€C 50
€C 50€C 50
CHƯƠNG 50: Chuyến teambuilding của lớp
(23)
Khi nhìn thấy nhóm người đối diện, sắc mặt cô gái trẻ tuổi bỗng trở nên tái nhợt. Có vẻ cô ta đang nhớ lại chuyện xảy ra trên xe buýt nên không muốn đối mặt với nhóm người trước mặt cho lắm.
Lúc này, sắc mặt anh Tôn cũng trắng bệch khi nhìn thấy ba con ma đối diện. Trong cơn hoảng loạn, anh ta đến gần quan sát bọn họ, sau đó lại bất giác lùi vê sau, lưng đụng phải bậc thang đá nên lảo đảo ngã ngồi xuống, tạo thành tiếng động nặng nã.
Phản ứng của anh ta lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa rất lấy làm lạ khi thấy sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, bờ môi run run như đang lẩm bẩm điều gì, “Chàng trai đó bị gì thế? Ánh mắt của anh ta trông đáng sợ quá đi”
Sắc mặt anh Tôn không chỉ tái nhợt mà đáy mắt còn ngập tràn hoảng sợ, hệt như nhìn thấy thứ gì đó mà mình không nên thấy. Trương Vân Yến ở gần anh ta nhất nên có thể nghe thấy loáng thoáng những câu từ kỳ lạ giống hệt bà lão trong thị trấn đêm qua.
Từng câu từng chữ quái dị phát ra từ miệng anh ta, nghe như chú vòng kim cô Đường Tăng dùng để chế ngự Tôn Ngộ Không. Trương Vân Yến lập tức cảm thấy áp lực, nhịp thở thoáng chốc trở nên nặng nề. Cô ấy có thể nghe thấy tiếng xào xạc của cây cối thấp thoáng vang lên, và dường như có thứ gì đó đang tới gần với tốc độ cực nhanh.
Âm thanh ấy càng ngày càng rõ, và đầu óc Trương Vân Yến cũng càng ngày càng chướng đau hơn. Mạch suy nghĩ của cô ấy trở nên trì trệ, tưởng như có một sức mạnh vô hình nào đã cản trở tư duy trong đầu cô ấy. Đột nhiên có một đôi bàn tay thò tới che kín hai tai cô ấy, khiến mọi chuyện vừa rồi dường như chỉ còn là ảo giác. Tiếng lẩm bẩm kỳ lạ biến mất, xung quanh chẳng còn tiếng gió và lá xào xạc, áp lực nặng trĩu cũng vội vàng rút lui như thủy triều.
Trương Vân Yến giương mắt nhìn thấy Thời Kim Lam đang hơi nhíu mày quan sát anh Tôn vẫn còn làu bàu chưa dứt.
Giống như những bà lão mà các cô đã bắt gặp trong thị trấn đêm qua, anh ta không ngừng nhẩm niệm những câu chú tà đạo một cách kính phục mà cũng chẳng kém phần lạ kỳ, hệt như không còn nhận thức được thế giới bên ngoài.
Trương Vân Yến cắn đầu lưỡi để cơn đau nhói khiến mình tỉnh táo hơn. Cô ấy lắc đầu ra hiệu bản thân không sao với Thời Kim Lam, trong lòng không khỏi thắc mắc vì sao mình lại thấy nghẹt thở cho dù chỉ mới nghe loáng thoáng vài câu, trong khi đêm qua cô ấy chỉ thấy hơi khó chịu vì tiếng lẩm bẩm tương tự của mấy bà lão. Thời Kim Lam thu tay về, đứng dậy khỏi thêm đá. Cô bước tới trước mặt anh Tôn, sau đó vung tay tát như trời giáng lên mặt anh ta trước cái nhìn khiếp sợ của ba con ma.
Tiếng bốp vang dội vọng ra khắp cầu thang khiến chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa nhớ lại cảnh tượng cô gái dễ dàng hạ gục lão đạo sĩ và người phụ nữ mập mạp trên xe buýt, thế là anh ta không khỏi rụt vai lùi ra sau chàng trai đội mũ lưỡi trai.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Trương Triết Huy cũng ngây người, anh ấy không ngờ Thời Kim Lam sẽ đột nhiên ra tay mà chẳng nói lời nào như vậy. Nhưng quả nhiên cú tát này rất hiệu nghiệm. Anh Tôn vốn đang chìm đắm trong thế giới tín ngưỡng của mình nên không phát hiện có người tới gần. Sau khi bị tát một cái, cơn đau khiến anh ta nhe răng trợn mắt mà choàng tỉnh.
Anh ta vô thức giơ tay ôm lấy nửa bên mặt bị đánh mà xuýt xoa, nhìn Thời Kim Lam đứng trước mặt mình bằng ánh mắt khó tin, hiển nhiên là bây giờ anh ta mới phản ứng được rằng mình vừa bị đánh.
Thời Kim Lam xoa xoa hai tay, trưng ra vẻ mặt vô tội mà nói: “Xin lỗi nhé, lúc nấy trông anh như bị ma nhập ấy, nhìn sợ quá nên em không nhịn được.”
Gương mặt cô ngập tràn vẻ vô tội, khiến người khác không rõ là thật hay giả.
Tống Dư Ngộ rất muốn nhét bông vào tai để khỏi phải nghe thấy những chuyện ma quỷ kỳ quái này nữa. Nhưng hiển nhiên là anh không thể, vì vậy anh chỉ đành trưng ra bộ mặt vô cảm và giơ tay bịt tai mình lại, cố gắng không đưa mắt nhìn sang ba con ma đang do dự giữa việc đứng im hoặc leo lên cầu thang. Đâu óc anh Tôn mụ mịi, đợi tới khi nhận ra Thời Kim Lam nói mình bị ma nhập thì mới run rẩy, chột dạ nói: “Ma... Ma nhập gì chứ? Trên đời làm gì có ma?”
Nhưng giọng điệu của anh ta không khiến người khác cảm thấy anh ta là một người theo chủ nghĩa duy vật, mà lại khiến người khác cảm thấy anh ta đang sợ mất mật nên phải liên tục phủ nhận để duy trì tỉnh táo thì đúng hơn.
Thời Kim Lam nhìn từ trên xuống dưới người anh ta rồi hùa theo: “Phải, phải, trên đời làm gì có ma chứ? Toàn là mọi người tự dọa nhau thôi. Chúng ta đã nghỉ ngơi được một lúc rồi, leo núi tiếp nhé?”
Những lời này hệt như cái phao cứu mạng anh Tôn. Anh ta vội vàng đứng dậy khỏi bậc thang, chẳng màng cái mông đang đau vì bị ngã mà đã phụ họa ngay: “Đúng vậy, chúng ta mau lên núi thôi, chứ không kẻo bị thứ gì dơ bẩn bám theo thì lại không chạy được.” Anh ta chỉ lo đứng dậy và leo lên bậc thang mà chẳng hê phát hiện lời nói của mình có mâu thuẫn, cũng không thân thiện giới thiệu phong cảnh xung quanh cho mọi người nữa.
Thời Kim Lam quay đầu nhìn sắc mặt ngờ nghệch của nhóm chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa kia, nhiệt tình hỏi: “Mọi người cũng đang lên đạo quán trên núi hả? Có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Khuôn mặt cô gái trẻ tuổi cứng đờ, trông có vẻ khá bất mãn. Nhưng cô ta vẫn còn nhớ hành động của Thời Kim Lam trên xe buýt nên không dám từ chối.
May mà có chàng trai đội mũ lưỡi trai chắn trước mặt cô ta và nói: “Chúng tôi muốn ngắm cảnh dọc đường nên không đi vội, mọi người cứ đi trước đi.”
Thời Kim Lam không đáp lại ngay. Cô đứng trên bậc thang, nhờ chiều cao 1 mét 60 nên cơ thể trông rất cao và thon thả, tỏa ra khí thế khiến người khác phải e dè. Khi nói đến mấy chữ cuối cùng, chàng trai đội mũ lưỡi trai bỗng hụt hơi.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa thấy vậy thì vội bảo: “Em gái nhỏ, anh thấy trạng thái của người vừa nãy không ổn lắm đâu, bọn em nhớ cẩn thận một chút nhé. Em cũng biết bọn anh đến đây để sưu tâm phong tục văn hóa mà. Bọn anh nghe nói ở ngọn núi này có thần Núi nên muốn thăm thú khắp nơi, không tiện đi cùng các em.
Lời nói của anh ta rất chân thành, không những ám chỉ anh Tôn khác thường mà còn chủ động bày tỏ thiện ý, tiết lộ mục đích của bọn họ với Thời Kim Lam.
Khi nghe anh ta nhắc tới thân Núi, Thời Kim Lam nhướn mày thâm nghĩ quả nhiên là vậy. Tuy nhiên gương mặt của cô lại trưng ra biểu cảm ngạc nhiên: “Hóa ra bọn anh tới đây vì thân Núi à? Bọn em cũng thấy hứng thú với thân Núi, vậy có thể đi cùng các anh được không?” Phản ứng của anh Tôn khi nhìn thấy ba con ma vô cùng kỳ lạ, anh ta đã sợ tới mức phải niệm chú để tìm kiếm cảm giác an toàn. Cộng thêm lời của anh ta sau khi nghe thấy thân Núi và mục đích mà chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa chủ động tiết lộ, cô đã có thể miễn cưỡng xâu chuỗi các chỉ tiết thành một câu chuyện.
Ba con ma này là du khách trước đây từng đến thị trấn Ngọc Tùng. Khi được nghe kể câu chuyện vê con ma trên xe buýt, bọn họ đã cố tình bắt chuyến xe vào khung giờ như trong câu chuyện. Sau đó bọn họ lại biết về thần Núi trên núi Ngọc Tùng nên muốn lên núi để xác nhận thần Núi có thật hay không. Có lẽ lúc ấy bọn họ còn mời một hướng dẫn viên du lịch, và trùng hợp làm sao khi người đó chính là anh Tôn.
Nhưng bọn họ đã phải bỏ mạng trên núi Ngọc Tùng vì nguyên nhân nào đó, sau này cứ không ngừng lang thang quanh thị trấn Ngọc Tùng giống Phương Nhu Gia và bắt chuyến xe buýt ấy, leo lên ngọn núi ấy. Hơn nữa bọn họ còn không thể nhớ rõ những chuyện mình đã làm trong mỗi lần lặp lại.
Giọng Thời Kim Lam không nhỏ, vừa đủ để truyền tới tai anh Tôn đang bước nhanh phía trước và cố ép mình không quay đầu lại. Và một lân nữa, hai chữ thần Núi lại khiến đầu óc anh ta căng thẳng.
Nhưng lần này anh ta không niệm chú nữa mà lại run rẩy bờ môi một cách bất an, hơi nghiêng người nhìn sang Thời Kim Lam rồi khẩn cầu: “Không được! Không được đi! Mấy người sẽ chọc giận thân Núi! Mấy người sẽ mang tai họa đến thị trấn! Mấy người không được đi!” Trương Triết Huy nhìn thấy bộ dáng của anh ta nhưng chẳng hề sợ hãi: “Sao lại chọc giận thần Núi? Chẳng lẽ thần Núi làm chuyện gì mờ ám à? Thật ra ban đầu em không tò mò lắm đâu, nhưng nghe anh nói vậy thì tự dưng em rất muốn chiêm ngưỡng bộ dáng của thần Núi đấy. Thần Núi có giống trong phim không? Là ông già râu tóc bạc phơ hay là quái vật vô cùng xấu xí?” Trương Vân Yến phụ họa: “Chắc là quái vật nhỉ? Chỉ có bọn quái vật xấu xí không dám gặp người khác thì mới nổi giận muốn giết chết những người từng thấy dáng vẻ của mình thôi.”
Hai người kẻ xướng người họa, giễu cợt thần Núi không nể nang gì. Anh Tôn càng nghe thì sắc mặt càng hung ác, thậm chí sau cùng còn nhe răng như muốn xông tới cắn đứt cổ hai người bọn họ.
Thấy vậy, ba con ma còn đang do dự có nên đi cùng nhóm Thời Kim Lam hay không lặng lẽ liếc nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cũng giữ im lặng không lên tiếng.
Anh Tôn không nhịn được nữa. Anh ta nhìn chằm chằm Trương Triết Huy và Trương Vân Yến đang bàn bạc với nhau cách tìm thần Núi với vẻ mặt âm u, đột nhiên bật cười hầm hố. Tiếng cười kỳ dị phát ra từ cổ họng anh ta, sương mù chẳng biết từ đâu bay tới giăng kín khu rừng rậm rạp. Đồng thời tiếng thông báo của hệ thống cũng vang lên bên tai bốn người.
“Hệ thống thông báo: Chúc mừng bốn người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên “Đi tìm thân Núi của núi Ngọc Tùng”. Nhiệm vụ kéo dài 6 giờ, nếu thành công sẽ nhận được 5 điểm kỹ năng, nếu thất bại sẽ bị trừ 3000 đồng tiền ác mộng.”
“Lưu ý nhiệm vụ: Điểm kỹ năng được dùng để thăng cấp kỹ năng mà người chơi đang sở hữu. Những người chơi tạm thời chưa sở hữu kỹ năng sẽ được lưu giữ nhiều nhất 10 điểm kỹ năng, nếu vượt quá giới hạn thì hệ thống sẽ không bồi thường dưới bất cứ hình thức nào.” Tống Dư Ngộ chớp chớp mắt, nhanh chóng ghi nhớ từ khóa quan trọng được đề cập trong nhiệm vụ.
Điểm kỹ năng. Sau khi bị debuff sợ ma của kỹ năng rác rưởi chi phối, anh đã nghĩ tới chuyện thăng cấp kỹ năng để giảm thiểu sự ảnh hưởng của debuff đối với chủ sở hữu kỹ năng. Tiếc là nếu muốn thăng cấp kỹ năng thì cấp bậc người chơi của anh phải tương đồng với cấp bậc kỹ năng.
Điều này có nghĩa rằng nếu người chơi muốn thăng cấp kỹ năng thì phải săn giết những người chơi khác. Cũng vì vậy mà anh càng ác cảm với thế giới ác mộng hơn. Đồng thời anh cũng cảm thấy điều kiện thăng cấp kỹ năng quá mức hà khắc. Số lượng người chơi mà mỗi người có thể gặp được trong một màn chơi là có hạn, nếu muốn tìm được người có cấp bậc người chơi tương đương với cấp bậc kỹ năng của mình lại càng khó hơn. Nếu muốn thăng cấp kỹ năng lên thật cao mà lại chẳng thể đoán được cấp bậc người chơi của kẻ khác thì bọn họ chỉ có thể giết một lượng lớn người chơi. Kết quả là trò chơi sẽ càng thêm đẫm máu, còn những kỹ năng vốn đã ưu việt hơn người thường nay lại càng vượt trội một cách lố bịch hơn. Nhưng bây giờ xem ra trò chơi còn cho phép quy đổi điểm kỹ năng để thăng cấp, vậy mà hệ thống cố ý không thông báo cho người chơi. Rõ ràng đây là cái bẫy được sắp đặt sẵn, để những người chơi thích nghi với quy tắc chém giết lẫn nhau của trò chơi.
Sắc mặt bốn người vẫn bình tĩnh cứ như chưa từng nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống. Nhưng ngay khi quay đầu, bọn họ lập tức trao đổi ánh mắt với bạn bè của mình thật nhanh, ra hiệu mọi người chắc chắn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Kỹ năng là thứ hữu ích, mà đã hữu ích thì cấp bậc càng cao càng tốt.
Sau khi tiếng thông báo nhiệm vụ kết thúc, lớp sương mù lạnh lẽo giăng kín rừng cây ngày càng dày hơn. Nửa người anh Tôn chìm trong lớp sương mù, chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ biến mất trước mắt mọi người. Tống Dư Ngộ nhanh nhẹn lôi sợi dây thừng dùng để trói người mà mình đã chuẩn bị trong cặp từ trước, dừng sức quăng sợi dây ra và chuẩn xác tròng vào bên vai anh Tôn. Anh kéo mạnh một cái, lôi cả người đang chìm trong lớp sương mù dày đặc của anh Tôn về phía mình. Biểu cảm vặn vẹo trên gương mặt anh Tôn thoáng khựng lại. Nhưng đợi đến khi anh ta nhận ra tình hình và muốn bỏ trốn thì đã muộn rồi. Bởi vì bị kéo từ trên bậc thang xuống nên cơ thể anh ta mất thăng bằng. Nhác thấy anh ta sắp ngã lăn xuống cầu thang, Thời Kim Lam nhanh nhạy bước tới giữ chặt cánh tay anh ta và hợp sức cùng Tống Dư Ngộ kéo anh ta lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Ba con ma đang định bước nhanh về phía trước vì lớp sương mù dày đặc sau lưng, nhưng vừa ngẩng đầu thì đã thấy Trương Triết Huy ngồi đè lên người anh Tôn, thậm chí còn vỗ lên mặt anh ta cảnh cáo, “Anh tự đề cử bản thân làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn này còn gì, bây giờ lại định bỏ chạy? Đừng có hòng!” Ba con ma: ”...ˆ
Đáng lẽ lúc nấy bọn họ không nên nói rằng mình muốn tìm thần Núi mới phải.
Bây giờ thì hay rồi, bốn người này cũng muốn đi tìm, lại còn muốn đi cùng bọn họ nữa chứ. Lỡ đâu trên đường đi mà bất đồng quan điểm thì có khi nào bọn họ cũng sẽ bị trói gô và đè bẹp xuống đất làm ghế ngôi giống cái tên kia không?
Nghĩ đến đây, cô gái trẻ tuổi và chàng trai đội mũ lưỡi trai không khỏi trừng mắt với chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa.
Từ lúc ở trên xe buýt thì bọn họ đã thấy rõ đám học sinh này chẳng phải người dễ dây vào rồi, vậy mà anh ta còn chưa học được bài học à? Sao cái gì cũng khai cho người ta biết hết vậy? Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa bị lườm nên vô cùng uất ức. Làm như hai người không thấy ánh mắt lúc nấy của em gái nhỏ kia ấy. Nếu anh ta không nói rõ mục đích của bọn họ thì chắc chắn cô sẽ không cho bọn họ rời đi.
Kiểu gì cũng chẳng đi được, vậy chẳng thà khai sạch mọi chuyện đi. Còn đỡ hơn là bị đè xuống đất chịu khổ giống cái tên kia.
Thời Kim Lam không thèm quan tâm hành động lén lút của ba con ma mà chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Khi phát hiện lớp sương mù lạnh lẽếo ngày càng dày đặc, đến mức che khuất tâm nhìn ngoài phạm vi bán kính hai mét, cô lập tức nhấc chân đạp một cú vào anh Tôn đang nằm rạp dưới đất, tức giận trợn mắt với Trương Triết Huy.
“Vụ gì đây? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại có sương mù?” Cú đá của cô không hề nương tình chút nào, làm anh Tôn đau đến xuýt xoa. Anh ta trừng mắt lườm cô, không định trả lời câu hỏi này.
Thời Kim Lam thấy anh ta vẫn còn cứng đầu thì thản nhiên than ôi một tiếng, “Không muốn nói à?”
Anh Tôn bật cười nham hiểm, “Tất cả các người đều sẽ phải chết ở đây.”
Trong hoàn cảnh thế này, có lẽ lời anh ta nói có thể dọa sợ một số người nhát gan, nhưng cố tình là những người ở đây chẳng có lấy một người bình thường. Tống Dư Ngộ lắc lư sợi dây thừng cảnh cáo anh ta nghe lời một chút, Trương Triết Huy cũng dời mông ngồi thẳng lên bụng anh Tôn khiến anh ta kêu la oai oái, sắc mặt càng thêm hung tợn.
Thời Kim Lam lại càng không sợ lời đe dọa của anh ta, mỉa mai rằng: “Vậy á hả... Em lại sợ “quó” cơ.” Nhưng khi nói chuyện, gương mặt cô chẳng hề sợ hãi một chút nào, thậm chí còn thoáng qua vẻ háo hức muốn được hành động ngay. Anh Tôn thấy thế thì chỉ muốn hộc máu, không hiểu vì sao trước đó mình lại tưởng cô là một thiếu nữ mới lớn ngây thơ, dễ lừa.
Cô rõ ràng là một đứa biến thái, đầu óc bất thường mới đúng.
Thời Kim Lam nào biết hình tượng của mình trong lòng anh Tôn đã chuyển biến kinh người ra sao. Cô lấy chiếc cặp đeo sau lưng, cúi đầu lục lọi. Chiếc kẹp anh đào khẽ lắc lư theo động tác của cô trông vô cùng đáng yêu.
Vài giây sau, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô lấy ra một can dầu trông còn to hơn chiếc cặp, mỉm cười hì hì bảo: “Em thấy chắc sương mù sẽ không tan nhanh vậy đâu. Không thể đi tìm thần Núi được, vậy chỉ bằng bỏ qua vậy.” Nói rồi cô lại nói với Trương Triết Huy: “Cậu có mang hộp quẹt không? Nếu bọn mình không tìm được thần Núi thì chỉ đành đốt trụi cả ngọn núi này rồi xuống núi vậy. Nếu không thần Núi lại cảm thấy bọn mình mạo phạm người ta, để rồi làm phiền bọn mình mãi."
Ba con ma: ”...'
Anh Tôn: ”...'
Thần Núi: “...”
Toàn thể khán giả đang xem livestream: “...”
Còn về phần lớp sương mù lạnh lẽo... Bọn chúng đồng loạt tan đi sạch sẽ.
Khán giả xem livestream: “... Vãi! @Thế giới ác mộng, mày cút ra đây cho bố mày! Quy tắc hệ thống không thể can thiệp vào trò chơi là do mày tạo ra phải không?” Cùng lúc đó, âm thanh cảnh cáo lạnh lẽo của hệ thống vang lên bên tai Thời Kim Lam.
[Cảnh cáo người chơi số 54088! Tội phóng hỏa đốt rừng sẽ bị cho đi tù mọt gông! Mong người chơi số 54088 hãy quý trọng sự tự do! Tham gia trò chơi cẩn thận hơn|] Thời Kim Lam nhướn mày tự hỏi trong lòng, có thể đi tù trong trò chơi ư? Nếu ngôi tù thì có phải vượt màn chơi nữa không? Có thể yên tâm luyện đề thi không? Có được đi thi không?
Có lẽ là do cô thắc mắc quá nhiều nên hệ thống chỉ mới im lặng được khoảng mười giây thì đã phải cảnh cáo một lần nữa.
[Cảnh cáo người chơi số 54088! Nếu người chơi dùng thủ đoạn cực đoan để gây hại cho màn chơi thì sẽ phải tham gia các màn chơi liên tục, không dừng lại]
Thời Kim Lam lẩm bẩm: “Nhàm chán.” x+* 5Q ***