€ 56
€ 56€ 56
CHƯƠNG 56: Chuyến teambuilding của lớp
(29)
Tiếng đạo sĩ áo đen mắng chửi chàng đạo sĩ vang vọng trong lòng núi trống trải. Thời Kim Lam cảm thấy giọng nói này rất quen tai, dường như cô đã nghe thấy ở đâu nhưng nghĩ mãi mà chẳng nhớ được.
“Cút ra ngoài canh chừng cho tao, đừng để cái bọn không nên xuất hiện ở đây tới làm phiền!” Đạo sĩ áo đen nói rồi đạp vào vai chàng đạo sĩ. Anh ta vâng dạ đồng ý, sau đó khom lưng, cúi đầu bước lên trên thêm đá.
Nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt vang lên trên thêm đá, Thời Kim Lam vội kéo Tống Dư Ngộ trốn vào sâu trong góc tối. Chẳng mấy chốc chàng đạo sĩ đã đi lướt qua chỗ trốn của hai người và lên trên. Tuy nhiên khi chàng đạo sĩ rời đi, bọn họ có cảm giác như anh ta đã trùng hợp khựng lại trên bậc thang bên cạnh hai người một lúc.
Thời Kim Lam nín thở, Tống Dư Ngộ cũng căng thẳng. Trong bóng tối, ánh mắt hai người vô tình chạm phải nhau rồi nhanh chóng dời đi chỗ khác.
Chàng đạo sĩ chậm rãi xoay người và đưa mắt nhìn sang đàn tế hiu quạnh, để lộ nửa khuôn mặt dính đầy máu tươi.
Phần trán của anh ta bị va đập nặng nề, dường như bọn họ có thể nhìn thấy hộp sọ thấp thoáng sau vết máu chảy đầm đìa. Giờ đây anh ta đứng trên bậc thang khuất sau bóng tối, vô hình trung khiến người nhìn thấy hoảng SỢ.
Anh ta đứng rất lâu, tâm khoảng một phút, sau đó mới xoay người và bước nhanh lên bậc thang. Tiếng ngọn núi giả di chuyển nhanh chóng vang lên, thấy thế hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó Tống Dư Ngộ lại thấy đau đầu vì Trương Vân Yến vẫn còn ở bên ngoài. Dù vậy tiếng động ngọn núi giả di chuyển cũng rất lớn, Trương Vân Yến kỹ tính chắc sẽ không bắt gặp chàng đạo sĩ. Hơn nữa với tình hình hiện tại của anh và Thời Kim Lam thì bọn họ đều không thể rời đi được.
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi viết vào lòng bàn tay Thời Kim Lam: Trương Triết Huy đâu?
Thời Kim Lam lắc đầu thật khẽ. Trương Triết Huy bị đạo sĩ áo đen điều khiển đánh lén cô, lúc đó cô đã bất tỉnh thật nên không biết hiện tại anh ấy ra sao.
Tuy nhiên trong khoảng thời ít ỏi như vậy thì đạo sĩ áo đen cũng chẳng thể làm gì anh ấy được. Có lẽ anh ấy đang ở trong khoảng sân lúc trước, hoặc vẫn tiếp tục bị đạo sĩ áo đen khống chế như con rối.
Tống Dư Ngộ đang định hỏi tiếp thì đàn tế bỗng dưng phát ra tiếng động. Thời Kim Lam quay đầu nhìn lại, thấy Phương Nhu Gia đã dừng kêu la thảm thiết và cúi đầu trôi nổi giữa không trung. Mái tóc dài xơ xác của cô ta ủ rũ như cây héo, khí thế chết chóc cũng trở nên âm u.
Xung quanh tĩnh lặng như cõi chết, rôi bỗng nhiên có tiếng niệm chú kỳ lạ vang vọng giữa những vách đá và được gió lùa vào tai hai người. Thời Kim Lam lập tức giơ tay bịt tai Tống Dư Ngộ, ra hiệu anh đừng nghe.
Tuy cô không rõ vì sao mình không bị tiếng niệm chú quái dị ấy mê hoặc, nhưng Tống Dư Ngộ vẫn đang bị debuff ảnh hưởng, nếu còn phải nghe âm thanh này thì chắc chắn sẽ khó xử lí hơn Trương Triết Huy nhiều.
Tống Dư Ngộ ngoan ngoãn bịt tai lại. Thời Kim Lam bước ra khỏi góc tối, cẩn thận nhìn xuống đàn tế bên dưới. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt. Đạo sĩ áo đen vừa rồi mới quở trách người khác hiện đang cầm một cây phất trần và khoanh chân ngồi dưới đất. Bờ môi ông ta không ngừng mấp máy thốt ra những câu thân chú kỳ lạ một cách vô cùng rõ ràng và chính xác.
Thời Kim Lam có thể nghe rõ từng chữ, nhưng lại chẳng thể ghép thành một câu mạch lạc. Cô đoán khả năng cao là câu niệm chú đã trấn tĩnh Phương Nhu Gia đang nổi điên, hèn gì thị trấn Ngọc Tùng có nhiều người chết như thế mà tên đạo sĩ khốn kiếp này vẫn có thể sống yên ổn ở đây, hóa ra là do có cách bảo toàn tính mạng. Âm thanh niệm chú có thể mê hoặc lòng người, đồng thời cũng có thể trấn áp ác ma.
Cô nhìn sang ma nữ mặc váy cưới nằm trên đàn tế, thấy cô ta đã mất kiên nhẫn mở to mắt. Khi phát hiện Thời Kim Lam nhìn mình, cô ta bất mãn nhếch miệng nhe răng. Thời Kim Lam nhìn cô ta bằng ánh mắt trấn an, ý bảo rằng cô ta chỉ cân nằm im là sẽ không bị phát hiện. Còn cô thì bước xuống bậc thang để xử lí tên đạo sĩ khốn kiếp vẫn còn đang lẩm bẩm không dứt.
Nhưng cô chỉ mới nhấc chân lên thì Phương Nhu Gia đang lơ lửng trên không trung bỗng nhiên giật giật. Tống Dư Ngộ thấy thế thì vội nắm lấy tay Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam quay đầu lại, trùng hợp đưa mắt nhìn thấy Phương Nhu Gia...
Chẳng biết cô ta đã ngẩng đầu từ khi nào, gương mặt bị phủ kín bởi những hình vẽ màu đen kỳ lạ, ngay cả hai mắt cũng bị oán khí đen đặc xâm chiếm, tỏa ra khí thế chết chóc rợn người. Cô ta nghiêng đầu nhìn sang, một người, một ma cứ thế đối mặt.
Khẳng khặc... Tiếng cười kinh dị phát ra từ miệng Phương Nhu Gia. Cô ta nhìn chằm chằm Thời Kim Lam mặc váy cưới, miệng hết đóng rồi mở phát ra tiếng nói nghèn nghẹn: “Định chạy đi đâu?”
Giọng nói nghe y hệt đạo sĩ áo đenl
Nhận ra điều này, Thời Kim Lam đột ngột cúi đầu, nhìn thấy đạo sĩ áo đen mới nãy còn khoanh chân ngồi dưới đất nay đã đứng dậy từ lúc nào chẳng hay. Miệng ông ta nhếch lên không giấu được ý cười.
Vãi! Tên đạo sĩ khốn kiếp phát hiện cô rồi!
Cơ thể Thời Kim Lam cứng đờ. Phương Nhu Gia bị đạo sĩ áo đen khống chế vung móng vuốt về phía Thời Kim Lam và Tống Dư Ngội
- Phòng livestream số 54088 - [Vãi chưởng ha ha ha ha ha ha boss của màn này cũng khá thú vị đấy. Tôi đã bảo ông ta sẽ không bị lừa dễ vậy mà?]
[Cá mười nghìn đồng tiền ác mộng là lân này chắc chắn 54088 sẽ ăn hành. Con ma nữ này đã hấp thụ rất nhiều oán khí nên biến từ boss nhỏ thành boss lớn luôn. Cho dù 54088 giỏi đánh nhau thì cũng không thể chống lại sức mạnh siêu nhiên được. Hơn nữa màn chơi này còn cấm dùng vật phẩm nữa! Cô! Ta! Tới! Số! Rồi]
[Lầu trên bớt kích động một chút được không? Thím đã cá cược thua mấy chục nghìn đồng tiền ác mộng rồi kia mà? Chó ác mộng thích mấy đứa coi tiền như rác giống thím nhất đấy]
[Ê mà này, chỉ có mình tôi thắc mắc vì sao đạo sĩ lại lập đàn tế hoành tráng như vậy thôi hả? Nhìn vũng máu kia là biết ông ta đã giết bao nhiêu người, điên thật sự. Ha ha ha ha ha ha không hổ là boss do chó ác mộng tự tay lựa chọn] [Ui ôi! Có mình tôi thấy xót thay cá thôi hả? Cái debuff kia gân như giảm một nửa khả năng chiến đấu của cậu ấy đấy? 88 thiếu mất một đồng đội mạnh mẽt Nhưng mà lúc cá tái mặt trông đáng yêu quá à~]
[Fan yy030 cút về phòng livestream của mấy người cái coi? Có biết luật lệ trong phòng livestream không thế?] Phương Nhu Gia hấp thụ oán khí xung quanh đạo quán, hút tất cả linh hồn của những cô gái bị rút máu hiến tế và chấp niệm còn lưu lại trên đời của họ vào hồn ma của cô ta, khiến cô ta biến đổi điên cuồng. Để rồi giờ đây, tốc độ của cô ta khi xông vê phía Thời Kim Lam nhanh đến không tưởng.
Chỉ trong chớp mắt mà cô ta đã đến gần.Thời Kim Lam chỉ mới kịp giơ tay thì đã bị Phương Nhu Gia bóp chặt cổ, sức lực kinh người dồn ép lập tức khiến cô không thể hít thở. Ngay trước khi Phương Nhu Gia định làm gì thêm, cô đã đẩy bàn tay nắm lấy mình của Tống Dư Ngộ ra và hét lớn: “Đi mau!”
Mục tiêu của đạo sĩ áo đen là cô, hơn nữa đây còn là sân nhà của ông ta. Là do cô quá sơ suất, cứ tưởng chỉ cân mình không bị đưa lên đàn tế thì sẽ có thể phản công.
Cô đã xem nhẹ bản chất của màn chơi này vốn là một trò chơi, đương nhiên boss được đề cập trong nhiệm vụ sẽ có sức mạnh hơn người.
Tống Dư Ngộ bị cô đẩy nên lảo đảo té ngã trên bậc thang. Anh vô thức dồn sức vào hai tay, nhưng vì bị debuff ảnh hưởng nên không thể gồng cơ tay, chỉ đành trơ mắt nhìn Thời Kim Lam trước mắt mình bị Phương Nhu Gia tóm gọn.
Mặc cho nhiệt độ nơi đầu ngón tay đang giảm xuống, Tống Dư Ngộ vội vàng tiến về trước, sau đó nhảy xuống bậc thang và bám vào vách đá ẩm ướt. Anh nhìn vũng máu lớn cách đó mấy chục mét, thấy bọt khí đang nổi lên lăn tăn. Màu đỏ sâm đánh mạnh vào thị giác khiến tâm mắt anh mờ đi, cho dù là ma nữ mặc váy cưới nằm trên đàn tế hay đạo sĩ áo đen đang lẩm bẩm cạnh đàn tế thì tất cả đều trở thành những bóng hình mông lung.
Không được! Bình tính! Bình tínhI
Sau khi bị debuff làm xáo trộn suy nghĩ, giá trị tỉnh táo của anh cũng dần tụt xuống.
Tống Dư Ngộ cắn mạnh vào đầu lưỡi để mùi máu tràn ra, cảm nhận chất lỏng ướt át chảy dọc theo cổ họng. Năm ngón tay anh bám chắc vào vách đá đang rỉ nước tí tách.
Không được nhắm mắt! Phải mở mắt!
Tống Dư Ngộ không do dự chảy xuống bậc thang! Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước. Nếu Trương Vân Yến đã có thể thọc nến hư mắt tên đạo sĩ kia thì chắc chắn ông ta chỉ dám lén lút giở trò trong tối mà thôi, chứ thực chất chẳng có năng lực gì nhiều.
Thời Kim Lam bị nhấc bổng lên, bàn tay hồn ma bóp cổ cô lạnh như khối băng nghìn năm. Cái lạnh thấm vào từng thớ da thịt khiến nhiệt độ cơ thể cô giảm xuống. Trên vách đá, những hình vẽ kỳ lạ, xấu xí bắt đầu vặn vẹo hệt như lũ quái vật nằm vuông vức, bọn chúng phát ra những luồng sáng đỏ như máu.
Có thứ gì đó bay ra không trung vào xông vào người Thời Kim Lam. Cô tưởng như mình bị bọc bằng màng bọc thực phẩm mỏng manh, cho dù cố gắng giãy dụa cỡ nào thì cũng vô ích, chỉ đành trơ mắt cảm nhận hơi thở của mình bị rút cạn.
Gương mặt cô đỏ lên, cô giơ chân đạp mạnh vào bụng Phương Nhu Gia nhưng cô ta vẫn không nhúc nhích. Hai mắt cô ta đen nhánh như hai đáy giếng sâu hun hút, dường như muốn kéo cô vào vực sâu tử thần. “Phương... Nhu... Gia...”
Thời Kim Lam cố gắng gắn ra ba chữ đứt quãng, thậm chí cô còn chẳng nói được một âm tiết hoàn chỉnh. Bàn tay đang giam giữ cô vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Thời Kim Lam rất muốn trợn mắt lên án phim ảnh dối trá! Ai bảo nếu hét tên người bạn đang bị khống chế của mình trong lúc mấu chốt thì có thể đánh thức người đó thế? Lừa đảo!
Cô xé toạc vạt váy cưới, thò tay móc tấm bùa vàng trong túi quần xa tít tắp ra và dùng sức dán lên trán Phương Nhu Gia.
Phương Nhu Gia đang bị điều khiển như con rối đột nhiên run lên, sau đó bắt đầu rên rỉ thảm thiết. Bàn tay đang siết chặt Thời Kim Lam thoáng nới lỏng, cô ta ôm đầu gào rống một cách đau đớn.
Tấm bùa vàng mỏng manh dính trên trán cô ta. Rõ ràng là cô ta có sức mạnh khiến Thời Kim Lam không phản kháng được, ấy vậy mà chẳng thể tự gỡ lá bùa ra.
Cơ thể đột nhiên mất trọng lực khiến Thời Kim Lam rơi thẳng xuống dưới.
Cô há miệng hít thở, thoáng chốc bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ không đúng lúc rằng nếu mình ngã từ trên cao xuống thì chắc hẳn sẽ chết xấu lắm.
Vào khoảnh khắc rơi xuống, cô trở tay bám vào chân Phương Nhu Gia và dùng sức kéo cô ta xuống. Cô cố lót cô ta dưới người mình, ngăn cản tiếng ma sát dữ dội và tiếng gió lạnh lùng, thuận tiện giơ tay đè chặt tấm bùa vàng trên trán cô ta. Nếu có một con ma làm đệm lưng thì chắc cái chết của cô sẽ đẹp đẽ hơn chút nhỉ?
Thời Kim Lam bàng hoàng nghĩ, không phát hiện khi Phương Nhu Gia đang đau đớn gào rống, chiếc vòng hồng ngọc bị cô đè trước người cô ta đã phát ra luông sáng màu đỏ mờ nhạt khó thấy.
Trong phút chốc, vô số oán khí lũ lượt rút lui khỏi người Phương Nhu Gia. Bọn chúng giăng kín toàn bộ lòng núi trông như một tấm màn đen rũ xuống che khuất chân trời Xa Xa.
Tầm mắt của Tống Dư Ngộ càng ngày càng mơ hồ. Anh vịn vào vách đá ẩm ướt và liên tục lắc đầu, nhưng hai mắt vẫn mông lung như bị tấm màn đen phủ kín, hỗn loạn chẳng còn tiêu cự.
Trước khoảnh khắc hoàn toàn mất đi thị giác, anh bỗng nghe thấy một tiếng động nặng nê. Khi hốt hoảng nhìn lại, anh bất ngờ bắt gặp một bóng người màu đỏ xinh đẹp giữa đàn tê trống trải.
Bóng người ấy xoay lưng về phía anh và đứng giữa đàn tế hình tròn như cái mâm. Cả người cô gái được bao phủ bởi luồng sáng vàng kim xua tan ánh sáng đỏ sẫm. Chiếc váy cưới hoa lệ khoác trên người cô ta tung bay uốn lượn với tà váy thêu đây những hoa văn làm bằng chỉ vàng, chỉ bạc phức tạp, lúc này đang tỏa sáng chói lòa.
Leng kengl
Tiếng vang trong veo và êm tai khôn cùng. Dường như cô gái mặc váy cưới đã phát hiện ra ánh mắt của anh nên chậm rãi quay đầu lại.
Viên minh châu Đông Hải nổi bật được luồng sáng vàng kim bao phủ và phản chiếu lại một màu rực rỡ, chói mắt. Trong lúc nhất thời, ánh sáng chói lòa. Chẳng biết từ đâu, tiếng cười nhã nhặn thật khẽ vang lên nghe như mỉa mai kẻ đang lén lút nhìn trộm.
xx**% 56 xx**%