C129
C129C129
Chương 129: Lồng giam băng vàng (1)
Sau mười phút quan sát, cuối cùng Thời Kim Lam đã xác định được một chuyện.
Đó là có khả năng cô đã rơi vào một màn chơi khác, biến thành nàng tân nương bị nhốt trong lồng giam bằng vàng của trò chơi. Dựa vào hoàn cảnh lều trại và những cây đuốc thoắt ẩn thoắt hiện bên ngoài, cô có thể suy đoán bối cảnh của màn chơi này là thời cổ đại. Nhưng điều khiến cô khó hiểu đó là vì sao cô lại đột nhiên đi từ “Thư viện điên cuồng” tới nơi này. Giữa chừng không hề có bất cứ dấu hiệu hay lời nhắc nhở nào của hệ thống.
Đặc biệt là Tống Dư Ngộ, trạng thái lúc cuối của anh rất kỳ quái, giống như đã biết bí mật gì đó hay bị thứ gì đó bám vào người, khiến ánh mắt và khí chất trở nên lạ lãm.
Thời Kim Lam thở dài, cô vốn cứ tưởng có thể xác định bản thân có phải đấng tối cao hay không bằng cách thử ma nữ mặc váy cưới, ai ngờ lại có sự cố đột ngột xảy ra khiến cô đành phải bắt đầu lại từ đầu.
Nghĩ đến đây, cô sờ soạng quần áo trên người để tìm điện thoại xem phản ứng của khán giả trong sóng livestream, biết đâu có thể thu thập thông tin liên quan đến màn chơi này.
Nhưng cô sờ tới sờ lui mà vẫn không tìm thấy túi áo hay nơi nào có thể để đồ, cũng chẳng tìm thấy điện thoại. Cô đi dạo quanh lồng giam bằng vàng một vòng, nhưng ngoại trừ cô thì trong lồng giam chẳng còn gì cả.
Trong lòng Thời Kim Lam nảy sinh dự cảm không lành. Cô thử kích hoạt màn hình ảo chuyên dùng để phát nhiệm vụ của hệ thống, nhưng thử mãi mà màn hình ảo vẫn không xuất hiện, hệ thống cũng dường như đã biến mất.
Chuyện gì đây? Sao lại như vậy?
Dự cảm không lành trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt. Sau khi chắc chắn bản thân sẽ không thể tìm thấy điện thoại và màn hình ảo của hệ thống sẽ không xuất hiện, cô siết chặt thứ duy nhất có liên quan tới thế ác mộng là chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay.
Chiếc vòng hồng ngọc vẫn trong trẻo và xinh đẹp giống như lần đầu cô thấy nó trong màn chơi “Trường cấp ba Văn Nhã”, cảm giác khi sờ vào trơn nhẫn chứng tỏ chất ngọc cực phẩm của nó.
Cô giơ chiếc vòng hồng ngọc trước mặt, muốn gọi ma nữ mặc váy cưới ở bên trong ra. Nhưng chiếc vòng chỉ lặng im yên vị trên cổ tay cô mà chẳng có phản ứng gì. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T- Tưởng chừng như món vật phẩm cấp truyền thuyết mà ngàn người câu mong trong thế giới ác mộng đã hóa thành một chiếc vòng tay vô cùng bình thường. Ngoại trừ giá trị xa xỉ thì nó chẳng còn bất cứ ưu điểm nào đáng khen.
Một lát sau, Thời Kim Lam ngôi dựa lưng vào lồng giam bằng vàng, chấp nhận sự thật rằng màn chơi này chẳng khác gì thế giới thực, thậm chí còn chân thực hơn cả thị trấn Ngọc Tùng.
Trong màn chơi thị trấn Ngọc Tùng không cho phép sử dụng vật phẩm, nhưng người chơi vẫn có thể mua sắm đồ dùng sinh hoạt thông qua ứng dụng của trò chơi. Vì vậy vê bản chất, hệ thống của trò chơi vẫn có thể trợ giúp người chơi vượt ải.
Kể từ lúc cô tham gia trò chơi đến giờ, đây là lân đầu tiên cô gặp tình huống không thể xin giúp đỡ từ bất cứ đâu như hiện tại. Cô không có điện thoại, hệ thống không chịu phản hồi, ma nữ mặc váy cưới biến mất, đến Tống Dư Ngộ cũng chẳng biết đã đi đâu. Cô giống như một con cừu non chờ ngày bị làm thịt, bị nhốt trong chuồng chẳng thể hoạt động tự do.
Tình huống hiện tại rất giống xuyên không, Thời Kim Lam không biết gì về bản thân, càng chẳng rõ có thứ gì đang đợi mình trong tương lai.
Tuy nhiên có một điều rất rõ ràng đó là tình cảnh hiện tại của cô chẳng tốt đẹp chút nào. Trần đời làm gì có tân nương nào sẽ bị nhốt trong lồng, hai tay, hai chân bị trói xích. Thay vì nói là tân nương thì trông cô giống một món quà sắp được dâng lên hơn.
Màn chơi này ý nghĩa như thế nào với cô? Và cô phải làm thế nào để rời đi?
Thời Kim Lam suy nghĩ kỹ càng một hồi, cuối cùng quyết định án binh bất động. Giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền. Chỉ cần cốt truyện vẫn cứ tiếp diễn như bánh răng chuyển động thì cô sẽ có thể thu thập thông tin từ lời nói và hành động của các NPC.
Và sự thật đúng như những gì cô nghĩ thật. Khi cô ngôi dựa vào lồng giam bằng vàng, mơ màng sắp ngủ thì có tiếng bước chân chậm rãi phát ra từ bên ngoài.
Thời Kim Lam vừa nghe thấy tiếng động thì lập tức mở mắt ra.
Người đứng bên ngoài lều trại không vào trong ngay. Tình cờ có một đội tuần tra đi ngang, ngọn đuốc soi sáng cửa trại và hắt ra cái bóng của ba người.
Trong đó có hai người câm đao dường như là binh lính canh gác bên ngoài lều trại. Người còn lại bưng thứ gì đó trên tay, khẽ nói chuyện với hai tên binh lính. Vì giọng nói quá nhỏ lại ngăn cách bởi lầu trại dày dặn nên Thời Kim Lam không thể nghe rõ hai bên trao đổi điều gì. Chốc lát sau, cửa lều bị xốc lên, một cô gái ăn mặc như nha hoàn bước vào trại. Trên tay cô gái có câm một hộp thức ăn, mãi tới khi đến gân lồng giam bằng vàng thì cô gái mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy gương mặt của nha hoàn, Thời Kim Lam hơi tròn mắt.
Là Vưu Tri VI.
Cô ra hiệu bằng mắt với Vưu Tri Vi, nhưng hình như Vưu Tri Vi không hiểu. Cô ấy ngơ ngác nhìn lại, hạ giọng hỏi nhỏ: “Quận chúa, ngài đói bụng ạ?”
Khi nhận thấy cách xưng hô và ánh mắt khó hiểu của nha hoàn, Thời Kim Lam mím môi hiểu ra cô gái trông giống Vưu Tri Vi này không phải Vưu Tri Vi, mà là NPC trong thế giới màn chơi.
Cô cảm thấy khó hiểu, vì sao NPC trong màn chơi lại có bê ngoài giống hệt Vưu Tri Vị? Trong lúc cô suy tư, nha hoàn vẫn đang đợi cô trả lời, nhưng vì mãi không thấy cô lên tiếng nên cô ấy mới thấp thỏm giương mắt hỏi khẽ: “Quận chúa, ngài thấy không thoải mái ạ?”
Thời Kim Lam phản ứng lại, vội lắc đầu, “Có gì ăn hả? Đưa tôi đi.”
Không nhắc thì chẳng thấy gì, nhưng mới nhắc là cô đã thấy bụng réo âm ï như bị bỏ đói mấy ngày liên, dạ dày đau nhói khó chịu.
Nha hoàn vội vàng mở hộp đồ ăn ra, bên trong không có gì quý giá mà chỉ có một chén cháo trắng kèm rau cải, nhạt nhẽo đến mức chẳng ai buồn ăn.
Nhưng hiện tại Thời Kim Lam đã đói lả đi rồi, cho dù là cháo trắng và rau cải thì cô vẫn muốn nuốt chứng hết bọn chúng vào bụng. Cô nhận lấy đồ ăn qua song sắt, bắt đầu dùng bữa mà chẳng thèm để ý hình tượng. Đáy mắt nha hoàn ánh lên sự thương xót, “Quận chúa, đều tại nô tỳ vô dụng, chỉ có thể làm chút cháo trắng, rau cải cho ngài.”
Giọng nói cô ấy nghẹn ngào, nức nở, có thể thấy cô ấy không chỉ nói suông.
“Cô ăn chưa?” Thời Kim Lam hỏi.
Nha hoàn vội vàng gật đầu.
Khi thấy một người có gương mặt giống y đúc Vưu Tri Vị làm những hành động này, Thời Kim Lam rất gượng gạo. Cô lựa một câu hỏi không khiến người khác hoài nghi: “Bên ngoài sao rồi?”
Quận chúa là một chức vị rất được xã hội tôn sùng trong bối cảnh thời cổ đại, ấy vậy mà cô lại mặc váy cưới bị nhốt trong lồng giam, phải ăn thức ăn bình thường và sống trong hoàn cảnh kham khổ. Nha hoàn xoa mắt, e dè nhìn sang cửa lều trại. Sau đó cô ấy lại gần Thời Kim Lam, hạ thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe được: “Chúng ta đã tới bờ sông Hoài rồi, vài ngày nữa sẽ đến Đại Hạ..."
Nói đến đây, đôi mắt nha hoàn rưng rưng giọt nước mắt uất hận, “Bệ hạ đúng là quá đáng, vương gia đã hi sinh vì nước mà bệ hạ còn muốn đưa ngài đến Đại Hạ để kết giao. Nếu vương gia ở dưới suối vàng mà biết được...” “Hết giờ rồi, ra ngoài!” Một tiếng quát lớn đột ngột cắt ngang lời nha hoàn nói.
Cửa lều bị xốc lên, một người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt giắt thanh đao bên hông, nhìn các cô đang nói chuyện bằng thái độ bất mãn.
Nha hoàn lập tức im lặng, cụp mắt cầm hộp thức ăn lên và vội vàng chạy ra khỏi lêu cứ như bị chó dữ đuổi sau lưng, chỉ kịp bỏ lại một câu rằng: “Quận chúa, ngày mai nô tỳ sẽ lại đến đưa cơm cho ngài." Người đàn ông mặt sẹo mặc áo giáp bạc, bên hông giắt một thanh đao lớn trông có vẻ rất nặng, bên cạnh thanh đao có treo một chiếc chìa khóa ánh vàng rực rỡ.
Thời Kim Lam âm thầm liếc nhìn chiếc chìa khóa, trong lòng thâm đoán đó hẳn là chìa khóa của lồng giam nhốt cô.
Tên mặt sẹo nhìn Thời Kim Lam đang ngồi im trong lồng giam bằng vàng ăn cháo, chẳng nói năng gì mà thu mắt, hạ cửa lều xuống.
Trong lầu lại quay về với yên lặng. Thời Kim Lam xử lý nốt chén cháo kèm rau cải, sau đó vừa xoa cái bụng chưa no vừa dựa lưng vào lồng giam.
Tuy nha hoàn chẳng nói được nhiều nhưng lượng thông tin cô ấy cung cấp cũng đủ lớn.
Trước mắt, Thời Kim Lam đã có thể xác định thân phận của mình. Thân phận của cô là con gái của một vị vương gia nào đó của quốc gia. Nhưng sau khi vương gia tử trận vì nước, hoàng đế tham sống sợ chết đã tặng con gái vương gia cho nước địch để cầu kết thân.
Hiện tại cô đang trên đường đi kết giao, khoảng vài ngày nữa sẽ tới Đại Hạ.
Thời Kim Lam phỏng đoán “vài ngày” này chính là thời hạn trò chơi của cô. Một khi cô tới Đại Hạ thì thế giới ác mộng sẽ tuyên bố màn chơi thất bại.
Sau khi cân nhắc giữa cái lợi và cái hại, Thời Kim Lam quyết định từ bỏ ý định tiếp tục đình công.
Thời Kim Lam không cảm thấy việc mình tự dưng đi từ “Thư viện điên cuông” đến màn chơi bí ẩn này là vô tình. Nếu như cô là đấng tối cao ác mộng thật và đã rời khỏi thế giới ác mộng vì nguyên nhân nào đó, sau lại bị thế giới ác mộng bắt vào trò chơi, thì hiển nhiên thế giới ác mộng sẽ không để cô sống yên ổn. Xét từ hành vi nhiều lân giở trò chơi xấu cô của hệ thống, Thời Kim Lam không nghĩ thế giới ác mộng rảnh rỗi nên mới tự kiếm chuyện đi bắt mình về.
Nói cách khác, nếu cô là thế giới ác mộng và đấng tối cao vô cùng quan trọng đối với cô tự dưng bỏ chạy, sống tự tại ở bên ngoài, một khi cô bắt được đấng tối cao về thì chắc chắn sẽ không cho cô hối cải mà phải tiêu diệt luôn, biến cô thành một phần của hệ thống. Nghĩ vậy, cô cảm thấy khả năng cao là thế giới ác mộng đã biết thân phận của cô. Vì thấy cô định lợi dụng thân phận để lách luật trong trò chơi trước nên nó đã lôi cô ra khỏi màn chơi “Thư viện điên cuồng” và nhốt cô vào một màn chơi khác có thể xử lý được cô.
Nếu vậy, việc đình công chẳng những không có tác dụng mà ngược lại còn giết luôn cái mạng nhỏ của cô. Nhưng giờ đây lại có thêm một vấn đề nữa, vì sao quy tắc của các màn chơi khác không có tác dụng với cô mà màn chơi này lại có thể giới hạn được cô?
Thời Kim Lam nhớ tới những hình ảnh giống như một đoạn ký ức mà mình đã nhìn thấy trước khi bước vào màn chơi.
Ma nữ mặc váy cưới bị nhốt trong lồng giam bằng vàng, có người tới phá xích quanh lồng giam giúp cô ta.
Cô cảm thấy những hình ảnh ấy đang muốn ám chỉ điều gì đó, nhưng lại không hiểu nó có liên quan gì tới tình cảnh của mình hiện tại. Tuy lông giam nhốt cô trông rất giống chiếc lông giam trong đoạn ký ức, nhưng kích cỡ của hai chiếc lồng lại khác nhau. Hơn nữa bên ngoài chiếc lông giam của cô không có xích sắt, mà chỉ có một ổ khóa lớn bằng hai bàn tay của người trưởng thành. Vì không nghĩ ra nên Thời Kim Lam quyết định mặc kệ, cô đổi sang một tư thế khác thoải mái hơn và nằm dựa vào lồng giam.
Dù sao hiện tại cô cũng không ra ngoài được, cho dù đã biết thân phận của mình thì vẫn chẳng làm được gì, chỉ bằng cứ đợi xem ngày mai sẽ có chuyện gì rồi tính tiếp phải hành động thế nào còn hơn.
Có lẽ vì ăn đồ ăn đã nguội nên bụng dạ Thời Kim Lam không thoải mái, cả người cô cuộn tròn trong góc lồng giam, ý thức dần trở nên mơ màng.
Chẳng biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng đánh nhau thấp thoáng nên đành miễn cưỡng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, phát hiện ánh lửa ngút trời bùng lên ngoài lầu trại. Cùng với đó là cả tiếng binh khí giao chiến và âm thanh hô hào gọi địch.
Cách một lớp lầu, Thời Kim Lam quan sát tình huống bên ngoài, dạ dày vẫn quặn thắt từng cơn đau. Cô cố mở to mắt, bàn tay vịn trên song sắt dùng lực mạnh đến nổi trắng bệch.
Từ nhỏ tới lớn, cô luôn dùng bữa đúng giờ nên chưa từng biết cảm giác đau dạ dày là thế nào. Giờ đây, cơn đau kéo tới từng đợt khiến cô không thể tập trung suy nghĩ. Cô thâm tự hỏi không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, liệu có liên quan đến mình hay không.
Không lâu sau, tiếng đánh nhau từ xa đến gân, có vài cây đuốc rơi xuống mặt đất đốt sáng bừng màn đêm. Hai binh lính canh gác ngoài lều cũng bị liên lụy, từng người một xông lên tham gia cuộc chiến.
Trong cơn đau mê man, Thời Kim Lam chỉ kịp phỏng đoán có khi nào nhóm người tập kích ban đêm đến để cứu mình hay không.
Dường như là để xác thực suy đoán của cô, tấm mành ngoài cửa lều đột nhiên bị xốc lên, một người mặc đồ đen, tay thủ thanh đao dài bên hông nhanh chóng bước vào. Sau khi nhìn thấy Thời Kim Lam bị nhốt trong lồng giam, ánh mắt người nọ lóe lên vẻ mừng rỡ, sau lại là sự phẫn nộ.
Người mặc đồ đen gấp gáp đi tới trước lồng giam và khẽ gọi quận chúa. Nhưng Thời Kim Lam đã đau đến đổ mồ hôi lạnh nên chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại vài tiếng. Người mặc đồ đen phát hiện ra cô rất lạ, thế là vội vung đao chém đứt ổ khóa trước lồng giam. Thế nhưng dù người này đã dùng sức chém rất mạnh mà ổ khóa vẫn không đứt làm đôi, ngược lại còn đập âm âm vào lồng giam khiến cô đau hết cả tai.
Thời Kim Lam cố gắng chống tay ngồi dậy, “Chìa khóa đang năm trong tay một người mặt sẹo...”
Chỉ một câu ngắn ngủi mà đã hao hết sức lực của cô, đến mức chỉ cần thở một tiếng thôi cũng khiến cô đau đớn. Người mặc đồ đen thấy cô như vậy thì sốt ruột đổ mồ hôi, nhưng dù người này có vung đao chém mạnh cỡ nào thì ổ khóa vẫn không hề hấn gì.
Đúng lúc này, một người khác cũng mặc đồ đen chạy vọt vào trong lều, trên tay cầm chìa khóa của lồng giam bằng vàng. Khi nhìn thấy tình hình trong lều, người này lập tức tra chìa vào ổ và lách cách mở cửa lồng giam. Thời Kim Lam nghe thấy có những tiếng gọi mình là quận chúa, nhưng cô đã chẳng còn sức phản ứng, cả người nằm mềm oặt trong lồng giam.
Người mặc đồ đen số 1 kêu lên “Xin phép mạo phạm” rồi ôm lấy eo cô, vắt tay cô lên vai mình rồi mang cô ra khỏi lông giam. Người này còn không quên nói với người mặc đồ đen số 2: “Mau đi thôi!”
Người mặc đồ đen số 2 dẫn đầu chạy ra, bên ngoài tràn ngập âm thanh binh khí tương tác với nhau. Thời Kim Lam cảm thấy có thứ gì đó đặt trên người mình, chẳng bao lâu sau cô đã được một người khác cõng lên.
Người cống cô tháo chạy với tốc độ kinh người, quãng đường xóc nảy khiến dạ dày Thời Kim Lam càng thêm đau đớn. Cô tưởng như có ai đó đang cầm dao chậm rãi tùng xẻo từng miếng thịt bên trong bụng cô, và tưởng như cơn đau tràn lên cả cổ họng, đến mức chỉ cần cô thở một tiếng thì cổ họng lại đau như bị kim châm. Chẳng biết qua bao lâu, khi cô được thả xuống thì cơn đau vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng ý thức mơ hồ của cô đã tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô cố gắng mở mắt ra, bỗng nhìn thấy gương mặt lo lắng của Đan Hiểu Vũ. Cô nghe thấy anh ấy gọi mình là quận chúa, lúc bấy giờ mới hiểu ra đây là một NPC có gương mặt giống Đan Hiểu Vũ.
“Quận chúa, ngài sao rôi? Chúng ta đã tạm thời thoát khỏi phạm vi truy lùng của bọn họ...” Giọng điệu anh ấy vô cùng gấp gáp.
Thời Kim Lam chỉ nghe rõ nửa câu đầu của anh ấy, đến nửa câu sau chỉ nghe thấy những câu từ mơ hồ. Dường như cơn đau nơi dạ dày đã đến mức tối đa, cô nếm được vị rỉ sắt trào dâng trong họng mình. Miệng cô vô thức hé ra và nôn thốc nôn tháo giọt máu tanh nồng.
Cô đột nhiên hộc máu khiến “Đan Hiểu Vũ” hoảng sợ, anh ấy vội gọi vài tiếng “quận chúa” liên tiếp.
Nhưng ý thức của Thời Kim Lam đã hóa con diều đứt dây, bay thẳng một đường chìm sâu vào cơn hôn mê bất tỉnh mà chẳng thèm quay lại.
Ngay trước khi bất tỉnh, cô biết mình không đau dạ dày vì ăn đồ ăn nguội, mà là do bị người ta hạ độc.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng để nghĩ: Chẳng lẽ đây là định luật người xuyên không không thể sống quá một tập phim ư? NPC kia đúng là khốn nạn, không ngờ lại giở chiêu hạ độc cô.
Trong khoảnh khắc chìm sâu vào trong bóng tối, hàng loạt tiếng lẩm bẩm đột nhiên vang lên bên tai Thời Kim Lam. Cô nghe thấy những tiếng khấn niệm kỳ lạ mà mình từng nghe ở thị trấn Ngọc Tùng, chúng vang lên xì xào hệt như đang có vô số tín đồ quỳ phục dưới chân cô và thành kính đợi cô rủ lòng thương.
Thời Kim Lam rất muốn mở mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng mí mắt lại bị bóng đêm đè nặng tru, cho dù cô có cố gắng mở mắt thế nào thì cũng chẳng có tia sáng nào lọt vào tâm mắt.
Tiếng lẩm bẩm càng ngày càng gần, mãi đến khi nó kề sát bên tai và nhẹ nhàng khấn gọi thân, dòng ý thức hỗn loạn của cô mới như bị cuốn vào dòng thời không chảy ngược. Trong dòng chảy hỗn loạn và ồn ào đó, cô nghe thấy tiếng binh khí giao đấu với nhau, nghe thấy tiếng hô của tên mặt sẹo... Vào khoảnh khắc bánh răng thời gian dừng lại, Thời Kim Lam đột nhiên mở mắt ra.
Chiếc vòng hồng ngọc vẫn đang tỏa sáng xinh đẹp lọt vào tâm mắt cô, bên trên thân vòng phản chiếu ảnh ngược của ngọn nến trong lều lắc lư huyền ảo tưởng như một giấc mộng.
Thời Kim Lam lập tức ngồi dậy, hít vào thở ra thật sâu hệt như con cá mắc cạn mới được thả về đại dương. Mãi đến khi trái tim đập thình thịch như bình thường, cô mới dần bình tĩnh lại.
Lúc quơ tay, cô đụng phải chiếc váy cưới hoa lệ trên người. Chất lụa mềm mại cọ sát vào lòng bàn tay khiến cô cảm thấy vô thực. Nhưng tiếng bước chân của đội ngũ tuân tra bên ngoài và ngọn đuốc trước lều lại đang nói cho cô biết, rằng cô đã quay lại thời điểm màn chơi vừa bắt đầu. Thời Kim Lam tựa vào lồng giam, sống lưng bị cộm rất khó chịu. Trong tiếng tia lửa bập bùng của ngọn nến, dòng suy nghĩ của cô dần bay xa.
Khi đoán được mình bị trúng độc, Thời Kim Lam còn tưởng thế giới ác mộng đang bẫy mình. Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Dựa vào tình huống hiện tại, cô có một suy đoán hợp lý rằng nếu mình tử vong thì màn chơi sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Chiếu theo logic này, vậy cô cân phải né tránh mọi yếu tố có khả năng dẫn đến việc tử vong và cố gắng sống sót.
Thời Kim Lam đau đầu xoa trán, cô thà giải thêm một trăm đề cũng chẳng muốn chơi trò “cung đấu”, mà tình huống hiện tại rõ ràng còn đáng sợ hơn cung đấu gấp bội lân. Chưa gì đã hạ độc, mà cô đâu thể không ăn, không uống, biết phòng bị kiểu gì? Tuy nhiên sau khi bị độc chết một lân, cô đã có thể xác định thứ làm mình trúng độc chính là cháo trắng kèm rau cải do nha hoàn đưa đến cho cô.
Cô chưa được trải nghiệm sự hiểm độc của xã hội cổ đại nên không cảnh giác trước đồ ăn do nha hoàn đưa đến. Thế là cô không chỉ ăn, mà còn ăn ngấu ăn nghiến đến mức trúng độc không thuốc nào cứu được.
Từ lượng thông tin ít ỏi mà nha hoàn cung cấp, có thể đoán được cô ấy là người của “quận chúa”. Thế mà trong khi “quận chúa” bị nhốt trong lồng giam, cô ấy lại có thể hoạt động tự do trong doanh trại. Vì vậy chưa thể xác định liệu việc hạ độc trong thức ăn có liên quan đến cô ấy hay không.
Thời Kim Lam buông thống tay nằm ngã ra lồng giam, suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.
Đâu tiên, tuyệt đối không thể ăn thức ăn do nha hoàn đưa tới, nếu không cô sẽ giẫm lên vết xe đổ, trải qua cơn đau ứa mồ hôi một lần nữa, dẫn đến màn chơi bắt đầu lại, cô sẽ rơi vào một vòng lặp hiểm độc và bị tra tấn đến phát điên.
Vấn đề tiếp theo là liệu cô có nên đi theo người cứu cô hay không. Nhóm người mặc đồ đen kia đều gọi cô là quận chúa, với kinh nghiệm xem phim truyền hình của cô thì khả năng cao bọn họ là cấp dưới của vị vương gia đã chết nọ và không muốn gả cô qua nước địch.
Nếu cô không trúng độc và thuận lợi được cứu thì liệu có vượt ải không hay?
Thời Kim Lam lập tức lựa chọn đáp án không. Nếu có thể vượt ải dễ dàng như vậy thật thì màn chơi này đơn giản quá, cần gì cài cắm thiết lập bắt đầu màn chơi lại từ đầu.
Cô lại nghiêng về suy đoán cho dù cô không trúng độc và thuận lợi được cứu thì cũng chẳng thể rời đi bình an võ sự hơn. Liên hôn ở thời cổ đại không phải trò đùa, đây là một sự kiện liên quan tới cả nhân dân hai nước, vì vậy đương nhiên người áp giải cô đi kết hôn sẽ không trơ mắt nhìn cô được cứu và khả năng cao là sẽ đuổi theo.
Trong lúc Thời Kim Lam đang suy tính đến những diễn biến có thể sẽ xảy ra tiếp theo, ngoài cửa lều lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ, là nha hoàn tới đưa thức ăn cho cô.
Cũng giống như lúc này, sau vài ba câu trò chuyện ngắn ngủi, một nha hoàn có gương mặt tương tự Vưu Tri Vị vén rèm bước vào. Hành động và phản ứng của cô ấy vẫn giống y như trước, khi nhìn thấy Thời Kim Lam thì đáy mắt tỏ rõ vẻ đau lòng và lo lắng.
Trong lòng Thời Kim Lam chẳng hề dao động chút nào. Bụng cô đang kêu gào vì đói, nhưng khi nhận được bát cháo từ tay nha hoàn thì cô lại đặt sang một bên, sắc mặt uể oải như không muốn ăn cơm. Quả nhiên, nha hoàn lập tức quan tâm hỏi: “Quận chúa, ngài có ổn không?”
Thời Kim Lam kéo lê sợi xích trói chặt tay chân mảnh khảnh của mình, sắc mặt lạnh nhạt, “Ăn không vô.”
Nha hoàn nghe cô nói vậy thì đáy mắt lại càng lo lắng hơn, “Quận chúa, ngài đã không ăn gì hai ngày rồi, cứ vậy sao được? Cơ thể ngài sẽ không chịu nổi đâu. Nếu vương gia biết ngài không thương yêu cơ thể mình như vậy thì sẽ đau lòng lắm.”
Thời Kim Lam liếc mắt nhìn qua bát cháo trắng, uể oải tựa vào lông giam, cất giọng yếu ớt: “Tôi ăn không vô.” Nỗi lo lắng trào dâng trong mắt nha hoàn, cô ấy tiếp tục khuyên nhủ: “Ăn không vô cũng phải ăn, nếu không thì ngài lấy sức đâu ra?”
Nói rồi cô ấy âm thầm ra hiệu bằng mắt với Thời Kim Lam. Thời Kim Lam thấy vậy thì hàng lông mày hơi run lên. Chẳng lẽ nha hoàn biết không lâu sau sẽ có người đến tập kích doanh trại và cứu cô đi?
Thời Kim Lam suy nghĩ một lát rôi đưa tay mân mê vành bát, hạ giọng nói: “Cô lấy thức ăn từ đâu vậy? Trông nhạt nhẽo quá, tôi nhìn mà chẳng đói nổi. Đừng nói là thức ăn thừa của người khác đấy nhé?”
Nha hoàn lập tức lắc đầu, gương mặt lộ vẻ xấu hổ, “Là nô tỳ đã nhờ đầu bếp của doanh trại chừa chút đồ ăn cho ngài. Ngài cũng biết đấy, đồ ăn trên đường hành quân không ngon lành gì, chỉ đành để ngài chịu thiệt thôi.”
Thời Kim Lam vẫn không định ăn cháo mà hỏi lại: “Lúc cô lấy thức ăn thì có ai khác chạm vào không?”
Cô đã hỏi rõ ràng đến thế rồi. Nha hoàn thoáng sửng sốt một lát, đang định trả lời thì cửa lều lại bị xốc lên, là tên mặt sẹo xuất hiện quát lớn: “Hết giờ rồi, ra ngoài!”
Tên mặt sẹo cường tráng phải cao hơn một mét tám, bộ giáp như tô điểm cho vẻ lực lưỡng của gã ta, vết sẹo và giọng nói rắn rỏi càng khiến gã ta thêm phần đáng sợ. Nha hoàn không dám nói gì thêm, vội vàng cúi đầu nhấc hộp thức ăn lên và dặn dò: “Quận chúa, ít nhiều gì thì ngài cũng ăn một ít đi, nếu không sao cơ thể chịu được? Ngày mai nô tỳ sẽ lại đến đưa cơm cho ngài.”
Nói rồi cô ấy bước nhanh ra khỏi lều trại. Lúc đi ngang tên mặt sẹo, cô ấy hơi rụt vai lại như sợ đụng vào gã ta. Tên mặt sẹo liếc nhìn nha hoàn vừa rời đi, sau đó đưa mắt nhìn sang Thời Kim Lam đang lạnh mặt nhìn chằm chằm mình. Đôi mắt hai người giao nhau một thoáng rồi tên mặt sẹo dời mắt đi ngay. Lần này gã ta không buông mành rời đi như lần trước, mà lại đặt tay trên thanh đao bước vào lu.
Diễn biến khác với lần trước làm Thời Kim Lam lập tức xốc lại tinh thân. Cô chú ý tới mọi cử động của tên mặt sẹo, muốn xem thử gã ta định làm gì, nhưng chỉ thấy bàn tay đặt trên đao của gã ta thò vào trước ngực rồi lấy ra một cục giấy thấm dầu.
Tầm mắt Thời Kim Lam chuyển từ mặt gã ta sang cục giấy thấm dầu, thấy ngón tay thô ráp của gã ta bóc giấy thấm dầu ra và để lộ chiếc màn thầu khô quắt bên trong.
Tên mặt sẹo thấy cô nhìn mình thì mím môi nói: “Đây là màn thầu tôi mua lúc đi ngang một thị trấn, tuy nguội rồi nhưng vẫn đủ để no bụng.” Khi không quát tháo hùng hồn nữa, giọng nói gã ta trở nên trầm lắng đến lạ, chẳng còn đáng sợ như vừa rồi. Sau khi đặt chiếc màn thầu vào trong lồng giam, tên mặt sẹo đặt tay lên đao và xoay người rời đi ngay, chẳng thèm quan tâm liệu Thời Kim Lam có chịu ăn hay không. Tấm mành ngoài cửa lu buông xuống, ánh nến hai bên dường như đang tô điểm cho vẻ rực rỡ của chiếc lồng giam bằng vàng. Thời Kim Lam cúi đầu nhìn chiếc màn thấu biến dạng, phân vân giữa một hồi rồi quyết định ăn màn thầu.
Hắn là đâu thể đến màn thầu cũng có độc được, nếu cô lại chết vì trúng độc một lần nữa thì cùng lắm là làm lại từ đầu thôi.
Màn thầu nguội ngắt đã hơi thiu, mùi vị cũng chẳng ngon nghẻ gì, nhưng trong nhân có rất nhiều đường đỏ nên đủ ngọt, thành ra không tới mức khó ăn. Sau khi ăn màn thâu xong, Thời Kim Lam lại dựa lưng vào lông giam. Cô quyết định khi nhóm người mặc đồ đen tới cứu mình thì sẽ không đi cùng bọn họ.
Cô muốn ở lại đây để xem thử tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Từng giây, từng phút trôi qua, không có điện thoại và sách giáo khoa ở đây khiến cho một ngày tưởng chừng như dài hơn. Nhưng so với cơn đau bụng không xiết do ăn cháo trắng kèm rau cải lúc trước thì lần này ý thức của Thời Kim Lam đã tỉnh táo hơn.
Thậm chí cô còn có thể dựa vào lông giam ngủ yên ổn một lát, mãi đến khi nghe thấy tiếng hô hào gọi địch truyền tới từ ngoài lêu thì cô mới xoa mặt tỉnh lại.
Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, có người bị binh khí chém trúng kêu rên đau đớn, có kẻ bị đao chém đứt cổ làm máu tươi chảy ra giàn giụa, cơ thể run bần bật. Không lâu sau, cửa lầu của Thời Kim Lam bị xốc lên, người mặc đồ đen số 1 đã cứu cô lần trước gọi vài tiếng “quận chúa” giống hệt lúc trước.
Lần này, Thời Kim Lam đã có thể thấy rõ gương mặt của người này, đặc biệt là đôi mắt vô cùng thân quen kia, là Trương Triết Huy.
Cô cạn lời thâm nghĩ có phải thế giới ác mộng cố ý hay không. Nó định biến tất cả NPC trong màn chơi này trở thành dáng vẻ của người cô quen để cô lơi lỏng cảnh giác à?
Người mặc đồ đen số 1 cầm đao bước nhanh tới trước lông giam, lập tức vung đao chém ổ khóa.
Ngay trước khi phải chịu sự tra tấn lỗ tai như lân trước, Thời Kim Lam kịp thời cản anh ấy lại và nói: “Đừng phí sức làm gì, không có chìa khóa thì không mở ổ khóa được đâu.” “Các anh mau đi đi, mặc kệ tôi, tôi không thể rời đi cùng các anh.” Thời Kim Lam không nói quá thẳng thừng nhưng cũng đủ bày tỏ rõ lập trường của mình.
Quả nhiên sắc mặt người mặc đồ đen số 1 rất đỗi ngạc nhiên, anh ấy nói: “Quận chúa! Vương gia thà tử trận nơi chiến trường cũng không muốn để ngài sang Đại Hạ cầu hòa, rõ là tên hoàng đế chó chết kia nói không giữ lời, sao ngài còn đi Đại Hạ theo ý hắn ta làm gì?”
Nói đến cuối câu, giọng điệu anh ấy ngập tràn sự căm phẫn, tay giơ cao thanh đao chém mạnh vào ổ khóa. Nhưng kết quả vẫn thế, ổ khóa chỉ bị trây xước đôi chút chứ không hề sứt mẻ chút nào.
Thời Kim Lam thấy anh ấy chẳng quan tâm mong muốn của mình thì hơi nhíu mày. Cô chưa kịp lên tiếng thì người mặc đồ đen số 2 đã cầm chìa khóa xông vào, nhìn từ đôi mắt có thể đoán đó là Tô Văn Quý. Anh ấy lập tức tra chìa vào ổ, nhanh chóng mở khóa lông giam và vội vàng nói: “Quận chúa, ngài mau ra đây, chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay!”
Thời Kim Lam không hề nhúc nhích khiến người mặc đồ đen số 2 thoáng sửng sốt, anh ấy không hiểu vì sao cô lại như vậy.
Người mặc đồ đen số 1 đẩy anh ấy ra rồi tự chui vào lông giam, nắm lấy cổ tay Thời Kim Lam kéo ra ngoài, giọng nói rắn rỏi: “Quận chúa, cho dù thế nào thì hôm nay chúng tôi cũng phải đưa ngài rời khỏi đây. Ngài là quận chúa Thanh Hà, tuyệt đối không thể đi Đại Hạ cầu hòal”
Thời Kim Lam đang suy nghĩ mình có nên giãy dụa hay không thì người mặc đồ đen số 1 đã thốt ra câu “Xin phép mạo phạm rồi lập tức vác cô lên vai, nhanh chóng bước ra ngoài.
Thời Kim Lam: “..." Cô lớn bằng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên được người ta vác như vậy đấy. *xx**% 129 *xx**%