Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 137 - C137 - Hoàn Văn

C137 - Hoàn Văn C137 - Hoàn VănC137

Chương 137: Lông giam băng vàng (Hết)

Thời Kim Lam cảm thấy linh hồn của mình như hóa thành một tâng lụa mỏng chậm rãi tách ra khỏi thân xác và bay lên không trung. Sức mạnh vô hình đáng sợ đang giam cầm cô cũng biến mất vào hư vô ngay khi tên mặt sẹo bóp nát chiếc vòng hồng ngọc.

Cô bay lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy cơ thể của “quận chúa” ngã xuống, ánh mắt kinh hoàng của người phụ nữ trung niên và lớp ngụy trang của tên mặt sẹo tan biến. Khi khung cảnh dần tan biến, gương mặt thật toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách của gã ta hiện ra.

Khuôn mặt giống y hệt Tống Dư Nọộ.

Thời Kim Lam muốn bay qua, nhưng cơ thể cứ bay lơ lửng mà không chịu nghe theo sự khống chế của cô. Cho dù cô dùng hết sức để vươn lên trước thì vẫn chẳng ích gì.

Dường như Tống Dư Ngộ đã phát hiện ra có người nhìn chằm chằm mình, anh chậm rãi ngẩng đầu. Giữa thế giới đang dần tan biến, ánh mắt của anh như đi xuyên thời gian và không gian để nhắm thẳng vào đáy mắt Thời Kim Lam.

Nhưng khi nhìn vào đôi con ngươi đen nháy ấy, Thời Kim Lam không hề cảm thấy thân thuộc chút nào. Anh lạnh lùng đứng ở đó, dường như chỉ đang nhìn theo một NPC không quan trọng trôi theo gió.

Thời Kim Lam hiểu ra đó không phải Tống Dư Ngộ, mà chỉ là một người có khuôn mặt giống Tống Dư Ngộ, cũng giống như vị thiếu soái tên Tống Từ trong màn chơi “Anh ta và cô ta” vậy.

Trước đó không lâu, anh đã từng nói với cô rằng anh tên Tống Vực. Ở thế giới ác mộng có tồn tại một người chơi khác trông giống hệt Tống Dư Ngộ thật ư?

Trong lúc Thời Kim Lam đang hoang mang, cô bỗng nhìn thấy Tống Vực mở miệng. Anh nói với cô đang bay lơ lửng trên không trung nơi xa rằng: “88, lần này tôi bắt được cô trước.”

Tròng mắt Thời Kim Lam trợn to, cô đang định hỏi vì sao Tống Vực lại nói như vậy thì một dòng ký ức khổng lồ không thuộc về cô đã cưỡng chế trôi tuột vào đầu cô. Cơ thể bay lơ lửng của cô trôi theo lốc xoáy, linh hồn hóa thành con rối gỗ mặc cho người khác điều khiển quay về lồng giam bằng vàng.

Một lần nữa, cô lại rơi vào kết cục tử vong vì ăn thức ăn có độc do nha hoàn đưa, vì bị té khỏi xe ngựa sau khi được người áo đen cứu, vì bị ngàn tên xuyên tim trong trận phục kích trên đường, vì đám cháy khủng khiếp trên thuyền lúc băng qua sông Hoài... Trên đường đến Đại Hạ, cô liên tục tử vong. Ban đầu cô còn cảm thấy hoang mang và sợ hãi, nhưng sau cùng đã trở nên chết lặng.

Cuối cùng cô cũng đến được Đại Hạ. Cô mặc váy cưới đỏ rực hoa lệ bị nhốt trong lồng giam bằng vàng, bị kéo đi trên đường lớn như một tội phạm và chịu đựng sự bàn tán của trăm họ nước Đại Hạ.

Cô lạnh lùng chứng kiến tất thảy, thờ ơ chấp nhận sự sắp đặt của vận mệnh. Mãi đến khi được đưa vào hoàng cung và trở thành chiến lợi phẩm để khoe khoang của hoàng đế Đại Hạ, cô lại gặp được người vẫn luôn muốn cứu mình suốt dọc đường kia. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T-

Lúc chẳng còn vết sẹo hung tợn và xấu xí trên mặt, hóa ra anh lại tuấn tú đến vậy. Chiếc mũi cao thẳng, nét mặt lạnh lùng, đôi con ngươi đen nháy sâu hun hút tưởng chừng như ẩn giấu hàng nghìn ánh sao trời. Anh âm thâm xuất hiện trong cung điện xa hoa và nói với cô răng, vận mệnh của cô đã định là phải tử vong. Cô chỉ cười, ghé vào tai anh và nói một câu.

Khi lão hoàng đế của Đại Hạ say khướt bước vào, cung điện được xây bằng vàng và ngọc vô cùng lộng lẫy đột nhiên bốc cháy. Dưới ánh lửa, cô son môi vẽ mày, cuối cùng thong thả đâm con dao vào giữa tim. Ngọn lửa bùng cháy điên cuồng, máu tươi nhuốm đỏ bộ váy cưới màu lửa và thấm vào chiếc vòng bạch ngọc, cuối cùng hóa thành một sợi khói bay đi.

Nỗi tuyệt vọng hóa thành áp lực đè nặng khiến Thời Kim Lam ngạt thở. Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức rơi vào vực sâu, cô lại nhìn thấy chiếc lông giam bằng vàng kia. Bóng tối bao trùm lồng giam bằng vàng, bên trong có một cô gái mặc váy cưới ôm hai đầu gối, dựa lưng vào lồng với thái độ dửng dưng. Cô gái đưa mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

Đến một ngày, cô gái đã có tư cách rời khỏi lông giam, nhưng chỉ có thể tự do được một lúc ngắn ngủi. Trong khoảng thời gian tự do không nhiều nhặn lắm ấy, cô gái gặp một chàng trai vô cùng tuấn tú và cũng hết sức tàn nhẫn.

Giọng nói nhốt cô vào lồng giam bằng vàng nói cho cô biết, rằng nếu hại chết chàng trai ấy trong trò chơi thì cô sẽ có thể tự do được lâu hơn.

Nhưng cô đã chán ngán những ngày tháng nghe theo sự sắp xếp của người khác từ lâu rồi, thế nên cô từ chối giọng nói kia và chỉ âm thâm quan sát từng hành động của chàng trai trong thế giới nhỏ bé này.

Anh khác với bất cứ người chơi nào mà cô từng gặp trước đó, anh vừa thông minh vừa dũng cảm, chưa từng sợ hãi cô mà ngược lại còn tìm cách đẩy cô vào chỗ chất.

Nhưng anh không biết rằng cô sẽ không chết. Hình dáng trong trò chơi chỉ là một cái xác có thời hạn sử dụng ngắn ngủi của cô. Cô có thể xuất hiện ở bất cứ đâu trong trò chơi, cũng có thể chi phối bất cứ ai trong trò chơi.

Có đôi khi cô rất thắc mắc, vì sao giọng nói kia phải ban bố quy tắc trò chơi thông qua cô?

Nhưng những ngày tháng dai dẳng chẳng thấy hồi kết quá đỗi nhàm chán đã tước mất ham muốn tìm tòi đáp án của cô.

Khi gặp lại chàng trai tên Tống Vực đó, cô bắt đầu mong đợi sự xuất hiện của anh trong trò chơi. Dần dà, nỗi dục vọng muốn tìm hiểu anh sẽ vượt ải như thể nào lại trỗi dậy trong cô. Cuối cùng cũng có một ngày, anh đi tới trước mặt cô. Thời Kim Lam đột nhiên mở to mắt, tình cờ đụng phải ánh mắt lo lắng của Tống Dư Noộ.

Cô bỗng ngẩn ra, chưa hiểu tình hình hiện tại là thế nào. Cô vô thức giơ tay xoa mặt Tống Dư Ngộ theo phản ứng, hết bóp lại véo khiến mặt anh nhăn nhó. Anh cạn lời kéo tay cô ra khỏi mặt mình.

“Cậu sao thế? Bỗng nhiên ngất xỉu rồi lại tỉnh dậy, còn tự dưng véo mặt mình mạnh như vậy, đau gân chết đi được.” Tống Dư Ngộ tức giận oán trách.

Thời Kim Lam vẫn còn đang đắm chìm trong dòng ký ức mờ ảo như mơ kia, cô xoa trán nói: “Ở đây là đâu? Hình như mình vừa mơ một giấc mơ.” Tống Dư Ngộ đỡ cô ngồi dậy rôi mới đáp: “Màn chơi “Thư viện điên cuồng” bị phá hủy rồi. Cậu được ma nữ trong chiếc vòng tay đưa tới trước mặt mình, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Mình cứ tưởng cậu bị ai đánh lén, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị hệ thống đá ra khỏi trò chơi. Con ma nữ kia cũng biến mất luôn.”

Thời Kim Lam nghe thấy từ khóa quan trọng, “Đá ra khỏi trò chơi?”

Tống Dư Ngộ gật đầu, “Chẳng lẽ cậu chưa phát hiện cậu đang ở nhà cậu à?”

Lúc bấy giờ Thời Kim Lam mới kịp phản ứng, cô đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy ngôi nhà thân thuộc của mình thật. Nội thất trong phòng khách giống y đúc, trên ghế sô pha còn có chiếc gối ôm hình con mèo mà cô thích ôm khi xem tỉ vi. Cô khó tin nói: “Lúc bọn mình vào trò chơi thì đang ở ký túc xá mà? Cho dù bị đá ra ngoài thì cũng phải xuất hiện trong phòng ký túc chứ, sao lại xuất hiện ở nhà mình?” Tống Dư Ngộ nhún vai, “Mình cũng không biết. Sau đó tự dưng trong đầu mình có thêm một đoạn ký ức, lúc mình tỉnh lại thì đã nhìn thấy cậu nằm bên cạnh mình trên ghế sô pha rồi.”

“Ký ức? Ký ức gì?” Thời Kim Lam lập tức hỏi.

Tống Dư Ngộ im lặng một lát, nét mặt có phần bối rối, cuối cùng anh nói: “Mình nhìn thấy cậu bị nhốt trong một chiếc lồng giam bằng vàng. Thế nên mình đã bước tới cạy lông giam ra và đưa cậu đi...”

Thời Kim Lam trợn tròn mắt, đoạn ký ức này không hẹn mà khớp với những gì cô chứng kiến, chẳng lẽ đã xảy ra thật?

Cô nhanh chóng suy nghĩ, có hai từ khóa nhảy ra trong đầu cô.

Đấng tối cao ác mộng, số 1. Dựa vào những gì cô đã biết thì cô có thể xâu chuỗi chúng thành một câu chuyện như sau.

Cô là đấng tối cao ác mộng bị hệ thống trò chơi nhốt trong lồng giam bằng vàng. Còn Tống Dư Ngộ là người chơi số 1 đã vượt qua 100 màn chơi thành công.

Sau khi có được tư cách nhìn thấy đấng tối cao ác mộng, người chơi số 1 đã cứu cô ra khỏi lồng giam. Không biết bằng cách nào mà các cô đã rời khỏi thế giới ác mộng thành công và hóa thành cô và Tống Dư Ngộ như hiện tại.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, điện thoại Tống Dư Ngộ bỗng nhiên reo lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Liễu Thính.

Trông anh có vẻ bất ngờ, tay ấn nhận cuộc gọi, “Cô Liễu, có chuyện gì ạ?” “Hiện tại hai cháu đang ở đâu? Thế giới ác mộng bị đóng cửa rồi, toàn bộ người chơi đều bị đá ra ngoài cùng một lúc, ứng dụng thế giới ác mộng trong điện thoại các cô cũng biến mất cả.”

Tống Dư Ngộ nghe vậy thì sửng sốt, anh mở loa ngoài rồi ra hiệu cho Thời Kim Lam kiểm tra điện thoại xem có còn ứng dụng thế giới ác mộng không.

Thời Kim Lam nghe lời tìm kiếm icon hồn ma trên màn hình điện thoại, nhưng quả nhiên không nhìn thấy nó ở vị trí ban đâu nữa. Cô quan sát kỹ từng icon ứng dụng, cuối cùng lắc đầu, “Biến mất thật rồi.”

Trong lúc cô thử liên lạc màn hình ảo của hệ thống thì bỗng phát hiện cổ tay trái của mình trống rỗng, chiếc vòng hồng ngọc vô cùng nổi bật đã biến mất.

Trái tim Thời Kim Lam đột nhiên thít chặt như bị ai siết lấy, sau đó lại lặng lẽ thả lỏng. Cô lập tức buông điện thoại ra để sờ vào tay, ở đó chẳng có gì cả.

Tống Dư Ngộ thấy vậy thì nói với Liễu Thính ở đầu dây bên kia: “Ứng dụng trong điện thoại của bọn cháu cũng biến mất rồi, kể cả các vật phẩm luôn.”

Hai người trò chuyện tiếp vài câu rồi cúp máy.

Tống Dư Ngộ nhìn Thời Kim Lam đang ngơ ngác, mím môi nói: “Có vẻ thế giới ác mộng đã biến mất rồi.”

Thời Kim Lam lấy lại tinh thần, tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy khó tin, “Sao lại đột nhiên biến mất? Chúng ta chưa làm gì cả mà, hay đã có người chơi khác làm gì rồi?”

Chiếc vòng hồng ngọc và ma nữ mặc váy cưới đều đồng loạt biến mất. Chẳng lẽ giấc mơ giống như một màn chơi kia chính là cơ hội để xóa bỏ thế giới ác mộng ư? Tống Dư Ngộ nhún vai, “Cái trò chơi rác rưởi đó biến mất cũng là chuyện tốt mà. Nếu đã biến mất thì chúng ta không cần lãng phí thời gian nghĩ về nó nữa. Cậu đi tắm rồi ngủ một giấc cho khỏe đi, ngày mai còn phải đi học.'

Thời Kim Lam cảm thấy anh nói cũng có lý, thế là mím môi bước đi thất thểu về phía phòng ngủ.

Tống Dư Ngộ nhìn theo cô bước vào phòng, đợi cô đóng cửa lại thì mới đi tắt đèn phòng khách, mở cửa rời khỏi nhà Thời Kim Lam và bước vào nhà của mình ở đối diện. Anh vừa cởi giày vừa mở điện thoại. Trên màn hình điện thoại ảm đạm, icon hồn ma vẫn còn ở nguyên chỗ cũ. Tống Dư Ngộ không bật đèn phòng khách mà về thẳng phòng ngủ luôn. Bỗng có tiếng cười khúc khích vang lên, bé Ác Mộng bay ra từ icon hồn ma và chậm chạp nói: “Để linh hồn của mình bị giam cầm thay cho cô ta, có đáng không?” Tống Dư Ngộ chậm rãi ngước mắt nhìn hôn ma màu xanh dương, khóe môi chậm rãi nhếch lên, “Tao có thể bóp nát mày một lần thì cũng có thể bóp nát mày lần thứ hai.”

Nụ cười trên mặt bé Ác Mộng bỗng nhiên cứng đờ, cái đuôi vểnh lên cũng thoáng run rẩy. Nhưng nó còn chưa kịp làm gì thì một vâng sáng màu đỏ đã đột nhiên lóe lên giữa không trung và bao trùm lấy nó.

Ma nữ mặc váy cưới cắn đứt đầu bé Ác Mộng, tay nhét cái đuôi vùng vẫy của nó vào miệng.

Cô ta khoanh tay trước ngực, vừa thong thả nhai nuốt hôn ma vừa nhìn xuống Tống Dư Ngộ từ trên cao, “Đã chốt rồi đấy nhé, sau này trò chơi đó sẽ trở thành sân vườn của tôi, anh với cô ấy đừng quay về nữa.”

Tống Dư Ngộ giơ tay làm dấu Ok, “Cảm ơn.” Ma nữ mặc váy cưới hất cằm hừ lạnh, “Nếu không nhờ chiếc vòng của cô ấy từng cứu tôi thì tôi chẳng thèm cao cả đến mức chịu bị nhốt trong lồng thay cô ấy đâu.” Tống Dư Ngộ không thèm nể nang vạch trân lời cô ta, “Rõ ràng là do cô muốn ăn thịt bọn ma trong đó, cân gì phải lấy cậu ấy ra làm cái cớ.”

Ma nữ mặc váy cưới: “....

Cô ta nhe răng, “Tôi phải đi méc cô ấy rằng anh hỗn láo

Tống Dư Ngộ đưa tay ra dấu mời, “Tùy cô.”

Ma nữ mặc váy cưới: “....

Hai cái đứa con người này đúng là chẳng lương thiện chút nào. Cô ta hừ thật mạnh một tiếng rồi chui vào ứng dụng trên điện thoại của Tống Dư Ngộ. Hiển nhiên, cô ta không muốn nhẫn nhịn cơn giận của mình đâu.

Sau khi tắm rửa xong, Thời Kim Lam nằm lên giường, nghiêng đầu nhìn hạt giống nhỏ đã nảy mầm trong chậu cây trên ban công.

Cô rất muốn nói với Tống Dư Ngộ rằng anh nói dối tệ chết đi được, cô chỉ liếc mắt là nhận ra ngay.

Anh còn chẳng thèm kiểm tra điện thoại mà đã nói với Liễu Thính rằng ứng dụng thế giới ác mộng trên điện thoại anh biến mất.

Chỗ nào cũng có sơ hở hết.

Thời Kim Lam nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng chống cằm nằm sấp trên giường, gửi tin nhắn cho Tống Dư Ngộ: “Pinocchio, cậu ngủ chưa?” Tống Dư Ngộ: “...” [Hết]

Bình Luận (0)
Comment