Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 131 - C131

C131 C131C131

Chương 131: Lồng giam băng vàng (3)

Mãi đến khi đã quay lại lồng giam bằng vàng, trán Thời Kim Lam vẫn còn đau âm ỉ do bị cấn cục đá, nỗi đau thấm vào xương tùy hòa cùng cơn choáng váng mãnh liệt.

Ngoài ra, tiếng ù chói tai vang lên từ xe đến gần khiến cô chỉ biết ôm đầu gục vào lồng giam, chịu đựng di chứng nặng nề sau cái chất.

Mãi một lúc sau cơn đau mới nguôi ngoai, cô thở hông hộc ngẩng đầu, ngồi dựa lưng vào lồng giam. Trên trán lẫn dưới cổ cô đều chảy mồ hôi khiến bộ váy cưới dính bệt vào người, sau lưng cũng ướt đẫm. Nếu có ai thấy được thì sợ là sẽ tưởng cô mới vừa được vớt từ dưới nước lên. Đợi đến khi cơ thể đã ổn hơn, Thời Kim Lam lim dim mắt lắng nghe tiếng giáp sắt ma sát với binh khí và tiếng bước chân nặng nê của đội tuần tra vang lên từ bên ngoài, hồi tưởng lại tình hình trong lân bắt đầu thứ hai của màn chơi.

Cô đã tránh khỏi kết cục tử vong vì ăn phải thức ăn có độc, sau khi được cứu và bỏ chạy chưa xa thì lại bị chặn đường. Cuối cùng, khi cuộc hỗn chiến nổ ra đã làm con ngựa kéo xe hoảng sợ, dẫn đến cô bị ngã văng ra khỏi xe mà chất.

Thời Kim Lam nhớ lại khoảnh khắc khi mũi tên lao thẳng về phía con ngựa và khung cảnh bên ngoài cửa sổ khi rèm cửa bị gió thổi tung.

Không có tướng lĩnh hay binh lính nào gân xe ngựa kéo cung bắn tên, hai lực lượng trong trận hỗn chiến chỉ đánh giáp lá cà. Nhưng xét theo góc độ lúc ấy, mũi tên được bắn từ sườn núi xuống với khoảng cách lên đến trăm mét. Đây không thể là bắn nhầm được, mà rõ ràng là đánh lén.

Có ai đó muốn cô chết, chẳng lẽ là người đã hạ độc mà không thành ư?

Nhưng cho dù là người hạ độc không thành đó thật thì cô cũng chẳng biết kẻ ấy là ai.

Trước mắt, cô mới chỉ biết nhân vật mình sắm vai đang được đưa sang nước địch để cầu hòa như một món quà, mà tất cả đều vì bố cô đã tử trận trên chiến trường còn hoàng đế thì tham sống sợ chết. Ngoài ra còn có một người chưa rõ là anh trai hay em trai của cô không tham dự vào bất cứ sự kiện nào, đám người cứu cô thực chất là thuộc hạ cũ của bố cô.

Đây là tình hình của nhân vật phe cô. Còn về tình hình của nhân vật phe địch, ngoại trừ tên mặt sẹo hiện đang thuộc diện tình nghi là người chơi thì cô chẳng biết gì nữa.

Sau khi liệt kê toàn bộ thông tin, Thời Kim Lam đang định gọi người thì bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân của nha hoàn, cùng với đó là tiếng nói chuyện khe khẽ của cô ấy và binh lính. Một lát sau, nha hoàn vén rèm cầm hộp thức ăn bước vào. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T YT-

Cốt truyện lặp lại y hệt, nhưng lần này Thời Kim Lam chẳng nói chẳng rằng gì, chỉ đợi nha hoàn đặt hộp thức ăn xuống rồi bảo cô ấy rời đi luôn. Trong hai lân trước, tên mặt sẹo đều xuất hiện quát lớn bởi vì nha hoàn ở mãi trong lêu mà không chịu ra.

Thời Kim Lam cảm thấy khả năng cao tên mặt sẹo chính là người chơi, nhưng lại không biết gã ta là địch hay bạn, cũng chẳng rõ nếu màn chơi bắt đầu lại từ đầu thì những người chơi khác có giữ được ký ức giống mình hay không.

Nếu có thì khi thấy phản ứng của cô khác lạ thì đương nhiên gã ta sẽ biết cô cũng là người chơi.

Thời Kim Lam tạm thời không muốn để lộ việc cô đã biết gã ta là người chơi. Hơn nữa khả năng cao nhân vật hiện tại cô sắm vai là nhân vật quan trọng của màn chơi, nếu người chơi khác phát hiện tình hình khác lạ thì nhất định sẽ tự tìm tới, kể cả khi cô không chủ động làm gì. Có vẻ nha hoàn không quen với vẻ lạnh lùng của cô cho lắm, lúc rời đi cứ thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại như thể muốn nói gì đó nhưng không dám.

Thời Kim Lam nhìn chằm chằm bát cháo trắng kèm rau cải được đặt trong lông giam, đợi vài phút rôi ném hết chén dĩa ra mặt đất. Cô dùng hai sợi xích bạc trên tay để gõ mạnh vào lồng giam bằng vàng, cố gắng tạo ra tiếng động ầm ï để thu hút sự chú ý của hai tên lính canh gác trước lều rồi cất cao giọng: “Người đâu! Mau tới đây!"

Sau khi trải nghiệm màn chơi hai lần, Thời Kim Lam đã biết rõ mình không thể để đám người mặc đồ đen cứu đi, nếu không sẽ lại bị ám sát trên đường và tử vong, đây là đường chất.

Mà kể cả khi không bị ám sát thì các cô vẫn sẽ bị binh lính trong doanh trại đuổi theo và bắt vê, như vậy có khác gì không được cứu được, đã thế cô còn bị cho ăn rõ là nhiều hành.

Thời Kim Lam thật lòng chẳng muốn trải qua nỗi đau kinh hoàng khi ngồi xe ngựa xóc nảy một lần nữa, lại càng không muốn bị ngã văng ra khỏi xe và vỡ đầu chảy máu đến chết. Hơn nữa, biết đâu lần này đích bắn của mũi tên sẽ không phải con ngựa nữa, mà là cổ hoặc trái tim cô. Như thế thì đau chết mất. Chẳng mấy chốc cô đã thu hút được sự chú ý của hai binh lính canh gác ngoài lêu. Một trong hai người vén rèm bước vào, sắc mặt ngập tràn vẻ ngờ vực, do dự hỏi: “Quận... Quận chúa, ngài có chuyện gì ạ?”

Thái độ rất cung kính, xem ra tên lính không coi cô quận chúa bị nhốt trong lồng giam làm quà cầu hòa như tù nhân mặc người đối đãi.

Có lẽ trong mắt thường dân, hành vi đưa cô đi cầu hòa của hoàng đế quả thật còn thua cả súc sinh. Nhưng nếu không làm như vậy thì biên giới sẽ bị công phá, nỗi sợ và sự hèn nhát đã khiến nhiều người chọn cách im lặng và đổ hết trách nhiệm lên đầu hoàng đế là người trực tiếp ra lệnh.

Thời Kim Lam dừng gõ lồng giam, nói: “Tôi muốn gặp người quản lý các anh.”

Cô không rõ người phụ trách áp giải mình có thân phận gì, vì vậy chỉ có thể diễn giải mơ hồ bằng cách gọi khác. Cô cũng không biết mình còn bao nhiêu cơ hội chơi lại từ đầu, vì vậy phải nhanh chóng điều tra tình hình cụ thể xung quanh doanh trại để tìm phương pháp vượt ải.

Sắc mặt của tên lính lập tức trở nên gượng gạo, “Quận chúa... Sợ là không được đâu ạ.'

Thời Kim Lam thấy anh ta cứ ấp a ấp úng thì nói thẳng luôn: “Sao lại không được? Trong đám các anh có người hạ độc vào thức ăn của tôi, bây giờ tôi trúng độc rồi, mau mời lang trung cho tôi”

Cô mặc váy cưới hoa lệ, đầu đội mũ phượng tinh xảo, hiển nhiên vô cùng xinh đẹp, cho dù sắc mặt tái nhợt thì vẫn đẹp một cách khác biệt tựa liễu, tựa gió. Đặc biệt là khi đánh phấn, gương mặt yếu ớt lại càng diễm lệ hơn nữa, sự trái ngược khiến người khác chẳng thể rời mắt. Tên lính không dám nhìn cô, đến khi phản ứng được cô đang nói gì thì lập tức hoảng hồn, “Trúng độc? Thức ăn?” Anh ta hoang mang, lo sợ nhìn chén dĩa rơi dưới đất và đống cháo trắng, rau cải bị đổ ra, vội vàng lùi lại hai bước, xem chừng đang ởi gọi người.

Trong lòng Thời Kim Lam nhẹ nhõm hơn đôi chút. Hiển nhiên, kẻ muốn lấy mạng cô không dám công khai lộ diện nên mới phải chơi chiêu hạ độc hoặc lén bắn tên, nhằm gây khó khăn cho việc điều tra cái chết của cô. Nói tóm lại, kẻ đứng sau mọi chuyện không muốn bị liên lụy sau khi cô chất.

Nhưng người đưa cô đi cầu hòa đương nhiên không muốn cô chết, bởi vì nếu cô chết thì hai nước sẽ lại phát động chiến tranh. Đại Hạ đã đồng ý điều kiện nhận một cô gái để đổi mười năm ngừng chiến, hoặc là do bọn họ có động cơ khác, hoặc là vì thật lòng ngưỡng mộ cô gái này.

Nhưng cho dù thế nào thì điều kiện cũng đã được đề ra, cơ hội ngừng chiến nằm ngay trước mắt, quận chúa cũng đã được đưa đi nửa đường, đã lỡ gánh tiếng xấu thì đâu thể để mất cả lợi ích.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng giáp sắt va chạm vào nhau.

Ngay sau đó cửa lều bị xốc lên, một vị tướng quân mặc áo giáp, khoác áo choàng, hông giắt thanh đao bước nhanh tới. Trông anh ta chỉ khoảng 27, 28 tuổi, dưới cằm lún phún một vòng râu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Thời Kim Lam đang ngồi dựa vào lồng giam trước tiên. Khi thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh ta mới thu hồi đôi mắt chim ưng hung tợn khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.

“Quận chúa!” Anh ta ôm quyền hành lễ một cách kính cẩn, đôi mắt dời xuống nhìn chén đĩa rơi dưới đất.

Thời Kim Lam nhếch khóe miệng, “Mời lang trung cho tôi, tôi trúng độc rồi.” Dù sao cô cũng không thể ở lại lồng giam này tiếp, nếu không thì chẳng những không thể làm gì mà còn giẫm vào vết xe đổ lúc trước.

Cô không thể ngăn cản đám người mặc đồ đen đến cứu mình, nhưng có thể cắt ngang kế hoạch của bọn họ. Đám người mặc đồ đen có thể đưa cô đi một cách thuận lợi là bởi trong doanh trại có nội gián, vì vậy chỉ cần cô bị canh chừng nghiêm ngặt vì trúng độc, cho dù không phá hỏng kế hoạch của bọn họ được thì cũng sẽ tạm hoãn lại được.

Thời Kim Lam muốn vượt qua khó khăn đêm nay trước rồi tính tiếp sau.

Tướng quân lại nhìn Thời Kim Lam “vô cùng yếu ớt”, không hỏi vì sao cô biết mình trúng độc, chỉ đưa mắt nhìn sang tên mặt sẹo đứng sau lưng và nói: “Lập tức đi mời quân y.' Tên mặt sẹo vâng dạ rồi vịn đao bên hông rời đi ngay. Bỗng nhiên, tướng quân gọi gã ta lại, lấy chìa khóa lồng giam từ chỗ gã ta rồi mới phất tay đuổi người đi.

Thời Kim Lam đang âm thầm quan sát hai người cảm thấy ngạc nhiên. Xét từ tư thái của bọn họ có thể thấy tướng quân mới là người quản lý tất thảy, nhưng vì sao tên mặt sẹo lại được giữ chìa khóa lồng giam bằng vàng và còn treo ở nơi lộ liễu như vậy? Cứ như thể gã ta sợ người khác không biết chìa khóa ở đâu mà tới cướp ấy. Thời Kim Lam không khỏi nhớ lại trong hai lần chơi trước đó, người mặc đồ đen số 2 luôn có thể lấy được chìa khóa rất nhanh và mở khóa lồng giam.

Mặc dù có thể tên mặt sẹo là người chơi nên không thèm quan tâm ai cướp chìa khóa từ chỗ mình, nhưng chẳng lẽ tướng quân thân là người quản lý lại không nhắc nhở gã ta treo chìa khóa như vậy rất không an toàn ư? Tướng quân không biết cô đang nghĩ gì, anh ta bước tới trước lồng giam và mở khóa cánh cửa bằng vàng kiên cố. Sau khi mở cửa, tên lính bước vào khi nãy dẫn hai nha hoàn đến, nhưng không thấy nha hoàn đã đưa cơm cho cô đâu.

Trong thức ăn có độc, đương nhiên nha hoàn phụ trách đưa cơm cho cô sẽ trở thành nghi phạm đầu tiên, xem chừng bây giờ đã bị bắt trói rồi.

Đây cũng là kết quả mà Thời Kim Lam mong muốn. Nếu chỉ có mình cô thì sẽ rất khó kiểm tra nha hoàn có phải kẻ hạ độc hay không, đồng thời cũng rất phí thời gian.

Vì vậy chi bằng giao chuyện này cho ai đó chuyên nghiệp hơn, mà chắc chắn tướng quân cũng rất muốn biết ai muốn lấy mạng cô.

Hai nha hoàn dìu Thời Kim Lam bước ra khỏi lồng giam. Có năm quân y đi đến bắt mạch và quan sát sắc mặt của Thời Kim Lam, sau đó tất cả đều lắc đầu bày tỏ cô không trúng độc, nhưng trong đống cháo dưới đất đúng là có độc thật.

Thấy mọi chuyện diễn ra đúng như suy đoán, nét mặt Thời Kim Lam thoáng nhẹ nhõm.

Cô chỉ sợ trong thức ăn không có độc, mà mình đã bị trúng độc từ chỗ khác, thế thì cốt truyện sẽ trở nên phức tạp hơn.

Sau khi biết được kết quả khám bệnh, Thời Kim Lam bắt đầu ra yêu cầu: “Tôi đói rồi, tôi muốn ăn thức ăn còn nóng. Với cả, tôi không muốn bị nhốt trong lồng giam này nữa.”

Đuôi lông mày tướng quân giật giật. Nhưng Thời Kim Lam chẳng thèm quan tâm anh ta muốn nói gì, cắt ngang lời anh ta định nói: “Không muốn thấy tôi chết trong đó thì mau làm theo lời tôi nói đi.' “Còn nữa, tôi muốn chuyển sang một căn lều thoải mái hơn và được sắp xếp một nhóm người bảo vệ mình.”

Cô không quan tâm tính cách ban đầu của quận chúa là thế nào, cũng chẳng thắc mắc vì sao mình lại bị nhốt trong lồng giam. Hai lần trước cô đã bị cho ăn hành quá thê thảm, không biết lần này tới khi nào sẽ đi đời nhà ma, đương nhiên phải tranh thủ tận hưởng. Hơn nữa, yêu cầu của cô cũng đâu quá đáng.

Không khí trong lầu lập tức trở nên yên tĩnh, các quân y như muốn chôn đầu xuống đất tới nơi, giả vờ mình không nghe, không thấy gì hết.

Sau một thoáng im ắng ngắn ngủi, cuối cùng tướng quân cũng chịu lên tiếng. Anh ta chỉ tay vào hai nha hoàn đang cụp mắt, nói: “Được, nhưng bên cạnh quận chúa không thể không có người trông coi, vì vậy cứ để hai nha hoàn này hầu hạ ngài đi.” *** 131 ***
Bình Luận (0)
Comment