C54
C54C54
CHƯƠNG 54: Chuyến teambuilding của lớp
(27)
Tư Văn nhảy từ trên tường xuống. Chỗ anh ấy đang đứng là ngã rế của tứ hợp viện nên chỉ cân mọi người không cố ý quan sát thì sẽ không phát hiện anh ấy được.
Anh ấy trốn ra sau bồn hoa, sau đó khẽ nói với Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ đang thắc mắc nhìn mình: “Đúng như bọn mình nghe nói, cả sân toàn là là máu thịt nát be bét, trên tường có vệt máu, dưới sân còn có dấu vết kéo lê. Trông có vẻ khá giống dấu vết của lũ quái vật mà chúng ta đã gặp ngày hôm qua.”
Tình hình bên trong vô cùng kinh tởm, đến mức anh ấy chỉ nhìn thoáng qua mà đã thấy dạ dày sôi sục. May mà anh ấy đã bịt mũi nên mới không ngửi thấy mùi màu tươi nồng nặc tỏa ra từ bên trong, nhờ đó nên nhịn được cơn buồn nôn.
Anh ấy quan sát tình hình bên trong, sau khi xác định không bỏ sót điều gì thì vội vàng rời đi.
Tư Văn sợ dọa hai người nên không dám miêu tả quá kỹ, sau đó còn bổ sung: “Trong đó đẫm máu lắm, hầu như không có chỗ đặt chân luôn. Mình không chắc là đêm qua có ai đi lại trong đó hay không.'
Cá nhân anh ấy cảm thấy lũ quái vật bao vây homestay đêm qua có liên quan tới nguyên do gây ra tình cảnh hiện giờ ở tứ hợp viện, vì vậy đã tự suy đoán được một số khả năng khá hợp lý.
Có người đã thả đám người ông Trương Ba bị nhốt dưới tầng hâm ra và để bọn họ làm thức ăn duy trì sự sống cho lũ quái vật. Sau đó người này đưa bọn quái vật đó đến homestay để giở trò cũ, nhưng lại không ngờ sẽ bị Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đang trò chuyện lúc nửa đêm trùng hợp phát hiện bọn quái vật đột kích nên kịp thời châm lửa, phá hỏng kế hoạch đánh lén của lũ quái vật.
Anh ấy nói ra suy đoán của mình, Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ đều tán đồng.
Quả thật là đêm qua bọn quái vật tập kích rất đột ngột. Lúc này Vưu Tri Vi bỗng nhớ tới vị đạo sĩ mà ông Tôn đã nhắc tới.
Tanh tách!
Bỗng nhiên có tiếng pháo nổ truyền tới từ con phố phía trước khiến Đan Hiểu Vũ hoảng sợ ló đầu ra từ sau bồn hoa. Anh ấy phát hiện có một hộ gia đình cách đó không xa đang đốt pháo. Trước cửa nhà họ có treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ trông khá khác những gia đình còn lại, bởi bốn mặt đèn đều được dán chữ “HỶ' và đính hai đoạn tua rua rất dài rũ xuống. Anh ấy nhớ vừa rồi khi mình đến đây thì đã nghe thấy có người gọi ông già đang đốt pháo là ông Ngô, thâm đoán có lẽ đây là hộ gia đình định tổ chức đám cưới ma.
Sau khi đốt pháo xong, dàn nhạc công bắt đầu khua chiêng gõ trống. Chẳng mấy chốc tiếng nhạc đã vang khắp các ngõ ngách, khu phố được giăng đèn kết hoa rũ bỏ bầu không khí chết chóc và thay vào đó bằng niêm vui lạ kỳ, tất cả mọi người đều ăn ý làm lơ mùi máu tươi thoang thoảng như không.
Đan Hiểu Vũ không nhịn được mỉa mai, “Chuyện xảy ra trong tứ hợp viện đã truyền đi khắp nơi rồi, vậy mà bọn họ còn làm như không có chuyện gì, tiếp tục thổi sáo, gõ trống, tổ chức hôn lễ?”
Đặc biệt là ông Ngô. Sáng nay chính ông ta là người đã phát hiện thảm cảnh trong tứ hợp viện, vậy mà mới đó ông ta đã có thể vui vẻ đốt pháo trước cửa nhà rồi. Nói thật thì trông ông ta còn đáng sợ hơn lũ quái vật kia đấy. Vưu Tri Vi nghĩ ngợi rồi nói: “Mấy cậu có cảm thấy đó là vì người dân thị trấn đã quen với việc có người bị quái vật ăn thịt vào đêm khuya rồi không?”
Dù sao thì đây cũng là một thị trấn bất thường, tất cả cư dân đều đã hãm hại rất nhiều người để bản thân tiếp tục sinh tồn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.
“Bọn họ đã quen với việc có người đột ngột tử vong ngay trong đêm, cho nên mới không thổn thức về cái chết của đám người ông Trương Ba. Bởi đối với bọn họ, việc tổ chức đám cưới ma hiến tế cho thần Núi còn đáng sợ và quan trọng hơn việc dọn dẹp căn tứ hợp viện này.”
Tư Văn thay đổi suy nghĩ, “Mình cảm thấy lý do mấy người kia chết không quan trọng, quan trọng là tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.” Không ai biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong tứ hợp viện, bởi dù sao bọn họ cũng không có khả năng tua ngược quá khứ, vậy thay vì lãng phí thời gian truy tìm nguyên do thì chi bằng tập trung để mắt tới đám cưới ma.
Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ đồng thời nhìn về phía anh ấy. Tư Văn ngẫm nghĩ rồi hạ giọng: “Cô dâu là ai?”
Đây là câu hỏi mà ai cũng sẽ thắc mắc sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong thị trấn.
Bọn họ đã biết hoạt động ngâm của thị trấn Ngọc Tùng, vì vậy phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ tới liệu mình có bị bọn buôn người lừa bán hay không.
Đan Hiểu Vũ suy tư gì đó, “Lúc vừa mới vào trò chơi, Vương Lâm Giai đã bị bắt. Ông Tôn cũng từng bảo ông Trương Ba là người lo liệu việc kết hôn trong thị trấn, điều này có nghĩa là ban đầu ông Trương Ba đã định để Vương Lâm Giai làm cô dâu tham gia hôn lễ hôm nay.” Vưu Tri Vi lập tức tiếp lời: “Nhưng đêm qua Vương Lâm Giai đã được chúng ta cứu, đám người ông Trương Ba cũng chết cả rồi. Không có cô dâu được chỉ định sẵn mà bọn họ vẫn tổ chức đám cưới được, vậy người sẽ được gả đi đêm nay là ai?”
Thị trấn Ngọc Tùng đã không còn sinh được con gái từ lâu, vì vậy đương nhiên cô dâu không thể là người dân trong thị trấn. Nếu không có ai cung cấp “cô dâu” cho nhà ông Ngô thì vì sao bây giờ đám cưới vẫn được tổ chức?
Chẳng lẽ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà nhà ông Ngô đã tìm được một “cô dâu” khác rồi à? Không đúng, nếu ông ta có phương pháp tìm cô dâu khác hiệu quả như vậy thì đã chẳng cần nhờ ông Trương Ba làm trung gian. “Ý cậu là bọn họ sẽ theo dõi du khách?” Vưu Tri Vi phản ứng rất nhanh nhạy, sắc mặt cô ấy nhanh chóng tệ đi khi tư duy theo mạch suy đoán của Tư Văn.
Tư Văn gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, chỉ ra điểm mấu chốt, “Đây là trò chơi, mà chúng ta là người chơi, giữa hai bên vốn tôn tại sự đối kháng. Mình cảm thấy nếu nhà ông Ngô muốn giở trò với các du khách thì khả năng cao là sẽ theo dõi chúng ta.”
Để đảm bảo an toàn, 48 thành viên của lớp bọn họ đã chia thành tám nhóm sáu người. Lúc chia nhóm, Vưu Tri Vi đã cân nhắc khá nhiều, ví dụ như nhóm của Thời Kim Lam là nhóm tiên phong, còn những nhóm còn lại thì được phân chia công bằng. Hơn nữa cô ấy không để bất cứ ai ở lại homestay, hay nói đúng hơn thì cô ấy không thiên vị bất cứ ai dù đêm qua đã có người rất hoảng sợ. Vì đã từng trải qua một màn chơi nguy hiểm nên cô ấy biết lân này mình may mắn khi được tham gia màn chơi cùng cả lớp, mọi người đều là bạn bè quen biết lẫn nhau. Nhưng chẳng biết khi nào trò chơi mới kết thúc, lỡ đâu lần sau tiến vào trò chơi thì người đồng hành cùng họ lại là người lạ.
Vưu Tri Vi sợ mọi người sẽ gặp phải những người chơi mưu mô như trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, vì vậy đã tàn nhãn ép tất cả phải thích nghi với trò chơi. Một điều khiến cô ấy khá vui vẻ đó là cả lớp không ai oán giận hay than vấn, thậm chí cả Vương Lâm Giai từng hoảng sợ nhất cũng chủ động muốn đi tìm manh mối để hoàn thành nhiệm vụ.
“Nếu vậy chẳng phải bọn mình hành động tập thể thì sẽ càng an toàn hơn à?” Đan Hiểu Vũ nghiến răng.
Đông người là một ưu thế, nhưng nếu không thể chia nhóm thì tiến độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trì trệ. Hơn nữa đâu ai dám chắc nếu ông Ngô mãi không tìm được “cô dâu” thì liệu có liên thủ với người dân trong thị trấn để ra tay với bọn họ hay không? Đến lúc đó khi xung đột ngày càng nhiều thì tình cảnh của bọn họ sẽ thêm phần nguy nan. Nhất là khi hiện tại chỉ mới trôi qua mười mấy tiếng trong tổng số 72 tiếng sinh tồn.
Trong lúc ba người đang im lặng suy tư, Vưu Tri Vi bỗng nhiên phát hiện Tô Văn Quý và Vương Trạch Khải đi theo một người dân từ khu thị trấn cũ đến đây. Hai bên còn đang vừa nói vừa cười rất nhiệt tình.
Hai người họ tới đây làm gì?
Vưu Tri Vi chỉ mới thắc mắc trong lòng thì đã nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên từ sau lưng. Cô ấy quay đầu lại, trùng hợp bắt gặp Tô Khê Khả và Vương Lâm Giai đang lén lút đi tới.
Vưu Tri Vi vội vàng kéo hai người ra sau bồn hoa để cùng trốn. Tô Khê Khả bị cô ấy làm giật mình, vội bảo: “Ba người bọn cậu phát hiện gì chưa?” Vưu Tri Vị lắc đầu hỏi ngược lại: “Sao hai cậu lại đến đây? Tô Văn Quý với Vương Trạch Khải tính làm gì vậy?” Lúc này Tô Khê Khả mới nhớ ra mục đích mình tới đây, giải thích: “Hai cậu ấy tiếp cận người dân trong thị trấn để tìm hiểu chuyện cô dâu tu hành trong đạo quán trên núi. 12 giờ trưa nay bọn họ sẽ lên núi để đón cô dâu tiếp theo.
“Cô dâu trên núi?” Đan Hiểu Vũ do dự hỏi lại, cả Vưu Tri Vi và Tư Văn cũng không khỏi thắc mắc.
Vương Lâm Giai khẽ đáp: “Lúc bọn họ thảo luận, tụi mình đã trốn gần đó để nghe lén. Tô Văn Quý có tò mò hỏi cô dâu là con nhà ai thì được bảo là con nhà ông Trương Ba.”
Nói đến đây, Vương Lâm Giai thoáng khựng lại một lúc để nhớ lại biến cố từng xảy ra, sau đó cô ấy lau mặt rồi nói tiếp: “Lúc đó mình còn nghĩ rõ ràng ông Trương Ba đã chết rồi mà? Nhưng sau đó thấy người kia nhận một cuộc điện thoại rồi mừng rỡ bảo cô dâu đang ở trên núi. Ông ta còn bảo cô dâu có bát tự đẹp vô cùng, xem chừng thị trấn sắp được hưởng ngày lành tháng tốt.” Đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ rõ đôi mắt sáng long lanh ánh đầy mừng rỡ của người kia khi đang nói chuyện, tưởng như ông ta đã phát hiện một con mồi béo bở và chỉ chực nuốt thẳng “cô dâu” vào bụng. Sau đó ông ta còn hào hứng mời Tô Văn Quý và Vương Trạch Khải giúp đỡ mình. Vì muốn “trà trộn sâu hơn” để tìm thêm manh mối nên hai người đã giả vờ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Tô Khê Khả vỗ vai cô ấy, tiếp lời: “Hình như trước đó ông ta cũng chẳng biết có cô dâu trên núi, vì vậy mình thấy khá là kỳ lạ”
Khi nhắc tới ông Trương Ba, sắc mặt người đàn ông trung niên đó khá miễn cưỡng, có lẽ là do ông ta cũng biết chuyện ông Trương Ba đã chết không toàn thây. Nhưng sau khi gọi một cuộc điện thoại, mọi cảm xúc tiêu cực trên mặt ông ta đã hoàn toàn biến mất cứ như thể mọi chuyện phiên phức đã được giải quyết, và cái chết của ông Trương Ba cũng trở nên vô cùng nhỏ bé chẳng đáng kể.
Đan Hiểu Vũ xoa huyệt thái dương, nghi hoặc: “Chẳng lẽ bọn họ bắt du khách lên núi à?”
Nói rồi anh ấy bỗng nhận ra điều kỳ lạ trong lời mình nói, những người còn lại cũng đồng thời nín thở.
Một tiếng trước, cả nhóm Thời Kim Lam đã lên núi!
“Anh định đưa chúng tôi đi đâu?” Tống Dư Ngộ cố không đưa mắt lên nhìn sắc trời, cầm cành cây chọc vào Lý Tiếu Dần nhưng cành cây lại xuyên thẳng qua linh hồn anh ta và tạo thành một cái lỗ ở vị trí tim. Lý Tiếu Dần cúi đầu nhìn cành cây, “Không phải là cậu muốn đến đạo quán à? Tôi biết một lối đi dẫn vào đó.” Sau khi bị móc hai nhãn cầu ra, anh Tôn đã bị chôn sống xuống đất cho tới khi ngạt thở chết. Hai con mắt của anh ta vẫn trợn tròn nhìn vào khoảng không vô định, nhưng vì bụi cây đã che khuất ánh nắng nên kết cục của nó chỉ có thể là dần dần thối rữa trong đống đất ẩm ưới. “Sao anh lại biết đường đi?” Giọng nói Tống Dư Ngộ trở nên căng thẳng.
“Sau khi chết, đã có một khoảng thời gian tôi lang thang trong núi. Có lần tôi nghĩ dù sao thì mình cũng đã chết, còn nơi nào mà tôi không dám đi? Thế là tôi quyết định bay tới nơi có oán khí nồng đậm nhất trên núi để tìm hiểu bí mật ẩn giấu trong ngọn núi này...” Nói đến đây, Lý Tiếu Dần thoáng khựng lại.
Và rồi anh ta đã nhìn thấy một đàn tế... Nói đúng hơn thì là một đàn tế nằm sâu trong lòng núi trống rỗng.
Đàn tế ngập trong máu đỏ có treo hai sợi xích sắt. Một người phụ nữ mặc váy cưới bị treo trên sợi xích, máu tươi chảy dọc theo người cô gái và nhỏ giọt xuống đàn tế, tạo thành vũng máu bị một hình vẽ kỳ lạ hấp thụ. Mặc dù trước khi đến đây Lý Tiếu Dần đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng anh ta vẫn không khỏi bối rối vì cảnh tượng trong đàn tế. Lúc ấy đầu óc anh ta trống rỗng nên chỉ kịp nhớ rõ có một luồng ánh sáng màu đỏ lóe lên. Sau khi tỉnh lại, anh ta đã thấy mình và hai người bạn của mình ngồi trên xe buýt, thậm chí còn quên mất chuyện bọn họ chết rồi.
Thế là bọn họ lại đi tới thị trấn Ngọc Tùng và tiếp tục lên núi. Khi gặp được người dân trong thị trấn, ba người đã bị sấp bùa vàng của bọn họ trấn áp nên quên mất chuyện trước đó, thế là lại lân nữa đi lên xe buýt và lên núi. Bọn họ cứ liên tục “chết” hết lân này đến lân khác. Nỗi tuyệt vọng sinh ra trong vòng lặp không ngừng nung nấu chấp niệm và oán hận của họ sục sôi thêm, đưa những cái xác không hồn đã chết trên núi Ngọc Tùng từ lâu vùng dậy trong màn đêm lạnh lẽo và tìm kiếm hung thủ sát hại mình.
Nhưng ngày qua ngày, bọn họ chưa từng tìm thấy lũ ác ma tội ác tày trời nên đành phải trở về dưới đất trước khi mặt trời mọc.
Nói rồi Lý Tiếu Dần đưa mắt nhìn sang cái xác của mình vừa chui ra từ mặt đất. Thi thể tỏa ra mùi tanh tưởi, da thịt thối rữa xấu đến mức chẳng thể nhận ra dáng vẻ ban đầu. Anh ta hoảng sợ chẳng dám nhìn kỹ, chỉ đành thu tâm mắt lại.
Anh ta cụp mắt, “Hình vẽ mà tôi đã thấy ở chỗ đó giống y hệt hoa văn trên tấm bùa vàng. Chúng có thể tổn thương những người... Những hồn ma như bọn tôi. Nhưng chắc sẽ không có tác dụng với các cậu.” Anh ta nhận ra, cho dù là cô gái đã ngang nhiên xông vào đạo quán hay những thiếu niên kỳ lạ trước mặt mình thì bọn họ đều tới đây vì thứ gì đó ở trong núi.
Sau khi chứng kiến lòng can đảm đến mức dám đốt trụi ngọn núi của bọn họ, anh ta cảm thấy có lẽ bọn họ sẽ có khả năng vạch trân những bí ẩn trong núi thật.
Tống Dư Ngộ nghe Lý Tiếu Dần miêu tả xong thì nổi bão trong lòng. Anh đã tiên tri được cảnh tượng Thời Kim Lam mặc váy cưới đứng giữa một khoảng sân trống trải, bởi vì khi ấy anh quá tập trung vào Thời Kim Lam nên không để ý xung quanh có những vũng máu hay không. Nhưng giờ đây khi nhớ lại, anh bỗng phát hiện hình như xung quanh có những luồng sáng màu đỏ thấp thoáng thật.
Anh nhẩm tính Thời Kim Lam và Trương Triết Huy đã vào đạo quán được khoảng nửa tiếng đồng hồ, vội nói: “Nhờ anh dẫn đường, tôi phải tới đó nhanh nhất có thể.” Việc lẻn vào hang hồ mà chưa biết bên trong có kẻ địch nào vốn là một việc vô cùng nguy hiểm. Anh có thể đồng ý cho Thời Kim Lam đi vào là bởi vì anh tin tưởng cô, nhưng điều đó không có nghĩa anh không lo lắng. Nghĩ vậy, anh quay đầu nhìn sang Tô Ngữ Lệ và Phạm Dương vẫn luôn im lặng, khẩn cầu nói: “Tôi có thể nhờ hai người giúp tôi một việc không?”
Tô Ngữ Lệ và Phạm Dương đồng loạt sửng sốt, hiển nhiên bọn họ đều không ngờ anh sẽ dùng giọng điệu khẩn thiết đến vậy. Tô Ngữ Lệ thoáng do dự, nói: “Cậu nói đi."
“Tôi có thể nhờ hai người xuống núi tìm bạn của tôi và đưa bọn họ tới đây không?” Tống Dư Ngộ miêu tả đơn giản đặc điểm của mấy người Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ. Trương Vân Yến vốn kiệm lời cũng chủ động lên tiếng: “Cậu đi tìm lớp trường với bọn họ luôn đi, để mình lẻn vào trong xem xét tình hình cho.” Cô ấy nhớ debuff vẫn còn ảnh hưởng đến Tống Dư Ngộ, lại nghe nói đàn tế là một nơi tà đạo, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì Tống Dư Ngộ đang bị tụt giá trị tỉnh táo sẽ không đối phó được.
Tống Dư Ngộ chẳng cần nghĩ ngợi thì đã từ chối ngay: “Không, cậu đi với bọn họ đi, mình sẽ lẻn vào. Nếu lỡ bị phát hiện thì mình là con trai sẽ an toàn hơn..."
“Cậu là con trai thì mới không an toàn đấy.” Trương Vân Yến phản bác.
Hoạt động ngầm của thị trấn Ngọc Tùng vô cùng rõ ràng, phụ nữ hoặc là trở thành cô dâu bị hiến tế cho thần Núi, hoặc là kết hôn với đàn ông trong thị trấn, nói chung thì đều chẳng phải kết cục tốt. Còn đàn ông thì tất cả đều bị giết sạch.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa hết nhìn Tống Dư Ngộ rồi lại nhìn Trương Vân Yến, cuối cùng nói: “Bọn tôi từng gặp mấy người mà cậu nói rồi. Thế này đi, chị Lệ Lệ và anh Dương sẽ đi tìm người, còn hai cậu thì đi với tôi.”
Trương Vân Yến đồng ý với đề nghị này. Cô ấy vẫn nhớ trước khi Thời Kim Lam rời đi đã dặn mình không được để cá chạy lung tung một mình, còn bảo trông anh bình tĩnh thế thôi chứ thật ra trong lòng anh đang hoảng sợ lắm. Vì vậy khi nấy cô ấy mới không chịu nhượng bộ anh một chút nào.
Tống Dư Ngộ cũng đồng ý. Tô Ngữ Lệ lại nói: “Chúng tôi sẽ đi nhanh vê nhanh, mọi người nhớ cẩn thận. Nếu thật sự không được thì cứ quay về bàn bạc lại, đừng đối chọi với bọn họ.”
Cô ta vừa nói vừa nhớ lại cảnh tượng trước lúc mình chết. Nếu khi đó kẻ xuất hiện trong núi không phải cái bọn lòng người dạ thú ấy mà là một người tình nguyện cứu giúp thì bọn họ đã không chết trong nỗi tuyệt vọng. Phạm Dương nhìn chằm chằm ba cái xác tỏa ra mùi hôi thoang thoảng sau lùm cây, “Nếu các cậu không chê thì hãy dẫn bọn chúng theo đi, có lẽ sẽ phát huy được chút tác dụng.”
Tống Dư Ngộ có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang dần giảm xuống, đầu ngón tay run lên mất kiểm soát, tuy nhiên trái tim trong lồng ngực anh lại đập mạnh mẽ. Anh chân thành nói cảm ơn ba hồn ma.
Khi Thời Kim Lam thay váy cưới, chàng đạo sĩ muốn vào phòng cùng cô. Ma nữ mặc váy cưới bỗng dưng bật cười ha hả rồi đạp Phương Nhu Gia đang run bần bật ra ngoài.
Phương Nhu Gia ngã lăn vào một góc cửa sổ. Vì đột nhiên được thoát khỏi sự khống chế của ma nữ mặc váy cưới nên cô ta há miệng hít thở như con cá suýt chết ngạt. Sau khi hít mấy hơi mà chẳng thấy gì thì cô ta mới nhớ ra mình đã thành ma nên không cần hít thở.
Sau khi vào đạo quán, có một hơi thở tà môn xộc tới khiến cô ta quên mất mình đã đồng ý với Thời Kim Lam là sẽ ở yên trong túi, thậm chí còn quên luôn lý do lên núi. Cô ta bắt đầu mất kiểm soát hấp thu oán khí trong và ngoài phòng, gương mặt trắng nốn nhăn nhó biến thành dáng vẻ thê thảm trước khi chết.
Mái tóc dài xơ xác của cô ta nhanh chóng mọc dài ra, bộ quần áo rách nát gần như không che hết người. Có một hơi thở màu đen quấn lấy chân cô ta và thong thả tạc nên những đường nét hoa văn màu đen uốn lượn lan lên tận sườn mặt.
Những nét vẽ màu đen ngoăằn ngoèo như đỉa, trông kinh tởm và hãi hùng đến lạ.
Gương mặt Phương Nhu Gia run rẩy, màu đen tuôn ra từ khóe mắt và nhanh chóng che phủ tròng mắt trắng, khiến đôi mắt cô ta chỉ còn một màu đen như mực. Hàng móng tay màu đen được oán khí nuôi dưỡng nên ngày càng dài ra, cuối cùng hóa thành móng vuốt gầy guộc trông vô cùng kỳ quái.
- Phòng livestream số 54088 -
[Vãi chưởng, chuyện gì thế này? Sao tự nhiên đang yên đang lành mà con ma nữ đó được buff từ quái nhỏ lên trùm cuối vậy?]
[Gian lận... Thôi bố mày báo cáo thấy mệt luôn rồi...] [Rốt cuộc thì vì sao 54088 vẫn còn tỉnh táo được vậy? Trò chơi rác rưởi có biết hiện hồn giải thích không thế? Xem trùm level max chém giết thôn tân thủ chẳng vui chút nào đâu]
[À nhưng mà... Bộ mấy người không coi thông tin cá nhân mới cập nhật của người chơi hả? Bố của bọn này có một kỹ năng trời sinh tên là bình tĩnh tuyệt đối đấy. Đề nghị bọn ngốc spam gian lận đi coi chi tiết kỹ năng của người ta đi nha]
[Tôi tới để phổ cập kiến thức cho bọn ngốc nè, cút lại đây vạch mắt ra nhìn cho rõ -_. Lưu ý bổ sung về kỹ năng trời sinh: Kỹ năng trời sinh giúp người chơi vô hiệu hóa tất cả đòn tấn công mê hoặc. Sau khi đoạn chú kỳ lạ kia vang lên ba lần thì giới thiệu kỹ năng trời sinh đã được cập nhật rồi. Cập nhật từ lâu lắc mà bọn ngốc nào đó không phát hiện, còn mặt dày bảo bố của bọn này ăn gian? Nói như mấy chú thì chẳng lẽ tất cả người chơi có kỹ năng trời sinh đều gian lận hết à?]
[Uây hay thế, kỹ năng trời sinh này mạnh vãi, khắc tinh của mấy màn chơi đánh vào tâm lý luôn chứ đùa]]
[Cười chết mất, nếu tôi nhớ không lâm thì màn chơi đánh vào tâm lý là loại hình đáng sợ nhất của trò chơi ác mộng đấy, muốn xem 54088 tung hoành trong màn chơi kiểu đó ghê! Ha ha ha ha ha ha ha tới lúc đó chắc sắc mặt của công ty trò chơi thú vị dữ lắm] Thời Kim Lam còn chưa kịp phản ứng thì chàng đạo sĩ đã trợn mắt hoảng sợ, môi anh ta mấp máy như định hét lên nhưng sau đó vì phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng động nên chỉ biết đứng sững tại chỗ.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy một hừ lạnh vang lên. Thời Kim Lam cúi đầu nhìn chiếc vòng hồng ngọc, cô đang định hỏi cục cưng thối nhà mình rằng Phương Nhu Gia bị gì nhưng cuối cùng chỉ kịp nhìn thấy một góc áo tung bay lủi đi mất.
Thời Kim Lam im lặng, hoài nghi ma nữ mặc váy cưới đang sợ bị mình nhờ vả.
Cô nhìn sang Phương Nhu Gia vẫn còn tiếp tục biến đổi, phát hiện lúc này linh hôn cô ta đã cao hơn hai mét và đang nhìn chằm chằm chàng đạo sĩ, bật cười khúc khích đầy giả tạo. Nhờ tiếng cười đó mà cuối cùng cơ thể cứng đờ của chàng đạo sĩ cũng hoàn hồn. Anh ta hét thảm một tiếng rồi bỏ chạy khỏi phòng. Đôi mắt Phương Nhu Gia lóe lên, lập tức đuổi theo mà chẳng hề do dự. Gió lạnh nổi lên từng cơn khiến cửa sổ va đập lạch cạch.
Thời Kim Lam bắt được bộ váy cưới suýt nữa rơi xuống mặt đất, giơ tay bảo vệ viên minh châu trông có vẻ rất xa XỈ.
Lúc xoa đầu ma nữ mặc váy cưới, cô đã từng sờ thử viên minh châu đính trên mũ cô ta. Viên minh châu ấy mềm mịn và mát lạnh khó tả, ánh lên màu sắc tuyệt trần dưới ánh đèn. Cho dù cô không biết nhìn hàng thì cũng có thể nhận ra thứ này vô cùng đắt giá.
Tuy nhiên viên minh châu trong tay cô lúc này lại khác, bê ngoài cả hai trông có vẻ giống nhau nhưng cô chỉ chạm tay vào là biết ngay nó là sản phẩm của quá trình thủy hóa. Khi cô sờ vào những hoa văn phức tạp trên váy cưới, cô nhận thấy chất vải không được mềm mại như bộ váy cưới của cục cưng thối nhà cô. Mặc dù chất lượng loại vải này cũng không tệ, nhưng chỉ có thể tạm coi là mêm mại.
Thời Kim Lam không khỏi mỉa mai lòng tín ngưỡng của vị sư thầy dành cho thần Núi cũng chỉ có vậy, lại dám cho cô dâu của người ta mặc váy cưới chất lượng kém và đội mũ phượng giả. Hèn gì thần Núi cứ liên tục trách tội người dân trong thị trấn Ngọc Tùng.
Mỉa mai là thế, sau cùng Thời Kim Lam vẫn ngoan ngoãn mặc váy cưới. Sau đó cô ra ngoài lôi Trương Triết Huy ra khỏi lu nước và véo huyệt nhân trung để đánh thức anh ấy.
Trương Triết Huy run lên vì bị véo, nhưng vừa mở mắt thì lại nhìn thấy Thời Kim Lam mặc đồ cưới nên hoảng sợ suýt ngã vào lu nước. Sau đó anh ấy được cô kéo lên, lúc này mới nhận ra người đứng trước mặt mình quả thật là Thời Kim Lam chứ không phải ảo giác hay ma nữ. Anh ấy đặt tay lên ngực, thở ra một hơi. Gió lạnh thổi tới khiến anh ấy run rẩy nhận ra cả người mình đang ướt nhẹp, thế là anh ấy không kiêm được tiếng chửi tục, “Chuyện gì đây?”
Thời Kim Lam tóm tắt thảm cảnh của anh ấy bằng đôi ba câu, khiến Trương Triết Huy hết sức cạn lời: “...”
Anh ấy không hiểu vì sao đoạn chú kỳ dị kia có thể mê hoặc mình dễ dàng đến thế, trong khi Thời Kim Lam thì chẳng bị sao. Thậm chí cô còn có thể đuổi tên đạo sĩ thối kia chạy khắp đạo quán, anh ấy đứng ở đây mà còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của anh ta.
Thời Kim Lam cũng thắc mắc tại sao mình có thể tỉnh táo trước tiếng niệm chú quái lạ nọ, nhưng vì nghĩ mãi không ra nên cô đã gác chuyện này sang một bên.
Cô đang cân nhắc hành động kế tiếp thì đột nhiên cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm tới gần với tốc độ cực nhanh. Vì vậy cô lập tức xoay người giơ tay ngăn cản, nhưng cuối cùng chỉ đập trúng không khí. Còn Trương Triết Huy đứng phía sau bỗng nhiên giơ tay và đánh mạnh vào cổ cô, đôi mắt vốn đã tỉnh táo nay lại dại ra. Thời Kim Lam chỉ còn đủ sức để trợn mắt, nhưng mí mắt nặng tu dân thoát khỏi sự khống chế của cô và cụp xuống. Vào khoảnh khắc trước khi hôn mê bất tỉnh, cô miễn cưỡng nhìn thấy một bộ đạo bào màu đen tung bay tiến tới. Trúng kế rồi...
xx**% BA *xx**%