Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 78 - C78

C78 C78C78

CHƯƠNG 78: Bảy ngày bảy đêm (14)

Trong phòng khách vô cùng lộn xôn, cả căn phòng ngập trong mùi khét gay mũi và mùi xăng nồng nặc.

Một mảng lớn của chiếc bàn trước ghế sô pha đã bị đốt cháy, mơ hồ có thể nhìn thấy vài tia lửa điện. Chiếc ghế sô pha vốn được sắp xếp ngay ngắn cũng trở nên bừa bộn. Đồ đạc rơi vãi khắp mặt sàn.

Thời Kim Lam cứ ngỡ bản thân bước vào hiện trường cướp bóc.

Cô gái tóc dài cũng tặc lưỡi, “Bọn họ đã gặp chuyện gì vậy?”

Lúc ở trên phòng ngủ nghe thấy những tiếng hét dưới lâu, cô ta còn hả hê khi người khác bị ma ám. Nhưng cô ta không ngờ hiện trường sẽ thê thảm đến vậy, trông cứ như bọn họ không chỉ bị ma ám mà còn phải chiến đấu với cả một bây ma vậy?

Tống Dư Ngộ nhìn xung quanh, không thấy người đàn ông lịch thiệp và chàng trai tóc mào gà đâu, chẳng biết là bọn họ đã lập nhóm với nhau hay tự đi một mình rồi. Tuy nhiên anh cảm thấy khả năng cao là bọn họ sẽ không lựa chọn hành động đơn độc, bởi dù sao tất cả mọi người đều biết ở một mình vào buổi tối trong màn chơi chính là tự tìm đường chết.

Không biết bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số một chưa, hay vẫn đang trong quá trình thực hiện.

Đã sắp 12 giờ đêm nên bọn họ không có thời gian kiểm tra tình hình trong phòng khách. Cô gái tóc dài ở lại chỗ cầu thang, Thời Kim Lam cầm đèn bước về phía nhà vệ sinh, còn cô gái mặc quần da thì tái mặt, mấy lần nhìn Thời Kim Lam như định nói gì đó nhưng lại thôi. Thời Kim Lam biết cô ta muốn nói gì, nhưng cô chỉ giả vờ như không nhìn thấy.

Cô không phải mạnh thường quân thích đi từ thiện, tuy chưa rõ tác dụng cụ thể của đèn dầu nhưng cô cũng biết nó rất hữu ích trong màn chơi này, có thể khiến quái vật không dám xuất hiện trong một số trường hợp.

Ngọn đèn dầu này là thứ mà cô đã giành được từ tay ông quản gia, nếu cô gái mặc quần da muốn thì cũng có thể tự giành một cái, hoặc cô ta cũng có thể cạy một ngọn đèn treo trên tường xuống, có lẽ vẫn sẽ dùng được.

Hoặc nếu không thì vẫn còn cửa hàng ác mộng, hẳn là nếu chịu chi một khoản đồng tiền ác mộng thì sẽ mua được thứ tương tự.

Nghĩ vậy, Thời Kim Lam lấy điện thoại ra mở cửa hàng ác mộng để tìm kiếm đèn dầu, sau đó cô phát hiện cửa hàng ác mộng không gì không bán lại hiển thị không có sản phẩm tương ứng. Vì vậy cô đành đổi sang tìm dầu hỏa thì nhận được kết quả cửa hàng bán 100 ml với giá mười nghìn đồng tiền ác mộng.

Cô tặc lưỡi thầm than đắt đỏ, e là trước đó cô gái mặc quần da cũng đã thử tìm trong cửa hàng ác mộng nhưng vì ngại giá tiên quá cao nên mới nhớ thương ngọn đèn trong tay cô.

Có vẻ đèn dầu rất quan trọng thật, cho nên cửa hàng ác mộng mới nhân cơ hội trục lợi.

Cô còn định tìm kiếm thử có sản phẩm nào đột nhiên tăng giá nữa không, nhưng chỉ còn một phút nữa là 12 giờ nên cô đành cất điện thoại và bước vào nhà vệ sinh. Trong phòng vệ sinh vẫn tối đen như trước, ánh đèn dầu chỉ có thể chiếu sáng một không gian nhỏ trước bồn rửa tay. Nhiệm vụ không yêu cầu cô phải đóng cửa, nhưng Thời Kim Lam nghĩ ngợi một lát rôi vẫn đóng cửa lại.

Nếu cô không đóng cửa, lỡ như ma nữ thấy cô có thể cầu cứu bất cứ lúc nào rồi lại không chịu xuất hiện thì sao bây giờ?

Nghĩ vậy, cô bỗng cảm thấy chỉ đóng cửa thôi thì vẫn chưa đủ nên còn tỉnh tế tắt luôn đèn dầu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Trong nhà vệ sinh tối om, bóng đêm nhanh chóng cắn xé chút độ ấm ít ỏi còn sót lại từ ngọn đèn dầu, khiến cho nhiệt độ dần dần giảm xuống.

Thời Kim Lam nhìn thoáng qua tấm gương là luồng sáng phản chiếu duy nhất trong bóng tối, chậm rãi mở vòi nước và tháo dây buộc tóc. Mặc cho tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai, cô vẫn bình tĩnh lấy một bình nước ấm từ trong ba lô ra và pha nó cùng dòng nước lạnh thấu xương chảy ra từ vòi. Cô vừa xõa tóc xuống, bắt đầu gội đầu, vừa cất cao giọng ngâm nga “Trường hận ca”.

Giọng nói trong trẻo của cô vang vọng trong nhà vệ sinh trống trải. Dường như ngay khi cô cất giọng, nhiệt độ trong nhà vệ sinh lập tức tụt xuống chạm đáy. Tuy dòng nước xối vào đầu là nước ấm, nhưng Thời Kim Lam lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Cái lạnh này không tới từ dòng nước đang gột rửa đầu cô, mà là tới từ một ánh mắt trên cao đang nhìn chằm chằm cô.

Thời Kim Lam có thể cảm nhận được ác ý của đôi mắt ấy rất rõ ràng. Nó đứng từ trên cao, ung dung thưởng thức khung cảnh cô gội đầu, không vội vàng thực hiện bất cứ hành động nguy hiểm nào. Có âm thanh tí tách kỳ lạ vang lên. Thời Kim Lam cảm thấy có thứ gì đó đang tới gân mình từ phía sau. Cô dời mắt xuống, nhìn thấy một đôi chân đẫm máu đang bước đi giữa không gian tối đen như mực.

Cổ chân và cẳng chân của đôi chân đó chằng chịt những vết chém đến lộ cả xương, máu tươi chậm rãi rỉ ra từ miệng vết thương và nhỏ giọt xuống đất. Cô dời mắt lên trên một chút, nhìn thấy chiếc váy trắng cũng dính đây máu tươi. Những đốm máu bung xõa như hoa mai đỏ nở rộ giữa nền tuyết trắng tháng Chạp, đẹp tuyệt mà ghê rợn.

Máu tươi nhỏ giọt xuống đất tạo thành một vũng máu phản chiếu rõ nét hình dáng ma nữ đứng đẳng sau thời Kim Lam.

Cô ta câm một con dao đẫm máu trong tay, cả người nghiêng sang bên trái một cách mất tự nhiên, trông cứ như thể cô ta bị dị tật bẩm sinh hoặc đã bị người ta đánh đập bằng vật nặng nên bị biến dạng. Thời Kim Lam biết vũng máu không thể phản chiếu rõ hình dáng của ma nữ, nhất là khi vũng máu kia đen đặc như thế. Mà cho dù có thể phản chiếu thật thì cũng chỉ phản chiếu được bên dưới ma nữ mà thôi.

Ây... Đầu óc cô đen tối quá.

Trong lúc cô đang quan sát hình ảnh trong vũng máu, nước gội đầu chẳng biết đã nguội từ lúc nào. Nước thấm vào tóc lạnh căm khiến cả người cô run lẩy bẩy. Thời Kim Lam vẫn tiếp tục đọc thơ.

Đọc được hai phần ba bài thơ, cô bỗng thắc mắc mình có cân dùng dầu gội đầu hay không. Sau cùng cô lại nghĩ nhiệm vụ không yêu cầu phải dùng dầu gội đầu, thế nên không thắc mắc nữa.

Cô có thể cảm giác được ma nữ đứng đằng sau đang nhìn chằm chằm phần gáy bị lộ ra khi cô gội đầu bằng ánh mắt thèm thuồng, dường như cô ta đang tìm kiếm một nơi thích hợp để vung dao chém xuống.

Cô gái tóc dài đứng trên cầu thang và xoay lưng về phía phòng khách, trước mặt cô ta là một bức tranh sơn dầu khổ lớn. Sau khi cơn mưa rào dừng lại, ánh trăng đã ló dạng khỏi tâng mây, chiếu rọi ánh sáng vào phòng khách và hắt lên bức tranh sơn dầu.

Bức tranh sơn dầu vẽ một người phụ nữ mặc chiếc váy phong cách Châu Âu thời Trung cổ. Tuy nhiên bức tranh rất trừu tượng, nó phác họa dáng vẻ mơ hồ của người phụ nữ khiến người xem chỉ nhận ra người phụ nữ đang câm thứ gì đó trong tay.

Cô gái tóc dài chịu đựng cảm giác trống trải sau lưng, bắt đầu cất giọng hát bài hát “Con lừa nhở. Lúc hát, cô ta cứ cảm thấy kỳ lạ bởi nhiệm vụ cốt truyện của Thời Kim Lam yêu cầu cô phải đọc diễn cảm “Trường hận ca”, nhưng rõ ràng nhiệm vụ đã bắt đầu mà cô ta lại chẳng nghe thấy gì cả.

Cô ta không dám suy đoán nguyên do, chỉ biết tập trung để ý động tĩnh xung quanh và không ngừng lặp lại bài hát “Con lừa nhỏ”.

Cô ta chẳng biết mình đã lặp lại bài hát này mấy lần, mãi cho tới lúc cô ta nghe thấy tiếng lộp cộp khi ai đó bước lên câu thang. Dường như người này không ngờ bước chân của mình sẽ tạo ra tiếng động lớn như vậy nên đã dừng lại ở bậc thang đầu tiên.

Cô gái tóc dài căng thẳng siết chặt vật phẩm mà mình đó mua trước đó trong tay, tiếp tục hát “Con lừa nhở”. Lần này, cô ta có thể cảm giác rất rõ rằng có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình. Đôi mắt ấy lưu luyến nhìn từ dọc từ dưới lên trên người cô ta, cuối cùng dừng lại ở phân gáy... Không! Không! Nói đúng hơn thì phải là sau Cổ cô ta.

Tâm mắt kia cứ nhìn chằm chằm sau cổ cô ta mà chẳng hề nhúc nhích. Nửa phút ngỡ như dài đằng đẳng trôi qua, cuối cùng tiếng bước chân lộp cộp lại vang lên. Lần này “thứ” bước lên tâng không còn dừng lại nữa, nhưng nó đi rất chậm, mỗi bước đặt xuống bậc thang đều vang lên tiếng cộp như muốn báo hiệu cho người đang đứng bên trên biết rằng mình đang tới gần.

Trái tim cô gái tóc dài vọt lên tận cổ họng. Cô ta siết chặt vật phẩm trong tay, căng thẳng muốn quay đầu lại, nhưng lại nhớ ra nhiệm vụ yêu cầu cô ta không được quay đầu kể cả khi nghe thấy hay nhìn thấy bất cứ thứ SIẾ

Giọng hát của cô ta bắt đầu run lên, đôi mắt căng cứng nhìn vào bức tranh sơn dầu. Bỗng nhiên cô ta phát hiện khung tranh trong suốt có thể phản chiếu “thứ” đang bước lên lầu. Đó... Đó là một người...

Không, không! Đó là một con ma. Trên cổ cô ta có một vết cắt sâu lộ cả xương trắng, miệng vết thương chảy máu đầm đìa, chẳng mấy chốc đã nhuốm đỏ chiếc váy trắng tinh trên người cô ta. Ngoại trừ vết thương trên cổ thì cánh tay của cô ta cũng chằng chịt những vết cắt, phần váy chỗ eo cũng lõm vào như thể váy bị dính vào miệng vết thương.

Mùi máu tươi nồng nặc xộc tới. Ma nữ đeo giày cao gót màu trắng xinh đẹp, bước từng bước lên cầu thang tạo thành âm thanh lộp cộp.

Khi ma nữ tới gần, cô gái tóc dài đột nhiên để ý thấy dường như tay phải giấu sau lưng cô ta đang cầm thứ gì đó.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu cô ta nảy ra vô số suy đoán. Nhưng ngay khi cô ta nghĩ tới có thể ma nữ đang câm dao thì khung tranh sơn dầu bỗng phản chiếu một tia sáng.

Cô gái tóc dài vô thức nheo mắt lại, vừa kịp bắt trọn khoảnh khắc ma nữ giơ tay phải ra từ sau lưng ngay trước khi nhắm mắt. Cô ta nhìn thấy một lưỡi dao ánh lên tia sáng lạnh lẽo, hóa ra là ma nữ đang cầm con dao đẫm máu trong tay và giơ lên.

Bên ngoài phòng bếp vẫn bừa bộn như trước lúc bọn họ rời đi. Mặc dù vũng máu đã loãng hơn nhưng máu vẫn đọng và dính trên mặt đất, ngỡ như có người làm đổ thùng thuốc màu ở đây.

Tống Dư Ngộ lấy một chiếc ghế dựa từ trong phòng ăn ra, khoanh chân, khoanh tay ngồi bên ngoài phòng bếp. Cô gái mặc quân da cứ bước ba bước thì lại quay đầu một lần, quanh quẩn mãi trong khu vực gần cửa bếp. Nhiệm vụ của cô ta đơn giản hơn những người khác nhiều, cô ta chỉ cần ở trong phòng bếp đủ mười phút mà không cần làm gì cả.

“Nửa phút nữa là nhiệm vụ sẽ bắt đầu, cô không định vào trong à?” Tống Dư Ngộ nhìn đồng hồ, nhíu mày nhắc nhở.

Anh đã quen làm việc cùng Thời Kim Lam tính tình dứt khoát cho nên không thích mấy người hay do dự, nhất là khi cô gái mặc quần da còn chẳng phải đồng đội của anh.

Cô gái mặc quần da siết chặt khung cửa, “Các... Các anh không sợ quái vật... Vậy vì sao... Vì sao không cho tôi mượn đèn dầu?”

Đến cuối cùng thì cô ta vẫn hỏi vấn đề mà mình thắc mắc nãy giờ.

“Hả?” Tống Dư Ngộ nhướn mày. Cô gái mặc quân da tưởng anh không nghe rõ, nhưng dù sao cô ta cũng đã hỏi một lần rồi nên không sợ lặp lại, thế là nghiến răng hỏi: “Các anh không cần đèn dầu để hoàn thành nhiệm vụ, vậy vì sao lại không thể cho tôi mượn?” Tống Dư Ngộ thấy cô ta còn dám lặp lại lân nữa thì khó chịu tặc lưỡi, đứng dậy khỏi ghế, “Tôi có tiên, vậy tôi có bắt buộc phải đi từ thiện không?” Anh nhấc ghế dựa lên rồi bước về phía nhà vệ sinh. Cô gái mặc quần da lập tức trợn tròn mắt, “Anh định làm gì đấy? Anh nói sẽ trông chừng tôi thực hiện nhiệm vụ cơ mà?” Tống Dư Ngộ giả vờ không nghe thấy.

*xx** 78 *xx**
Bình Luận (0)
Comment