Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 74 - C74

c74 c74c74

CHƯƠNG 74: Bảy ngày bảy đêm (10)

Đã tới thời điểm quái vật giết người, vì vậy cậu bé cũng biến mất. Căn biệt thự vẫn chìm trong bóng đêm, ngay cả ánh đèn dâu mỏng manh cũng như bị một thế lực vô hình chèn ép nên chỉ tỏa sáng được 1 mét không gian xung quanh.

Bóng tối phóng đại bầu không khí kinh dị. Thời Kim Lam kéo ngọn đèn dầu lại gân mình, cô gái tóc xoăn thấy thế thì châm chọc: “Không ai thèm giành ngọn đèn tàn của cô đâu.”

Thời Kim Lam bình tĩnh trả lời: “Vậy thì tốt, tôi còn sợ có mấy người không biết xấu hổ, ngay cả ngọn đèn tàn của tôi mà cũng không tha.” Cô gái tóc xoăn trợn mắt. Khi nãy cô ta không kịp thay quần áo, chỉ mới dùng khăn lau người và bọc cả người lại bằng một chiếc khăn thật dày. Đáng lẽ như vậy thì cô ta sẽ không lạnh nữa, nhưng chẳng biết vì sao bây giờ cô ta lại thấy dường như có một luồng khí âm u đang quanh quẩn dưới chân mình, có một bàn tay ma quái có thể vươn ra từ dưới ghế sô pha bất cứ lúc nào và túm lấy chân cô ta.

Suy nghĩ này khiến lòng cô ta lạnh lẽo, cô ta vội vàng đạp rơi giày và khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, không cho ý nghĩ của mình thành hiện thực.

Cô gái tóc dài ngôi bên trái Thời Kim Lam khẽ bảo: “Có phải lúc nấy cô thấy buồn ngủ lắm không?”

Thời Kim Lam gật đầu, quả thật từ khi bước vào màn chơi này, dường như có một thế lực vô hình nào đã ảnh hưởng tới cô, khiến tinh thần tỉnh táo của cô trở nên uể oải, mí mắt nặng nề cứ dần dần trĩu xuống. “Trước khi tiến vào màn chơi, tôi đã cố tình ngủ mười mấy tiếng vì sợ mình sẽ mệt mỏi nếu phải thức đêm trong màn chơi. Nhưng bây giờ mới chỉ trôi qua vài tiếng mà tôi cứ ngỡ đã 24 giờ.” Cô gái tóc dài nói.

Hướng dẫn vượt ải nhấn mạnh chỉ cần bọn họ không tách khỏi nhóm thì sẽ không bị quái vật theo dõi, tránh được nguy hiểm chết người. Nhưng thời hạn của màn chơi bảy ngày bảy đêm không ngắn, hơn nữa cho dù đây là màn chơi cấp độ dễ thì tỉ lệ thiệt mạng của người chơi vẫn hơn một phần ba. Ban đầu cô ta cứ tưởng lý do là vì các người chơi xung đột với nhau, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Ác ý của hệ thống dành cho người chơi luôn rất rõ ràng, nhưng nó lại mặc kệ các người chơi trao đổi hướng dẫn vượt ải với nhau mà chẳng thèm tăng thêm hạn chế, điều này đủ để chứng minh một điều.

Rằng có lẽ đối với hệ thống thì người chơi có hướng dẫn vượt ải hay không cũng không quan trọng, bởi nó có thể chỉnh sửa chỉ tiết trong màn chơi tùy theo tâm trạng của mình và vô hiệu hóa tác dụng của hướng dẫn vượt ải. Hèn gì trên diễn đàn lại có nhiều hướng dẫn vượt ải cho cùng một màn chơi đến vậy, thậm chí có cái còn là lừa đảo. Nhưng những hiệp hội kiếm lời từ việc buôn bán hướng dẫn vượt ải đương nhiên sẽ không để mình mất uy tín.

Cô gái tóc dài nhớ lại lúc mình mua hướng dẫn vượt ải, người bán đã nói không dám cam đoan nội dung bên trong chính xác một trăm phân trăm, chỉ có tác dụng tham khảo.

Khi đó cô ta còn tưởng người bán nói vậy để chừa đường lui, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy có lẽ người ta đã sớm biết rằng hệ thống sẽ giở trò sau khi người chơi tham gia màn chơi cho nên hướng dẫn vượt ải sẽ trở nên vô dụng trong một số trường hợp. Nghe vậy, sắc mặt những người chơi còn lại vẫn bình tính, xem ra bọn họ đều đã đoán được hoặc biết trước chuyện này. Thời Kim Lam lấy điện thoại ra cài báo thức.

12 giờ đêm nay cô còn phải làm nhiệm vụ. Cô đoán có lẽ thời gian làm nhiệm vụ của những người khác cũng là 11 giờ đến 12 giờ đêm.

Thời Kim Lam lại nói: “Có lẽ đây là cái bẫy trong màn chơi cấp độ khó.”

Các người chơi sẽ bị những suy nghĩ vẩn vơ làm phiền cho tới khi thiếp đi, đến lúc đó quái vật muốn giết ai thì giết, bởi vì khi ngủ thì bọn họ không thể hành động theo nhóm nữa.

Chàng trai tóc mào gà hừ lạnh một tiếng, “Hai người các cô bớt hù dọa mọi người đi.” Thời Kim Lam lười đến mức chẳng buồn giương mắt lên. Cô thật sự rất ghét kiểu màn chơi làm đảo lộn ngày đêm thế này, trong lúc đáng lẽ phải nghỉ ngơi mà còn phải đề phòng quái vật, cứ thế có ngày phát điên mất. Cô sờ soạng chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay, bỗng dưng đứng dậy khỏi ghế sô pha khiến những người khác giật mình, bọn họ đều nhớ rõ cô từng bón hành cho NPC một phen.

“Cô định làm gì?” Người đàn ông lịch thiệp nhíu mày hỏi. Bây giờ ai cũng đã nhận ra Thời Kim Lam không phải người dễ chọc, ngay cả NPC mà cô cũng chẳng nể nang gì, không sợ bản thân bị nhằm vào và trở thành kẻ đầu tiên bỏ mạng trong màn chơi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Thời Kim Lam đá Tống Dư Ngộ một cái, “Mới nãy cậu bảo trên tâng có giường hả, chỉ đường đi.” Cô gái tóc dài còn tưởng cô sẽ phát ngôn gì đó để định ra hướng đi mới cho mọi người, ai ngờ nghe vậy thì vô cùng khó hiểu, “Chỉ đường làm gì?”

Thời Kim Lam: “Tôi mệt, ngủ ở đây không thoải mái.” Những người chơi còn lại: “22222”

Vấn đề bây giờ là có thoải mái hay không chắc?

Ai mà biết đã từng có ai sống trong phòng trên tâng? Lỡ đâu là cái xác trong tủ lạnh thì... Đậu má kích thích chết mất!

Ấy vậy mà Thời Kim Lam lại còn xoa cằm hiểu kỳ nói: “Tôi chưa ngủ trong phòng rộng một trăm mét vuông, nằm trên giường dài 4 mét bao giờ đâu.”

Cô vẫn nhớ rõ những lời Tống Dư Ngộ đã nói, rằng căn phòng trên tâng không chỉ sạch sẽ, ngăn nắp mà đồ đạc cũng mới tinh, giường lớn phải chừng 4 mét, ghế sô pha rộng rãi, lót thảm sang trọng.

Mọi người: “...'

Tống Dư Ngộ bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó đi trước dẫn đường y hệt người làm dẫn chủ nhà lên phòng ngủ.

Cô gái tóc dài thấy hai người định đi thật thì dao động. Cô ta nhìn sang mấy người khác, thấy phản ứng của họ cũng giống mình.

Cô ta cắn chặt răng, sau vài giây do dự thì cuối cùng quyết định đuổi theo hai người, “Tôi cũng đi nữa!”

Cô ta không dám ở lại với mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa kia, bởi nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn cô gái tóc xoăn sẽ đẩy cô ta ra làm lá chắn đầu tiên. Thấy cô gái tóc dài quyết đoán như thế, cô gái mặc quân da vẫn luôn rúc trong ghế sô pha cũng can đảm đứng dậy, bám theo sau ba người, “Tôi... Tôi có thể đi cùng các cô không?”

Thời Kim Lam quay đầu liếc nhìn cô ta, không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Thế nên cô gái mặc quần da đành căng da đầu bước đi cạnh cô gái tóc dài.

Có tất thảy tám người mà đã đi mất một nửa, Thời Kim Lam còn lấy mất nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn dầu, khiến phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh, những luông khí lạnh thi nhau ùa vào trong. Cô gái tóc xoăn lập tức mở đèn pin điện thoại lên và giở giọng mỉa mai: “Giường ở cái chỗ khỉ ho cò gáy thế này mà bọn họ cũng dám nằm ngủ à? Không sợ nửa đêm chết trên giường hả?”

Người đàn ông lịch thiệp lạnh lùng liếc cô ta một cái, không bình luận gì. Chàng trai tóc mào gà cũng đứng dậy, đút tay trong túi, bực bội đi tới đi lui.

Người đàn ông râu ria nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định mua một cái dĩa, một sợi dây mảnh và dầu hạt chè bán theo thùng. Ông ta đổ dầu vào cái dĩa nhỏ, sau đó đặt sợi dây mảnh vào và dùng hộp quẹt đốt đầu dây.

Cô gái tóc xoăn nhìn thấy hành động của ông ta thì nói: “Ông làm gì vậy? Muốn chiếu sáng thì sao không mua đèn pin luôn đi?”

Số tiền mà người đàn ông râu ria hoang phí phải đủ mua mười cái đèn pin rồi đấy.

Ông ta nhét hộp quẹt vào túi, “Chẳng lẽ cô không thấy phòng khách đang càng ngày càng lạnh à?”

Nhất là sau khi Thời Kim Lam mang đèn dâu đi. Bọn họ ngồi trong phòng khách lâu như vậy, nhiệt độ luôn dao động khoảng hai mươi độ. Tuy nhiên Thời Kim Lam chỉ mới rời đi hai, ba phút mà nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống bảy, tám độ, dưới chân ai nấy đều thấy rét căm.

Cô gái tóc xoăn vuốt mái tóc còn ướt, do dự nói: “Ý ông là... Ngọn đèn kia có thể đuổi... Quái vật?”

Người đàn ông râu ria lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng quả thật là ngọn đèn kia có thể ngăn nhiệt độ trong phòng giảm xuống. Bây giờ tôi cũng chỉ thử thôi, nếu không thành công thì e là chúng ta phải đi tìm bọn họ.” Trong màn chơi loại hình kinh dị, việc nhiệt độ giảm xuống chẳng phải tin hiệu lành, nhất là khi màn chơi này còn có khả năng thôi miên. Nếu như bọn họ ngủ quên trong tình trạng nhiệt độ thấp thì chưa chắc sẽ chết, nhưng khó mà nói trước được sẽ gặp phải chuyện gì. Cô gái tóc xoăn nghiến răng, “Đáng lẽ lúc nấy nên giành lấy ngọn đèn của con nhóc kia mới phải.”

Chàng trai tóc mào gà mất kiên nhẫn lườm cô ta, “Cô phàn nàn cái chó gì? Con mẹ nó ồn thấy mụ nội!”

Cô gái tóc xoăn bị anh ta mắng nên xanh cả mặt. Cô ta đứng dậy khỏi ghế định cãi lại, nhưng cô ta chỉ mới đặt chân xuống đất thì một cơn gió lạnh buốt đã thổi qua gót chân. Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay lạnh như băng đã túm lấy cổ chân cô ta, kèm theo đó là tiếng cười hả hê của cậu bé trước đó.

“ÁI” Cô gái tóc xoăn la làng, lập tức đá chân giãy dụa, nhưng bàn tay nhỏ bé kia vô cùng khỏe, cố định chân cô ta dưới đất như bị đóng đinh không di chuyển được. Người đàn ông râu ria phản ứng rất nhanh, ông ta vén áo khoác vươn tay lên, hung ác đâm xuyên con dao dài hơn hai mươi xăng-ti-mét qua cánh tay của cậu bé. Máu tươi phun ra văng lung tung lên bắp chân cô gái tóc xoăn. Tiếng cười của cậu bé dừng lại, nhưng cánh tay thò ra từ dưới ghế sô pha u ám của cậu ta vẫn bất động mặc cho bị đâm xuyên, hệt như cậu ta chẳng cảm thấy đau đớn. Cậu ta chầm chậm nói: “Ông chém tay của tôi... Ông chém tay của tôi... Tôi muốn giết ông... Tôi muốn giết ông...”

Người đàn ông râu ria lạnh mặt, con dao trên tay chuyển động như bay cắt phăng cánh tay của cậu bé.

Một bàn tay nhỏ xíu rơi trên mặt đất, sắc trắng tái nhợt hòa cùng màu đỏ tươi. Sau khi thoát khỏi bàn tay của con ma, cô gái tóc xoăn lập tức rúc vào ghế sô pha, nhưng phía sau cổ chân cô ta vẫn lưu lại một dấu bàn tay đen sì.

Người đàn ông lịch thiệp nhanh chóng bước tới đẩy chiếc ghế sô pha ra, nhưng bên dưới lại trống trơn chẳng có gì cả. Nếu không phải bàn tay bị người đàn ông râu ria cắt đứt vẫn còn ở trên mặt đất thì ông ta cũng chẳng ngờ được từng có một con ma trốn bên dưới ghế sô pha.

Tiếng cười hì hì của cậu bé đã biến mất, phòng khách lại quay về vẻ yên tĩnh vốn có. Ánh đèn dầu hạt chè ung dung lắc lư chiếu sáng một không gian lớn hơn.

Chàng trai tóc mào gà khẽ tặc lưỡi một tiếng như đang cười nhạo sắc mặt tái nhợt và dáng vẻ chật vật của cô gái tóc xoăn. Anh ta đút tay trong túi, bước tới bên cạnh ghế sô pha rồi ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhặt bàn tay bị đứt của cậu bé lên.

Bàn tay này lạnh đến kinh người, phần bị cắt còn đang chảy máu đỏ sẫm đầm đìa, nhưng vì xung quanh tối đen nên trông màu máu cũng hơi đen.

Chàng trai tóc mào gà lại tặc lưỡi thêm hai tiếng rồi cầm vào ngón trỏ, quơ quơ bàn tay trước mặt cô gái tóc xoăn, mỉa mai: “Chỉ là một con ma nhỏ xíu thôi mà? Đáng sợ chỗ nào?” Cô gái tóc xoăn trừng mắt với anh ta, trong lòng sôi sục ác ý khi nghĩ tới việc chính anh ta là người đã hại mình bị con ma túm chân. Nhưng đột nhiên cô ta phát hiện bàn tay bị đứt đang động đậy. Trong khi cô ta đang do dự tưởng mình nhìn lâm thì bỗng dưng bàn tay ấy gập bốn ngón tay lại và đâm thẳng về phía mặt của chàng trai tóc mào gà.

*xx** 74 *xx**
Bình Luận (0)
Comment