Dư Ngộ vừa ngầu vừa đẹp trai, mỗi lần đến lớp anh đều ngôi bàn cuối cứ như muốn cách xa bạn cùng lớp 10 mét đến nơi, lúc nào cũng xa cách với mọi người.

Nhưng chẳng biết học kỳ hai năm lớp 10 đã có chuyện gì mà Tư Văn không chỉ nhuộm tóc vàng thành tóc đen, mà còn ngoan ngoãn mặc đồng phục và đeo cặp tới lớp.

Vào lần đầu nhìn thấy anh ấy tham gia tiết tự học đầu giờ, Tô Khê Khả còn tưởng lớp mình có học sinh mới chuyển đến nên nhiệt tình lại gần làm quen. Sau đó khi phát hiện đó là Tư Văn thì mặt cô ấy tái nhợt hết cả lên. Bởi vì bị anh ấy nhìn với anh mắt ghét bỏ “Cậu có rắm thì mau đánh đi” nên sau này Tô Khê Khả không còn nhiệt tình bắt chuyện nữa. Mặc dù rất tò mò chuyện riêng của cậu thanh niên một thời lêu lổng, nhưng cô ấy chẳng dám hỏi. Các bạn trong lớp đều suy đoán liệu có phải Tư Văn thua cược với ai nên mới quay đầu làm học sinh tốt không, chắc chẳng mấy chốc sẽ lại trở về nguyên hình cho coi.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là suy đoán, đoán xong thì chẳng ai nhớ tới chuyện này nữa. Mãi tới khi thấy Tư Văn chẳng nhuộm tóc vàng lại thì mọi người mới nhớ ra, nhưng vẫn không ai dám hỏi lúc trước Tư Văn đã gặp chuyện gì mà từ bỏ cuộc sống đại ca xã hội và trở thành học sinh ưu tú đại diện đội phản biện của trường để tham gia cuộc thi cấp thành phố như bây giờ.

Mà anh ấy cũng dân thay đổi tính cách, từ một cậu thanh niên lêu lổng nhìn đời bằng nửa con mắt hóa thành một người nho nhã đeo kính cười tủm tỉm. Vì bị ngoại hình mới này đánh lừa nên có rất nhiều em gái lớp dưới không biết “chiến tích vĩ đại” năm đó, nhút nhát gửi thư tình cho anh ấy. Người khác thì chỉ dám đùa giỡn sau lưng, chỉ riêng Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ lần nào cũng trêu chọc ngay trước mặt anh ấy. Vì vậy Tô Khê Khả đoán lý do Tư Văn thay đổi bản thân có liên quan tới hai người họ.

Tư Văn phát hiện Tống Dư Ngộ nhìn mình thì quay đầu mỉm cười để lộ hàm răng trắng, sau đó lại tắc lưỡi hai tiếng chẳng rõ là ý gì. Anh ấy kéo áo khoác ngay ngắn lại, quay về dáng vẻ ngoan ngoãn, lịch sự.

Anh ấy nói: “Hai cậu ở đây canh chừng ông ta đi, mình vào trong xem. Chắc chị Lam đang hành động rồi.”

Vừa rồi bọn họ trốn dưới bóng cây bên cạnh cầu, từ góc đó có thể nhìn thấy hai dòng lệ máu chảy ra từ mắt Thời Kim Lam. Khi ấy bọn họ cũng rất sợ hãi, nhưng sau đó nhận ra cô không biến thành ma mà là Phương Nhu Gia đang bay quanh người cô để hù dọa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Một người, một ma chồng lên nhau, Phương Nhu Gia còn cố ý biến hồn ma của mình nhạt đi nên ông Trương Ba mới tưởng Thời Kim Lam đang chảy lệ máu.

Thân là một người đã từng trải qua màn chơi trường cấp ba Văn Nhã cùng Thời Kim Lam, Tống Dư Ngộ lập tức đoán được cô đang định giả ma dọa người khác. Lúc đó anh còn vô thức nhớ lại khung cảnh nào đó trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, thế là không khỏi cảm thấy lạnh lẽo tận đỉnh đầu.

Tư Văn và Tô Khê Khả cũng mau chóng nhận ra kế hoạch của cô, nhưng họ không ngờ ông Trương Ba còn dám bỏ chạy khỏi tứ hợp viện.

Tống Dư Ngộ gật đầu, giá trị tỉnh táo của anh đã tụt xuống hai mươi nên thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười hì hì bên tai, đồng thời anh cũng nhạy cảm với mọi vật xung quanh hơn. Anh cứ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang bám vào sau vai và quấn lấy chân mình. Rõ ràng là vừa rồi anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi ông Trương Ba hét lớn rằng có ma thì sống lưng anh vẫn vô thức đổ mồ hôi lạnh. Vì vậy quả đúng là bây giờ anh không nên vào trong xem Thời Kim Lam giả ma thật. Nếu không thì anh sẽ sợ hãi đến nổi nhữn chân và mất mặt quỳ xuống trước mặt Thời Kim Lam mất. Như vậy sau này cô sẽ không gọi anh là cá (làm màu) ngâu nữa, mà là cá nhát gan.

Cá không chịu được đâu! Cá quyết tâm không được sợ hãi!

Nghĩ vậy, Tống Dư Ngộ càng thêm uất hận nguyên rủa trò chơi rác rưởi. Anh đưa mắt nhìn ông Trương Ba đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, sợ hãi đến mức co rụt con ngươi.

Hai! Toàn là lũ rác rưởi! Tô Khê Khả thấy Tống Dư Ngộ bẻ khớp ngón tay thì không khỏi nhớ tới trước đây khi mình đến võ quán của ông Thời cùng Tô Văn Quý. Lúc đó cô ấy cũng đã nhìn thấy Tống Dư Ngộ bẻ khớp ngón tay một cách cực kỳ đẹp trai và dễ dàng hạ gục một cao thủ Taekwondo nào đó tìm tới võ quán.

Phải ha! Cá nhát gan là vì cá bị tụt giá trị tỉnh táo, chứ khả năng chiến đấu của cá có tụt đâu!

Cô ấy bỗng chợt giữ con cá đang manh nha hành động nào đó lại, sau đó lắc lư cây gậy gỗ trong tay trước ánh mắt nghi hoặc của anh và cười ranh mãnh, “Để mình! Để mình! Cậu bạo lực lắm! Lỡ đánh chết người ta thì sao?” Nhác thấy Tống Dư Ngộ hùng hổ xông tới, ông Trương Ba chỉ biết sợ hãi run bần bật vì tay chân bị trói và miệng bị bịt kín. Đến khi nghe thấy Tô Khê Khả nói, ánh mắt ông ta chợt khựng lại. Nhưng ông ta chỉ mới nảy ý định bỏ trốn thì đã bị đập một gậy thật mạnh lên đầu gối hơi cong, cơn đau nhói khiến ông ta đổ mồ hôi lạnh. Tô Khê Khả thấy gương mặt ông ta run lên thì chỉ mắng một câu đáng đời, sau đó cười lạnh, “Ấy! Bây giờ mới biết chạy hả? Thế sao lúc trước khi đang hại người khác thì không chạy đi? Còn dám nhìn nhóc Lam Lam nhà bà đây bằng ánh mắt đó, đậu má trước đây ông từng hại bao nhiêu người rôi?”

Cô ấy ra tay chẳng kiêng nể gì. Chưa nói tới ánh mắt tởm lợm của ông ta, chỉ riêng việc Vương Lâm Giai bất lực bị bắt trói và bịt kín mắt, miệng thôi cũng đã khiến cơn giận sôi ùng ục trong lòng cô ấy. Cô ấy tiếp tục giơ cao cây gậy gỗ, chuẩn xác đập vào giữa hai chân ông Trương Ba, “Đậu má, lão già chết ngay cho bài”

Cơn đau đột ngột khiến ông Trương Ba trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào màn đêm vô định. Tiếng hét thảm thiết đã vọt lên tận cổ nhưng lại bị miếng vải trong miệng chặn lại, khiến ông ta không tài nào hét ra được. Gương mặt ông ta đỏ lên, sau đó hết đỏ lại xanh. Tống Dư Ngộ vô thức lùi về sau một bước. Ngày thường Tô Khê Khả cứ ôm tay Thời Kim Lam và nũng nịu gọi bé Lam ơi, bé Lam à, nếu bị bắt chạy năm phút quanh võ quán còn kêu la không chịu. Nhưng ai mà ngờ. Cuối cùng, anh chỉ còn biết khó khăn rặn ra ba chữ, “Đánh hay lắm!”

xx**% 42 xx**%
Bình Luận (0)
Comment