Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 132 - C132

C132 C132C132

Chương 132: Lồng giam băng vàng (4)

Sau sự kiện hạ độc, Thời Kim Lam đã có thể rời khỏi lông giam đúng như mong muốn và được sắp xếp ở trong một căn lều rộng rãi, thoải mái hơn. Ngoài ra còn có thức ăn nóng và nước ấm, tất cả đều được dùng ngân châm thử độc để bảo đảm an toàn.

Đãi ngộ trước và sau khác biệt một trời một vực khiến cô không khỏi cười lạnh. Rõ ràng đoàn đội đưa dâu có thể đối đãi với “quận chúa” tốt hơn nhưng họ lại chọn nhốt cô trong lồng giam, để cô chịu đói, chịu khát, chẳng biết làm vậy là có ý gì.

Nếu cô không làm âm làm ï đòi ra với thái độ cương quyết thì chắc có lẽ bây giờ cô vẫn đang bị nhốt trong lông giam như con chim hoàng yến mặc người xâu xé, chờ đợi cái chết. Còn về hai nha hoàn do tướng quân cử tới, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu cụp mắt, không làm cũng chẳng nói bất cứ chuyện gì dư thừa. Cô hỏi gì thì bọn họ đều trả lời mơ hô rằng “không rõ” hoặc “không biết”, ấy vậy mà cứ theo sát cô chẳng rời nửa bước, hiển nhiên là muốn giám sát cô.

Từ phản ứng của bọn họ, Thời Kim Lam suy đoán “quận chúa” đã từng thử bỏ trốn nhưng không thành công. Nếu không thì bọn họ đâu phải buộc xích giam cầm cô, và hai nha hoàn cũng không cân tự mình dọa mình mà căng thẳng đến vậy, cứ như thể cô sẽ đột nhiên bứt đôi sợi xích ấy.

Thời Kim Lam không định làm ra chuyện gì hù dọa người khác, bởi hiện tại cơ thể cô rất yếu ớt, chân đạp trên mặt đất mềm nhữn như đi trên mây, vô cùng khó chịu, thậm chí sau khi ăn cơm xong thì cô còn mệt rã rời. Cô leo lên giường định ngủ một giấc để lấy lại tinh thân đối phó tình hình tiếp theo, nhưng khi nhắm mắt lại thì cô mới chợt nhận ra điều gì đó, thầm mắng một câu hiểm độc trong lòng!

Trong hai lân chơi trước, tuy cô cũng vừa đói vừa mệt nhưng không cảm thấy muốn đi ngủ đến vậy. Thế mà giờ đây mí mắt cô lại không nghe lời, cho dù cô có véo tay để tỉnh táo hơn thì nó vẫn tu nặng xuống.

Thức ăn cô vừa ăn chắc chắn không có độc, nhưng lại có thuốc mêt

Trong giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, Thời Kim Lam điểm danh lại hết những câu mắng tục tĩu mà từng nghe trong đầu.

Giữa lúc mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ.

“Ngủ chưa?” Là nha hoàn số 1. Một bóng người tới gần quơ tay trước mặt Thời Kim Lam, khi thấy cô thở đều thì mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lùi lại vài bước và nói: “Chắc là ngủ rồi.”

“Phù, coi như được nghỉ ngơi một lát rồi. Cô nghĩ xem, hà cớ gì quận chúa cứ phải làm vậy nhỉ? Bệ hạ đã ban thánh chỉ, Thanh Hà Vương đã tử trận nơi chiến trường, nhưng đến bây giờ thế tử vẫn chưa nhận được thánh chỉ kế thừa tước vị, chứng tỏ hoàng đế đang cảnh cáo thế tử đừng nhúng tay vào chuyện này. Cho dù quận chúa không muốn thì cũng đâu thể làm gì?” Nha hoàn số 1 khẽ bàn tán.

“Nhưng quận chúa cũng đáng thương thật, hoàng đế của Đại Hạ đã lập hoàng hậu từ lâu rồi, trong hậu cung có cả ngàn phi tân, vậy mà còn chỉ đích danh quận chúa đi cầu hòa và cố tình đưa lồng giam bằng vàng đến, mồm thì bảo đó là quà nhưng rõ là muốn sỉ nhục quận chúa, ai mà biết liệu cuối cùng lão ta có giữ đúng lời hẹn hay không.” Nha hoàn số 2 thở dài thườn thượt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T-

“Nếu lần này đi cầu hòa không thành công thì chẳng lẽ phải đánh giặc nữa hả? Tôi chẳng muốn chiến tranh tiếp đâu, anh trai tôi đã hy sinh trên chiến trường rồi, bây giờ nhà tôi chỉ còn em trai và mẹ già sống nương tựa vào nhau. Nếu em trai tôi cũng phải tòng quân thì mẹ và tôi biết phải làm sao?”

Hai người mỗi người một câu, liên tục thảo luận về tình hình hiện nay.

Thời Kim Lam nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tất cả, nhưng vì đầu óc mơ màng nên cô không rõ lắm hai nha hoàn đang nói vê chuyện gì, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Tuy nhiên, dù cô cố gắng thế nào thì mí mắt vẫn không chịu nhấc lên.

Cô ngủ một giấc thẳng tới hừng đông hôm sau, lúc tỉnh dậy thì nha hoàn số 1 đẩy vai cô nói: “Quận chúa, ngài mau tỉnh dậy đi ạ, một lát nữa sẽ khởi hành, ngài còn phải rửa mặt và thay quần áo nữa.”

Thời Kim Lam choàng tỉnh, cô nhớ ra điều gì đó nên mau chóng mở mắt ra. Ngọn nến ảm đạm đã tắt, thay vào đó là ánh nắng ban mai dịu dàng và làn sương sớm nhẹ bay theo gió đưa cái lạnh đến.

Cô ngồi dậy trên giường xoa xoa trán, cảm giác nặng nề khó chịu đã biến mất. Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, thể lực cũng khôi phục lại. Xem ra đám người mặc đồ đen đáng lẽ phải cứu cô đêm qua đã không xuất hiện, nếu không bên ngoài lều trại sẽ không yên bình như vậy, mà cô cũng chẳng thể ngủ yên ổn thẳng tới khi trời sáng.

Như vậy tính ra cô làm âm làm ï cũng có tác dụng đấy chứ. Ngoài ra cũng chứng minh được quả thật đám người mặc đồ đen có cài nội gián trong doanh trại. Bọn họ biết sau sự kiện hạ độc cô sẽ bị giám sát nghiêm ngặt, nên dù tập kích thành công thì cũng chưa chắc sẽ cứu được cô, cho nên đã quyết định thay đổi kế hoạch. Tuy nhiên trong hai lần chơi trước đó, người mặc đồ đen số 1 luôn rất kiên quyết muốn đưa cô đi, vì vậy khả năng cao sẽ còn hành động tiếp.

Sau khi rửa mặt xong, Thời Kim Lam lại mặc bộ váy cưới tinh xảo kia vào. Nha hoàn số 2 xách hộp thức ăn đi từ bên ngoài vào, trong hộp có thức ăn mới nấu còn đang tỏa khí nóng hầm hập.

Nhưng Thời Kim Lam không chịu cầm đũa mà lại nói với cô ta: “Mời tướng quân của các cô lại đây đi, tôi có việc muốn tìm anh ta.”

Nha hoàn số 2 nghe cô nói vậy thì lập tức trao đổi bằng mắt với nha hoàn số 1. Nha hoàn số 1 nói: “Quận chúa, tướng quân trăm công nghìn việc, sợ là...'

“Sợ là cái gì?” Thời Kim Lam lạnh lùng liếc mắt sang. Đôi mắt cô thuần một màu đen, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ở sâu trong đáy mắt là gam màu đỏ lạnh lẽo, trông giống hệt lưỡi dao hiểm độc có thể tùng xẻo da thịt và lấy mạng người một cách dễ dàng.

Nha hoàn số 1 vô thức nín thở, lúng túng nói: “Không... Không có gì ạ, nô tỳ sẽ đi tìm tướng quân ngay.”

Thời Kim Lam thu mắt lại, cảnh cáo: “Nếu anh ta không tới thì tự gánh hậu quả đi.”

Hai nha hoàn chưa thấy dáng vẻ này của cô bao giờ nên sợ tới mức không dám hó hé câu nào. Nha hoàn số 1 vội vàng chạy ra khỏi lầu và đi gọi người theo đúng mệnh lệnh của cô.

Thời Kim Lam liếc nhìn nha hoàn số 2, không nói gì.

Sau khi tỉnh táo lại, cuộc đối thoại mà cô nghe được trong lúc mơ màng đêm qua đã dần trở nên rõ ràng hơn. Thời Kim Lam cảm thấy thế giới này đúng là nực cười, đất nước thua trận muốn dùng một cô gái để đổi lấy mười năm hòa bình, thế mà đa số dân chúng lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên.

Trong khi chính bọn họ cũng biết rõ, việc nước địch yêu cầu “quận chúa” đi cầu hòa và gửi lồng giam bằng vàng tới là một sự sỉ nhục, thế nhưng bọn họ vẫn đồng ý với điều kiện của đối phương và giãm đạp tôn nghiêm của một quốc gia dưới mặt đất.

E là kết cục cuối cùng của vị quận chúa này sẽ vô cùng bi thảm.

Trong lúc cô im lặng, nha hoàn số 2 lén lút quan sát cô. Cô ta nhìn thức ăn đã sắp nguội trên bàn, không nhịn được mà nhắc: “Quận chúa, đồ ăn sắp nguội rồi ạ.”

Thời Kim Lam nhẹ nhàng liếc sang, ánh mắt lạnh nhạt khiến nha hoàn số 2 tưởng như bị đâm thọt, thế là lại vội cúi đầu nín thở. Chẳng bao lâu sau, vị tướng quân trẻ tuổi đêm qua đã đến. Anh ta vẫn mặc áo giáp công kênh bước vào, sắc mặt lạnh lùng, “Quận chúa tìm mạt tướng có chuyện gì ạ?

Thời Kim Lam chỉ tay vào chỗ ngồi đối diện mình, nói: “Ngồi đi”

Tướng quân thấy cô không nói rõ định làm gì thì nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống trước mặt cô. Dường như Thời Kim Lam không biết anh ta đang đợi mình nói chuyện, cô đặt đôi đũa trước mặt tướng quân rồi mỉm cười nhạt, “Tướng quân, tôi ăn một mình thấy cô đơn quá nên cố ý gọi anh tới để ăn cùng anh, chắc anh không để ý đâu nhỉ?”

Nha hoàn số 2 chỉ mang một chén cơm và hai món mặn đến, tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho một mình cô ăn, nếu có hai người ăn thì lại hơi thiếu. Tướng quân nhíu mày, “Quận chúa làm gì vậy?”

“Tôi nói chưa đủ rõ ràng hả? Tôi muốn ăn cơm cùng tướng quân đấy." Sắc mặt Thời Kim Lam vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng nơi đáy mắt lại chẳng đọng lại chút ý cười nào.

Từng kẻ trong màn chơi này đều có mưu đồ xấu xa của riêng họ. Đêm qua, cô cứ ngỡ nếu mình rời khỏi lồng giam thì có thể tận hưởng một buổi tối thoải mái, kết quả lại ăn trúng thức ăn có thuốc mê.

Thời Kim Lam không thể hỏi thẳng hai nha hoàn rằng trong thức ăn có chứa thuốc mê hay không, cũng không thể lãng phí thêm một ngày chỉ để ngủ, vì vậy đành bày kế mời tướng quân đến.

Anh ta cho người lén bỏ thuốc mê vào đồ ăn của cô, liều lượng rất nhẹ nên chỉ khiến cô mệt mỏi thiếp đi giống đêm qua. Nếu tối qua cô ít cảnh giác hơn thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì. Thời Kim Lam rất ghét bị người khác tính kế, cô cũng chẳng phải con cừu non mặc cho người khác thích làm gì thì làm. Khi tướng quân im lặng nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc bén, cô vẫn tiếp tục cười bảo: “Tôi ấy mà, trước khi tới Đại Hạ, tôi muốn được dùng bữa với tướng quân mỗi ngày, chắc tướng quân không để ý đâu ha?”

Nếu có ai lại muốn hạ độc cô thì độc chết cái tên tướng quân này luôn đi.

Tướng quân lạnh lùng nói: “Quận chúa, ngài là tân nương sắp xuất giá, sao có thể không tuân theo quy củ...”

“Tôi sắp mất mạng đến nơi rồi thì còn quan tâm quy củ làm gì?” Thời Kim Lam cắt ngang lời anh ta.

“Nếu đã nói đến đây rồi thì tôi cũng lười nói vòng vo với anh tiếp. Dù sao đó cũng là mệnh lệnh của anh, nếu anh còn chuốc thuốc mê tôi nữa thì tôi sẽ chết luôn cho xong việc. Dù sao đến lúc đó, tất cả mọi người cũng phải chôn cùng tôi.”

Cô không phải người thời cổ đại thật, tư tưởng và tính cách của cô đều tự do, đương nhiên sẽ khác với những cô gái đã bị giáo dục thuần hóa.

Hơn nữa, cô sẽ không hy sinh bản thân chỉ vì một đất nước mà mình không trung thành. Đối với cô, nơi này chỉ là trò chơi, NPC trong trò chơi chết là hết, có gì quan trọng đâu?

Tướng quân không ngờ cô sẽ đe dọa mình bằng cái chết, sắc mặt thay đổi, cánh môi anh tay mấp máy vài lần nhưng mãi chẳng thốt ra được từ nào.

Nét mặt Thời Kim Lam dịu lại, sau đó cô lại bật cười: “Tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là muốn sống nốt vài ngày cuối cùng một cách vui vẻ và thoải mái thôi.' Cô đẩy dĩa thức ăn tới trước mặt tướng quân, chậm rãi nói: “Ăn đi, tướng quân.”

Trông thì có vẻ cô là người thê thảm nhất đoàn đội đưa dâu này, nhưng thực ra thì không phải.

Bởi bất cứ ai trong đoàn đội này đều có thể chết, duy chỉ có cô là không thể. Nếu cô chết, lời hẹn ngừng chiến mười năm sẽ hóa thành một tờ giấy vô dụng. Tướng quân là người đứng đầu đoàn đội đưa dâu, nhiệm vụ của anh ta là đảm bảo cô có thể sống sót tới Đại Hạ, mà đây cũng là chỗ dễ bắt thóp nhất của anh ta.

Trong lều trở nên yên tĩnh, từ đầu tới cuối tướng quân chỉ nhìn chằm chằm Thời Kim Lam như muốn đục một cái lỗ trên mặt cô. Nhưng dường như quận chúa đã biến thành một người khác, không những không sợ anh ta mà còn dám nhìn thẳng vào anh ta bằng đôi mắt ung dung. Sau mười phút giằng co dài đằng đãng, cuối cùng tướng quân cũng chịu thua. Anh ta nhìn sang hai nha hoàn đang gục xuống như muốn chôn đầu dưới đất, lạnh lùng nói: “Thức ăn nguội rồi, mang thức ăn mới lại đây.”

*xx** 132 *xx**
Bình Luận (0)
Comment