Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 44 - C44

C44 C44C44

CHƯƠNG 44: Chuyến teambuilding của lớp

q7)

Tống Dư Ngộ không trả lời, tựa như nếu im lặng thì có thể thỏa mãn một bài toán rằng...

Không trả lời = Không phải không đi được.

Nhưng sao Thời Kim Lam lại không biết anh đang nghĩ gì trong lòng cho được? Cô bật cười thành tiếng, không trêu chọc chú cá dễ xấu hổ nào đó nữa mà khẽ nói: “Cậu buông mình ra đi đã, mình phải xách ông ta vào trong.”

Nói rồi cô đá vào ông Trương Ba đang nằm bên chân mình, ý bảo mình phải xử lý ông già này. Tống Dư Ngộ giả vờ không nghe ra cô đang nhịn cười, ngại ngùng gật đầu và ngoan ngoãn buông tay ra. Sau đó anh nhắm mắt theo đuôi cô hệt như đứa trẻ chưa xa được người lớn.

Thời Kim Lam vỗ nhẹ lên gương mặt lạnh lẽo của mình, cố gắng vứt bỏ cái phép so sánh đáng sợ này ra khỏi đầu. Sau đó cô túm cổ áo ông Trương Ba lên và kéo lê ông ta vào tứ hợp viện.

Sau khi bị đá như “con gà” và được “giáo dục” bằng “roi vọt”, lúc này ông Trương Ba chẳng còn dám hó hé gì thêm. Lúc bị Thời Kim Lam nhấc bổng lên, ông ta cũng chỉ dám run chân, nằm liệt như con cá chết mặc cô xử lý.

Tống Dư Ngộ thấy Thời Kim Lam dù xách ông Trương Ba nặng gần 80 ký thì mặt vẫn không đổi sắc, thế là đành giữ cô lại và nói: “Để mình.” Anh chỉ thấy sợ thôi chứ không yếu đuối, suy cho cùng thì anh vẫn chẳng phải cục cưng bé bỏng cần cô bảo vệ và không cân làm việc.

Thời Kim Lam sâu xa nhướn mày, thấy anh muốn đảm nhận nhiệm vụ xách người thì cũng không tranh giành, tiếp tục gương mẫu tiên phong đi trước.

Căn tứ hợp viện này rất lớn. Cô cứ ngỡ bên trong sẽ còn có họ hàng của ông Trương Ba chứ không thể chỉ có một mình ông ta sinh sống được, tuy nhiên dù vừa rồi đã có tiếng động rất lớn nhưng vẫn chẳng có ai xuất hiện, điêu này cho cô biết khả năng cao là bên trong chẳng còn ai sống thật.

Nhưng Thời Kim Lam nhớ ông Tôn từng nói lão đạo sĩ đã rời đi, còn người phụ nữ mập mạp thì do ông Trương Ba giải quyết.

Nếu trên đường đi hai người họ không tách ra thì khả năng cao là người phụ nữ mập mạp đang ở trong căn tứ hợp viện này. Tuy nhiên khi nãy ông Trương Ba và ông Tôn lần lượt la hét thảm thiết mà chẳng thấy ai bước ra từ căn tứ hợp viện. Nếu người phụ nữ mập mạp đang ở bên trong thật thì đoán chừng phản ứng đầu tiên của bà ta khi phát hiện tình huống trong sân chính là bỏ chạy.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Sau khi trói gô ông Trương Ba xong, hai người bước vào trong sân. Bên trong được xây dựng vô cùng xa hoa, mặt đất lát đá cẩm thạch, hành lang xây bằng gạch đỏ chót, treo nhan nhản những chiếc đèn lồng đỏ đang hắt hiu ánh đèn màu ấm áp, xua tan bớt cái lạnh trong sân nhà.

Thời Kim Lam đảo mắt nhìn thấy rất nhiều chậu cây thanh tùng được đặt trong sân, trên cành của chúng được treo những lời chúc tốt lành như “phúc” hay “thọ”. Có rất nhiều chậu cây, nhưng chỉ cần liếc mắt qua là có thể nắm bắt rõ bố cục của chúng. Tống Dư Ngộ phải dùng kỹ năng thì mới biết được Vương Lâm Giai đang bị nhốt trong phòng, vì vậy hiển nhiên ông Trương Ba không thể biết trước bọn họ sẽ đến mà chuyển cô ấy đi chỗ khác.

Hai người không ở lại trong sân quá lâu mà bước vào sảnh chính đối diện cổng lớn luôn. Ông Trương Ba vừa bước ra từ đây nên cửa vẫn còn khép hờ, hai người họ chỉ cần mở cửa ra là có thể đi vào ngay.

Căn phòng khách rộng lớn được trang hoàng theo phong cách hiện đại, nào là sô pha sáng màu mềm mại, nào là đèn trân vô cùng hoa lệ chiếu rọi cả ngôi nhà sáng như ban ngày.

Phòng bên cạnh là phòng ăn, có một chiếc bàn ăn hình tròn làm từ gỗ đỏ, bên trên bày vài món ăn, một chai rượu vang, hai chiếc ly đế cao đựng rượu vang và hai đôi đũa. Có một đồi đũa đang gác trên chén dĩa, đôi còn lại thì rớt lung tung bên cạnh bàn. Chiếc ghế cạnh đó nghiêng sang một bên, trông như có người đang ăn cơm dở dang thì đột nhiên phát hiện điều gì nên hoảng sợ làm rớt đũa, sau đó chẳng màng gì nữa mà vội vàng bỏ trốn. Khả năng cao là người phụ nữ mập mạp kia đã được ông Trương Ba dẫn về nhà rồi. Khi cô và ông Tôn tới đây, hẳn là hai người họ còn đang dùng bữa và uống rượu. Đã thế còn uống rượu đỏ, trông tình thú phải biết. Nhưng có vẻ người phụ nữ mập mạp đã phát hiện chuyện xảy ra trong tứ hợp viện nên mới rời đi bằng lối khác.

Bà ta và lão đạo sĩ hệt như hai quả bom hẹn giờ chẳng biết sẽ phát nổ lúc nào. Ngặt một nỗi là lúc này, Thời Kim Lam không có thời gian hay sức lực để đuổi theo bà ta. Hơn nữa để phòng ngừa người phụ nữ mập mạp sẽ dẫn những kẻ khác tới đây, các cô phải nhanh chóng tìm được Vương Lâm Giai và rời khỏi đây.

Ngay lúc Thời Kim Lam đang định tìm từng căn phòng một thì Phương Nhu Gia vừa hợp tác nhát ma người khác với cô đột nhiên bay ra từ túi. Cô ta đứng khựng lại một lát hệt như mũi kim la bàn trên điện thoại, sau đó nhìn thằng vào một hướng và bay thẳng về phía đó mà chẳng nói lời nào.

Tâm trạng của Tống Dư Ngộ lúc bấy giờ rất tệ. Vì phải đối mắt với ma quỷ thật sự nên ảnh hưởng của debuff càng mạnh mẽ hơn. Kể cả khi Phương Nhu Gia không hiện nguyên hình dáng vẻ trước lúc chết của mình thì hai chân anh vẫn vô thức run lên do hậu quả của debuff. Phản ứng tâm sinh lý nhỏ bé này khiến anh nghiến chặt quai hàm, thâm quyết định sau này mình sẽ không bao giờ sử dụng kỹ năng rác rưởi này nữa. Thời Kim Lam thấy sắc mặt anh trắng bệch đến lạ thì suy tư một hồi, sau đó kéo chiếc khăn choàng cổ của anh lên để che đi ánh mắt nghi hoặc của anh và nói: “Sợ thì đừng có nhìn, để mình dắt cậu đi.”

Đầu ngón tay hơi lạnh của cô lướt qua bên má khiến anh thấy ngứa. Nhưng động tác của cô rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã siết chặt chiếc khăn choàng cổ và kéo tay dắt anh đi về phía trước.

Vì anh không thể nhìn thấy hôn ma Phương Nhu Gia nên nỗi sợ tới từ thị giác đã vơi đi bớt. Dẫu vậy, cảm nhận của anh về cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà nhạy bén hơn rất nhiều.

Tuy nhiên so với ảnh hưởng trực tiếp của debuff thì cảm giác âm u như có như không do hoàn cảnh xung quanh gây ra vẫn khiến anh đỡ áp lực hơn.

Tống Dư Ngộ cố bình ổn trái tim đang run rẩy đập loạn và xua đi khí lạnh xung quanh. Anh trở tay siết chặt bàn tay của Thời Kim Lam, gật đầu thật mạnh rồi đáp: “Được.”

Thời Kim Lam rất muốn bật cười trước giọng nói run rẩy của anh, nhưng hiển nhiên bây giờ chẳng phải lúc để vui đùa, vì vậy cô đành nhịn cười và tiếp tục dắt Tống Dư Ngộ bám theo Phương Nhu Gia.

Ai mà ngờ được con cá làm màu huy hoàng một thời ở võ quán sẽ có ngày trở nên thê thảm như vậy?

Nếu đồn ra ngoài thì chắc mọi người sẽ cười rụng răng mất.

Nhưng Thời Kim Lam quyết định sẽ không đồn ra ngoài, bởi dù sao cá nhà cô cũng là một chú cá vô cùng sĩ diện. Lỡ như anh bật khóc trước mặt cô vì bị người ta chê cười thì cô không chắc bản thân có thể dỗ được anh đâu. Tốc độ bay của Phương Nhu Gia không nhanh, thỉnh thoảng còn dừng lại vài giây khi lướt ngang một căn phòng nào đó cứ như đang xác định gì đó. Nhưng sau khi phát hiện đây không phải nơi mình muốn đến thì cô ta sẽ tiếp tục bay sang căn phòng khác.

Số phòng cô ta lướt qua ngày càng nhiều, thời gian dừng chân cũng ngày càng ngắn. Sau khi lướt qua thêm bốn, năm căn phòng nữa, cô ta đã không còn dừng lại mà cứ bay dọc theo hành lang phía trước, dường như đã tìm thấy điểm đến của mình.

Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ im lặng bám theo sau, không hề lên tiếng làm cô ta phân tâm. Mặc dù hành động của cô ta rất bất thường, nhưng khả năng cao là cô ta có thể dẫn bọn họ tới nơi Vương Lâm Giai bị nhốt. Phương Nhu Gia bị người ta bắt cóc và ngược đãi đến chết, vì vậy cô ta mới có phản ứng với nơi đây. Thời Kim Lam không khỏi hoài nghi người hại chết cô ta chính là ông Trương Ba. Nhưng xét thấy sau khi nhìn thấy ông Trương Ba, Phương Nhu Gia lại chẳng phản ứng mãnh liệt gì, cô bỗng cảm thấy tỉ lệ chính xác của suy đoán này giảm xuống.

Cho dù lúc còn sống cô ta đã bị bịt mắt thì suy cho cùng vẫn phải có cách phân biệt hung thủ sau chuỗi ngày sống trong địa ngục.

Phương Nhu Gia lại bay lướt qua hai, ba căn phòng nữa, cuối cùng cũng dừng lại. Cô ta không dừng lại trước cửa phòng mà lại trôi nổi trên một mặt gỗ bằng phẳng và rắn chắc. Trước ánh mắt kinh ngạc của Thời Kim Lam, cô ta chống đầu xuống dưới đất rồi xuyên thẳng qua. Cái này gọi là gì nhỉ?

Ma đi xuyên tường?

Thời Kim Lam quan sát miếng ván gỗ một lúc mới nhận ra có lẽ nó có gì đó khác thường. Cô bước tới vị trí mà Phương Nhu Gia đã bay xuyên qua, dùng chân dẫm lên sàn nhà. Cô cố ý dùng sức khiến gót giày va đập lên mặt sàn tạo thành âm thanh cộp cộp nặng nề, phía bên kia truyền tới tiếng vọng mơ hồ.

Phía bên dưới trống rỗng.

Cô nhìn xung quanh, phát hiện một bức tranh thủy mặc treo trên vách tường phía bên phải. Dọc khắp vách tường chỉ treo độc mỗi bức tranh này, nếu dùng để trang trí thì không khỏi quá đơn điệu.

Thời Kim Lam nảy ra ý định nhấc bức tranh lên thử, quả nhiên phát hiện một khoảng trống hình vuông phía sau bức tranh. Bên trong khoảng trống là một cái bình gốm Thanh Hoa vô cùng xinh đẹp. Tuy vậy hiển nhiên chiếc bình chẳng phải đồ cổ cần giấu trong đây, mà khả năng cao nó chính là một cơ quan nào đó.

Cô giơ tay sờ soạng, phát hiện chiếc bình gốm Thanh Hoa đã bị cố định chắc chắn tại chỗ. Vì vậy cô đành bắt chước mấy phương pháp mở cơ quan trong phim ảnh, đè hoặc bẻ chiếc bình sang trái hoặc phải. Sau một hồi mày mò, cuối cùng cũng có tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên.

Thời Kim Lam lùi sang bên cạnh một bước, nhìn thấy phần sàn nhà gỗ đang chậm rãi mở sang hai bên và để lộ lối đi hình vuông chỉ vừa đủ cho một người đi.

Khí lạnh ẩm ướt phun ra từ bậc thang và quấn quýt quanh giày của hai người. Nhưng vì Thời Kim Lam đang đeo ủng đi tuyết rất dày nên chẳng cảm thấy gì.

Tống Dư Ngộ thì thảm hơn, anh cứ cảm giác có thứ gì đó đang trôi nổi bên chân mình và dường như rất phấn khởi bay khắp nơi, thậm chí còn định bò lên trên men theo ống quần anh.

Anh vô thức nhấc chân lên theo bản năng, nhưng sau đó vì nhận ra bản thân đang gặp ảo giác nên lại tức giận dậm chân xuống, hệt như làm vậy thì có thể dẫm chết cái thứ vô hình đang quấn chân mình.

Thời Kim Lam giả vờ không thấy động tác của anh, tập trung quan sát lối đi xuống tâng hầm. Cô đổi góc nhìn, bước tới đứng từ trên bậc thang và nhìn xuống, trùng hợp bắt gặp hồn ma Phương Nhu Gia đang lơ lửng giữa không trung.

Cô không vội xuống dưới ngay mà dừng lại trên bậc thang, đưa đôi mắt sâu xa quan sát tâng hầm tối tăm. Nếu có người dưới tâng hâm bắt gặp cảnh này thì chắc hẳn sẽ ngất đi vì sợ.

Thời Kim Lam quay đầu nhìn sang Tống Dư Ngộ đứng bên cạnh mình. Anh vẫn đang bị khăn choàng cổ bịt mắt nên gương mặt bị khuất non nửa, chỉ để lộ vâng trán và nửa khuôn mặt, trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn chứ không thể giả ngầu như bình thường.

Cô cười thâm, thu tâm mắt lại, dắt anh đi xuống dưới. Đế giày của hai người nện lên thêm đá phát ra âm thanh cốp cốp vang vọng. Nhiệt độ dưới tâng hâm thấp hơn trên mặt đất, Thời Kim Lam thì không cảm thấy gì, nhưng cô phát hiện Tống Dư Ngộ đã siết chặt tay mình hơn và nhịp thở dân trở nên dồn dập.

Lần này cô không thấy buồn cười nữa. Cô lay người anh rồi hạ giọng bảo: “Đáng lẽ phải để cậu đi về tìm người với Tư Văn mới đúng.'

Cô thật sự không ngờ Phương Nhu Gia sẽ chủ động bay ra và căn tứ hợp viện này còn có tâng hâm âm u như vậy. Bọn họ đã đi xuống mười mấy bậc thang rồi mà vẫn chưa thấy đáy.

Tống Dư Ngộ lắc đầu, bờ môi tái nhợt. Anh không thể xua tan nỗi sợ trong lòng, nhưng chẳng biết sao đầu óc lại tỉnh táo đến lạ. Sau khi thích ứng với nỗi sợ, dường như ý thức của anh đã tách rời khỏi cơ thể. Anh không xem điện thoại, cũng không mở màn hình ảo, nhưng anh có thể mơ hồ cảm thấy giá trị tỉnh táo của mình đã không giảm xuống nữa và thậm chí còn đang chậm rãi tăng lên. Tuy vậy bởi vì bị debuff sợ ma ảnh hưởng nên trạng thái hiện giờ của anh vẫn chưa tốt hẳn. Anh có dự cảm rằng nếu cứ tiếp tục chống chọi trạng thái này thì ảnh hưởng của debuff lên anh sẽ càng ngày càng nhỏ.

Hai người lại đi tiếp một lát nữa, đến khi ánh sáng trở nên quá ít ỏi thì Thời Kim Lam mới lấy điện thoại ra. Đồng thời Tống Dư Ngộ cũng kéo khăn choàng cổ đang bịt mắt mình xuống sau một hồi do dự.

Có mùi máu thoang thoảng tỏa ra từ phía trước. Phương Nhu Gia dừng lại trước hai người, cuối cùng cũng chịu lên tiếng sau một khoảng im lặng dài, “Tôi vẫn nhớ chỗ này.ˆ Thời Kim Lam rọi đèn pin điện thoại sang, đập vào mắt cô là một chiếc lông sắt. Hay nói đúng hơn thì đây là phòng giam, nhưng bởi vì ba mặt đều được lồng lưới sắt nên mới trông giống một chiếc lồng sắt.

Bên trong có một chiếc chăn nhàu nát và hai sợi xích sắt dày treo hai bên. Ngoài ra bên cạnh còn có hai mảnh ly sứ vỡ ngã lăn lóc có dính máu, và dưới đáy ly sứ còn đọng máu khô.

Bên cạnh chiếc chăn có thứ gì đó đang phản chiếu ánh sáng thu hút ánh mắt của Thời Kim Lam, cô phát hiện đó là một món trang sức hình quả táo.

“Đó là vòng cổ của tôi. Khi ấy tôi bị nhốt trong một chiếc lông sắt, hằng ngày sẽ có người mang đồ ăn cho tôi, có món rất khô, cũng có món có vị rất lạ. Chẳng bao lâu sau, người này bắt đầu cắt tay tôi lấy máu, cứ vậy một lần, hai lần rồi ba lần, cơ thể tôi tưởng chừng như chẳng còn máu nữa...' Phương Nhu Gia bình tĩnh trần thuật lại dòng ký ức rõ ràng, tựa như đang kể lại chuyện của người khác.

Thời Kim Lam mím môi, bỗng nghe Phương Nhu Gia nói tiếp, “Người lấy máu của tôi có một bộ râu rất dài. Có lân tôi vô tình sờ trúng nên bị ông ta tát một cái đau đến bất tỉnh.”

Vì trước đây cô ta không nhắc tới chuyện này nên Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đều khá ngạc nhiên. Hai người đã từng gặp khá nhiều cư dân của thị trấn nhưng chưa thấy ai để râu.

Không, không đúng. Lão đạo sĩ trên chuyến xe buýt kia có để râu, nhưng râu không dài.

Thời Kim Lam nhớ lại lúc nãy ông Tôn đã xúi cô đi tìm vị đạo sĩ trên núi, ánh mắt lóe lên như định nói gì đó, nhưng bỗng dưng nghe thấy tiếng răng rắc nặng nề phát ra từ phía sau. Lối vào tâng hầm đã bị đóng lại. Hai người lập tức quay đầu, trùng hợp nghe thấy giọng nói đắc ý của người phụ nữ mập mạp truyền từ bên ngoài tới, “Bọn nhãi ranh, chúng mày ở trong đó chịu chết đói cho bà mày!”

xx**% 44 xx**%
Bình Luận (0)
Comment