Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 133 - C133

C133 C133C133

Chương 133: Lông giam băng vàng (5)

Quả nhiên là đồ ăn sáng có vấn đề.

Tướng quân bảo nha hoàn số 2 dọn một chén cơm và hai món mặn xuống, mang thức ăn mới lên.

Đợi đến lúc thức ăn mới được mang lên, anh ta cầm đũa gắp thức ăn ăn thử trước. Sau khi nhai được vài cái, anh †a mới nhìn sang Thời Kim Lam bằng ánh mắt lạnh lùng, ý bảo cô có thể yên tâm ăn.

Thời Kim Lam hơi cong môi cười, giải quyết nốt bữa sáng trong sự im lặng.

Trong lúc hai nha hoàn thu dọn chén dĩa, tướng quân tuân thủ nghi lễ và thân phận hành lễ với Thời Kim Lam. Bỗng Thời Kim Lam gọi anh ta lại, hỏi: “Tướng quân, đã tìm ra manh mối về người hạ độc tôi chưa?”

Một đêm đã trôi qua, có thế nào thì anh ta cũng phải điều tra ra gì đó rồi chứ.

Tướng quân vịn chặt thanh đao bên hồng, phân vân giữa việc lừa cô và nói thật, cuối cùng quyết định chọn vế sau, “Người hạ độc chính là nha hoàn bên cạnh ngài. Cô ta đã khai chuyện này có liên quan với bên Thanh Hà.”

Đây không phải chuyện không thể công khai, hơn nữa biết đâu nói thật thì sẽ khiến quận chúa từ bỏ ý định chạy trốn thì sao. V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Quả nhiên Thời Kim Lam chẳng nói gì. Tướng quân thấy cô im lặng thì chỉ chắp tay hành lễ rồi xoay người rời đi. Hai nha hoàn lại càng không dám hó hé gì, chỉ biết ngoan ngoãn thu dọn chén dĩa và canh chừng ở một bên.

Thời Kim Lam biết bố của quận chúa là Thanh Hà Vương, mà hiện tại người quản lý mảnh đất được ban phong lại là thế tử Thanh Hà. Anh ta chưa nhận được thánh chỉ kế thừa tước vị, cũng không có ý định đến cứu quận chúa.

Hiện giờ nha hoàn hạ độc đã bị bắt và khai chuyện này có liên quan tới người bên Thanh Hà. Điều này khiến cô không thể không nghĩ thế tử Thanh Hà không muốn để quận chúa sống sót.

Nghĩ theo cách khác, thế tử Thanh Hà không thể kháng chỉ nên không ngăn cản việc câu hòa được. Mà rõ ràng nếu quận chúa đến Đại Hạ thì sẽ chẳng có kết cục tốt, cho nên anh ta đã cử người tới giết cô, muốn dùng cách này để giải thoát cho cô.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã bại lộ, một khi thông tin được truyền về thì tên hoàng đế chó chết sẽ càng có thêm lý do để không ban thánh chỉ kế thừa tước vị. Mà nếu quận chúa chết thì hứa hẹn giữa hai nước cũng sẽ mất hiệu lực. Vậy anh ta đâu nhận được lợi ích gì?

Nếu anh ta thật lòng thương xót cho người chị gái hoặc em gái này thì đáng lẽ phải cử người hoặc tự mình đến cứu cô mới đúng, chứ không phải hành xử một cách cực đoan, trực tiếp quyết định kết cục tử vong cho quận chúa mà chẳng màng mong muốn của cô.

Trong lúc Thời Kim Lam suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng hô hào của các binh lính, xem ra đoàn đội đưa dâu đã sắp nhổ trại và tiếp tục lên đường.

Hai nha hoàn vội vàng thu dọn đồ đạc theo mệnh lệnh. Khoảng nửa tiếng sau, khi mặt trời đã nhô cao ở hướng đông, Thời Kim Lam ngồi trên một chiếc xe ngựa được trang trí lụa đỏ. Trước lúc lên xe, cô nhìn thấy vài binh lính đang khiêng chiếc lông giam bằng vàng ra khỏi lầu và đặt lên xe vận chuyển. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T- Cô đang định thu mắt lại thì đột nhiên phát hiện một tên lính trông y hệt Trương Triết Huy. Đó đúng là người mặc đồ đen số 1 mà cô đã gặp lúc trước.

Hóa ra anh ấy vẫn luôn ẩn núp trong đoàn đội đưa dâu. Cô nhớ lại hai lần chơi trước đó, nhóm người mặc áo đen luôn có thể hành động một cách nhanh chóng và vô cùng hiểu rõ doanh trại của các cô, xem ra không chỉ có một, hai người lẩn trốn trong đoàn đội.

Người mặc đồ đen số 1 đang thở hồng hộc khiêng lồng giam bằng vàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại, có lẽ là do đã phát hiện ánh mắt của Thời Kim Lam. Khi ánh mắt hai người giao nhau, anh ấy vội vàng cúi đầu, diễn tròn vai một tên lính hèn mọn thấy hoảng sợ vì vô tình đụng mắt quận chúa tôn quý. Thời Kim Lam nhìn đi chỗ khác, tình cờ phát hiện tên mặt sẹo đang cưỡi ngựa nghênh ngang tới gần. Gã ta cũng là một trong số các vị tướng trong đoàn đội đưa dâu, mặc áo giáp, khoác áo choàng, ngay cả ngựa cũng khác xa những người khác.

Khi hai người đụng mắt nhau, tên mặt sẹo vẫn bày ra dáng vẻ hung tợn. Nhưng khác với người mặc đồ đen số 1 vừa né tránh ánh mắt của Thời Kim Lam, gã ta không hê nao núng mà nhìn thẳng vào cô, thậm chí còn điều khiển con ngựa đến gần.

Đến khi lại gân xe ngựa, tên mặt sẹo không xuống ngựa mà chỉ ôm quyên nói với Thời Kim Lam: “Quận chúa, hôm nay ti chức sẽ hộ tống ngài đi một đoạn. Nếu ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng với ti chức. Tướng quân Dương còn đang điều tra chuyện ngài bị hạ độc, e là sẽ không rảnh nghe lệnh ngài.”

Thời Kim Lam nghe gã ta nói vậy thì thâm đoán tướng quân Dương chính là vị tướng quân trẻ tuổi đã bị cô gọi tới lêu uy hiếp lúc sáng.

Nhưng mà sao nghe cứ như gã ta đang muốn ám chỉ điều gì ấy nhỉ?

Thời Kim Lam vẫn còn nghi ngờ tên mặt sẹo là người chơi, cô vẩy vẩy tay áo dài, đáp: “Vậy làm phiền anh rồi.” Cô xách tà váy cầu kỳ bước vào xe ngựa. Chiếc xe ngựa này rộng rãi và thoải mái hơn chiếc xe ngựa do người mặc đồ đen số 1 chuẩn bị cho cô nhiều, bên trong cũng được trang trí bằng lụa đỏ và dán chữ “Hỉ” đỏ thâm. Chỗ nào cũng thể hiện ra quận chúa sắp đi cưới chồng.

Tên mặt sẹo thúc ngựa đi chậm bên xe ngựa. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ đoàn đội đã bắt đầu di chuyển. Các binh lính xếp thành hai hàng, đi bộ hộ tống xe ngựa và chiếc lông giam bằng vàng được buộc lụa đỏ rực.

Trên đường đi, có rất nhiều lân Thời Kim Lam vén rèm quan sát bên ngoài, nhưng chỉ nhìn thấy đồng không mông quạnh.

Nghe nói đã đến gần sông Hoài rồi mà? Kiểu gì cũng phải sắp qua sống mới đúng chứ?

Nghĩ vậy, Thời Kim Lam đưa mắt nhìn sang tên mặt sẹo đang cưỡi ngựa đi sau, “Tướng quân, hiện giờ chúng ta đã đến đâu rồi?”

Mỗi lần Thời Kim Lam vén rèm xe ngựa lên, tên mặt sẹo đều sẽ nhìn sang một cách lộ liễu, cứ như sợ Thời Kim Lam không biết mình đang giám sát cô.

Khi nghe cô đặt câu hỏi, tên mặt sẹo trả lời: “Đã sắp đến sông Hoài rồi. Tối nay chắc có thể đến thị trấn Hoài Thanh. Ngày mai chuyển sang đường thủy.”

Thời Kim Lam đâu biết bản đồ của thế giới này, đành phải tưởng tượng ra một tuyến đường mơ hồ dựa trên lời gã ta nói, sau đó lại hỏi: “Phải ngồi thuyên bao lâu vậy? Tôi bị say tàu, sợ là không chịu nổi.” Tên mặt sẹo không kín mồm kín miệng như hai nha hoàn, lập tức trả lời ngay: “Khoảng vài ngày, chậm nhất là năm ngày."

Thời Kim Lam đã từng đi thuyền lúc du lịch, nhưng đều là đi một khoảng cách ngắn nên quả thật chưa từng ngồi trên thuyền lâu đến vậy, thế nên không khỏi cảm thấy đau đầu.

Hơn nữa nếu đi thuyền thì đương nhiên phạm vi hoạt động của cô sẽ bị hạn chế, cơ hội tìm hiểu tình hình cũng sẽ ít đi.

Tên mặt sẹo vẫn còn nói tiếp: “Đội đón dâu của Đại Hạ sẽ đón ngài sau khi xuống thuyền, tiếp đó đi thêm hai ngày thì sẽ đến địa phận Đại Hạ.”

Gã ta tóm tắt tuyến đường, sau khi nói xong thì im lặng.

Thời Kim Lam cảm thấy gã ta rất dễ nói chuyện nên lại hỏi thêm: “Vậy các anh có đi Đại Hạ cùng tôi không?” Tên mặt sẹo gật đầu, “Đương nhiên là có. Ngày ký kết hiệp ước giữa hai nước sẽ diễn ra trước hôn lễ của ngài và hoàng đế Đại Hạ một ngày, sứ đoàn đã đến thị trấn Hoài Thanh trước chúng ta rồi.”

Thời Kim Lam nheo mắt dựa vào cửa sổ, tình cờ một cơn gió thổi qua khiến tua rua mũ phượng trên đầu cô lắc lư, “Tướng quân, anh có thể đưa tôi rời khỏi đây không?”

Cô vừa dứt lời, nét mặt hai nha hoàn ngồi trong xe ngựa lập tức biến sắc. Bọn họ mấp máy môi, do dự định nói gì đó, sau đó còn dè dặt nhìn sang tên mặt sẹo đang cưỡi ngựa đi cạnh xe.

Sắc mặt tên mặt sẹo vẫn tỉnh bơ, gã ta nói bằng giọng bình tĩnh như vừa rồi: “Quận chúa, ngài không thể đi được.”

“Kể cả khi có ai tạm thời đưa ngài rời đi được thì sớm muộn gì ngài cũng sẽ bị bắt trở về mà thôi. Đến lúc đó ngài sẽ không được ở trong lều rộng thoải mái, ăn thức ăn ấm áp, ngôi xe ngựa to lớn nữa, mà phải ở yên trong lông giống đêm qua cho tới khi được trao cho hoàng đế Đại Hạ.”

“Tôi có thể về Thanh Hà.” Thời Kim Lam tiếp tục quăng mồi nhử.

Tên mặt sẹo mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ càng tô điểm thêm vẻ hung tợn trên gương mặt gã ta, ngoài ra thì chẳng còn cảm xúc cụ thể nào khác, khiến người ta chẳng thể đoán được gã ta đang nghĩ gì.

Ở lần chơi trước, nếu Thời Kim Lam không được gã ta cho một chiếc màn thầu trong lúc yếu ớt nhất thì có lẽ cô sẽ cho rằng gã ta là một người cực kỳ lạnh lùng và vô tâm.

“Ngài về đó rồi sao nữa? Cho dù về được thật, thì liệu thế tử Thanh Hà có muốn che chở ngài không?” Gã ta tiếp tục đặt câu hỏi. “Vì sao lại không?” Thời Kim Lam không trả lời mà hỏi ngược lại.

Cô đang dùng chính vấn đề của mình để làm mồi nhử tên mặt sẹo trả lời. Nếu gã ta là người chơi mà biết nhiều thông tin cụ thể đến vậy thì hiển nhiên gã ta đã vượt xa cô ngay từ vạch xuất phát. Còn nếu gã ta không phải người chơi mà còn giải đáp thắc mắc của cô một cách bình tĩnh như vậy, thì chứng tỏ gã ta đã chắn chắc cô không thể chạy thoát. Vậy trong hai lần chơi trước đó, vì sao người mặc đồ đen số 2 lại có thể lấy được chìa khóa lồng giam từ chỗ gã ta?

Trên người kẻ này có ẩn giấu bí mật.

“Người đời đều biết ngài là cô con gái được Thanh Hà Vương thương yêu nhất, cũng là đứa con duy nhất của ông ấy và vợ cả. Thậm chí, Thanh Hà Vương còn từng xin bệ hạ ban chỉ lập ngài làm thế nữ, tiếc là Đại Ngụy chưa có tiền lệ này bao giờ nên bệ hạ đã bác bỏ ý định của ông và ban chỉ phong anh trai của ngài là con vợ lẽ làm thế tử.

Tuy Thanh Hà Vương đã chết nhưng thuộc hạ cũ của ông ấy vẫn rất nghe lời ngài và nhiều lân muốn cướp ngài đi. Ngài nghĩ liệu thế tử Thanh Hà có mong muốn cô em gái là con vợ cả có khả năng ra lệnh cho thuộc hạ cũ của Thanh Hà Vương quay trở vê không?”

Thời Kim Lam nghe gã ta hỏi vậy thì tròng mắt giãn ra. Cô còn đang định tìm cách hỏi những người xung quanh vê mối quan hệ giữa quận chúa và thế tử Thanh Hà, không ngờ tên mặt sẹo lại phân tích mọi chuyện trước mặt cô một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng dù vậy thì cô vẫn không hiểu vì sao thế tử Thanh Hà lại muốn giết quận chúa.

Bởi nếu quận chúa chết trên đường cầu hòa thì Đại Hạ sẽ nổi giận, dẫn đến chiến tranh giữa hai nước nổ ra. Trong khi ngược lại, nếu quận chúa có thể đến Đại Hạ suôn sẻ thì chắc chắn thế tử Thanh Hà sẽ được lợi hơn rất nhiều.

Vì vậy, quận chúa không thể quay về Thanh Hà để làm tổn hại lợi ích của anh ta, đồng thời cô phải đem lại hòa bình cho Đại Ngụy...

Khoan đã.

Sau khi Thanh Hà Vương hy sinh vì nước, lão hoàng đế chó chết đã ép gả quận chúa sang Đại Hạ một cách máu lạnh. Rõ ràng, hành động của lão đã đắc tội với bên Thanh Hà, trong khi hiển nhiên lão ta sẽ không ngu mà nuôi ong tay áo.

Cho nên, cho dù quận chúa có đến Đại Hạ suôn sẻ hay không thì thế tử Thanh Hà cũng sẽ không được sống yên ổn. Bởi vì mục tiêu tiếp theo của hoàng đế chắc chắn chính là Thanh Hà.

Nhưng nếu cả đất nước loạn lạc thì hoàng đế phải tập trung vào các binh lính ở nơi biên giới, Thanh Hà sẽ có thêm thời gian.

Thời Kim Lam siết chặt chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay.

Nếu cô là thế tử Thanh Hà, để đảm bảo lợi ích của mình và tránh khỏi kết cục một ngày nào sẽ bị lão hoàng đế chó chết xử lý, chắc chắn cô sẽ nhân cơ hội hai nước chiến tranh để tạo phản và thành lập một chính quyền độc lập.

Nghĩ đến đây, Thời Kim Lam lại ngước mắt nhìn tên mặt sẹo.

Cô có một trực giác mãnh liệt, rằng gã ta giải đáp thắc mắc cho cô không phải để cô từ bỏ ý định bỏ trốn. Quận chúa có thể được Thanh Hà Vương yêu thương đến thế, thậm chí ông ấy còn muốn lập cô làm thế nữ, vậy chắc chắn cô không phải một kẻ vô dụng mà có khi thực tế rất thông minh. Chỉ cần gã ta chỉ điểm đôi chút là sẽ có thể dẫn dắt cô đi đúng đường. “Anh muốn làm gì?” Cô hỏi.

*xx** 133 *kxx**
Bình Luận (0)
Comment