c48
c48c48
CHƯƠNG 48: Chuyến teambuilding của lớp
(21)
Những người phụ trách gác đêm đều được nếm thử khoai lang nướng thơm ngọt. Hơn 7 giờ sáng, Thời Kim Lam tỉnh giấc. Cô duỗi eo một cái, trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt nị chưa nguôi. Cô mặc quân áo xong thì rời khỏi phòng, nhìn thấy rất nhiều người đang tập trung trong sân, có người rửa mắt cũng có kẻ đọc sách.
Thời Kim Lam thầm than một tiếng rồi chợt dừng mắt tại ụ đất hôi thối cách đống lửa hơn mười mét. Đúng từ đây cô còn ngửi thấy mùi hôi tanh thoang thoảng trong không khí.
Cô kéo lấy Vưu Tri Vị đang ngáp dài ở bên cạnh, chỉ tay về phía ụ đất xa xa và hỏi: “Vụ gì thế?” Vưu Tri Vi ngủ cùng giờ với cô nên lúc này đầu óc còn mụ mị. Nghe cô hỏi vậy, cô ấy nhìn nương theo hướng chỉ của ngón tay cô, tâm mắt thoáng khựng lại.
Hiển nhiên hai ụ đất này chẳng phải tro tàn từ đống lửa. Đêm qua bọn họ chỉ đốt lửa quanh homestay, không hề nhóm lửa ra xa như vậy.
Vưu Tri Vi ngơ ngác lắc đầu.
Tô Khê Khả đang rửa mặt gân đó nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô ấy phun nước trong miệng ra ngoài rồi khẽ bảo: “Tác phẩm của Trương Vân Yến đấy.” Thời Kim Lam: “2”
Cô quay đầu tìm kiếm Trương Vân Yến trong nhóm người, nhưng còn chưa tìm được thì đã thấy Tô Văn Quý nhanh miệng xen vào, “Hôm qua sau khi mấy cậu đi ngủ, bọn mình cảm thấy hiệu suất học bài vào buổi tối không ổn lắm, lại thấy sợ khi bị bọn quái vật nhìn chằm chằm mãi, thế là dùng đuốc đốt cháy tụi nó rồi.”
Cậu ấy tóm tắt mọi chuyện từ hai giờ đến bốn giờ sáng hôm nay bằng đôi ba câu ngắn gọn. Nghe vậy, Thời Kim Lam và Vưu Tri Vị đều vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên mọi chuyện không hề đơn giản như lời Tô Văn Quý nói, nhưng đại khái thì sự việc là thế này.
Hai giờ đến bốn giờ sáng là khung giờ mà người ta dễ thấy uể oải nhất. Mọi người học bài được một lúc thì nhận thấy hiệu quả không cao, thế là nhớ tới bọn quái vật vẫn chưa chịu rút đi ở bên ngoài homestay.
Trương Vân Yến đã từng thấy Trương Triết Huy châm dầu đốt cháy quái vật và cũng đã từng tự tay làm vậy, thế nên cô ấy mới đề nghị mọi người thiêu lũ quái vật không chịu rời đi ở bên ngoài. Sau khi nghe thấy ý kiến này, Tô Văn Quý đã nhanh chóng vỗ tay tán đồng. Ban đầu Tô Khê Khả có hơi khựng lại, nhưng sau đó cũng bỏ phiếu đồng ý. Vậy là tám người cùng gác đêm đã thống nhất với nhau.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Lớp phó đời sống Tiếu Tử Nguyệt nhận thấy bọn quái vật thích ăn thịt sống nên đã mua thịt heo sống trong khu thực phẩm của ứng dụng thế giới ác mộng. Mọi người cột thịt vào một đầu dây rồi ném ra xa, bắt đầu đợi lũ quái vật bò tới cứ như đang câu cá. Sau đó nhận cơ hội bọn chúng không để ý, mọi người đã ném đuốc ra.
Bọn quái vật hệt như ni lông bén lửa, chẳng mấy chốc đã bị ngọn lửa thiêu cháy đến mức chẳng thể cử động được và hóa thành một ụ đất tỏa ra mùi hôi. Vì đêm qua gió thổi lên thị trấn nên mùi hôi của bọn quái vật không xộc vào homestay mà đã lùa lên thị trấn Ngọc Tùng hết. Mọi người đều rất vui vẻ vì hành động thành công. Bọn quái vật không có trí thông minh, vì vậy cứ hễ thấy thịt heo sống được ném ra là lại xông tới như chó thấy xương, không hề hay biết bản thân mới là con sơn dương bị thợ săn nhắm tới.
Cứ vài lân như vậy, lũ quái vật đông như gián trên đường đã chết hơn phân nửa. Sau đó vào lúc bốn giờ kém, chẳng biết có phải bọn chúng đã nhận ra quân số bị hao hụt hay không mà đã bỏ đi hết.
Tô Văn Quý chưa chơi đã nên khá tiếc nuối, thậm chí còn mất ngủ vì tinh thân phấn khởi.
Thời Kim Lam nghe Tô Khê Khả thuật lại câu chuyện đêm qua một cách sống động như vậy, vẻ mặt trở nên khó tả.
Tô Khê Khả kể xong thì bật cười ranh mãnh, “Lam yêu dấu, có phải là hành động lần này của bọn mình rất đậm chất Thời Kim Lam không?”
Thời Kim Lam: “...' Không phải! Không có! Cậu đừng có nói bậy!
Vưu Tri Vi không nhịn được cười. Cô ấy đưa mắt nhìn thoáng qua Thời Kim Lam ở phía trước, sau đó quyết định đi rửa mặt.
Dù sao cũng không thể sử dụng vật phẩm, mọi người cứ tiêu hao đồng tiền ác mộng cũng chẳng sao. Hơn nữa mấy người Tô Khê Khả còn nhận được kha khá tiền thường từ livestream nhờ hành động khác người đêm qua, vì vậy bọn họ đã bao cả lớp ăn sáng.
7 giờ 40 phút, tất cả mọi người đều đã thức dậy, có vài người dậy hơi trễ tốn vài phút để rửa mặt. 7 giờ 50 phút, mọi người tập hợp đông đủ, Vưu Tri Vị bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Hôm nay phải lên núi, nhưng mọi người đều không rõ tình hình trong núi. Nhất là bọn quái vật đầy lông tới từ núi, biết đâu bọn chúng sẽ tập kích bọn họ khi lên núi thì sao. Vì vậy bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nhiệm vụ cốt truyện số 3 chỉ đề cập rằng bọn họ phải bắt đầu lên núi vào lúc 8 giờ, chứ không yêu cầu cụ thể rằng bọn họ phải có mặt trên núi vào lúc mấy giờ, đồng thời còn nhắc nhở bọn họ phải tìm thấy ba bí ẩn và rời khỏi núi Ngọc Tùng trước 6 giờ chiêu.
Vì vậy trước khi lên núi, Vưu Tri Vị đã chia cả lớp thành các nhóm sáu người và vào thị trấn giả làm du khách để thu thập tình báo về núi Ngọc Tùng từ 8 giờ đến 10 giờ, đồng thời tìm kiếm một vài nông cụ có thể hỗ trợ công tác lên núi.
Đúng 10 giờ cả lớp sẽ tập hợp trước cổng trạm xe.
Sau khi phổ biến giai đoạn số một của nhiệm vụ xong, mọi người giải tán. Thời Kim Lam dẫn năm thành viên trong nhóm mình vào thị trấn.
Thị trấn vào ban ngày và ban đêm tưởng như hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Khu phố đêm qua âm u, lạnh lẽo nay đã được giăng đèn, kết hoa, những ngôi nhà đóng cửa kín mít cũng mở cửa, bày bàn ghế trước nhà trông chẳng khác gì một ngôi nhà bình thường, nhang, nến và ly đựng nước tối qua đều đã biến mất.
Mấy bà lão lớn tuổi mặc tạp dề đi ra đi vào, những người đàn ông trẻ tuổi cắt giấy đỏ thành chữ “HÏ' rồi đưa sấp nhỏ bảy, tám tuổi phết keo nước và dán lên cửa sổ từng ngôi nhà.
Trên đường có rất nhiều người bày ra vẻ mặt hiếu kỳ. Trong số đó có người câm điện thoại chụp hình, có người xịn hơn thì dùng máy ảnh, thậm chí còn có mấy người xin chụp ảnh cùng những cư dân đang bận rộn. Không ai ngờ được tình hình trên thị trấn sẽ thế này nên đều nhìn nhau. Thời Kim Lam bất giác nghi ngờ liệu có phải mình đã rơi vào vòng lặp như lúc ở màn chơi trường cấp ba Văn Nhã hay không.
Nhưng ngay sau đó cô đã phủ định suy nghĩ này. Cách bọn họ không xa có hai người đàn ông trẻ tuổi đang vừa cắt giấy vừa khẽ buôn chuyện, “Cậu nghe nói gì chưa? Ông Trương Ba chết trong nhà mình, ngoài ra còn có Nốt Ruồi Đen với mấy tên đàn em của ông ta nữa. Sáng nay ông Ngô tới gõ cửa thì thấy máu thịt lẫn lộn khắp sân nhà và phát hiện dấu vết gặm nhấm trên xương người, thế là ngất xỉu luôn...”
“Ôi vãi, thật không? Cậu nghe ai nói vậy?” Chàng trai ngồi đối diện người vừa nói vô cùng kinh ngạc.
“Nhà tôi ngay bên cạnh nhà họ mà! Đêm qua tôi còn nghe thấy tiếng hét của ông Trương Ba, bảo là có ma. Nhưng bố tôi nhất quyết không chịu cho tôi ra ngoài xem xét tình hình. Có khi nào do ông ta làm nhiều chuyện xấu quá nên bị ma quỷ trả thù thật không?” Người đàn ông trẻ tuổi vừa dứt lời thì đã bị người thanh niên ngồi đối diện trừng mắt cảnh cáo và gắn giọng bảo: “Con mẹ nó chứ, cậu đừng nói mấy câu như vậy ở đây, lỡ bị du khách nghe thấy thì sao?” Người đàn ông trẻ tuổi chẳng để tâm, chỉ xùy một tiếng, “Dám làm mà không dám để người khác nói à? Nói chung là tôi tính hết rồi, hết năm nay đến năm sau thì tôi sẽ dọn ra ngoài ở, không bao giờ về đây nữa.”
Nói rồi người này chẳng thèm quan tâm ánh mắt cảnh cáo của người thanh niên kia, lẩm bẩm: “Sống ở đây chẳng thú vị gì hết, chỉ bằng chết sớm còn sướng hơn.” Nghe vậy, người thanh niên bật cười, “Cậu mà to gan cỡ đó thì bây giờ đã chẳng ngồi đây."
Gương mặt người đàn ông trẻ tuổi lập tức đỏ lên. Người này định nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mỉa mai của người thanh niên kia thì chỉ đành ngậm miệng lại, tức giận ném thứ trong tay xuống rồi xoay người bỏ đi. Người thanh niên kia cũng thầm mắng vài câu “Chỉ biết ra vẻ”, “Giả vờ thanh cao”. Mấy người Thời Kim Lam đứng trong con hẻm trùng hợp nghe thấy cuộc đối thoại âm thâm của bọn họ, đương nhiên trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Đêm qua trước khi rời đi, bọn họ đã đưa mấy người ông Trương Ba xuống tâng hầm, vậy sao trên sân lại có máu và vụn thịt được?
Chẳng lẽ có ai đã phát hiện bọn họ dưới tầng hầm nên mới khởi động cơ quan và đưa bọn họ ra ư?
Nhưng dù vậy thì mấy người ông Trương Ba cũng không thể chết không toàn thây như thế được.
Thời Kim Lam nhớ lại miêu tả của người đàn ông trẻ tuổi, bỗng chốc nghĩ tới lũ quái vật bao vây homestay vào tối qua. Đám người ông Trương Ba đã bị trói tay chân, vì vậy đương nhiên không thể đấu lại bọn quái vật không giỏi chiến đấu đó. Hoặc cũng có thể đã có người cố tình đưa mấy người ông Trương Ba ra khỏi tâng hàm nhưng không cởi trói cho bọn họ, sau đó bọn quái vật đã tụ tập tới tứ hợp viện và chén sạch bọn họ?
Có quá nhiều khả năng có thể xảy ra thông qua những thông tin lấy được từ đôi ba câu buôn chuyện. Nếu muốn biết rõ tình hình thì tốt nhất là bọn họ vẫn phải tới tứ hợp viện một chuyến.
Thời Kim Lam còn đang đắm chìm trong nghi hoặc thì Tống Dư Ngộ bỗng kéo tay áo cô và nói: “Có khi nào là do chúng ta không đặt một ly nước ngoài homestay nên tối qua lũ quái vật mới kéo đến không?”
Ly nước trong đặt ngoài tứ hợp viện của ông Trương Ba đã bị Tống Dư Ngộ đá ngã. Nếu thật là vậy thì chắc chắn lũ quái vật đã ghé thăm căn tứ hợp viện của ông Trương Ba. “Nhưng vấn đề là sao bọn họ lại rời khỏi tâng hầm được?” Trương Vân Yến được phân công cùng nhóm với hai người chỉ ra vấn đề lớn nhất.
“Có người đã thả bọn họ ra.” Thời Kim Lam nói.
Đáp án này hiển nhiên chính xác, nhưng rất khó để đoán người này là ai.
Tống Dư Ngộ nói với Trương Vân Yến: “Cậu còn nhớ đôi mắt đã nhìn lén chúng ta không? Lúc ấy cậu đã chọc mù mắt kẻ nọ. Khi đó chúng ta đều thắc mắc ai đang âm thầm theo dõi chúng ta, nhưng những cư dân mà chúng ta gặp sau đó không có ai bị thương ở mắt cả..." Cũng không hẳn là không, mà có lão đạo sĩ đã bị Vương Lâm Giai dùng kéo chọc mù mắt. Tuy nhiên lão ta đã bị đâm vào bụng, đây là vết thương chí mạng, sau đó còn bị bọn họ nhốt vào phòng nên không thể thả đám người ông Trương Ba dưới tâng hầm ra được. “Nếu vậy thì khả năng cao là kẻ này vẫn còn đang lẩn trốn đâu đó.” Tô Khê Khả tiếp chuyện.
Cô ấy, “chúa ngang ngược mồm to” và Trương Triết Huy đều thuộc nhóm của Thời Kim Lam. Đêm qua sau khi tổng hợp tình báo, mọi người đều biết về sự tôn tại của kẻ kia, hơn nữa còn được nhắc nhở phải chú ý những người bị thương ở mắt.
Thời Kim Lam ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng chỉnh tóc mái lại và lấy một chiếc kẹp tóc có hình quả anh đào vô cùng đáng yêu từ trong túi ra. Cô kẹp chiếc kẹp một bên đầu để tiện thực hiện kế hoạch hôm nay. Trước ánh mắt “Cậu lại định làm gì đấy” của Tống Dư Ngộ, cô nở nụ cười ngoan ngoãn, “Cậu thấy bây giờ trông mình có dễ lừa không?”
Tống Dư Ngộ: “...”
Những người còn lại đều hiểu tính nết của cô: “...” Thời Kim Lam thấy mọi người chỉ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì thì hừ nhẹ hai tiếng, “Mình sẽ tạm coi phản ứng này của các cậu là đồng ý trông mình rất dễ lừa gạt.”
Nói rôi cô mỉm cười hiền hậu, ngây ngô và bước về phía người thanh niên đang cắt chữ “HỈ”. Cô vừa mở miệng nói câu đầu tiên, Trương Triết Huy đã muốn thăng thiên tới nơi.
“Xin chào, anh trai, anh đang làm gì thế?” Thời Kim Làm tò mò chỉ vào đống giấy đỏ trong tay người thanh niên. Hôm nay cô không mặc đồng phục và đã đổi sang một chiếc khoác áo lông mới. Viên áo lông mềm mại ôm lấy gương mặt trắng trẻo của cô, quả anh đào đính trên chiếc kẹp khẽ lắc lư theo động tác nói chuyện của cô, tạo nên một vẻ ngây thơ, đáng yêu khó tả. Trông cô lúc này chẳng khác gì một cô bé xinh xắn, ngu ngơ có thể bị người khác lừa gạt dễ dàng. Tống Dư Ngộ không dám nhìn thẳng, dời mắt đi. Có nằm mơ anh cũng chẳng ngờ tới Thời Kim Lam suốt ngày tay đấm, chân đá với mình lại có một mặt mềm mại, đáng yêu như vậy.
Chú cá nào đó bỗng dưng thấy khó chịu. Anh nhìn thấy ánh mắt của người thanh niên kia khi ngẩng đầu lên, bàn tay buông thống bên người lập tức siết chặt.
Mấy người trong thị trấn Ngọc Tùng toàn một lũ cặn bãi Từ cuộc đối thoại vừa rồi là đủ hiểu người thanh niên kia là loại người gì.
Nếu muốn tên đó khai thông tin ra thì cứ việc kéo vào hẻm đánh một trận là được, cân gì dùng tới mỹ nhân kết Trương Triết Huy và Tô Văn Quý vội vàng giữ chặt hai tay trái, phải của chú cá nào đó. Nhác thấy anh nhấc chân bước về phía trước, hai người đồng loạt dùng chân vòng lấy chân anh. “Anh! Anh à! Đừng xúc động, đừng xúc động! Cậu cũng hiểu tính chị Lam nhà mình mà? Chắc chắn là cậu ấy lại đang mưu tính gì rồi. Lát nữa chúng ta sẽ trùm bao tải, đánh tên ngốc đó một trận sau.”
Tô Khê Khả nghẹn cười, Trương Vân Yến cũng thấy buồn Cười.
Tống Dư Ngộ nhịn rồi lại nhịn, sau cùng vẫn chẳng nhịn được, nghẹn ngào nói: “Từ nhỏ tới lớn, cậu ấy chưa gọi mình là anh bao giời Còn bắt mình gọi cậu ấy là chị!”
Cá không phục! Cá tổn thương! Cá khóc hu hul
Không được! Sau khi màn chơi này kết thúc, anh phải bắt Thời Kim Lam đi làm xét nghiệm tuổi xương! Bọn họ phải làm rõ vai vế mới được!
Bốn người còn lại: “...”
Hóa ra là vậy, làm phiền rồi. *+* 48 +*x**