C75
C75C75
CHƯƠNG 75: Bảy ngày bảy đêm (11)
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp phòng khách. Mắt phải của chàng trai tóc mào gà đã bị ngón giữa của bàn tay ma đâm thủng!
Mặc cho máu tươi chảy ra đầm đìa, anh ta kéo bàn tay ma ra nhưng lại vô tình lôi ra cả tròng mắt mình ra cùng. Cơn đau mãnh liệt khiến anh ta kêu lên thảm thiết. Cảnh tượng đẫm máu trước mắt dọa sợ cô gái tóc xoăn, cô ta hoảng loạn rúc trong ghế sô pha.
Bàn tay ma dù bị kéo ra nhưng vẫn chưa từ bỏ, nó lại định nổi điên tấn công, may mà người đàn ông râu ria đã nhanh nhẹn giữ chặt cánh tay chàng trai tóc mào gà lại và mang ngọn đèn dâu hạt chè trên bàn tới. Bàn tay vốn dĩ đang hung hãn đột nhiên bị ngọn lửa mỏng manh thiêu đốt, nó đau đớn giãy dụa muốn trốn thoát khỏi ánh lửa chỉ to bằng một đốt ngón tay kia. Người đàn ông râu ria thấy cách này hữu dụng thì sao có thể để nó chạy thoát được. Ông ta lập tức buông cánh tay chàng trai tóc mào gà ra, tự giữ chặt bàn tay đang không ngừng giấy dụa và đè nó xuống ngọn đèn dầu hạt chè.
Cái bóng nhỏ xíu hắt ngược lên ghế sô pha trông hệt như một cành cây trong rừng đang điên cuồng chuyển động. Nếu bàn tay biết nói thì có lẽ lúc này nó sẽ gào thét khản cổ họng.
Chàng trai tóc mào gà đau đớn suýt xoa và che kín hốc mắt rỗng tuếch. Khi nhìn thấy con ngươi đẫm máu trong tay mình, anh ta buột miệng văng tục, nhưng lại không thể vứt bỏ con mắt của mình nên anh ta bèn vội vàng mua vật phẩm chữa trị đắt đỏ trong cửa hàng ác mộng. Chàng trai tóc mào gà cố nén nỗi xót xa khi nhìn mười nghìn đồng tiền ác mộng cứ thế bay đi, vội vàng mở nắp chiếc bình nhỏ màu xanh lục và đổ hết chất lỏng xanh lục vào trong miệng.
Mùi hôi thối kinh tởm ngay lập tức tỏa ra khiến người đàn ông lịch thiệp lùi lại một bước, đôi mắt ẩn sau lớp kính lóe lên tia sáng nhạt.
Ông ta đã từng nhìn thấy bình thuốc này trong cửa hàng ác mộng, nó có tên là [Lời chúc phúc của thân chết], lần đầu tiên mua tốn mười nghìn đồng tiền ác mộng, nhưng kể từ lần thứ hai trở đi thì giá cả sẽ tăng theo cấp số cộng với công sai bằng 5000. Hơn nữa số lần mua sẽ không được cập nhật lại dù người chơi đã qua màn chơi mới.
[Lời chúc phúc của thần chết] có thể chữa lành bất cứ vết thương nào trên người người chơi một cách nhanh chóng, tuy nhiên không thể phục hồi bộ phận bị thương. Thay vì nói đây là vật phẩm chữa trị thì đúng hơn phải là vật phẩm thời gian. Bởi vì sau khi sử dụng, vật phẩm sẽ tăng tốc thời gian tự lành của vết thương mà không khiến người chơi phải chịu hao tổn nào. Bởi vậy kể cả khi chàng trai tóc mào gà sử dụng vật phẩm thì sau này anh ta cũng sẽ bị mù một mắt.
Ngoại trừ [Lời chúc phúc của thân chết], trong cửa hàng ác mộng vẫn còn rất nhiều vật phẩm chữa trị khác có giá cả hời hơn vật phẩm này, chẳng qua là không có tác dụng nhanh như vậy. Tuy nhiên nếu chỉ dùng để làm nhẹ vết thương thì như vậy cũng đủ rồi.a
Chàng trai tóc mào gà chỉ bị thương mắt mà đã sử dụng vật phẩm chữa trị đắt đỏ cỡ đó, có thể thấy anh ta rất giàu có.
Sau khi uống [Lời chúc phúc của thần chết], chàng trai tóc mào gà mặc kệ hốc mắt thỉnh thoảng nhói đau, cười lạnh mua một bình xăng to bằng bàn tay trong cửa hàng ác mộng và túm lấy bàn tay ma đang giãy dụa. Anh ta tưới xăng lên khắp bàn tay rồi đè nó xuống bàn, sau đó giành lấy ngọn đèn dầu từ tay người đàn ông râu ria và cười điên dại ném lên bàn.
Phần phật!
Ngọn lửa bùng lên cắn nuốt không khí lạnh buốt. Cô gái tóc xoăn ngửi thấy mùi tanh tưởi của [Lời chúc phúc của thân chết] nên ngơ ngác nhìn chằm chằm chàng trai tóc mào gà, khi thấy hành động điên cuồng của anh ta thì lạnh sống lưng.
Anh ta ỷ vào [Lời chúc phúc của thần chết] vẫn chưa phát huy tác dụng nên tự dùng tay mình giữ chặt bàn tay ma trên bàn. Ngọn lửa thiêu đốt bàn tay ma khiến nó đau đớn giãy dụa, sau cùng hóa thành một bãi nước mủ.
Sau khi chứng kiến kết cục của bàn tay ma, chàng trai tóc mào gà mới cười lạnh và thu tay lại. Anh ta nhìn vào lòng bàn tay mình, phần bị phỏng đã nhanh chóng lành lại, chỉ còn một vết sẹo mờ.
Anh ta chẳng thèm quan tâm ngọn lửa xuôi theo dòng xăng bén lửa cháy bàn, chỉ bẻ khớp cổ rồi liếc xéo cô gái tóc xoăn đang ngồi trên ghế sô pha, khiến cô ta cứng đờ không dám động đậy.
Chàng trai tóc mào gà rất hài lòng vê phản ứng của cô ta, lùi lại một bước ngôi xuống sô pha. Anh ta vắt chéo chân quan sát ngọn lửa đốt cháy cái bàn, bật cười hung ác trồng còn đáng sợ hơn con ma đã đánh lén bọn họ. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Người đàn ông lịch thiệp và người đàn ông râu ria đều không lên tiếng, thâm hiểu thêm một chút về chàng trai tóc mào gà.
Anh ta không phải người dễ chọc, bởi lẽ anh ta không những có tiên mà còn ác độc. Vừa rồi ngọn lửa đã bén vào tay nhưng anh ta còn chẳng rên lên một tiếng, nếu không phải trước đó bàn tay ma đâm thủng mắt khiến anh ta phải lôi cả tròng mắt ra thì có lẽ anh ta đã chẳng kêu la thảm thiết đến vậy.
“Dưới... Dưới lầu có chuyện gì vậy? Có khi nào bọn họ bị quái vật đánh lén không?” Cô gái tóc dài ngập ngừng hỏi.
Các cô vừa mới mở cửa phòng trên tâng thì đã nghe thấy tiếng hét của cô gái tóc xoăn truyền tới từ bên dưới, không lâu sau đó lại là tiếng hét của chàng trai tóc mào gà và tiếng nện nặng nề của vật gì đó xuống sàn.
Âm thanh ấy khiến mọi người nổi da gà, nhưng không ai định đi xuống xem xét tình hình.
Sau những chuyện trước đó, cô gái tóc dài và cô gái mặc quần da đều hiểu ngoại trừ người đàn ông râu ria lựa chọn hành động một mình ngay từ lúc đầu thì những người còn lại đêu không phải người dễ sống chung.
Không, không có ngoại trừ. Người đàn ông râu ria dám hành động một mình và có thể quay về an toàn, điều này chứng tỏ có lẽ ông ta cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Nếu lúc này bọn họ quay lại và cứu người thì chưa chắc đã được cảm ơn. Hơn nữa những người đó cũng vô cùng kiêu căng, ngạo mạn, có lẽ có nhiều vật phẩm và đồng tiền ác mộng hơn bọn họ nhiều, chẳng cần bọn họ rủ lòng thương xót.
Nghĩ vậy, cô gái tóc dài chẳng đợi Thời Kim Lam trả lời mà đã tự bật cười lạnh, “Người ta không cần chúng ta quan tâm đâu, thôi chúng ta đừng quan tâm họ nữa.” Nói rôi cô ta đóng cửa phòng ngủ lại. Cô gái mặc quân da cũng vội vàng giúp đỡ.
Bây giờ cô ta chẳng dám hó hé câu nào, cứ sợ nếu mình nói sai thì sẽ bị bỏ lại, vì vậy làm việc rất tích cực, có việc gì cần giúp thì cô ta đều sẽ giúp một tay.
Thời Kim Lam cầm đèn dầu đi tới đi lui trong lòng, thuận miệng nói: “Chắc là con ma theo dõi chúng ta hồi nãy. Con ma đó thù dai lắm, có khi lát nữa sẽ tìm cả chúng ta đấy.”
Nghe cô nói vậy, cô gái mặc quần da run lẩy bẩy, còn cô gái tóc dài đã nhiêu lần chứng kiến hành động khác người của Thời Kim Lam nên sinh ra “hệ thống miễn dịch”, bật cười ranh mãnh: “Tôi cảm thấy thằng nhóc đó chẳng dám tới đâu."
Nếu không thì lại bị trói tay, trói chân, bịt miệng, thỉnh thoảng lại bị người ta đá một cái, ngã chổng vó xuống sàn hoặc đập đầu xuống đất. Con ma kia không ngu, cho dù thù dai thì cậu ta cũng chẳng dám đi tìm chết khi chưa nắm chắc phần thắng.
Cô gái tóc dài cảm thấy cậu ta sẽ xuất hiện làm màu khi mọi người đang làm nhiệm vụ cốt truyện số một.
“Ở đây có đèn." Tống Dư Ngộ chỉ bên trên hộc tủ nhỏ ở hai bên đầu giường. Ở đó cũng có đèn dầu, hơn nữa còn là loại gắn tường. Đèn dầu được bao phủ bằng lồng kính có lỗ bên trên và bên dưới, có thể đốt đèn từ bên trên. Thời Kim Lam cầm đèn dầu đi tới, mở lồng kính trong suốt ra và châm lửa đốt hai ngọn đèn.
Một lát sau, cô gái mặc quần da và cô gái tóc dài cũng phát hiện thêm vài ngọn đèn dầu nữa. Bên trái và bên phải phòng ngủ có hai cánh cửa, cạnh cửa đều có một ngọn đèn dâu.
Ngoài ra phía sau lưng ghế sô pha còn có hai ngọn đèn dầu, hai bên chiếc TV LCD siêu mỏng đối diện sô pha cũng có đèn dâu, và cả một mạch gôm tám đèn dầu được khảm trên vách tường... Nếu tính cả chiếc đèn Thời Kim Lam đang cầm thì có tổng cộng chín chiếc.
Cô gái tóc dài bực dọc nói: “Trong biệt thự treo nhiều loại đèn đắt đỏ như thế mà sao còn có kiểu đèn nguy hiểm dễ bén lửa như đèn dầu vậy?”
Càng nhiều đèn dầu được thắp sáng, căn phòng càng sáng sủa hơn, không còn cảm giác tối tăm, lạnh lẽo trước đó nữa.
Thời Kim Lam cầm ngọn đèn dầu yêu dấu của mình đi dạo một vòng phòng ngủ, suy đoán: “Tôi cảm thấy mấy ngọn đèn dầu này được dùng để phòng bị thứ gì đó.”
Vì có yêu cầu đặc biệt nên mới được treo, nếu không chủ nhân biệt thự giàu như thế chắc chắn sẽ không trang bị loại đèn cũ kỹ nguy hiểm thế này. Cô gái tóc dài vô thức nói: “Đừng nói là để đuổi quái vật đấy nhé?”
Tống Dư Ngộ nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng phủ định: “Chắc không phải đâu. Ngọn đèn dầu này được cướp từ tay NCP mà? Ở một mặt nào đó thì ông ta cũng là quái vật.”
Ông ta yêu cầu một người chơi đi mở công tắc nguồn điện cùng mình, còn bắt người chơi phải đẩy công tắc nguồn điện, nếu không đẩy thì sẽ tập kích người chơi. Cũng may Thời Kim Lam phản ứng nhanh và có thể nhìn rõ trong bóng đêm, nếu không dù không chết thì cô và cô gái tóc dài cũng đã “đánh mất bản thân” giống cô gái mặc quân da.
Hơn nữa hệ thống cũng không nói rõ tiêu chuẩn định nghĩa quái vật, vì vậy không ai biết rốt cuộc quái vật là cái gì. Cô gái mặc quân da cũng khẽ nói: “Tôi cảm thấy chỗ này không lạnh như phòng khách.”
Cô ta là người ở lại phòng khách lâu nhất, hâu như chưa từng rời đi, vì vậy cũng là người nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ nhất. Cô ta có cảm giác dường như nỗi sợ quanh quẩn trong lòng mình đã biến mất sau khi nhiệt độ tăng lên.
Cô ta lại nói thêm: “Có khi nào mấy chiếc đèn dâu này được dùng để phòng ngừa nhiệt độ trong nhà hạ thấp không?”
“Có thể.” Thời Kim Lam đáp.
Bóng tối, ẩm mốc và bầu không khí âm u có thể phóng đại nỗi sợ trong lòng con người. Khi ấy, chỉ cần một tiếng động thật nhỏ thôi cũng có thể khiến người ta ảo tưởng ma quỷ đang quấy phá. “Chúng ta phân công nhiệm vụ đi, hai người gác đêm và hai người nghỉ ngơi nhé?” Cô gái tóc dài nói.
Mặc dù cảm giác trong phòng rất an toàn, nhưng cô ta vẫn không dám để tất cả mọi người cùng đi ngủ. Vừa lúc ở đây có bốn người, có thể chia đều thành hai nhóm. Những người còn lại không phản đối đề nghị này.
Cô gái tóc dài tự ảo tưởng bản thân và Thời Kim Lam đã ngầm hiểu ý với nhau, thế nên nhìn sang Tống Dư Ngộ, “Tôi với anh một nhóm, được không?”
Kể từ khi trò chơi bắt đầu cho tới giờ, cô ta không có nhiều ấn tượng về Tống Dư Ngộ, chỉ thấy anh ít nói nhưng vẫn tự nguyện chia sẻ thông tin mình phát hiện trên tâng với mọi người. Sau khi vào phòng ngủ, cô ta cũng phát hiện bố cục trong phòng giống hệt lời anh nói nên biết anh không nói dối. Hơn nữa anh còn khiêng chàng trai tóc mào gà bị ngất xỉu trên tâng xuống phòng khách, không chơi bẩn vào lúc người khác gặp khó khăn.
Nhưng đương nhiên anh vẫn là người lạ. Cô ta không biết sau khi đánh mất bản thân thì cô gái mặc quần da sẽ như thế nào, vì vậy xếp Thời Kim Lam có khả năng chống lại ma quỷ cùng nhóm với cô ta thì hợp lý hơn. Không khó để đoán ra ý định của cô ta, Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đều gật đầu, dù sao hai người cũng không định để người quen chung nhóm.
Ba người nhìn sang cô gái mặc quân da, thấy cô ta cũng gật đầu rồi do dự nói: “Lúc tôi đi ngủ thì mọi người trói tôi lại đi, lỡ đâu màn chơi ảnh hưởng khiến mọi người ngủ quên, còn tôi... Còn tôi thì mất kiểm soát... Đánh lén mọi người...
Giọng nói của cô ta run lên, rất sợ hãi bản thân sẽ trở thành mục tiêu của quái vật sau khi “đánh mất bản thân” và nhận được thông báo tử vong ngay trong đêm. Thời Kim Lam nhướn mày, “Yên tâm, trước khi cô đánh lén tôi, tôi sẽ đá cô ra trước theo phản xạ có điều kiện.” Cô gái mặc quân da còn đang hoảng sợ không biết mình có thể sống qua đêm nay không: “...”
Cô ta bỗng nhớ lại khung cảnh cậu bé trong phòng khách bị đá văng ra, tiếp tục im lặng.
Sau khi chia nhóm trong hòa bình xong, Tống Dư Ngộ và cô gái tóc dài chọn gác đêm trước.
Thời Kim Lam nằm trên chiếc giường rộng 4 mét, thoải mái cảm thán một tiếng. Chiếc giường này vừa lớn vừa mềm, mặc dù có cô gái mặc quần da và một cái thảm ngăn cách nằm cùng nhưng cô vẫn có thể lăn lộn tùy thích. Drap giường và chăn có mùi nước giặt khô mát dễ chịu. Cô lăn lộn hai vòng rồi hài lòng đi ngủ.
Cô gái mặc quân da cũng cảm thấy mình không căng thẳng như trước đó nữa, lại thêm cơn buồn ngủ ập tới khiến cô ta nhanh chóng tiếp đi.
Cô gái tóc dài và Tống Dư Ngộ đều không ngồi im. Cô gái tóc dài sợ mình ngồi một lúc sẽ ngủ quên nên mở điện thoại ra chơi Anipop. Cô ta cũng không sợ điện thoại hết pin, bởi vì cô ta biết trước mình sắp tham gia màn chơi kéo dài bảy ngày bảy đêm nên đã mua hẳn hai mươi cục sạc dự phòng cất trong ba lô, có thể bảo đảm lúc nào cũng đủ pin điện thoại.
Cách giết thời gian của Tống Dư Ngộ thì đơn giản hơn nhiều, anh cày đề.
Anh ngập trong biển đề, hai, ba tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, đã vậy tốc độ thời gian trong màn chơi này còn nhanh hơn thế giới thực. Không biết có phải là nhờ trước đó Thời Kim Lam đã tấn công cậu bé ma hay không mà cậu ta chỉ theo dõi đám người dưới phòng khách. Thỉnh thoảng dưới đó lại vang lên âm thanh ném đồ hoặc té ngã, tuy nhiên không có tiếng hét chói tai thảm thiết nào nữa. Khi những tiếng động ấy truyền tới phòng ngủ thì đã nhỏ đi nhiều, không làm ảnh hưởng người đang giải đề cũng như kẻ đang say giấc.
10 giờ 50 phút, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, vừa kịp lúc Tống Dư Ngộ giải xong đề thi Vật Lý vê tổng hợp chuyển động của điện tích trong từ trường. Anh cất sách vở vào ba lô, mặt mày lạnh tanh.
Cô gái tóc dài biết anh muốn đi làm nhiệm vụ nên cất điện thoại và nhìn sang anh bằng ánh mắt dò hỏi rằng có cần đánh thức Thời Kim Lam và cô gái mặc quân da không.
Tống Dư Ngộ lắc đầu, “Một mình tôi là được rồi.” Anh không có đam mê cho người khác xem mình tắm rửa, đặc biệt là khi anh phải hát một bài hát xấu hổ như “Cục cưng Kim Thủy”.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Dư Ngộ lại càng lạnh lẽo hơn, lại một lần nữa anh nghĩ nếu hệ thống có thực thể thì kiểu gì anh cũng phải băm nó thành trăm mảnh. Đầu tiên là debuff rác rưởi, tiếp đó là nhiệm vụ rác rưởi, chắc chắn là nó ghim anh!
Chú cá làm màu nào đó thẹn quá hóa giận mà quên mất sự thật rằng mình đã cướp được kỹ năng từ người khác. Cô gái tóc dài hơi do dự, khẽ hỏi: “Một mình anh không sao thật chứ?”
Tống Dư Ngộ gật đầu.
Thấy anh chắc chắn như vậy, cô gái tóc dài cũng không lắm lời nữa, “Vậy tôi sẽ ngồi ở đây, nếu anh gặp chuyện thì hét lớn lên nhé, tôi sẽ gọi hai cô ấy dậy giúp đỡ.” Tống Dư Ngộ giơ tay ra dấu Ok. Căn phòng mà bốn người ngủ lại là phòng ngủ chính trong biệt thự, vì vậy anh không cân qua phòng bên cạnh một mình. Anh lấy quần áo mà mình đã chuẩn bị trước khi tiến vào trò chơi trong ba lô ra, câm đèn dầu yêu dấu của Thời Kim Lam vào phòng tắm.
Cửa kính mờ đục khép lại, ánh đèn dầu mờ nhạt hắt lên người Tống Dư Ngộ phác họa cơ thể cao lớn của anh trên cửa.
Cô gái tóc dài không có đam mê rình coi người khác tắm rửa nên vội vàng thu mắt lại. Nhiệm vụ của cô ta diễn ra lúc 12 giờ, đến lúc đó Tống Dư Ngộ phải trông chừng cô gái mặc quần da, còn cô ta và Thời Kim Lam phải tự hoàn thành nhiệm vụ một mình.
Đây cũng là thời điểm duy nhất mà người chơi phải ở một mình trong trò chơi, nếu quái vật muốn ra tay thì có lẽ sẽ chọn lúc này. Cô gái tóc dài đã mua vật phẩm sẽ cất trong ba lô sẵn, dù vậy cô ta vẫn thấy hơi căng thẳng.
Cô ta cố gắng thở đều, khi nghe thấy tiếng nước chảy vang ra từ phòng tắm thì biết Tống Dư Ngộ đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ rồi.
Cô gái tóc dài thâm nghĩ, may mà cô ta không nhận được nhiệm vụ tắm rửa, nếu không lỡ như gặp phải chuyện gì thì cô ta phải chạy khỏi phòng tắm trong tình trạng trân truồng rồi. Đương nhiên mạng sống quan trọng hơn mặt mũi, nhưng nếu có thể tránh không làm thì tốt nhất là không nên trải qua cảm giác ấy.
Trong lúc cô ta đang cảm thấy may mắn, một âm thanh hơi khàn bỗng dưng vang ra từ nhà tắm.
Phản ứng đầu tiên của cô ta là sửng sốt, sau đó cô ta nghiêm túc lắng nghe... “Tắm rửa, tắm rửa, tắm rồi mình cùng chơi, sao thiếu cục cưng Kim Thủy được bé ơi...”
Âm thanh của chàng trai vô cùng êm tai, dù đã qua thời kỳ vỡ giọng nhưng vẫn hơi trầm khàn. Rõ ràng chỉ là một bài hát tắm rửa đơn giản nhưng khi được giọng hát của anh cất lên thì lại khiến người ta vô thức nghiêng tai lắng nghe. Tiếc là người hát không truyền tải được cảm xúc, còn hát với tâm trạng bất mãn khiến bài hát trở nên u ám, chẳng giống bài hát thiếu nhi dỗ em bé đi tắm chút nào.
Cô gái tóc dài nhớ lại sắc mặt đen sì của Tống Dư Ngộ trước lúc bước vào nhà tắm, giơ tay bịt miệng cố nén tiếng cười. Cô ta cứ tưởng anh khó chịu vì phải nhận nhiệm vụ tắm rửa kỳ lạ, nhưng bây giờ xem ra lý do thật sự khiến anh bực bội là vì bài hát dỗ trẻ con ba tuổi đi tắm này.
Cô ta nhịn cười đến đau cả hàm, vô tình phát hiện Thời Kim Lam đã dậy từ lúc nào. Lúc này cô đang câm điện thoại, bước xuống giường đeo giày, sau đó lập tức bước vê phía phòng tắm.
Cô gái tóc dài đang định bảo cô rằng Tống Dư Ngộ nói không cần người khác trông chừng mình, nhưng lại thấy cô rón rén dựa lưng vào vách tường cạnh phòng tắm, sau đó dí sát điện thoại vê phía nhà tắm.
Cô gái tóc dài: “...'
Cô ta quan sát thật kỹ, phát hiện Thời Kim Lam cũng đang che miệng, cong đôi mắt xinh đẹp lên cười. Nghe giọng hát kia được một lúc, cô lại cười đến cong lưng, hai chân bắt đầu run lên.
Cô... Cô làm vậy, đợi đến khi Tống Dư Ngộ bước ra khỏi nhà tắm, có khi nào anh sẽ hành hung cô luôn không? Cô gái tóc dài vội vàng thu mắt lại, giả vờ mình chưa nhìn thấy gì hết. Lúc hai người đang vất vả nhịn cười, ánh đèn dầu trong phòng tắm bỗng dưng tắt lịm, tiếng hát của Tống Dư Ngộ cũng nhỏ đi nhưng không dừng lại, anh vẫn tiếp tục hát.
Trong phòng tắm tối om, chỉ có tiếng nước xả từ vòi hoa sen và tiếng hát khi Tống Dư Ngộ đang tắm vang lên. Ánh sáng bên ngoài không thể xuyên qua cánh cửa mờ đục và rọi vào trong.
Thời Kim Lam dừng cười, gập ngón tay gõ lên cánh cửa mờ đục, dò hỏi: “Cậu sao rồi?”
Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng Tống Dư Ngộ cầm thứ gì đó đập lên gương và tiếng thủy tinh vỡ nát.
Thời Kim Lam căng thẳng xem đồng hồ, bây giờ chỉ mới 11 giờ 6 phút, còn bốn phút nữa mới kết thúc nhiệm vụ. Bây giờ cô không thể đi vào, nếu không cô sẽ phá hỏng nhiệm vụ của Tống Dư Noộ. Liễu Thính từng nói với cô, nếu đang làm nhiệm vụ cốt truyện mà bị xen ngang thì người chơi phải thực hiện nhiệm vụ lại một lần nữa, nếu vẫn không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian hệ thống quy định thì sẽ dính debuff bị tất cả boss trong màn chơi ghi thù, debuff kéo dài tới tận khi người đó hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện tiếp theo mới thôi.
Mà hầu hết người chơi đều không thể chịu đựng tới nhiệm vụ cốt truyện tiếp theo.
Cô vừa nhìn điện thoại vừa lắng nghe tiếng động trong phòng tắm. Tiếng hát của Tống Dư Ngộ vẫn chưa dừng lại, có lẽ nhiệm vụ yêu cầu anh phải hát đủ mười phút. Cô gái tóc dài cũng căng thẳng bước tới. Cô ta nhìn vào phòng tắm tối om, không nhịn được mà nói: “Con mẹ nó, nhiệm vụ này ghê quá đi!”
Cô ta cũng hiểu bây giờ không thể xông vào. Sau khi tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên từ nhà tắm, bên trong lại truyền ra tiếng vật sắc nhọn ma sát chói tai, ngay cả tiếng hát của Tống Dư Ngộ cũng trở nên bất ổn. Dù vậy từ nãy tới giờ anh vẫn không mở cửa phòng tắm hay gọi người hỗ trợ.
Thời Kim Lam lạnh mặt nhìn chằm chằm đồng hồ. Cô tin tưởng khả năng của Tống Dư Ngộ, nhưng trò chơi không phải thế giới thực mà là nơi tôn tại những thế lực siêu nhiên, hiện tại Tống Dư Ngộ trần truồng, không biết có thể chống lại những thứ gián đoạn nhiệm vụ của anh hay không.
Còn cô gái tóc dài thì vô cùng sốt ruột và căng thẳng, nhưng thấy Thời Kim Lam không định ra tay, Tống Dư Ngộ cũng không kêu cứu, làm cô ta chỉ biết lo lắng thôi. Từng giây, từng phút trôi qua, ngay khi đồng hồ điện thoại hiển thị 11 giờ 10 phút, Thời Kim Lam lập tức mở cửa phòng tắm ra. Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh đằng sau cánh cửa, cô ngẩn người. Hình ảnh chú cá làm màu trần truồng chiến đấu với quái vật mà cô tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại chú cá ấy ăn mặc rất chỉnh tê. Anh cởi áo khoác, chỉ để lại áo thun trắng mỏng manh và chiếc quần đen bên dưới. Vòi hoa sen xối nước lạnh xuống khiến cả người anh ướt nhẹp, tóc mái trước tránh dính bết lại, áo thun và quần cũng ướt đẫm dính vào người.
Ánh đèn ấm áp hắt từ trong phòng ngủ vào nhà tắm, phác họa ra hình dáng của anh càng thêm phần tuấn tú. Tống Dư Ngộ mở đôi mắt với hàng mi ướt đẫm ra, nhướn mày hỏi: “Cậu làm gì thế? Muốn nhìn lén mình tắm à?”
Thời Kim Lam: ”...”
Đáng lẽ phải để quái vật chém chết anh mới đúng! x+x '7B +xx%