c59
c59c59
CHƯƠNG 59: Sảnh trò chơi (1)
Chàng đạo sĩ dùng một mồi lửa thiêu rụi đạo quán, nhưng khi anh ta rời đi thì ngọn lửa lại bén lên áo choàng. Anh ta vấp chân ngã nhào, sau cùng ngất xỉu vì bị đập đầu xuống đất.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, ngọn lửa càng ngày càng lớn và chẳng mấy chốc đã vây lấy chàng đạo sĩ, đồng thời cũng nuốt chửng đạo quán.
Tiếng leng keng của hệ thống vang lên bên tai mọi người, liên tiếp thông báo tin hoàn thành nhiệm vụ, khung cảnh trước mắt mọi người cũng bắt đầu thay đổi. Khu rừng rậm rạp biến mất, thay vào đó là một căn phòng trống không lớn khoảng bằng một cái sân bóng rổ. Không gian xung quanh trắng xóa chỉ có một cánh cửa chính cao hai mét.
Lúc này cánh cửa đang đóng kín, bé Ác Mộng lắc đuôi lơ lửng trên không và bật cười hì hì đây giả tạo với mọi người, “Chúc mừng các người chơi đã hoàn thành màn chơi theo nhóm cỡ trung. Tui là hồn ma hệ thống bé Ác Mộng đây, không biết cái gì thì có thể tới hỏi tui nha~” Giọng nói trẻ con lảnh lót vang lên, rõ ràng vốn phải ngây ngô, đáng yêu, nhưng bởi vì giọng điệu kỳ lạ mà trở nên âm u, đáng sợ.
Thời Kim Lam hoạt động xương khớp, sau đó không hề kiêng nể bóp lấy hồn mê mềm mại trước ánh mắt ngơ ngác của các bạn cùng lớp. Cô đại diện cả lớp dò hỏi: “Đây là đâu?”
Sau khi rời khỏi màn chơi, ngoại trừ những ảnh hưởng do kỹ năng để lại thì những vết thương mọi người bị trong màn chơi đều đã biến mất. Lúc này mặc dù cơ thể vẫn còn hơi rét run nhưng Thời Kim Lam đã có thể tung tăng nhảy nhót.
Bé Ác Mộng bị cô túm lấy, hai con mắt đen nháy như hạt đậu chếch lên trên để lộ một phần tròng mắt trắng nhỏ xíu. Thời Kim Lam thấy nó vẫn còn có thể giả nai thì lập tức siết chặt tay cảnh cáo: “Nói năng cho cẩn thận, nếu không tao sẽ hầm canh mày.”
Bé Ác Mộng: “..."
Nó đã làm NPC cho các màn chơi lâu vậy rồi, hầu hết các người chơi đều nhìn nó bằng ánh mắt kính sợ, thận trọng hoặc cảnh giác, nhưng đây là lần đầu nó thấy một người chơi bạo lực như Thời Kim Lam.
Nó rất muốn trợn mắt, nhưng vì tròng mắt trắng quá nhỏ nên lườm liếc hồi lâu vẫn chẳng được. Thế nên nó chỉ đành chấp nhận số phận và cất giọng khô khan: “Đây là khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng.” Sau khi nhận được thông báo màn chơi kết thúc, Vưu Tri Vi thân là lớp trưởng đã lựa chọn quy đổi thời gian còn dư trong màn thành thời gian nghỉ ngơi, quyết định ở lại màn chơi cho tới khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc thì mới rời đi. Sau đó tất cả mọi người đã bị dịch chuyển tới căn phòng trắng xóa này.
Khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng?
Thời Kim Lam giật thót. Sau khi màn chơi trường cấp ba Văn Nhã kết thúc, ứng dụng ác mộng của cô đã mở khóa nhiều nội dung hơn, và trong số đó có một thứ tên là lối vào khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng. Nhưng lúc đó lối vào vẫn đang bị khóa trong trạng thái xám xịt nên các cô không thể nhấp vào xem được. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.
Lần này, bé Ác Mộng không chờ các cô dò hỏi thì đã chủ động giải thích: “Khu vực nghỉ ngơi là khu vực dành cho các người chơi hoạt động trong thế giới ác mộng. Hiện tại các cô đang đứng trên lối ra màn chơi trong khu vực nghỉ ngơi, các cô phải mở cửa thì mới có thể vào sảnh trò chơi để giao lưu với các người chơi khác.” Giải thích xong, khái niệm về khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng đã trở nên dễ hiểu hơn.
Thời Kim Lam lập tức hỏi: “Vậy thời gian nghỉ ngơi được bọn tao quy đổi bằng thời gian còn dư trong màn chơi trước thì sao?”
Bé Ác Mộng đứng im, tiếp tục giải đáp: “Mọi người xem túi đồ sẽ thấy vật phẩm là một tấm thẻ thời gian nghỉ ngơi. Vật phẩm này chỉ có tác dụng đối với không gian cá nhân của người chơi. Khi sử dụng, thời gian trong không gian cá nhân sẽ trôi chậm đi. Người chơi có thể sử dụng hoặc dừng sử dụng vật phẩm bằng suy nghĩ của mình, mãi đến khi dùng hết thời gian mới thôi.” Không gian cá nhân là nơi nghỉ ngơi tư nhân của mỗi người chơi trong khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng, có thể được thăng cấp để mở rộng diện tích bằng cách thăng cấp người chơi hoặc tiêu hao đồng tiền ác mộng. Khi người chơi sử dụng vật phẩm thẻ thời gian nghỉ ngơi, dòng chảy thời gian ở thế giới hiện thực sẽ bị tạm dừng.
Sau khi biết được chuyện này, tinh thân của mọi người đều trở nên phấn chấn.
Thời Kim Lam lại hỏi: “Nếu bây giờ bọn tao đi ra thì khuôn mặt được hiển thị trước các người chơi khác có phải mặt thật của bọn tao không?”
Bé Ác Mộng gật đầu, sau đó nó định bật cười hì hì hai tiếng để gia tăng bầu không khí kinh dị, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cười cợt lạnh lùng của Thời Kim Lam, tiếng cười lập tức nghẹn trong cổ họng.
Có hồn ma hệ thống nào ức chế bằng nó không?! Có không! Có không! Bé Ác Mộng tức đến điên người, nhưng hôm nay bị người túm được nên nó chỉ đành cong miệng nhe răng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười kinh dị.
Vưu Tri Vi lập tức đại diện nhóm bốn người thuật lại kinh nghiệm mà họ có được từ màn chơi đầu tiên. Cô ấy lược bỏ những chỉ tiết nguy hiểm, nhấn mạnh sự nguy hiểm của người lạ và đề cập đến quy tắc đổi mạng người chơi lấy thời gian nghỉ ngơi.
Tiếp đó, nếu mọi người có đặt câu hỏi gì thì bé Ác Mộng sẽ vừa bị Thời Kim Lam túm lấy, vừa lạnh mặt giải đáp thắc mắc cho những người chơi mới.
Nửa tiếng sau, mọi người quyết định chia thành các nhóm vừa rời khỏi màn chơi, giả vờ không quen biết nhau và bước vào khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng.
Mọi người thoáng ngẩn ra trước khung cảnh của khu vực nghỉ ngơi trong thế giới ác mộng, bởi đây không phải là “sảnh” đúng theo nghĩa đen mà lại là một thành phố gần như giống hệt thế giới thực, hay nói đúng hơn thì là một thị xã.
Lối vào thị xã có một kiến trúc trông rất giống truyền tống trận, ngoài ra còn có rất nhiều người cùng bước ra từ truyên tống trận giống bọn họ. Trang phục của bọn họ vô cùng kỳ lạ, có người trang điểm đậm, có người đeo mặt nạ. Bên cạnh đó cũng có những người trông rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện gương mặt họ cứng đờ, hiển nhiên đã dùng ngoại hình trò chơi cấp thấp để che giấu mặt thật của mình.
Có hơn hai trăm người cùng bước ra từ truyên tống trận. Các thành viên lớp 12A10 chia ra thành những tốp năm, tốp ba bước vào thị xã.
Vừa bước vào, bọn họ còn chưa kịp quan sát tình hình xung quanh thì đã nghe thấy tiếng loa kinh động. “Tuyển thành viên đây, tuyển thành viên! Hiệp hội Ngọn Lửa đang tuyển dụng người chơi mới, ưu tiên những người đã thức tỉnh kỹ năng cá nhân~”
“Hiệp hội Số Một tuyển thành viên, nhiều phúc lợi, nhận kéo người chơi vượt ải!”
“Hiệp hội Ban Mai tuyển thành viên mới! Không giới hạn đối tượng, thành viên được cầm tay chỉ dẫn 1:1, vừa gia nhập hiệp hội sẽ lập tức được vượt ải~”
Các hiệp hội đông vô số kể trải dài khắp con đường, không ngừng chiêu mộ thành viên mới. Những tờ đơn tuyên truyền bay đầy trời, mỗi người ai nấy đều cầm một tờ. Nhóm người Thời Kim Lam khó khăn lắm mới chen vào được một lối đi, vội vàng hít một ngụm không khí, sau đó ngẩn người trước khung cảnh bên trong thị xã. Thoát khỏi con đường đẩy người chơi mới và người chiêu mộ thành viên của các hiệp hội lớn, các cô đặt chân tới một con đường vắng vẻ, rộng rãi. Hai bên đường có vô số cửa hàng với đủ loại màu sắc và hình dáng, công trình kiến trúc cao nhất chỉ cao ba tâng. Có một vài ngôi nhà được xây dựng theo phong cách mộng mơ, cũng có vài gian nhà được thiết kế thiên hướng kỳ dị. Những căn nhà ngay ngắn xếp thành hàng, nhưng khi đưa mắt nhìn lại thì mới thấy vô cùng kỳ lạ.
Hiển nhiên thứ nổi bật nhất thị xã chính là chiếc vòng đu quay sừng sững và ngôi nhà cao tầng ở trung tâm thị xã. Vòng đu quay chậm rãi chuyển động, nhưng vì cách quá xa nên Thời Kim Lam không thể thấy rõ bên trong cabin có người hay không. Bên trên tòa nhà cao chọc trời là một chiếc đồng hồ khổng lồ đang thong thả hoạt động. Khi kim giờ, kim phút và kim giây xếp chồng thành một hàng, tháp đồng hồ phát ra một tiếng chuông thật lớn ngân dài vọng khắp nơi.
Bé Ác Mộng “ngồi” lên vai Thời Kim lam, vừa ngọ nguậy cái đuôi của mình vừa giơ tay chỉ trỏ xung quanh: “Hoan nghênh các cô đã đến thị trấn Hạnh Phúc, thành phố chính của thế giới ác mộng. Người chơi có thể lựa chọn tiến vào khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng bằng hình thức ý thức hoặc cơ thể. Hì hì hì, khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng không khác gì thế giới hiện thực đâu~ Ở đây có quy tắc, có quy chế, hơn nữa còn có những phúc lợi mà các cô không thể hưởng dụng ngoài thế giới thật đó”
Giọng nói của nó nghe như dụ dỗ, thậm chí sau đó nó còn liệt kê từng phúc lợi rõ ràng.
Ví dụ như bất cứ thức ăn, chỗ ở, địa điểm vui chơi nào trong thế giới này đều là tuyệt vời nhất, chất lượng nhất...
Thời Kim Lam không thèm quan tâm nó.
Bé Ác Mộng thấy thế thì nhe răng định quay sang cắn một phát vào má cô, nhưng nó chỉ mới nghĩ vậy thì ma nữ mặc váy cưới đã bay ra khỏi chiếc vòng hồng ngọc. Hồn ma lớn bằng bàn tay lười biếng ngáp một cái, nghênh ngang nằm lên đầu Thời Kim Lam và liếc nhìn con ma còn lại bằng ánh mặt kiêu ngạo.
Bé Ác Mộng: “..."
Bé Ác Mộng rụt cái đuôi của mình lại, ngoan ngoãn hành nghề hướng dẫn viên, thậm chí nó còn muốn rời khỏi bả vai Thời Kim Lam nhưng sau cùng lại không dám.
Vưu Tri Vi liếc mắt nhìn nó, nói: “Trước hết thì bọn tao đang cần một chỗ để dừng chân.”
Tuy bên trong khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng cấm ẩu đả, nhưng nếu 48 người hoạt động cùng nhau thì sẽ dễ gây chú ý. Vì vậy bọn họ mới quyết định tách ra thành các nhóm để bảo đảm an toàn và tiết kiệm thời gian.
Không gian cá nhân chỉ cho phép một mình người chơi ra vào, còn những người chơi khác muốn vào cùng thì phải chi đồng tiên ác mộng để mở quyền hạn. Nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, kiểu gì cũng phải có một nơi tụ họp để phòng hờ chứ.
Đan Hiểu Vũ nhìn thoáng qua quán trà sữa ven đường, đề nghị: “Hay chúng ta vào trong đó ngôi đi?”
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi gật đầu đồng ý, nhưng chẳng biết Tống Dư Ngộ im lặng cúi đầu nãy giờ đang nghĩ gì.
Thời Kim Lam huých vai anh, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Kể từ khi rời khỏi màn chơi cho tới giờ, Tống Dư Ngộ chẳng hề hó hé câu nào, trông cứ như thể người mất hồn vậy.
Tống Dư Ngộ choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, anh kêu lên một tiếng rôi xoa xoa tóc, “Đang nghĩ vài chuyện. Mấy cậu mới nói gì vậy?” Thời Kim Lam cạn lời chỉ tay vê quán trà sữa phía trước, anh thấy thế thì ngoan ngoãn đi theo ba người.
Quán trà sữa vô cùng rộng lớn, còn có ghế dài độc lập. Thời Kim Lam gọi một ly trà sữa vị dừa rồi ngồi xuống ghế xem tin tức. Sau khi tiến vào khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng thì hệ thống đã được cập nhật, màn hình ảo có thể liên kết với kênh thế giới. Những người chơi muốn sử dụng kênh chat cá nhân để giao lưu với nhau thì phải tốn tiền gửi thư qua bưu điện.
Không biết hiện tại có bao nhiêu người chơi đang online, nhưng tin nhắn trên kênh thế giới vẫn đang được đổi mới. Ngoại trừ tin nhắn tuyển dụng của các hiệp hội thì còn có những thắc mắc của người chơi mới. Có khá nhiều người tốt bụng trả lời, dù vậy đồng thời cũng có một số người chơi nặc danh xấu tính.
Tin nhắn đang trôi dân thì đột nhiên có một người chơi mã số 666 xuất hiện, người này không chỉ chỉ ra những thông tin sai lệch đến từ một số người chơi nặc danh xấu tính mà còn đính chính thông tin chính xác. Mặc dù người này đã đắc tội với bộ phận người chơi nặc danh kia nhưng không bị mỉa mai hay chửi rửa, ngược lại còn dẫn đến sự xuất hiện của một nhóm người chơi khác trong kênh thế giới.
Ví dụ như...
Đấng 6, màn chơi sau lập nhóm đi với tôi nhé?
Đấng 6, cầu được gánh~
Đấng 6, cho em xin gợi ý màn chơi “Bảy ngày bảy đêm” được không?
Ngoài ra còn có những tin nhắn chỉ đơn thuần là tâng bốc và nịnh bợ.
Thời Kim Lam bắt đầu gõ chữ. [54088: Đấng 6 là cái gì? Có thể phổ cập kiến thức một chút được không @666] Người chơi lâu năm: ”...'
*xx** 59 *xx**