C135
C135C135
Chương 135: Lồng giam băng vàng (7)
“HÍ..."
Tên mặt sẹo đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa khiến con ngựa đang chạy nhanh phải dừng lại.
Thời Kim Lam không nhận được câu trả lời từ gã ta, nhưng lực ôm quanh eo đột nhiên siết chặt, cả người cô lại nhẹ hãng.
Tên mặt sẹo quất roi vào mông ngựa, con ngựa lập tức chạy về phía trước.
Thời Kim Lam cố gắng rướn chân chạm vào mặt đất, nhưng cô còn chưa kịp dùng sức thì tên mặt sẹo đã kéo cô lên và vác cô lên vai, cứ thể chạy như điên. Lần trước, Thời Kim Lam đã trải nghiệm cảm giác được vác như vậy nhờ ơn người mặc đồ đen rồi, sắc mặt cô lập tức nhăn nhó.
Tuy nhiên với tình hình hiện tại, cô làm gì có quyền lựa chọn. Giữa cái chết và tiếp tục chạy trốn, cô bắt buộc phải chọn vế sau. Thế là cô đành để mặc tên mặt sẹo thích vác mình bỏ chạy thế nào thì vác.
Ước mưa rơi rỉ rách lên chiếc áo choàng mỏng trùm trên người cô và thấm vào quần áo. Có vài giọt chảy vào cổ, vào tóc, lạnh đến mức cô phải run lẩy bẩy.
Chạy được một lúc, cuối cùng tên mặt sẹo cũng thả cô xuống. Hai người trốn trong một bụi cỏ sau câu đại thụ, từ đây có thể nghe thấy tiếng vó ngựa điên cuồng đang đạp trên mặt đường lầy lội và âm thanh giọt bùn bắn tứ tung.
Trong lúc ẩn núp, tên mặt sẹo còn kéo áo choàng che miệng Thời Kim Lam để cô không phát ra tiếng động. Một lát sau, khi tiếng vó ngựa đã dần đi xa đến mức không thể nghe thấy nữa, tên mặt sẹo mới buông tay và kéo áo choàng ra khỏi đầu Thời Kim Lam.
Nước mưa làm bộ giáp trên người gã ta càng thêm lạnh lẽo, gương mặt hung tợn bỗng trở nên dịu dàng đến lạ, “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô không thể chất.”
“Đi thôi, bọn họ sẽ sớm phát hiện chúng ta xuống ngựa giữa đường và quay về tìm chúng ta.”
Tuy gã ta không trả lời câu hỏi của Thời Kim Lam, nhưng với cô thì lời này chẳng khác gì ngầm thừa nhận.
Đặc biệt là gã ta còn nhấn mạnh rằng cô không thể chết, điêu này chứng tỏ hai người hiện đang đứng cùng chiến tuyến. Tuy nhiên nếu muốn vượt ải sớm thì đáng lẽ hai người phải trao đổi thông tin để tăng thêm lợi thế mới đúng. Nhưng rõ ràng tên mặt sẹo chẳng muốn nhiều lời, Thời Kim Lam đành cố nén lại những thắc mắc trong lòng để xem thử gã ta định làm gì. Hơn nữa với trạng thái hiện tại của cô, nếu bị ném lại nơi hoang vu hiu quạnh này thì hoặc là bị động vật hoang dã ăn thịt, hoặc là bị người ta bắt về, vì vậy chỉ có thể nương nhờ tên mặt sẹo để sinh tôn mà thôi.
Cô còn chưa kịp hỏi tiếp theo sẽ đi đâu thì tên mặt sẹo đã trùm áo choàng lên kín đầu cô, hai tay ôm eo định vác cô lên.
Tư thế được người ta vác chạy quen thuộc khiến Thời Kim Lam chết lặng. Nhưng sau cơn chết lặng thì cô lại phát hiện mình không thấy khó chịu như trước nữa. Cô lặng lẽ điều chỉnh tư thế để bên hông không bị cộm, sau đó chấp nhận số phận gục đầu xuống, đợi tên mặt sẹo đưa mình ra khỏi vùng hoang vu.
Không thể không nói, cơ thể tên mặt sẹo quả thật rất cường tráng. Gã ta khiêng một người nặng gần 50 ký như Thời Kim Lam chạy điên cuồng mà chẳng hề thở hông hộc, bước chân còn vững vàng hơn xe ngựa. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T-
Mưa càng lúc càng nặng hạt làm cả người Thời Kim Lam ướt đẫm, váy cưới dính bết vào người vô cùng khó chịu, búi tóc ướt nhẹp gân như xõa tung ra. Cô vươn tay muốn đỡ chiếc mũ phượng trên đầu, vì sợ chiếc mũ sẽ rớt giữa đường mà tay cô tê rần cả lên.
Cô thật sự không ngờ sẽ có một ngày cơ thể mình yếu ớt đến vậy. Mặc dù rất khó chịu nhưng cô vẫn chịu đựng hết quấng đường, không lên tiếng bảo tên mặt sẹo dừng lại nghỉ ngơi một lân nào.
Tuy nhiên, dường như tên mặt sẹo biết nếu mình còn chạy nữa thì cô sẽ chịu không nổi, vì thế đã chủ động dừng chân dưới một tán cây đại thụ. Gã ta buông Thời Kim Lam xuống, khi thấy dáng vẻ chật vật, tóc tai và quần áo ướt đẫm của cô thì nhíu mày, nói: “Đi thêm năm dặm nữa thì sẽ có người tiếp ứng. Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi lên đường tiếp.”
Thời Kim Lam đang bận mày mò chiếc mũ phượng tìm cách gỡ nó xuống. Không biết hai nha hoàn kia đã đeo mũ cho cô thế nào mà giờ đây cho dù tóc tai cô rối bù thì mũ phượng vẫn dính chặt trên tóc, không gỡ ra được. Khi nghe tên mặt sẹo nói, tay cô thoáng khựng lại, “Không phải là chúng ta bị tập kích hả? Sao lại có người tiếp ứng?”
Nếu đoàn đội đưa dâu đã có chuẩn bị từ trước thì đáng lẽ đường tới thị trấn Hoài Thanh phải vô cùng suôn sẻ mới phải, chứ đâu phải là bị tập kích đến mức vỡ trận như vừa rồi.
Tên mặt sẹo chỉ cười mà không giải thích. Gương mặt gã ta đã bị nước mưa xối ướt, nhưng gã ta chỉ tiện tay lau một cái. Tuy nhiên so với Thời Kim Lam ướt hết người thì gã ta còn ổn chán, bởi bộ áo giáp đã che chắn phần lớn lượng nước mưa.
Khi nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của gã ta, Thời Kim Lam mới hiểu ra, “Anh không người của phe muốn đưa tôi đi câu hòa?”
Tình hình hiện tại bị chia thành rất nhiều phe phái, một phe muốn đưa quận chúa đi cầu hòa, phe còn lại muốn cứu quận chúa, ngoài ra còn có một phe muốn đẩy quận chúa vào chỗ chết.
Tên mặt sẹo thuộc phe đưa dâu nhưng lại cứu mạng quận chúa, hiển nhiên là muốn đưa cô về Thanh Hà. Tuy nhiên trước đó, gã ta đã liên tục ám chỉ rằng dù cô có thể chạy thoát khỏi đoàn đội đưa dâu thì cũng chẳng còn chốn dung thân. “Quận chúa, ngài không cần nghĩ phiến diện vậy chứ? Nếu việc đưa ngài đi câu hòa có lợi với tôi thì tôi sẽ lập tức đưa ngài đi. Nhưng nếu việc cứu ngài ra khỏi đội đưa dâu có thể đem đến lợi ích lớn hơn thì tôi chắc chắn sẽ không để ngài bước chân qua biên giới Đại Hạ. Tương tự, nếu việc ngài chết có thể khiến tôi nhận được ích lợi lớn nhất thì tôi sẽ bẻ gãy cổ ngài ngay mà chẳng hê do dự”
Gã ta vừa nói vừa tìm một gốc cây để ngồi xuống, rõ ràng động tác chẳng nhẹ nhàng mấy nhưng bộ giáp trên người lại không hề phát ra tiếng động. Hay nói đúng hơn, suốt quãng đường bỏ chạy tới đây, bộ giáp của gã ta chẳng phát ra âm thanh nào.
Trọng lượng của giáp sắt rất nặng, thanh đao bên hông cũng chẳng nhẹ, vậy mà gã ta bỏ chạy đường dài lại không hề đỏ mặt hay thở dốc. Cỡ này thì không phải thể lực khỏe nữa rồi. “Anh là người chơi, đúng không?” Thời Kim Lam híp mắt, hỏi lại câu hỏi trước đó.
Hiện tại cô đã vô cùng chắc chắn tên mặt sẹo chính là người chơi, bởi chỉ có như vậy thì gã ta mới có nhiều lựa chọn như vậy để vượt ải.
Nói tóm lại, thân phận của tên mặt sẹo trong cốt truyện chính là gián điệp ba mang, là kẻ có thể phản bội phe phái của mình bất cứ lúc nào.
Tên mặt sẹo vẫn không trả lời câu hỏi của cô. Dáng vẻ thản nhiên của gã ta khiến Thời Kim Lam không hiểu được gã ta là người thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người chơi như vậy. Dưới tán cây trở nên yên tĩnh. Thời Kim Lam vừa mím môi suy nghĩ tên mặt sẹo định làm gì, vừa tiếp tục gỡ chiếc mũ phượng ra khỏi đầu. Nhưng vì mái tóc cô ướt đẫm dính bết vào nhau, cô lại không thể quan sát trên đầu mình nên càng kéo càng đau da đầu.
Sau một hồi hết kéo lại gỡ, cuối cùng cô cũng nản chí buông tay, để mặc chiếc mũ phượng treo lủng lẳng trên đầu mình. Cùng lắm thì lát nữa trong lúc bỏ chạy, cô lại giơ tay đỡ mũ phượng vậy.
Nhưng ngay khi cô đang định tìm chỗ ngôi nghỉ ngơi thì đột nhiên tên mặt sẹo lại đứng lên và đi tới trước mặt cô.
Thời Kim Lam hoảng sợ, vô thức lùi lại theo phản xạ, nhưng lại bị một câu “Đừng nhúc nhích” của tên mặt sẹo đóng đinh tại chỗ.
Người đàn ông cao hơn cô một cái đầu đứng trước mặt cô, bộ áo giáp dường như lóe sáng dịu dàng giữa rừng cây tăm tối. Gã ta giơ tay đỡ lấy chiếc mũ phượng treo lủng lẳng trên đầu Thời Kim Lam, bàn tay to thô ráp nhẹ nhàng gỡ rối từng sợi tóc xung quanh cho cô. Bầu không khí chợt trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích trên những phiến lá cây.
Suy nghĩ của Thời Kim Lam bỗng bay xa. Cô nghĩ, mưa lớn như vậy cũng tốt, thế thì đám người đuổi theo không tìm thấy họ chắc chắn sẽ gặp khó khăn, và bọn họ cũng sẽ có đủ thời gian để tìm người tiếp ứng...
“Được rồi.” Tên mặt sẹo khế nói.
Bàn tay gã ta tung hứng chiếc mũ phượng có đính viên minh châu Đông Hải. Con phượng hoàng bằng vàng hơi run rẩy tưởng như có thể chấp cánh bay đi bất cứ lúc nào, nhưng dẫu sao nó cũng chỉ là phượng hoàng giả được điêu khắc nên, vì vậy chỉ có thể bị giam cầm lại trên đỉnh mũ.
Thời Kim Lam bỗng ngước mắt, “Tống Dư Ngộ?”
Thật ra cô chỉ muốn xem phản ứng của tên mặt sẹo khi cô gọi cái tên này thôi. Nhưng gã ta lại đáp lại cô bằng ánh mắt kỳ lạ và nói: “Quận chúa nhớ lầm rồi chăng? Tôi tên Tống Vực, không phải Tống Vực Vực*”
Thời Kim Lam bỗng cảm thấy mắc cười khi nghe thấy cách phát âm của gã ta.
*Tống Dư Ngộ (?RE#!8) /sòng yũ yù/ có cách phát âm gần giống với Tống Vực Vực (PK‡3#3) /sòng yù yù/ Người trước mắt cô sao có thể là Tống Dư Ngộ được chứ. Bởi nếu là anh thật thì gã ta sẽ không trưng ra thái độ xa lạ đến thế, và sẽ không lựa chọn giết cô khi cô có hại đến lợi ích của gã ta.
Thời Kim Lam vuốt lại mái tóc ướt đẫm, rối bù, “Ngại quá, đúng là tôi nhớ lầm thật.”
Cô cũng không biết vì sao mình lại liên tưởng đến Tống Dư Ngộ lúc nhìn tên mặt sẹo, trong khi rõ ràng cả hai chẳng có điểm tương đồng nào. À, không hẳn, dáng vẻ khi tính kế người khác của hai người rất giống nhau.
Nhưng Tống Dư Ngộ sẽ không tính kế cô, còn tên mặt sẹo thì không lúc nào là không tính kế cô.
Tên mặt sẹo không biết hiện tại cô đang nghĩ gì, gã ta nhét mũ phượng về tay cô rồi quan sát tình hình xung quanh, khi thấy mưa đã nhỏ lại thì nói: “Không thể nghỉ ngơi thêm nữa, chúng ta phải mau rời khỏi đây.”
Nói rồi gã ta chẳng thèm đợi Thời Kim Lam kịp phản ứng mà đã trùm chiếc áo choàng hơi khô lên người cô. Sau khi che chắn kín mít người cô, gã ta duỗi tay ôm eo cô và vác người cô lên vai.
Thời Kim Lam: “....
Không thể đổi thành cống à? Cứ vác như vậy mãi thì sớm muộn gì cô cũng nôn hết dịch dạ dày ra đấy. Nhưng tên mặt sẹo đâu nghe được tiếng lòng của cô, chân gã ta vẫn chạy như bay về phía rừng rậm sâu hun hút.
Cũng không biết gã ta xác định phương hướng kiểu gì trong khi rừng rậm tối tăm, chẳng phân rõ đường thế này?
Hai tay Thời Kim Lam ôm mũ phượng. Sau khi đã quen với trạng thái xóc nảy, thậm chí cô còn có tâm trạng giơ tay hứng nước mưa.
Cô cảm giác sau khi tiến vào màn chơi này, kịch bản mà mình nhận được không phải kịch bản của người chơi nữa rồi, mà là kịch bản NPC quan trọng được các người chơi tranh giành.
Ban đầu cô chỉ nghĩ vẩn vơ thế thôi, nhưng rồi đột nhiên cô khựng lại. Phải rồi, cô không có điện thoại, không thể liên lạc với hệ thống, không thấy ma nữ mặc váy cưới đâu, thế không phải NPC của cốt truyện chứ là gì? Ngược lại, tên mặt sẹo vừa có sức khỏe mạnh đến bất thường, vừa có khả năng nhìn rõ đường trong rừng rậm tối tăm, còn biết nhiều chi tiết trong cốt truyện như vậy. Đó hiển nhiên là vì gã ta nhận được gợi ý cốt truyện màn chơi và có thể sử dụng vật phẩm của người chơi. Nhưng Thời Kim Lam không thấy gã ta sử dụng vật phẩm nên chưa thể xác thực suy đoán này.
*xx** 135 *kxx**