c43
c43c43
CHƯƠNG 43: Chuyến teambuilding của lớp (16)
Tư Văn xông vào tứ hợp viện, nhìn thấy Thời Kim Lam giãm lên tay phải của ông Tôn. Trông bộ dáng run bần bật của ông ta là biết ông ta đã sợ tới mức hồn vía lên mây.
Anh ấy cạn lời, bước chân vô thức chậm lại, bỗng cảm thấy kết quả thế này vừa đúng dự kiến mà vừa hợp lý. Sao người bình thường có thể là đối thủ của Thời Kim Lam trong trận chiến một đấu một được chứ?
Cô ngồi xổm xuống, nhặt tấm bùa vàng trên mặt đất lên và lật qua, lật lại quan sát. Sau đó cô nhẹ nhàng dán lá bùa lên mặt ông Tôn, cười bảo: “Chạy cái gì? Tôi có ăn thịt ông đâu.' Tư Văn âm thâm bổ sung trong lòng: Không ăn thịt ông †a, nhưng sẽ hù dọa ông ta.
Và đương nhiên anh ấy đâu dám nói vậy trước mặt Thời Kim Lam. Tư Văn chậm chạp dịch ra xa, chợt nghe cô nói: “Tôi thấy ông lừa người khác thuần thục dữ lắm, chắc bình thường làm suốt ấy mà phải không? Nói đi, ông với người vừa nãy định đưa tôi đi đâu?”
Ông ta không khỏi sởn da gà vì cái lạnh của lá bùa trên mặt, thắc mắc vì sao con ma nữ trước mặt mình không sợ hình vẽ trên lá bùa. Thậm chí ông ta còn chưa nhớ ra mình từng lừa bán cô gái nào có ngoại hình xinh xắn, sáng sủa thế này.
Không! Ông ta quả thật chưa lừa bán cô gái nào có ngoại hình như vậy! Nếu không thì tại sao lại không nhớ?
Thời Kim Lam nhíu mày khi thấy ông Tôn im lặng, “Sao vậy? Vẫn không nỡ khai ra mấy chuyện mờ ám sau lưng mình à?”
Cô vừa dứt lời, ông Tôn lập tức cảm thấy lòng bàn tay mình nhói đau. Ông ta đang định hét lên thành tiếng thì Tư Văn đã nhanh nhẹn kéo áo khoác trên người ông ta lên và nhét vào miệng ông ta. Tiếng hét hóa thành tiếng gầm nghẹn ngào, nghe qua có phần thảm thiết.
Thời Kim Lam giãm đạp chẳng hề nương tình khiến ông Tôn đau đến đỏ cả mặt, thậm chí ông ta còn sợ cô sẽ giãm gãy xương ngón tay phải của mình. Ông ta lập tức rên la ú ớ lớn hơn, đầu không ngừng cúi xuống và bảy ra vẻ mặt khẩn thiết rằng “Tôi có chuyện muốn nói”.
Thời Kim Lam không vội nghe liên nên vẫn tiếp tục giãm chân. Nhác thấy hai mắt ông Tôn trợn trừng như muốn rỉ máu đến nơi, cô mới than ôi vài tiếng rồi thả lỏng chân. Tư Văn hiểu ý kéo áo khoác ra khỏi miệng ông Tôn. Cổ họng đã có thể phát ra tiếng, tay phải cũng được tự do, nhưng ông Tôn chỉ biết đổ mồ hôi lạnh không ngừng. Rõ ràng ông ta đã đau điếng người nhưng chẳng dám thở mạnh lấy một hơi, chỉ đành cố nén cơn đau ở lòng bàn tay và run rẩy thở dốc.
Khuôn miệng Thời Kim Lam tươi cười như hoa nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo đến lạ, “Hai tên buôn người trên chuyến xe buýt hôm nay đâu rồi?”
Ông Tôn chẳng dám giấu giếm nửa lời, vội vàng nói: “Thả... Thả đi rồi...”
Ông ta thấy Thời Kim Lam nhướn mày thì lập tức bổ sung, “Bọn họ không phải người trong thị trấn bọn tôi. Sau khi lão đạo sĩ tỉnh lại thì đã rời đi ngay, còn bà già béo kia thì do ông Trương Ba xử lý. Tôi... Tôi không rời khỏi trạm xe nên cũng chẳng biết bọn họ đi đâu.”
Ông ta đang nói thật. Mỗi người bọn họ đều chỉ phụ trách một khu vực và hành động tùy theo tình hình, nếu phát hiện món hàng thích hợp thì mới được ra tay. Quả thật mấy ngày gân đây đang cân món hàng mới, nhưng vì tối nay ông ta phải trực đêm nên không thể tham gia nhiệm vụ cùng mấy người ông Trương Ba được.
Thời Kim Lam nghe vậy thì chỉ biết cười lạnh. Nếu không nhờ cô phản ứng kịp thời, nhận ra việc báo cảnh sát có thể chỉ là một cái bẫy thì có lẽ cả lớp cô đều đã sập bấy trước tình thế vì bị bọn buôn người theo dõi rồi. “Đám cưới ngày mai thì sao?” Cô lại hỏi.
Trên đường tới đây, mỗi lời ông Tôn nói với cô đều không giấu được ác ý. Có lẽ ông ta cảm thấy nếu như cô đổi ý giữa đường và không tìm bọn buôn người nữa thì cũng chẳng chạy được, cho nên mới không thèm quan tâm liệu cô có nghi ngờ lời ông ta nói hay không.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt. Nghe cô hỏi vậy, ông Tôn lắp bắp nói: “Thì... Thì là hai nhà kết thông gia thôi... Chứ còn ra sao được?”
Nhưng khi nói, ông ta liên tục đảo mắt né tránh, hiển nhiên là đang che giấu chuyện gì.
Thời Kim Lam đè sát mũi giày xuống đất tạo thành âm thanh soàn soạt. Bàn tay vẫn còn nhói đau của ông Tôn rụt lại, ông ta vội nói: “Đó là đám cưới mal”
Nói rồi ông ta ngồi xụi lơ dưới đất hệt như quả bóng bay bị chọc thủng, bất chấp tất cả mà nói: “Cô cũng thấy rồi đó, cháu trai ông già nhà họ Ngô chết rôi nên phải làm đám tang. Nhưng ông Ngô tiếc nuối cháu mình xuống mồ mà chẳng có người chăm sóc, cho nên mới muốn... Muốn cưới một cô gái về nhà..."
Càng nói, giọng ông ta càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng lí nhí tưởng như chỉ có mình ông ta nghe thấy. Tư Văn nghe đến đây thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo như băng. Anh ấy rất muốn đá vào bản mặt của tên khốn kiếp này để ông ta tỉnh táo lại.
“Cho nên vốn dĩ không phải ông Trương Ba định gả con gái đi, mà là bọn ông muốn lừa con gái từ nơi khác đến để làm đám cưới ma?” Thời Kim Lam bình tĩnh hỏi lại, nhưng hễ là người quen biết cô thì đều hiểu trong lòng cô đang giận sôi cỡ nào.
Ông Tôn không dám gật đầu mà cũng chẳng dám lắc đầu. Ông ta sợ mình chỉ cần làm một hành động nào đó thôi cũng đủ khiến con ma nữ khó lường nọ vung tay móc sạch não mình ra.
“Ông lừa tôi đến đây là để tôi tham gia đám cưới thay cô dâu à?” Thời Kim Lam lại hỏi, nhưng ông Tôn vẫn chẳng dám trả lời.
“Chắc là trước đó ông cũng không ngờ tôi sẽ đi tìm ông đâu ha. Nhưng đám cưới đã được định sẵn rồi, vậy nói thử xem, trước đó các ông đã lừa được ai tới đây thế?” Cô không hề tức giận khi ông Tôn không trả lời hai câu hỏi trước đó của mình, nhưng lúc này giọng điệu của cô đã thay đổi.
Ông Tôn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong từng câu chữ của cô, vì vậy ông ta không dám im lặng nữa, vội vàng ngẩng đầu đáp: “Tôi không biết! Tôi thật sự không biết mài! Mấy chuyện này toàn do ông Trương Ba và lão đạo sĩ kia chuẩn bị thôi. Tôi chỉ... Chỉ thấy cô xinh đẹp... Trông có vẻ là hàng ngon nên mới... Là do nhà ông Ngô yêu câu cần một cô gái thật xinh đẹp... Nên tôi mới nảy lòng tham...”
Ông Tôn vừa nói vừa khóc, nước mũi hòa với nước mắt chảy xuống trông kinh tởm đến mức khiến người khác buồn nôn.
Ông ta khóc lóc thảm thương và than vẫn rất nhiều. Rằng từ rất lâu trước đây, thị trấn Ngọc Tùng đã có tập tục đám cưới ma. Đàn ông chưa lập gia đình mà đã chết thì phải tìm người để tổ chức đám cưới ma, nếu không thì không thể xuống âm tào địa phủ để đầu thai và sẽ để lại hậu hoạn cho đời sau.
Có một hộ gia đình không tin chuyện này nên đã không tổ chức đám cưới ma cho đứa con trai chết non của mình, kết quả chưa tới một năm mà cả nhà họ đều chết ngoài ý muốn. Kể từ đó không còn ai dám không tin vào tập tục cổ xưa này nữa, vì vậy đã truyền qua nhiều thế hệ.
Ban đầu, những cô gái trong thị trấn sẽ được các nhà gả qua, gả lại, đàn ông và người già trong thị trấn đều cảm thấy đây là chuyện thường tình. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, số lượng con gái sinh ra trong thị trấn ngày càng ít, mà cũng chẳng nuôi lớn được. Sau đó nữa đã chẳng còn bé gái nào được sinh ra. Chẳng biết lời nguyền bắt đầu từ lúc nào. Ban đầu chỉ có những người đàn ông không chịu làm đám cưới ma mới tử vong ngoài ý muốn, nhưng kể từ khi thị trấn không sinh con gái được nữa thì đàn ông chết trẻ lại ngày càng nhiều, chỉ có một số người lập gia đình sớm mới thoát nạn được.
Bởi vì thị trấn không thể sinh con gái nên đàn ông chỉ có thể tìm vợ ở nơi khác. Tuy nhiên, thị trấn Ngọc Tùng vì quá lạc hậu nên chẳng mấy người kiếm được vợ, số lượng người chết ngày càng nhiều. Sau đó có một đạo sĩ đã đến thị trấn và nói ông ta có cách giúp mọi người cưới được vợ. Khi đó mọi người đều rất tuyệt vọng nên chẳng màng gì nữa, vì vậy đã tin lời đạo sĩ...
Và quả thật bọn họ đã cưới được vợ thật, nhưng đều là lừa cưới.
Đạo sĩ đó còn bảo ngọn núi phía sau thị trấn Ngọc Tùng có một vị thân Núi, nhưng vì không được thờ cúng nên thân Núi mới nổi giận và trừng phạt người dân trong thị trấn, dẫn đến chuyện đàn ông chết trẻ.
Vậy phải thờ cúng thần Núi thế nào?
Đó là mỗi năm phải hiến tế một cô gái sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm lên núi để thần Núi hưởng dụng. Ngoài ra mỗi hộ gia đình đều phải thờ một ly sứ trắng đựng nước trước cửa nhà. Chỉ có như vậy thì thân Núi mới không tức giận.
Sau khi cô gái sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm đầu tiên được đưa lên núi và mọi người cùng thờ cúng thân Núi, năm đó chỉ có một người đàn ông oan uổng chết trẻ. Tất cả mọi người trong thị trấn như tìm thấy hy vọng, nghiêm túc tuân theo lời đạo sĩ nói và thờ cúng thân Núi.
Từ đó tuổi thọ của đàn ông trong thị trấn ngày càng dài, từ trung bình 30 tuổi cho tới trung bình 40 tuổi, sau đó nữa là trung bình 50 tuổi như bây giờ. Đương nhiên cũng có vài người muốn rời khỏi thị trấn, nhưng sau khi rời đi, bọn họ đều sẽ chết vì đủ loại lý do. Thế là cư dân của thị trấn lại càng sợ hãi, cho rằng việc rời khỏi thị trấn sẽ đắc tội thần Núi.
Khoảng mười mấy năm trước, có người ở bên ngoài nghe nói chuyện khai phá thị trấn thành địa điểm du lịch, thế là mọi người cũng xuôi theo và quả thật đã làm nên chuyện.
Thị trấn Ngọc Tùng vốn dĩ lạc hậu và bần cùng cứ thế bước lên con đường làm giàu. Mỗi hộ gia đình đều có tiền để xây nhà mới, thậm chí còn xây dựng một thị trấn mới đối diện khu vực thị trấn cũ.
Nhưng thị trấn vẫn không sinh được con gái như trước, và cũng không có ai dám cưới vợ ở nơi khác một cách công khai nữa.
Tội ác hệt như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mà càng lớn thì càng khó khống chế. Thời Kim Lam nghe xong mọi chuyện, sắc mặt biến chuyển từ bình tĩnh đến sợ hãi. Cô quay đầu nhìn vào khu rừng tối đen như mực.
Cô không biết liệu thân Núi có thật hay không, nhưng chắc chắn từng người trong thị trấn này đều rất đáng chất.
“Chuyện này bắt đầu từ khi nào?” Thời Kim Lam hỏi lại. Tập tục đám cưới ma đã có ở nước Hoa từ rất lâu. Khi đó phụ nữ không có nhân quyền nên chỉ có thể chịu cảnh bị chôn sống.
Câu chuyện mà ông Tôn kể rất lộn xộn, nhưng vẫn có thể nhận ra lịch sử tập tục đám cưới ma ở thị trấn Ngọc Tùng không ngắn. Xem ra những bà lão mà cô gặp được trước đó đều là phụ nữ bị lừa đến thị trấn để giữ mạng sống cho cư dân ở đây. Lúc ấy thông tin còn lạc hậu, thị trấn Ngọc Tùng lại xa xôi, hẻo lánh nên những người phụ nữ bị lừa đến đây không có cơ hội trốn thoát. Dân dần, bọn họ bị đồng hóa nên quên mất cách phản kháng, bắt đầu phục vụ người dân trong thị trấn giống như nô lệ.
Và trong những căn tứ hợp viện xa hoa hai bên đường, có vô số cô gái đáng thương đã bị giam cầm. Sau khi họ chết, có lẽ còn chẳng có một tấm chiếu quấn thân mà đã bị người ta ném thẳng vào hố chôn trong núi.
Ông Tôn đã vạch trần nhiều bí mật của thị trấn như vậy rồi nên chẳng màng tiết lộ nhiều hơn nữa. Nghe cô hỏi, ông ta lại run rẩy trả lời: “Tôi... Tôi cũng chỉ nghe thế hệ cha chú truyên lại câu chuyện về thân Núi mà thôi, hầu hết toàn là những chuyện từ 180 năm trước. Tôi chỉ biết lão đạo sĩ mà các cô gặp lúc trước là học trò của vị đạo sĩ năm xưa... Nghe nói vị đạo sĩ ấy vẫn còn ở trong núi để trấn giữ thân Núi giúp bọn tôi...” Nói rồi ánh mắt ông Tôn lóe lên, nói tiếp: “Ngày mai bọn họ không chỉ đón dâu giúp cháu trai nhà ông Tôn, mà còn phải thờ cúng thân Núi nữa...”
Thời Kim Lam lập tức nhận ra ý đồ của ông ta, cười châm chọc: “Ông muốn tôi đi tìm vị đạo sĩ kia chứ gì? Ông tưởng gã ta có khả năng hàng phục được tôi à?” Nếu cô đã giả ma rồi thì cứ xuôi theo ông Tôn, thiết lập một hình tượng ma nữ thật vậy.
Ông Tôn vội vàng lắc đầu, “Nào... Nào có? Tôi chỉ cảm thấy chắc là cô muốn biết chuyện này nên mới nói mà thôi”
Thời Kim Lam không rảnh ở đây tám nhảm với ông ta, cô nhấc chân bước ra ngoài, ở lại cũng chẳng hỏi ông Tôn về Vương Lâm Giai được.
Tư Văn nhìn ông Tôn đang ngồi dưới đất thở phào nhẹ nhõm, bỗng mỉm cười ranh mãnh. Anh ấy ngồi xổm xuống, giơ cao tay trước ánh mắt hoảng sợ của ông ta. Một tiếng “Bộp” vang lên, ông Tôn ngất xỉu ngã ra đất. Tư Văn lấy sợi dây thừng treo trên tường xuống, thuần thục trói ông ta lại và bịt kín miệng ông ta. Sau đó anh ấy nhìn quanh sân một vòng, khi phát hiện một chiếc xe đẩy chở rác thì khiêng ông Tôn lên và ném ông ta vào đống rác trong xe.
Anh ấy giơ tay quẹt mũi, vì ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra nên vội vàng rời khỏi tứ hợp viện.
Thời Kim Lam vừa bước ra thì đã bắt gặp dáng vẻ khí phách của Tô Khê Khả khi cô ấy chống tay lên cây gậy gỗ và nhấc chân đạp lên người ông Trương Ba. Cô nhẹ nhàng cảm thán một tiếng rồi nói: “Tra hỏi thế nào rồi?” Tống Dư Ngộ nhạy bén nhận ra sát khí trên người cô nên hơi sợ hãi, tuy nhiên chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy sát khí của cô đã xua tan bớt cái lạnh quấn lấy mình, thế là dù sợ nhưng vẫn không nhịn được mà xích lại gần cô.
Quả thật lúc Thời Kim Lam không giả ma thì trông có cảm giác an toàn hơn hẳn.
Anh trả lời thay Tô Khê Khả: “Cậu ấy đang ở trong tứ hợp viện, nhưng ông ta cứ ấp úng mãi, không chịu khai vị trí cụ thể ở đâu. Bọn mình vẫn đang tra hỏi.”
Khu tứ hợp viện này không nhỏ nên rất khó để tìm người. Không biết mấy người ở căn tứ hợp viện bên cạnh điếc thật hay điếc giả, nhưng nếu bọn họ phát hiện ra các cô thì mọi chuyện sẽ càng nguy nan hơn.
Thời Kim Lam nhìn ông Trương Ba trên mặt đất. Ông ta trước thì bị dọa sợ, sau lại bị ăn đòn, xem chừng chẳng thể khai ra thông tin có ích gì nữa rồi. Ít ra thì phạm vi tìm kiếm cũng đã thu nhỏ lại trong căn tứ hợp viện này, dù sao cũng nhỏ hơn toàn bộ thị trấn. Thời Kim Lam không định phí thêm thời gian để tra hỏi ông ta.
Cô quay đầu nhìn Tư Văn, “Cậu với ca cao* đi gọi mấy thành viên khác của lớp nhé? Ở đây thì để mình với cá lo cho.”
*Là biệt danh của Tô Khê Khả. Chữ “ca cao” (ñƑn]) được ghép nên bởi hai chữ “BỊ”, đây cũng chính là chữ “Khả” (E]) trong tên của Tô Khê Khả (Z⁄)3#5]).
Tư Văn lập tức giơ tay ra dấu Ok. Lúc đầu anh ấy định bảo một mình mình đi là đủ, nhưng sau một lúc do dự thì không nói gì. Đúng là anh ấy to gan thật, nhưng như vậy thì càng dễ trì hoãn nhiệm vụ do ham hố tìm hiểu những nguy hiểm bên lề, nếu có người đi cùng thì sẽ tốt hơn. Tô Khê Khả cũng thu bàn chân đang đạp lên ông Trương Ba lại, vác theo gậy gỗ nói: “Không thành vấn đề. Bọn mình sẽ đi nhanh vê nhanh.”
“Cẩn thận nhé.” Thời Kim Lam nhắc nhở, song nghĩ lại vẫn không thấy yên tâm nên lôi ma nữ mặc váy cưới ra. Thoạt tiên, cô tâng bốc ma nữ mặc váy cưới lên tận mây, sau đó mới nheo đôi mắt lạnh băng lại và cười, “Cục cưng, trông chừng hai người họ giúp tôi, đừng để ai bắt họ đi mất. Sau này sẽ cho cô ăn ngon mặc đẹp.” Ma nữ mặc váy cưới nhỏ bằng nắm tay trôi nổi trên không trung. Cô ta quay lưng lại, tỏ rõ ý từ chối.
Thời Kim Lam vẫn tiếp tục thuyết phục, “Cô nhìn xem, bây giờ cô đã rơi vào tay tôi rồi, không làm việc cho tôi thì còn làm gì được? Chỗ tôi không nuôi ma vô dụng đâu nhé. Hình như lúc đi qua cầu tôi có nhìn thấy một nhà vệ sinh công cộng...”
“Tôi, đi Ma nữ mặc váy cưới đột nhiên xoay người và nghiến răng gắn ra hai chữ. Đôi mắt cô ta nhìn Thời Kim Lam dường như muốn hóa thành lưỡi dao sắc bén cắt sắt như cắt bùn, băm vằm cô ra thành nghìn miếng.
Nhưng tiếc là cô ta chỉ có thể nghĩ vậy trong lòng.
Thời Kim Lam vờ như không biết, lại còn hài lòng gật đầu và vuốt ve cơ thể mềm mại của cô ta, bảo rằng: “Không hổ là cục cưng nhà mình~ Ngoan lắm~”
Ma nữ mặc váy cưới nhe răng oán hận, khóe mắt liếc thấy Tống Dư Ngộ thân cao 1 mét 85 nay đang cúi đầu, rụt vai trốn sau lưng Thời Kim Lam cao 1 mét 65.
Ồ, đầu anh sắp gục vào gáy cô luôn rồi, bả vai còn hơi run lên.
Cô ta rất thích mấy đứa trông nhát gan như vậy. Ma nữ mặc váy cưới hài lòng bật cười ranh mãnh, gương mặt xinh đẹp dần nhăn nhó lại và hóa thành một dáng vẻ vô cùng đáng sợ, xấu xí. Nhưng cô ta chỉ mới định bay về phía Tống Dư Ngộ thì đã bị Thời Kim Lam giữ lại. Mặc dù cô đang mỉm cười với cô ta, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt khôn cùng. Thấy thế, ma nữ mặc váy cưới không cười nổi nữa.
Cô ta nhe răng múa vuốt, do dự đưa mắt nhìn Tống Dư Ngộ không dám ngẩng đầu. Sau cùng trước nụ cười tủm tỉm của “kẻ ác”, cô ta đành uất hận bay tới trước mặt Tư Văn và Tô Khê Khả đang tò mò nhìn mình, múa may móng vuốt đỏ chót hòng hù dọa bọn họ.
Nhưng Tô Khê Khả không những không sợ mà còn thò ngón trỏ ra và chọt vào trán cô ta, khiến cô ta lảo đảo ngã ra sau.
Ma nữ mặc váy cưới nổi giận muốn cào nát mặt Tô Khê Khả, nhưng cô ấy không hề sợ hãi mà còn bắt chước Thời Kim Lam chụp lấy cô ta định nhét vào túi. Tư Văn đứng bên cạnh cũng hào hứng không kém, bước nhanh về phía cây cầu đá.
Thấy hai người dần bước ra xa, Tống Dư Ngộ đang giả vờ vô hình trốn sau lưng Thời Kim Lam mới dám thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thâm chửi rửa debuff sợ mai Nếu chỉ có giá trị tỉnh táo tụt xuống thì anh còn chống chọi được. Nhưng cái debuff sợ ma này chẳng khác gì cục tạ ngàn cân khiến cho anh dù chỉ bắt gặp một ngọn cỏ lung lay thôi cũng có thể trông gà hóa cuốc, cơ thể không còn nghe lời trí não nữa.
Thời Kim Lam thoáng dừng chân, giọng nói trở nên nhẹ nhàng vừa đủ để hai người nghe thấy: “Áo mình sắp bị cậu kéo rách luôn rồi. Có đi được không thế?”
Tống Dư Ngộ: “...” x+* 43 +*x*