C51
C51C51
CHƯƠNG 51: Chuyến teambuilding của lớp
(24)
Lớp sương mù lạnh lẽo xuất hiện nhanh mà rút đi cũng nhanh.
Kế hoạch phóng hỏa đốt rừng của Thời Kim Lam cũng vì thế mà phá sản, tuy rằng cô chẳng định đốt trụi ngọn núi này thật.
Trước ánh mắt khiếp sợ của ba con ma, cô làu bàu mấy tiếng rồi cất can dầu vào lại cặp. Chiếc cặp trông bẹp dẹp như vậy, khó lòng mà nhận ra bên trong có một can dầu rất lớn.
Trên thực tế thì đương nhiên chiếc cặp của Thời Kim Lam không thể chứa một can dầu lớn như vậy, cô chỉ cất can dầu vào túi đồ trong trò chơi mà thôi. Nhưng trong mắt ba con ma thì chiếc cặp của cô hệt như chiếc túi thân kỳ của Doraemon vậy, thế nên bọn họ càng không dám di chuyển bừa bãi.
Anh Tôn nằm dưới mặt đất nhăn mặt. Anh ta nhìn những bậc thang đang ngày càng rõ nét với ánh mắt ngỡ ngàng, tưởng như không thể tin vào mắt mình. Anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng lại bị Trương Triết Huy túm dậy khỏi mặt đất.
“Nói thử, thân Núi nhà anh ở đâu?” Trương Triết Huy hỏi. Tuy nhiên vì anh Tôn không thèm phản ứng lại nên anh ấy tức giận vỗ lên mặt anh ta. Trước đó anh ta đã bị Thời Kim Lam tát một cái, cú tát lân này lại càng khiến gương mặt anh ta tê dại hơn, thế là anh ta lập tức hoàn hồn.
Thấy anh ta cứ như người mất hồn, Trương Triết Huy tốt bụng lặp lại câu hỏi. Lần này anh Tôn không còn dám lặp lại ba chữ “không được đi” nữa, anh ta nhìn mấy người trước mặt với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng mới chấp nhận số phận và nhắm mắt lại, nói: “Tôi cũng không biết...”
Anh ta vừa mới dứt lời thì đã nghe thấy tiếng bật cười ha hả của Trương Triết Huy, “Mấy người thờ cúng thần Núi cứ như bảo bối, mỗi khi nhắc tới là cứ lầm bà lâm bầm như người điên, vậy mà lại bảo không biết? Anh nghĩ tôi có tin không?”
Anh ấy chống nạnh, nhờ cao hơn anh Tôn nên vô hình trung tỏa ra khí thế áp lực. Tâm trạng anh Tôn vốn đã bất ổn do những biến cố xảy ra liên tiếp, nay còn bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy nên cảm thấy cả người nặng trĩu như bị núi đè. Cơ thể anh ta nhanh hơn miệng, bất giác khai hết ra theo phản xạ có điều kiện.
“Tôi không biết thật mà. Cư dân trong thị trấn vẫn luôn thờ cúng thần Núi bằng một ly sứ trắng đựng nước như vậy. Lúc trước tôi cũng từng thắc mắc vì sao phải cúng cái đó mà không cúng cái khác, nhưng những người thế hệ trước toàn lắc đầu không nói.”
Sau khi chứng kiến Thời Kim Lam dọa sợ làn sương lạnh chỉ bằng một câu nói, hình tượng thần Núi trong lòng anh Tôn đã lung lay sắp đổ. Bây giờ anh ta rất thành thật, Trương Triết Huy hỏi gì thì đáp đó, chỉ mong lòng bàn tay của mình không phải chịu khổ thêm.
Tống Dư Ngộ thấy anh ta thức thời như vậy thì không khỏi tặc lưỡi, hỏi: “Vậy mọi người có được mấy cái ly sứ màu trắng đó từ đâu ra?”
Mấy chiếc ly sứ trắng đều giống nhau y như đúc, lại còn là đồ mới, không có dấu vết cặn lắng, mặt nước luôn được rót tới gần sát mép ly, hẳn là một chỉ tiết đáng để mắt. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.
Lần này anh Tôn không lắc đầu nữa mà nói: “Mấy cái ly sứ trắng đó được cư dân trong thị trấn xin từ đạo quán. Sư thầy bảo chúng tôi phải thờ cúng bằng ly sứ trắng đã được làm lễ thì thân Núi mới cảm nhận được lòng thành kính của chúng tôi.”
Nghe vậy, mọi người không nhướn mày mím môi, chẳng còn quá sợ hãi tòa đạo quán trong núi, bởi hành động vừa kể trên chẳng khác gì bọn lừa đảo lừa tiền của người khác.
Trương Vân Yến vừa lúc hỏi, “Vậy ly sứ trắng có giá bao nhiêu?”
Hiển nhiên anh Tôn không kịp nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của cô ấy, thành thật trả lời: “Tám chục nghìn một cái.” Ngay lập tức, sắc mặt của bốn người và ba con ma đều trở nên khó tả.
Giờ đây, bọn họ đã chẳng còn cảm thấy sợ hãi trước sự bí ẩn của đạo quán. Thời Kim Lam thấy vẻ mặt anh Tôn hiển nhiên như vậy thì cũng không nói ra chuyện vị sư thây kia rất có thể là một tên lừa đảo, chỉ hỏi lại: “Tôi thấy bậc thang đá này được xây dựng rất tỉ mỉ, người dân trong thị trấn đã bỏ tiên xây à?”
Anh Tôn gật đầu.
“Đạo quán trên núi được xây từ lúc nào?” Thời Kim Lam hỏi lại.
Lần này anh Tôn không trả lời ngay mà phải suy nghĩ cẩn thận, sau đó mới trả lời một câu không chắc chắn: “Hình như là khoảng tám, chín, mười năm trước thì phải? Tôi không nhớ rõ lắm...”
Thời Kim Lam nhớ tới bí mật về thị trấn Ngọc Tùng mà ông Tôn đã tiết lộ đêm qua, “Sư thây mà anh nói bao nhiêu tuổi?”
“Chuyện này... Sao tôi biết được? Tôi còn chưa gặp sư thây bao giờ, toàn nghe người khác nói thôi.” Anh Tôn ngập ngừng trả lời. Thời Kim Lam cảm thấy vị sư thầy này có lẽ chính là vị đạo sĩ đã giúp đỡ người dân trong thị trấn cưới vợ và giải lời nguyền mà ông Tôn đã nói.
“Không phải là anh rất thường hay lên núi đưa đồ à? Sao chưa gặp vị sư thầy đó bao giờ?” Trương Triết Huy không tin hỏi lại.
Anh Tôn bất đắc dĩ nói: “Trong đạo quán trên núi còn có những người khác nữa. Bình thường sư thây toàn bế quan để trấn áp thần Núi giúp bọn tôi, sao tôi gặp ông ấy được?”
Tống Dư Ngộ lấy một lá bùa màu vàng từ trong túi ra, “Vị sư thầy đó đã vẽ cái này à?”
Anh Tôn gật đầu, sau đó ánh mắt bỗng trở nên cảnh giác, “Cậu lấy lá bùa đó ở đâu?”
Thấy anh ta phản ứng như vậy, Tống Dư Ngộ ngửi thấy ngay mùi bất thường. Anh khẽ nhướn mày hỏi: “Anh hỏi tôi lấy ở đâu làm gì? Việc của anh chỉ có trả lời thôi. Lá bùa này có tác dụng gì?”
Thật ra anh đã biết tác dụng của lá bùa vàng rồi. Nghe anh hỏi như vậy, sắc mặt anh Tôn còn tái nhợt hơn trước đó. Anh ta ngậm miệng chặt cứng như vỏ trai, không định trả lời câu hỏi của anh.
Tống Dư Ngộ cố chịu đựng cảm giác lạnh lẽo đang lan dọc theo sống lưng mình, bước lên một bước, “Dùng để đuổi ma à?”
Khi giơ lá bùa lên, anh đã giơ mặt bùa có vẽ hoa văn đối diện anh Tôn, cố ý né tránh ba con ma gần đó, “Trên người anh cũng có."
Nói rồi anh giơ tay lục túi anh Tôn khiến anh ta giấy dụa liên tục. Trương Triết Huy tặc lưỡi giữ chặt hai tay anh ta ra sau lưng, sau đó còn hạ thấp giọng cảnh cáo bên tai anh ta: “Đừng có lộn xôn, nếu không tôi sẽ tiễn anh đi bầu bạn với ba người kia đấy." Cơ thể anh Tôn lập tức cứng đờ. Tống Dư Ngộ chẳng cần phí thêm sức thì đã lấy được một lá bùa màu vàng giống y hệt từ trong túi anh ta. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng giũ lá bùa tạo thành tiếng phành phạch thật khẽ. Trước đôi mắt trợn trừng của anh Tôn, anh cất lá bùa vàng vào túi của mình rồi mỉm cười tủm tỉm: “Xét thấy anh không thể dùng thứ này được, nên tôi tịch thu nhé.” Anh Tôn căng khóe mắt, đang định hò hét đòi lại lá bùa thì đã nghe Tống Dư Ngộ nhẹ giọng đe dọa, “Đừng hét, đừng hét chứ. Nếu không tôi sẽ trói anh lại rồi ném anh vào trong núi. Anh nghĩ nếu người dân trong thị trấn phát hiện anh mất tích thì liệu họ sẽ đi tìm anh chứ?” Sắc mặt anh Tôn trắng bệch, bờ môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng sau cùng lại chỉ im lặng.
Anh ta hối hận rồi, đáng lẽ anh ta không nên dẫn mấy người này lên núi mới phải. Kết quả là không kiếm được tiên, ngược lại còn tự chôn mạng mình luôn. Nhưng trên đời làm gì thuốc hối hận, cho dù anh ta có hối hận đến xanh ruột thì cũng chỉ có thể mặc cho mấy người trước mặt xử lý.
Cuối cùng, anh ta thở dài chấp nhận số phận, “Rốt cuộc thì mấy người lên núi để làm gì?”
Cho dù anh ta có ngu hơn nữa thì cũng không thể không nhận ra mình đã bị người khác đặt bấy. Đi du lịch rõ ràng là cái cớ, muốn tham quan phong cảnh cũng chỉ là lời dối lừa, còn cô gái đeo kẹp anh đào trông xinh xắn, ngây thơ kia chính là yêu quái ăn thịt người không nhả Xương.
Anh ta đã lừa đảo thành công quá nhiều lân nên cứ ngỡ bản thân giỏi nhìn người. Vì vậy khi bắt được một con thỏ hiền lành, không sỏi đời, anh ta không ngờ bản thân đã dây vào kẻ khó chơi.
Thời Kim Lam không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh dẫn bọn tôi lên núi để làm gì?” Khuôn mặt anh Tôn cứng đờ, đang định kiếm cớ cho qua thì lại bắt gặp ý cảnh cáo trong đôi mắt màu nâu nhạt đang nhìn chằm chằm mình, thế là chỉ đành nhắm mắt khai sự thật: “Giết chết các cô.”
Một câu nói vô cùng máu lạnh, chỉ là người thốt ra câu đó lại chẳng khí thế chút nào.
Thời Kim Lam cười khẽ, “Chỉ vậy thôi á? Nói cụ thể hơn đi, anh muốn giết chết bọn tôi như thế nào?”
Vầng trán anh Tôn chảy mồ hôi lạnh, anh ta giấy dụa nhìn xuống mặt đất. Thời Kim Lam không giục anh ta, những người khác cũng ăn ý giữ im lặng.
Một cơn gió thổi ngang rừng dây làm những cành cây khô khốc đung dua va vào nhau, tạo thành tiếng động lao xao. Có vài chiếc lá khô nhẹ nhàng bay phiêu diêu trong không trung. Một lúc lâu sau, anh Tôn nhắm mắt ngẩng đầu, chẳng màng gì nữa: “Cô dâu nhà ông Ngô bỏ trốn rồi.”
Mọi người lập tức nhận ra cô dâu mà anh ta đang nói rất có thể là Vương Lâm Giai đã bị bắt đêm qua.
“Nhà ông Ngô muốn cưới dâu về là để đưa lên núi hiến tế cho thân Núi. Nhưng bây giờ cô ta bỏ trốn rồi, nếu chúng tôi không đưa một cô dâu khác lên núi như đã hứa thì thân Núi sẽ tức giận, tai họa sẽ đổ xuống đầu toàn bộ thị trấn.”
Anh Tôn nói rất nhanh, cứ như chỉ cần nói nhanh đến mức bản thân không phản ứng kịp thì sẽ coi như chưa từng nói.
Thời Kim Lam nheo mắt, “Vậy nên anh muốn tôi trở thành cô dâu mới.”
Anh Tôn không dám trả lời, nhưng Tống Dư Ngộ lại nhớ lại cảnh tượng thứ ba mà mình đã thấy khi sử dụng kỹ năng, thế là không khỏi nhíu mày.
Kỹ năng có thể giúp anh tiên tri sự kiện trong tương lai, vậy chẳng phải tối nay Thời Kim Lam sẽ trở thành cô dâu bị hiến tế cho thân Núi thật ư?
Thời Kim Lam suy nghĩ một lát rồi cười bảo: “Thú vị đấy chứ.'
Trương Triết Huy và Trương Vân Yến đều không hiểu suy nghĩ của cô lúc này, đáy mắt họ thoáng qua vẻ thắc mắc.
Tuy nhiên Thời Kim Lam chỉ lắc đầu với hai người, sau đó tiếp tục hỏi anh Tôn: “Vậy trên núi có viện trợ của anh à?”
Cho dù bốn người họ có dễ gạt cỡ nào thì vào lúc nguy nan, một mình anh Tôn cũng khó địch lại nổi bốn người. Nếu anh ta đã đưa bọn họ lên núi thì nhất định trên núi phải có đồng lõa của anh ta. Anh Tôn nhắm nghiên hai mắt không trả lời.
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau lên núi thôi.'
Lời cô nói đã khiến anh Tôn ngạc nhiên mở mắt, anh ta cứ ngỡ bản thân nghe nhầm.
Nhưng Thời Kim Lam không quan tâm anh ta, cô quay đầu nhìn sang ba con ma đang dỏng tai nghe với vẻ mặt phức tạp, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta cùng đi nhé?”
Ba người ăn ý trưng ra vẻ mặt từ chối, nhưng Trương Triết Huy đứng gân đó không cho bọn họ cơ hội lên tiếng, anh ấy choàng vai bá cổ chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa như thể bọn họ thân quen lắm: “Mọi người nói muốn tìm thần Núi còn gì? Chúng ta cùng đi đi, càng đông càng an toàn hơn.”
Anh ấy vẫn còn nhớ trong nhiều vụ cốt truyện số 2, khi phải tìm kiếm những điều kỳ lạ vê thị trấn Ngọc Tùng, điều kỳ lạ đầu tiên bọn họ phát hiện chính là “hồn ma lữ khách”. Trong khi đó, nhiệm vụ cốt truyện số 3 cũng yêu cầu bọn họ tìm ra ba bí ẩn của núi Ngọc Tùng. Sau đó ba hồn ma này lại trùng hợp xuất hiện trong núi, rất phù hợp với thân phận NPC có thể kích hoạt manh mối nhiệm vụ của trò chơi.
Nếu manh mối trò chơi đã tự đưa tới cửa thì đương nhiên anh ấy không thể để mấy hồn ma này chạy được. Miệng thì cười hì hì, nhưng sức tay anh ấy lại rất lớn. Anh ấy không để chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa giãy dụa mà kéo anh ta bước lên bậc thang đá.
Cô gái trẻ tuổi và chàng trai đội mũ lưỡi trai liếc nhìn nhau, vừa quay đầu lại thì đã bắt gặp gương mặt đong đầy ý cười của Thời Kim Lam. Hai người kẻ thì cúi đầu, người thì đè vành mũ, ngoan ngoãn theo sau Trương Triết Huy và chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa đi lên núi. Anh Tôn đang ngây dại cũng bị Tống Dư Ngộ kéo theo sau.
Anh ta không hiểu! Thật sự không hiểu! Nếu đã biết trên núi có nguy hiểm thì sao mấy người này còn cố chấp đi lên?!
Thời Kim Lam nào biết tâm trạng bất ổn của anh Tôn, cô đi cạnh anh ta mà cứ hỏi đủ chuyện. Anh Tôn chết lặng đáp lời, tuy nhiên lượng manh mối được tiết lộ lại có hạn.
Ví dụ như anh ta không hề biết rõ tình hình cụ thể trên núi. Đạo quán được sư thầy và các học trò của ông ta quán xuyến, không cho cư dân của thị trấn nhúng tay vào.
Sau khi biết được anh Tôn chưa từng trò chuyện với những người sống trong đạo quán, vào lúc gân đến đạo quán trên đỉnh núi, Thời Kim Lam đã để Tống Dư Ngộ, Trương Vân Yến và ba con ma ở lại trông chừng anh ta, đồng thời cũng bảo bọn họ tìm chỗ trốn. Còn cô và Trương Triết Huy thì giả làm du khách lên núi cầu tình duyên.
Khoảng sân rộng lớn giúp cô dễ dàng nhìn thấy nơi cuối sân. Ở góc phải sân có một gốc cây cổ thụ khổng lồ treo chằng chịt những sợi dây tơ hồng, cuối mỗi sợi dây đều có treo hai tấm bảng gỗ. Cơn gió thổi qua đưa những tấm bảng gỗ va vào nhau lạch cạch, âm thanh êm ái vang vọng khắp nơi.
Đạo quán nằm bên trái cây cổ thụ, mái nhà có phần góc mái hất ngược lên. Đạo quán sạch sẽ mà cũ kỹ, dường như đi trải qua rất nhiều năm tháng. Có một đạo sĩ đang tuổi thanh niên mặc áo đạo bào cầm chổi quét lá rụng trước đạo quán. Khi thấy có người bước lên từ bậc thang đá, người này lập tức đặt cây chổi sang một bên, bước tới trước mặt hai người rồi làm lễ, ung dung nói: “Hai vị là du khách tới tham quan ạ?” Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, lại thêm bộ đạo bào màu xanh đậm và mái tóc được buộc gọn sau đầu trông vô cùng lịch sự. Trong một khoảnh khắc, mọi người đã không nhận ra âm mưu đen tối ẩn dưới gương mặt giả dối của anh ta.
Thời Kim Lam gật đầu, trưng ra vẻ mặt ngây ngô đã từng lừa gạt anh Tôn, hiếu kỳ hỏi: “Tôi nghe nói có nhiều người tới đây cầu nhân duyên lắm mà? Sao ở đây chỉ có một mình anh thôi vậy?”
Chàng đạo sĩ cười đáp: “Sao tôi biết được? Có lẽ là thị trấn dưới chân núi đang tổ chức sự kiện mới nên các du khách chưa lên núi vội.”
Thời Kim Lam thản nhiên đáp một tiếng, sau đó hào hứng nói: “Tôi nghe nói chỗ này có một sư thây đắc đạo xem số mệnh rất chuẩn. Vị đại sư ấy có đang ở đây không? Tôi muốn nhờ thây xem số mệnh giúp.” “Có ạ, mời hai vị đi theo tôi.” Anh ta đưa tay ra dấu mời, hành xử vô cùng lịch sự. Tuy nhiên ngay khi anh ta xoay người thì lại âm thâm liếc mắt đánh giá gương mặt Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam vẫn luôn cảnh giác nên đương nhiên có thể nhận ra. Nhưng cô giả vờ không biết, kéo Trương Triết Huy đi theo sau chàng đạo sĩ. Thậm chí cô còn háo hức lấy một tờ giấy trong túi ra và khẽ bảo: “Trước đó tôi đã cố ý đổi ngày tháng năm sinh của mình thành bát tự ra giấy rồi đó..."
Nhưng thật ra trên tờ giấy cô lấy ra lại là một bài thủy điệu ca đầu*. Trong ánh mắt bất lực, cạn lời của Trương Triết Huy, cô khẽ đọc dòng bát tự sinh thân mà trước đó cô từng dùng để lừa lão đạo sĩ trên xe buýt. Giọng cô không lớn, vừa đủ để truyền vào tai chàng đạo sĩ đang đi đằng trước.
*Thủy điệu ca đầu là một thể loại Từ (Từ là một thể loại văn học của Trung Quốc). Thời Kim Lam nhớ rõ đêm qua ông Tôn đã nói thị trấn Ngọc Tùng cần hiến tế một cô gái sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm cho thân Núi hưởng dụng hằng năm. Trùng hợp đó cũng là bát tự mà cô vừa đọc, vừa lúc bây giờ có thể dùng làm mồi nhử cá cắn câu.
Quả nhiên, chàng đạo sĩ đã phản ứng lại. Anh ta bật cười nói: “Bát tự sinh thân của cô rất tốt đấy.”
Thời Kim Lam bày ra biểu cảm vui mừng, ngạc nhiên, “Thật vậy á?”
“Đương nhiên. Trước đây từng có một cô gái có bát tự sinh thần giống hệt cô đến đạo quán của chúng tôi. Bây giờ cô ấy đã được cưới vào một gia đình tốt, mới đây còn tới làm lễ cảm ơn.” Chàng đạo sĩ nhẹ giọng đáp.
Sự vui mừng trên mặt Thời Kim Lam lập tức chuyển thành vẻ thất vọng. Chàng đạo sĩ thấy vậy thì buồn bực hỏi: “Tôi nói sai điều gì ạ?” Cô gái lắc đầu làm chiếc kẹp anh đào trên đầu đong đưa theo, “Tôi vẫn còn đi học nên muốn nhờ sư thầy xem giúp mình có thể thi đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại không."
Trương Triết Huy: “..."
Với thành tích nằm trong top 3 mỗi kỳ thi tập trung của thành phố Yển, cô đứng trên đỉnh xã hội mà còn sợ không thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại, vậy thì ai đậu cho được?
Rõ là cố tình khoe khoang, xin tố cáo!
Chàng đạo sĩ đi đằng trước cũng ngẩn ra, lễ phép nói: “Đạo quán chúng tôi chỉ xem nhân duyên...”
Thời Kim Lam lập tức “À” một tiếng, không giấu được vẻ thất vọng, “Thế à? Vậy chắc tôi về đây, tôi không hứng thú với chuyện tình duyên.” Nói rôi cô kéo Trương Triết Huy toan rời đi. Chàng đạo sĩ thấy thế thì vội vàng bước tới ngăn cản hai người, “Có xem cả học hành! Có xem cả học hành!”
Bộ dáng anh ta sốt ruột cứ như sợ hai người sẽ chạy mất.
Thời Kim Lam nhìn anh ta bằng ánh mắt ngờ vực, gương mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “Anh lừa tôi đúng không? Mới nấy anh còn bảo ở đây chỉ xem nhân duyên, nhưng thấy tôi định đi là sửa lại liền. Chẳng lẽ anh định lừa tiền tôi?” Chàng đạo sĩ: ”...”
Anh ta rất muốn mắng người, nhưng sau cùng vẫn cố nhịn lại.
Chàng đạo sĩ cố gắng duy trì giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô khéo đùa quá. Đạo quán chúng tôi nổi tiếng linh nghiệm nên thầy tôi đã dặn phải nói rằng ở đây chỉ xem nhân duyên. Vì có quá nhiều khách đến nhờ ông ấy xem số mệnh nên phải nói vậy để giới hạn số lượng người tới. Nhưng hôm nay chỉ có hai vị khách là các cô thôi, cũng không phải là không thể phá lệ.”
Dường như Thời Kim Lam đã bị thuyết phục, nhưng cô vẫn không định xoay người lại. Chàng đạo sĩ chỉ đành tiếp tục cố gắng, “Cô đã bỏ công leo lên núi rồi, nếu giờ chưa xem số mệnh mà đã xuống núi thì chẳng phải sẽ mất công lắm ư?”
Thấy Thời Kim Lam vẫn không dao động, chàng đạo sĩ đành cắn răng bỏ thêm vốn liếng: “Hơn nữa thầy tôi xem số mệnh cho du khách không lấy tiền, vì vậy không phải tôi muốn lừa tiền cô đâu.”
Lúc này sắc mặt Thời Kim Lam mới dịu lại. Cô nở nụ cười ngọt ngào, “Tôi đã bảo mà, sư thây được cả thị trấn sùng bái như vậy thì sao có chuyện lừa tiền người ta được? Tôi mạo phạm thây quá.” Cô xoay người, lại kéo Trương Triết Huy bước về phía đạo quán.
Sau khi thấy cô xoay người, khóe miệng chàng đạo sĩ hơi giật giật. Anh ta cứ cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng lại không chỉ rõ được lạ ở đâu.
Trương Triết Huy âm thâm giơ ngón tay cái khen Thời Kim Lam.
Lấy lùi làm tiến, thao túng lòng người, cũng chỉ có cô mới làm được.
Thời Kim Lam lặng lẽ đè ngón tay cái của anh ấy xuống, cong môi mỉm cười trông vô cùng hiền hậu.
Một con chim sẻ sà cánh xuống tán cây nhân duyên, bay qua đầu ba người rồi phi thẳng tới mái hiên của một căn gác nào đó bên trong đạo quán. Bên trong căn gác, có một bóng đen đang cầm kính viễn vọng. Lòng bàn tay kẻ này che đi bên mắt phải được quấn băng gạc, bờ môi khẽ cười lạnh một tiếng. Vạt áo đạo bào màu đen được vén lên, phần tua rua đung đưa va vào đàn tỳ bà. Con chim sẻ bay từ mái hiên vào trong gác, đậu trước cái ly sứ trắng tinh. Nó bối rối cúi đầu, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ ly sứ. Bên trong chiếc ly là một con mắt tròn xoe có vết bỏng và hai giọt sáp. xx**% 51 xx**%