C60
C60C60
CHƯƠNG 60: Sảnh trò chơi (2)
Sau một loạt dấu ba chấm, có mấy người chơi lâu năm bắt đầu mỉa mai.
[Người mới thời này vô lễ cỡ này? Thiếu kiến thức thì tự lướt xem tin nhắn cũ đi? Không nhắn thì có ai bảo mình chết rồi đâu?]
[Kẻ ngốc chui ra từ đâu vậy trời?]
[Người mới thời nay muốn gây chú ý nên lên kênh thế giới ăn vạ luôn à? Cũng may tính tình đấng 6 tốt, nếu là người khác thì đã dạy tên ngốc này một bài học rồi] [Nhưng mà phải nói chứ, tên của người chơi này chỉ toàn là số kìa. Lâu lắm rồi thế giới ác mộng không xuất hiện một người chơi có tên toàn số nhỉ?] [Người chơi có tên toàn số thì sao? Những người chơi có tên toàn số khác mạnh mẽ do họ có bản lĩnh, còn cái đứa lính mới tự dưng xuất hiện này á hả? Ha ha.]
[Không ai thấy cái tên toàn số đó kỳ lạ hả?]
Hàng loạt tin nhắn hiện lên kênh thế giới, nhanh chóng làm trôi những tin nhắn mỉa mai Thời Kim Lam. Cô không thèm quan tâm lướt thẳng qua, đang định xem những công năng khác trên màn hình ảo thì thấy người chơi số 666 lên tiếng.
[666: Một biệt danh nhỏ do mọi người đặt thôi, ngại quá (@54088]
Thời Kim Lam hứng thú trả lời.
[54088: À @666]
Bên dưới tin nhắn của cô lại có thêm một đống tin nhắn, tất cả đều không ngừng châm chọc cô. Thời Kim Lam chống cằm uống một ngụm trà sữa, hào hứng đọc những tin nhắn hiện lên, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được một số thông tin quan trọng.
Thứ nhất, bên trong thế giới ác mộng, những người chơi có tên toàn số rất lợi hại. Hay nói đúng hơn, những người chơi cấp Thân lợi hại nhất hầu như đều có tên toàn là số.
Thứ hai, 666 là một người chơi cấp Thần thường xuyên xuất hiện trong kênh thế giới để giải đáp thắc mắc cho những người chơi khác, hơn nữa còn không keo kiệt chia sẻ một vài gợi ý vượt ải, vì vậy có độ nổi tiếng nhất định trong lòng những người chơi và được một nhóm người hâm mộ ủng hộ, tuy nhiên người này không gia nhập bất cứ hiệp hội nào.
Thứ ba, người chơi cấp Thần có thể lập nhóm với người chơi ở bất cứ cấp bậc nào, tuy nhiên màn chơi sẽ lấy tiêu chuẩn dựa trên cấp bậc của người chơi cấp Thần, vì vậy người chơi cấp Thần thường sẽ không kéo người mới. Thế giới ác mộng có một số người chơi nhận kéo người khác vượt ải để kiếm lời, 666 cũng kéo người chơi cấp thấp vượt ải với tân suất rất cao, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng lấy lời vật phẩm hay đồng tiên ác mộng. Thời Kim Lam cảm thấy người này rất thú vị. Thế giới ác mộng luôn truyền bá tư tưởng không được tin tưởng những kẻ cùng tham gia màn chơi vào đầu những người chơi, vì vậy vô hình trung 666 đã trở thành một tiền bối đi trước với tấm lòng thiện lương trong mắt mọi người. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Sau khi cô không lên tiếng nữa, chẳng mấy chốc chủ đề nói chuyện trên kênh thế giới đã chuyển sang chuyện khác. Những người chơi cũ bắt đầu thảo luận vê mấy cái tên lọt top trong bảng xếp hạng người mới, sau đó phát hiện tên của 54088. Lịch sự vượt ải của cô chỉ có hai màn chơi, một cái được đánh giá là vượt ải hoàn hảo, còn một cái lại hiển thị những ký tự bất thường, thế là lập tức thu hút sự chú ý của những người chơi còn lại. Kể từ khi lịch sự vượt ải xuất hiện đến bây giờ, hâu như không có người chơi nào gặp trường hợp khung nhận xét màn chơi xuất hiện những ký tự như vậy. Kênh thế giới náo nhiệt lập tức lật lại chủ đề nói chuyện về 54088. Thời Kim Lam hứng thú đọc hết, nhưng cô không định giải đáp thắc mắc cho những người chơi khác.
Cứ thế chẳng mấy chốc Thời Kim Lam đã uống hết trà sữa. Cô duỗi eo, quay sang nhìn Tống Dư Ngộ ngồi bên cạnh, thấy anh vẫn đang ngây ngẩn chưa uống trà sữa thì lập tức nhíu mày, thục khuỷu tay vào eo anh, “Đang nghĩ gì thế?”
Tống Dư Ngộ hoàn hồn, bực dọc tặc lưỡi một tiếng rồi giơ tay xoa mặt. Ban đầu anh định lảng tránh chuyện này, nhưng khi bắt gặp ánh mắt “Tốt nhất là cậu đừng lừa mình” của Thời Kim Lam thì đành phải bảo: “Để khi nào mình sẽ nói cậu.”
Thế thì có khác gì không trả lời đâu chứ? Trực giác của Thời Kim Lam cho biết anh đang giấu cô chuyện gì đó, nhưng Vưu Tri Vi đang xem điện thoại ở bên cạnh lại gọi cô, “Mình tìm được rồi, cậu thấy ngôi nhà này thế nào?”
Vì vậy cô đành quay đầu sang xem thử.
Vưu Tri Vi đang chọn địa bàn cho lớp 12A10 sau này, đồng thời còn xem điều kiện tạo hiệp hội. Nhưng khi thấy điều kiện cơ sở tài nguyên kếch xù thì cô ấy đã tạm gác lại suy nghĩ đó.
Đan Hiểu Vũ cũng đề nghị tạm thời không tạo hiệp hội ngay. Bọn họ biết quá ít vê thế giới ác mộng, mọi người đều là người mới, nếu hành động tập thể thì sẽ bị hạn chế nhất định. Thay vào đó, bọn họ nên tiếp xúc nhiều với những người chơi lâu năm để tìm hiểu tình hình thì hơn. Tuy vậy vẫn cần tìm một nơi dừng chân trước.
Nơi mà Vưu Tri Vi tìm được là một ngôi nhà ba tâng khá rộng lớn, tâng một là cửa hàng, tầng hai và tâng ba là khu vực nghỉ ngơi. Tiền thuê một tháng là 5000 đồng tiền ác mộng, nếu muốn mua đứt thì cần 1 triệu đồng tiền ác mộng.
Trước khi tách nhau ra, mọi người đã thảo luận về chuyện này và đóng 200 đồng tiên ác mộng vào quỹ lớp, vì vậy bọn họ có đủ tiên thuê tháng thứ nhất.
Thời Kim Lam không có ý kiến gì, ba người còn lại cũng đồng ý. Vưu Tri Vi quyết định sau khi rời khỏi thế giới ác mộng, cô ấy sẽ vào nhóm hỏi ý kiến những bạn còn lại trong lớp, nếu tất cả đều tán đồng thì sẽ chọn thuê ngôi nhà này.
Bốn người đã vượt qua hai màn chơi liên tục không ngơi nghỉ, bây giờ bọn họ không định ở lại không gian cá nhân cày đê mà quyết định rời khỏi khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng.
Thời Kim Lam mở mắt, đúng lúc nghe thấy âm thanh thông báo đã tới trạm của xe buýt. Cô đẩy đẩy Tống Dư Ngộ, sau đó thấy anh dụi mắt ngồi thẳng.
Hai người liếc nhìn nhau, vì không thấy Trương Vân Yến và Trương Triết Huy trước đó cùng ngôi xe buýt với mình nên hai người không chắc bọn họ đã rời khỏi trò chơi hay chưa, nhưng trước hết thì vẫn xuống xe buýt.
Sắc trời đã tối hẳn, xe buýt khởi động rời đi để lại cơn gió lạnh lẽo. Bánh xe băng qua một vũng nước nhỏ ven đường, làm những giọt nước văng lên tung tóe.
Thời Kim Lam hít vào một ngụm không khí mát lạnh mà tưởng như bản thân được sống lại. Cô giơ tay duỗi eo, uể oải nói: “Làm gì có ai có đời sống lớp 12 căng thẳng và kích thích như bọn mình chứ! Đậu má kích thích chết người luôn!”
Tống Dư Ngộ im lặng một lát rồi bảo: “Trò chơi phù hợp sẽ giúp ích cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”
Thời Kim Lam trợn mắt. Hai người băng qua những viên gạch ẩm ướt trên đường vê nhà. Cuối cùng Thời Kim Lam không nhịn được nên đã ép hỏi: “Rốt cuộc thì cậu cứ ngẩn người nghĩ gì vậy?” Tống Dư Ngộ dừng chân.
Bây giờ, hai người vừa lúc đứng dưới ngọn đèn đường. Ánh đèn mờ tối phủ xuống hắt lên gương mặt Tống Dư Ngộ, hàng lông mi của anh hơi run lên tạo thành một cái bóng nhỏ trên mặt.
Thời Kim Lam hơi ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi một đáp án cụ thể.
Mãi một lúc sau, Tống Dư Ngộ mới thở dài nói: “Mình cảm thấy... Hình như bọn mình có liên quan tới thế giới ác mộng thật đấy.”
Thời Kim Lam: “..." Thời Kim Lam khó tin bảo: “Mình tưởng đó đã là sự thật mà cả hai bọn mình cùng âm thầm đồng ý rồi."
Tống Dư Ngộ: “...”
Nghe vậy, Tống Dư Ngộ càng thêm cạn lời, “Không có băng chứng thì sao là sự thật được?”
Sở dĩ suy đoán được gọi là suy đoán là bởi chưa có căn cứ hoặc bằng chứng chứng minh.
Thời Kim Lam giơ tay trái lên, lắc lư chiếc vòng hồng ngọc trong suốt dưới ánh đèn đường, “Lúc trước mình sờ được một dòng chữ trên thân chiếc vòng, trong đó có hai chữ trong tên của mình.”
Từ lúc sáng Tống Dư Ngộ đã biết chiếc vòng này là vật phẩm cấp truyền thuyết rồi, nhưng tới bây giờ chiếc vòng vẫn đang ở trạng thái không thể sử dụng. Anh lập tức nhíu mày, “Tên của cậu do ông nội Thời đặt. Cứ coi như suy đoán của bọn mình là thật đi, vậy chẳng lẽ chiếc vòng hồng ngọc này biết tiên tri, có thể đoán trước được khi ông nội Thời nhặt được cậu thì sẽ đặt tên cho cậu là Thời Kim Lam à?”
Chuyện này...
Thời Kim Lam đã từng xem rất nhiều manga và anime, cô phát biểu một suy đoán rằng: “Có khi nào đây là lần thứ hai bọn mình trở thành người chơi không?”
Tống Dư Ngộ: “... Vậy kết cục của bọn mình trước đây chắc hẳn là thê thảm lắm.”
Thời Kim Lam tức giận lườm anh, “Đặt kỳ vọng cao hơn chút coi? Cũng có thể là bọn mình đã phá tung trò chơi rồi bỏ chạy thành công, sau cùng lại bị bắt vê mà?” “Nghe cứ như bọn mình cùng bỏ nhà đi bụi ấy.” Tống Dư Ngộ càng thêm phân cạn lời.
Thời Kim Lam: “..." So sánh hay quá ạ, kiến nghị sau này nếu anh thi Ngữ Văn đại học thì có thể suy xét về việc bỏ phần văn nghị luận.
Nhờ cuộc trò chuyện này mà bầu không khí giữa hai người đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đến khi về tới cửa nhà, Tống Dư Ngộ bỗng dưng kéo Thời Kim Lam đang định bước vào nhà lại. Cô khó hiểu quay đầu, “Sao thế?”
“Thật ra vẫn còn một chuyện mình chưa nói cậu. Lúc trước khi cậu ngã xuống, mình đã nhìn thấy...”
Cạchi
Tiếng mở cửa đột ngột vang lên, là cánh cửa chống trộm trước mặt Thời Kim Lam mở ra. Một người phụ nữ tóc ngắn đang định ra ngoài, khi thấy người đối diện thì cả ba đều sửng sốt. Thời Kim Lam vô thức lùi lại một bước để nhìn số nhà, sau khi xác định đây đúng là nhà mình thì cô mới liếc nhìn người phụ nữ tóc ngắn bằng ánh mắt ngờ vực, “Chị là...
“Cháu là cháu gái của chú Thời phải không? Bố của cô là đồng nghiệp của chú Thời, cô tên Liễu Thính, chắc chú ấy từng nói cháu rồi. Chú Thời bảo cô là cuối tuân cháu sẽ về nhà, sợ cháu ở nhà sẽ pha mì ăn nên nhờ cô qua xem giúp.” Thái độ của Liễu Thính rất hào sảng, giọng nói thẳng thắn mà thân thiện, nhanh chóng kéo gân khoảng cách giữa hai bên.
Quả thật Thời Kim Lam đã nhận được tin nhắn của ông Thời, nhưng vì dạo này bận cày đề tới tối tắm mặt mày, sau đó còn tham gia liên tiếp hai màn chơi nên cô quên mất. Khi nghe Liễu Thính nói thì cô mới nhớ ra, lập tức gật đầu nói: “Cảm ơn... Chị...”
Dựa theo cách xưng hô với ông nội Thời của người phụ nữ đối diện thì đáng lý ra cô phải gọi cô ấy là cô mới phải. Nhưng ngoại hình Liễu Thính còn khá trẻ, trông chỉ mới 27, 28 tuổi mà thôi, nếu gọi cô thì ngượng miệng lắm.
Liễu Thính lập tức nhoẻn miệng bật cười, “Năm nay cô 37 tuổi rồi, không cần gọi là chị đâu.”
Thời Kim Lam ngạc nhiên nhìn cô ấy. Liễu Thính ăn mặc đơn giản, trên người không có mùi hương của sản phẩm dưỡng da, cũng không trang điểm, phải nói là bảo dưỡng tốt thật.
Dường như Liễu Thính đã quen với việc mọi người bất ngờ về tuổi thật của mình, cô ấy mở cửa chống trộm ra rồi chào hỏi Tống Dư Ngộ, “Đây là Tiểu Tống phải không? Chú Tống cũng ra ngoài rồi, cháu qua ăn cơm luôn đi.
Tống Dư Ngộ lấy điện thoại ra muốn tìm xem thử ông Tống có gửi Wechat hay tin nhắn cho mình hay không, nhưng đáng tiếc là không có. Anh thoáng ghen ty nghĩ rằng, quả nhiên đãi ngộ giữa cháu trai và cháu gái thật khác biệt.
Anh ngoan ngoãn đi theo Thời Kim Lam vào nhà.
Liễu Thính tới đây đúng là để nấu cơm cho bọn họ thật. Sau khi ăn cơm xong, Thời Kim Lam đá chân Tống Dư Ngộ dưới bàn. Thế là anh xung phong nhận việc dọn chén dĩa vào bếp để rửa chén.
Liễu Thính thấy bọn họ khách sáo nhưng cũng không giành việc. Sau khi chào hỏi xong, cô ấy xách túi hô sơ màu đen rời đi.
Thời Kim Lam cười khẽ một tiếng rồi nhắn tin cho mấy đàn anh trong võ quán báo rằng ngày mai mình sẽ đến luyện tập, sau đó cô xách cặp lên chuẩn bị đi làm việc. Đúng lúc bắt gặp Tống Dư Ngộ mới rửa chén xong, đang giơ hai tay ướt nhẹp về trước như cương thi, cô thuận miệng hỏi: “Lúc nãy cậu định nói gì với mình vậy?” Tống Dư Ngộ liếc nhìn cô với vẻ mặt lạnh tanh, sau đó lạnh nhạt nói: “Mình nhìn thấy cậu mặc váy cưới.”
Thời Kim Lam cạn lời, “Mấy người khác trong lớp cũng thấy hả?”
Tống Dư Ngộ nhờ cô lấy khăn giấy cho mình lau tay, sau đó chậm rãi nói: “Cái mình thấy thì khác.”
Thời Kim Lam nhìn sang, muốn nghe thử anh sẽ trả lời điều gì.
Tống Dư Ngộ bảo cô đặt khăn giấy lên tay mình, ung dung nói tiếp: “Cậu mặc một bộ váy giống y hệt cục cưng thối nhà cậu, hơn nữa... Vô cùng hung dữ, lại còn cười mình.
Thời Kim Lam: “2”
Cười cái mẹ gì! Bây giờ cô hung dữ cho anh xem thử luôn này, muốn không? *** 60 ***