c49
c49c49
CHƯƠNG 49: Chuyến teambuilding của lớp
(22)
Người thanh niên nhìn chằm chằm Thời Kim Lam một lúc mới choàng tỉnh, ngập ngừng đáp: “Tôi đang cắt giấy...”
Trong lúc nói chuyện, anh ta không nhịn được lén nhìn Thời Kim Lam, nhưng ánh mắt ấy không giống sự thích thú dành cho người khác phái, mà lại mang ý đánh giá kỳ lạ hệt như đang cân nhắc một món hàng.
Thời Kim Lam rất quen với kiểu ánh mắt này, bởi ông Trương Ba cũng đã từng nhìn cô như vậy. Chẳng qua ánh mắt ông ta không chỉ đơn giản là cân nhắc mà còn mang ý tham lam khiến người khác buồn nôn. Sắc mặt Thời Kim Lam vẫn thản nhiên, cô chỉ vào miếng giấy đỏ trong tay người thanh niên và hỏi: “Anh cắt chữ “HỶ” là vì hôm nay có người kết hôn hả?”
Người thanh niên hoàn hồn, vội vàng giấu đi những cảm xúc không nên có, dịu dàng đáp: “Đúng vậy. Buổi lễ sẽ được tổ chức ở rạp cưới ngoài trời vào chiều nay, nếu em thấy hứng thú thì có thể tới tham gia.”
Giọng điệu của anh ta khác hẳn lúc nói chuyện với người vừa rồi, cộng thêm gương mặt tuấn tú tuổi thiếu niên, hiển nhiên có thể lừa gạt mấy cô gái mới lớn dễ dàng.
Thời Kim Lam cẩn thận cầm một tờ giấy đã được cắt tỉa lên, phát hiện đường cắt rất tỉ mỉ. Hơn nữa động tác của người thiếu niên cũng rất thuần thục, dường như anh ta rất hay làm công việc này.
Cô trưng ra vẻ mặt ngại ngùng, “Có được không ạ? Dù sao em cũng không phải người dân trong thị trấn mình.” Người thanh niên vẫn nhìn chằm chằm cô, tuy nhiên cảm xúc trong mắt đã được giấu giếm cẩn thận hơn. Nghe cô nói vậy, anh ta lập tức bật cười hào sảng, “Sao lại không được? Bọn em là du khách đến thăm thú, giúp thị trấn bọn anh vực dậy kinh tế. Nếu em đến ăn cưới góp vui thì chủ tiệc còn mừng không kịp ấy chứ. Thị trấn bọn anh rất hoan nghênh du khách đến tham gia buổi tiệc đấy.”
“Vậy trước đây cũng có du khách tham gia ạ?” Thời Kim Lam lật chữ “HỶ' lại, đầu ngón tay miết góc giấy nên bị dính màu đỏ, tô điểm cho ngón tay trắng nõn của cô càng thêm phần đẹp đẽ.
Người thanh niên nhìn chằm chằm chữ “Hỉ” kia chẳng dời mắt được, “Đúng vậy. Chỗ bọn anh quanh năm suốt tháng chẳng thiếu du khách, nếu có tiệc cưới thì đều hoan nghênh du khách tham gia. Mà chẳng cần tiền mừng cưới gì đâu, chỉ cần tới thôi là coi như đã chúc phúc cô dâu, chú rể rồi.” Thời Kim Lam giả vờ không biết anh ta nhìn mình, cô trả chữ “HỶ' lại rôi câm chữ “Hoan” lên, nói tiếp: “Vậy ạ? Thế thì em chắc chắn sẽ tham gia. À phải rồi, trên núi có địa điểm tham quan nào không anh? Em rất muốn đi leo núi. Sáng nay em thấy sương mù bao phủ trên núi, nếu được lên núi xem mặt trời mọc thì nhất định sẽ vui lắm.” Cô nói vòng vo một hồi, cuối cùng nói tới núi Ngọc Tùng.
Người thanh niên không phát hiện mục đích thật sự của cô, trả lời: “Có á. Trên núi có một đạo quán, gân đó có cây nhân duyên. Có rất nhiều du khách đến đó để cầu chuyện tình duyên, vô cùng linh nghiệm. Năm nào cũng có du khách đến làm lễ tạ ơn.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tt.
Thời Kim Lam khẽ ồ một tiếng, đáy mắt ánh lên vẻ sốt ruột muốn thử. Nhưng chẳng biết cô đang hứng thú với đạo quán hay đang hứng thú vê chuyện cầu nhân duyên. Cô lại hỏi thêm một vài chuyện, người thanh niên biết gì thì đều trả lời chẳng giấu giếm, dường như biết gì thì anh ta sẽ đáp đó. Sau cùng, anh ta còn tự đề cử mình: “Em có cần anh làm hướng dẫn viên du lịch cho không?” Người thanh niên thấy sắc mặt Thời Kim Lam thoáng qua vẻ ngạc nhiên thì vội giải thích: “Anh thấy hình như em chưa tìm hiểu nơi này trước khi đi du lịch thì phải. Có rất nhiều du khách đến thăm thị trấn cũng thế, vì vậy họ sẽ nhờ dân bản địa làm hướng dẫn viên du lịch. Nếu em cần thì cứ nói, anh sẽ dẫn em đi thăm những địa điểm du lịch trong thị trấn.”
Đúng là Thời Kim Lam đang cần tìm một hướng dẫn viên du lịch thật, vì vậy khi thấy anh ta xung phong nhận việc, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào, “Đương nhiên là được ạ. Em và mấy đứa bạn của em đều mù đường như nhau, nếu có anh dẫn đi thăm quan thì đương nhiên sẽ thú vị hơn bọn em tự ởđi rồi." Cô nhấn mạnh ba chữ “thú vị hơn”, nhưng người thanh niên không hề nhận thấy sự bất thường trong lời cô nói. Đáy mắt anh ta ánh lên vẻ vui mừng, vội đặt cây kéo trong tay xuống rồi dò hỏi: “Em đi cùng mấy người nữa? Định khi nào đi?”
Giọng điệu anh ta rất vội vàng, khiến mấy người đang trốn trong hẻm nghe lén nhận thấy bất thường.
Tống Dư Ngộ chỉ cười ha hả hai tiếng, chẳng bình luận gì.
Tô Văn Quý vuốt cằm nói: “Hình như thằng nhãi đó nhiệt tình quá phải không?”
Cho dù anh ta có cảm thấy Thời Kim Lam xinh đẹp nên muốn lừa cô thì thái độ cũng không thể nhiệt tình như thế được.
“Có phải anh ta đang mưu đồ chuyện xấu gì không?” Tô Khê Khả gật đầu đồng tình. Thời Kim Lam quyết định sẽ lên núi trước nên nhờ hai người Tô Văn Quý và Tô Khê Khả đi tìm Vưu Tri Vi, bảo cô ấy cho một vài người ở lại thị trấn để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ở căn tứ hợp viện của ông Trương Ba vào đêm qua.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, Thời Kim Lam dẫn ba người còn lại trong nhóm đến tìm người thanh niên kia. Người thanh niên không tiếp tục cắt giấy mà quay về thay quần áo, đổi thành một chiếc áo khoác màu đỏ sâm giống đám người ông Trương Ba ngày hôm qua. Người thanh niên âm thâm đánh giá ba người Tống Dư Ngộ. Trong đó có một người trông có vẻ hoạt ngôn, một người ít nói xem chừng khó gần, tóc mái gân như che khuất mắt, và người cuối cùng tỏa ra khí chất kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng. Khi phát hiện cái nhìn đánh giá của anh ta, người này không những không né tránh mà còn nhìn thẳng vào mắt anh ta, đáy mắt thoáng qua ý khiêu khích. Anh ta thấy Thời Kim Lam vừa dựa sát vào người này trò chuyện vừa mỉm cười ngọt ngào. Xét thấy hành động thân thiết của cả hai nên đoán bọn họ là người yêu, vì vậy mới thấy hứng thú với tòa đạo quán ở trên núi. Người thanh niên đã thấy rất nhiều loại du khách, có người yêu, có vợ chồng, có người thân, cũng có bạn bè. Và anh ta cũng từng bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, vậy nên không để bụng ánh mắt khiêu khích rõ ràng của Tống Dư Ngộ mà chỉ mỉm cười thân thiện.
Nhưng đến khi xoay người lại, đôi mắt anh ta lập tức trở nên lạnh buốt.
Đã có mục tiêu rồi thì đương nhiên anh ta sẽ chẳng buông tha cả bạn bè của mục tiêu.
Anh ta tự cho rằng bản thân giả vờ rất giỏi. Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, anh ta nhận thấy bốn người đều là những du khách đang tuổi thanh niên ngây thơ chưa rõ sự đời. Anh ta bắt đầu bày mưu tính kế trong lòng, nhưng lại chẳng ngờ bản thân mới là con mồi trong tâm ngắm của kẻ khác.
Kể từ khi biết rõ tất cả cư dân trong thị trấn Ngọc Tùng đều tham gia đường dây buôn bán ghê tởm, đám người Thời Kim Lam chưa hề mất cảnh giác một giây nào. Thấy người thanh niên xoay người, bốn người lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau rồi đi theo anh ta.
Theo lời của người thanh niên thì bọn họ phải băng qua một cầu thang đá để tới được đạo quán. Có vẻ là vì được quét tước thường xuyên nên cầu thang rất sạch sẽ, bóng loáng, chỉ có vài chiếc lá khô vừa rụng.
Quả anh đào đính trên chiếc kẹp của Thời Kim Lam lắc lư theo nhịp chân cô bước lên cầu thang. Quả thật dáng vẻ lúc này của cô đáng yêu khác hẳn mọi ngày, nhưng ba người còn lại đã từng thấy động tác đánh nhau thuần thục, dứt khoát của cô nên chẳng cảm thấy đáng yêu nổi. Đi được một lát, Thời Kim Lam phát hiện ánh mắt nhìn lén thấp thoáng của người thanh niên. Cô tiến lại gần Tống Dư Ngộ, kéo lấy tay áo anh rồi nũng nịu gọi “Cá ơi”. Tống Dư Ngộ nhảy dựng lên như con mèo đụng nước, nhìn sang cô bằng ánh mắt khó tin. Thấy vậy, Thời Kim Lam thầm cười ha hả trong lòng. Cô đưa mắt cảnh cáo anh rồi ra hiệu cho anh cùng diễn kịch với mình, đừng để người khác phát hiện sơ hở.
Tống Dư Ngộ đưa tay đỡ trán, thầm than cô diễn tới nghiện luôn rồi. Dù vậy, anh vẫn phối hợp kéo cô sang bên trái mình và che khuất tâm nhìn trộm của người thanh niên.
Trương Triết Huy thấy vậy thì nhanh nhảu bước tới bên cạnh người thanh niên và thân thiết gọi anh xưng em trò chuyện với anh ta. Người thanh niên bị phân tâm nên đành thu lại tâm mắt, trả lời một nghìn lẻ một câu hỏi của Trương Triết Huy. Mặt trời ban trưa chiếu từ đỉnh núi xuống, ánh nắng rải rác khắp nơi. Hàng cây xanh rợp bóng những bậc thang nên chỉ có vài giọt nắng len lỏi qua kẽ lá được. Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua khiến lá cây xào xạc rụng rơi, có chiếc rơi xuống bên cạnh Thời Kim Lam, cũng có chiếc rụng xuống bậc thang đá.
Ngoại trừ năm người họ thì chẳng có lấy một du khách trên bậc thang.
Bọn họ tiếp tục leo lên câu thang một đoạn dài nữa, lúc này Trương Triết Huy đã thở hổn hển, chống hai tay lên đầu gối, vừa nói vừa hụt hơi: “Không được, không được. Mình không leo được nữa, chúng ta nghỉ một lát rồi đi tiếp được không?”
Nói rồi anh ấy lôi chiếc bình giữ nhiệt trong cặp ra, uống ừng ực mấy ngụm thì mới lại sức. Anh ấy ngồi xuống bậc thang bằng đá, dựa lưng ra sau để nghỉ ngơi, lẩm bẩm: “Cầu thang dài như vậy, ai mà leo lên hết chắc phải đỉnh lắm.” Thể lực của anh ấy không tệ, nhưng đã đi được hai mươi mấy phút mà vẫn chẳng thấy điểm cuối đâu khiến anh ấy cảm thấy câu thang đá dài tưởng như vô thực. Trương Vân Yến chẳng khá hơn anh ấy là bao. Hai chân cô ấy mềm nhũn, ngồi bên cạnh anh ấy, dựa lưng ra sau thở dốc.
Còn Thời Kim Lam...
Thời Kim Lam đẩy đẩy Tống Dư Ngộ, trưng ra vẻ mặt nũng nịu “Mình không đi nổi nữa, mình không đi nổi nữa”. Tống Dư Ngộ nhìn mà chỉ biết câm nín một lúc lâu:”....
Sau đó anh mới vờ như “Vẫn đang diễn tiếp à” rồi dìu Thời Kim Lam ngồi xuống chỗ Trương Triết Huy.
Ngồi nghỉ một lúc, cuối cùng Trương Vân Yến cũng có sức nói chuyện. Cô ấy dò hỏi: “Anh Tôn, còn bao lâu nữa thì mới tới đạo quán trên núi ạ? Bọn em không còn sức để đi nữa rồi.” Người thanh niên họ Tôn nên Trương Triết Huy cứ luôn miệng gọi “anh Tôn”, Trương Vân Yến thấy thế thì bắt chước gọi theo. Khác với bốn người đang uể oải ngồi dựa vào bậc thang, người thanh niên lúc này vẫn có thể không đỏ mặt, không thở dốc mà đứng trên thêm đá. Nghe thấy Trương Vân Yến hỏi, anh Tôn kiên nhẫn trả lời: “Sắp đến rồi. Chúng ta đã đi được hai phần ba quãng đường, không tới mười phút nữa là đến đỉnh núi. Buổi trưa sương mù sẽ tản hết ra, lúc đó mấy em có thể nhìn xuống dưới để ngắm toàn cảnh thị trấn Ngọc Tùng, cảnh đẹp lắm đấy.”
Thời Kim Lam lắc đầu nguây nguậy: “Không được, không được, cho em nghỉ thêm một lúc nữa đi, khỏi ngắm cảnh cũng được.”
Cô xoa bóp chân, bảy ra dáng vẻ như thể mình rất kém vận động. Sau khi dứt lời, cô còn khẽ phàn nàn với Tống Dư Ngộ ngồi bên cạnh, “Nếu biết trước leo cầu thang sẽ mệt như vậy thì mình đã không kéo mấy cậu đi cùng.” Tống Dư Ngộ phối hợp lấy chiếc bình giữ nhiệt trong cặp của cô ra, đổ nước ra nắp rồi đưa tới bên miệng cô, “Uống miếng nước đi đã, nếu mệt thì chúng ta cứ nghỉ ngơi đi, nghỉ xong rồi lại lên đường sau cũng được.”
Anh Tôn thấy thế thì đôi mắt lóe lên.
Anh ta chẳng lên tiếng phản đối bọn họ, đáy mắt ngập tràn ý cười mỉa mai.
Đứa nào cũng đừng hòng chạy thoát.
Thời Kim Lam ngửa đầu uống nước khiến quả anh đào trên tóc rung lắc theo. Cô rất nhạy bén với cảm xúc trong mắt người khác, vì vậy đã cố tình đột ngột nhìn sang ngay khi đáy mắt anh Tôn để lộ mưu tính ác ý.
Anh Tôn hoảng loạn, suýt nữa đã không duy trì vẻ mặt bình tĩnh được. Sau khi phản ứng lại, anh ta vội vàng che giấu cảm xúc của mình và nở nụ cười dịu dàng, kiên nhẫn. Nhưng vì biểu cảm thay đổi quá nhanh nên gương mặt anh ta vặn vẹo đến lạ.
Thời Kim Lam giả vờ không biết gì, gọi anh ta: “Anh Tôn, anh không ngồi nghỉ ạ? Em thấy anh còn chẳng đổ mồ hôi, chắc là thường hay lên xuống ngọn núi này lắm nhỉ? Hình như anh không thấy mệt chút nào.”
“Bình thường anh phụ trách vận chuyển hàng hóa cho đạo quán trên núi nên chưa thấy mậệt thật.” Người thanh niên đáp.
Thời Kim Lam lập tức cảm thán, “Vậy chắc anh khỏe dữ lắm?”
Tống Dư Ngộ không nhìn nổi nữa, dời mắt đi. Anh rất muốn nói biểu cảm của cô trông lố lăng chết đi được. Trương Triết Huy còn phụ họa: “Ủa, bọn anh vận chuyển đồ đạc bằng sức người á? Thời nay khoa học kỹ thuật phát triển như vậy mà sao mọi người không ứng dụng?” Còn chưa để anh Tôn trả lời, anh ấy đã tự nói, “À phải rồi, lúc ở trên xe buýt em có nghe mấy hành khách cùng xe kể một câu chuyện ma. Anh có biết chuyện đó không?”
Vẻ mặt đắc ý khi được Thời Kim Lam khen ngợi của anh Tôn lập tức biến mất. Anh ta nhíu mày nhìn Trương Triết Huy, “Chuyện ma gì?”
“Thì là chuyện núi Ngọc Tùng ăn thịt người đấy ạ. Nghe nói trong núi có chôn cả trăm cái xác, tới tối những cái xác này sẽ chui ra khỏi mặt đất và tấn công người trong thị trấn. Người kể em còn miêu tả thật lắm, làm em sợ chết khiếp. Chuyện đó có thật không ạ?”
Anh ấy cố tình xoa xoa bả vai giả vờ như rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại ngập tràn vẻ phấn khích quan sát xung quanh, tựa như muốn tìm thấy hàng trăm cái xác được nhắc đến trong câu chuyện ma để xem bọn chúng có thể chui ra khỏi mặt đất được thật hay không. Ngay từ khi nghe thấy câu đầu tiên mà anh ấy nói, sắc mặt anh Tôn đã tái nhợt. Đợi đến khi nghe anh ấy nói hết, cánh môi anh ta khẽ run lên, gương mặt co giật mất kiểm soát dường như rất sốc nhưng vẫn cố kiềm lại. Anh ta miễn cưỡng nhoẻn môi mỉm cười dịu dàng, nhưng thực chất nụ cười ấy trông rất khó coi, “Em cũng tự bảo đó là chuyện ma ngày xưa đấy thôi, sao có thật được cơ chứ?”
Trương Vân Yến nãy giờ không lên tiếng nhìn chằm chằm mặt anh ta, nói trúng tim đen: “Nếu chỉ là giả thì sao sắc mặt anh lại tệ như vậy?”
Anh Tôn tưởng như mình dẫm phải kim, hoảng hốt nói loạn cả lên: “Em nói bậy gì vậy? Chỉ là do câu chuyện ma đó đáng sợ quá thôi. Anh nhát gan... Trời sinh đã nhát gan... Không dám nghe mấy chuyện kiểu đó. Bọn em nghỉ ngơi xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta mau chóng lên đường nào. Nhóm du khách đầu tiên lên núi sẽ cầu nguyện linh nhất đấy..." Anh ta nói năng rất lộn xộn, vừa phát hiện trạng thái của mình không ổn định thì đã nói lảng sang chuyện khác ngay. Nhưng anh ta chẳng giấu được sự chột dạ và sợ hãi ẩn trong biểu cảm và giọng nói của mình, thế mà cứ tự ảo tưởng bản thân che giấu giỏi lắm, cứ đưa mắt nhìn hai hàng cây rợp bóng xung quanh bậc thang đá. Trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất và gió lạnh, xen lẫn trong đó còn có mùi hoa thơm vô cùng lạc quẻ. Cơn gió thổi làm lao xao bụi cây thấp bé, dường như có thứ gì đó đang luồn lách qua những bụi cỏ và tới gần với tốc độ cực nhanh.
Trong lòng càng sợ hãi thì sẽ càng nhạy cảm với mọi tiếng động dù là nhỏ nhất. Anh Tôn không ngừng trấn an bản thân, nhưng vẫn không tránh khỏi ảo giác những thứ trên ngọn núi đang theo dõi mình từ mọi hướng và kêu gào đòi nhai nuốt anh ta.
Răng rắc! Tiếng cành cây bị gấy đột ngột vang lên khiến anh Tôn giật mình. Ngay khi anh ta sắp không kiềm được bản năng muốn bỏ chạy xuống núi thì giọng nói đều đều của Thời Kim Lam chợt vang lên, “Sao tự dưng dưới chân mình có cành cây vậy, làm mình hết hồn.”
Giọng nói của cô lanh lảnh mà mát lạnh, hệt như dòng suối len lỏi giữa vách đá trong ngày hè được gió thổi róc rách, nghe có vẻ điềm đạm và nhã nhặn đến lạ. Nhưng khi vang lên trong hoàn cảnh này, giọng cô bỗng trở nên lạnh lẽo lạ lùng, khiến người ta không khỏi nổi da gà. Anh Tôn lập tức đưa mắt nhìn sang, thấy quả anh đào đính trên chiếc kẹp của cô gái đang lắc lư, và thấy cô đưa tay xoa cằm. Gương mắt cô ngập tràn vẻ hiếu kỳ, giọng nói lảnh lót mà quỷ quyệt đến lạ: “Trên ngọn núi này có chỗ nào không được phép đi vào không? Bọn em rất yêu thích mấy sự kiện siêu nhiên, đặc biệt là thần thánh, ma quỷ ấy. Thật ra bọn em không định lên núi cầu nhân duyên, mà vì nghe nói trên núi có thần Núi nên muốn xem thử thần Núi trông như thế nào thôi. Anh có thể dẫn bọn em đi xem không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến sắc mặt anh Tôn càng ngày càng tái nhợt, nỗi sợ dâng lên trong mắt.
Nghe cô nói xong, đáy mắt anh ta bỗng thoáng qua vẻ khinh bỉ, mỉa mai, tiếp đó là sự khiếp sợ và phẫn nộ, “Lại là mấy người! Mấy người lại muốn chọc giận thần Núi à! Tôi nói cho mấy người biết! Nằm mơ đi!”
Anh ta vừa dứt lời, câu thang lập tức trở nên yên tĩnh. Thời Kim Lam nhìn chằm chằm sắc mặt thay đổi đột ngột của người thanh niên, hơi híp mắt lại.
Vốn dĩ cô chỉ định hỏi thử để dò hỏi bí mật của núi Ngọc Tùng từ miệng anh ta mà thôi, nhưng giờ đây khi nghe thấy hai chữ “mấy người”, cô không khỏi thấy ngạc nhiên. Thời Kim Lam mơ hồ cảm thấy bí mật của núi Ngọc Tùng chắc chắn có liên quan tới chuyện này.
Kể từ khi nghe thấy hai chữ “chuyện ma”, cơ thể Tống Dư Ngộ đã cứng đờ. Đến khi Thời Kim Lam nói rằng bọn họ yêu thích những sự kiện siêu nhiên, anh lại vô thức xích lại gần cô.
Chú cá nào đó trưng ra bộ mặt vô cảm, áp sườn mặt của mình vào mũ áo khoác lông mềm mại của Thời Kim Lam. Anh nhìn chằm chằm đôi mắt điên cuông của anh Tôn, lạnh lùng hỏi: “Trước đây anh từng gặp bọn tôi rồi à?”
Nhưng vừa dứt lời, anh đã tự có đáp án. Đương nhiên anh Tôn chưa bao giờ gặp bọn họ, bởi nếu có thì trước đó anh ta đã chẳng phản ứng như vậy.
Vì vậy “mấy người” trong lời anh ta hẳn là “người yêu thích những sự kiện siêu nhiên” hoặc “những người đến đây vì thân Núi” mà Thời Kim Lam vừa nhắc tới. Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền tới từ phía dưới bậc thang đá, cùng với đó là tiếng nói chuyện vô cùng quen thuộc.
“Là bọn họ! Mấy người ở trên xe buýt ấy. Sao bọn họ cũng ở đây?”
Mọi người đưa mắt nhìn sang, thấy người tới... À không, thấy ma tới là chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa và hai người bạn đi cùng anh ta ở trên xe buýt. Cô gái trẻ tuổi đeo camera trên cổ, còn chàng trai đội mũ lưỡi trai thì kéo theo chiếc va li cao nửa mét. Bóng cây hắt xuống thềm bậc thang đá, che khuất ánh mặt trời nóng bỏng, khiến nơi này càng thêm âm u, lạnh lẽo.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa chỉ tay về đây với vẻ mặt hiếu kỳ xen lẫn ngạc nhiên, trên cổ còn đeo dây tai nghe. Trông anh ta giờ đây khác hẳn vẻ sợ hãi đến nhữn chân khi gặp ma trên xe buýt. Ngay lập tức, có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Thời Kim Lam rồi biến mất. *xx**% 49 *xx**%