C130
C130C130
Chương 130: Lồng giam băng vàng (2)
Khi thấy người mặc đồ đen số 1 cưỡng chế bắt mình đi, Thời Kim Lam định phản kháng nhưng lại phát hiện tay chân mình mềm nhũn, động tác giấy dụa yếu ớt như gà con. Đừng nói là thoát khỏi người mặc đồ đen số 1, chỉ riêng việc làm anh ấy nới lỏng tay thôi cô cũng chẳng làm được.
Chẳng lẽ sau khi ném cô vào màn chơi này, thế giới ác mộng còn cắt giảm sức mạnh của cô à?
Nghĩ đến đây, Thời Kim Lam định dùng thử kỹ năng cá nhân.
Và kết quả đúng như cô nghĩ, không hề có âm thanh thông báo sử dụng kỹ năng vang lên trong đầu cô, nắm đấm nện lên lưng người mặc đồ đen số 1 cũng mềm yếu như bông chẳng khác gì làm nũng.
Thân là người chơi 54088 đã từng xử lý lũ boss và NPC rất nhiều lần, khiến thế giới ác mộng đau đầu không thôi, mà nay cô lại hóa thành người thường trói gà không chặt mặc cho NPC thích làm gì thì làm, chẳng thể vũ lực thoát khỏi thiết lập cốt truyện.
Nghĩ đến đây, Thời Kim Lam cảm thấy hết sức buồn bực.
Nhưng mặt khác, đi theo người mặc đồ đen số 1 thật ra cũng là một cách.
Cô còn chưa rõ phải vượt ải thế nào, mà trước mắt chỉ có hai suy đoán: Một là thoát khỏi số mệnh đi cầu hòa, hai là né tránh hiểm nguy trên đường đi và đến nước địch thành công. Với tình cảnh hiện giờ của mình, Thời Kim Lam có xu hướng nghiêng về suy đoán thứ nhất hơn. Nếu cầu hòa thành công thì khả năng cao cuộc sống sau này của nhân vật cô sắm vai sẽ là nước sôi lửa bỏng, thế thì có khác gì đã chết đâu.
Nghĩ vậy, cô phân vân một hồi rôi quyết định ngoan ngoãn để người đồ đen mang mình đi.
Thời Kim Lam không chắc nếu mình tử vong thêm lần nữa thì liệu màn chơi có bắt đầu lại hay không. Nhưng trong doanh trại có người muốn lấy mạng cô, lần này hạ độc trong thức ăn nhưng cô không chết thì chắc chắn còn có lần sau.
Dù sao cô cũng đâu thể không ăn, không uống mãi được, biết đâu lại bất cẩn trúng độc và chết trong đau đớn nữa.
Mặt khác, vào khoảnh khắc trước khi màn chơi bắt đầu lại, người mặc đồ đen số 1 đã cứu cô thành công. Một khi đã vậy thì chỉ bằng cứ thuận theo cốt truyện của màn chơi, bởi dù sao ở cùng người muốn cứu mình cũng an toàn hơn ở cùng người muốn nhốt mình trong lông giam.
Lần này Thời Kim Lam không bị độc tố tra tấn nên rất tỉnh táo, đã có thể quan sát tình hình doanh trại.
Người mặc đồ đen số 1 khiêng cô ra khỏi lầu, bên ngoài có hai người nằm sống soài dưới đất, dường như đó là binh lính canh gác lều của cô, không biết bị ngất do đánh nhau hay đã bỏ mạng. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T-
Có binh lính phát hiện bọn họ bước ra nên lập tức hô to “Quận chúa bị bắt đi rôi” và liều mạng xông về phía trước. Người mặc đồ đen số 2 lập tức siết chặt thanh đao đẫm máu trong tay để đỡ đòn, tranh thủ nói với người mặc đồ đen số 1: “Mau đưa quận chúa đi đi!” Chẳng mấy chốc sau, âm thanh binh khí giao chiến vang lên, lẫn trong đó là những câu “Quận chúa bị bắt rồi”, “Đang ở đây”, “Không thấy đâu cả” ầm ï. Thời Kim Lam cố gắng ngẩng đầu để quan sát bố cục doanh trại, bất ngờ phát hiện một bóng người cao lớn.
Rõ ràng đó là người đàn ông mặt sẹo đã đột ngột xuất hiện ngăn cản nha hoàn đưa cơm cho cô, và cũng là người đã cho cô màn thầu.
Thời Kim Lam nhớ rất rõ chìa khóa lồng giam được treo bên hông gã ta, nhưng hiện tại bên hông gã ta trống rỗng.
Trước đó, khi thấy người mặc đồ đen số 2 cầm chìa khóa xông vào lều, cô còn tưởng tên mặt sẹo đã bị anh ấy xử lý. Vậy mà hiện tại, rõ ràng là bộ giáp trên người gã ta vẫn chỉnh tê, mặc dù gương mặt rất hung tợn nhưng không hề có ý định xông lên giao chiến với nhóm người mặc đồ đen. Trong lúc trai cò đánh nhau, gã ta lại như ngư ông đắc lợi, thỉnh thoảng mới giơ tay ngăn cản món vũ khí vung tới trước mặt mình. Sau khi xác định mình sẽ không bị trận chiến liên lụy, gã ta lập tức di chuyển đến khu vực an toàn.
Hành vi lười nhác như thể nhân viên sắp xin nghỉ việc của gã ta khiến Thời Kim Lam vô cùng hoài nghi, rằng có lẽ gã ta là người chơi chứ không phải NPC.
Cô quan sát kỹ gương mặt đầy sẹo hung tợn, phát hiện mình chưa gặp gã ta bao giờ. Chẳng lẽ ngoài cô ra, trong màn chơi này còn có một vài người chơi xa lạ mà cô không quen biết nữa ư?
Trong lúc nghĩ ngợi, tâm mắt Thời Kim Lam bỗng nhiên tối sâm, có thứ gì đó trùm lên người cô. Cô giơ bàn tay vẫn đang bị trói bằng sợi xích bạc lên, phát hiện đó là một chiếc áo choàng lớn. Áo choàng màu đen bao phủ hết người cô và che khuất chiếc váy đỏ rực bắt mắt. Tầm mắt Thời Kim Lam bị che khuất, ngay sau đó cô nghe thấy có người hét lớn: “Quận chúa đang ở phía đông! Mau đuổi theo!”
Sau đó người nọ chạy về phía trước, nhưng ngặt nỗi lại ngược với hướng tháo chạy của người mặc đồ đen số 1 đang vác cô.
Hèn gì đám người mặc đồ đen có thể đưa cô đi thuận lợi như vậy, e là đã sắp xếp một thế thân để đánh lạc hướng mọi người.
Người mặc đồ đen số 1 vô cùng khỏe mạnh, vác Thời Kim Lam tháo chạy như điên. Thời Kim Lam suýt nữa đã nôn mửa vì tốc độ của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn chẳng dừng bước chút nào.
Chẳng biết đã chạy bao lâu, mãi đến khi đầu óc Thời Kim Lam choáng váng và dịch dạ dày trào ngược suýt nôn hết chiếc màn thầu ra ngoài thì người mặc đồ đen số 1 cuối cùng cũng dừng bước. Thời Kim Lam được đặt vào một chiếc xe ngựa. Người mặc đồ đen số 1 lấy chiếc áo choàng lớn ra khỏi đầu cô và kéo chiếc khăn đen trên mặt mình xuống, mở miệng nói: “Thuộc hạ đã mạo phạm, cầu mong quận chúa bỏ qua.
Sau khi xin lỗi xong, anh ấy chẳng thèm đợi Thời Kim Lam trả lời mà đã nói tiếp ngay: “Chúng ta đã tạm thời thoát khỏi phạm vi truy lùng của bọn họ, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không chịu từ bò. Chặng đường kế tiếp sẽ vô cùng gập ghênh, mong quận chúa hãy cố chịu đựng, thuộc hạ nhất định sẽ đưa ngài về tới biên giới Thanh Hà an toàn. Chỉ cần đến Thanh Hà thì chắc chắn thế tử sẽ bảo vệ ngài chu đáo, không để ngài đi Đại Hạ chịu khổt
Giọng nói anh ấy dõng dạc mà hùng hồn. Thời Kim Lam che bụng nói: “Nếu anh ta có thể bảo vệ tôi chu toàn thì tại sao tôi còn bị nhốt vào lồng giam và đưa đi Đại Hạ?” Thân phận hiện tại của cô là quận chúa, có bố được ban phong đất đai, thậm chí hình như rất được thương yêu. Nếu thế tử muốn bảo vệ cô thật thì cô đâu thể bị đóng gói như một món quà và được đưa đi cả nửa chặng đường.
Thời Kim Lam chỉ thuận miệng hỏi mà người mặc đồ đen số 1 mới vừa thề thốt không ngừng đã lập tức cứng họng, yết hầu lăn lên lăn vê một hồi mà chẳng thốt ra được chữ nào.
Thời Kim Lam thấy phản ứng của anh ta thì hiểu ngay. Thân phận cô cỡ đó mà còn bị đưa đi cầu hòa, có khi lại có một phần công lao của vị thế tử kia không chừng. Người mặc đồ đen số 1 lau mặt nói: “Quận chúa, ngài đừng trách thế tử. Khi cái tên hoàng đế chó chết kia hạ chỉ, ngài đang ở kinh thành còn thế tử lại ở Thanh Hà, cho dù thế tử muốn ngăn cản thì cũng chẳng thể làm gì. Thời Kim Lam nghiền ngẫm lượng thông tin trong lời anh ấy nói, lại hỏi: “Vậy anh ta cử anh đến cứu tôi à?” Mặc dù đã chết một lần trong màn chơi này, nhưng lượng thông tin cô biết vẫn ít ỏi thảm thương, vì vậy có thể khai thác câu nào thì hay câu đó.
Người mặc đồ đen số 1 mím môi đáp: “Quận chúa, ngài đừng nghĩ nhiều thế, việc cấp bách nhất lúc này là phải rời khỏi đây. Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ ngài an toàn theo đúng di nguyện cuối cùng của vương gial”
Nói rôi anh ấy rời khỏi xe ngựa.
Vài giây sau có tiếng thúc ngựa vang lên. Cả người Thời Kim Lam lắc lư điên cuồng, cô không khỏi lo lắng về hành trình tiếp theo của mình.
Vừa rồi, người mặc đồ đen số 1 không trả lời câu hỏi của cô mà lại lảng tránh bằng cách nhắc đến di nguyện cuối cùng của vương gia. Điều này chứng tỏ vị thế tử kia không dính dáng tới kế hoạch giải cứu cô, có khi anh ta còn chẳng biết bây giờ đám người này đang đi cướp dâu ấy chứ.
Thời Kim Lam lập tức mất lòng tin về phương án trốn đến Thanh Hà.
Ngặt nỗi xe ngựa còn rung lắc mạnh hơn, đến mức cô chẳng thể tập trung suy nghĩ và bụng dạ quay cuồng. Dịch chua đã trào lên cổ họng bị cô miễn cưỡng nuốt ngược về.
Ngay lúc Thời Kim Lam cảm thấy mình sắp bị hất văng ra thì xe ngựa đột nhiên rung chuyển dữ dột, cùng với đó là tiếng ngựa hí vang dội.
Người đánh xe dùng sức kiềm chặt dây cương để dừng ngựa lại. Thời Kim Lam ngôi trong xe suýt nữa đã ngã nhào ra cửa, may mắn cô phản ứng nhanh nên đã kịp vịn vào cửa sổ, thoát khỏi kiếp đi đời nhà ma do bị văng ra khỏi xe ngựa. “Giao quận chúa ra đây!” Một tiếng hét lớn vang lên từ ngoài xe ngựa, giọng nói thô thiển ngập tràn ý cảnh cáo. “Mơ đi! Tên hoàng đế chó tham sống sợ chết, thi thể vương gia còn chưa lạnh mà đã đưa quận chúa đi cầu hòa, uổng cả một đời đế quân! Còn lũ khốn kiếp chúng bây nữa, đã chịu ơn che chở của vương gia mà lại tự tay đẩy người vương gia thương yêu nhất là quận chúa vào hố lửa, hỏi xem có đáng mặt làm người không?” Người mặc đồ đen số 1 mắng ngược trở lại, càng về cuối câu càng cất cao giọng. Anh ấy chửi hăng đến mức phe kia không biết phải đáp lại thế nào.
Bỗng có một người lên tiếng: “Nếu phải đánh giặc tiếp thì người khổ nhất chính là nhân dân. Đại Hạ đã đồng ý lấy quận chúa đổi mười năm ngừng chiến, hết mười năm mọi người sẽ sẵn sàng ra trận...”
“Nhảm nhí! Cái lũ hèn nhát, vô liêm sỉ chúng bây! Đã hy sinh một cô gái để đổi lấy sự yên bình mà còn dám ăn nói đường hoàng kiểu đó à?” Hai bên lời qua tiếng lại một hồi, Thời Kim Lam cố gắng nghe rõ từng câu để thu thập thông tin hữu ích, nhưng chỉ lát sau đám người chặn xe ngựa đã không muốn cãi vả vô ích với người mặc đồ đen số 1 nữa, bên ngoài lại vang lên tiếng đánh nhau.
Hiện tại Thời Kim Lam chẳng còn sức để nói câu nào nên đành ngôi im trong xe ngựa. Chỉ cần cô không tự lao đầu vào đường chết thì cho dù ai thắng ai thua, cô đều có thể giữ được cái mạng nhỏ.
Trong lúc cô đang vắt óc suy đoán cốt truyện của màn chơi này, tấm rèm trước xe ngựa đột nhiên bị gió thổi tung, bụi đất do trận ẩu đả bên ngoài ùa vào trong, cùng với đó là tiếng vó ngựa, đao kiếm tương tác với nhau. Thời Kim Lam ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, tình cờ thấy một mũi tên lao tới đâm thẳng vào mông ngựa vô cùng chuẩn xác. Con ngựa vốn đã bất an lập tức đau đớn hí vang, hai chân trước đá lung tung kéo chiếc xe lao tới.
Sự cố bất ngờ khiến Thời Kim Lam không kịp phản ứng mà lảo đảo, ngã mạnh vào bệ cửa sổ. Bản năng sinh tôn thúc giục cô vịn vào cửa sổ. Con ngựa hoảng loạn không bị ai điều khiển nên lao thẳng về trước như điên. Bánh xe ngựa lăn trên mặt đường gập ghênh khiến chiếc xe rung lắc dữ dội gân như bay lên trời. Thời Kim Lam vốn đã mệt lả vì đói, lại phải ngồi trên xe ngựa xóc nảy một thời gian dài. Cuối cùng khi bánh xe ngựa cán phải một cục đá lớn, cơ thể cô ngã nhoài vào bệ cửa sổ và văng ra khỏi xe.
Cô ngã mạnh xuống đất, cơ thể đập vào những tảng đá rắn chắc, đặc biệt là vùng trán bị va đập nghiêm trọng nhất. Nỗi đau và cơn choáng mãnh liệt cùng ập đến, dường như cô cảm nhận được máu chảy trong người đang dần xói mòn... Trước khi tâm mắt trở nên tối sâm, Thời Kim Lam không nhịn được mà chửi tục. Cô lại chết nữa rồi.
x*xx*x*% 130 *xx*x*%