c53
c53c53
CHƯƠNG 53: Chuyến teambuilding của lớp
(26)
“Aaaaa af Tiếng la hét thảm thiết của anh Tôn xuyên qua khắp rừng cây.
Anh ta thở hổn hển, hai chân cố gắng thoát khỏi hố đất ẩm ướt, lầy lội dưới người. Nhưng có một bàn tay đang túm chặt vạt áo anh ta, những ngón tay bâầm tím co lại tỏa ra mùi hôi thối.
Ba con ma im lặng liếc nhìn nhau với gương mặt ngạc nhiên. Bọn họ rướn cổ nhìn xuống dưới, muốn biết vì sao anh Tôn đột ngột kêu la thảm thiết cho dù khi nấy bị ngã cũng chẳng ừ hử gì.
Bụi cây cao khoảng một mét, vừa vặn che khuất bàn tay đang thò ra từ bên dưới. Nếu chỉ nhìn từ trên xuống thì sẽ rất khó phát hiện lúc này anh Tôn đang phải đối mặt với thứ gì.
Tống Dư Ngộ cũng nhíu mày khó hiểu, anh đang định nới lỏng sợi dây thừng buộc trên thân cây thì bỗng nhiên tiếng cầu cứu đứt quãng của anh Tôn truyên lên, “Cứu mạng! Cứu mạng! Mau cứu tôi! Cứu tôi với!”
Âm thanh của anh ta càng ngày càng lớn, ban đầu chỉ là tiếng rên khe khẽ, nhưng bây giờ có khi phải truyền tới tận đạo quán.
Tống Dư Ngộ thấy anh ta giãy dụa kịch liệt như con cá chết ở dưới lùm cây thì mới rủ lòng thương túm sợi dây thừng kéo anh ta lên. Nhưng sau đó anh lại phát hiện mình không kéo được.
Gương mặt anh thoáng qua vẻ ngạc nhiên, anh dồn thêm sức vào hai tay để kéo sợi dây thừng nhưng sợi dây vẫn không di chuyển. Lúc này Trương Vân Yến cũng không dám chắc bên dưới có thứ gì, cô ấy cũng đưa tay kéo dây thừng khiến sợi dây căng ra. Đáng lẽ ra sức lực của hai người đã vượt qua cân nặng của anh Tôn từ lâu, nhưng chẳng biết vì sao bọn họ vẫn không kéo anh ta lên được chút nào.
Hệt như có thứ gì đó đã cố định anh ta lại một chỗ, khiến cho người khác dù kéo mạnh cỡ nào thì cũng không thể kéo anh ta ra khỏi vị trí ấy.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa thấy thế thì vội vàng tiến tới giúp đỡ, nhưng ngay khi anh ta chạm vào sợi dây thừng, bàn tay anh ta đã xuyên qua sợi dây một cách kỳ dị.
Anh ta sửng sốt, vì không tin vào mắt mình nên lại nắm lấy sợi dây một lân nữa, nhưng kết quả lần này vẫn y vậy.
Cô gái trẻ tuổi và chàng trai đội mũ lưỡi trai cũng nhìn thấy cảnh này. Ban đầu hai người cũng định đi tới hỗ trợ, nhưng giờ đây cả hai đứng sững tại chỗ và nhìn chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa bằng ánh mắt khó tin. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa ngẩn người muốn thử nắm lấy sợi dây một lần nữa, nhưng bàn tay anh ta lại tiếp tục đi xuyên qua sợi dây. Anh ta nhìn chằm chằm đôi bàn tay mình, vô thức thốt ra thành tiếng, “Sao lại như vậy? Tay của tôi... Sao tay của tôi lại như vậy...
Đúng lúc này, anh Tôn ở bên dưới đột nhiên rên lên thảm thiết. Cổ anh ta đã bị một bàn tay đen nhẻm ẩn hiện dưới lùm cây siết chặt, hàng móng tay sắc nhọn ghim vào lớp da anh ta và để lại những vết hình trăng khuyết rỉ máu, nỗi đau do bị xé rách da thịt xộc tới.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa nhìn chằm chằm bàn tay nọ, hay nói đúng hơn thì là nhìn vào sợi dây tai nghe đang quấn quanh bàn tay ấy. Lúc này, dây tai nghe màu tím đậm dính đầy bùn đất, nhờ có màu sắc nổi bật nên anh ta có thể nhìn thấy nó rất rõ ràng. Anh ta vô thức đưa tay cầm lấy dây tai nghe vắt trên vai nhưng chỉ cầm được khoảng không. Sau đó anh ta nhìn sang bàn tay đang bóp cổ anh Tôn, thử giơ tay cầm lấy một lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Tưởng như có một tia sét đánh ngang trong đầu khiến anh ta choáng váng, một dòng ký ức vốn đã ngủ say trong góc bỗng nhiên trỗi dậy.
Đó là một ngày nắng ngập gió thu.
- Hồi tưởng -
“Bọn mình không thuê hướng dẫn viên du lịch thật đấy à?” Phạm Dương đè vành mũ lưỡi trai màu đen xuống, đặt chiếc va li màu xám bên chân rồi đưa tay quạt gió. Tuy hiện tại đang là mùa thu, không khí trong núi cũng khá mát mẻ, nhưng mọi người vẫn thấy rất mệt sau khi leo lên bậc thang đá dài đằng đãng. Anh ta cởi áo khoác ra cột vào hông, mặt sau áo thun đen đã bị mồ hôi thấm ướt.
Lý Tiếu Dần giơ một chiếc quạt nhỏ đối diện mặt. Nghe Phạm Dương nói, anh ta vừa gãi mái tóc màu nâu trà sữa mới nhuộm hai ngày trước, vừa cười hì hì bảo: “Chỉ có mỗi ngọn núi này thôi mà? Cần gì hướng dẫn viên du lịch? Hơn nữa bọn mình đến đây là vì thân Núi, nếu thuê hướng dẫn viên du lịch thì khéo họ lại không cho bọn mình lên núi đấy. Nhỉ, chị Lệ?”
Tô Ngữ Lệ đang ngồi trên bậc thang giơ camera chụp ảnh một bông hoa cúc mùa thu trong lùm cây. Khi nghe Lý Tiếu Dần gọi, cô ta gật đầu tán đồng, “Đúng vậy. Tối qua bọn mình chỉ ra ngoài đi dạo thôi mà đã bị người dân thị trấn mắng một trận rồi, cứ bảo cái gì mà đắc tội thần Núi, dáng vẻ thì giấu giấu diếm diếm. Nếu họ biết bọn mình đến đây để tìm thần Núi thì có khi sẽ khiêng bọn mình xuống núi mất.” Phạm Dương thấy hai người cùng chung suy nghĩ thì rất bất đắc dĩ, đành nói: “Nhưng mình nói trước rồi đấy, 5 giờ phải xuống núi, buổi tối ở trên núi không an toàn.”
Tô Ngữ Lệ đang định gật đầu thì đột nhiên tay cầm camera khựng lại, đôi con người nhìn chằm chằm vào lùm cây. Đến khi thấy rõ có thứ gì trong bụi cây, cô ta hoảng sợ hét lên rồi ngã bệt xuống bậc thang.
Hai người bên cạnh bị cô ta dọa sợ. Lý Tiếu Dần vội hỏi: “Chị Lệ Lệ, chị sao thế?”
Tô Ngữ Lệ buông thống chiếc camera nặng trĩu treo trên cổ, giơ tay bịt kín miệng, đầu ngón tay run rẩy, “Hình... Hình như chỗ đó có một đoạn ngón tay của con người...
Nói rồi cô ta bám vào ống quân Phạm Dương để bò dậy, nhanh chóng trốn ra sau lưng anh ta và quay mặt chỉ tay vào bụi cây phía trước, “Ở đó đó! Chỗ đó!” Cô ta hét hai câu làm Lý Tiếu Dần lạnh sống lưng. Anh ta và Phạm Dương liếc nhìn nhau, sau đó dồn hết can đảm đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của Tô Ngữ Lệ, nhưng bọn họ quan sát cả buổi mà vẫn chẳng thấy ngón tay cô ta nói đâu.
Lý Tiếu Dần bực dọc sờ cổ, ngón tay chạm phải sợi dây tai nghe màu tím đậm. Trùng hợp là bây giờ anh ta không có tâm trạng nghe nhạc nên tháo tai nghe khỏi tai luôn, quấn sợi dây quanh ngón tay, “Để em qua đó xem thử, chắc chị nhìn lâm thôi.”
Anh ta tìm một cành cây khô dài khoảng một mét ở gân cầu thang, quét nó qua bụi cây để dọn đường rồi cẩn thận bước tới. Tô Ngữ Lệ ló đầu ra từ sau lưng Phạm Dương, do dự bảo: “Hay là bọn mình quay về đi. Có khi... Có khi ở đây là luật cấm gì đó thật đấy.”
Cô ta tự nhận bản thân rất to gan, hơn nữa còn từng trải nghiệm khá nhiều sự kiện kinh dị. Nhưng không biết vì sao lần này cô ta cứ cảm thấy vô cùng bất an, cảm giác khó tả ấy cứ đè nặng trong lồng ngực khiến cô ta chẳng tài nào thở được.
Lý Tiếu Dần xua tay, “Không phải là chị bảo chị nhìn thấy ngón tay hả? Lỡ ở đây từng xảy ra chuyện gì thật thì chúng ta cũng có thể báo án kịp thời. Hơn nữa chỉ là xác nhận thử thôi, không có sự cố được đâu.”
Anh ta cẩn thận cầm cành cây khô dạt lùm cây sang một bên và tìm kiếm, nhìn thấy một mảnh móng tay dính máu ở dưới bụi cây bồ công anh.
Anh ta bất giác lùi lại một bước, sau đó mới nhận ra đó chỉ là một mảnh móng tay. Anh ta đang định dạt hết những bụi cây ngả vào cây bồ công anh ra thì đột nhiên có một giọng nói nghi hoặc vang lên từ phía bậc thang đá, “Mấy người đang làm gì đấy?”
Cách đó mười mấy bậc thang là anh Tôn đeo bao tay ni lông, vác cái cuốc trên vai và mang ủng làm ruộng màu đen. Không biết anh ta mới làm gì mà cả người dơ dáy dính đầy bùn đất.
Tiếng nói đột ngột của anh ta đã dọa sợ ba người khiến họ lập tức quay đầu. Khi thấy chỉ là cư dân trong thị trấn thì bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tiếu Dân đang định bảo Tô Ngữ Lệ nhìn thấy một đoạn ngón tay trong lùm cây thì Phạm Dương đã giành nói trước: “Chúng tôi đang tìm tai nghe bluetooth. Lúc nấy chụp ảnh, chúng ta vô tình làm rớt, nhưng mà không biết rơi ở chỗ nào rồi.”
Tô Ngữ Lệ vội gật đầu hùa theo, âm thâm quan sát anh Tôn mặc đồ làm nông.
Anh Tôn đáp một tiếng, nhiệt tình nói: “Mọi người là du khách hả? Để tôi tìm giúp cho, dù sao người tôi cũng dơ sẵn nên không sợ dơ thêm” Anh ta bước xuống bậc thang, cái cuốc trên vai rung lên theo bước chân anh ta. Rõ ràng là bộ dạng anh ta bình dị đến vậy nhưng lại khiến Tô Ngữ Lệ nổi hết da gà. Cô ta không biết là do mắt nhìn người của mình có vấn đề, hay là do nỗi sợ vì nhìn thấy ngón tay người trước đó. Sắc mặt Phạm Dương vẫn bình tĩnh: “Không cần đâu, nếu làm phiền anh thì ngại lắm mà? Mất một chiếc tai nghe cũng chẳng sao, nhưng do bạn tôi cứ đòi tìm. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng tôi đang định xuống núi.”
Động tác đi xuống cầu thang của anh Tôn khựng lại, anh ta bất đắc dĩ nói: “Vậy thôi. Đúng lúc tôi cũng đang xuống núi, có thể dẫn đường cho mọi người."
Từ nãy đến giờ anh ta cứ nói mà chẳng thèm quan tâm ý kiến của ba người. Trong khi rõ ràng bậc thang là một đường thẳng, vốn đâu cần người chỉ đường. Phạm Dương cảnh giác hơn, nhưng anh ta biết nếu bây giờ mình từ chối thì sẽ có chuyện không lường trước được xảy ra, vì vậy chỉ đành gật đầu đồng ý.
Tô Ngữ Lệ ôm cánh tay Phạm Dương, cô ta dùng sức lớn đến nổi móng tay như muốn ghim vào da anh ta tới nơi. Dù vậy sắc mặt anh ta vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn thân thiết ôm lấy cô ta như một cặp người yêu, sau đó nhân cơ hội thì thâm vào tai cô ta: “Anh ta trông rất kỳ lạ, đừng để lộ chuyện.”
Lý Tiếu Dần không phải người nhanh nhạy nhưng chẳng ngu. Anh ta ném cành cây khô trong tay xuống rồi lẩm bẩm: “Em tìm đồ giúp anh mà anh còn chê em nhiều chuyện đấy à?”
Nếu có án mạng thật thì biết đâu lại liên quan tới người dân trong thị trấn, vì vậy đương nhiên bọn họ phải cảnh giác. Thấy ba người đã sẵn sàng xuống núi, anh Tôn đứng trên bậc thang nói: “Người tôi lấm lem bùn đất, nếu có gió thổi qua thì sẽ hôi lắm, không đi trước mọi người được đâu.”
Sau đó anh ta còn ra vẻ nhăn nhó kéo cổ áo, vô tình để lộ vệt máu đỏ sẫm bên trong, khiến ba người vốn đã cảnh giác với anh ta tê rân da đầu.
Hiển nhiên anh Tôn cũng nhận ra hành động vô tình của bản thân, thế nên đang kéo cổ áo thì anh ta bỗng khựng lại. Ba người nhìn thấy sắc mặt thân thiện của anh ta biến mất.
Anh ta dựng thẳng cái cuốc trên vai với sắc mặt tối sâm. Động tác này cũng đồng thời để lộ vết máu lẫn trong bùn dính trên lưỡi cuốc.
Chẳng biết từ lúc nào, ánh mặt trời ở phía bìa rừng đã trốn khuất sau màn mây. Sức nóng thiêu đốt ba người nay chẳng còn nữa, mà thay vào đó là cơn gió rét căm thổi lớp áo dính sát vào tấm lưng đẫm mồ hôi của bọn họ, vừa ngột ngạt vừa khó chịu.
Một người đứng trên bậc thang, ba người đứng dưới bậc thang, thời gian dần trôi nhưng bốn người vẫn cứ im lặng nhìn nhau như vậy. Lý Tiếu Dần phát hiện tiếng soàn soạt phát ra từ bụi cây bên cạnh. Anh ta mới nghiêng đầu nhìn sang thì cái cuốc từ trên cao đã bổ xuống.
Lý Tiếu Dần đã né sang một bên theo bản năng nên lưỡi cuốc chỉ bổ trúng vai anh ta. Anh ta kêu lên, cơn đau mãnh liệt xộc tới khiến anh ta không khỏi hít vào. Nhưng người cầm cuốc không định tha cho anh ta, khi thấy đòn vừa rồi không giết chết anh ta được thì đã tiếp tục giơ cao cuốc và bổ mạnh xuống...
“Chạy maul” Phạm Dương hét lớn rồi đẩy Tô Ngữ Lệ vào bụi cây bên phải câu thang đá, còn anh ta thì đá vào người đàn ông đang cố gắng tấn công Lý Tiếu Dần. Lý Tiếu Dân ôm lấy bả vai đẫm máu tươi, được Phạm Dương kéo chạy vào rừng cây. Anh Tôn nhổ một bãi nước miếng rồi nhanh chóng lao xuống bậc thang, bổ một cuốc xuống trán Lý Tiếu Dần.
Trong cuộc bỏ trốn hỗn loạn, tiếng hộp sọ nứt vỡ nhỏ đến lạ kỳ. Dòng máu tươi trào ra nhuộm đỏ mái tóc màu nâu trà sữa bắt mắt của Lý Tiếu Dần. Anh ta chỉ kịp cảm thấy đầu nhói đau thì tâm mắt đã trở nên đen kịt.
Tiếng bước chân tháo chạy xào xạc lướt qua cỏ cây. Có người ngã xuống đất, cũng có người lăn xuống sườn đồi chênh vênh...
Đương khi nỗi đau thấm vào tận xương tủy, Lý Tiếu Dần vẫn cảm giác được cơ thể mình bị một đống đất bao phủ. Cảm giác ướt át, hôi tanh và nặng tu đè xuống khiến anh ta đau ê ẩm.
Trong cơn thảng thốt, anh ta đã nghe thấy những tiếng khóc nức nở vang vọng khắp núi đồi, lẫn trong đó là một câu nói...
“Lần này chôn nhiều người như vậy, chắc là sẽ trấn áp được bọn quái vật kia một khoảng thời gian.”
- Kết thúc hồi tưởng —
Lý Tiếu Dần đau khổ ôm đầu, quỳ xuống bên sợi dây thừng căng cứng. Hai mắt anh ta đỏ ngầu, mấy lần há to miệng như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua tán cây rọi xuống, sức nóng cháy bỏng lan ra khắp người anh ta. Lý Tiếu Dần vô thức nghĩ đến việc trốn vào chỗ râm mát, nhưng hai chân anh ta lại chẳng thể động đậy cứ như đã cắm rễ ở nơi đây.
Đúng lúc này, có một bàn tay ấm áp thò tới và kéo anh ta vào dưới tán cây. Lý Tiếu Dân ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy nửa gương mặt căng thẳng của Tống Dư Ngộ. Lúc này anh ta mới phát hiện cơ thể đối phương có nhiệt độ, trong khi cả người mình thì lạnh như một tảng băng.
Anh ta mới ngập ngừng định nói gì đó thì Tống Dư Ngộ đã buông cổ tay anh ta ra, sau đó lùi lại ba mét và xoay lưng lại, bảo: “Làm ma mà không biết tự giác à? Ban ngày ban mặt bớt ra ngoài dọa người khác đi! Nếu cứ đứng đó cho tới khi bị nắng thiêu chết thì đừng tìm tôi hỏi tội.”
Chú cá nào đó siết chặt bàn tay vừa cầm tay Lý Tiếu Dần, cái lạnh âm u vẫn còn quanh quẩn trong lòng bàn tay khiến anh uất hận thâm mắng trò chơi rác rưởi lần thứ một trăm.
Gần đó, Trương Vân Yến quan sát sắc mặt xanh xao của Phạm Dương và Tô Ngữ Lệ, “Nhớ ra chưa?” Trước đó các cô đã nhìn thấy ba con ma vô cùng hoảng sợ khi gặp ma trên xe buýt nên nhận ra bọn họ không biết mình là ma, thậm chí còn dám lang thang trong núi vào ban ngày, may mà hôm nay không nắng to nên bọn họ không bị thiêu chết.
Tô Ngữ Lệ yếu ớt gật đầu, giọng nói run lên: “Bọn họ... Bọn họ đã giết chúng tôi rồi chôn chúng tôi xuống đất. Lại còn bảo... Bảo đây là lòng ưu ái mà thân Núi dành cho chúng tôi...
“Ngọn núi này... Ngọn núi này chôn xác rất nhiều người, tất cả đều đang khóc than... NỈ non không ngừng! Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của bọn họ! Tôi nghe thấy hết!” Ngay khi cô ta dứt lời, tiếng thông báo của hệ thống lại vang bên tai Trương Vân Yến và Tống Dư Noộ.
[Chúc mừng người chơi phát hiện bí ẩn về núi Ngọc Tùng - “Những lữ khách bị sát hại ] Khác với Lý Tiếu Dần đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận sự thật và Tô Ngữ Lệ đang hoảng loạn lặp lại những câu nói đáng sợ, phản ứng của Phạm Dương bình tĩnh hơn nhiều. Anh ta nhìn chằm chằm anh Tôn đã không thể tiếp tục cầu cứu vì bị bóp chặt cổ, đáy mắt ngập tràn những cảm xúc mà người bình thường chẳng hiểu được. Khi Tống Dư Ngộ quay đầu lại, anh trùng hợp bắt gặp một “người” mặc áo thun màu đen rách nát bò lên từ mặt đất. Gương mặt của “người” này đã thối rữa nên không thể nhận ra đó là ai, nhưng vẫn có thể thấy rõ chiếc mũ lưỡi trai màu đen xiêu vẹo trên đầu “người” này.
Vì bị móng tay đen sì ghim vào khí quản nên anh Tôn hít thở rất khó khăn, gương mặt đỏ bừng lên. Khi nhìn thấy “người” vừa xuất hiện, đáy mắt anh ta ánh lên vẻ hoảng sợ, hai chân liên tục giấy dụa mãnh liệt. Nhưng do bị dây thừng trói hai tay nên anh ta chẳng thể di chuyển được, chỉ đành trơ mắt nhìn gương mặt thối rữa tới gân mình và dùng sức nhấc đầu anh ta lên để ném vào một khối đá nhô lên.
Âm! Âm! Âm!
Tiếng hộp sọ va đập vào tảng đá vang vọng khắp rừng cây, giờ đây đầu anh Tôn toàn là máu, hai mắt trợn trừng như quả trứng gà. Đúng lúc gần đó có một cành cây sắc nhọn, khi đầu anh ta bị đập vào cục đá một lần nữa thì cành cây này đã lạnh lùng vô tình đâm thủng mắt anh ta.
Dường như có ai đó đang trốn sau cành cây, âm thâm bật cười khúc khích cười nhạo và giữ chặt cành cây lại. Để rồi khi cái đầu anh ta được nhấc bổng lên, nhãn cầu của anh ta đã đứt lìa khỏi hốc mắt do bị mắc kẹt ở chỗ cành cây.
'Aaaa... Tiếng hét thê lương vang từ dưới chân núi lên khiến chàng đạo sĩ vô thức nhìn vào nơi phát ra âm thanh, nhưng sau cùng anh ta lại chỉ nhìn thấy bức tường trắng tinh sạch sẽ của đạo quán.
Bỗng nhiên anh ta nghĩ tới điều gì đó, thế là nhấch miệng bật cười khinh khỉnh và dời mắt nhìn sang Trương Triết Huy đã bị ngâm cả người trong lu nước lạnh lẽo.
Nếu không vì không đủ thời gian thì anh ta đã mổ bụng cái tên khốn kiếp này ra như đang mổ heo rồi, sau đó anh ta sẽ mang từng miếng thịt đã bị băm vằm ra cho bọn quái vật trong núi ăn.
Nghĩ đến đây, chàng đạo sĩ nhíu mày nhìn về phía cửa. Sao thằng nhãi họ Tôn kia còn chưa đến nhỉ?
Thôi bỏ đi, có vẻ anh ta là nguồn cơn gây ra tiếng hét dưới chân núi nên chưa thể lên đây ngay được. Chàng đạo sĩ tiếp tục bưng cái khay đựng đồ đi. Ánh nắng từ cao rọi xuống chiếc mũ phượng lóng lánh, để viên minh châu Đông Hải phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo và hắt lên váy cưới màu đỏ tươi. Trên tà váy cưới, những sợi chỉ vàng, chỉ bạc đan xen tạo thành hoa văn phức tạp, cổ xưa.
Thời Kim Lam đang cứng đờ đứng ở phía trước thấy thế thì suýt nữa đã không giả vờ lác mắt được nữa.
Bởi chiếc mũ phượng trước mặt cô giống y hệt chiếc mũ mà ma nữ mặc váy cưới đang đội, thậm chí những hoa văn thêu trên tà váy cũng tương tự.
Nhưng con ma nữ nào đó đang trốn trong chiếc vòng hông ngọc chỉ ngáp một cái, nhân tiện đạp lên hồn ma đang run bân bật mà mình mới trộm từ túi Thời Kim Lam đến bên cạnh là Phương Nhu Gia một cái, cảnh cáo cô ta đừng lên tiếng. x+* B93 +xx*