C52
C52C52
CHƯƠNG 52: Chuyến teambuilding của lớp
(25)
Bên trong đạo quán thờ một bức tượng đạo sĩ làm bằng đá cao khoảng 1 mét 7. Mỗi một chỉ tiết trên bức tượng hình người đều được điêu khắc sống động như thật. Bức tượng đá cầm cây phất trân, bễ nghễ nhìn xuống nhóm người bước vào đạo quán từ trên cao. Trước mặt bức tượng là một chiếc ly sứ màu trắng đựng đầy nước, một lư hương có cắm ba cây nhang to bằng ngón tay người trưởng thành và hai ngọn nến đỏ cao một mét đang cháy. Sáp nến màu đỏ chảy dọc xuống thân nến và đọng lại trên bàn thờ, tạo thành một vũng nước sáp. Bên trong treo chằng chịt lụa đỏ, dưới mái hiên cũng giăng đầy đèn lồng màu đỏ mới tinh, trông có vẻ lạc quẻ hẳn so với bầu không khí thanh tĩnh, hoài cổ của đạo quán. Kết hợp cả hai thứ lại vô hình trung đã tạo nên cảm giác kỳ lạ khó mà diễn tả được.
Trương Triết Huy giơ tay xoa xoa khuỷu tay, cảm thấy nơi này có vẻ tà ma kiểu gì.
Thời Kim Lam đút hai tay trong túi, không ngừng đặt câu hỏi cho chàng đạo sĩ khiến anh ta suýt nữa đã không duy trì nụ cười dịu dàng giả tạo trên mặt được. Dù vậy, sau cùng anh ta vẫn cố căng da đầu mà trả lời từng câu hỏi của cô.
Mà ở trong túi cô, Phương Nhu Gia trước đó còn im lặng ngồi đợi bỗng dưng bay loạn xạ rồi va đập tứ tung cứ như bị thứ gì đó kích thích.
Tuy hiện tại Thời Kim Lam không thể thả cô ta ra để hỏi nguyên do, nhưng cô có thể đoán được đại khái rằng dường như cái chết của cô ta có liên quan tới đạo quán này. Có khả năng Phương Nhu Gia chính là cô dâu đầu tiên bị hiến tế cho thân Núi.
Chàng đạo sĩ dẫn hai người vào trong đạo quán, sau đó thả lỏng bả vai nói: “Mời hai vị ngồi đợi ở đây, tôi sẽ đi mời thầy tôi đến ngay.”
Thời Kim Lam gật đầu. Chàng đạo sĩ còn chưa rời đi thì cô đã đưa mắt quan sát tình hình trong phòng chăng chút e dè, chỉ thiếu điều viết hẳn hai chữ “tò mò” vào mắt mà thôi.
Bức tượng đá cao lớn được đặt phía trước tỏa ra khí thế áp lực. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt làm bằng đá không thể di chuyển một lát, sau đó mất hứng dời mắt nhìn sang chỗ khác trong phòng, không hề có ý thức bản thân là khách tới nhà người khác thì phải lịch SỰ.
Bọn họ đợi khoảng mười phút, sau đó Trương Triết Huy không nhịn được mà hỏi: “Sao còn chưa ra vậy?” Thời Kim Lam ung dung đáp lại: “Sư thây đắc đạo mà, kiểu gì cũng phải để bọn mình đợi một lúc thì mới thể hiện uy quyên được chứ?”
Chàng đạo sĩ đang vừa lúc mang trà đến: “...”
Anh ta giả vờ không nghe thấy, còn ho khẽ hai tiếng để nhắc nhở hai người trong phòng rằng mình đang tới. Thời Kim Lam xấu hổ đưa tay bịt miệng, một lát sau lại cười rộ lên hệt như bản thân chưa nói gì.
Chàng đạo sĩ chỉ biết bất lực giật khóe miệng, nhưng sau đó anh ta mỉm cười tươi rói: “Đã để hai vị đợi lâu rồi, thầy tôi sẽ đến ngay."
Anh ta đặt trà xuống trước mặt hai người, đang định rời đi thì lại bị Thời Kim Lam gọi lại và hỏi: “Đạo quán rộng lớn như vậy mà chỉ có hai người là anh và thây của anh thôi à?” Chàng đạo sĩ cố kiêm chế nỗi bực dọc khi bị làm phiền, vừa xoay người là lại cất giọng nhẹ nhàng: “Tôi có một đàn anh, nhưng mấy ngày trước anh ấy đã xuống núi rồi, đến nay vẫn chưa vê” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Thời Kim Lam vừa suy tư gì đó vừa đáp một tiếng. Cô bưng tách trà lên để uống, nhưng vừa nếm được vị trà thì đã nhíu mày ghét bỏ, “Trà này đắng quá đi, tôi muốn uống nước đường cơ. Đạo quán các anh có nước đường không?”
Nói rồi cô đặt tách trà xuống, bày ra vẻ mặt kiểu “Đạo quán này nghèo đến mức phải uống trà cũ”. Chàng đạo sĩ thấy vậy thì nổi gân xanh trên trán, miễn cưỡng nói: “Có, có. Cô đợi một lát, tôi sẽ chuẩn bị nước đường cho cô.
Thời Kim Lam hài lòng mỉm cười, “Vậy làm phiền sư thây quá.” Trương Triết Huy cũng tự hiểu rõ bản thân không thể tùy tiện nước uống của đạo quán, vì vậy bắt chước cô hất cằm sai vặt: “Tôi cũng không muốn uống trà. Đạo quán của các anh có Coca không?”
“Coca là...” Anh ta giả vờ chần chờ.
“Coca cola đấy. Chắc phải có chứ nhỉ? Trùng hợp là hình như hồi nãy tôi có thấy một cái máy bán hàng tự động.” Trương Triết Huy chỉ tay ra ngoài đạo quán, “Đúng rồi, tôi muốn uống đá nữa.”
Trán chàng đạo sĩ càng nổi nhiều gân xanh hơn, khóe miệng anh ta giật giật: “Không phải là không nên uống đá khi trời lạnh à?”
Trương Triết Huy nhận ra Thời Kim Lam đang cố tình làm khó dễ tên đạo sĩ giả này. Thân là đàn em trung thành nhất của chị Lam, đương nhiên anh ấy phải hùa theo. Gương mặt anh ấy thoáng qua biểu cảm bất mãn, “Nhưng tôi cứ thích uống đá đấy. Sao? Có chút việc đó mà đạo quán các anh cũng không làm được à?”
Thời Kim Lam: “..."
Thằng nhãi này tưởng mình đang đóng vai đại ca xã hội đen hả?
Chàng đạo sĩ kiềm chế nỗi xúc động muốn đập cái khay trong tay vào mặt Trương Triết Huy, điềm đạm đáp lại rằng “không thành vấn đề” rồi xoay người rời đi.
“Đã hơn mười phút rồi mà chẳng thấy trong đó có động tính gì, có khi nào đã xảy ra chuyện không?” Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa lo lắng nói.
Anh ta vốn là một người vô tư, nay đã bị ép lên chung thuyền cùng hội với Thời Kim Lam nên bất giác lo lắng cho cô và Trương Triết Huy.
Cô gái trẻ tuổi và chàng trai đội mũ lưỡi trai lườm anh ta với bộ mặt vô cảm, sau đó ăn ý cùng rời mắt đi.
Tống Dư Ngộ im lặng đặt tay lên vai anh Tôn, “Tòa đạo quán đó có cửa khác không?”
Lúc này anh Tôn đang bị bịt miệng. Anh ta hết lắc đầu rồi lại gật đâu, khiến mấy người xung quanh ngơ ngác. Tống Dư Ngộ mỉm cười nhưng lòng lạnh tanh, nhìn chằm chằm anh ta, “Bây giờ tôi sẽ lấy thứ trong miệng anh ra, chắc anh sẽ không hét lên đâu nhỉ?”
Cái nhìn lạnh lẽo của anh khiến da đầu anh Tôn tê rần. Chẳng cần suy nghĩ gì thêm, anh ta đã lập tức gật đầu như trống bỏi.
Tuy nhiên Tống Dư Ngộ vẫn chỉ nhìn chằm chằm anh ta cứ như chưa nhận được tín hiệu xin hàng từ anh ta. Anh Tôn vội vàng giấy dụa bàn chân duy nhất có thể hoạt động trên mặt đất, cố viết ra vài chữ... Có đường phụ.
Viết xong, anh ta hất cằm chỉ về một hướng, ra hiệu bản thân đồng ý dẫn đường.
Lúc này Tống Dư Ngộ mới gật đầu. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa vô cùng tự giác đuổi theo anh, còn cô gái trẻ tuổi và chàng trai đội mũ lưỡi trai thì không thèm di chuyển, chỉ nhìn theo chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa bằng ánh mắt sâu xa.
Trương Vân Yến đứng sau hai con ma, thản nhiên ho khù khụ một tiếng rồi nói: “Chắc là hai người sẽ đi cùng bọn tôi nhỉ?”
Đương nhiên cô gái trẻ tuổi và chàng trai đội mũ lưỡi trai chẳng muốn đi cùng các cô, nhưng tên đồng đội ngu ngốc của họ đã chạy mất rồi, vì vậy bọn họ chỉ đành đuổi theo. Mặc dù con đường này được gọi là đường phụ, nhưng lại chẳng thấy dấu vết đi lại của con người.
Tống Dư Ngộ đi được hơn mười mét mới lấy thứ bịt miệng anh Tôn ra. Anh ta còn chưa kịp hít thở một hơi thì đã nghe anh nói, “Con đường phụ này dẫn tới đạo quán à?”
Anh Tôn gật đầu liên tục, “Đạo quán được xây trên đỉnh núi. Trước đây có tới vài con đường có thể dẫn lên núi lận, nhưng chúng tôi đã nhờ sư thầy xem phong thủy giúp và sửa sang một con đường thành cầu thang đá như bây giờ. Sau khi có lối đi này, những con đường khác đã bị bỏ hoang.”
Anh ta vừa chật vật né tránh những cành cây khô nhô ra từ hai bên đường, vừa quen đường quen nẻo bước vê phía trước. Hiển nhiên anh ta đã từng băng qua con đường này rất nhiều lần. Tống Dư Ngộ quan sát xung quanh tỉ mỉ, phát hiện quả thật là có rất ít cành cây khô bị gấy, mà trong đó còn có cái cũ, cái mới, các cành cây không bị bẻ gấy trong cùng một khoảng thời gian. Bọn họ lại bước tiếp thêm mười mấy mét nữa, thấy những bụi cây dày đặc dần trở nên thưa thớt. Phía trước xuất hiện một con đường đất ngoằn ngoèo dẫn xuống dưới bị cây cối bao phủ, càng tiến về phía trước thì lối đi càng khó khăn.
Không lâu sau, xung quanh xuất hiện một khu toàn những cây tùng cao lớn mọc san sát nhau, che khuất gốc cây nhân duyên khổng lồ ở phía tay trái bọn họ. Tống Dư Ngộ đột nhiên dừng lại, sợi dây thừng đang trói anh Tôn căng ra khiến anh ta lảo đảo ra sau vì không kịp phản ứng. Chân anh ta đạp phải một ụ đất lầy lội, thế là lập tức ngã trượt xuống dưới.
Anh ta nặng khoảng 70 ký, nếu lỡ ngã xuống thì chắc chắn sẽ kéo cả người còn lại xuống cùng. Nhưng khác với dự đoán của anh ta, cho dù anh ta đã ngã dập mông xuống hố đất lầy lội thì người giữ đầu dây thừng kia vẫn có thể đứng vững vàng.
Đáy mắt anh Tôn tối sâm đi, anh ta vội than ôi một tiếng rồi định giả vờ mình bị ngã rất đau. Nhưng bỗng nhiên có một bóng đen phủ xuống người anh ta, tiếp đó anh ta bị một chiếc giày thể thao dính bùn đất đạp lên vai. Tống Dư Ngộ đứng nhìn anh Tôn từ trên cao, cười nhạt bảo: “Từ nấy đến giờ chúng ta đã xuống dốc được khoảng 30 mét. Anh định đưa tôi lên đạo quán hay muốn dẫn tôi xuống núi vậy?”
Đối với những người không giỏi cảm nhận phương hướng, quãng đường gập ghềnh này có thể đánh lừa họ và khiến họ mông lung không rõ mình đang đi lên trên hay xuống dưới, đã đi được bao nhiêu mét.
Mồ hôi lạnh chảy xuống bên mái anh Tôn, nhưng tâm lý anh ta rất vững, anh ta cố kiêm chế sự kinh hoàng trong lòng và nhếch miệng nói: “Tôi đang dẫn anh đi bằng đường phụ ở sau đạo quán. Sao tôi biết được chúng ta đã đi xuống bao nhiêu mét rồi cơ chứ?”
Tống Dư Ngộ dồn thêm sức vào chân khiến anh Tôn tưởng như có một ngọn núi lớn đang đè lên mình. Chỉ cân anh dùng sức thêm một chút nữa thôi thì anh ta sẽ hoàn toàn chìm trong bùn đất. Hơi thở anh Tôn trở nên nặng nề, anh ta vội vàng nói: “Chỉ cân đi thêm một đoạn đường ngắn nữa thì sẽ tới nơi. Nếu cậu nghi ngờ tôi thì hay là chúng ta quay lại đường cũ?”
Giọng nói anh ta run rẩy, chỉ nói một câu không quá dài mà phải ngắt nghỉ rất nhiều lần.
Tống Dư Ngộ nở nụ cười âm u, nói một câu sâu xa: “Tôi rất ghét người khác lừa dối mình. Nếu tôi đá anh từ đây xuống thì anh nghĩ liệu mình sẽ chết chứ? Hay chỉ gãy tay, gấy chân?”
Anh lầu bầu mấy chữ trong họng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến anh Tôn bất giác cúi đầu nhìn xuống những bụi cây lởm chởm bên dưới. Ngọn núi này rất dốc, nếu anh ta ngã xuống dưới thật thì sợ rằng sẽ không tìm được chỗ bám vào, chỉ có thể lăn long lóc cả đường xuống.
Rõ ràng đang là mùa hè nhưng sau lưng anh Tôn lại thấm ướt một mảng mồ hôi lạnh nhầy nhụa. Trong lòng anh ta có một dự cảm mạnh mẽ rằng anh dám đá anh ta xuống dưới thật.
Sức nặng trên vai ngày càng lớn, nhiệt độ xung quanh cũng dần trở nên lạnh lẽo. Anh Tôn hét lớn một tiếng rồi thuận thế lăn xuống dưới, nhưng bàn chân đang đạp lên vai anh ta không bị mất thăng bằng như anh ta đã tưởng, thậm chí còn có thể ung dung thu chân lại.
Tống Dư Ngộ khoanh tay trước ngực. Bên cạnh anh, sợi dây trói anh Tôn đang căng ra thành một đường thẳng, mà đầu dây bên kia thì được buộc vào một gốc cây bên cạnh Trương Vân Yến. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống anh Tôn đang lăn lộn giữa bụi cây, gắn giọng, “Muốn chết à?”
Gương mặt anh Tôn bị bụi cây lạnh lếo làm ướt nhẹp, cái lạnh xung quanh ập tới khiến anh ta không thở nổi.
Anh ta rất hiểu rõ nơi này, mặc dù xung quanh toàn là những con dốc nhưng thật ra ẩn dưới những lùm cây vẫn có vài hốc đất hõm vô để mọi người đặt chân. Lúc nấy anh ta định dẫn Tống Dư Ngộ đi xuống để cả hai cùng bị ngã. Khi ấy Tống Dư Ngộ đang đạp lên người anh ta, nếu anh ta lăn xuống thì hiển nhiên anh sẽ bị mất thăng bằng và ngã xuống, nhưng thực tế lại khác xa so với tưởng tượng của anh ta.
Anh Tôn giãy dụa muốn bò dậy khỏi lùm cây, nhưng vì hai tay đang bị trói nên anh ta không dùng sức được. Vất vả lắm thì chân anh ta mới lấy đà được, nhưng anh ta mới định xoay người ngồi dậy thì đột nhiên có một bàn tay bâầm tím dính đầy bùn đất thò ra từ bụi cây bên cạnh. Trương Triết Huy bất mãn quơ quơ lon Coca lạnh trong tay, nói với chàng đạo sĩ: “Tôi bảo là tôi muốn uống Coca bỏ đá. Anh tự xem đi, lon Coca này có đá không?” Chàng đạo sĩ giật giật mắt, cố gắng kiêm chế nỗi uất hận trong lòng, gương mặt nhăn nhó, “Xin lỗi, đây là lon Coca phù hợp với yêu cầu của cậu nhất mà tôi có thể tìm được rồi.”
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Thời Kim Lam ngồi bên cạnh cũng bắt đầu soi moi chiếc ly sứ trắng đựng nước đường, “Sao tôi cứ cảm thấy nước bị bỏ thêm cái gì ấy, nhìn nước cứ hơi vàng vàng!"
Trong ống tay áo, chàng đạo sĩ đang siết chặt nắm tay, gắn giọng đáp: “Chắc chắn không có! Tôi chỉ bỏ thêm đường theo đúng yêu cầu của cô thôi.” “Anh khinh tôi chưa uống nước đường bao giờ à? Có phải đạo quán các anh không bảo đảm an toàn vệ sinh không thế? Đường quá hạn sử dụng à?” Thời Kim Lam soi mói.
Trán chàng đạo sĩ nổi đầy gân xanh, anh ta không ngừng niệm thanh tâm chú trong lòng. Sau đó anh ta đang định trả lời thì đột nhiên có một cơn gió bất ngờ thổi qua khiến ánh đèn xung quanh tắt ngúm, ngay cả hai ngọn nến cũng suýt nữa tắt lửa. Cánh cửa đột ngột đóng sập lại khiến đốm lửa lắc lư.
Bầu không khí lạnh lẽo, u ám bao trùm toàn bộ căn phòng, rõ ràng đang là ban ngày nhưng ánh sáng bên ngoài lại chẳng thề hắt vào trong. Bức tượng đạo sĩ làm bằng đá lạnh lùng nhìn hai kẻ vô lễ vừa bước vào, gương mặt cứng đờ nhưng đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía. Ngay từ lúc mới nhìn thấy bức tượng đạo sĩ đá, Thời Kim Lam đã mơ hồ cảm thấy khó chịu, vì vậy cô đã đoán trước được sẽ có biến cố xảy ra như bây giờ. Cô giả vờ hét lên một tiếng rồi hất văng ly nước đường trong tay, trùng hợp hắt trúng eo của chàng đạo sĩ. Lớp áo đạo bào màu xanh đậm bị ướt một mảng lớn, nước đường nhớp nháp chảy dọc xuống nhanh chóng tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Mới đầu Trương Triết Huy còn hơi hoảng loạn, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Thời Kim Lam thì bình tĩnh hơn hẳn. Anh ấy đập bàn đứng dậy che chắn Thời Kim Lam ở sau lưng như muốn bảo vệ cô, hung hăng nói: “Đạo quán rách nát của các anh đang làm trò gì đấy?”
Thấy hai vị du khách khốn nạn bị dọa sợ run lẩy bẩy, chàng đạo sĩ thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Anh ta mỉm cười u ám, nào còn dáng vẻ dịu dàng giả tạo trước đó, “Đương nhiên là xem số mệnh cho hai vị rồi!"
Anh ta nhấn mạnh ba từ “xem số mệnh”, đến kẻ ngu cũng có thể nhận ra ác ý trong lời anh ta nói. Thời Kim Lam kéo vạt áo Trương Triết Huy, giọng nói run rẩy: “Chúng ta mau đi thôi!”
Thật ra cô định dụ cái tên “sư thây đắc đạo” kia ra, nhưng xét thấy đối phương cẩn thận, mãi mà chưa xuất hiện, xem chừng tiếp theo ông ta cũng sẽ không ló dạng đâu. Nếu muốn dụ ông ta xuất hiện thì sợ rằng cô phải nhử mồi lớn hơn.
Trương Triết Huy vội vàng gật đầu, kéo Thời Kim Lam chạy về phía cửa. Chàng đạo sĩ không định tiến lên ngăn cản, anh ta để hai người chạy tới cửa rồi mới mỉa mai nói: “Không cân uổng phí sức lực. Trận pháp đã hoàn thành rồi, cho dù hai người có sức trời thì cũng không thoát khỏi nơi này được đâu.”
Thời Kim Lam thử kéo cửa ra, quả đúng như lời chàng đạo sĩ, có một sức mạnh vô hình đã cố định cánh cửa lại khiến cô chẳng thể di chuyển cánh cửa gỗ cho dù cô có dùng sức thế nào. Trong lòng cô thâm nhủ hai chữ “trận pháp”, sau đó cố trốn sau lưng Trương Triết Huy bật khóc nức nở: “Trận pháp gì chứ! Anh đừng giả thần giả quy!”
Chàng đạo sĩ vô cùng hài lòng vê phản ứng sợ hãi run rẩy của hai người lúc này. Anh ta bật cười ha hả, sau đó bắt đầu nhẩm niệm gì đó không ngừng.
Giọng anh ta không nhỏ, đủ để truyền vào tai hai người đối diện. Mặc dù nội dung mà anh ta nhẩm niệm chẳng khác gì bà lão trong thị trấn và anh Tôn, nhưng khi được thốt ra từ miệng anh ta, giai điệu kỳ lạ này lại càng thêm phần tà đạo.
Trương Triết Huy chỉ mới kịp nghe một câu thì đã cảm thấy tâm mắt trở nên mông lưng. Anh ấy lắc đầu thật mạnh như muốn giũ cảm giác khó chịu ra khỏi đầu, nhưng sau đó anh ấy lại phát hiện mình chẳng thể nhìn rõ mặt chàng đạo sĩ, tưởng như có một sức mạnh vô hình đang đè nặng mí mắt. Anh ấy không tự chủ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, hai mắt díu trông như bị lác. Thời Kim Lam vừa thấy chàng đạo sĩ mấp máy môi là hiểu ngay anh ta không định khống chế cô và Trương Triết Huy bằng thủ đoạn bình thường. Cô khởi động cổ chân, đang định xông lên cắt ngang dòng thần chú kỳ quái nọ thì đột nhiên nhìn thấy trạng thái hiện tại của Trương Triết Huy. Cô bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, thay đổi kế hoạch. Cô cụp mắt xuống, đến khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã giống hệt Trương Triết Huy, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm phía trước.
*xx**% 52 *xx**%