Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 136 - € 136

€ 136 € 136€ 136

Chương 136: Lồng giam băng vàng (8)

Suốt quãng đường xóc nảy, đến khi Thời Kim Lam đã quen với cảm giác này tưởng chừng suýt ngủ quên luôn thì cuối cùng tên mặt sẹo cũng dừng lại, hoàn cảnh tối đen xung quanh cũng thay đổi.

Lúc này trời đã tạnh mưa, bầu không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy khoan khoái.

Thời Kim Lam được thả xuống, chiếc áo choàng che khuất tâm nhìn của cô bị kéo ra, cô có thể nhìn thấy ánh đuốc từ phía trước chiếu lại đây.

Lần này, không cần tên mặt sẹo làm gì thì cô đã tự kéo áo choàng ra khỏi đầu mình. Cả người cô ướt đẫm như con gà rớt vào nồi canh, tóc tai rối bù chẳng khác gì tên ăn xin bên lề đường, váy cưới hoa lệ cũng ảm đạm hơn vì thấm nước mưa, tà váy dính đầy bùn đất, trông vô cùng chất vật.

Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy. Bởi vì cả ngày chưa ăn gì nên cả người cô yếu ớt tưởng chừng như sắp ngã. Tên mặt sẹo dẫn cô đi về phía trước, và ngọn đuốc đằng trước cũng đang đến gân. Chốc lát sau, cô nhìn thấy gương mặt của người đi tới.

Đó chính là người mặc đồ đen số 1 có gương mặt giống hệt Trương Triết Huy. Lần này, người mặc đồ đen số 1 không mặc trang phục đi đêm nữa mà chỉ mặc một bộ đồ rất bình thường, trên đầu đội mũ trông chẳng khác gì thương nhân trong phim truyền hình.

Mấy người đi sau lưng anh ấy giả trang thành hộ vệ bình thường. Khi tới gân, Thời Kim Lam có thể cảm giác được bọn họ đang đổ dồn ánh mắt về phía mình. Một người phụ nữ trung niên đứng đẳng sau đột nhiên chen tới. Lúc nhìn thấy cô, hốc mắt bà ấy lập tức rưng rưng. Bà ấy gọi một tiếng “tiểu thư” rồi vội vàng đi tới, khi thấy sắc mặt cô tái nhợt và cơ thể yếu ớt như sắp ngã thì nước mắt chực trào.

Người mặc đồ đen số 1 vội vàng nói: “Bây giờ không phải là lúc để ôn chuyện cũ đâu, chúng ta phải mau rời khỏi đây."

Tên mặt sẹo gật đầu đồng tình, “Mang quận chúa lên xe ngựa trước rồi thay quần áo, với nấu một chén canh gừng cho ngài ấy uống. Tôi vác ngài ấy vượt mưa đến đây, với trạng thái sức khỏe của ngài ấy thì khả năng cao sẽ đổ bệnh.”

Người phụ nữ trung niên lập tức gật đầu vâng dạ, sau đó dìu Thời Kim Lam bước về chiếc xe ngựa rộng lớn cách đó không xa. Chiếc xe ngựa tuy không lộng lẫy nhưng đủ rộng rãi, thoải mái hơn chiếc xe ngựa mà cô đã ngôi lúc bỏ trốn ở lần chơi thứ hai nhiều, và cũng lớn hơn chiếc xe ngựa của đội đưa dâu mà cô đã ngồi trước đó.

Hình như trong xe có chậu than nóng tỏa nhiệt ấm áp. Lúc vén rèm bước vào, cái lạnh giá buốt vì bị mưa xối suốt đường đồng loạt ập tới khiến Thời Kim Lam run lẩy bẩy. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T-

Cô vội vàng xoa bóp cánh tay và bước vào xe ngựa, sau khi buông rèm xuống thì lập tức cởi bộ váy cưới dày nặng ra, chỉ để lại chiếc áo trong màu trắng hơi mỏng. Hiển nhiên, đám người đến cứu cô chuẩn bị đồ đạc rất đầy đủ, trong xe ngựa còn có quần áo bình thường. Thời Kim Lam không biết mặc loại váy áo phức tạp thế này nên đành nhờ người phụ nữ trung niên giúp lau sơ người và mặc một chiếc váy màu xanh dương nhạt. Váy cưới và mũ phượng đều đã bị đưa đi, bởi hai thứ này cần được xử lý. Nếu không, đợi đến khi tin tức “quận chúa” mất tích truyền ra ngoài thì bọn họ chắc chắn sẽ bị kiểm tra ven đường, và hai thứ này sẽ trở thành chứng cứ đẩy bọn họ vào gông cùm.

Sau khi uống hết chén canh gừng được đưa tới, Thời Kim Lam mới cảm thấy cơ thể lạnh lẽo dân ấm lên. Cô ăn thêm một bát cháo và vài món bánh ngọt, sắc mặt mới hồng hào hơn.

Sau một ngày chạy trốn vất vả, giờ đây cô vô cùng mỏi mệt.

Nhưng cô không thể ngủ được. Khi đoàn xe bắt đầu khởi hành, cửa xe ngựa đột nhiên bị gõ vang, có người chẳng thèm kiêng dè gì mà bước vào.

Thời Kim Lam không khỏi sửng sốt khi thấy rõ người đến là ai. Vóc dáng người nọ cao lớn, bờ vai vững chấi, cơ bắp rắn rỏi ẩn dưới lớp áo, trông chẳng khác gì tên mặt sẹo, thế nhưng gương mặt nay đã khác vì không còn vết sẹo bên khóe mắt. Ánh mắt người nọ toát lên vẻ hiên hậu, khóe mắt cụp xuống trông có phân chất phác. “Quận chúa đã khỏe hơn chưa?” Ngay cả giọng nói cộc cần cũng đã thay đổi và trở nên nhẹ nhàng, trầm thấp hơn, khiến người nghe vô thức cảm thấy người này thiện lành, chân chất.

Tuy nhiên, Thời Kim Lam dám chắc người này chính là tên mặt sẹo.

Cô gật đầu rồi giơ tay sờ mặt mình, không hỏi cũng biết gã ta đã làm gì.

Người phụ nữ trung niên thấy thế thì đứng sang một bên. Tên mặt sẹo ngôi bên cạnh Thời Kim Lam, lấy một chiếc hộp gỗ từ trong tay áo ra và nói: “Phiên quận chúa nhắm mắt lại.” Thời Kim Lam nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ, thầm đoán đây là dụng cụ dịch dung cho mình, thế là ngoan ngoấn nhắm mắt lại.

Cô cảm giác được đầu ngón tay thô ráp chạm vào cằm mình và chậm rãi nâng mặt cô lên.

Rõ ràng là tên mặt sẹo cũng bị mưa xối ướt giống cô, vậy mà đầu ngón tay chạm vào cằm cô rất ấm áp, trong khi tới tận bây giờ, tay chân cô vẫn vô cùng lạnh lẽo.

Hơi ấm lan tỏa khiến cô cảm thấy gượng gạo, cô định nghiêng đầu sang bên cạnh thì bị ngón trỏ gã ta giữ lại. Tên mặt sẹo đột nhiên dùng sức ấn ngón cái vào sườn mặt cô, sau đó khẽ nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích.”

Khi nhắm mắt, con người sẽ nhạy cảm với âm thanh hơn bình thường.

Cô không còn cảm thấy giọng nói gã ta hiên lành như vừa nãy nữa, chỉ cảm thấy nặng nề, xa cách và khác hẳn giọng nói cộc cằn ban đầu. Đây là giọng nói thật của tên mặt sẹo ư?

Cô còn chưa kịp nghĩ ngợi vẩn vơ tiếp thì một thứ gì đó hơi mỏng và mát lạnh giống mặt nạ đã đột nhiên ụp lên mặt cô.

Tên mặt sẹo buông cằm cô ra, nhẹ nhàng chạm vào thứ áp trên mặt cô và chậm chạp ấn chặt.

Chốc lát sau, cảm giác lạnh lẽo đã biến mắt, Thời Kim Lam cũng không cảm thấy khó chịu khi bị gương mặt mình bị bao phủ nữa.

“Được rồi." Tên mặt sẹo nói.

Thời Kim Lam chậm rãi mở mắt ra, người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh vội vàng giơ chiếc gương đồng đã chuẩn bị sẵn lên trước mặt cô. Mặt gương soi rõ một khuôn mặt đã chẳng còn xinh đẹp như ban đầu, thay vào đó là vẻ thanh tú và trong trẻo bình thường. Dáng mặt cũng đã thay đổi, khác hẳn gương mặt trước đó.

Người phụ nữ trung niên không nhịn được mà khen: “Tướng quân Tống đúng là tài giỏi, kỹ thuật dịch dung gần như hoàn hảo. Tôi đã theo hầu quận chúa nhiều năm như vậy, nhưng nếu không được tận mắt chứng kiến ngài ấy biến thành dáng vẻ như hiện giờ thì sợ rằng có gặp cũng chẳng nhận ra.”

Thời Kim Lam giơ tay sờ soạng lớp mặt nạ dán sát trên mặt, không thấy bất cứ dấu vết nào, cứ như đã đổi mặt thật vậy.

Nếu chỉ dựa vào dụng cụ thông thường thì sẽ không tinh xảo được đến mức này, vì vậy chỉ có khả năng tên mặt sẹo đã dùng vật phẩm do thế giới ác mộng cung cấp. Nếu cô nhớ không lầm thì có một vật phẩm tên “Ngàn khuôn mặt” có thể biến đổi tùy ý gương mặt của người chơi.

“Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Sau khi dứt lời, tên mặt sẹo lại lấy một bình sứ trắng ra từ hộp gỗ và đưa cho Thời Kim Lam, “Quận chúa uống cái này vào thì giọng nói sẽ thay đổi.”

Thời Kim Lam không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn uống bình nước chẳng khác gì nước sôi để nguội vào bụng. Khi vừa uống xong, cô cảm thấy cổ họng hơi ngứa. Cô xoa cổ, ho khan vài tiếng rồi thở hổn hển nói: “Hiện tại chúng ta đi đâu?”

Quả nhiên, giọng nói phát ra đã khác hẳn giọng nói ban đầu, không còn lạnh lùng nữa mà mềm mại và ngọt ngào hơn.

Bây giờ cô đã chắc chắn thân phận của tên mặt sẹo chính là gián điệp ba mang. Bề ngoài, gã ta là tướng quân của đoàn đội đưa dâu, nhưng thực tế lại âm thâm bắt tay với đám người mặc áo đen, nhân cơ hội đội đưa dâu bị tập kích để cứu cô đi và thuận lợi né tránh sự truy đuổi của hai phe phái khác.

Chỉ sợ là sau khi vị tướng quân họ Dương kia phát giác thì cũng chỉ tưởng cô và tên mặt sẹo lành ít dữ nhiều, chứ đâu nghĩ các cô đã bỏ trốn thành công.

“Không phải vội. Phiên quận chúa giơ tay trái lên, chiếc vòng hồng ngọc trên tay ngài cũng không thể để lại được.” Tên mặt sẹo gác lại câu hỏi của cô sang một bên, tay chỉ vào chiếc vòng hồng ngọc sáng lấp lánh trên tay cô.

Chiếc vòng này quá đỗi tinh xảo, chỉ cần là người có mắt nhìn thì đều có thể nhận ra nó là đồ quý giá. Hơn nữa từng có rất nhiều người nhìn thấy “quận chúa” đeo chiếc vòng hồng ngọc này, nếu lỡ bị chặn lại trên đường thì chiếc vòng này sẽ trở thành bằng chứng vạch trần thân phận của cô. Thời Kim Lam cúi đầu nhìn chiếc vòng trên tay, vươn tay chạm nhẹ vào mặt vòng. Cảm giác mềm mại khiến cô thích thú không muốn buông tay.

Chiếc vòng hồng ngọc đã luôn nằm trên tay cổ tay cô kể từ màn chơi “Trường cấp ba Văn Nhã” cho tới giờ. Thời Kim Lam không có thói quen đeo đồ trang sức, thế mà khi đeo chiếc vòng này thì chẳng thấy lạ lẫm chút nào, ngược lại cô còn cảm thấy mình vốn nên đeo vòng tay như vậy mới phải.

Ngoài ra, chiếc vòng hồng ngọc còn là nơi sinh sống của ma nữ mặc váy cưới. Tuy lúc nào con ma nữ đó cũng giương nanh múa vuốt, hô hào đòi ăn cô, nhưng đến lúc quan trọng thì cô ta vẫn rất đáng tin, cũng chưa từng làm gì có hại đến cô.

Tính tình cô ta rất kiêu ngạo, nói được hai câu là lại hừ một tiếng, chẳng khác gì con mèo con cần được người ta cưng chiều trong lòng bàn tay. “Anh sẽ xử lý chiếc vòng tay này như thế nào?” Thời Kim Lam ngẩng đầu hỏi.

Không thể phủ nhận rằng lòng cô đã nảy sinh cảm giác luyến tiếc thật. Cô không biết nếu mình tháo vòng ra thì sau khi màn chơi kết thúc, liệu chiếc vòng có còn quay vê trên tay cô không, và liệu ma nữ mặc váy cưới có bám theo cô nữa hay không.

Tên mặt sẹo thấy nét mặt cô là biết ngay cô đang nghĩ gì. Sâu trong đáy mắt gã ta dâng trào những gợn sóng nhẹ, dù vậy, gã ta vẫn lạnh giọng nói thẳng: “Phá hủy. Ngài không thể đeo chiếc vòng này nữa, mà chúng tôi cũng không thể để chiếc vòng này bên cạnh ngài.”

Đã chạy trốn thì phải làm cho trót. Lỡ như sự việc bị bại lộ, đoàn xe bị kiểm tra, tình cờ chiếc vòng hồng ngọc lại vạch trần thân phận của cô thì tất cả mọi chuyện trước đó đều sẽ đổ sông đổ biển. Thật ra Thời Kim Lam cũng đã đoán trước được, cô hỏi như vậy chỉ vì cảm xúc không cam lòng mà thôi.

Tuy nhiên, cô cũng là một người biết điều. Thời Kim Lam giơ tay trái lên, nhưng không biết sao khi vươn tay trái tới trước mặt tên mặt sẹo, linh hôn của cô bỗng trở nên ngột ngạt như thể có một sức mạnh vô hình đang đè nặng lên cô.

Có những tiếng lẩm bẩm rất khẽ đột nhiên vang lên trong đầu cô, nó nói rằng: “Không thể đưa cho anh ta... Không thể đưa cho anh ta...”

Dường như giọng nói ấy có khả năng mê hoặc khiến linh hôn cô càng ngày càng ngột ngạt hơn. Cô như tróc ra khỏi thân xác và nhốt trong một lồng giam lạnh băng. Bóng tối che lấp người cô, nỗi sợ và sự ngột ngạt bao phủ lấy cô.

Thời Kim Lam cảm giác được cơ thể mình đột nhiên mất khống chế, cánh tay vươn ra nửa đường đột nhiên giật phắt vê và trốn dưới tay áo. Cổ họng cô giật giật, miệng vô thức thốt ra: “Không được, anh không thể chạm vào chiếc vòng này.”

Cô trơ mắt chứng kiến cơ thể mình bị điều khiển. Sau khi từ chối đề nghị của tên mặt sẹo, cô lại dùng giọng điệu đó để nói: “Đến mặt của tôi mà anh còn thay đổi được, vậy có thể nghĩ cách giấu chiếc vòng này không? Nó rất quan trọng đối với tôi, không thể phá hủy được.” Không! Không phải cô đang nói! Có ai đó đang điều khiển cơ thể của côi

Thời Kim Lam cố gắng giấy dụa hòng giải thoát linh hồn mình ra khỏi sự trói buộc, nhưng sức mạnh giam cầm cô lại mạnh mẽ đến mức khiến cô chẳng thể thốt nên lời, chỉ biết trơ mắt nhìn tên mặt sẹo nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lấy thứ gì đó ra và trùm lên vòng hồng ngọc. Màu đỏ sáng trong của chiếc vòng chậm rãi biến đổi, từ chất đá hồng ngọc hóa thành đá phỉ thúy màu xanh. Cô cố gắng bắt lấy tay tên mặt sẹo, muốn nói gã ta hãy gỡ chiếc vòng ra giúp cô. Nhưng trong mắt tên mặt sẹo thì cô đang vuốt ve chiếc vòng hồng ngọc đã đổi màu, gã ta xoay người rời khỏi xe ngựa.

Khi cô tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng của tên mặt sẹo, gã ta đột nhiên xoay người nhìn lại, gương mặt hiền lành thoáng trở nên ngả ngớn, “Quận chúa, tôi cảm thấy ngài không giống loại người sẽ đẩy mình vào hiểm nguy chỉ vì một chiếc vòng hồng ngọc.”

Trong xe ngựa, cơ thể “quận chúa” cứng đờ, động tác vuốt ve chiếc vòng hồng ngọc cũng khựng lại.

Cô nhìn vê phía tên mặt sẹo bằng ánh mắt ngờ vực, dường như đang nghiền ngẫm lý do khi gã ta lên tiếng. Nét mặt của người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cũng thoáng ngơ ngác, không hiểu vì sao tên mặt sẹo lại nói như vậy. Tên mặt sẹo vẫn đứng yên bất động, nhìn vào xe ngựa từ trên cao. Rõ ràng ánh mắt gã ta đang dần thay đổi, từ bình tĩnh, thản nhiên hóa thành sắc bén như chim ưng. Khóe môi gã ta hơi cong lên, rồi gã ta đột nhiên khom lưng lại gân, ngón trỏ và ngón cái dùng sức giữ chặt cằm “quận chúa” ép cô ngẩng đầu, gương mặt toát lên vẻ đắc ý khi nắm chắc chiến thắng trong tay, “Bắt được mày rồi, sơ hở của màn chơi.” *xx**% 136 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment