Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 61 - C61

C61 C61C61

CHƯƠNG 61T: Thế giới hiện thực (3)

Thời Kim Lam nghĩ có lẽ Tống Dư Ngộ đã gặp ảo giác, “Lúc đó chắc là do giá trị tỉnh táo của cậu tụt xuống quá thấp, hơn nữa còn bị debuff ảnh hưởng nữa.”

Sau khi cô ngã xuống thì đã bị hút vào dòng hồi tưởng của những chấp niệm bị Phương Nhu Gia hấp thụ, được tận mắt chứng kiến những chuyện đã xảy ra trước khi bọn họ chết ở góc nhìn của một khán giả. Hơn nữa cô có thể chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nhìn sang Tống Dư Ngộ khi đang đứng trên đàn tế.

Thật ra Tống Dư Ngộ cũng không chắc chắn lắm, bởi dù sao cũng có thể là do anh đã bị ám thị tâm lý sau khi nhìn thấy cảnh tượng tiên tri của kỹ năng, dẫn đến việc lâm tưởng khung cảnh trong kỹ năng là sự thật. Anh mím môi suy tư, gương mặt thoáng qua vẻ do dự. Mức ảnh hưởng của debuff quá lớn, vì vậy đã gián tiếp hoặc trực tiếp ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh.

Thời Kim Lam nghiêng đầu nhìn anh, “Ấp a ấp úng cái gì? Có chuyện thì nói, đừng làm như đang diễn phim thần tượng.”

Tống Dư Ngộ: “...”

Tống Dư Ngộ bỏ cuộc, anh vò tờ khăn giấy lại rồi ném vào thùng rác, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, “Trong người mình... Dường như có một ai khác ấy.”

Thời Kim Lam cứ tưởng mình nghe lầm. Cô xách cặp tới bên cạnh sô pha, đứng từ trên cao nhìn xuống Tống Dư Ngộ đang gối hai tay sau đầu. Cô rất muốn ấn đầu anh tra hỏi có phải anh lại lên cơn nữa không. “Cậu đùa đấy à?”

Tống Dư Ngộ ngước mắt lên, mặt ỉu xìu: “Sau khi cậu ngất xỉu, không biết vì sao đầu óc mình lúc đó trở nên vô cùng hỗn loạn. Mình biết rõ nhóm Vưu Tri Vi đến để giúp mình, nhưng vẫn cảnh giác với bọn họ. Cứ như cơ thể và não mình bị tách làm hai vậy, cho nên mới nảy sinh những cảm xúc không đáng có."

Sau khi Thời Kim Lam bất tỉnh, mặc dù anh vẫn tỉnh táo nhưng lại tự cảm thấy bản thân xa lạ. Anh không thể nói rõ cảm giác ấy thế nào, nhưng nói chung là nó đã thoát khỏi sự khống chế của anh.

Thời Kim Lam nhướn mày vắt óc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vì không nghĩ ra được nên cô kéo anh dậy khỏi ghế sô pha.

“Giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền. Ăn cơm xong rồi thì đừng lười biếng nữa, mau làm bài đi. Hồi chiều mình không hiểu bài này, cậu nghĩ giúp mình coi.” Tống Dư Ngộ: “...”

Đang bàn chuyện nghiêm túc cơ mà...

À không, học tập mới là chuyện quan trọng mới phải. Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, xách cặp bước vào phòng sách mà Thời Kim Lam thường dùng để học bài. Cho dù trời có sập thì cũng không phủ định được tâm quan trọng của việc hoàn thành bài tập.

11 giờ tối, Tống Dư Ngộ xách cặp về nhà. Thời Kim Lam lấy ba hạt giống trong túi ra và điểm danh lại.

Nhạc Yểu Yếu, Thẩm Tri Tùng, Phương Nhu Gia.

Cô lấy một cái chậu trông cây nhỏ ở dưới bồn rửa mặt ngoài ban công ra, sau đó gieo ba hạt giống xuống. Cô cũng không rõ đây là hạt giống cây gì và liệu nó có thể nảy mầm hay không, nhưng cô vẫn hy vọng là có thể. Bởi đây chính là chút hy vọng còn sót lại trước khi sinh mạng của ba người họ chấm hất.

Mới đó mà đã gần hết ngày chủ nhật, Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đến võ quán tập luyện hơn một giờ rồi tạm biệt các đàn anh, đàn em để về nhà.

Liễu Thính lại tới nấu bữa trưa và bữa tối cho hai người. Sau khi trò chuyện, Thời Kim Lam biết được cô ta là cảnh sát sống một mình ở gần đây.

Sáng thứ hai, Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ ngậm bánh mì leo lên xe buýt. Hai người rời khỏi nhà sớm nên bây giờ chỉ mới 7 giờ 10 phút. Trên xe buýt, ngoại trừ một chàng trai đội mũ lưỡi trai ngôi ở hàng cuối thì chỉ có bác tài xế.

Hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế phía trước, trên tay mỗi người là một tờ danh sách từ vựng tiếng Anh. Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ có vốn từ vựng phong phú nên bình thường xem phim tiếng Anh cũng không cần phụ đề. Bình thường bọn họ chỉ cần củng cố những từ vựng quan trọng và học thêm những thành ngữ tục ngữ hoặc tiếng lóng bản địa, vì vậy hầu như không thấy áp lực khi phải thi tiếng Anh.

Tuy nhiên chẳng biết Tống Dư Ngộ “phát điên” kiểu gì mà lại bắt đầu học thuộc từ điển Oxford kể từ khi lên lớp 12, làm Thời Kim Lam rất muốn mổ đầu anh ra để xem bên trong có gì.

Thời Kim Lam không có hứng thú với những môn ngôn ngữ, cô học tiếng Anh chỉ là để thi qua môn, sau khi hoàn thành mục tiêu thì sẽ không đụng vào nó nữa, thời gian còn lại luôn dùng để giải Toán hoặc Lý.

“Hai em... Đang làm gì vậy?” Một giọng nói thình lình vang lên khiến hai người đang tập trung học hành giật mình. Thời Kim Lam ngẩng đầu lên thì thấy chàng trai ngồi ở hàng ghế cuối xe buýt đã bước tới từ lúc nào. Anh ta kéo chỉnh quân áo, đứng trước mặt hai người.

Anh ta ăn mặc rất phong phanh, bên trong là áo sơ mi xám, bên ngoài là áo khoác đen, phối với quần jeans màu xanh đậm. Bộ quần áo trên người anh ta trông cũ kỹ và giống trang phục mùa thu hơn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Cái lạnh làm hai má chàng trai đỏ ửng, dưới mắt là quầng thâm đen dày làm nổi bật những đường tơ máu đỏ hẳn trên tròng trắng, đôi con người tối om. Anh ta nói rồi nhìn chằm chằm tờ danh sách từ vựng của hai người, mặc dù sắc mặt trông có vẻ uể oải nhưng lại phấn khởi bất thường.

Ánh mắt của anh ta làm Tống Dư Ngộ nổi da gà. Trực giác của anh cho thấy người này bất thường, nhưng dù vậy anh vẫn bình tĩnh trả lời: “Đang học từ vựng...” Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn khung cảnh ngoài xe buýt, đã sắp tới trạm tiếp theo rồi.

Chàng trai nghĩ ngợi gì đó, thả hồn vía lên mây: “Trước đây... Trước đây anh cũng từng học cấp ba...”

Giọng anh ta không lớn, ánh mắt mê man cứ như đang hôi tưởng. Nhưng dường như sau đó anh ta đã nhớ tới một ký ức không vui nào đó nên lập tức nhíu mày, giọng nói khô khan: “Hiện tại... Hiện tại các em học lớp mấy?” Thời Kim Lam cũng cảm thấy người này kỳ lạ, hay nói khó nghe hơn thì trông anh ta cứ như bệnh nhân tâm thân mới trốn viện vậy.

Nhưng kẻ điên không thể chịu được đả kích, vì vậy cô vừa cảnh giác vừa trả lời: “Lớp 12”

“Thế thì... Sang năm là thi đại học rồi... Anh... Hồi đó anh cũng muốn thi đại học...” Chàng trai tiếp lời, nhưng tới nửa câu sau thì cứ như đang tự nói với chính mình, dù vậy các cô vẫn cảm thấy vô cùng quái lạ.

Lời anh ta nói nghe cứ như anh ta rất muốn thi đại học, nhưng cuối cùng lại không thể tham gia vậy.

Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ ăn ý im lặng. Dường như chàng trai đang rơi vào dòng hồi ức của chính mình nên thỉnh thoảng lại nhíu mày và mấp máy môi như muốn nói chuyện, nhưng sau cùng lại chẳng phát ra âm thanh. Mới sáng sớm tinh mơ mà đã gặp một người như vậy đúng là đáng sợ. May mà xe buýt đã tới trạm, Tống Dư Ngộ đang định kéo Thời Kim Lam xuống xe thì đã thấy chàng trai thất thểu bước tới cửa sau để xuống xe trước.

Hành vi của chàng trai quả thực rất kỳ lạ, làm tài xế cũng phải quay đầu nhìn sang. Kể từ khi anh ta lên xe thì bác ta đã cảm thấy có điềm gở, vì vậy giờ đây khi thấy anh ta xuống xe, bác ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xe buýt tiếp tục lăn bánh, sau đó có thêm vài vị khách lên xe khiến nỗi sợ về chàng trai kỳ lạ nhanh chóng biến mất. Các cô đã đến trường học, là hai trong số những người đầu tiên đến địa điểm thi.

Trường THPT thành phố Yển số 1 xếp chỗ ngồi cho các thí sinh dựa trên điểm thi lần trước của họ. Trong lần đó, Tống Dư Ngộ đã vượt qua Thời Kim Lam để giành lấy vị trí nhất khối nhờ một điểm, vì vậy bây giờ hiển nhiên sẽ ngồi ghế đầu tiên trong phòng thi số 1.

Thời Kim Lam nhìn bóng lưng của anh bằng ánh mắt sâu xa, sau đó cô giơ tay bắn súng về phía ngực anh rồi cúi đầu ôn lại dẫn chứng thực tế mà hôm qua đã soạn để làm văn nghị luận, trong lòng thầm thê hẹn mình phải kéo con cá thánh học ra khỏi ngai vàng nhất khối một lân cho bằng được. Thời gian dần trôi, những thí sinh khác cũng lần lượt bước vào phòng thi.

Một phòng thi có 30 thí sinh, có 6 cái tên là thành viên của lớp 12A10, hiển nhiên bốn ông hoàng cày đề chính là 4 người trong số đó. Ngoại trừ bốn người họ thì còn có Tô Khê Khả và một bạn nữ khác tên là Phàn Tư Gia. Tỉ lệ thay đổi trong phòng thi số 1 không cao. Lớp 12A10 vốn là lớp cày đề đỉnh nhất khối 12, hiển nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt các lớp còn lại. Mọi người vừa thi đua với nhau vừa mong muốn có thể kéo Tống Dư Ngộ và Thời Kim Lam rời khỏi vị trí nhất và nhì khối. Nhưng kể từ khi “đăng cơ”, dường như hai người đã bị đóng định tại chỗ nên mãi chẳng thấy ngồi dậy. Điều này đã khiến các học sinh trong lớp chuyên phải nghiến răng nghiến lợi.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên phát bài thi xong thì xách bình giữ nhiệt đi về văn phòng. Phòng thi của trường THPT thành phố Yển số 1 không áp dụng quy chế giám sát thi cử, quá trình thi sẽ được diễn ra trong sự tự giác của học sinh. Hay như hiệu trưởng nói thì điểm thi là của mình, nếu gian lận thì là đang lừa dối chính mình, mà hôm nay đã lừa mình thì sau này cũng sẽ lừa dối giám thị canh thi đại học thôi. Trong phòng thi chỉ còn lại tiếng ngòi bút cọ xát trên bài thi. Hai tiếng rưỡi trôi qua, Thời Kim Lam vừa lười nhác duỗi eo vừa rời khỏi phòng thi. Tô Khê Khả tung tăng chạy tới so đáp án với cô, Vưu Tri Vi cũng xách cặp đi đến.

Tuy những học sinh lớp khác coi Thời Kim Lam là đối thủ cạnh tranh nhưng học hành vốn đâu phải cuộc chiến mày sống tao chết, chỉ cần không đề cập đến điểm thi thì mọi người đều là bạn bè cả thôi, vì vậy bọn họ cũng chạy tới so đáp án.

Chỉ trong chốc lát, Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đã bị bao vây bởi hàng đống người. Tiếng cãi cọ khi so đáp án vang lên âm ï, xen lẫn trong đó là tiếng kêu rên than thở khi phát hiện có người làm ra khác đáp án với mình.

Bỗng nhiên Thời Kim Lam nghe thấy có tiếng gọi tên mình, cô ngẩng đầu lên thì thấy hóa ra là giáo viên chủ nhiệm Lý Xinh Đẹp của lớp mình.

À không, là cô Lý chứ.

Khi mới nhận lớp bọn họ, cô Lý là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp. Cô ấy cao 1 mét 7, mặt trái xoan, mắt hạnh, làn da trắng trẻo. Bình thường cô ấy sẽ trang điểm nhẹ, biết cách ăn mặc, tính tình dù dí dỏm, hài hước nhưng không kém phần nghiêm khắc, vì vậy lớp 12A10 vừa kính trọng vừa yêu mến cô ấy. Tên thật của cô Lý là Lý Phiêu Phiêu, là một người vô cùng để ý hình tượng của mình, mọi người thường lén gọi cô là Lý Xinh Đẹp.

Hồi lớp 10 khi mà Tư Văn vẫn còn lêu lổng với đám bạn giang hồ, là Lý Phiêu Phiêu đã bắt Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ làm “vệ sĩ” giám sát anh ấy và kéo anh ấy về lớp. Sau này chẳng biết cô ấy và Tư Văn đã giao ước gì với nhau mà tên côn đồ tóc vàng ngày nào đã hóa thành cậu lớp phó ngoan ngoãn, “lễ phép” như bây giờ. Khi nhìn thấy Lý Phiêu Phiêu, bỗng nhiên có một suy nghĩ vô cùng khốn nạn bay ngang qua đầu Thời Kim Lam...

Cả lớp tổ chức teambuilding thì sao có thể thiếu giáo viên chủ nhiệm được?

Cô vội vàng tiêu hủy suy nghĩ này, sau đó nở nụ cười chột dạ, chậm chạp xách cặp bước qua.

Lý Phiêu Phiêu lườm cô, “Đang nghĩ bậy bạ gì mà không dám ngẩng đầu nhìn cô đấy?”

“Làm gì có, em chỉ đang hơi căng thẳng vì bài thi Toán chiều nay thôi... Em sợ thi không tốt thì sẽ có lỗi với cô lắm.” Thời Kim Lam bắt đầu viện cớ. Nhưng Lý Phiêu Phiêu làm gì tin, trông Thời Kim Lam ngoan ngoãn là thế nhưng lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng. Ra ngoài đường, cô thường xuyên hăng hái giúp người làm việc nghĩa, đương nhiên đây là điều tốt. Nhưng cô lại ỷ bản thân học võ nên có lần còn dám cầm dao đánh nhau với bọn xã hội đen. Khi Lý Phiêu Phiêu hay tin thì đã suýt nữa ngất xỉu, may mà cô không bị gì.

Nghĩ vậy, Lý Phiêu Phiêu không nhịn được mà nói: “Em tan học cuối tuần thì phải ngoan vào, đừng có đi lung tung khắp nơi.”

Thời Kim Lam: “2”

Cô có làm gì đâu?

Tống Dư Ngộ lén cười thâm nhưng bị Lý Phiêu Phiêu bắt quả tang, thế là anh lập tức dừng cười, trưng ra bộ mặt lạnh tanh. Thời Kim Lam lườm anh, mỗi lân cô “ra tay giúp người” thì Tống Dư Ngộ đều góp công, vậy mà anh còn dám cười cợt cô à? Cười cái đầu anh đấy!

Lý Phiêu Phiêu coi như mình bị mù, phớt lờ hành động âm thầm giữa hai người.

Thời Kim Lam đang định hỏi cô giáo tìm mình có chuyện gì thì vừa lúc ba người đã tới trước cửa văn phòng.

Trong văn phòng có hai cảnh sát mặc đồng phục đang nói chuyện với hiệu trưởng. Khi bọn họ nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì đồng loạt quay sang.

Trong lòng Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đều cùng cảm thấy hai đồng chí cảnh sát tới đây để tìm mình. Hai người lập tức nhớ lại những chuyện “hành hiệp trượng nghĩa” mà mình đã làm gân đâu, bao gôm cả việc cho mèo lạc trước cổng trường ăn, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra mình đã làm gì mà bị cảnh sát tìm tới tận cửa.

Hiệu trưởng biết hai người đang nghĩ gì nên nói ngay: “Kim Lam, Dư Ngộ, lại đây ngồi đi. Hai đồng chí cảnh sát này muốn hỏi các em vài chuyện.”

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn chào hỏi cảnh sát rồi ngôi xuống đối diện họ, không chủ động lên tiếng trước.

Một đồng chí cảnh sát lấy sổ ra để ghi chép, người còn lại đẩy một tấm ảnh tới trước mặt các cô và hỏi: “Sáng hôm nay, có phải hai em đã gặp người này khi đi xe buýt không?”

Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ xem ảnh, lập tức nhận ra người trong ảnh chính là chàng trai kỳ lạ đội mũ lưỡi trai mà họ đã gặp khi sáng.

Bức ảnh hơi mờ, rõ ràng là được trích xuất từ camera. Thời Kim Lam nhìn chằm chằm tấm ảnh, hay nói đúng hơn thì cô đang nhìn hình xăm hồn ma kỳ lạ ở sau cổ chàng trai. Hình xăm ấy... Trông giống y hệt biểu tượng của ứng dụng thế giới ác mộng.

Lòng cô giật thót, trong đầu nảy ra hằng hà sa số những suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng may là cô vẫn rất bình tĩnh, không để lộ sơ hở.

Hiển nhiên Tống Dư Ngộ cũng thấy rõ hình xăm ấy mặc dù tấm ảnh vô cùng mờ nhòe. Anh gật đầu, sau đó ngờ vực hỏi: “Cho hỏi... Đã có chuyện gì ạ?”

Tuy rằng sắc mặt hai đồng chí cảnh sát vẫn bình thường, nhưng các cô vẫn có thể thấy được vẻ căng thẳng của họ. Lại thêm chuyện cảnh sát tự mình tìm đến, các cô đều đoán được đã có chuyện không hay xảy ra.

Hai cảnh sát liếc nhìn sau, sau đó lấy ra thêm một bức hình nữa và nói: “Chuyện là thế này. 8 giờ sáng ngày hôm nay ở công viên Tân Giang, anh ta đã câm dao chém bị thương hơn mười người và tự sát. Bởi vì hai em là những người cuối cùng từng tiếp xúc trực tiếp với anh ta nên chúng tôi mới đến đây điều tra theo đúng quy trình. Các em đừng quá căng thẳng.. "

*xx**% 61 xx**%
Bình Luận (0)
Comment