C58
C58C58
CHƯƠNG 58: Chuyến teambuilding của lớp (Hết)
- Phòng livestream số 54088 -
[Vãi vãi vãi vãi vãi vãi vãi! Chuyện gì thế? Sao màn hình livestream đen sì rồi? Có ai giải thích giúp tôi đang có chuyện gì được không?]
[Hệ thống bị lỗi à? Màn hình tôi cũng đen thật nè? Hình như tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ ấy? @Thế giới ác mộng cút ra đây giải thích rõ cho bố mày coi]
[Cạn lời thật sự, người ta đang xem tới đoạn cao trào thì bùm một phát tắt sóng livestream, cả đời chưa bao giờ cạn lời như bây giò] [Aaaa a a thế giới ác mộng rác rưởi. Đậu má mi sửa lỗi hệ thống lẹ cho bố! Bố muốn coi hành trình chống đối xã hội của 88I]
[Hu hu hu hu hu thế rốt cuộc là 54088 có bị ngã chết trong màn chơi không vậy? Mới nghĩ đến đây là tôi đã thấy siêu siêu kích động rồi]
[Ê vãi tôi mới qua phòng livestream của yy30, thấy màn hình cũng đen sì rồi. Nhưng mà mấy người chơi khác thì không bị. Rõ ràng là cố tình che màn hình đấy! Có phải công ty trò chơi lại đang gian lận giúp 54088 không thế?
“Hộc!"” Đạo sĩ áo đen phun ra một ngụm máu tươi khiến đầu lưỡi và hàm răng đều nhiễm màu đỏ. Tuy nhiên cơn đau lan ra khắp cơ thể khiến ông ta chẳng tài nào nhắm mắt được. Ông ta quỳ rạp xuống đất như một con chó sắp chết, mãi đến khi bị người khác túm cổ thì ông ta mới thở hông hộc và nheo mắt nhìn lên gương mặt nguy hiểm của Tống Dư Ngộ, bỗng dưng bật cười quái gở rồi nói: “Cậu muốn biết chuyện gì?”
“Rốt cuộc trò chơi này là cái gì?” Tống Dư Ngộ kéo lê đạo sĩ áo đen tới bên cạnh vũng máu lớn, dùng mùi máu tươi nồng nặc ở trong đàn tế để đe dọa ông ta.
DOC FULL.VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í
Đạo sĩ áo đen phun một ngụm nước miếng vào vũng máu, khóe miệng đã rách, “Đương nhiên là một trò chơi chuyên gia săn bắt con người rôi. Những người tham gia trò chơi sẽ giết người, mà những người tham gia trò chơi cùng với cậu cũng sẽ giết người. Cho dù là ai, mạnh mẽ cỡ nào, đến cuối cùng đều sẽ phải chết! Đầu sẽ phải chết!”
Ông ta không ngừng lặp lại bốn chữ “đều sẽ phải chết”, đôi mắt dần trở nên điên dại. Tiếp đó cho dù Tống Dư Ngộ có hỏi gì thì ông ta cũng đêu ngậm chặt miệng không hó hé nửa chữ.
Thời Kim Lam cố gắng chịu đựng cơn đau đang xé toạc cơ thể mình, cô lảo đảo bước tới và vạch mở bàn tay đang nắm chặt của đạo sĩ áo đen.
Lúc này, Phương Nhu Gia chỉ to bằng đầu ngón tay cô đang cuộn tròn lại, linh hôn mờ nhạt tưởng chừng như sắp biến mất.
Trận pháp trên vách đá đã mất tác dụng từ lâu, bờ mặt vũng máu cũng không còn gợn lên những bọt khí lăn tăn khiến người khác buồn nôn nữa. Luồng khí lạnh trong lòng núi dần rút lui, để lại tiếng nức nở, nỉ non vang lên từ khắp bốn phương tám hướng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tợt.
Thời Kim Lam đứng từ trên cao nhìn xuống gương mặt hung ác của đạo sĩ áo đen, “Tôi không quan tâm ông có phải người chơi hay không, nhưng dù đã biết bí ẩn về núi Ngọc Tùng mà ông còn lừa gạt lũ cư dân ngu muội ấy, hại chết càng nhiều người thay vì giải thoát cho những kẻ vô tội. Ông đừng tưởng mình biết nhiều hơn kẻ khác một chút thì sẽ được bọn tôi kính sợ, nếu ông đã không muốn nói thì tôi đành tiễn ông đi bầu bạn với những người bị hại đó vậy.”
Cô úp lòng bàn tay xuống dưới, Phương Nhu Gia dần trở nên lớn mạnh hơn. Mặc dù linh hồn cô ta vẫn còn trong suốt nhưng khí thế hung ác đã tăng lên, nhanh chóng mời gọi những tiếng khóc than đã bị đánh tan ra xung quanh ùa đến.
Thời Kim Lam nhìn chằm chằm Phương Nhu Gia, khẽ bảo: “Hãy làm điều mà các cô muốn đi.”
Cho dù là giết tên đạo sĩ trước mặt hay phá hủy hoàn toàn thị trấn Ngọc Tùng. Gương mặt gầy hốc hác của Phương Nhu Gia nở nụ cười tươi tắn, xán lạn với cô.
Những nét vẽ được vẽ trong lòng núi có khả năng giam giữ các cô lại đây đã bị phá hủy, không còn tư cách lên mặt nữa rồi.
Đạo sĩ áo đen thấy thế thì bỗng trở nên lúng túng, ông ta hét lớn: “Bọn mày cút ngay! Cô mau điều khiển bọn đó cút đi! Tôi có thể nói cho các cô biết cách thoát khỏi trò chơi!”
Thời Kim Lam nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, “Ông tốn 80 năm còn chưa thoát khỏi được, tôi không nghĩ mình có gì tài giỏi hơn ông đâu.”
Cô quay đầu khẽ bảo Tống Dư Ngộ: “Chúng ta đi thôi.” Có lẽ cách mà ông ta nói chính là cống nạp vô số mạng người giống như ông ta đã làm. Thời Kim Lam không có hứng thú với việc trở thành một con quái vật máu lạnh, vô tình.
Tống Dư Ngộ gật đầu, đang định xoay người thì đột nhiên bị Thời Kim Lam đứng cạnh xụi lơ dựa sang. Anh vô thức đỡ cô lại, sau đó mới phát hiện bàn tay Thời Kim Lam vừa lạnh vừa cứng như cục đá, gương mặt tái nhợt không có chút sức sống nào.
Lòng anh thảng thốt, gọi tên Thời Kim Lam vài lân mà chẳng thấy ai đáp lại.
Đúng lúc này, cơ quản bên trên bậc thang đột nhiên mở ra, Trương Vân Yến lúc nấy không xuống dẫn đám người Vưu Tri Vị xông vào. Họ nhìn thấy đạo sĩ áo đen chật vật bị khí đen bao vây và Thời Kim Lam ở phía sau Tống Dư Ngộ.
Vưu Tri Vi vội vàng bảo mấy nam sinh khỏe mạnh xuống hỗ trợ, nhưng bọn họ chỉ mới đi được nửa đường thì đã có tiếng hét lớn vang lên từ bên ngoài, “Lớp trưởng! Có người châm lửa đốt đạo quán! Mấy cậu nhanh lên! Lửa lớn lắm!”
Mọi người căng thẳng nên bước chân cũng nhanh hơn. Mà dường như vũng nước bên cạnh đàn tế cũng đang bị thứ gì đó kích thích nên rung động kịch liệt, dòng máu tươi đặc sệt tràn ra và nhanh chóng nhấn chìm hai chân đạo sĩ áo đen.
Ông ta đau đớn giấy dụa trong tiếng khóc thét chói tai thấu tận trời xanh. Khi ông ta định đẩy sức nặng đè trên người mình xuống và xoay người bò dậy thì lại bất thành do sống lưng đã gấy, thế là chỉ đành mặc cho vũng máu đặc sệt nhấn chìm mình.
Hai mắt giăng đầy tơ máu đỏ ngầu đẩy Tống Dư Ngộ vào trạng thái cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Lúc Vương Trạch Khải định dìu Thời Kim Lam giúp anh thì đã bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Anh ấy sợ hãi run lẩy bẩy, suýt nữa đã vấp chân ngã xuống thêm đá. Những người còn lại cũng e dè ánh mắt của Tống dư Ngộ nên ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên lại gân hay đứng ra xa.
Cuối cùng may mà có Vưu Tri Vi ra hiệu cho mọi người đừng đến gần, sau đó cô ấy dịu giọng bảo: “Cá, chúng ta phải mau lên, đạo quán sắp cháy rồi. Cậu bị thương nên không tiện di chuyển, nếu phải công Lam thì sẽ làm chậm trễ tốc độ của cả nhóm. Cậu cũng không muốn làm cậu ấy bị thương thêm mà, đúng chứ?”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng và chữa lành đến lạ, tuy vậy Tống Dư Ngộ vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy cứ như hóa thành một người khác. Cuối cùng chẳng biết có phải lý trí đã chiến thắng hay không, anh thong dong thả Thời Kim Lam xuống. Nhưng ngay khi Vương Trạch Khải định tới gần để đỡ lấy cô, anh lập tức liếc sang với ánh mắt lạnh lẽo khiến anh ấy kiêng dè.
Vưu Tri Vi thấy vậy thì đành giang tay ra: “Để mình đỡ cậu ấy cho. Mình có kỹ năng trị liệu, có thể chữa trị cho cậu ấy.”
Cô ấy chậm rãi tới gần, tay phải tỏa ra một luông sáng màu xanh lục nhạt. Tống Dư Ngộ nhìn chằm chằm luông sáng xanh lục nhạt màu, đôi con ngươi màu hổ phách chậm rãi di chuyển một lúc rồi để Thời Kim Lam vào vòng tay Vưu Tri Vị.
Những người khác đồng loạt thở phào, nhưng sau đó bỗng nhìn thấy Tống Dư Ngộ run lên rồi lảo đảo ngã về sau.
Vương Trạch Khải nhanh tay đỡ lấy anh. Lần này anh ấy chẳng màng tới mình có bị Tống Dư Ngộ lườm nguýt với ánh mắt chết chóc nữa không, chỉ vội vàng nói: “Đi” Nhóm người nhanh chóng rời khỏi lòng núi, nhìn thấy ngọn lửa ngút trời gân như nuốt trọn đạo quán. Tư Văn cống Trương Triết Huy ướt nhẹp chạy tới, vội bảo: “Cửa chính của đạo quán đã bị một tên đạo sĩ đổ dầu, bây giờ anh ta đang phát điên đốt lửa. Ngọn lửa đằng trước lớn quá, không đi ra được!”
Trương Vân Yến vội vàng nói: “Chúng ta ra bằng cửa sau đi”
Cô ấy dẫn đầu nhóm người chạy về phía trước. Vương Lâm Giai phụ trách đếm người để bảo đảm bọn họ không bỏ sót ai.
Ánh lửa ngút trời bùng lên giữa trời đông giá rét, khói lửa mờ mịt làm làn sương lạnh trên núi tan ra và nhỏ giọt xuống đất, sau đó lại nhanh chóng bốc hơi.
Cả lớp cống những người bị hôn mê lao ra từ cửa sau, nhưng sau cùng lại phải dừng bước vì cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
Là xác người! Những cái xác phủ đầy khắp núi đồi! Có thi thể khô quắt mọc đầy lông, cũng có thi thể đã thối rữa sinh dòi, thậm chí còn có những kẻ nay chỉ còn là bộ xương trắng. Ở bên ngoài bìa rừng, bọn chúng tụ tập trước cửa sau của đạo quán và ngắm nhìn ngọn lửa đang dần nuốt trọn đạo quán. Khi có người xông ra, bọn chúng đồng loạt nghiêng đầu sang và nhìn chằm chằm những kẻ đột nhiên xuất hiện.
Chỉ thoáng chốc mà da đầu mọi người đã tê rân. Tư Văn không khỏi văng tục trong lòng.
“Bây giờ phải làm sao?” Có người gắn giọng khẽ hỏi. Bọn họ chỉ có ba mươi mấy người, trong khi những thi thể trước mắt lại nhiều vô số kể. Nếu thật sự phải giao chiến thì chắc chắn bọn họ chỉ còn đường chết, bởi bọn họ sẽ đau sẽ chết, còn những cái xác này thì không biết đau mà cũng chẳng thể chết.
Trong lúc mọi người đang bối rối, bỗng nhiên có ba cái xác đã thối rữa đứng trong một góc cửa sau xoay người và đứng dậy.
Lý Tiếu Dần và hai người bạn của mình đã quay về cơ thể, bước về phía những thi thể còn lại. Chẳng biết hai bên đã nói gì mà cuối cùng đám thi thể đã chịu tránh sang một bên tạo thành một lối đi.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng này, vì vậy thoáng do dự có nên bước đi hay không. Trương Vân Yến nhận ra Lý Tiếu Dần nhờ nửa mái tóc đã bị phai thành màu xám của anh ta, cô ấy trịnh trọng cúi đầu trước những thi thể, “Cảm ơn mọi người!”
Có cô ấy tiên phong làm gương, Vưu Tri Vi thấy thế thì nghiến răng nói: “Mọi người mau đi thôi!”
Tuy cô ấy không hiểu vì sao ba cái xác kia lại giúp đỡ bọn họ, nhưng cô ấy biết tình hình hiện giờ đã không thể tệ thêm được nữa. Lý Tiếu Dần nhìn theo bọn họ rời đi, bàn tay lắc lư sợi dây tai nghe quấn trên tay, sau đó chậm rãi xoay người bước về phía đạo quán.
Những thi thể còn lại nuối đuôi anh ta, bước từng bước cứng nhắc vào trong ngọn lửa.
Tiếng xà nhà đứt gấy vang lên, đồng thời tiếng than khóc ai oán cũng im bặt. Dường như mọi người cảm nhận được gì đó nên quay đầu nhìn lại.
Bọn họ nhìn thấy một chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa cầm chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất, giơ tay dựa vào vai chàng trai đội mũ lưỡi trai, nở nụ cười vui vẻ với cô gái trẻ tuổi đang cầm camera chụp ảnh phía trước.
Gần đó là một cô gái trẻ tuổi mặc kiểu váy cưới đã lỗi thời đang lau sạch vết son môi, bật cười hạnh phúc trước khoảng trời xanh thẳm. Cả một người phụ nữ trung niên có gương mặt chồng chất những vết thương đang dịu dàng vuốt ve hai bím tóc của cô con gái, để cô bé dựa vào cánh tay mình và làm nũng. Hai bọn họ khẽ thủ thỉ gì đó rồi quay đầu lại, cất giọng gọi cậu bé đang câm chong chóng trên tay. Khi tất cả mọi thứ đã cháy thành tro, những đốm sáng rực rỡ như bông tuyết mùa đông nhẹ nhàng rơi xuống. Mọi người đằm chìm trong vẻ đẹp xán lạn, vô thức giơ tay đón lấy những đốm sáng to bằng hạt đậu.
Dưới chân núi Ngọc Tùng, Đan Hiểu Vũ nghe thấy âm thanh thông báo màn chơi kết thúc. Anh ấy giơ cao ngọn đuốc trong tay rồi ném vào đường phố đầy dầu, sau đó hét lớn với những cư dân đang định xông lên: “Sợ chết chứ gì! Vậy thì hôm nay ông đây sẽ tiễn mấy người một đoạn đường! Khỏi cần cảm ơn nhét Tô Khê Khả cũng nghe thấy tiếng thông báo dài đằng đẳng của hệ thống. Cô ấy xoa bóp bả vai đau nhức vì hoạt động quá nhiều, đang định mắng trò chơi rác rưởi thì bỗng nghe đến một đoạn nào đó, thế là sáng mắt, “Bọn mình còn dư bao nhiêu thời gian trong màn này thế? Có thể đổi thành thời gian nghỉ ngơi khi quay về thế giới thực kìa! Ha ha ha ha ha ha ha cuối cùng cũng có thể yên tâm cày đề rồi!” xx**% 58 xx**%