Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 47 - C47

c47 c47c47

CHƯƠNG 47: Chuyến teambuilding của lớp

(20)

Sau khi hạ gục đám người Nốt Ruôồi Đen, các cô không gặp bất cứ biến cố gì trên đường đi nữa. Lúc cả lớp đến homestay thì đã là 11 giờ hơn.

Sắc mặt Trương Triết Huy bỗng tái nhợt khi nhìn thấy hình dáng của homestay.

Đây mà là homestay dành cho du khách á? Rõ ràng là nhà ma mới đúng. Không chỉ rách nát mà còn âm u, bên dưới mái hiên giăng đây những mạng nhện có to có nhỏ, vài con nhện to bằng móng tay cái đang cong chân đu trên giữa mạng nhện. Mấy gian nhà san sát cạnh nhau trồng như đám người đang run lên vì sợ dựa vào nhau. Tô Khê Khả há miệng, chẳng biết nên nói gì mới phải. Những người còn lại cũng bày ra vẻ mặt khó xử.

Tuy mọi người đều không phải cậu ấm cô chiêu, nhưng từ nhỏ đã chẳng phải lo chuyện cơm ăn, áo mặc. Vốn dĩ bọn họ đã uất ức vì tự dưng bị kéo vào trò chơi này rồi, bây giờ nghĩ tới cảnh tối nay phải ở lại ngôi nhà tồi tàn cỡ này thì càng thấy sôi máu hơn.

May mà Thời Kim Lam còn bình tính chỉ huy được: “Chúng ta vào trong xem đã rồi hãng tính, nhóm Vi Vi cũng đang ở trong đó mà.”

Căn phòng lớn nhất trong homestay đang sáng đèn. Bọn họ có thể nhìn thấy vài bóng người thấp thoáng đi tới đi lui thông qua tấm lưới mỏng lồng trong cửa sổ, xem ra là nhóm của Vưu Tri Vi.

Cả lớp đồng loạt thở dài, theo chân cô bước vào homestay. Sau khi vào trong sân, mọi người mới nhận ra hoàn cảnh của homestay còn tệ hơn tưởng tượng của họ rất nhiều. Sàn nhà làm bằng gỗ ẩm ướt đã mọc nấm đen vài nơi, bên trên cột nhà rỉ nước xuống sàn, tạo thành những tiếng tí tách vang vọng. Có vẻ đã lâu lắm rồi không có ai ở đây.

Trương Triết Huy vô cùng thắc mắc, rằng thị trấn Ngọc Tùng cho du khách ở nơi thế này mà không bị đánh giá một sao à?

Hay có khi nào thị trấn đã cố tình sắp xếp căn homestay này cho những du khách không bình thường như bọn họ để gia tăng tính kinh dị của trò chơi không?

Bốn mươi mấy người giãm lên sàn nhà cũ ọp ẹp, lớp gỗ không chịu được sức nặng nên phát ra âm thanh kẽếo kẹt.

Vưu Tri Vi nghe thấy tiếng động nên kéo tấm lưới lồng trong cửa sổ ra để xem xét tình hình. Khi thấy mọi người đã vê đến homestay, cô ấy vội vàng mở cửa phòng khách ra để bọn họ đi vào.

Hơi ấm đột nhiên ùa từ trong phòng ra khiến mấy người đang đứng trước cửa không khỏi hà hơi xuýt xoa, ma sát hai tay rôi nhanh chóng bước vào.

Khi nhìn thấy chiếc máy sưởi mới tinh trong phòng, mọi người đều sửng sốt vì không ngờ một nơi tồi tàn thế này sẽ có thứ hiện đại như vậy. Ngạc nhiên hơn nữa là trong căn phòng dơ bẩn này lại có máy sưởi đặt xung quanh. Đan Hiểu Vũ lập tức hiểu ra, hỏi Vưu Tri Vi: “Cậu dùng đồng tiền ác mộng để mua máy sưởi à?”

Vưu Tri Vi gật đầu. Vừa rồi cô ấy đã điểm danh quân số, khi thấy chỉ có hai nữ sinh đang đỡ Vương Lâm Giai trông có vẻ uể oải thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đếm số lượng thành viên tiếp. Sau khi xác định cả lớp đã tập hợp đây đủ, cô ấy mới nhẹ nhõm thả lỏng tay chân. Lúc cô ấy mới dẫn các bạn đến homestay thì cũng rất bất mãn về hoàn cảnh nơi này. Tuy nhiên đây sẽ là nơi tập hợp sau này của bọn họ, đồng thời cũng là khu vực nghỉ ngơi mà trò chơi chỉ định, cho dù cô ấy có bất mãn cỡ nào thì cũng chỉ có thể tạm thời dọn dẹp nơi này lại.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

May mà cô ấy đã từng tham gia màn chơi trường cấp ba Văn Nhã cùng mấy người Thời Kim Lam nên có tích góp được một số tiền ác mộng. Vưu Tri Vị lấy điện thoại tìm kiếm trong khu đồ dùng sinh hoạt, quả nhiên nhìn thấy máy sưởi có giá 2000 đồng tiền ác mộng, sau cùng vẫn cắn răng chọn mua.

Nhiệt độ ở thị trấn Ngọc Tùng vốn đã rất thấp, nếu đêm nay không có máy sưởi thì có lẽ sáng mai bọn họ sẽ ốm hết nửa quân số mất. Nghĩ vậy, Vưu Tri Vi lại mua thêm hai bịch bản lăm căn* lớn để pha cho cả lớp sau khi tập hợp. *Bản lam căn là một vị thuốc Đông y, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc...

Mấy người khác cũng bắt tay vào hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa và ném hết những thứ vô dụng ra ngoài. Nhưng homestay thật sự quá bẩn nên bọn họ chỉ có thể dọn sạch đại khái, ngoài ra vì vẫn còn lo lắng nên mọi người cũng không tập trung dọn dẹp được.

Tô Văn Quý thấy Vương Lâm Giai thì vội vàng lấy tấm chăn trên giường trải xuống đất để cô ấy ngồi. Vưu Tri Vi không cản cậu ấy, bởi chính cô ấy cũng vô cùng bức xúc khi nhìn thấy đôi bàn tay bị đâm lủng đẫm máu của cô bạn, đoán chừng Vương Lâm Giai đã phải trải qua những chuyện rất kinh khủng. Cô ấy vội vàng dùng kỹ năng chữa trị bàn tay cho bạn mình.

Thấy Vưu Tri Vi cũng có kỹ năng, mọi người không khỏi tròn mắt nhìn chăm chú. Chẳng mấy chốc những chiếc lỗ rỉ máu trên tay Vương Lâm Giai đã khép lại, lòng bàn tay của cô ấy cũng đã lành, chỉ còn dính chút máu nhơ nhuốc.

Mấy bạn học đồng loạt cảm thán ngạc nhiên, có đôi mắt vài người còn ánh lên vẻ ngưỡng mộ, một số thì tò mò muốn sở hữu kỹ năng.

Vưu Tri Vi vừa chữa lành vết thương cho Vương Lâm Giai xong thì thấy cả lớp đã bắt đầu thảo luận về trò chơi rất sôi nổi. Cô ấy vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó trấn an mấy bạn học đang bất ổn tâm lý trước rồi mới thuật lại những tin tức về màn chơi và trò chơi mà mình biết.

Ngoài ra, cô ấy còn bảo đại diện từng nhóm thuật lại hành trình của họ sau khi tiến vào trò chơi cho mọi người cùng nghe, yêu cầu mọi người phải kể tóm tắt và dễ hiểu nhất cho thể, đồng thời đánh dấu những khu vực cần chú ý lại. Mọi người đồng loạt mở ứng dụng ghi chú trong điện thoại ra để ghi nhớ. Cuộc họp của lớp diễn ra đâu vào đấy, khiến tất cả khán giả đang xem livestream phải bất ngờ. Đây là lần đầu bọn họ được chứng kiến một tập thể không bị chia rẽ, mà còn biết làm việc nhóm và chia sẻ thông tin một cách đoàn kết như vậy trong trò chơi.

Hơn nữa cuộc họp còn được tổ chức rất nghiêm túc. Rõ ràng là có rất nhiều người tham gia chia sẻ tin tức, nhưng tất cả đều biết tập trung vào những điểm chính và không nói bất cứ thông tin thừa thãi nào.

Lớp 12A10 của bọn họ có thể tổ chức được những cuộc họp hiệu suất như vậy là nhờ công giáo viên chủ nhiệm. Từ năm lớp 10, giáo viên chủ nhiệm của họ đã để ban cán sự lớp tự phụ trách chủ trì các cuộc họp trong lớp và chỉ ngồi lắng nghe.

Kể từ đó, chỉ cần là hoạt động tập thể của lớp thì Vưu Tri Vi đều sẽ chủ động đảm nhận tổ chức cuộc họp cho mọi người, tiếp thu ý kiến quần chúng và đưa ra phương án tốt nhất. Cuộc họp lần nào cũng diễn ra với hiệu suất CỰC Cao.

Đồng hồ điểm 12 giờ, cuộc họp cũng kết thúc. Tất cả mọi người đều nghe thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 2 của hệ thống.

Một ưu điểm của màn chơi theo nhóm đó là chỉ cần trong nhóm có thành viên đã hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện và đồng ý chia sẻ thông tin thì những người khác cũng sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ và nhận được phần thưởng tương đương.

Sau khi nhiệm vụ cốt truyện số 2 kết thúc, mỗi người đều nhận được 3000 đồng tiền ác mộng và thông báo vê nhiệm vụ cốt truyện số 3.

[Nhiệm vụ cốt truyện số 3: Bí ẩn về núi Ngọc Tùng]

[Chi tiết nhiệm vụ: Toàn bộ người dân của thị trấn Ngọc Tùng đều kính sợ núi Ngọc Tùng và thờ cúng thần Núi để đổi lại bình an. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, thần Núi đã không còn che chở cho tín đồ của mình nữa...]

[Yêu cầu nhiệm vụ: 8 giờ sáng ngày mai, người chơi hãy vào núi Ngọc Tùng và tìm hiểu bí ẩn về núi Ngọc Tùng] [Lưu ý nhiệm vụ: Nếu người chơi không rời khỏi núi Ngọc Tùng trước 6 giờ chiều thì sẽ biến mất mãi mãi đó nha~]

Sau khi thông báo nhiệm vụ cốt truyện số 3 kết thúc, thanh nhiệm vụ của mọi người đều xuất hiện dòng chữ “Bí ẩn về núi Ngọc Tùng: 0/3”.

Đến 8 giờ sáng hôm sau thì nhiệm vụ mới bắt đầu, vì vậy những người tham gia trò chơi lần đầu đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù mọi người đều còn tức giận, nhưng sau một đêm vất vả thì bây giờ bọn họ vừa mệt vừa buồn ngủ, nếu phải làm nhiệm vụ tiếp thì chắc bọn họ sẽ quyết sống chết một phen với cái thị trận rác rưởi này mất. Đêm nay không ai còn đủ sức để học bài, nhưng đương nhiên mọi người không thể đi ngủ hết được. Vưu Tri Vị để mọi người tự xung phong, sau đó chọn ra bốn người hiện đang tỉnh táo nhất để gác đêm và sẽ thay người mỗi giờ một lần.

Thời Kim Lam xung phong gác đêm tuyến đầu, còn Tống Dư Ngộ vì dính debuff nên đã bị loại ngay từ vòng gửi xe.

Bốn người đã được mở khóa khu đồ dùng sinh hoạt dùng đồng tiên ác mộng để mua 49 chiếc túi ngủ. Thời Kim Lam có nhiều tiên nhất nên đã chịu chi phần lớn. Lớp phó đời sống Tiếu Tử Nguyệt ghi chép chi tiêu của bốn người lại.

Homestay vốn vừa dơ bẩn vừa bừa bộn, nhưng sau khi được mọi người dọn dẹp thì đã sạch sẽ hơn nhiều. Cả lớp xếp đầy túi ngủ trên giường và dưới đất. Thời Kim Lam và ba người bạn cùng gác đêm tụ tập bên một chiếc bàn nhỏ để tập trung luyện đề. Điều ngạc nhiên đó là không ngờ ứng dụng thế giới ác mộng còn bán cả đề thi thật của từng khu vực và đề mô phỏng của các trung tâm luyện thi lớn. Khi phát hiện chuyện này, hai mắt Thời Kim Lam sáng lên, lập tức mua vài đề thi. Dù sao thì những đồ vật mua từ ứng dụng thế giới ác mộng cũng sẽ được chuyển vào túi đồ cá nhân của người chơi, vì vậy cô không sợ làm mất.

Tống Dư Ngộ còn đang băn khoăn về tấm hình lúc trước nên không ngủ được. Anh nhắm mắt mười mấy phút, nhưng trong đầu toàn là cảnh tượng tấm ảnh bị thiêu cháy. Sau cùng, anh quyết định ngồi dậy và đi tới bên cạnh Thời Kim Lam, sau đó chỉ tay ra ngoài trước ánh mắt thắc mắc của bốn người.

Thời Kim Lam biết anh muốn nói chuyện nên giơ tay ra hiệu cho ba người còn lại, sau đó lặng lẽ đi ra sân cùng Tống Dư Ngộ. Ba người còn lại mỉm cười ranh mãnh, tiếp tục cúi đầu làm bài. Ngoài sân vừa ẩm ướt vừa hiu quạnh. Thời Kim Lam phát hiện đống củi bị ướt dưới mái hiên, nhưng may vẫn có vài cây củi còn khô ráo. Cô nhặt củi và đá sỏi trong sân, bắt đầu đánh lửa.

Ngọn lửa bùng lên tạo thành những tiếng lách tách khe khẽ, xua tan khí lạnh ẩm ướt trong sân. Hai người đứng bên đống lửa để sưởi ấm. Tống Dư Ngộ thuật lại nỗi băn khoăn của mình cho cô nghe.

Quả nhiên, đôi mắt Thời Kim Lam ánh lên vẻ ngạc nhiên. Kết quả xét nghiệm ADN và thông tin thân phận của hai người đã được gửi tới cục cảnh sát từ lâu, nhưng mãi vẫn chẳng khớp với bất cứ hồ sơ của cặp bố mẹ mất con nào.

Cô cũng giống Tống Dư Ngộ, chẳng còn hy vọng có thể tìm thấy bố mẹ ruột nữa rồi. Đương nhiên thỉnh thoảng cô cũng lấy làm lạ khi cả hai người họ đều không ảo tượng về bố mẹ mình ngay từ lúc nhỏ, dường như bọn họ có thể chấp nhận sự thật rằng mình là trẻ mồ côi rất dễ dàng.

Tống Dư Ngộ nói xong, đang muốn nghe phỏng đoán của Thời Kim Lam thì lại thấy cô khoanh tay, chống cằm, suy tư gì đó: “Cậu nghĩ thế giới ác mộng đã tôn tại được bao lâu rồi?”

Kể từ lúc biết được trong trò chơi còn có những người chơi ở cấp bậc khác thì cô đã thắc mắc rồi. Sau đó khi tiếp xúc với diễn đàn người và phát hiện bảng xếp hạng người chơi, cô đoán thế giới ác mộng đã tôn tại khá lâu, nhưng cụ thể là bắt đầu liên kết với thế giới thực để tìm kiếm người chơi từ khi nào thì cô không rõ.

Tống Dư Ngộ thoáng phân vân, nhưng khi suy luận theo lời Thời Kim Lam nói thì anh mới nhận ra cô đang nghĩ gì, bất giác hỏi: “Cậu nghĩ chúng ta có liên quan tới trò chơi này ư?” Thời Kim Lam gật đầu, “Rất nhiều sự trùng hợp trên đời này đều có lý do. Rõ ràng là căn tứ hợp viện khi nãy chỉ vừa mới xây, nhưng sao trên tường lại treo một tấm ảnh thời dân quốc? Hơn nữa ngoại hình của người trong ảnh lại còn giống cậu đến vậy. Cũng đâu thể vì tổ tiên của cậu là người ở thị trấn Ngọc Tùng được. Chỉ có thể là do ông Trương Ba cố tình treo bức ảnh ở đó.”

Đương nhiên Tống Dư Ngộ cũng đã nghĩ tới khả năng này, thậm chí còn thắc mắc liệu có khi nào mình có huyết thống với ông Trương Ba. Lúc nghĩ tới đây, anh đã tưởng như máu mình chảy ngược dòng.

Thời Kim Lam lập tức phủ định thay anh, “Không phải đâu. Cậu có nhớ lúc chúng ta vừa rời khỏi trạm xe không? Lúc ấy cậu đã chắn trước mặt mình và đối diện với ông Trương Ba, nhưng gương mặt ông ta chẳng lộ vẻ ngạc nhiên gì cả, ngược lại còn trở nên sốt ruột.”

Nếu một người bình thường bắt gặp người lạ có ngoại hình giống ảnh chụp tổ tiên được treo trong nhà mình thì ít nhiều gì cũng sẽ ngờ vực và muốn xác nhận thân phận của người lạ này, kể cả khi không thấy khiếp sợ. Nhưng ông Trương Ba thì không như vậy. Thậm chí ông ta còn chẳng nhìn Tống Dư Ngộ nhiều bằng nhìn Thời Kim Lam.

“Có khi nào ông Trương Ba chưa từng nhìn thấy bức ảnh đó không? Có khi tấm ảnh đó còn chẳng thuộc về thị trấn Ngọc Tùng.” Thời Kim Lam nói, sau đó giơ chiếc vòng hồng ngọc trên tay trái mình, “Nguyên nhân có lẽ cũng giống cách thứ này xuất hiện trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã.”

Ma nữ mặc váy cưới và chiếc vòng hồng ngọc trông vô chẳng ăn khớp với trường cấp ba Văn Nhã chút nào. Thời Kim Lam nghĩ mãi mà vẫn không rõ liệu có phải trò chơi bị lỗi hay không, nhất là khi cô biết được cấp bậc vật phẩm.

Một vật phẩm cấp truyền thuyết xuất hiện trong màn chơi tân thủ. Chỉ cần là người biết suy nghĩ thì đều sẽ thấy bất thường.

Chắc chắn là con ma nữ mặc váy cưới trong chiếc vòng hông ngọc này rất nguy hiểm.

Đầu tiên là cho cô nhận được vật phẩm “Sự ràng buộc của cô dâu ma” cấp truyền thuyết hệt như con cưng của trời. Sau đó lại để một mình Tống Dư Ngộ nhìn thấy rõ bức ảnh. Không ngạc nhiên khi Thời Kim Lam suy đoán mình có liên quan tới trò chơi.

Nhưng đây cũng chỉ là một suy đoán có thể đúng hoặc sai mà thôi. Bọn họ biết quá ít về trò chơi này, thế nên cho dù có phỏng đoán thì cũng chẳng có bằng chứng hợp lý để chứng minh.

Lời Thời Kim Lam đã đánh thức Tống Dư Ngộ, anh thở dài thườn thượt.

Toàn là mấy chuyện gì đâu! Anh đã bị debuff giày vò cả đêm, nay còn bị một tấm ảnh thao túng tâm lý, thế là không khỏi nói: “Có khi nào bọn mình là trùm của một màn chơi nào đó, vì không chịu nổi trò chơi rác rưởi này nên mới liên minh bỏ trốn. Nhưng trò chơi rác rưởi lại cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích nên mới tìm đến sau mười mấy năm..

Thời Kim Lam trợn mắt nhìn anh để anh tự ngẫm lại lời mình nói.

Nếu bọn họ trâu bò như vậy thật thì thế giới ác mộng chắc hẳn phải điên lắm nên mới bắt bọn họ quay về để tự làm chính nó khó chịu.

Sau khi trải hết nỗi lòng với Thời Kim Lam, Tống Dư Ngộ thấy nhẹ người hơn hẳn. Anh đút thêm vài que củi vào đống lửa, đang định quay về đi ngủ thì chợt dừng mắt tại một chỗ. Anh vội vàng kéo lấy Thời Kim Lam cũng đang định đút củi để lửa cháy đến hừng đông, “Ở bên ngoài có thứ gì đó đang đến đây! Hình như là lũ quái vật mà chúng ta gặp lúc trước.

Căn homestay này tách biệt khỏi khu phố lúc trước, vì con đường phía được lát đá nên trông có vẻ trống trải, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ toàn cảnh khu phố. Bầu trời lúc này tối om, nhưng ánh trăng không bị mây che khuất. Luông sáng nhẹ nhàng hắt xuống như ánh đèn hoa đăng, trùng hợp chiếu sáng những bóng đen đang lấp ló trên đường phố.

Thời Kim Lam lập tức đứng dậy. Thị lực của cô trong bóng tối có thể sánh ngang với mèo, nếu Tống Dư Ngộ chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen mơ hồ thì cô lại có thể nhìn rõ những bóng đen ấy chính là lũ quái vật đầy lông. Bọn chúng đang chậm rãi bò trườn trên đường phố, chẳng mấy chốc rồi sẽ đến homestay.

Con mẹ nó, đúng là khốn nạn! Vào buổi tối duy nhất mà cô từng trải qua trong màn chơi, đã có người chơi tử vong để đổi lấy thời gian an toàn tuyệt đối. Vì vậy thật ra cô cũng không rõ bọn họ sẽ có thể gặp phải nguy hiểm gì khi không cần làm nhiệm vụ.

Thời Kim Lam vỗ vai Tống Dư Ngộ, “Cục cưng, lần này cậu lập công lớn rồi.”

Nếu đợi tới khi lũ quái vật ập vào homestay thì cả lớp mới lục tục bật dậy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn, có khi bọn họ còn lỗ to.

Tống Dư Ngộ rất muốn trợn mắt khi nghe cô gọi mình như vậy. Nhưng nghĩ lại thì làm vậy sẽ mất hình tượng ngâu lòi, vì vậy anh đành kiêm chế, tức giận hỏi: “Bây giờ làm sao? Gọi mọi người dậy hả?”

“Chỉ là bọn tôm tép thôi, không cần gọi mọi người dậy. Cậu vào trong gọi đám Vương Trạch Khải ra đây hỗ trợ đi” Mấy người Vương Trạch Khải là nhóm xung phong gác đêm tuyến đầu.

Tuy không biết vì sao bọn quái vật lại kéo tới, nhưng bọn chúng sợ lửa. Nếu đã biết nhược điểm chí mạng của bọn chúng rồi thì dù có kéo tới đông hơn, cô cũng chẳng SỢ.

Tống Dư Ngộ gật đầu. Hiện tại giá trị tỉnh táo của anh đã tăng lên mốc 40. Sau khi cột giá trị tỉnh táo tăng lên 30, những ảo giác bên tai anh đã biến mất. Bây giờ chỉ còn debuff sợ ma vẫn còn tác dụng nên chỉ cần xung quanh không quá lạnh và không có ma thì debuff sẽ không thể ảnh hưởng anh quá nhiều.

Nghĩ đến đây, bước chân Tống Dư Ngộ thoáng khựng lại. Anh vẫn chưa nói cho Thời Kim Lam biết hai cảnh tượng còn lại mà anh đã thấy khi sử dụng kỹ năng.

Anh quay đầu nhìn Thời Kim Lam đang nhặt củi định đốt lửa xung quanh homestay, khung cảnh thứ ba mà anh từng thấy bỗng nhiên hiện lên.

Cô gái trong khung cảnh ấy mặc một bộ váy cưới rất đẹp, đưa lưng về phía anh. Chiếc mũ phượng đính tua rua rũ bên vai, chiếc trâm vàng chói mắt được ánh nến tô điểm càng thêm rực rỡ và nổi bật. Cô gái đứng giữa một không gian rộng lớn, những tầng váy cưới xếp chồng lên nhau che khuất hai sợi xích sắt thô dày dưới chân.

Vô tình, cô gái xoay người lại, để lộ sườn mặt giống y đúc Thời Kim Lam.

Đây cũng là lý do Tống Dư Ngộ mãi không tỉnh táo được sau khi sử dụng kỹ năng. Anh nghi ngờ mình gặp ảo giác do ảnh hưởng của cảnh tượng mấy hồn ma khiêng kiệu chở ma nữ mặc váy cưới, nhưng khi hồi tưởng lại thì vẫn là bộ váy cưới ấy, vẫn là gương mặt ấy.

Anh vỗ đầu, thâm quyết định sẽ nói với Thời Kim Lam về cảnh tượng kỳ lạ kia sau khi giải quyết chuyện bây giờ xong xuôi.

Về phần khung cảnh thứ hai, đó là hình ảnh một gốc cây cổ thụ khổng lồ trên núi. Ban đầu anh còn không hiểu, nhưng sau khi nhận được nhiệm vụ cốt truyện số 3 thì anh mới hiểu ra đó là cảnh tượng của ngày mai khi bọn họ lên núi.

Tống Dư Ngộ gọi ba người Vương Trạch Khải ra. Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ đều chưa ngủ nên cũng rón rén đi theo. Khi nhìn thấy lũ quái vật đây lông đang chậm chạp lê lết lại đây, bọn họ đồng loạt hít vào một hơi, sau đó lập tức lấy điện thoại ra để mua thêm dầu trong ứng dụng thế giới ác mộng.

Thời Kim Lam đang ôm đống củi để xếp xung quanh homestay. Những người khác vội vàng tới hỗ trợ xếp củi và rưới dầu. Bởi vì lúc chiều trời đổ mưa nên mặt đất còn ẩm ướt. Bọn họ không đổ quá nhiều dầu, còn rưới cách homestay một khoảng nên không sợ lửa bén vào bên trong. Lũ quái vật đang thong dong bò trườn nhìn thấy đám người ra vào homestay thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt xấu xí trồi ra. Vài giây sau, dường như bọn chúng đã phát hiện gì đó nên thay đổi tốc độ, hai chi trước đè xuống mặt đất đề kéo lê hai chi sau, nhanh chóng bò tới.

Thời Kim Lam châm lửa đốt đống lửa trước homestay, vì đã rưới thêm dầu nên ngọn lửa lập tức bùng lên cao nửa mét, lách tách đốt cháy không khí và tỏa mùi dầu ra xa. Vưu Tri Vi cũng nhanh chóng đốt cháy mấy đống lửa bên cạnh, sau đó lấy xẻng để xúc cát bao quanh đống lửa.

Những đồng lửa đồng loạt bốc cháy thắp sáng cả căn homestay. Có vài người ngủ khá nông nghe thấy tiếng động nên nhận ra tình hình bất thường, rón rén ra ngoài hỗ trợ.

Ngày mai bọn họ còn phải làm nhiệm vụ nên không thể làm phiền người khác suốt đêm được, vì vậy mỗi người đều có ý thức hành động nhẹ nhàng hơn.

Mười mấy đống lửa bùng cháy, nhiệt độ của ngọn lửa xua tan cái giá rét buổi đêm. Lũ quái vật đầy lông chỉ còn cách homestay khoảng năm, sáu mét nhưng chẳng dám lại gần thêm, đôi mắt xấu xí cứ đảo qua đảo lại đám người phía sau đống lửa.

Đan Hiểu Vũ là người nhát gan nhất nên không khỏi nổi da gà khi bị nhìn như vậy, vội trốn ra sau Vưu Tri Vi. Vưu Tri Vi tức giận trừng anh ấy, rất nghi ngờ người đã cầm súng cứu nhóm Thời Kim Lam ra từ miệng cọp là nhân cách thứ hai của Đan Hiểu Vũ.

Thấy lũ quái vật đầy lông cứ rập rình mãi mà chẳng dám tới gân, Thời Kim Lam bước tới lu nước trong sân để rửa tay.

Vương Trạch Khải nói với Vưu Tri Vi: “Chị Vi, chắc chỉ bốn người thì không đủ gác đêm đâu. Phải cần ít nhất tám người gác quanh nhà, hai người gác một hướng, như vậy thì mới bảo đảm đám quái vật đó không vào được.”

Vưu Tri Vi gật đầu, “Vậy cứ cách hai giờ lại đổi người một lần ha. Lát nữa cần ai gác đêm thì đánh thức mấy cậu ấy rồi nói một tiếng. Ừm... Hay gọi thêm hai người nữa đi, trong phòng cũng cần người gác đêm.”

Vương Trạch Khải giơ tay ra dấu Ok, sau đó quấn chặt quần áo rồi vào nhà lấy bài thơ cổ mà mình cần học thuộc ra và chuyển bốn băng ghế ra ngoài sân, đặt mỗi hướng một chiếc. Anh ấy đưa mắt nhìn đống lửa, mặc kệ lũ quái vật đang nhe răng thè lưỡi đằng sau đống lửa và bắt đầu đọc thuộc lòng bài thơ cổ.

Mấy người còn lại thấy vậy thì cũng vội vàng phân công nhiệm vụ canh gác, sau đó người thì học từ vựng, người thì học thuộc thơ, người thì nghiên cứu tài liệu văn học, tạo thành hiện trường luyện thi quy mô lớn. Thời Kim Lam thấy mọi người chăm chỉ như thế thì không khỏi líu lưỡi.

Lúc này, cô không vội vàng cày đề mà lại mở ứng dụng thế giới ác mộng trên điện thoại ra và tìm mua một rổ khoai lang trong khu thực phẩm. Sau đó trước ánh mắt “cậu định làm gì” của Tống Dư Ngộ, cô ném khoai lang vào đống lửa rồi đáp lại anh bằng ánh mắt “tự dưng hơi đói nên mình nướng khoai lang”.

Tống Dư Ngộ cạn lời thu mắt lại. Anh còn chưa kịp nói gì thì bụng đã réo lên òng ọc trước. Thời Kim Lam nghe thấy thì bật cười ranh mãnh.

Tống Dư Ngộ không muốn quan tâm cô nữa.

Hay nói đúng hơn thì anh không muốn quan tâm cái trò chơi rác rưởi này nữa. Bởi từ lúc tiến vào cho tới giờ, hình tượng của anh đã sụp đổ hoàn toàn rồi. Sau này những tính từ “ngầu lòi”, “đẹp trai” sẽ chẳng còn dính dáng gì tới anh nữa. Nghĩ tới đây, cá thấy rất đau lòng.

Làm sao Thời Kim Lam có thể không hiểu cái tính khó chiều của anh cơ chứ? Cô thục khuỷu tay vào hõm eo anh, sau đó bao dung dỗ dành: “Là do mình đói bụng chứ không liên quan tới cậu. Đợi lát nữa khoai chín rôi thì cũng là do mình ép cậu ăn.”

Tống Dư Ngộ: “...”

Xin người đấy, thà cô im lặng còn hơn.

Sau đó Thời Kim Lam xách một rổ khoai lang đi phân phát cho mọi người. Vưu Tri Vi giơ ngón tay cái khen ngợi cô rồi nũng nịu gọi “Lam yêu dấu”, thậm chí còn nhõng nhẽo ôm eo cô khiến Đan Hiểu Vũ ngồi bên cạnh chỉ biết nổi da gà.

Trong một góc tối phía xa, có một người quấn băng gạc trên mắt ngửi thấy mùi khoang lang nướng, không khỏi rít lên vài câu thô tục. *xk%* 417 +***
Bình Luận (0)
Comment