C134
C134C134
Chương 134: Lồng giam băng vàng (6)
Tên mặt sẹo không trả lời câu hỏi của Thời Kim Lam, chỉ cong miệng cười cợt.
Nhưng vì gương mặt gã ta quá hung tợn nên nụ cười đã khiến hai nha hoàn kinh hoảng, đồng thời cũng làm Thời Kim Lam chẳng thể đoán được suy nghĩ của gã ta.
Thời Kim Lam thấy gã ta nhìn thẳng về trước thì tự hiểu mình không thể hỏi thêm gì nữa, thế là cô buông rèm, ngồi dựa lưng vào xe ngựa, xâu chuỗi những sự kiện mà mình đã biết lại.
Hiện tại, cô đã hiểu được đại khái cốt truyện của màn chơi này, nhưng vẫn chưa có manh mối về cách vượt ải. Thời Kim Lam siết chặt tay áo cưới hoa lệ, bỗng nhiên nghĩ tới một người.
Ma nữ mặc váy cưới.
Kể từ khi bước vào màn chơi cho tới giờ, dường như cô chưa từng quan sát kỹ càng ngoại hình của mình. Cô luôn suy nghĩ phải dùng cách gì để vượt ải, phải làm thế nào để không tử vong khiến màn chơi bắt đầu lại, và vô tình quên mất ngoại trừ thân phận quận chúa thì thân phận tân nương cũng là một manh mối.
Cô cứ ngỡ chiếc vòng hồng ngọc là vật phẩm theo mình vào màn chơi nên không quá để ý đến nó.
Tuy nhiên ma nữ mặc váy cưới đã mất tích, điện thoại biến mất, hệ thống thì gọi không đáp lại, cơ thể này cũng không phải của cô, vậy sao có thể đeo vật phẩm của hệ thống được. Nghĩ vậy, Thời Kim Lam bắt đầu quan sát thật kỹ bộ váy cưới trên người và vươn tay sờ soạng chiếc mũ phượng trên đầu. Quả nhiên cô đã chạm vào một viên minh châu Đông Hải trơn mịn.
Vòng hồng ngọc và ma nữ mặc váy cưới bị ràng buộc chung với nhau, vì vậy có khả năng chiếc vòng là đồ cô ta từng dùng lúc còn sống. Mà bây giờ cô đang đeo vòng hồng ngọc và mặc bộ váy cưới giống y đúc ma nữ, như vậy có lẽ nào hiện tại cô chính là ma nữ mặc váy cưới thời còn sống.
Chiếc vòng hồng ngọc là vật phẩm cấp truyên thuyết, vì vậy lúc đâu cô luôn mặc định rằng ma nữ là boss cấp truyền thuyết. Nhưng trong màn chơi “Thư viện điên cuồng”, khi cô đê cập đến cấp bậc của cô ta, ma nữ mặc váy cưới không trả lời thẳng mà chỉ mỉm cười một cách kỳ lạ.
Kể từ lúc đó cô đã thấy lạ rồi, bây giờ nghĩ lại thì có khả năng cô đã nói sai, bởi cấp bậc của ma nữ mặc váy cưới vốn dĩ chẳng phải cấp truyền thuyết.
Trong thế giới ác mộng, các vật phẩm và lũ boss có hệ thống phân chia cấp bậc giống nhau. Và cấp bậc cao hơn cấp truyền thuyết thì chỉ có cấp ác mộng mà thôi. Khi nghĩ đến việc con boss thường hay kè kè bên cạnh mình là một con boss cấp ác mộng, Thời Kim Lam không nhịn được mà giơ tay bóp trán.
Đáng lẽ lúc thấy ma nữ mặc váy cưới vẫy tay gọi đám ma nhỏ khiêng kiệu ở thị trấn Ngọc Tùng, cô phải đoán ngay được thân phận của cô ta không đơn giản mới phải. Nhưng ngặt nỗi khi ấy ma nữ mặc váy cưới chưa làm màu được bao lâu thì đã ngã huych xuống đất một cách buồn cười, lại thêm cô chưa hiểu rõ thế giới ác mộng nên chẳng biết gì về hệ thống phân chia cấp bậc của lũ boss, thành ra không nghĩ ma nữ mặc váy cưới là boss cấp ác mộng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T- Tuy nhiên, việc ma nữ mặc váy cưới trở thành boss cấp ác mộng không thể là do hệ thống sắp xếp ngẫu nhiên được. Chẳng lẽ kết cục của cô ta ở màn chơi này vô cùng thê thảm, cho nên cô ta hóa thành lệ quỷ ư? Nhưng vì sao cô lại bị ném vào màn chơi có liên quan đến ma nữ mặc váy cưới?
Nếu không ngẫm nghĩ thì sẽ không cảm thấy có vấn đề gì lớn, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì sẽ phát hiện chỗ nào cũng có vấn đề.
Màn chơi “Trường cấp ba Văn Nhã” là một màn chơi với bối cảnh học đường thông thường, làm gì có dính dáng đến yếu tố hôn lễ mà chiếc vòng hồng ngọc của ma nữ mặc váy cưới lại xuất hiện ở đó. Mọi chuyện kỳ lạ cứ như thể đó là bàn tay vàng mà ông trời đã trao cho đứa con cưng là cô.
Đến màn chơi “Thư viện điên cuồng”, số 6 đã suy đoán cô là đấng tối cao ác mộng. Từ đó, Thời Kim Lam càng có lý do để hoài nghi chiếc vòng hồng ngọc xuất hiện ở trường cấp ba Văn Nhã là vì mình.
Giữa cô và chiếc vòng hồng ngọc, hay nói đúng hơn là ma nữ mặc váy cưới, có hàng nghìn hàng vạn quan hệ với nhau.
Mặc dù chiếc xe ngựa hiện tại đã thoải mái hơn, nhưng con đường gập ghênh vẫn vô cùng xóc nảy. Thời Kim Lam đã quen sử dụng các phương tiện giao thông thời hiện đại nên cảm thấy việc ngồi xe ngựa vào ban ngày chẳng khác gì cực hình, mông cô bị xóc đến ê ẩm.
Lúc hoàng hôn, trời đổ mưa bay bay, gió thổi từ phương xa vô cùng lạnh lẽo. Nhưng dường như cả đội không định nghỉ chân mà ngược lại còn tăng tốc.
Thời Kim Lam ngồi trong xe ngựa nghe thấy có âm thanh ai đó cưỡi ngựa tới gần, tiếp đó là tiếng người đó nói chuyện cùng tên mặt sẹo. “Hơn hai giờ nữa chúng ta sẽ đến thị trấn Hoài Thanh, tướng quân Dương muốn chúng ta đi nhanh hơn...”
Tên mặt sẹo hắng giọng một tiếng, đợi người kia báo cáo tình hình xong thì nói: “Có thể báo tin cho bên thị trấn Hoài Thanh trước không? Hôm nay trời tối nhanh, đường sá không an toàn cho lắm.
“Đã cử người đi liên lạc với sứ đoàn rồi, chắc là bên đó sẽ cho người tiếp đón.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi người kia mới thúc người rời đi. Tên mặt sẹo điều khiển ngựa tới gần xe ngựa, gõ nhẹ lên cửa sổ xe, “Quận chúa, ngài có khỏe không?”
Thời Kim Lam chẳng khỏe chút nào, bây giờ cơ thể của cô thật sự rất yếu ớt. Hơn nữa vì lúc trưa cô chỉ ăn một chiếc màn thầu mà đã ngồi xe ngựa đi đường xóc nảy nên cô không nhắm mắt nghỉ ngơi được, hiện tại sắc mặt trắng bệch cả lên. Cô đã theo ông học võ từ nhỏ nên bình thường ít khi đổ bệnh, nhưng kể từ khi bước vào màn chơi này thì phải chịu đủ khổ cực, cơ thể mỏi mệt khiến cô chẳng buồn suy nghĩ nên làm gì tiếp theo và đối phó tên mặt sẹo có mưu đồ riêng như thế nào.
Sau khi cô vén rèm lên, tên mặt sẹo chưa nghe cô trả lời, mà chỉ cần nhìn sắc mặt là biết ngay trạng thái của cô.
Nước mưa hơi lạnh bay từ cửa sổ vào trong xe. Thời Kim Lam xanh mặt hỏi: “Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của các anh rồi, có chuyện gì à?”
Sau cuộc nói chuyện lúc sáng của hai người, cả ngày hôm nay trôi qua trong yên bình. Hai nha hoàn cũng cúi đầu, cụp mắt ngồi trong xe ngựa, cả đoạn đường chỉ ra ngoài đúng một lần vào lúc nghỉ ngơi, dường như là đi báo cáo tình hình của Thời Kim Lam cho vị tướng quân họ Dương kia. Tên mặt sẹo vừa mở miệng định nói chuyện thì đột nhiên có một tia sáng lạnh lẽếo lóe lên, có thứ gì đó phóng xuyên qua màn mưa bụi và lao thẳng về phía cửa sổ xel
Gã ta nheo mắt, tuốt thanh đao bên hông ra khỏi vỏ và chém bay mũi tên nhọn đang lao tới một cách chuẩn xác.
“Răng rắc” một tiếng, mũi tên nhọn hoắt bị chém đôi rớt xuống mặt đất lầy lội.
Không khí trở nên im ắng một thoáng, sau đó có người kịp phản ứng và hét lớn: “Có người đánh lén! Nhanh lên! Bảo vệ quận chúa!”
Đoàn đội đi trước bị buộc phải dừng lại, toàn bộ binh lính xung quanh vây lại chỗ xe ngựa. Mà ngay khi mũi tên bị chém đứt, Thời Kim Lam cũng đã lập tức đóng cửa sổ xe ngựa lại. Cơn mưa đột nhiên nặng hạt hơn, những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi rả rích trên nóc xe ngựa phát ra âm thanh lạch cạch, không khỏi khiến người ta cảm thấy sốt ruột.
Sự cố bất ngờ xảy ra khiến hai nha hoàn sửng sốt, sau khi phản ứng được thì bọn họ vội vàng vây lấy Thời Kim Lam. Nha hoàn số 1 liên tục hỏi: “Quận chúa, ngài có bị thương không ạ?”
Lúc tia sáng lạnh lẽo lóe lên, nền trời đang dần ngả tối, hai người còn chưa kịp thấy rõ có thứ gì lao về phía cửa sổ thì bên ngoài đã vang lên tiếng hô hào ầm ï của các binh lính.
Xe ngựa dừng lại, con ngựa hơi hoảng loạn đá chân. Tướng quân Dương nghe thấy tiếng động thì lập tức cưỡi ngựa dẫn quân đến, cất cao giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?” Giọng của tên mặt sẹo lập tức vang lên: “Vừa rồi có người lén bắn tên từ phía sườn núi bên trái, may mà khi ấy mạt tướng đang ở gân đây, nếu không quận chúa đã lành ít dữ nhiều rồi.” Sau khi trình bày sơ lược tình hình hiện tại, gã ta đề nghị: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, biết đâu gân đây còn có người mai phục.”
Tướng quân Dương gật đầu, ra lệnh cho phó tướng bên cạnh mình: “Cử một toán lính bao vây xe ngựa và một toán lính đi kiểm tra sườn núi bên trái, tăng tốc độ hành quân, chúng ta...
Nhưng tướng quân Dương còn chưa dứt lời thì một mũi tên khác đã xé gió lao đến, nhắm thẳng vào huyệt mệnh môn của anh ta. Tên mặt sẹo vẫn luôn đề cao cảnh giác nên phản ứng rất nhanh nhạy, một lần nữa vung đao chém đứt mũi tên.
Tuy nhiên, mũi tên này lại là tín hiệu bắt đầu tấn công. Sườn núi hai bên trái, phải đồng loạt vang lên tiếng kéo cung, vô số mũi tên lao vụt ra từ rừng.
Tướng quân Dương trợn mắt tức giận, quát: “Có địch tập kích! Bảo vệ quận chúa!”
Thời Kim Lam ngôi trong xe ngựa nghe thấy tiếng binh khí va chạm và tiếng hét đau đớn khi bị mũi tên bắn trúng vang lên bên ngoài, đáy lòng cô căng thẳng.
Hai lần trước, một lần cô chết vì bị lén hạ độc, một lần cô chết vì bị tập kích trong cuộc hỗn chiến. Còn lần này, kẻ muốn lấy mạng cô không thể đưa cô ra khỏi đoàn đội đưa dâu nên định trực tiếp tấn công và xử lý toàn bộ đoàn đội luôn ư?
Thời Kim Lam cảm nhận được xe ngựa rung lắc, không khỏi nhớ tới việc mình đã ngã khỏi xe ngựa và bị đập đầu chảy máu ở lần chơi trước. Trán cô bất giác đau ê ẩm, cảm giác ngột ngạt, khó chịu bao trùm lấy cô. Thời Kim Lam có thể chắc chắn bản thân còn chưa yếu ớt đến mức bị ám ảnh với nỗi đau, nhưng hiện tại tay chân cô không ngừng run rẩy tỏ rõ sự sợ hãi.
Chẳng lẽ đây là phản ứng vốn có của “quận chúa” khi phải đối mặt với đợt tập kích này ư?
Cô siết chặt tà váy cưới, nghe thấy tên mặt sẹo quát lớn: “Không thể ở lại đây nữa, nếu không chúng ta sẽ trở thành bia ngắm sống. Bảo vệ quận chúa! Tiến thẳng về trước phá vòng vây!”
Giọng nói cộc căn càng ngày càng đến gân, Thời Kim Lam cảm giác được có ai đó nhảy lên xe ngựa và rèm cửa bị xốc lên, gió lạnh ùa vào trong xe.
Thời Kim Lam giương mắt nhìn lên, phát hiện người tới là tên mặt sẹo đẫm nước mưa. Gã ta trùm chiếc áo choàng màu đen trên người mình lên người Thời Kim Lam, sau đó kéo cô ra khỏi xe ngựa trước ánh mắt kinh hoàng của hai nha hoàn. Cánh tay rắn rỏi ôm chắc vòng eo Thời Kim Lam. Cô chợt cảm thấy dưới chân nhẹ hãng, sau đó được ôm lên lưng ngựa.
Cả người cô gân như dựa hết vào lồng ngực của tên mặt sẹo, hơi thở lạnh lẽo xộc tới. Chiếc áo choàng che kín người cô và che khuất luôn cả bộ váy cưới đỏ rực. Nước mưa không ngừng rơi xuống, Thời Kim Lam vô thức vịn vào bộ áo giáp của tên mặt sẹo. Cô biết nếu mình cứ ở yên trong xe ngựa thì sẽ chết, tên mặt sẹo đang cứu cô, vì vậy cô không giãy dụa.
Khi thấy gã ta kéo cô ra ngoài, tướng quân Dương và phó tướng bên cạnh cũng leo lên lưng ngựa và trùm áo choàng lên người hai nha hoàn. Sau đó mỗi người mang một nha hoàn, thúc ngựa chạy theo những hướng khác nhau.
Ngôi trên lưng ngựa còn xóc nảy hơn xe ngựa gấp mười lân, đã rất nhiều lân Thời Kim Lam cứ ngỡ mình sắp ngã xuống nhưng lại được tên mặt sẹo giữ chặt lại. Tiếng chém giết vẫn chưa dừng lại, mà mưa càng lúc càng nặng hạt.
Thời Kim Lam vẫn luôn đề phòng tên mặt sẹo bỗng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trong hai lần chơi trước đó, rõ ràng tên mặt sẹo luôn để mặc cho người khác cứu cô đi. Nhưng trong cuộc nói chuyện với cô lúc sáng, gã ta lại thể hiện bản thân không phải một tên ngốc chỉ biết đánh đấm, và còn chỉ điểm cho cô rằng nếu cô được đưa đi thì chắc chắn phải chết.
Vì sao hai lần trước gã ta không cứu cô? Mà lần này lại lựa chọn ám chỉ cho cô một cách quyết đoán như vậy, thậm chí còn vượt mưa đánh phá vòng vây.
Cảm giác này cứ như thể... Gã ta cũng đang rơi vào vòng lặp của màn chơi. Cho nên sau hai lần chơi thất bại, gã ta mới phản ứng khác biệt như vậy. -Anh là người chơi à?” Thời Kim Lam bị trùm trong áo choàng, ngửa đầu hỏi. Cô rất cần phải biết đáp án của câu hỏi này, bởi cô đã không còn thời gian để thử nghiệm những chuyện vô bổ nữa rồi.
xx**% 134 *xx**%