Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 128 - C128

C128 C128C128

Chương 128: Thư viện điên cuông (22)

Thời Kim Lam thấy chú rùa số 6 giả ngu thì cũng không vạch trần, chỉ vươn bốn chân ngắn ngủn và rụt đầu trốn vào mai, trông như thể muốn tự khép mình tại chỗ.

Chú rùa số 6 thấy hành động của cô thì vô cùng thắc mắc, chi trước đẩy đẩy người cô, “Bạn làm gì thế? Không tham gia cuộc thi hả? Nếu thua thì phải ở lại đây mãi mãi đấy?”

Thời Kim Lam vẫn không nhúc nhích, dường như đã hóa thành một con rùa chết.

Chú rùa số 6 không biết cô đang nghĩ gì, đưa mắt nhìn chúng bạn đã bò xa nửa mét và con thỏ trắng đã chạy được hơn 10 mét, bắt đầu di chuyển chân rùa ngắn ngủn rời khỏi vạch xuất phát. Đúng như nghi vấn của con rùa vừa nãy, đây quả thật chẳng phải một trò chơi công bằng. Vận tốc chạy của thỏ vượt xa vận tốc của loài rùa, nếu con thỏ không ngủ quên trong lúc thi đấu giống như truyện cổ tích thì con rùa làm gì có cửa chiến thắng cuộc thi.

Nhất là khi mặt trời bây giờ chói chang đến vậy, rùa là động vật lưỡng cư, tuy không cần sống dưới nước mãi nhưng thời tiết quá nắng cũng có thể ảnh hưởng lớn đến khả năng hoạt động của loài rùa.

Trước khi bước vào nhiệm vụ phụ, Thời Kim Lam còn chưa đọc được quy tắc khi ra ngoài ban đêm trong thư viện mà đã đụng độ con thỏ kia. Nó lao thẳng tới ôm chầm lấy cô, nào cho cô cơ hội tìm kiếm nội quy.

Điều này cũng có nghĩa là Thời Kim Lam không thể nhận được gợi ý thông qua nội quy để vượt ải.

Ma nữ mặc váy cưới thấy cô chui rúc trong mai rùa thì vội vàng bay vào tai cô, không ngừng lải nhải như ruồi bọ ồn ào: “Tôi đói, tôi đói, tôi đói! Tôi muốn ăn hồn ma, tôi muốn ăn hồn ma, tôi muốn ăn hồn mai Cô nói mà không giữ lời, cô nói mà không giữ lời, cô nói mà không giữ lời!”

Thời Kim Lam: “...'

Thời Kim Lam rất muốn tát bay con ruồi vo ve này, nhưng bây giờ cô đang rúc trong mai rùa nên hiển nhiên chẳng thể làm vậy được, chỉ đành thò đầu ra khỏi mai và tức giận trợn mắt, “Có thể kiên nhẫn một chút không? Chẳng có dáng vẻ của boss cấp truyền thuyết chút nào cả.

Ma nữ mặc váy cưới vốn định lải nhải bên tai cô tiếp, nhưng khi nghe cô nhắc tới boss cấp truyền thuyết thì nét mặt trở nên quái lạ, đôi con ngươi màu đỏ lập lòe, sau đó cô ta bật cười ha hả cứ như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm. Thời Kim Lam lúc lắc cái đầu rùa, muốn biết vì sao cô ta lại cười. Nhưng ma nữ mặc váy cưới đã che miệng không cười nữa, cơ thể bay tới trước mắt cô, tiếp tục lải nhải: “Tôi đói, tôi đói, tôi đói, tôi đói...” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T-

Cô ta cứ không ngừng lặp lại hai chữ này cứ như hòa thượng tụng kinh, tụng đến mức Thời Kim Lam đau cả đầu.

“Được rồi, được rồi, kiên nhãn chút coi, cô sẽ sớm được ăn no thôi mà, còn giấy nữa là bị bỏ đói đó.” Cô tức giận cảnh cáo ma nữ mặc váy cưới.

Ma nữ mặc váy cưới nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, muốn biết có phải cô lừa mình không, nhưng khi thấy cô không chui rúc trong mai rùa nữa mà đã bắt đầu bò chậm ra khỏi vạch xuất phát thì cô ta mới miễn cưỡng tin lời cô nói, không tiếp tục lải nhải âm ï nữa. Thời Kim Lam không muốn hoạt động, không hề muốn hoạt động chút nào.

Thân là một con rùa, cô cảm thấy bản thân không thể chịu sự chi phối của trò chơi.

Và thân là một người chơi có khả năng là đấng tối cao của thế giới ác mộng, cô cảm thấy cho dù mình không tuân thủ quy tắc trò chơi thì cũng sẽ không bị trò chơi xử bỏ, đặc biệt là khi ma nữ mặc váy cưới vẫn còn đang bị ràng buộc với cô.

Trông ma nữ ngốc nghếch, ngờ nghệch là thế, nhưng chắc chắn sức mạnh của cô ta không tâm thường. Cô ta chỉ mới xuất hiện là có thể dễ dàng dọa “Phương Tình” bỏ chạy, thậm chí còn cảm nhận được chú rùa số 6 có nuôi hồn ma. Mà quan trọng hơn cả, con thỏ trắng khổng lồ trông thì nũng nịu, mềm mại nhưng thực chất vô cùng tàn bạo đó dường như không nhìn thấy ma nữ. Ít nhất thì con thỏ đó cũng phải là boss cùng đẳng cấp với “công chúa ếch xanh” và “bé Đỏ”, cũng chính là boss cấp truyền thuyết. Nhưng thường thì lũ boss ở cấp bậc này không thể sống chung hòa bình với những con boss có sức mạnh tương đương mình.

Từ đó, cô có thể suy đoán sức mạnh của ma nữ mặc váy cưới còn vượt xa cả thỏ trắng khổng lồ, bởi vậy nó mới bỏ qua sự tôn tại của cô ta.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Thời Kim Lam có thể yên tâm đình công giữa đường.

Dù sao ma nữ mặc váy cưới cũng sẽ không để hệ thống giết chết cô, vậy cô còn cần phí thời gian vượt qua trò chơi nhàm chán này làm gì. Nếu cho cô biến thành thỏ chứ không phải rùa thì đã chẳng chậm trễ đến thế rồi. Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, chú thỏ trắng sau khi chạy xa 10 mét thì không nhúc nhích gì thêm. Nó đứng tại chỗ quan sát lũ rùa đang bước đi mệt nhọc một cách sung sướng, sau đó mới chú ý tới Thời Kim Lam vừa bắt đầu di chuyển với thái độ lười nhác.

Kể từ khi cô bắt đầu nhấc chân rùa về phía trước thì khoảng cách so với vạch xuất phát còn chưa tới nửa mét, bị lũ rùa còn lại bỏ xa cả khoảng dài, nên nó không muốn chú ý cũng khó.

Đôi mắt đỏ rực của con thỏ trắng khổng lồ trừng to, đang định quan sát kỹ Thời Kim Lam thì đột nhiên trời đất rung chuyển.

Tiếng động quá lớn cứ như thể có ai đó đang cầm búa gõ vào không gian thế giới trò chơi, thậm chí còn phát ra âm thanh răng rắc kỳ lạ. Mặt trời chói chang trên cao dường như cũng bị ảnh hưởng khiến tia sáng bắt đầu ảm đạm hơn. Lũ rùa thi nhau ngẩng đầu lên xem, trong lòng mỗi người là một tâm thái khác nhau, tất cả đều ngạc nhiên phát hiện trên không trung xuất hiện một khe hở. Thời Kim Lam đang phơi mình dưới nắng mơ màng sắp ngủ cũng tỉnh táo hơn đôi chút bởi tiếng động ầm ï này. Cô lập tức nhìn sang thỏ trắng khổng lồ, thấy gương mặt trắng muốt của nó ngập tràn sự kinh ngạc, tứ chỉ chạm đất cũng co lên thành tư thế đứng thẳng. Thậm chí chú thỏ còn kêu chỉ chít lên cứ như sốc lắm, đến mức chẳng thể sử dụng hệ thống ngôn ngữ của loài người được nữa.

Trong lúc Thời Kim Lam đang thắc mắc đã xảy ra chuyện gì, chú rùa số 6 ở đằng trước bỗng dưng kêu lên: “Thế giới màn chơi sắp sụp đổ rồi!”

Nghe chú rùa số 6 nói vậy, những con rùa còn lại vô cùng ngạc nhiên: “Sao có thể chứ? Sao thế giới màn chơi lại sụp đổ?”

“Chẳng lẽ có ai vượt ải rồi hả?”

“Chắc không phải đâu, bây giờ mới qua bao lâu mà vượt ải được? Hơn nữa nếu có người vượt ải thật thì hệ thống phải thông báo chứ. Mà hiện tại trời đất lại rung chuyển, thà bảo có người đang tập kích thế giới ác mộng thì còn hợp lý hơn ấy chứ.”

“Nghe bạn nói vậy tự dưng thấy cũng hợp lý.”

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Chúng ta sẽ không bị nhốt lại đây đâu nhỉ?”

Thời Kim Lam cũng vội vàng tìm ma nữ mặc váy cưới. Bây giờ ma nữ mặc váy cưới vẫn chưa được ăn no nên đáng lẽ phải nhe răng lải nhải không ngừng mải đúng, tuy nhiên thực chất cô ta lại đang hơi nhíu mày nhìn vê khe hở trên không.

Ở phía bên kia, chẳng biết chú rùa số 6 tăng tốc kiểu gì mà đã tháo chạy vê trước nhanh như chớp nhân lúc lũ rùa còn lại và chú thỏ còn đang ngây người. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người này đã hoàn thành một vòng chạy quanh hồ nước và lao về phía vạch đích đằng sau. Ma nữ mặc váy cưới vốn đang suy tư đột nhiên sáng cả mắt, cô ta xoay người xông về phía chú rùa số 6 đứng cách Thời Kim Lam không xa. Một tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, tiếp đó là âm thanh nhai nuốt khiến người khác phải rùng mình.

“Ừng ực” một tiếng, ma nữ mặc váy cưới nuốt chửng cái bóng lẩn trốn gần chú rùa số 6 vào bụng.

Nếu gương mặt rùa của chú rùa số 6 có thể thể hiện biểu cảm thì hẳn là lúc này sẽ đang trắng bệch. Chú rùa đau đớn dùng hai chi trước ôm chặt đầu, sau đó bị ma nữ mặc váy cưới đang dần hóa lớn đá văng ra.

Ma nữ mặc váy cưới vác chiếc bụng mới no lưng lửng quay về bên cạnh Thời Kim Lam, sau đó cô ta xách cái mai rùa của cô lên và chui vào khe hở đột ngột nứt ra dưới mặt đất, thoắt cái đã khuất khỏi tâm mắt của những chú rùa còn lại. Thời Kim Lam cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sâm rồi lại sáng lại, cô đang bị người ta xách theo nay đã biến thành được bế.

Cô có thể cảm nhận được rất rõ eo và chân mình được ôm, vừa mở mắt ra thì đã thấy Tống Dư Ngộ đang cúi đầu nhìn mình. Tuy nhiên, Thời Kim Lam lại cảm thấy anh rất khác trước đây, đôi con ngươi màu đen dường như được mạ một màu đỏ nhàn nhạt. Rõ ràng vẫn là gương mặt với đường nét lạnh lùng đó, khi chớp mắt vẫn là hàng lông mi cong cong đó.

Thời Kim Lam cảm thấy Tống Dư Ngộ lúc này hết sức xa lạ. Tưởng chừng như vẫn là cơ thể ấy nhưng linh hồn đã chẳng còn là anh.

Cô hơi mím môi, giơ tay quơ quơ trước mắt Tống Dư Ngộ. Cảm giác xa lạ mạ trên màu mắt anh nhanh chóng biến mất.

Đuôi mắt Tống Dư Ngộ hơi nhếch lên, “Làm gì đấy?” Tay cô cứ quờ quạng như sắp đấm vào mặt anh tới nơi, Tống Dư Ngộ rất hoài nghi nếu mình còn không lên tiếng thì ba giây sau gương mặt mình sẽ đón tiếp một bàn tay.

Khi nghe thấy giọng điệu thân thuộc, Thời Kim Lam âm thâm thở phào nhẹ nhõm. Cô vỗ vai ra hiệu cho anh buông mình ra, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.

Nơi này là sân thượng, xung quanh trống rỗng, mặt đất bầy hầy. Ở đây ngoại trừ tháp nước ra thì còn có một chiếc ghế mới tinh.

“Chúng ta vẫn còn ở trong màn chơi hả? Vừa rồi có chuyện gì thế?” Thời Kim Lam không khỏi thắc mắc. Quả thật là cô không quan tâm cuộc thi chạy giữa rùa và thỏ cho lắm, thậm chí cô còn điên tới mức muốn lấy mạng mình ra để xác thực thân phận đấng tối cao của thế giới ác mộng. Kết quả thế giới trò chơi lại xảy ra sự cố, khiến cô còn chưa kịp xác thực suy đoán của mình thì đã được ma nữ mặc váy cưới xách ra ngoài.

Tống Dư Ngộ lắc đầu, “Mình cũng không biết. Mới nấy mình đang nằm hóng mát ở đây thì tự dưng bên cạnh xuất hiện một khe hở, sau đó cậu đột nhiên ngã vào người mình.”

Thời Kim Lam lại quay đầu, không nhìn thấy ma nữ mặc váy cưới đâu.

Cô vẫn cảm thấy có gì đó bất thường, khi nhìn lại Tống Dư Ngộ thì chỉ thấy vẻ mặt vô tội của anh, trong lòng tự nhủ thằng nhãi này đang nói dối điều gì đó.

Đợi đến khi hai chân chạm đất, Thời Kim Lam lập tức vung tay đấm một cú về phía Tống Dư Ngộ. Anh không ngờ cô sẽ đột nhiên ra tay, nhưng vẫn nhanh chóng giơ tay đỡ đòn. Nắm đấm va vào cảng tay phát ra âm thanh nặng nề. Tống Dư Ngộ nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Thời Kim Lam không trả lời, chỉ nhấc chân đá vào eo anh. Tống Dư Ngộ nhanh chóng lùi lại hai bước để né tránh cú đá kinh người kia.

Khó khăn lắm anh mới đứng vững được, Thời Kim Lam lại nhanh chóng xông tới và vung nắm đấm về phía mặt anh.

Tống Dư Ngộ không hiểu vì sao cô lại tấn công, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm lại phản xạ đỡ đòn và để mặc cho cô đấm vào mặt mình.

Vào khoảnh khắc cú đấm sắp chạm vào mặt anh, Thời Kim Lam không tiếp tục vung tay về trước, nắm đấm cứng cỏi dừng ngay trước mắt Tống Dư Ngộ. Ấy vậy mà anh lại chẳng chớp mắt lấy một lần, tựa như trong lòng đã biết chắc cô sẽ không đấm vào mặt mình thật. Chỉ là vài động tác ngắn ngủi nhưng Thời Kim Lam lại thở hồng hộc cứ như mới chạy một vòng quanh sân thể dục, đầu mũi cũng chảy mồ hôi.

Cô nhìn chằm chằm thái độ “mặc cậu thích làm gì thì làm” của Tống Dư Ngộ, bất mãn tặc lưỡi rồi thu nắm đấm về dí vào trán mình, tức giận nói: “Nói đi, cậu phát hiện gì rôi? Sự cố lúc nấy có liên quan gì tới cậu? Đừng có bảo mình là cậu không biết, mình không tin đâu.” Đương nhiên Tống Dư Ngộ không bị giả mạo, Thời Kim Lam chưa tệ đến mức không thể nhận ra anh.

Nhưng kể từ khi trò chơi “1, 2, 3, rối gỗ” bắt đầu rồi kết thúc một cách nhanh chóng, cô đã cảm thấy Tống Dư Ngộ biết gì đó mà mình không biết. Lại thêm sự xuất hiện của “Phương Tình” cùng với việc “cô ta” nhắc đến đấng tối cao của thế giới ác mộng và người chơi số 1 đã giết chết đấng tối cao, Thời Kim Lam rất khó có thể không liên tưởng đến chuyện này. Ngay sau đó lại là ma nữ mặc váy cưới đã biến mất một thời gian nhưng nay đột nhiên xuất hiện.

Rõ ràng là ma nữ mặc váy cưới rất khác với trước đó. Trước đây, ánh mắt cô ta nhìn cô chỉ đơn giản là trong trẻo pha chút ngây thơ cứ như một người bị mất trí nhớ. Nhưng lần này khi quay trở lại sức mạnh của cô ta không những tăng cao mà còn trưng ra ánh mắt đầy ẩn ý, khiến cô cảm thấy cô ta đang che giấu bí mật nào đó. Thời Kim Lam rất ghét cảm giác khi bị người khác che giấu việc gì đó, cố tình là Tống Dư Ngộ còn làm như vậy, sau ma nữ mặc váy cưới cũng bày ra dáng vẻ giấu giếm. Một người một ma chỉ thiếu điều viết hẳn mấy chữ “tôi có chuyện giấu cô” lên trán nữa thôi, đúng là khiến cô khó chịu gân chết.

Tống Dư Ngộ xoa mũi, “Có một chuyện mình chưa từng nói cho cậu biết.” Thời Kim Lam liếc xéo anh, trưng ra vẻ mặt “tốt nhất là cậu nói nhanh lên”.

Anh thở hắt ra một hơi rồi nói: “Mỗi khi rời khỏi một màn chơi, hằng đêm mình đều sẽ mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Có lúc thì mình mơ thấy mình đang sắm vai một nhân vật, có khi mình lại mơ thấy mình câm đao đi giết quái vật, thỉnh thoảng còn mơ thấy mình đang nói chuyện với một người nào đó...

Mọi chuyện trong giấc mơ đều rất mơ hồ, làm mình cứ tưởng là do mình tham gia trò chơi này quá nhiều nên vô thức liên tưởng đến chúng và bị phản ánh vào trong giấc mơ.”

Nói đến đây, anh thoáng dừng lại một lát. Hóa ra không phải vô thức liên tưởng, bởi kể từ lúc bước vào thị trấn Ngọc Tùng thì anh đã bắt đầu nghi ngờ bản thân có liên quan tới thế giới ác mộng. Sau đó nữa khi vào màn chơi thời dân quốc, anh đã nhìn thấy NPC Tống Từ có vẻ ngoài giống y hệt mình. Anh hoài nghi NPC Tống Từ đã từng là anh, còn anh đã rời khỏi thế giới ác mộng bởi vì nguyên nhân nào đó. Thế giới ác mộng đã lưu số liệu có liên quan đến anh lại và tạo nên Tống Từ sau này.

Tống Dư Ngộ nói tiếp: “Khi mình cướp được chiếc nơ bướm của bé Đỏ, có một đoạn ký ức lại hiện lên trong đầu mình. Rằng mình đã từng biến thành một cuốn sách xuất hiện trong thư viện này, vì mình cướp nơ bướm của bé Đỏ mà bị cô bé đuổi chạy khắp thư viện... Sau đó nữa, trong ký ức của mình lại xuất hiện thêm một số hình ảnh khác.”

Nhưng tới đây thì anh không nói tiếp nữa, Thời Kim Lam không nhịn được mà hỏi: “Cậu lại nhìn thấy gì?”

Tống Dư Ngộ dời mắt nhìn sang chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay Thời Kim Lam, đang định lên tiếng thì đột nhiên có một khe hở màu đen xuất hiện trước mặt hai người. Gió nổi lên cuồn cuộn thổi bay những lời anh định nói.

Gió thổi mạnh tới mức Thời Kim Lam không mở mắt được. Khe hở màu đen ngăn cách giữa hai người càng lúc càng lớn, chỉ mất mấy giây để nứt toạc thành một vết rạch giữa trời.

Cô vô thức với tay bắt lấy vật gì đó để vịn vào nhưng xung quanh trống rỗng, làm gì có thứ gì cho cô bám vào.

Cách một vùng bóng tối hỗn loạn, Thời Kim Lam nhìn thấy Tống Dư Ngộ bị che khuất và dần biến mất trong hư vô. Cơ thể anh như bị xé toạc thành hai nửa, vặn vẹo đến mức chẳng nhìn ra dáng người.

Đột nhiên, một vài hình ảnh vụn vặt hiện lên trong đầu cô. Một bóng người mơ hồ bước từ xa tới trước lồng giam băng vàng, cả người kẻ nọ được ánh sáng bao phủ nên cô chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường nét chiếc cằm.

Người nọ dừng trước lồng giam, cái cằm cử động như đang nói chuyện, sau đó giơ tay chạm vào sợi xích màu máu khóa trên lồng giam bằng vàng.

Nhưng ngay khi bàn tay người nọ chạm vào sợi xích thì lòng bàn tay đột nhiên mọc đầy gai, máu tươi lập tức chảy ra, máu thịt be bét.

Dường như người nọ chẳng hề biết đau đớn là gì, vẫn cứ dùng sức kéo sợi xích. Không biết người nọ đã dùng cách nào mà sợi xích khóa chặt lồng giam bắt đầu lơi lỏng thật, màu máu lóe lên cũng dần ảm đạm đi.

Có âm thanh “Rầm râm” vang lên, sợi xích rơi tuột từ lông giam xuống mặt đất cứ như những sợi dây đằng mất đi sự sống. Cửa lông giam khép chặt mở ra, một cô gái mặc váy cưới đỏ tươi kéo theo sợi xích băng vàng dài ngoằng bước ra.

Cô gái giơ tay chạm vào gương mặt của người tới, nhưng người nọ lại tan biến như hoa trong gương, trăng dưới nước, ánh sáng dần lụi tàn trong bóng đêm. Một tiếng “răng rắc” trâm đục khiến người ta nghẹt thở bỗng vang lên, Thời Kim Lam đột ngột mở mắt.

Sắc vàng sáng chói khiến cô không thích ứng được với cảnh tượng trước mắt. Cô vô thức giơ tay chắn trước mặt, bắt gặp chiếc vòng hồng ngọc cứng cáp trên cổ tay trái của mình.

Chiếc vòng hồng ngọc tỏa ra vâng sáng mềm mại, sắc vàng chói xuyên qua chất ngọc gần như trong suất, Thời Kim Lam híp mắt có thể nhìn thấy vài song sắt bằng vàng thẳng tắp ở phía sau. Không... Đây là một lông giam hoàn chỉnh được làm băng vàng. Cô hơi tròn mắt, hoài nghi có phải bản thân đã rơi vào một đoạn ký ức kỳ lạ nào rôi không. Nhưng khi cô quan sát xung quanh thì lại phát hiện bọc bên ngoài lồng giam là một chiếc lầu trại, trong trại trống rỗng chẳng có thứ gì ngoài lông giam bằng vàng. Một dự cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng Thời Kim Lam. Cô cúi đầu phát hiện bản thân đang mặc váy cưới tinh xảo ngôi bên trong lồng giam bằng vàng, hai tay, hai chân đều bị xích vàng trói chặt.

xx**% 128 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment