C127
C127C127
Chương 127: Thư viện điên cuông (21)
“Thỏ không thể làm rùa đen? Thế mày có muốn làm rùa chết không?” Thời Kim Lam trưng ra “vẻ mặt hung tợn”. Con thỏ này vẫn cứ ôm chặt eo cô không chịu buông, mặc dù sức nó khỏe nhưng thật ra cô chẳng đau, chỉ thấy hơi khó chịu một chút thôi.
Lại một lần nữa, Thời Kim Lam nghi ngờ nó đang muốn sàm sỡ mình.
Chú thỏ trắng khổng lồ kêu lên hai tiếng, sau đó bỗng dưng ngẩng đầu: “Thỏ không quan tâm, thỏ không quan tâm, thỏ chỉ biết là chị phải chơi trò chơi cùng thỏ thôi!” Lần này nó không để Thời Kim Lam kịp phản ứng, bóng tối đột ngột bao trùm tâm mắt cô, sức lực siết quanh eo cũng biến mất.
Bóng đêm nhanh chóng tản ra, thay vào đó là ánh mặt trời chói chang. Thời Kim Lam giơ tay che mắt, thấy một tia sáng hồng lóe lên trong tâm mắt.
Cô chớp chớp mắt, lát sau mới nhận ra đó là chiếc vòng hông ngọc trên cổ tay mình. Do ánh mặt trời chói lóa phía sau nên chiếc vòng hồng ngọc mới lấp lánh đến vậy.VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Đó giờ Thời Kim Lam chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ đến thế trong trò chơi, vì vậy bị chói đến mức không mở mắt ra được. Cô giơ tay chắn nắng, nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở quảng trường bên ngoài thư viện.
Khác với vẻ u ám vào ban đêm, quảng trường lúc này ngập tràn sự sống. Hai bên bậc thang là rừng cây với thảm thực vật mơn mởn và tươi tốt, dưới mặt hồ nước có mấy chiếc lá sen xanh mướt, bên trên là lũ ấch nằm bò kêu ôm ộp.
Thời Kim Lam nghe thấy âm thanh này thì thấy da đầu tê rân, vô thức nhớ lại khung cảnh “công chúa ếch xanh” cắn đứt đầu người ở trước phòng đọc điện tử.
Cái trò chơi rác rưởi này có thể bớt thiên vị yếu tố ếch xanh được không?
Trong lúc cô đang thầm cà khia trong lòng, bỗng có tiếng ve xôn xeo vang lên ngập khắp tai cô, khiến người ta vô thức cảm thấy bực dọc khi vào hè.
Khi cô đang quan sát xung quanh, có thứ gì bên cạnh đột nhiên chạm vào cô. Thời Kim Lam quay đầu, phát hiện đó là một con...
Rùa?! Một con rùa lớn bằng cối xay nằm bên cạnh cô, chiếc mái xanh sâm như bị tạt sơn.
Ngay sau đó, Thời Kim Lam lại thảng thốt phát hiện tâm mắt của mình chỉ ngang bằng chú rùa. Cô cúi đầu muốn nhìn chân mình nhưng chỉ nhìn thấy thảm cỏ xanh mướt. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T-
Tay cô đã biến thành hai chi trước của loài rùa, chiếc vòng hồng ngọc năm yên vị trên chi trước. Ma nữ mặc váy cưới co lại chỉ nhỏ bằng ngón cái, cô ta khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân ngôi bên trên vòng hồng ngọc, đôi mắt nhìn chằm chằm... Con rùa bên cạnh Thời Kim Lam.
Ánh mắt của ma nữ mặc váy cưới quá đỗi rõ ràng, đôi con ngươi đỏ sẫm cứ như muốn nói “đói bụng, muốn ăn”. Thời Kim Lam im lặng hai giây, thầm tự hỏi có phải con ma nữ này đã bị bỏ đói lâu lắm rồi không mà lại thèm thuồng cả một con rùa còn sống như vậy?
Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã biết bản thân đoán sai. Bởi vì ma nữ mặc váy cưới đột nhiên ghé vào tai cô xúi giục: “Con rùa bên cạnh cô có nuôi một hồn ma nhỏ, hơn nữa còn là một hồn ma rất ngon ngọt. Cô tìm cách lừa hồn ma đó ra đi, tôi muốn ăn thịt nó.”
Thời Kim Lam thâm kêu một tiếng trong lòng, đưa mắt ra điều kiện với ma nữ.
... Cô giúp tôi vượt qua nhiệm vụ phụ lần này, tôi sẽ giúp cô được ăn no bụng.
Ma nữ mặc váy cưới nheo mắt, không hiểu đôi mắt của Thời Kim Lam phiên bản rùa đang cố ra hiệu điều gì với mình. Nhưng vì một bữa no nê, ma nữ quyết định mặc kệ Thời Kim Lam muốn gì thì đều đồng ý đã rồi tính. Vì thế, ma nữ mặc váy cưới đã vỗ ngực tỏ vẻ bản thân vô cùng uy tín, sau đó gật đầu thật mạnh để cho cô biết mình đã đồng ý điều kiện của cô.
Thời Kim Lam thấy ma nữ mặc váy cưới chắc chắn như vậy thì thoáng nghi ngờ, nhưng khi nghĩ đến tính cách ngờ nghệch của cô ta thì chắc cô sẽ không bị ma nữ lừa đâu, vậy là cũng gật đầu.
Trong lúc cô và ma nữ mặc váy cưới đang ông nói gà, bà nói vịt thì chú rùa nuôi hồn ma nhỏ ở bên cạnh lại đụng vào người cô, gương mặt lộ vẻ ngờ vực, “Bạn có biết đang có chuyện gì xảy ra không? Sao NPC của trò chơi còn chưa xuất hiện?”
Nghe chú rùa nhắc nhở, Thời Kim Lam mới dùng sức cử động cơ thể công kênh để dạo quanh một vòng. Việc di chuyển hao phí sức lực khiến cô nhíu mày, chỉ quay người một cái mà đã tốn ba, bốn giây, quả không hổ là rùa. Cô quay đầu nhìn ra sau đuôi mình, lúc bấy giờ mới phát hiện xung quanh còn có vài con rùa khác. Cô đếm cẩn thận, tính cả cô thì có tất thảy tám con rùa.
Đúng lúc này, một đôi chân lông xù xuất hiện trong tâm mắt cô.
Con thỏ trắng cao hai mét khom lưng, cố gắng đặt ngang tâm mắt với Thời Kim Lam. Cái miệng tam giác của nó chợt mở ra, nở nụ cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa, giọng nói mềm mại, nũng nịu: “Xin chào, chào mừng đến với quảng trường thỏ, chỉ có chú rùa thắng cuộc trong cuộc thi chạy giữa thỏ và rùa thì mới có tư cách rời khỏi quảng trường thỏ thôi~”
Cái miệng thỏ hung tợn lại phát ra giọng nói đáng yêu, trông quả thật rất kinh khủng. Thời Kim Lam ngẩng cao đầu rùa, lạnh mặt nhìn chằm chằm chú thỏ trắng khổng lồ đang đứng thẳng lưng. Từ góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy chi sau của chú thỏ trắng khổng lồ. Giờ đây, chú thỏ đứng thẳng lưng trông chẳng khác gì một ngọn núi lớn chẳng thể vượt qua đối với cô.
Dường như chú thỏ trắng khổng lồ đã phát hiện nỗi oán giận của cô, thế là lại cúi người xách mai rùa đen của cô lên, xoay cô lại rồi cẩn thận đặt cô về chỗ cũ.
Thời Kim Lam: “....
Cô vừa ngẩng đầu là chạm phải ánh mắt chăm chú của chú rùa bên cạnh ngay. Đôi mắt như hạt đậu của chú rùa mở tròn xoe chẳng biết đang nghĩ gì, mà trên đầu rùa lại có một con số 6.
Lại là số thứ tự trong trò chơi à?
Bây giờ cứ nhìn thấy số 6 là cô sẽ vô thức nghĩ tới cái cô “Phương Tình” đã hãm hại mình. Ma nữ mặc váy cưới nói chú rùa số 6 nuôi hồn ma, ý là trên người kẻ này có vật phẩm giống ma nữ mặc váy cưới hay có nghĩa gì khác?
Chú rùa số 6 thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình thì thắc mắc: “Bạn nhìn gì vậy? Trên mặt tôi có gì hả?”
Thời Kim Lam chậm chạp thu mắt lại, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của bản thân chẳng khác gì đối phương thì đành phải đáp: “Tôi đang nhìn thử xem sao bạn có thể xấu đến vậy.”
Chú rùa số 6: “..."
Xin hỏi nút báo cáo ở đâu, ở đây có kẻ công khai miệt thị rùa.
Con thỏ trắng khổng lồ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, nó giật giật hai tai dài mềm, cất giọng mềm mại: “Các bạn rùa chú ý nào, thỏ tôi sắp tuyên bố quy tắc trò chơi đây~” Mấy chú rùa khác đồng loạt ngẩng đầu lên, nhưng vì chiều cao khiêm tốn nên tất cả đều không thể nhìn thấy đầu của chú thỏ trắng khổng lồ, chỉ có thể nhìn chi sau con thỏ và nghe nó nói chuyện.
“Trò chơi lần này có tên là cuộc thi chạy giữa rùa và thỏ, kéo dài 30 phút. Quy tắc trò chơi như sau: Đội rùa và đội thỏ cùng xuất phát từ điểm xuất phát, ai vê đích trước thì sẽ chiến thắng. Đội chiến thắng có thể rời khỏi quảng trường thỏ, còn đội thua phải ở lại quảng trường thỏ mãi mãi."
Sau khi giọng nói nũng nịu của thỏ trắng kết thúc, tám chú rùa đen lập tức nhìn thấy vạch xuất phát xuất hiện trước mắt. Phía trước vạch xuất phát có một hàng cờ nhiều màu rực rỡ nối dài về trước và vòng quanh hồ nước, trên cột cờ có đính mũi tên, đây rõ ràng là chỉ dẫn cho đường đua.
Có chú rùa không nhịn được mà nói: “Rùa và thỏ thi chạy vốn là một trò chơi không công bằng, đua với bạn thì người thua chắc chắn sẽ là bọn tôi, điều này đâu đúng với quy tắc trò chơi?”
Con thỏ đảo mắt đỏ chót một vòng, bước tới trước mặt chú rùa nọ, “Rùa có bốn chân, thỏ cũng có bốn chân, không công bằng chỗ nào?”
Lũ rùa đen: “...'
Hình như cũng có lý lắm.
Thời Kim Lam giơ chân rùa đeo vòng hồng ngọc lên, “Vậy trong lúc thi chạy, liệu bạn thỏ có ngủ quên không?”
Con thỏ kiên nhẫn đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống đáp: “Thỏ tôi sẽ không ngủ quên trong lúc thi chạy, làm vậy là không tôn trọng cuộc thi và các bạn rùa rồi.”
Lại có một chú rùa khác giơ chân, “Vậy bạn có thể cõng tôi thi chạy không?” Lũ rùa lập tức đổ dồn ánh mắt về phía chú rùa số 1, thâm hoài nghi có phải đầu óc người này có vấn đề hay không mà lại hỏi câu hỏi nhàm chán đến vậy.
Nhưng lần này, chú thỏ trắng khổng lồ không trả lời ngay mà lại chống cằm suy nghĩ, vài giây sau mới nói: “Hay là các bạn rùa đánh nhau một trận đi, thỏ tôi có thể cống chú rùa thắng cuộc thi chạy.”
Mấy con rùa còn lại: “.. ”
Có thể đừng xưng thỏ gọi rùa nữa được không, nghe kinh tởm quá.
Thời Kim Lam tiếp tục giơ chân, “Vậy bạn thỏ có thích ăn món đầu thỏ sốt cay không?”
Mấy con rùa còn lại: “...”
Thỏ trắng khổng lồ: “...” “Bạn rùa số 8, bạn hỏi vậy có phải hơi bất lịch sự không? Thỏ đáng yêu như vậy, sao bạn có thể ăn thỏ được? Nhưng mặt khác, thỏ tôi thích ăn mai rùa sốt cay lắm đó.” Chú thỏ trắng khổng lồ nói rồi thè đầu lưỡi hồng hào liếm hàm răng trắng sáng.
“Nhưng mà món đó không thịnh hành cho lắm” Thời Kim Lam quyết đoán bỏ qua món ăn yêu thích của nó, sau đó lại hỏi thêm: “Vậy bạn thỏ có thích ăn cà rốt không?”
Mấy chú rùa khác: “...”
Có thể hỏi những câu hỏi có ích hơn được không?”
“Chú rùa số 8, thế bạn có cà rốt không?” Thỏ trắng khổng lồ hạ bốn chân chạm đất, nó ngồi xổm ở trước mặt Thời Kim Lam.
Lúc đứng thẳng, chú thỏ phải cao đến hai mét, dù bây giờ đã ngồi xuống thì nó vẫn là một cục màu trắng khổng lồ khiến lũ rùa cảm thấy áp lực vô cùng.
Mặc cho cái đầu thỏ to bằng quả bóng rổ gần trong gang tấc, Thời Kim Lam vẫn không hề hoảng sợ, lắc đầu rùa, “Tôi không có cà rốt, nhưng chú rùa số 6 bên cạnh tôi thì có. Bạn thỏ có thể xin bạn ấy á.”
Chú rùa số 6: “2?”
Mấy con rùa còn lại cũng thi nhau nhìn sau chú rùa số 6.
Trước ánh mắt như hổ rình mồi của thỏ trắng khổng lồ, chú rùa số 6 chỉ căng da đầu mà đáp: “Đúng là tôi có cà rốt, nhưng phải thắng cuộc thi thì tôi mới có thể lấy ra được. Bạn thỏ có thể giúp tôi chiến thắng cuộc thi không?”
Chú rùa bắt chước cách nói chuyện của thỏ trắng khổng lồ, nhưng giọng nói vẫn không thể mềm mại bằng thỏ trắng được. Đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm chú rùa số 6, dường như đang suy tính phải làm sao mới có thể xé xác nó để lấy mai rùa đi trộn sốt cay.
Chú rùa số 6 bị nhìn tới mức da đầu tê rần, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành vô cùng mãnh liệt. Ngay trước khi nguy cơ ập tới, người này lập tức nói: “Khi nào thì cuộc thi mới bắt đầu?”
Thỏ trắng khổng lồ híp mắt, thu lại tâm mắt và nhảy về phía trước. Đến khi đứng ngang hàng với Thời Kim Lam, nó mới cất giọng mêm mại: “Cuộc thi bắt đầu.”
Cùng với đó là tiếng súng lệnh chẳng biết vang lên từ đâu, thanh đồng hồ đếm ngược 30 phút xuất hiện trước mặt tất cả các chú rùa.
Nhưng chẳng có ai lao lên như đạn bắn trên sân vận động, chỉ có những con rùa lê lết cơ thể nặng nề ra khỏi vạch xuất phát một cách khó khăn. Thỏ trắng khổng lô nhảy hai bước về trước, quay đầu nhìn lũ rùa với nét mặt sung sướng, “ Các bạn rùa, chúng ta đều là động vật bốn chân mà sao các bạn lại chạy chậm thế? Nếu thỏ tôi chiến thắng dễ dàng quá thì sẽ ngại lắm đó~”
Thời Kim Lam cảm thấy con thỏ đáng chết này đúng là thèm ăn đòn, nhưng với hình thể hiện tại của cô thì đến đứng dậy còn khó, chỉ có thể lê lết tứ chi dưới mặt đất. Chú thỏ trắng khổng lồ lại nhảy thêm vài bước.
Thời Kim Lam vỗ người chú rùa số 6 vẫn chưa di chuyển chút nào giống cô bên cạnh, thì thâm: “Chú rùa số 6, bạn có người giúp mà đúng không? Mau kêu thứ đó ra hỗ trợ, nâng bạn chạy tới vạch đích đi.”
Chú rùa số 6 đột nhiên quay đầu nhìn chiếc đầu rùa của Thời Kim Lam, đôi mắt hạt đậu ngập tràn sự vô tội. Chú rùa há to miệng, nét mặt mê man, nhưng vì biểu cảm của loài rùa có hạn nên thực chất cô cũng chẳng nhìn ra cảm xúc gì. “Bạn đang nói gì vậy? Sao mình nghe không hiểu gì hết.” Chú rùa số 6 cố tình giả ngu.
xx**% 127 *xx**%