Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 45 - C45

c45 c45c45

CHƯƠNG 45: Chuyến teambuilding của lớp

(18)

Người phụ nữ mập mạp cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí còn giãm mạnh gót giày lên sàn gỗ tạo thành những tiếng cốp cốp vang vọng.

Ban đầu bà ta đã định bỏ trốn, nhưng khi nghĩ tới hộp bùa vàng mà ông Trương Ba cất trong phòng thì lại âm thâm quay về để trộm sấp bùa vàng đi. Thật ra bà ta cũng có bùa trong tay, nhưng tất cả đều đã bị con nhóc ranh trên xe buýt lấy mất rồi. Trong khi đó bà ta lại sợ mình sẽ bị mấy thứ dơ bẩn trong thị trấn lột da róc xương nếu cứ tay trắng ra ngoài.

Người phụ nữ mập mạp vừa lo lắng vừa cảnh giác quay vê, nhưng không ngờ lại trùng hợp bắt gặp Thời Kim Lam vừa phát hiện tâng hầm. Bà ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra trên xe buýt, nỗi hận sôi trào khiến những vết bầm do bị đánh trên người bà ta nhói đau.

Vì vậy bà ta quyết định núp vào chờ đợi cơ hội báo thù, và không ngờ bà ta đã đợi được thật.

Bà ta đã từng xuống tâng hầm, là ông Trương Ba cố tình khoe khoang với bà ta rằng lối vào tâng hầm chỉ có thể mở từ bên ngoài, còn người bên trong cho dù có cạy mở được xích sắt và lồng sắt thì cũng chẳng thể thoát khỏi tầng hâm. Ngoài ra âm thanh từ trong tâng hâm cũng không thể truyền ra bên ngoài.

Ông Trương Ba đã cố tình xây tường cách âm một phía để người bị nhốt bên trong tâng hầm có thể cảm nhận được triệt để nỗi bất lực khi không ai cứu mình.

Vốn dĩ người phụ nữ mập mạp còn cảm thấy cách làm của ông Trương Ba biến thái, nhưng giờ phút này, bà ta lại nghĩ ông ta thật thông minh. Nghĩ đến đây, người phụ nữ mập mạp lại giãm thêm hai cái xuống mặt sàn trơn bóng. Bà ta định nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nhưng vừa cúi đầu thì đã nhìn thấy một gương mặt trắng bệch nhô ra nên sợ hãi hét lên, lùi lại hai bước và ngã lăn ra đất.

Gương mặt ma quỷ kia bắt đầu rỉ máu, tròng mắt trắng dã lồi ra, khóe miệng chậm rãi cong lên kỳ dị để lộ hai hàm răng trắng. Khuôn mặt dính sát trên mặt đất, trông cứ như mọc ra từ sàn nhà.

Người phụ nữ mập mạp bỗng nhớ tới những người đã chết trong tâng hầm và cô gái thật ra đã chết mà mình từng gặp, thế là lập tức hét thất thanh. Bà ta chống tay lên mặt đất định bỏ chạy, nhưng lại bắt gặp gương mặt ma quỷ đang dần trôi lên từ tâng hâm, mái tóc dài màu đen tuyên trườn lên và xõa tung trên nền đất.

Người phụ nữ mập mạp vừa lăn vừa bò ra hành lang. Ngay khi bà ta vừa mới đứng dậy thì lại đối diện với một đôi mắt trông có vẻ hào hứng nhưng lạnh băng. Chẳng biết Tư Văn đã quay lại từ khi nào. Lúc này, anh ấy đang khoanh tay trước ngực và đứng dựa vào tường trong một góc khuất của hành lang. Người phụ nữ mập mạp không cảnh giác nên cứ tưởng mình lại gặp ma, bà ta kêu la thảm thiết rồi té mạnh xuống đất.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Tô Khê Khả bật cười khúc khích, bước ra từ sau lưng Tư Văn. Trên tay cô ấy là cây gậy gỗ đã từng đánh ông Trương Ba, nay đang gõ từng nhịp lên tường tỏ ý cảnh cáo.

Cô ấy đang định lên tiếng thì chợt ngửi thấy mùi hôi tanh, cúi đầu thì thấy hóa ra người phụ nữ mập mạp đã sợ hãi đến đái ra quần rồi.

Tô Khê Khả cạn lời hai giây, sau đó đầu óc mới hoạt động lại, nói: “Không phải vừa nãy bà kiêu ngạo lắm à? Sao giờ chảy nước đái rồi? Tởm quá đi." Cô ấy còn giơ tay xua xua trước mặt, nhưng vì mùi hôi quá nồng nên sau đó cô ấy đành bịt mũi lại.

Lúc bấy giờ người phụ nữ mập mạp mới nhận ra bọn họ là người, không phải ma. Nhưng bây giờ bà ta quá sợ hãi nên chẳng đứng vững được nữa, trong lòng vừa thẹn vừa bực vì chuyện đái ra quần.

Mà lúc này, Phương Nhu Gia đã xuyên qua cửa tâng hâm và bay tới đỉnh đầu người phụ nữ mập mạp. Mái tóc đen tuyền của cô ta không ngừng mọc dài ra, chẳng mấy chốc đã chạm đất và tỏa ra mùi bùn đất nồng nặc. Cái lạnh ẩm ướt tràn ra từ phía sau đầu khiến người phụ nữ mập mạp hoảng sợ ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt chết chóc của Phương Nhu Gia. Một người, một ma im lặng nhìn chằm chằm nhau vài giây, sau cùng là Phương Nhu Gia nhếch miệng nói: “Bà tới đây tìm chết à?” Rõ ràng chỉ là một câu nói vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi nhưng lại khiến người phụ nữ mập mạp sợ hãi đến thót tim. Chẳng biết bà ta lấy sức lực từ đâu mà còn bò dậy khỏi mặt đất và kéo đống tóc dài đang xõa bên cạnh mình ra, sau đó vừa lăn vừa bò vào sâu trong hành lang.

Phương Nhu Gia bật cười khúc khích, nghiêng đầu sang phải và xoay một vòng 180 độ. Cô ta nhìn vê phía Bắc, nơi người phụ nữ mập mạp đang bỏ trốn vào hành lang sâu hun hút.

Động tác xoay đầu của cô ta làm Tô Khê Khả thoáng giật mình, liên tục lẩm bẩm vài tiếng “Gặp ma rồi” trong lòng. Dù vậy, cô ấy vẫn biết rõ trước đó con ma nữ này trốn trong túi Thời Kim Lam nên là người phe mình, nhờ vậy mới kìm được cơn sợ hãi.

Phương Nhu Gia vẫn tiếp tục xoay đầu đuổi theo bóng dáng người kia, không hề để ý tới cô ấy và Tư Văn. Cứ vậy chẳng mấy chốc một người, một ma đã biến mất trong hành lang.

Tô Khê Khả do dự không biết có nên đuổi theo hay không, nhưng Tư Văn đã nhận ra nỗi chân chờ của cô ấy nên nói ngay: “Chị Lam còn đang ở dưới tâng hầm, bọn mình không nên hóng chuyện quá đà thì hơn.”

Rõ ràng là con ma nữ kia đang đi báo thù, nếu kết cục của người phụ nữ mập mạp kia không phải cái chết thì cũng sẽ bị lột da.

Tô Khê Khả nghe thấy tiếng chạy bình bịch truyền tới từ xa, do dự hỏi: “Có khi nào người phụ nữ đó sẽ bị dọa sợ tới chết luôn không?”

Tư Văn nhún vai chẳng mấy quan tâm, “Chết thì thôi, có liên quan gì tới tụi mình hả?”

Nói rồi anh ấy bước vào hành lang, cố tình tránh đi vũng nước tiểu của người phụ nữ mập mạp và mày mò chiếc bình gốm Thanh Hoa. Nhờ đó, lối đi xuống tâng hâm đã mở ra một lần nữa.

Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đều nghe thấy tiếng động vừa rồi.

Sau khi hai người bước ra, ma nữ mặc váy cưới vội vàng vọt ra từ túi Tô Khê Khả và lập tức tấn công khuôn mặt Thời Kim Lam. Nhác thấy đã sắp thành công thì đột nhiên có một sức lực rất lớn giữ chặt chân cô ta lại, tiếp đó cho dù cô ta có giãy dụa cỡ nào thì cũng chẳng di chuyển được một xăng-ti-mét.

Cô ta nhe nanh múa vuốt khiến chiếc mũ phượng đính minh châu trên đầu lắc lư. Vẻ cao quý, xinh đẹp trước đó hoàn toàn biến mất, mọi người chỉ còn thấy một chú mèo con thẹn quá hóa giận.

Thời Kim Lam thuần thục vo tròn cô ta lại và nhét vào chiếc vòng hồng ngọc mà chẳng hề báo trước. Trông cô chẳng khác gì tên lưu manh lợi dụng người ta xong thì lật mặt.

Tô Khê Khả thấy cô thuần thục như thế thì không khỏi giật giật mí mắt.

Trên suốt đường đi, ma nữ mặc váy cưới không nghe lời cho lắm. Sau khi không nhìn thấy Thời Kim Lam nữa, cô ta lập tức bay ra khỏi túi cô ấy và biến hồn ma to bằng bàn tay của mình cao lên hai mét, rõ ràng là chẳng có gió nhưng vạt váy hoa lệ vẫn tự bay phấp phới. Khi cô ta bay về phía trước còn kiêu ngạo hất cằm, trông thiếu đòn như thể “Bọn người phàm không xứng đi cùng tôi”. Tô Khê Khả và Tư Văn đều kinh sợ khí chất của cô ta. Mặc dù bọn họ rất tò mò quan hệ giữa cô ta và Thời Kim Lam nhưng suốt đường đi vẫn không dám hỏi.

Đợi đến khi bọn họ quay về, ma nữ mặc váy cưới lập tức thay đổi hình tượng oai hùng, khí phách của mình và ngoan ngoãn chui vào túi Tô Khê Khả. Hai người thấy vậy thì chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, càng thêm tò mò không biết Thời Kim Lam đã dạy bảo kiểu gì mà ma nữ ngoan ngoãn như vậy.

Thời Kim Lam nào biết bọn họ đang nghĩ gì. Sau khi xử lý ma nữ mặc váy cưới xong, cô hỏi: “Sao hai cậu quay lại nhanh thế?”

Tư Văn trả lời: “Bọn mình vừa qua cầu không lâu thì gặp được nhóm của lớp phó học tập. Sau khi kể sơ qua tình hình bên này thì mấy cậu ấy bảo sẽ quay về thông báo cho mọi người, còn hai bọn mình thì vào đây trước.'

Chủ yếu là bọn họ không yên tâm để Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ ở lại đây, đặc biệt là chú cá cưng đang cần được bảo bọc nào đó.

Trong thị trấn Ngọc Tùng, không phải chỉ có một, hai cư dân tham gia hoạt động buôn bán người, mà là tất cả người dân đều tham gia. Lỡ đâu có người phát hiện du khách như bọn họ đã biết bí mật của thị trấn và gọi những người khác tới thì các cô sẽ rơi vào nguy hiểm. “Những cư dân trong thị trấn đều đang chột dạ.” Thời Kim Lam nói.

Hầu hết thanh niên trai tráng trong thị trấn đều đã nhìn thấy cảnh những hồn ma khiêng kiệu chở ma nữ mặc váy cưới, vì vậy cho dù có nghe thấy tiếng hét thảm thiết của ông Trương Ba và ông Tôn thì bọn họ cũng sẽ tưởng hai người họ bị ma ám, thế nên không dám tới đây xem xét tình hình vì sợ bị liên lụy.

Điều này cũng đã giải thích được vì sao chẳng có ai tới đây hỗ trợ kể cả khi đã có tiếng động lớn như vậy vang lên trong tứ hợp viện.

Quả thật là nực cười.

Thời Kim Lam không ngờ Phương Nhu Gia sẽ đuổi bắt người phụ nữ mập mạp khắp tứ hợp viện. Cô giơ tay xem đồng hồ, thấy hiện giờ đã là 10 giờ bốn mươi mấy phút. Bọn họ phải nhanh chóng tìm được Vương Lâm Giai.

Lúc trước cô thấy Phương Nhu Gia hành động kỳ lạ nên cứ tưởng cô ta phát hiện vị trí của Vương Lâm Giai. Nhưng sau khi bước xuống tâng hâm, cô mới nhận ra ông Trương Ba không nhốt Vương Lâm Giai dưới tâng hâm.

Nghĩ vậy, cô lại đưa mắt nhìn vào hành lang sâu hun hút.

Cô đã kiểm tra hầu hết những căn phòng mà Phương Nhu Gia từng dừng lại, bên trong không có người và cũng không có chiếc gương đồng mà Tống Dư Ngộ đã đề cập tới.

Ngay lúc bốn người bọn họ quyết định sẽ đi vào sâu trong hành lang để tìm kiếm thì đột nhiên có tiếng rơi nặng nề vang lên từ ngã rẽ hành lang, tiếp đó là tiếng rên đau đớn của một người đàn ông.

Thời Kim Lam híp mắt lại, vội vàng chạy về phía phát ra âm thanh.

Lão đạo sĩ che lại đôi mắt bị kéo chọc thủng, ngã nhào về phía bàn trang điểm. Đầu lão ta bị va đập chảy máu đầm đìa, cơn choáng mạnh mẽ xộc tới khiến lão ta chỉ còn có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ và chiếc kéo đang lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Lão ta mở miệng kêu rên từng tiếng, cơn đau kích thích thân kinh nhắc nhở lão ta đang ở trong tình thế nguy nan.

Hai tay Vương Lâm Giai đẫm máu, bờ môi run rẩy không ngừng. Có vài giọt máu bắn lên mặt cô ấy, gương mặt bắt đầu run lên mất kiểm soát vì sợ hãi. Tuy vậy ánh mắt cô ấy vẫn rất kiên định, bàn tay siết chặt chiếc kéo không hề run rẩy.

Cô ấy đứng từ trên cao nhìn xuống lão đạo sĩ đang chật vật, không chừa cơ hội cho lão ta phản kháng mà ngay lập tức giơ cao kéo và dùng sức đâm xuống!

Hiện tại đang là mùa đồng nên lão đạo sĩ mặc áo bông, cho dù lưỡi kéo có sắc nhọn thì cũng không thể dễ dàng đâm xuyên quần áo lão ta được. Vì vậy Vương Lâm Giai đã phải dùng hết sức bình tĩnh để đâm vào giữa hai chân lão ta.

Cô ấy nhất định phải tước đi khả năng hoạt động của kẻ địch thì mới có cơ hội chạy trốn khỏi nơi này được. Sau khi bị cô ấy chọc thủng đôi mắt, lão đạo sĩ đã đập đầu vào cạnh bàn trang điểm, nhưng chỉ vậy thì vẫn chưa đủ để khiến lão ta mất đi khả năng hoạt động.

Ngay khi vừa tiến vào trò chơi, Vương Lâm Giai đã bị người ta bắt trói. Cô ấy còn chưa kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra thì đã phát hiện có người sờ soạng đầu ngón tay thô ráp lên mặt mình và đánh giá cô ấy là một món hàng tốt. Khi đó cô ấy sợ tới mức chảy nước mắt, nước mũi tèm lem, không lâu sau thì hôn mê.

Cô ấy không rõ bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ biết bản thân tỉnh giấc vì tiếng kèn xô na. Cô ấy phát hiện trong phòng không có người, sau đó trong cơn sợ hãi lại nghe thấy tiếng thông báo trò chơi trốn tìm.

Vương Lâm Giai không biết khi nào người bắt trói mình sẽ quay lại, cũng không biết liệu các bạn cùng lớp có thể phát hiện mình đã bị người ta bắt cóc hay không. Và cô ấy càng không thể biết liệu các bạn mình có gặp nguy hiểm hay không.

Cô ấy cảm thấy lúc mình bị bắt thì đang đứng trên một chiếc cầu độc mộc, chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ ngã xuống không trung và chịu cảnh thịt nát xương tan. Vương Lâm Giai không dám gửi gắm hy vọng vào hai chữ may mắn, vì vậy chỉ đành liên tục nhắc nhở bản thân rằng “phải tự cứu mình”. Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy mò mẫm đứng dậy, sau đó di chuyển quanh phòng nhờ cách dựa lưng vào vách tường. Phải mất khoảng nửa tiếng sau thì cô ấy mới sờ trúng chiếc bàn trang điểm và tìm thấy một chiếc kéo quấn chỉ đỏ bên trong ngăn kéo. Cô ấy định dùng nó để cắt đứt sợi dây thừng đang trói mình.

Nhưng đúng lúc này, cô ấy bỗng nghe thấy tiếng đi lại vang lên ngoài phòng, thế là sợ hãi nằm xuống đất giả vờ ngất xỉu.

Người bước vào phòng là một người phụ nữ. Bà ta xét nét khắp cơ thể cô ấy cứ như thể đang chọn thịt heo ngoài chợ, sau đó hét to đòi trói cô ấy ra ngoài.

Cô ấy nghe thấy loáng thoáng vài câu rằng “May mà lại gặp được một món hàng ngon”, “Chắc là thây sư sẽ hài lòng lắm”, “Đồ cưới vừa cỡ luôn”, “Phải trang điểm cho cô ta thật xinh đẹp”, vì vậy đã suy đoán được bà ta định làm đám cưới cho cô ấy và một người chết.

Vương Lâm Giai thật sự rất sợ hãi. Cô ấy biết bản thân đã bị bọn buôn người bắt nên cố gắng kiềm chế nỗi sợ, không dám để lộ chuyện mình tìm thấy kéo. Sau khi hai người kia rời đi, cô ấy mới dùng thêm sức mài lưỡi kéo cắt dây thừng.

Miệt mài một hồi lâu, cô ấy tưởng như cánh tay này chẳng còn thuộc về mình đến nơi. Lòng bàn tay cô ấy rỉ máu vì bị mũi kéo đâm trúng nhiều lần, mặc dù rất đau nhưng cô ấy lại không dám dừng lại.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô ấy cũng cắt đứt sợi dây thừng được và có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.

Đây là phòng tân hồn, hay nói đúng hơn là thì đây là phòng tân hôn được trang trí theo phong cách cổ điển. Khắp phòng giăng đây những tấm lụa đỏ, trên bàn trang điểm có một chiếc gương đồng cũ kỹ, mờ đục, không thể soi rõ mặt người, đối diện đó là vách tường có treo một tấm ảnh...

Cô ấy còn chưa kịp quan sát căn phòng kỹ càng thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài.

Trái tim Vương Lâm Giai đập nhanh như trống bỏi, cô ấy sợ cuộc sống của mình sẽ chấm dứt tại đây, sợ không được gặp lại bạn bè, sợ mãi mãi chẳng thể về nhà. Cô ấy vội vàng giấu đi mọi cảm xúc và nằm xuống đất, nhân cơ hội người kia ngồi xổm xuống để đánh giá mình thì hung hăng thọc kéo tới!

Cửa phòng bị mở toang, lão đạo sĩ vừa la hét như heo bị chọc tiết vừa xông ra ngoài.

Những giọt máu đỏ tươi tí tách rơi xuống đất, khiến mấy người đứng ngoài cửa phải trợn tròn mắt. Tô Khê Khả vô thức bịt miệng, còn Thời Kim Lam thì xông thẳng vào phòng. Vương Lâm Giai thở hông hộc. Khoảnh khắc máu tươi văng tung tóe, dường như bên tai cô ấy đã vang lên một tiếng vút chói tai át đi mọi âm thanh xung quanh, tâm mắt cô ấy cũng trở nên mơ màng.

Trong cơn thảng thốt, cô ấy cảm thấy có ai đó ôm lấy mình. Cái ôm đó ấm áp đến mức khiến cô ấy vô thức muốn nhào vào. Ngay khi cô ấy mở miệng định nói chuyện thì lại phát hiện bản thân chẳng thể thốt ra âm thanh nào.

“Vãi!” Tư Văn văng tục. Khi thấy lão đạo sĩ đang rên rỉ đau đớn, anh ấy lập tức xông tới đá một cú khiến lão ta đập vào vách tường.

Tống Dư Ngộ cũng nghiến chặt răng, không dám tưởng tượng nếu bọn họ đến trễ thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Vương Lâm Giai bật khóc ôm lấy Thời Kim Lam, nhưng không hề phát ra âm thanh nào. Cô ấy cố gắng bình ổn tâm trí lại, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy và siết chặt quân áo của Thời Kim Lam hệt như níu kéo chiếc phao cứu mạng.

Khi còn ở trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, Thời Kim Lam đã được đối diện với nỗi sợ trước cái chết, vì vậy cô có thể thấu hiểu sự sợ hãi của Vương Lâm Giai lúc này. Cô nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy và khẽ thì thâm bên tai: “Không sao, không sao, có bọn mình ở đây rồi." Vương Lâm Giai lặng lẽ rơi nước mắt. Khi tiếng kêu thảm thiết của lão đạo sĩ dần thay thế tiếng vút chói tai, cô ấy mới bình tĩnh lại và dừng khóc thút thít.

Cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình có thể sẽ không rời khỏi đây được, thậm chí còn tưởng tượng được cảnh mình sẽ thọc kéo vào người để tự tử. Nhưng thật may, thật may rằng cô ấy đã bình tĩnh, rằng cô ấy đã tự cứu lấy bản thân, và rằng cô ấy đã đợi được những người bạn của mình đến cứu giúp. Vương Lâm Giai mở miệng định bảo mình không sao, nhưng lại phát hiện mình vẫn chưa nói chuyện được. Cô ấy đã cố rất nhiều lần nhưng vẫn không được nên hơi bối rối.

Thời Kim Lam vỗ vai cô ấy, nói: “Không sao, không sao mà. Là do cậu sợ hãi quá thôi. Trước tiên thì không cần vội, bọn mình vê ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.'

Tô Khê Khả bước vào phòng, sống mũi cay cay khi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Vương Lâm Giai. Dù vậy, cô ấy vẫn nhịn lại cơn xúc động muốn rơi nước mắt của mình và gắn giọng nói: “Thật sự xin lỗi nhé, bọn mình tới trễ rồi.”

Ngoài câu này ra thì cô ấy chẳng biết nên nói gì nữa. Vương Lâm Giai lắc đầu. Bởi vì vô tình bị kéo vào đây nên mỗi người đều gặp đủ chuyện tai bay vạ gió. Còn cô ấy chỉ là quá xui xẻo nên mới gặp kẻ xấu ngay khi vừa bắt đầu trò chơi mà thôi, những người khác trong lớp không liên quan.

Tống Dư Ngộ thấy cô ấy đã tạm bình tĩnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát xung quanh phòng. Anh dừng mắt trước tấm ảnh được treo trên tường, thứ mà anh đã từng nhìn thấy trong khung cảnh tiên tri của kỹ năng.

Đó là một tấm ảnh đen trắng chụp một người đàn ông mặc quân phục, xem chừng bối cảnh thuộc thời dân quốc. Người đàn ông này còn rất trẻ, trông có vẻ chỉ mới đầu hai mươi. Trong ảnh, người đàn ông chỉ khoác một chiếc áo khoác quân phục, tay câm vương trượng đầu hổ màu bạc, miệng cười nhạt nhìn vào ống kính. Không, không phải ống kính, mà càng giống nhìn xuyên qua ống kính để nhìn vào người xem ảnh thì đúng hơn. Tống Dư Ngộ chỉ liếc mắt nhìn mà phải khựng lại ngay. Anh ngỡ ngàng chớp chớp mắt. Người đàn ông mặc quân phục trong tấm ảnh đen trắng có ngoại hình rất giống anh, nhưng vì khí chất khác biệt nên trông hai người mới không giống nhau.

Anh nghi ngờ đây là ảo giác do giá trị tỉnh táo của mình quá thấp, vì vậy giơ tay dụi mắt để nhìn kỹ hơn. Nhưng đột nhiên khung ảnh treo trên tường lại nứt vỡ và rơi thẳng xuống đất, khung ảnh làm từ thủy tinh lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Tấm ảnh bên trong rớt ra ngoài và nhanh chóng bị oxy hóa bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể theo kịp.

Tống Dư Ngộ lập tức bước tới, định nhặt tấm ảnh lên. Nhưng bỗng dưng có một ngọn lửa màu vàng nhạt to bằng đốt ngón tay bùng lên, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng tấm ảnh.

Những người khác trong phòng đều rất hoảng sợ vì ngọn lửa bất ngờ bùng cháy, còn Tống Dư Ngộ thì vội vàng nhấc chân dập tắt ngọn lửa. Tuy nhiên tấm ảnh đã bị thiêu rụi chỉ còn lại tro bụi, thậm chí còn chẳng để lại một góc ảnh.

“Sao thế?” Thời Kim Lam nhíu mày hỏi.

Cô nhìn sang đúng lúc khung ảnh bị vỡ nên không kịp thấy rõ tấm ảnh chụp gì.

Tống Dư Ngộ cũng rất mơ màng, lắc đầu đáp: “Mình cũng không rõ.”

Thông thường những tấm ảnh được bảo quản trong không gian kín nhiều năm sẽ không bị oxy hóa nhanh như vậy ngay khi gặp không khí, hơn nữa còn tự bốc cháy. Anh nghi ngờ đã có thứ gì đó được bỏ vào khung ảnh.

Không rõ lý do vì sao tấm ảnh bị thiêu cháy, nhưng dù sao bây giờ cũng không thể khôi phục nguyên trạng bức hình được nữa. Tống Dư Ngộ có một dự cảm rất mạnh mẽ, rằng người trong ảnh có quan hệ với mình.

Nghĩ đến đây, anh hơi nhíu mày lại.

Thời còn trẻ, ông nội Thời là cảnh sát ma túy. Mười bảy năm trước, vào một buổi sáng dày sương mù, ông đã nhặt được anh và Thời Kim Lam.

Ông nội Tống là chiến hữu của ông nội Thời. Gia đình của hai người đều đã qua đời vì bị tội phạm ma túy trả thù. Sau đó bọn họ đều không tái hôn, quyết định nghỉ hưu sớm và cùng mở võ quán.

Sau khi nhặt được bọn anh, ông nội Thời không tìm thấy bố mẹ của hai người nên đã định đưa họ đến trại trẻ mồ côi. Nhưng nghĩ lại, ông thấy nếu họ đến trại trẻ mồ côi thì cũng phải tìm người nhận nuôi thôi, vì vậy đã làm đơn xin cho mỗi người nhận nuôi một đứa. Nhiều năm trôi qua, bọn họ vẫn không ngừng tìm kiếm bố mẹ ruột của hai người nhưng đều không có tin tức. Ban đầu ông nội Thời còn tưởng hai người là anh em hoặc chị em ruột, nhưng sau khi xét nghiệm ADN để làm hồ sơ thì mới phát hiện bọn họ không có quan hệ huyết thống. Vì vậy ông lại nghi ngờ hai người đã bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng chẳng biết vì sao sau đó lại bị vứt bỏ.

Bởi vì làm hộ khẩu cách nhau một ngày nên trên căn cước công dân, tuổi của Thời Kim Lam lớn hơn anh một ngày. Lúc còn nhỏ, Tống Dư Ngộ cảm thấy cô không lớn hơn mình nên suốt ngày khịt mũi khinh bỉ mỗi khi cô tự xưng là chị. Nhưng sau khoảng thời gian cùng nhau tập võ ở võ quán, vì không thể đánh thắng Thời Kim Lam nên anh đành nhún nhường nhận làm em.

Thật ra Tống Dư Ngộ không quá quan tâm chuyện ai là bố mẹ ruột của mình. Nhưng giờ đây khi bất ngờ nhìn thấy tấm ảnh chụp người đàn ông có ngoại hình tương đồng với mình, hơn nữa bối cảnh còn thuộc thời dân quốc, trong lòng anh bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Nếu hai người là máu mủ ruột thịt thật thì dựa vào tuổi tác, rất có thể người đàn ông kia chính là ông nội hoặc ông cố của anh.

Nhưng chẳng biết vì sao, anh cứ cảm giác quan hệ giữa mình và người đàn ông trong ảnh không chỉ đơn giản như vậy.

Anh cố kìm nén nỗi xúc động trong lòng, liếm bờ môi khô khốc rồi nói: “Chúng ta rời khỏi đây đi đã.”

Thời Kim Lam đã phát hiện anh khác lạ, nhưng nghĩ lại thì vẫn quyết định rời khỏi đây trước rồi hỏi sau. Cô bảo bọc Vương Lâm Giai rời khỏi phòng.

Tư Văn đạp thêm một cú đánh ngất lão đạo sĩ, sau đó chẳng màng sự sống chết của lão ta và nhặt cuộn băng dính trên sàn nhà lên để dán miệng lão ta lại. Anh ấy lại gỡ sợi dây thừng treo trên tường xuống để trói tay chân lão ta lại, cuối cùng bước ra khỏi phòng và khóa chặt cửa phòng từ bên ngoài. Trong lúc đó, không ai phát hiện ma nữ mặc váy cưới đã lén lút trốn ra từ chiếc vòng hồng ngọc, nương theo ống tay áo của Thời Kim Lam để bay tới cạnh cửa và đi Xuyên qua.

Vì đã tìm thấy người nên bọn họ không cần đi loanh quanh trong tứ hợp viện nữa. Tư Văn đỡ lấy Vương Lâm Giai từ tay Thời Kim Lam, cống cô ấy lên và nhanh chóng nhấc bước.

Bọn họ rời khỏi hành lang, nhìn thấy cơ thể đẫm máu của người phụ nữ mập mạp nằm trước sân. Phương Nhu Gia trôi nổi bên trên cơ thể bà ta, liên tục bay sang trái rồi lại ghé sang phải. Nhác thấy bọn họ đi ra, cô ta mới chậm chạp ngẩng đầu để lộ gương mặt trắng trẻo, nào còn dáng vẻ đáng sợ như trước nữa.

Thời Kim Lam chỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ mập mạp đã ngã trên phiến đá, không định quan sát kỹ càng. Bốn người còn lại cũng vậy. Phương Nhu Gia tự giác bay vào túi cô và ngoan ngoãn trốn vào trong hạt giống. Lúc trước cô ta cũng muốn đến thị trấn, nhưng mỗi lần định vào đều sẽ bị một lực vô hình cản lại. Hai hạt giống trong túi Thời Kim Lam có thể bảo vệ cô ta khỏi sức ảnh hưởng của lực vô hình kia, thậm chí cô ta còn có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định bên ngoài hạt giống

Năm người bước về phía cửa tứ hợp viện. Lúc này Tống Dư Ngộ đã gác lại những cảm xúc hỗn loạn của mình và bỗng chợt nhận ra điều kỳ lạ. Đan Hiểu Vũ biết tình hình nguy cấp nên đã đi tìm cứu viện, vì vậy đáng lẽ ra bây giờ phải có người tới rồi chứ, tại sao lại chẳng có lấy một bóng người?

Anh vừa mới nghĩ vậy thì đột nhiên cảm thấy có một luông khí lạnh thổi vào trong tứ hợp viện, cùng với đó là những tiếng tanh tách của ngọn lửa. Mọi người cùng nhìn ra bên ngoài cánh cửa rộng mở, tất cả đồng loạt dừng bước. Có mười mấy người đàn ông trung niên đang giơ đuốc, câm nông cụ và xếp thành hình vòng cung đợi năm người trong tứ hợp viện bước ra như hổ rình mồi.

Sắc mặt bọn họ đều rất hung ác, sau khi nhìn thấy năm người bước ra thì lập tức gõ vang nông cụ trong tay để đe dọa.

Tô Khê Khả vô thức ôm chặt cánh tay Thời Kim Lam, Tư Văn khó chịu nhíu mày, còn Tống Dư Ngộ thì thoáng lo lắng cho mấy người Đan Hiểu Vũ.

Có một người đã cùng đến trạm xe với ông Trương Ba đứng ra, nhếch miệng nói: “Bọn mày to gan thật, lại dám giả thần giả quỷ ở chỗ này!”

Khóe mắt ông ta có một nốt ruồi đen rất lớn, đầu nốt ruồi mọc ra sợi lông đen dài. Cư dân trong thị trấn Ngọc Tùng đều gọi ông ta là Nốt Ruồi Đen. Ông ta và ông Trương Ba có quan hệ thân thiết nhất, thường xuyên cấu kết với nhau làm chuyện xấu, chuyên gia nhận thầu tổ chức đám cưới ma cho người dân trong thị trấn, đến căn tứ hợp viện của ông ta cũng là căn to và xa hoa nhất.

Xem chừng tình hình hiện tại đã không thể giải quyết trong hòa bình được nữa rồi. Phe của Nốt Ruồi Đen có đến mười mấy người và tất cả đều là đàn ông cao to, lực lưỡng, trong tay có vũ khí là nông cụ. Trong khi bên phía Thời Kim Lam chỉ có ba người biết đánh nhau. Nếu thật sự phải giao chiến thì các cô sẽ không thể bảo vệ Vương Lâm Giai và Tô Khê Khả.

Năm người không ai lên tiếng, chỉ có Vương Lâm Giai đang dựa vào Tư Văn cố gắng mở miệng thở dốc, mãi mới thốt ra được vài chữ đứt quãng, “Thả... Mình... Xuống... Rồi... Tách... Ra... Mà... Chạy...”

Nhưng với tình hình hiện giờ của cô ấy thì sao mà chạy được? Nếu phải thả cô ấy xuống thật thì chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp. Sắc mặt Tư Văn chẳng hề thay đổi, anh ấy nói: “Cậu nói gì thế? Mình nghe không rõ. Lát nữa nếu phải chạy thì cậu nhớ ôm chặt cổ mình đấy nhé.”

Chạy thì chắc chắn phải chạy rồi, nhưng bọn họ phải chạy cùng nhau, không thể bỏ lại bất cứ ai.

Vương Lâm Giai siết chặt vai áo anh ấy, vẫn định nói gì đó nữa nhưng sau cùng lại mím môi im lặng.

Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ liếc nhìn nhau. Cô hạ thấp giọng nói: “Lát nữa mình và cá sẽ giữ chân bọn họ, mấy cậu chạy trước đi.”

Cô không sợ phải giao chiến, nhưng trong trường hợp phe địch đông quân và có vũ khí thì cô chỉ có thể bảo vệ được chính mình, không chắc có thể bảo vệ những người khác. Tuy vậy cô có kỹ năng, chỉ cần tận dụng triệt để thì sẽ có thể giữ chân khá nhiều người.

Chỉ có điều Thời Kim Lam khá lo về Tống Dư Ngộ. Giá trị tỉnh táo của anh quá thấp nên cơ thể sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Lỡ như trong lúc đánh nhau mà anh gặp ảo giác thì sẽ rất nguy hiểm.

Dường như Nốt Ruồi Đen biết bọn họ định chia nhau ra chạy. Ông ta nhếch miệng nở nụ cười xấu xí, hung ác nói: “Không cần bàn bạc nữa đâu, từng đứa trong số bọn mày đều đừng hòng chạy thoát!”

Để phụ họa cho lời ông ta nói, mười mấy người đàn ông bên cạnh đồng loạt gõ vang nông cụ. Những âm thanh loảng xoảng vang vọng khắp nền trời thoáng đãng. Nhưng trong lúc Nốt Ruồi Đen đang vô cùng đắc ý thì đột nhiên có giọng nói lạnh lùng truyền tới, “Ông nói ai đừng hòng chạy thoát cơ?”

Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng lại lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Trái tim Nốt Ruồi Đen giật thót, điềm báo không lành trỗi dậy trong lòng khiến ông ta vội vàng đưa mắt nhìn sang. Đan Hiểu Vũ đứng ở đầu cầu. Lúc này anh ấy đang chậm rãi thưởng thức khẩu súng trên tay hệt như đang đùa nghịch một món đồ chơi. Nhưng khi tiếng răng rắc vang lên và băng đạn rớt xuống, mười hai viên đạn đã khiến người khác phải trợn tròn mắt. Mà đứng phía sau anh ấy chính là mấy chục người đông đúc, mỗi một người đều cầm đuốc trên tay trái và dao trên tay phải. Mặc dù tuổi tác bọn họ không lớn, nhưng sắc mặt lại hung hăng tưởng như có thể xông lên liều mạng với kẻ thù bất cứ lúc nào. Nốt Ruôồi Đen: “.. ” Đợi đó! Mày đợi đó cho ông!! Ông đây sẽ tới chém mày ngay! Chém chết mày!!!

*xx** 45 *xx**
Bình Luận (0)
Comment