Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 55 - C55

C55 C55C55

CHƯƠNG 55: Chuyến teambuilding của lớp

(28)

Tống Dư Ngộ cứ giật mắt phải suốt, hệt như sắp có chuyện không hay xảy ra vậy, thế là anh nghĩ tới Thời Kim Lam đầu tiên. Đúng lúc này có một tiếng hét chói tai thảm thiết của đàn ông vang lên từ trong đạo quán, tiếng hét cứ ngân dài cứ như người này đang bị thứ gì đó vô cùng đáng sợ truy đuổi.

Chỉ với một tiếng hét thì bọn họ không thể nhận ra người gặp nguy hiểm có phải Trương Triết Huy hay không. Tâm trạng Tống Dư Ngộ bỗng chốc trở nên bực dọc. Nhưng hiện tại không thể quay về đường cũ để vào đạo quán được nữa, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi theo Lý Tiếu Dần và cố gắng lẻn vào đạo quán theo đường anh ta chỉ với tốc độ nhanh nhất có thể. Trương Vân Yến cũng nghe thấy tiếng kêu la thê lương không dứt, cố gắng bình tĩnh nói: “Chắc chắn không phải Trương Triết Huy đâu, tiếng hét của cậu ấy không có lố lăng như vậy.”

Tuy nhiên chính cô ấy cũng chẳng dám tin lời mình. Lúc hoảng sợ, giọng nói của một người có thể sẽ lệch tông, dẫn đến dù là người quen thì cũng sẽ khó phân biệt. Cô ấy nói vậy cốt là để an ủi bản thân và duy trì sự bình tính.

Tống Dư Ngộ nghiêm túc gật đầu, ra hiệu cho Lý Tiếu Dần đi nhanh hơn.

Càng tiến về trước thì rừng cây lại càng hoang vắng, những bụi cây trên mặt đất cũng thưa thớt hơn. Cuối cùng thì ánh nắng mặt trời cũng đã có thể chiếu xuống mặt đất của núi Ngọc Tùng.

Bên dưới thảm thực vật thưa thớt là mặt đất khô cần, nứt nẻ. Mùi hôi thối nông nặc tỏa ra từ dưới đất, dường như có thứ gì đó đang bắt đầu thối rữa và sinh dòi dưới ánh mặt trời nóng bỏng.

Trương Vân Yến không nhịn được cơn buôn nôn, Tống Dư Ngộ cũng bất giác đưa tay bịt mũi và miệng.

Lý Tiếu Dần thì chẳng ngửi thấy gì, nhưng anh ta đã từng gặp phải nguy hiểm ở đây, lại thêm sức nóng của mặt trời nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ta vô thức trốn dưới bóng Tống Dư Ngộ, quay lưng lại rồi nói: “Ở dưới đó chôn đầy thi thể, là xác của những cô gái đã bị treo lên vũng máu để lấy máu..."

Trong lần đầu tiên bay tới đây, anh ta đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng khóc ai oán vang vọng khắp ngọn núi. Thậm chí anh ta còn nhìn thấy những gương mặt đau khổ nhăn nhó bị chôn dưới mặt đất, trong đó có người cài trâm, có người uốn tóc, có người đeo ba lô dã ngoại, từng người thuộc về từng thời đại khác nhau, nhưng tất cả đều bị rút cạn máu và chôn sâu dưới lòng đất vì cùng một nguyên nhân. Anh ta cứ tưởng những người chết ở đây cũng giống như mình, vì vô tình phát hiện bí mật có hung thủ giết người trong thị trấn nên mới bị sát hại để bịt miệng. Nhưng mọi chuyện còn phức tạp và đáng sợ hơn anh ta tưởng tượng.

Có lẽ trên ngọn núi này có tôn tại một sức mạnh tà ác thật. Nó có thể chi phối người dân trong thị trấn, khiến họ giết người sống để cung cấp chất dinh dưỡng cho mình. Sau đó lại dùng năng lượng được cung cấp đó để tiếp tục khống chế bọn mặt người dạ thú tàn ác, đày đọa lũ người khốn mạt vào sâu trong vòng lặp tội ác và chẳng thể nào siêu sinh.

Thấy sắc mặt hai người tái nhợt, Lý Tiếu Dần vội ngừng miêu tả quá khứ, thoáng nghi hoặc hỏi: “Hình như mấy người đó không tập trung ở đây thì phải?”

Anh ta cảm thấy khá kỳ lạ, nhưng ngại tình hình cấp bách nên không dám nhiều lời. Khi tìm thấy lối đi nhỏ rải rác đầy dấu chân, anh ta lập tức dẫn hai người tiếp tục tiến về phía trước.

Tống Dư Ngộ đi xuyên qua mùi xác chết nồng nặc, bỗng dưng cảm thấy bất thường. Anh quay đầu nhìn vào sâu bên trong bãi tha ma, chỉ thấy một vài con quạ đang rỉa thịt người và kêu rên.

Nhóm người đi thêm một đoạn nữa thì nhìn thấy bức tường được sơn màu đỏ của đạo quán, ở phía cuối bức tường có một cánh cửa nhỏ. Lý Tiếu Dần trâm giọng: “Có thể vào trong bằng lối đó. Còn đàn tế thì ở dưới tầng hầm của đạo quán. Tôi có thể đi xuyên tường nên lúc trước đã bay thẳng xuống luôn, còn các cậu..." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.

Anh ta hơi do dự, ngoại trừ cánh cửa dẫn vào đạo quán thì anh ta không biết đường đến đàn tế. “Anh cứ vào trong quan sát tình hình trước đi, nếu không có ai thì ra đây báo tôi.” Tống Dư Ngộ nói.

Tuy Lý Tiếu Dần không biết kế hoạch hiện tại của anh nhưng vẫn ngoan ngoãn đi xuyên qua tường. Cảnh tượng anh ta nhìn thấy bây giờ cũng giống hệt lần trước, thêm đá trải dài chẳng có lấy một bóng người.

Anh ta lại đi xuyên về và giơ tay ra dấu Ok với Tống Dư Ngộ. Anh ngẩng đầu xem xét độ cao của bức tường, sau đó nói với Trương Vân Yến: “Cậu đứng cạnh cửa chờ mình vào trong mở cửa cho.”

Nói rồi anh lùi lại vài bước để lấy đà, sau đó chạy tới ba bước và dễ dàng nhảy lên vách tường. Anh nhẹ nhàng đặt cánh tay lên đỉnh vách tường và nhấc cả người sang, chỉ mới đó mà đã vào được đạo quán.

Lý Tiếu Dần giơ tay dụi mắt, hết nhìn bóng người khuất sau bức tường rồi lại nhìn Trương Vân Yến bên cạnh, lắp bắp nói: “Cậu ta... Mạnh dữ vậy!” Trương Vân Yến đã thấy nhiều rôi nên không bất ngờ, “Chúng ta cũng mau vào thôi.”

Hai người, một ma tiến vào đạo quán, một lần nữa nghe thấy tiếng hét thảm thiết khi nấy. Tống Dư Ngộ ra hiệu cho hai người trốn đi, còn mình thì lén lút lại gân xem xét tình hình. Anh nhìn thấy chàng đạo sĩ lúc trước tiếp đón Thời Kim Lam bên ngoài đạo quán đang chạy như điên về phía mình, và sau lưng anh ta có một con ma nữ khổng lồ.

Mái tóc dài của ma nữ xơ xác, khô héo như rơm, nay đang không ngừng mọc dài trên mặt đất. Gương mặt cô ta bị khí đen bao phủ, đôi mắt chảy lệ máu oán độc dọc xuống cằm và nhỏ giọt xuống dưới tạo thành một vệt máu đỏ sẫm uốn lượn trên mặt đất.

Oán khí màu đen quấn lấy tay chân cô ta, ẩn trong đó là những tiếng than khóc nỉ non xen lẫn với tiếng gâm gừ giận dữ. Chúng hệt như dưỡng chất nuôi lớn linh hồn, chẳng mấy chốc đã biến cô ta lên cao hơn ba mét. Đôi chân què của ma nữ bị cơ thể kéo lê trên mặt đất tạo thành những tiếng soàn soạt ghê rợn. Trương Vân Yến và Lý Tiếu Dần đồng loạt nín thở và trốn ra sau bồn hoa.

Tống Dư Ngộ hơi nhíu mày. Anh nhìn thấy mặt dây chuyền quả táo trên cổ ma nữ, nhận ra đó là dây chuyền của Phương Nhu Gia.

Con ma nữ này là Phương Nhu Gia? Vì sao cô ta lại biến thành thế này? Thời Kim Lam đâu rồi? Cô đã thả Phương Nhu Gia ra để dọa người à?

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tống Dư Ngộ, nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ đáp án thì chàng đạo sĩ đang bị truy đuổi đã chạy thẳng vào nhà thủy tạ* ở phía trước, đầu đập vào chiếc bàn đá. Mặc cho màu tươi cứ chảy, anh ta chẳng màng đau đớn mà vẫn cố sức đẩy chiếc bàn đá sang bên phải. *Nhà thủy tạ hay có thể gọi là chòi nghỉ vọng lâu, là một kiến trúc được xây trên mặt nước, dùng để nghỉ mát. Tiếng động cơ chuyển động vang lên lạch cạch, ngọn núi giả gần đấy cũng theo đó mà tách ra khỏi nhà thủy tạ, để lộ một lối đi rộng chừng hai mét.

Tống Dư Ngộ nhướn mày, thâm nghĩ quả là lúc tìm thì chẳng thấy, lúc thấy chẳng cần tìm.

Chàng đạo sĩ vừa lăn vừa bò vào lối đi, nhưng hiển nhiên Phương Nhu Gia sẽ không buông tha mà tiếp tục xông vào đuổi theo anh ta.

Âm thanh lạch cạch lại lần nữa vang lên, ngọn núi giả được cơ quan điều khiển đóng lối đi lại. Hai người trốn sau bồn hoa bước ra, Tống Dư Ngộ thấy thế thì nói ngay: “Cậu chờ ở đây đi, mình xuống dưới xem thử.”

Trương Vân Yấn lập tức lắc đầu, “Không được, không ai biết dưới đó có gì, nếu cậu đi một mình thì sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta vào đạo quán tìm chị Lam trước đã...” “Mình đoán cậu ấy đang ở dưới đó.” Nhưng Trương Vân Yến còn chưa kịp nói dứt câu thì Tống Dư Ngộ đã cắt ngang, giọng điệu anh vô cùng chắc chắn: “Chúng ta không thể chậm trễ thêm nữa. Cậu ở đây đợi nhóm của lớp trưởng tới đi, còn mình sẽ xuống đó.

Giọng nói kiên quyết vang lên như ra lệnh, khiến Trương Vân Yến nhất thời sững sờ trước khí thế của anh. Cô ấy không dám phản bác, cũng tự hiểu nếu bây giờ mình vẫn nhất quyết đòi đi cùng anh thì không những không giúp được gì mà còn kéo chân.

Trương Vân Yến mím môi suy nghĩ, nhưng Tống Dư Ngộ chẳng chừa thời gian cho cô ấy do dự thêm. Cũng giống lần trước, anh nhờ Lý Tiếu Dần đi xuống lối đi trước để xem xét tình hình, còn mình thì đẩy bàn đá ra để mở cơ quan. Ngọn núi giả chậm rãi di chuyển. Tống Dư Ngộ nói với Lý Tiếu Dần: “Những hình vẽ dưới đó có thể làm anh bị thương, vì vậy lát nữa anh đừng xuống mà cứ đợi ở đây với cậu ấy đi. Hoặc cũng có thể đi xung quanh đạo quán để xem có thứ gì khác không.”

Trạng thái lúc nấy của Phương Nhu Gia quá đỗi bất thường, hiển nhiên là do cô ta mất lý trí chứ không phải Thời Kim Lam cố tình dọa người. Mà cách giải thích hợp lý nhất cho chuyện này đó chính là Thời Kim Lam đã gặp nguy hiểm, và Phương Nhu Gia đã phát điên vì nguyên do nào đó. Bản tính cô ta vốn hận thù người trong đạo quán cho nên mới đuổi theo tên đạo sĩ kia. Chàng đạo sĩ biết đàn tế bên dưới có trận pháp khắc chế ma quỷ, vì vậy nên đã liều lĩnh chạy xuống đàn tế để bảo vệ tính mạng.

Tống Dư Ngộ hít một hơi thật sâu, bước xuống bậc thang lạnh lẽo. Hoàn cảnh tối tăm lấn át thị giác của anh, khí lạnh ngùn ngụt ùa tới từ bốn phương tám hướng khiến anh vô thức run chân, ngón tay lạnh ngắt. Anh tưởng như có một con quỷ đang đu trên sống lưng mình, khiến cho cái lạnh thấm sâu vào trong xương tủy. Tống Dư Ngộ nghiến chặt răng, cố gắng tập trung bước nhanh xuống dưới. Bậc thang bằng đá không ngừng rỉ nước và đưa tiếng nước nhỏ giọt vang vào tai anh.

Đột nhiên có giọng nữ thê lương phát ra từ bên dưới thêm đá. Giọng nói hỗn loạn tưởng như có cả nghìn người đang cùng nỉ non thảm thiết, gầm gừ uất hận, âm thanh vang vọng khắp nơi. Tống Dư Ngộ đau đớn bịt tai lại, cố gắng làm lơ những tiếng than khóc giằng xé linh hồn.

Cơ thể anh cứng đờ và lạnh ngắt cứ như khối băng, cả hai chân cũng không di chuyển được.

Tống Dư Ngộ giẫm vào một vũng nước nhỏ, cơ thể lảo đảo ngã về trước. Trời đất quay cuồng, anh lập tức ngã lăn xuống cầu thang, đập trán vào thêm đá, bàn tay bị ma sát trây xước và chậm rãi rỉ máu ra. Anh chật vật nghiến răng, chống một chân lên vách tường đầy rêu xanh bên cạnh thêm đá và trụ hai tay lên thêm đá gập ghênh, nhờ vậy mà miễn cưỡng ngăn bản thân tiếp tục lăn xuống.

Tiếng nỉ non bi thảm càng ngày càng gân làm rối tung dòng suy nghĩ của Tống Dư Ngộ vào nỗi sợ hãi. Anh chậm chạp ngẩng đầu lên.

Lòng núi trống rỗng được phủ kín những hình vẽ kỳ lạ bằng máu tươi. Những nét vẽ như lũ dòi đỏ kinh tởm bám vào vách tường đang không ngừng ngọ nguậy. Giữa không trung, Phương Nhu Gia cao hơn 3 mét đang ôm đầu bằng móng vuốt xấu xí. Quả nhiên tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong lòng núi đang được phát ra từ miệng cô ta.

Nhưng Tống Dư Ngộ không quan tâm cô ta, anh vội vàng dời mắt đi. Đập vào mắt anh là một khoảng trời đỏ rực, nơi những dòng máu đặc sệt đang chảy xuôi vào một vũng máu lớn theo quỹ đạo hình tròn, bờ mắt chất lỏng nổi lên những bọt khí lăn tăn. Ở giữa vũng máu ấy là một người mặc váy cưới màu đỏ.

Tầm mắt Tống Dư Ngộ trở nên mông lung không thấy rõ người nằm trên đàn tế có phải Thời Kim Lam hay không. Anh đưa tay dụi mắt nhưng lại chạm phải đống máu trên trán, sau khi dụi mắt mấy lần mà vẫn không nhìn rõ, anh đành nghiến răng đứng dậy khỏi thêm đá để đi xuống dưới. Nhưng bỗng nhiên có một bàn tay thò ra từ bên cạnh và ấn vào xương cổ anh.

Cái lạnh kinh hoàng khiến Tống Dư Ngộ run rẩy. Anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì thì đã nâng khuỷu tay thục ra sau theo bản năng. “Vãi! Bọn này điên hết rôi à? Ban ngày ban mặt mà dám ra tay với bọn mình! Nếu bố mày không phản ứng nhanh thì đã bị chém đứt một bàn tay rồi!” Chúa ngang ngược mồm to Tô Văn Quý xoa xoa cánh tay mới bị nông cụ đập trúng, nay vẫn còn tê rân vì sợ, dù vậy mồm miệng thì vẫn hoạt động hết công suất.

Khẩu súng trong tay Đan Hiểu Vũ biến mất. Anh đã bắn liên tiếp mười hai phát đạn, không sót một viên đạn nào. Mà lúc này ở trước mặt anh ấy là mười mấy cư dân thị trấn đang nằm la liệt, bọn họ bị bắn vào những chỗ khác nhau, chảy máu nhuốm đỏ cả bậc thang.

Tô Khê Khả và Vưu Tri Vi đỡ Đan Hiểu Vũ ngồi xụi lơ xuống, xung quanh còn có mấy người bị thương.

Vương Trạch Khải cũng sợ hãi vỗ ngực, “May mà bọn mình có chuẩn bị trước, nếu không chắc tới số ở đây rồi. Sau khi biết người dân trong thị trấn định lên núi đón cô dâu, Vưu Tri Vi lập tức nghi ngờ nhóm Thời Kim Lam đã gặp chuyện. Vì vậy cô ấy nhanh chóng tập hợp cả lớp để lên núi.

Nhưng vì nhân số của bọn họ quá đông nên người dân trong thị trấn thấy lạ. Bọn họ mới đi được nửa đường thì đã gặp phải một người vác cuốc xuống núi. Vì không muốn mất nhiều thời gian, cả lớp đã tấn công người ta luôn. Mấy kẻ trốn trong tối theo dõi họ không ngờ bọn họ sẽ quyết đoán đến thế, vậy nên mới có cảnh tượng hỗn loạn như bây giờ.

Ngay khi kẻ địch xông lên, Đan Hiểu Vũ đã sử dụng kỹ năng để biến ra một khẩu súng và xử lý mười hai người liên tiếp. Nhân cơ hội kẻ địch bàng hoàng, những thành viên khác trong lớp đã xông lên hạ gục cư dân thị trấn. Trong trận chiến lần này không có ai nương tay, chỉ có tao sống mày chết. Sau cùng, bọn họ đã giành lấy chiến thắng trước ba mươi mấy người có ý định phục kích bọn họ.

Tư Văn dùng miệng siết chặt băng gạc quấn trên cánh tay, sau đó lắc đầu với Vưu Tri Vị đang định dùng kỹ năng cho mình, “Mình không sao, cậu tiết kiệm kỹ năng của mình đi. Chắc chắn bọn người này không đánh lén tụi mình vì lòng tham nhất thời đâu. Có lẽ trên núi đã có chuyện rồi, chúng ta phải nhanh chân lên.”

Tô Khê Khả nói: “Mình sẽ ở lại chăm sóc cho những người bị thương, các cậu đi trước đi.”

Sau trận giao chiến ác liệt, đa số thành viên trong lớp đã bị thương, thậm chí có người còn bị thương ở đùi, nếu không mau chóng băng bó thì sau này sẽ không thể hoạt động linh hoạt được nữa.

Vưu Tri Vi gật đầu, “Mấy cậu ở dưới này cũng nhanh nhẹn lên, đừng ở lại đây quá lâu. Chúng ta không biết liệu ở đây còn có ai theo dõi nữa không, vậy nên nơi này không an toàn.”

Nói rồi cô ấy chạy lên núi cùng ba mươi mấy người. Tô Khê Khả nhanh nhẹn xử lý vết thương cho bạn cùng lớp, những người đã được băng bó cũng hỗ trợ xử lý vết thương giúp các bạn khác. Vài phút sau, bọn họ đã giải quyết xong xuôi.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Đan Hiểu Vũ đã lấy lại sức. Anh ấy lắc đầu nói với mấy người đang định đi lên đạo quán, “Chúng ta đừng lên núi, xuống núi đi.”

Tô Khê Khả nhìn sang với ánh mắt ngờ vực. Đan Hiểu Vũ bấm ngón trỏ vào lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu cư dân ở dưới chân núi không nhận được tin tức thì chắc chắn sẽ nghi ngờ và phái thêm người lên đây. Với trạng thái hiện giờ của bọn mình, muốn leo lên núi thì kiểu gì cũng mệt bở hơi tai, có lên đó cũng chẳng giúp được gì, chẳng bằng xuống núi để câu giờ giùm mọi người.” Quả thật những vết thương trên người bọn họ đã ảnh hưởng nặng nề đến việc di chuyển và hoạt động. Có thể bọn họ vẫn sẽ leo lên đỉnh núi được, nhưng chưa chắc khi vào đạo quán đã giúp được gì, thậm chí có khi bọn họ còn trở thành cục tạ liên lụy đến mọi người. Nếu vậy thì chi bằng xuống núi đã quậy đục nước còn hơn.

Tô Khê Khả tán đồng với đề nghị của Đan Hiểu Vũ, những người còn lại cũng không ý kiến gì. Tuy nhiên bọn họ không đi dọc xuống theo câu thang đá mà lại chui vào rừng cây bên cạnh. Cứ như vậy, bọn họ trốn sau những bụi cây và duy trì khoảng cách 50 mét với cầu thang đá chậm rãi xuống núi.

“Định mưu sát chồng à?” Giọng nói khàn khàn của Thời Kim Lam vang lên bên tai Tống Dư Ngộ. Anh ngẩn ra, vô thức thu lực tay lại, sau đó nghiêng đầu nhìn thấy Thời Kim Lam đang mặc váy cưới đỏ rực như lửa. Mái tóc dài của cô rối tung, gương mặt trắng trẻo khuất trong góc tối.

Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, xen lẫn trong đó là sự bất lực nuông chiều. Nếu bình thường bị cô trêu chọc như vậy thì chắc chắn Tống Dư Ngộ sẽ trợn mắt mỉa mai. Nhưng bây giờ anh nào có sức so đo, thậm chí còn thả lỏng hơn vì đã nhìn thấy Thời Kim Lam khỏe mạnh đứng bên cạnh mình. Cơ thể căng cứng được anh chèo chống nãy giờ thoáng thả lỏng.

Thời Kim Lam thấy anh hoảng sợ thì vội vàng kéo anh vào cùng trốn ở trong góc tối, khẽ thì thâm: “Cậu ngốc à? Tự dưng chạy một mình xuống chỗ này? Chán sống rồi đúng không?”

Tống Dư Ngộ chật vật nâng mắt nhìn lên, mệt nhọc gắn ra bốn chữ, “Trả cậu nguyên câu.”

Thời Kim Lam: “...' Thấy anh vẫn còn sức trả treo, xem ra không đáng lo ngại.

Cô lấy một bình nước ấm trong cặp của Tống Dư Ngộ ra và rót nước ra nắp cho anh, sau đó chính cô cũng uống một nắp đầy.

Cơ thể anh vốn bị cái lạnh bên ngoài ảnh hưởng dần ấm lên nhờ nắp nước này. Thời Kim Lam khẽ bảo: “Người đang năm trên đàn tế là cục cưng thối nhà mình. Nhân lúc ông già đạo sĩ khốn kiếp kia không để ý, bọn mình đã đổi chỗ."

Thời Kim Lam tập võ từ nhỏ, cho dù đòn tấn công của Trương Triết Huy có nhanh, mạnh đến đâu thì cô vẫn có thể nhận thấy nguy hiểm và phản ứng theo bản năng. Vì vậy cô đã kịp thời nghiêng sang một bên khiến cú đấm bị chếch đi, sau đó nhanh chóng tỉnh dậy khi bị đạo sĩ áo đen mang tới đây. Chiếc mũ phượng trên đầu cô khá kỳ lạ, dường như nó đang hút nhiệt độ cơ thể của cô. Chỉ mới hơn mười phút mà cơ thể cô đã lạnh như băng, thậm chí còn cứng đờ, không di chuyển được.

Thời Kim Lam mơ màng nhận ra nếu cô không tỉnh dậy sớm thì chiếc mũ phượng kia đã biến cô thành một cái xác cứng đờ rồi.

Cô đợi một hồi mà chẳng nghe Tống Dư Ngộ lên tiếng nên nghiêng đầu, ngạc nhiên phát hiện trán anh bị thương chảy máu, thế là hoảng loạn định cầm máu cho anh nhưng bị anh giữ tay lại, “Chỗ... Chỗ này... Rất kỳ lạ.” Tống Dư Ngộ cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm ma nữ mặc váy cưới nằm im trên đàn tế, “Bọn họ đều là ma, nhưng vì sao cô ta không sợ trận pháp ở đây?”

Bên trên đàn tế, Phương Nhu Gia đang kêu la thảm thiết, cô ta vặn vẹo linh hồn rồi bay loạn xạ như con ruôi mất đầu. Nhưng cho dù cô ta bay đến đâu thì những nét vẽ trên vách đá cũng có thể phát hiện cô ta hệt như chiếc gương chiếu yêu.

Thời Kim Lam giơ cổ tay lên nhìn chiếc vòng hồng ngọc, bỗng dưng cảm giác trên mặt vòng có những vết lồi lõm. Cô bỗng nhớ tới cảm giác lúc sờ vào chiếc vòng hông ngọc sau khi rời khỏi màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, thế là lập tức giơ tay lên sờ thử. Lần này cô có thể cảm nhận được dòng chữ rất rõ ràng...

Lam, Vụ, Kim, Triêu, Trọng, Ngọc...

Thời Kim Lam mở to mắt, cứ tưởng mình nhâm lẫn nên giơ tay định xác nhận lại. Tuy nhiên lần này cô phát hiện mặt vòng trơn nhẫn, không có ký tự gì. Lòng bàn tay cô cọ lên chiếc vòng mềm mịn, trơn trượt, tưởng chừng như cảm giác lồi lõm khi nấy chỉ là ảo giác, ngay cả những ký tự cô chưa kịp sờ đến cũng đã biến mất.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Rõ ràng trên mặt vòng hồng ngọc có khắc chữ thật, và trong số đó còn có hai chữ trùng khớp với tên cô.

Thời Kim Lam bất giác nhìn sang ma nữ mặc váy cưới, thấy cô ta bắt chéo tay nằm im trên đàn tế, ngoan ngoãn mặc cho người xâu xé.

Hơi thở cô trở nên hỗn loạn, cuộc đối thoại với Tống Dư Ngộ vào đêm qua bỗng dưng tua lại bên tai, khiến môi cô nhếch lên một nụ cười dữ tợn...

Con mẹ nó kích thích vãi! Chẳng lẽ cô là boss trốn khỏi trò chơi rác rưởi thật đấy à?

Nếu là vậy thật thì cô sẽ bắt cái trò chơi rác rưởi này phải quỳ xuống tiễn cô đi!

Tống Dư Ngộ không nghe thấy Thời Kim Lam nói chuyện nên cũng quay đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên mặt cô. Ngay lập tức có một luông khí lạnh chạy dọc lên người anh. Anh quả quyết đổ nắp nước ấm đi rồi đè nắp bình lên môi Thời Kim Lam để che đi nụ cười dữ tợn, cẩn thận hỏi: “Chắc là cậu... Không bị ma nhập đâu nhỉ?”

Thời Kim Lam: ”...'

Thời Kim Lam cúi đầu, nhe răng cắn lấy nắp bình.

Tống Dư Ngộ: “...”

Suýt nữa là Tống Dư Ngộ đã đập thẳng chiếc bình giữ nhiệt vào mặt cô, may mà anh nhịn được.

Cứ vậy một người cúi đầu, một người ngẩng đầu im lặng nhìn nhau, sau đó một người ngoan ngoãn uống nước, một người im lặng đút nước cho người kia.

Sau cùng, trên trán Tống Dư Ngộ được dán một cái băng dán cá nhân.

Lúc ngã, anh đã tự bảo vệ phần đầu của mình nên vết thương không nghiêm trọng, chỉ là chảy máu trông khá đáng sợ mà thôi.

Sau khi uống liên hai nắp nước ấm, tâm mắt Tống Dư Ngộ dần trở nên rõ ràng hơn. Anh đoán ngọn nguồn sự bất thường xảy ra trong cơ thể mình vừa rồi là do hoàn cảnh gia tăng ảnh hưởng của debuff, thế nên trong lòng không khỏi kiêng dè.

Lúc nãy anh chỉ lo để ý Thời Kim Lam có gặp nguy hiểm hay không, giá trị tỉnh táo liên tục tụt xuống khiến tâm trạng dao động, dẫn đến debuff thừa cơ ảnh hưởng. Xem ra có đôi khi kỹ năng tiên tri cũng là con dao hai lưỡi đâm ngược lại người sở hữu kỹ năng.

Một khi biết trước được tương lai, người sở hữu kỹ năng sẽ tin tưởng nó vô điều kiện. Vì vậy khi tương lai được biết trước ấy sắp xảy ra, nỗi sợ tương lai sẽ gia tăng ảnh hưởng của debuff đến kinh người.

Nếu Thời Kim Lam không giữ anh lại thì có lẽ anh đã mất bình tĩnh và hấp tấp lao xuống dưới. Đương nhiên anh sẽ bị đạo sĩ áo đen phát hiện và rơi vào nguy hiểm. Đúng lúc này, bên dưới đàn tế bỗng nhiên vang lên tiếng quát lạnh lùng, “Vô dụng! Ai cho mày vào đây? Mày còn mang cái gì vào theo đấy?”

Đạo sĩ áo đen bước ra từ căn phòng bí mật trước đàn tế, nửa người trên của ông ta khuất trong bóng đêm. Đứng từ chỗ hai người chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt phủ kín băng gạc và chỏm râu dưới cằm ông ta.

Chàng đạo sĩ quỳ xuống bên cạnh đạo sĩ áo đen. Cuộc truy đuổi vừa rồi đã khiến mặt mũi anh ta bâầm dập, vâng trán lõm vào chảy máu. Lúc này cho dù bị mắng thì anh ta cũng chỉ cúi đầu không giải thích hay biện minh.

Đạo sĩ áo đen tức giận mắng chửi một trận, chàng đạo sĩ cúi đầu mím chặt môi. Khi bị ma nữ truy đuổi, anh ta đã cố tình chạy khắp đạo quán để cầu cứu thầy mình. Tuy nhiên dù anh ta té ngã hay suýt bị ma nữ giết chết thì vẫn chẳng thấy thầy đâu. Nếu anh ta không chạy đến đây thì sao bây giờ có thể bảo toàn tình mạng được?

Những tiếng quở trách vang lên liên hồi khiến chàng đạo sĩ cúi thấp đầu, giấu cảm xúc trong đáy mắt đằng sau bóng tối.

*xx**% 55 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment