Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 57 - C57

C57 C57C57

CHƯƠNG 57: Chuyến teambuilding của lớp

(30)

Tâm mắt mơ hồ như bị vải đen phủ kín dân trở nên rõ ràng hơn, tiếng van nài khẩn thiết vang lên bên tai khiến Thời Kim Lam choàng tỉnh khỏi cơn bàng hoàng.

Cô ngơ ngác đứng dưới đường phố cổ xưa giăng hoa kết đèn, bỗng nhiên có một đứa trẻ câm chong chóng chạy ngang qua người cô.

“Anh hail Đợi em với!” Một cô bé có nốt ruồi son trên trán mặc áo bông đỏ rực, tết tóc hai bên đuổi theo sau đứa trẻ.

Cậu bé giơ chong chóng xoay người lại thè lưỡi trêu cô bé, “Đố em bắt được anhI Bắt được thì anh sẽ cho em chong chóng!” Nói rồi cậu bé bật cười ha hả và bỏ chạy mất, để lại cô bé khẽ hừ lạnh nhưng vẫn ngoan ngoãn đuổi theo. Tiếng la rây trẻ con vọng lên từ cuối phố, hóa ra là mẹ của hai đứa trẻ đã bắt được con mình và kéo lũ trẻ ngơ ngác lùi vào trong lê đường. Có một đoàn rước dâu mặc lễ phục chậm rãi xuất hiện trong tâm mắt của Thời Kim Lam. Hai phù dâu cầm rổ phủ lụa đỏ không ngừng tung tiền giấy lên không trung, mấy đứa nhỏ đang chơi gần đó thấy thế thì vội vàng xoay người sang nhặt nhạnh. Trùng hợp có một cơn gió lạnh thổi qua đưa tiếng khóc nỉ non trong kiệu truyền đến tai mọi người, cô bé vừa mới đòi chong chóng trong tay anh mình ngẩng đầu thắc mắc: “Mẹ ơi, sao cô dâu lại khóc vậy ạ?”

Người phụ nữ bày ra vẻ mặt đồng tình và bất đắc dĩ, chỉ biết cười rồi bảo: “Cô dâu thương cha xót mẹ, biết sau này mình lấy chồng rồi thì không được gặp cha mẹ nữa.” Mặc dù cái hiểu cái không nhưng cô bé vẫn gật đầu. Gió thổi làm chong chóng trong tay cô bé xoay tròn không ngừng. Cô bé siết chặt bàn tay mẹ mình hơn, khẽ thủ thỉ: “Thế thì sau này con không lấy chồng đâu!”

Người phụ nữ bế xốc cô bé lên, ấn ngón trỏ lên trán con gái, “Nhưng mà đâu được, con gái lớn rồi thì phải lấy chồng chứ.”

Cô bé không vui phản bác, “Con không thèm lấy chồng! Con chỉ cần cha mẹ thôi!”

Người phụ nữ bất đắc dĩ bật cười.

Thời Kim Lam đuổi theo đội rước dâu, chẳng mấy chốc đã đi tới một căn nhà tráng lệ. Bên trong nhà bày bàn tiệc, có một cặp vợ chồng trung niên đang tiếp đón khách, nhưng nụ cười trên mặt họ lại vô cùng gượng gạo. Chiếc kiệu rước dâu dừng lại, cô dâu được phù dâu dìu dắt chậm rãi xuống kiệu. Nhưng thứ trên tay cô ta lại không phải quả táo mà lại là một khung bài vị.

Các khách mời tới tham gia tiệc cưới đã chứng kiến cảnh này rất nhiều lần nên không kêu ca gì. Tiếng pháo rùm beng nổ vang trời, khách khứa lũ lượt lên tiếng chúc mừng.

Cô dâu ôm bài vị thực hiện nghi thức bái thiên địa, mặc cho vạt áo cưới đằng trước ướt nhẹp thì vẫn chẳng ai quan tâm.

Bên trong phòng tân hôn náo nhiệt, phù dâu bưng hai ly rượu lên. Dường như sau khi khóc lóc một lúc lâu, cuối cùng cô dâu cũng không chịu được nỗi sợ hãi nữa và vén khăn lên, quỳ xuống câu xin phù dâu tha cho mình một con đường sống. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt. Phù dâu đắng lòng nhìn đi chỗ khác, thấy đôi vợ chồng trung niên mặc áo bông màu bỏ đang dẫn hai tên vệ sĩ cường tráng đi vào. Bọn họ khống chế hai bên trái phải của cô dâu, mặc cho cô ta la khóc thảm thiết và giãy dụa không ngừng mà rót rượu vào cổ họng cô ta.

Cô dâu tuyệt vọng trợn trừng mắt, chỉ một lát sau thất khiếu đã chảy máu đen đầm đìa.

Cặp vợ chồng trung niên lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, sai người khiêng cô dâu vào chiếc quan tài mà họ đã chuẩn bị sẵn từ sáng.

Tiếng kèn xô na vang vọng khắp đất trời, những tấm lụa đỏ được thay bằng cờ trắng, có hai người rải tiền vàng hộ tống quan tài lên núi.

Thời Kim Lam im lặng quan sát mọi chuyện. Vào khoảnh khắc chiếc quan tài đựng xác cô dâu bị chôn vùi hoàn toàn xuống đất, đất trời lại bỗng dưng quay cuồng và đưa cô trở về con phố cổ xưa ban nãy. Nhưng lần này gió không còn lạnh lão, thay vào đó cô lại cảm nhận được cái nóng và nhìn thấy cành liễu trên cao rũ cong xuống, hòa cùng với đó là tiếng chim ác là lảnh lót vô cùng du dương.

Tiếng chiêng trống quen thuộc lại vang lên, đồng thời có bóng người xộc xệch chạy vọt ra từ hẻm và chặn đứng đội xe rước dâu. Người phụ nữ độ tuổi trung niên khóc không thành tiếng, “Bé cưng! Trả bé cưng cho tôi! Bé cưng nhà tôi sẽ không cưới người... Ưml”

Nhưng bà ta còn chưa kịp dứt lời thì đã bị một người đàn ông đuổi theo bịt kín miệng và tức giận quát mắng: “Đã nhận sính lễ của người ta rồi, bà còn lộn xộn cái gì nữa! Đi về với tao!”

Người phụ nữ trung niên ăn một cái tát thật mạnh tới từ người đàn ông khiến khóe tai rách ra rỉ máu, bờ môi cũng bị răng cắn dập. Nhưng dường như bà ta không nhận ra mà cứ chăm nhất quyết ngăn cản kiệu cưới, sau đó lại bị người đàn ông tát thêm một cái nữa tới mức ngất xỉu giữa đường.

Thời Kim Lam đứng bên cạnh một chàng trai tâm 17, 18 tuổi. Anh ta nhìn chằm chằm chiếc kiệu hoa bị khiêng đi với sắc mặt thẫn thờ, gió đêm mùa hạ lùa vào chiếc chong chóng trên tay khiến nó thong dong xoay tròn. Chiếc kiệu cưới được khiêng tới một gia đình khác, cô dâu ôm bài vị xuống kiệu rồi nhảy qua chậu than. Bỗng nhiên có một bóng người xông ra từ bên cạnh và cầm dao phay hùng hổ tiến về phía đôi vợ chồng trung niên mặc đồ đỏ.

Khi tiếng kêu la thảm thiết thấu tận trời xanh, chàng thiếu niên đẫm máu kéo khăn trùm trên đầu em gái mình xuống và hất đổ bài vị trước ánh mắt ngơ ngác của cô ta. Sau cùng, anh ta kéo em gái chạy lên núi.

Một đám người đông đúc vác nông cụ đuổi theo, chàng trai bị đập bể đầu nên kết cục chỉ có nằm gục xuống đất và trợn mắt nhìn trời đêm. Cô gái chứng kiến quá trình anh mình dân tắt thở, cuối cùng quyết định đập đầu vào bậc thang đá để tự tử.

Người phụ nữ trung niên tìm đến với gương mặt đẫm máu. Khi phát hiện cô con gái đã bị động vật hoang dã phanh thây, bà ta suy sụp bật khóc như muốn chết.

Dưới màn đêm tối tắm, oán khí âm thâm nảy nở và bao phủ toàn bộ ngọn núi Ngọc Tùng.

Có một người đàn ông khiêng củi khô xuống núi bị oán khí ngáng chân nên ngã nhào về trước, cành cây sắc bén lập tức xuyên qua cổ họng khiến anh ta chết vì mất máu quá nhiều.

Có một người đàn ông bắt cá bên bờ suối bị oán khí quấn chân nên ngã xuống nước, mặc cho anh ta có giãy dụa cỡ nào thì cũng không đứng dậy được, cuối cùng đã chết vì ngạt thở. Có một người đàn ông lên núi cúng bái tổ tiên vào lễ Tết Thanh minh bị oán khí dọa sợ chạy khắp núi, đánh động lũ rắn độc ngủ đông trong bụi cỏ nên bị cắn vào cổ và chết dân chết mòn vì chất độc.

Thời Kim Lam nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng thông báo quen thuộc của hệ thống.

“Trên đời nào có thân hay ma, chỉ có lòng người hiểm ác sợ bóng sợ gió vì chột dạ. Chúc mừng người chơi 54088 hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên “Đi tìm thân Núi của núi Ngọc Tùng”, nhận thưởng điểm kỹ năng x5."

“Chúc mừng người chơi 54088 phát hiện bí ẩn về núi Ngọc Tùng - “Bí ẩn thần Núi” ”

“Chúc mừng người chơi 54088 phát hiện bí ẩn về núi Ngọc Tùng - “Đạo sĩ tà ác”.' “Chúc mừng người chơi 54088 phát hiện hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 2 “Bí ẩn về núi Ngọc Tùng”, nhận thưởng đồng tiền ác mộng x3000...”

Thời Kim Lam không nghe tiếp chuỗi thông báo dài đằng đẫng sau đó mà mở mắt ra, nhìn thấy nét vẽ trận pháp đứt quãng đã phai màu vì dần mất đi tác dụng, nay đang chơi vơi sắp tách ra khỏi vách đá ẩm ướt đến nơi. Những nét vẽ dân dần nứt ra hệt như phải gánh chịu sức nặng ngàn cần.

Đạo sĩ áo đen bị cắn ngược nên quỳ rạp xuống trước căn phòng bí ẩn và phun ra một ngụm máu tươi. Dù vậy, ông ta vẫn nhìn chằm chằm một người, một ma chưa thể rời khỏi đàn tế bằng ánh mắt khó tin.

Ma nữ mặc váy cưới vung ống tay áo rộng thùng thình, đứng từ trên cao nhìn xuống Thời Kim Lam dù đã được mình đỡ nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh với ánh mắt ngập tràn sự khinh thường. Loài người yếu ớtI

Thời Kim Lam lạnh mặt thu mắt lại, gập ngón trỏ xoa bóp huyệt thái dương. Sau khi lại sức thì cô mới giơ tay chống người dậy đứng trên đàn tế, chậm rãi bước về phía đạo sĩ áo đen.

Trong lúc đi, cô có thể nghe thấy tiếng răng rắc vang lên từ xương cốt mình. Tưởng như có một bao cát bị buộc vào chân khiến mỗi bước đi của cô trở nên đau đớn và nặng nề.

Thời Kim Lam kìm nén nỗi đau xé toạc cơ thể, nhìn chằm chằm đạo sĩ áo đen rồi chậm rãi hỏi: “Bác tài xế, bác diễn nhập tâm quá nhỉ?”

Khoảng thời gian từ lúc cô dùng bùa vàng khắc chế Phương Nhu Gia cho tới nay chỉ vỏn vẹn một phút, thế nhưng vì lọt vào ảo cảnh nên cô cứ ngỡ đã mấy chục năm. Trong ảo cảnh, cô đã được tận mắt chứng kiến những cô gái vô tội bị ép lên kiệu cưới và bỏ mạng ngay tại độ tuổi đẹp nhất bằng đủ loại phương pháp khác nhau.

Thật ra ban đầu núi Ngọc Tùng không hề có thân Núi, tất cả đều là do con người mê tín đồn đại và ép bức những linh hồn vô tội trở thành thân Núi tà ác mà thôi. Vì vậy mới có vô số người tử vong ngoài ý muốn khi lên núi và thị trấn không thể nào sinh con gái. Hơn nữa những người đã dây vào hoạt động tàn nhẫn ấy đều sẽ bị ác ma đánh dấu và mãi mãi không thể rời khỏi thị trấn Ngọc Tùng.

Đạo sĩ áo đen siết chặt cây phất trân khi nghe Thời Kim Lam gọi mình. Cuối cùng sau khi trận pháp sụp đổ, gương mặt của ông ta cũng đã lộ ra từ bóng đêm.

Rõ ràng đây là tài xế lái xe buýt.

Ông ta lườm nguýt Thời Kim Lam bằng con mắt lành lặn còn lại, cổ họng gắn ra những tiếng cười ghê rợn, cuối cùng trầm giọng: “Các cô là người chơi ác mộng đời thứ mấy?”

Thời Kim Lam nghe vậy thì nổi hết da gà.

Cô nhìn chằm chằm gương mặt vặn vẹo được ánh sáng trận pháp hắt lên của đạo sĩ áo đen, cố kiềm lại nỗi bàng hoàng trong lòng và duy trì bình tĩnh nói: “Ông cũng là người chơi à?”

Không thể nào, thông tin màn chơi đã hiển thị đây là màn chơi theo nhóm hình thức pve, tổng số người chơi tham gia chỉ có 48 người!

Đạo sĩ áo đen dời mắt nhìn sang ma nữ mặc váy cưới thướt tha đứng bên cạnh cô, bật cười quái lạ, “Trước đây từng là."

Nói rồi ông ta chống cây phất trân để cố gắng đứng dậy, “Nếu biết trước cô có vật phẩm mạnh cỡ này thì tôi đã giết chết cô ngay từ lúc còn ở trên xe buýt rồi.” “Chỉ tiếc là... Kế hoạch tôi dàn dựng tỉ mỉ suốt 80 năm, nay sắp thành công thì lại thất bại trong gang tấc.”

Ông ta lảo đảo một hồi thì mới đứng vững, bởi vì thất khiếu đều đang chảy máu nên gương mặt trở nên u ám, đáng sợ.

Thời Kim Lam híp mắt nhìn ông ta, “Trước đây ông từng là người chơi, nhưng sau khi chết trong trò chơi thì trở thành NPC à?”

“Nói thế cũng không sai.” Đạo sĩ áo đen vô cùng kiên nhẫn trả lời, tuy nhiên thái độ thượng đẳng như thể “tôi biết hết đấy nhưng mà chẳng nói cô đâu” của ông ta khiến cô rất khó chịu.

“Thế giới ác mộng đã có từ 80 năm trước rồi à? 80 năm mà ông nói là 80 năm trong trò chơi hay trong hiện thực?” Thời Kim Lam lại hỏi. Tuy nhiên lần này đạo sĩ áo đen không trả lời nữa, chỉ tiếp tục nhếch miệng nở nụ cười dị hợm khiến người khác khó chịu và siết chặt cây phất trân trong tay. Rồi bỗng ông ta đột nhiên xoay người và chạy vào căn phòng bí mật sau lưng!

Thời Kim Lam vô thức giơ tay định giữ đạo sĩ áo đen lại, nhưng bởi vì cơ thể trì trệ nên chẳng bắt kịp.

Cửa phòng bí mật ngày càng gần, nhưng khi ông ta định chạy vọt vào thì đã bị một bàn tay lạnh lếo đột ngột thò tới và túm lấy vạt áo một cách chuẩn xác. Cánh tay ấy dùng sức mạnh đến mức ném bay ông ta vào vách đá bên cạnh.

Cả người đạo sĩ áo đen ê ẩm kêu răng rắc giòn tan. Hai mắt Tống Dư Ngộ nổi đầy tơ máu đỏ ngầu, anh giơ chân giãm lên lưng đạo sĩ áo đen và dùng sức đạp gãy sống lưng ông ta. Lúc này đầu tóc anh rối bù, tóc mái trước trán bị bàn tay vuốt ngược lên để lộ làn da vô cùng nổi bật trong bóng đêm. Bờ môi anh tái nhợt nghiêm trọng, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén hệt như đang nổi lên từng cơn lốc xoáy cuồn cuộn, có thể thổi bay và tàn phá bất cứ thứ gì cản đường mình. Anh hơi nghiêng người về trước, bóng tối phủ xuống đúng lúc hắt lên sườn mặt chiếu rọi cảnh anh giơ ngón tay cái quệt đi vết máu trên môi. Rồi đột nhiên, anh nở nụ cười điên rồ, “Còn chưa nói xong mà tính chạy đi đâu thế?”

xx**% 57 xx**%
Bình Luận (0)
Comment