c46
c46c46
CHƯƠNG 46: Chuyến teambuilding của lớp (19)
- Phòng livestream số 54088 -
[Cười chết tôi mất thôi! Lần này tôi coi livestream dưới góc nhìn thứ nhất, cứ tưởng 88 sắp vào đường cùng rồi, ai ngờ mình sẽ bị vả mặt nhanh như vậy]
[Ha ha ha ha ha ha bố ruột của chó Ác Mộng kiểu: Ồ ông sắp chém người á hả? Sau lưng ông đây có hẳn bốn mươi mấy người anh em đấy!|
[Nhìn Nốt Ruồi Đen kìa, mắt mày tái nhợt cả rồi. Ban đầu tôi còn thấy căng thẳng á, kết quả lại như vậy?]
[Hu hu hu hu mấy người có thấy ma nữ đáng yêu kia không? Cô ấy mới lén lút bay về với gương mặt chột dạ á, không biết mới vừa làm gì nhỉ? @Chó Ác Mộng, mở một phòng livestream dưới góc nhìn của ma nữ đó cho mẹ ruột của con nào]
[Trong màn chơi hiện thực đâu được dùng vật phẩm, vậy vì sao ma nữ cấp truyền thuyết đó có thể ra ngoài thế? Thiên vị rõ ràng như vậy mà còn không chịu thừa nhận 54088 là tài khoản của hệ thống, muốn lừa bọn ngốc nào thể]
[Cạn lời thật, lâu trên chưa đọc giới thiệu chỉ tiết vật phẩm hả? Tất cả đều ghi không biết luôn á. Hơn nữa vật phẩm là chiếc vòng hồng ngọc chứ đâu phải ma nữ đâu. Chắc cô ta là trùm của màn chơi nào đó, do hệ thống sơ sẩy để cô ta chuồn ra và trốn vào vật phẩm chứ gì. Vì vậy đương nhiên sẽ không vi phạm quy tắc không được sử dụng vật phẩm trong màn chơi hiện thực rồi (Đã ẩn)]
[Lầu trên tự coi lại mình nói gì đi. Nếu cô ta là trùm của màn chơi khác chuồn ra thật thì sao hệ thống Ác Mộng vẫn chưa xử lý cô ta?]
[Thì vậy mới nói... Lỡ đâu có khả năng là hệ thống Ác Mộng không xử lý con ma nữ này được thì sao. Tôi nhớ là mấy con trùm trong các màn chơi độ khó cao đều có ý thức riêng và có thể hoạt động tự do, thậm chí có mấy con còn mạnh đến mức chẳng màng nhiệm vụ do Ác Mộng tuyên bố luôn á. Hơn nữa tôi còn nghe nói lúc thế giới ác mộng bắt đầu livestream, có một con trùm đã chạy lung tung khắp các màn chơi lớn, đến hệ thống còn chẳng giải quyết được. Có khi nào con ma nữ này chính là con trùm đó không? (Đã ẩn)]
[Mấy người xem mới có thể bớt lan truyền tin đồn vô căn cứ được không? Con trùm trong lời đồn đó chính là đấng tối cao của thế giới ác mộng đó. Thế giới ác mộng được như ngày hôm nay là nhờ có công của người ta đấy. Vì quyên hạn của nó còn cao hơn công ty trò chơi nên mới có thể tự do ra vào các màn chơi lớn. Tuy nhiên đã lâu lắm rồi chưa thấy nó xuất hiện (Đã ẩn)] [Đỉnh vãi nha! Còn có thứ gọi là đấng tối cao của thế giới ác mộng hả! Nghe thôi là thấy chức cao vọng trọng. Có ảnh của nó không? Tò mò chết mất, mau gửi ảnh đi ạ! (Đã ẩn)]
[Người xem mới thời này đúng là chẳng biết gì cả, xét cấp bậc vật phẩm là đủ hiểu rồi mà... Trung bình, dũng sĩ, sử thi, truyền thuyết, đấng tối cao. Thế giới ác mộng vốn đâu có vật phẩm cấp tối cao đâu, nhưng bởi vì người ta có thể tự do đi lại trong các màn chơi và truyền sức mạnh của mình vào một vật phẩm cụ thể nên mới có thêm một cấp vật phẩm đấy (Đã ẩn)]- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tt.
[Ồ! Ra là vậy. Có thể phổ cập khoa học chỉ tiết hơn chút xíu được không? Tò mò, tò mò, tò mò, tò mò, tò mò, tò mò, tò mò, tò mò, tò mò, tò mò]
[Tò mò +1] [Tò mò +2]
[Tò mò +Số căn cước công dân]
[Khỏi tò mò, chẳng ai biết đấng tối cao có hình dáng gì đâu. Lần nào kẻ đó cũng xuất hiện trong hình dáng của NPC màn chơi. Chỉ những khi nó không hài lòng về kịch bản màn chơi và ra tay sửa chữa thì người xem mới phát hiện nó đang đi dạo trong màn chơi thôi (Đã ẩn)] [He he, tôi đã từng may mắn được chứng kiến một buổi livestream có sự xuất hiện của đấng tối cao thế giới ác mộng. Nó mạnh dữ lắm á, chỉ quơ tay một cái là bóp chết người chơi cấp thần luôn. Chuyện khi đó đã oanh tạc toàn bộ sảnh chính trò chơi, thậm chí còn phá hỏng tính công bằng của trò chơi một cách nặng nề, dẫn đến nhiều người chơi biểu tình trên diễn đàn. Tuy nhiên hệ thống Ác Mộng lúc nào cũng lảm nhảm rằng trò chơi công bằng tuyệt đối thì lại chẳng giải thích lấy một lời (Đã ẩn)] Khu bình luận livestream dần trở nên hỗn loạn, mọi người sôi nổi bàn luận vê những chuyện liên quan tới đấng tối cao ác mộng. Thậm chí còn có người tìm hiểu trên diễn đàn người xem, nhưng lại phát hiện không thể tìm kiếm từ khóa “đấng tối cao ác mộng”.
Nếu đã có thể ỷ đông hiếp yếu thì hà cớ gì còn cho kẻ địch cơ hội lật ngược thế cờ?
Nhác thấy Nốt Ruồi Đen định rút lui, Đan Hiểu Vũ ung dung lên nòng súng và chĩa họng súng đen ngòm vê phía trước.
Vì chưa thể nắm bắt tình hình hiện giờ nên đám người Nốt Ruồi Đen không dám động đậy, tất cả đều đứng im tại chỗ.
“Buông vũ khí xuống rồi ôm đầu, ngồi xuống cho tôi.” Đan Hiểu Vũ cất cao giọng, bắt chước lời thoại của cảnh sát trong phim ảnh.
Sắc mặt Nốt Ruôi Đen trông có vẻ do dự. Thấy vậy, Đan Hiểu Vũ lập tức chĩa họng súng về phía ông ta và đưa tay mở chốt an toàn, nhưng vì chưa thuần thục nên anh ấy phải kéo hai lần thì mới mở được.
Nốt Ruồi Đen thấy thế thì nổi da gà, nhưng bản tính của kẻ ác vẫn còn đó, khiến ông ta không thể không nhe hàm răng vàng khè của mình ra và nói: “Thằng nhãi ranh, mày cầm súng đồ chơi mà định dọa ai đấy?”
Nếu lúc này người đang cầm súng là một người trưởng thành cao lớn thì đương nhiên ông ta sẽ không dám nói như vậy. Nhưng hiện tại đám người trước mắt ông ta đều đang mặc đồng phục học sinh, bọn họ toàn là nhóc con chưa đủ lông đủ cánh thì sao có súng được chứ? Xem chừng đó chỉ là đồ chơi trông giống súng thật, chuyên dùng để hù dọa kẻ khác mà thôi. Đan Hiểu Vũ nghe rõ sự khinh miệt trong lời ông ta, ánh mắt thoáng chốc lạnh băng. Anh ấy dời họng súng chĩa vào không trung rồi bóp cò.
Những kẻ trước mặt đều là lũ xấu xa với bàn tay dính máu người, nếu anh ấy cầm súng giả thì chẳng thà vác dao phay đến đây giống những người khác.
Một tiếng “đoàng” vang lên, viên đạn lao ra từ họng súng, sức giật khiến cánh tay Đan Hiểu Vũ tê rân. Dù vậy, anh ấy vẫn cố nén cơn đau và dời họng súng về phía Nốt Ruồi Đen một lần nữa.
Vừa rồi Nốt Ruồi Đen còn cho rằng Đan Hiểu Vũ cầm súng giả, nay chỉ biết trợn mắt há miệng. Ông ta trợn mắt khó tin, chẳng cần Đan Hiểu Vũ tiếp tục đe dọa thì đã tự nhữn chân ngã khụy xuống đất.
Ông ta mà đã quỳ thì làm sao đám người phe ông ta còn dám phản kháng nữa chứ? Bọn họ lập tức ném hết nông cụ trong tay xuống, giơ hai tay ôm đầu và nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Phát súng này không chỉ khiến đám người Nốt Ruồi Đen sợ hãi, mà ngay cả những thành viên khác trong lớp cũng rất bất ngờ.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên khi bọn họ tới thì đám người Nốt Ruồi Đen đã bao vây tứ hợp viện rồi. Bọn họ phải vắt óc suy nghĩ cách đưa nhóm Thời Kim Lam ra ngoài an toàn.
Khu đồ dùng sinh hoạt của Đan Hiểu Vũ đã được mở khóa, vì vậy anh ấy đã quyết định mua dao phay cho từng thành viên và nhặt nhạnh đống đuốc bị bỏ lại trên đường phố. Anh ấy dự định sẽ áp đảo đám người Nốt Ruồi Đen bằng lượng quân, nhưng lại chưa từng đề cập đến khẩu súng trên tay mình bao giờ.
Tuy vậy, hiển nhiên bây giờ không phải là lúc thích hợp để thắc mắc. Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ liếc nhìn nhau, nhanh chóng tiến lên và tấn công kẻ địch. Vì đã từng tập võ nên động tác của hai người vô cùng dứt khoát. Âm thanh xô xát vang lên, hai tên ngồi ở cuối hàng ngũ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ngã xuống đất.
Động tác của hai người rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hạ gục hết kẻ địch trước khi bọn họ kịp phản ứng.
Mọi người trong lớp chỉ biết hai người giỏi đánh nhau chứ không ngờ bọn họ lại mạnh như vậy. Cả lớp trợn tròn mắt theo dõi tình hình, cuối cùng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng phải liều mạng với kẻ địch rồi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại có thể được giải quyết một cách dễ dàng như vậy, thế là vừa ngạc nhiên vê khả năng chiến đấu của hai người, vừa cảm thấy may mắn. Trương Triết Huy chào đón hai người, sau đó chạy tới chỗ Tư Văn để hỏi thăm Vương Lâm Giai. Vương Lâm Giai nhận được ánh mắt lo lắng của các bạn thì chỉ mỉm cười và lắc đầu, ra hiệu rằng mình không sao.
Tư Văn giao cô ấy cho Trương Triết Huy và hai bạn nữ khác, sau đó dẫn người vào tứ hợp viện để lấy dây thừng trói mười mấy người đàn ông trung niên đang bất tỉnh trên mặt đất lại. Sau khi bịt kín miệng bọn họ, anh ấy khiêng đám người vào trong tứ hợp viện và ném họ xuống cửa tâng hâm đang mở của ông Trương Ba, đương nhiên trong số đó còn bao gồm cả người phụ nữ mập mạp đang hôn mê.
Còn về ông Tôn đang kẹt trong thùng rác, Tư Văn xét thấy mùi hôi quá nồng nên đã đẩy cả thùng rác và ông †a vào một căn phòng, sau đó khóa cửa từ bên ngoài. Sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi, bọn họ dành ra vài phút để đóng cửa tứ hợp viện và dọn dẹp hiện trường vụ án. Thời Kim Lam nghĩ ngợi một lúc rồi kéo vạt áo Tống Dư Ngộ. Trước ánh mắt nghi hoặc của anh, cô hất cằm về phía ngọn nến, nén nhang và chiếc ly sứ trên bậc thang.
Tống Dư Ngộ nhếch miệng hiểu ý, bước tới đá văng bàn thờ.
Xong xuôi, Tư Văn mới bắt đầu điểm danh. Sau khi xác định cả lớp đã đông đủ, mọi người nối đuôi nhau rời khỏi khu phố này và quay về homestay.
Mọi người đều đã tập hợp đông đủ, trong số đó có vài người tuy hoảng sợ nhưng không bị thương, chỉ có Vương Lâm Giai là bị bọn buôn người bắt cóc nên cảm xúc còn bất ổn.
Thời Kim Lam đã kiểm tra vết thương của cô ấy nên biết cô ấy không chảy máu, nhưng không thể phủ nhận rằng mấy cái lỗ trên người cô ấy trông rất đáng sợ. Vì vậy cô quyết định sau khi vê homestay thì sẽ nhờ Vưu Tri Vi sử dụng kỹ năng trị liệu cho Vương Lâm Giai. Bốn mươi mấy người đi cùng nhau nên cảm giác rất an toàn. Bởi vì Tống Dư Ngộ vẫn đang bị debuff sợ ma nên được mấy nam sinh bao vây. Anh nghe bọn họ trêu chọc mình mà chỉ biết uất ức giật giật khóe miệng.
Thời Kim Lam đi tới bên cạnh Đan Hiểu Vũ đang phủi tay, nhướn mày hỏi: “Chuyện khi nãy là sao thế? Khẩu súng đó ở đâu ra? Cậu dám bắn thật hả? Không sợ bất cẩn làm chính mình bị thương à?”
Tay phải Đan Hiểu Vũ còn đang tê rần, nghe cô hỏi vậy thì chỉ nhún vai, “Mình thức tỉnh kỹ năng rồi, ngay lúc đang hoảng loạn vì phát hiện đám người bao vây tứ hợp viện ấy.”
Thời Kim Lam khá ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi: “Kỹ năng của cậu là khẩu súng đó hả?”
Đan Hiểu Vũ lắc đầu, anh ấy lấy điện thoại ra và giơ trang giới thiệu kỹ năng tới trước mặt cô để cô tự xem. [Tên kỹ năng: Biến giả thành thật]
[Loại hình: Hệ mê hoặc]
[Cấp bậc: Cấp 1]
[Số lần sử dụng còn lại: 1/2 (Có thể bị gián đoạn)]
[Thời gian hồi chiêu: 72 giờ/lần. Lưu ý: Sau khi thăng cấp có thể rút ngắn thời gian hồi chiêu]
[Điều kiện sử dụng: Tiêu hao 50 giá trị sinh mạng của người sở hữu kỹ năng. Lưu ý: Người sở hữu kỹ năng có thể biến vật phẩm trong tưởng tượng của mình thành thật trong vòng 3 phút, và vật phẩm này sẽ có chức năng, công dụng như bình thường]
Sau khi đọc xong, Thời Kim Lam khẽ hít vào một hơi. Cô hết nhìn Đan Hiểu Vũ lại nhìn kỹ năng khó tin này, chỉ biết cười ranh mãnh: “Nếu chúng ta có thể đến được trung tâm của cái trò chơi rác rưởi này thì chẳng phải cậu có thể tưởng tượng ra một quả bom nguyên tử, nổ tung trò chơi rác rưởi này luôn à?”
Thế giới ác mộng: “..."
Có biết lịch sự là gì không đấy?
Khóe miệng Đan Hiểu Vũ giật giật, anh ấy tỉnh táo nói: “Vậy chắc là sau đó tụi mình cũng đi bán muối luôn.” Sau khi phá tan ảo tưởng của người nào đó, anh ấy lại nói thêm, “Nhưng cũng không mạnh như cậu nghĩ đâu. Vật phẩm trong tưởng tượng chỉ có thể tôn tại ba phút, hơn nữa chức năng của nó sẽ tùy thuộc vào mức độ hiểu biết của mình về nó.
Ví dụ như mình muốn biến ra một cây bút chì, nhưng nếu mình không biết ngòi bút chì có hình dáng thế nào thì cũng chỉ có thể biến ra vỏ ngoài của cây bút chì đó mà thôi, trong khi phải có ngòi bút thì mới viết chữ được.” Thời Kim Lam tiếc nuối kêu rên, nhưng chẳng biết là cô đang tiếc nuối vì điều kiện sử dụng kỹ năng hà khắc hay vì không thể biến ra bom nguyên tử để nổ tung trung tâm của thế giới ác mộng.
Bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó nên ngẩng đầu nói: “Vậy khi nấy cậu cầm súng thật đấy à?”
Băng đạn trông rất thật, thậm chí còn bắn được.
Nghĩ vậy, cô quan sát Đan Hiểu Vũ từ trên xuống rồi phỏng đoán: “Đừng nói bố cậu là ông trùm xã hội đen gì đó nha? Giống mấy nam chính tiểu thuyết nhan nhản trên mạng á?”
Đan Hiểu Vũ: “...”
Anh ấy cạn lời nhìn Thời Kim Lam, thở dài đáp: “Bớt xem mấy thứ vớ vẩn đó lại, cậu là học sinh giỏi đấy, xem nhiều quá cẩn thận ngu đi.” Thời Kim Lam: ”...'
Báo cáo có người công kích cá nhân!
Đan Hiểu Vũ giải thích: “Cậu cũng biết anh mình học trường quân đội chính quy mà đúng không? Từ nhỏ anh ấy đã thích mấy thứ này rồi, nên sưu tâm nhiều mô hình lắm. Hơn nữa còn thích tháo ra, lắp lại mấy mô hình đó và bắt mình ngồi cạnh bấm giờ giùm nữa. Thậm chí còn hứng thú đòi dạy mình...'
Từ nhỏ anh ấy đã nghịch mô hinh cùng anh mình. Vào các kỳ nghỉ đông và hè, anh trai còn dẫn anh ấy đến khu trải nghiệm bắn súng. Dần dà anh ấy cũng nảy sinh hứng thú với súng ống, mặc dù không đến mức nghiện nhưng vẫn biết rõ cấu tạo của nó.
Vừa rồi trong lúc khẩn cấp, anh ấy đột nhiên thức tỉnh kỹ năng. Phản ứng đầu tiên của anh ấy là phải dùng kỹ năng để biến ra một thứ gì đó uy hiếp được đám người Nốt Ruồi Đen, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ nghĩ ra súng là thứ có khả năng đe dọa và tính sát thương tốt nhất. Bởi vì đây không phải lần đầu tiên Đan Hiểu Vũ bắn súng nên tay anh ấy vẫn ổn. Tuy nhiên đây lại là lân đầu anh ấy nhắm súng vào người nên lúc mở chốt an toàn mới run tay, kéo hai lân mới thành công, dẫn đến Nốt Ruồi Đen tưởng anh ấy chỉ đang dọa người.
Thời Kim Lam không biết chuyện này thật, giơ ngón tay cái khen ngợi anh ấy.
Cảm ơn đại ca Đan nhé.
Nhưng nghĩ lại, Thời Kim Lam vẫn chưa từ bỏ ý định: “Hay là khi nào ra ngoài, cậu thử tìm hiểu cấu tạo của bom nguyên tử xem? Nếu lần sau có gặp màn chơi kiểu này nữa thì cậu chỉ cần biến ra một quả bom nguyên tử rồi cho nổ tung nguyên thị trấn là được rồi, làm vậy thì bọn mình sẽ có thêm thời gian để luyện đề nè.” Đan Hiểu Vũ: “...”
Thế giới ác mộng: “...”
Các khán giả đang xem livestream: “...”
Cô cũng biết cách dùng kỹ năng ghê ha. xx**% 46 *xx**