Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 79 - C79

c79 c79c79

CHƯƠNG 79: Bảy ngày bảy đêm (15)

Tống Dư Ngộ ngôi trước nhà vệ sinh, vừa kịp nhìn thấy Thời Kim Lam thổi tắt ngọn đèn dầu. Anh suy đoán những gì cô đang nghĩ, thế là không khỏi nhoẻn miệng cười.

Anh đang định ngồi xuống thì bỗng nhiên có tiếng đóng cửa phát ra từ phòng bếp.

Tống Dư Ngộ có hơi bất ngờ nên quay đầu nhìn lại, thấy cửa phòng bếp quả thật đã đóng kín. Cô gái mặc quân da trước đó còn do dự không bước vào bếp đã biến mất, ngay cả chiếc điện thoại được cô ta cầm trong tay để chiếu sáng cũng chẳng chiếu rọi chút ánh sáng nào từ sau cánh cửa mờ đục. Anh nhớ lại thái độ đòi hỏi hiển nhiên của cô ta, thế là lạnh mặt thu hồi tâm mắt và quay sang nhìn cô gái tóc dài đang đứng trên câu thang. Cô ta đã bắt đầu hát “Con lừa nhỏ”, đồng thời tiếng ngâm thơ “Trường hận ca” của Thời Kim Lam cũng phát ra từ nhà vệ sinh.

Anh tìm một nơi có góc nhìn bao quát, sau đó cùng lúc trông chừng cả nhà vệ sinh và cô gái tóc dài trên cầu thang.

Từng giây, từng phút trôi qua nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Tiếng ngâm thơ của Thời Kim Lam vang lên ổn định, còn giọng hát “Con lừa nhỏ” của cô gái tóc dài thì dân dần trở nên cứng đờ, chậm chạp. Anh quay đầu nhìn cô gái tóc dài, nhanh chóng đảo mắt nhìn tình hình xung quanh cô ta. Mặc dù thiếu ánh sáng nhưng anh vẫn có thể nhận ra chẳng có thứ gì bên cạnh cô †a.

Bỗng nhiên anh nhìn thấy cô gái tóc dài siết chặt vật phẩm trong tay và bước nhanh về phía trước, giọng hát trở nên run rẩy.

Vật phẩm bao bọc cơ thể cô ta và tạo thành một lớp lá chắn trong suốt. Lưng cô ta gù xuống, cả cơ thể căng cứng.

Ngay sau đó, một vật phẩm khác trong tay cô ta cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Vào khoảnh khắc lá chắn mất tác dụng, cô ta lập tức biến mất tại chỗ mặc dù tiếng hát “Con lừa nhỏ” của cô ta vẫn còn vang vọng trên cầu thang.

Hiển nhiên vật phẩm thứ hai mà cô ta đã dùng chính là vật phẩm tàng hình.

Tống Dư Ngộ không thể chen ngang quá trình thực hiện nhiệm vụ của cô gái tóc dài nên chỉ có thể nhìn cô ta hoảng loạn sử dụng ba vật phẩm liên tiếp như con ruồi mất đầu trên cầu thang trống rỗng. Anh lấy làm lạ, mím môi nhìn sang nhà vệ sinh đang phát ra tiếng nước chảy khe khẽ, anh biết đó là tiếng động khi Thời Kim Lam gội đầu.

Thời Kim Lam gội đầu rồi vén tóc lên, cùng lúc đó ma nữ cũng giơ cao con dao lên và hạ xuống.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thời Kim Lam né sang bên cạnh một bước khiến lưỡi dao lóe sáng chém hụt. Con dao va vào bồn rửa tay phát ra một tiếng chói tai, lưỡi dao gân như bị mẻ.

Sau khi đọc xong câu thơ cuối cùng, Thời Kim Lam chậm rãi quay đầu và đối diện với ma nữ.

Đôi mắt cô ta đã bị máu tươi nhuốm đỏ, con ngươi đen nhánh bị máu phủ kín một màu âm u. Gương mặt cô ta tái nhợt một cách bất thường, nhưng ẩn dưới làn da trắng bệch đó lại là màu đen mơ hồ. Một người, một ma im lặng nhìn nhau, trong khi con dao trên tay ma nữ vẫn còn đang ghim vào bồn rửa tay.

Tí tách... Âm thanh chất lỏng nhỏ giọt lên gạch men sứ bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.

Hai bên giằng co trong im lặng sau nửa phút tưởng như dài đằng đãng, ma nữ đột nhiên mở đôi môi đỏ tươi để lộ hàm răng trăng và chiếc lưỡi đỏ tươi giống hệt lúc trên phòng tắm tầng hai, trông cứ như đang chờ mong con mồi vào miệng. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.

Thời Kim Lam huýt sáo một tiếng ngắn, sau đó tiện tay bắt lấy cây thông bồn cầu được đặt bên dưới bồn rửa tay. Trước khi ma nữ kịp phản ứng, cô lập tức dùng sức thọc cây thông bồn câu qua.

Ma nữ bị cô thọc tới ngẩn ngơ, bàn tay siết chặt dao phay run nhẹ. Vậy mà Thời Kim Lam còn ung dung nói: “Mắc gì nửa đêm còn đi dọa người ta hả? Có chuyện gì thì cứ việc nói, nói rồi thì tôi mới suy xét tiếp theo mình phải đánh cô một trận hay đánh cô hai trận được.”

Ma nữ: “...'

Cái đầu hơi nghiêng của cô ta đột ngột xoay ngược lại tạo thành âm thanh răng rắc nghe vô cùng kinh dị.

Thời Kim Lam giả vờ không nghe thấy, vẫn tiếp tục đẩy cây thông bồn cầu về phía trước, “Tôi khuyên cô bớt dọa tôi đi, nếu không lỡ như tôi điên lên thì đến tôi cũng không rõ mình sẽ làm gì đâu nhé.”

- Phòng livestream số 54088 -

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha lúc tắt đèn dầu cô ấy đã liếc nhìn dưới bồn rửa tay á, khi đó tôi cứ tưởng cô ấy sợ ma nữ trốn dưới bồn rửa tay sẽ tụt quân cô ấy lúc đang gội đầu, nhưng không ngờ nha không ngời Hóa ra cục cưng đang để ý cây thông bồn cầu! Quả là vũ khí xịn sò (đầu có)]

[Biết ngay mà, biết ngay mà, biết ngay mà, sao cục cưng có thể thất bại trước nhiệm vụ cỡ này được chứ. Mặt mũi ma nữ tái nhợt luôn rồi kìa? Cây thông bồn cầu đỉnh vãi ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Tôi còn đang nghĩ lần này cục cưng sẽ giật tóc đánh ma nữ, hay bẻ đầu ma nữ thêm lần nữa? Nhưng hóa ra còn có thể làm thế này (đầu chó)]

[Tôi không hiểu, sao bây giờ mọi người toàn 54088 là cục cưng thế? Cô ấy giống cục cưng chỗ nào? Mọi người bớt kỳ lạ đi được không?]

[Lầu trên à, tại cậu cả thôi. Cục cưng đáng yêu biết bao, vừa mặn mùòi, vừa ngọt ngào, vừa bạo lực được, không hổ là bánh ngọt bé nhỏ đáng yêu số một thế giới (đầu chó)] [Ha ha ha ha ha ha hình như là do trước đó có ai gõ nhầm “bố ruột” thành “cục cưng” á, xong sau đó mọi người đều mặt dày gọi 54088 là cục cưng luôn. Ai cũng mơ ước được làm bố mẹ của bố tui (đầu chó)]

[Bớt spam sticker đầu chó đi trời, có thể nghiêm túc giải thích về ma nữ này được không? Vì sao lúc tôi chuyển qua góc nhìn của cá thì không thấy con ma bên cạnh người chơi trên cầu thang, nhưng khi chuyển sang góc nhìn của người chơi đó thì lại thấy ma nữ đang ở sau lưng cô ta vậy]

[Chưa đủ rõ ràng hả? Độ khó của màn chơi bảy ngày bảy đêm không cao, chủ yếu chỉ dọa sợ người chơi để làm giảm giá trị tỉnh táo của họ xuống một mức nhất định, khiến họ đánh mất khả năng phán đoán, sau đó gây ảo giác như thể người chơi đang gặp nguy hiểm. Vì vậy mới bảo hành động theo nhóm sẽ an toàn hơn đấy. Không phải là quái vật sẽ không ra tay khi có hai người ở cùng nhau, mà là có người ở cùng thì bọn họ sẽ thấy an toàn hơn, giá trị tỉnh táo không dễ dàng giảm xuống (Đã ẩn)] [Đúng vậy, đúng vậy. Tôi nhớ màn chơi bảy ngày bảy đêm phiên bản khó ít mở lắm, nhưng lần nào mở thì tỉ lệ tử vong cũng vô cùng cao, thậm chí còn có ba lần toàn bộ người tham gia đều chết hết. Sau này không có ai dám lựa chọn màn chơi này nữa. Không biết có phải vì thế nên thế giới ác mộng mới ít khi mở phiên bản khó không (Đã ẩn)]

[Tiến độ khám phá cốt truyện của màn chơi này cũng không cao, hiện tại chỉ mới biết gia đình bốn người trong biệt thự này đã chết hết thôi, người chơi vào đây với thân phận du khách và bắt gặp vô số sự kiện siêu nhiên, còn vê những chuyện đã từng xảy ra trong biệt thự thì chưa ai tìm hiểu được (Đã ẩn)]

Tống Dư Ngộ cầm điện thoại xem đồng hồ, thấy thời gian làm nhiệm vụ đã hết. Tiếng hát “Con lừa nhỏ” của cô gái tóc dài trên cầu thang đã đột nhiên dừng lại, nhưng cửa phòng vệ sinh vẫn chưa mở ra. Anh thấy hơi sốt ruột, đang định đặt tay lên then cài cửa thì then cài cửa đã nghiêng xuống trước.

Mái tóc của Thời Kim Lam ướt đẫm, khí lạnh khiến cả người cô hơi run. Cô xách theo ngọn đèn dâu đã tắt, khi nhìn thấy Tống Dư Ngộ thì hơi sửng sốt, “Sao cậu lại ở đây?”

Tống Dư Ngộ thấy cô vẫn bình yên vô sự thì ỷ vào ưu thế chiều cao để dòm ra sau lưng cô, nhưng anh chỉ thấy một không gian tối đen

Anh thu mắt lại, nhún vai trả lời câu hỏi của cô: “Có người chê bọn mình không chịu cho cô ta mượn đèn dầu, cảm thấy mình thấy chết mà không cứu, vậy mình còn làm người tốt làm gì nữa?”

Cô nghe giọng điệu quái gở của anh thì biết là anh đang hơi tức giận. Trước đó Thời Kim Lam đã cảm thấy cô gái mặc quân da để ý ngọn đèn dầu của mình, đúng là cô không muốn làm kẻ ác, nhưng càng không muốn làm mạnh thường quân từ thiện vô điều kiện, vậy nên cô mới giả vờ không biết. Cô cứ tưởng cô gái mặc quần da thấy vậy thì dù bất mãn cũng sẽ không nói ra, nhưng không ngờ cô đã đánh giá cao cô gái mặc quần da rồi.

Quả nhiên không nên đặt kỳ vọng quá cao vào một kẻ chỉ biết ích kỷ nghĩ cho mình nhưng lại đòi người khác giúp đỡ khi bị bất công.

Thời Kim Lam không bình luận gì, chỉ nhét ngọn đèn dầu vào tay Tống Dư Ngộ rồi câm khăn trên vai lau tóc.

Cô cố ý pha nước ấm nên sau khi gội đầu xong thì càng thấy lạnh, bây giờ tưởng như bản thân đang ở trong tủ lạnh vậy. Cái lạnh khiến da đầu cô căng cứng, nếu không mau chóng lau khô tóc thì cô sẽ bị cảm mất. Tống Dư Ngộ thắp lại ngọn đèn dầu đã tắt, hiếu kỳ hỏi: “Cậu đã gặp thứ gì vậy?”

Anh vẫn luôn trông chừng ở cách đó không xa, vừa quan sát cô gái tóc dài vừa để mắt tới nhà vệ sinh, nhưng anh chỉ nghe thấy giọng đọc thơ “Trường hận ca” của Thời Kim Lam và tiếng gội đầu, còn lại thì chẳng có gì cả.

Thời Kim Lam liếc nhìn cô gái tóc dài đang xụi lơ trên cầu thang, thấy cô ta đang run rẩy bò dậy và vịn lan can đi xuống. Cô kéo chiếc ghế dựa của Tống Dư Ngộ lại và ngồi xuống, nghĩ ngợi một hồi rồi mới nói: “Cũng chẳng có gì, mình chỉ cho con ma nữ đó ăn một cú cây thông bồn cầu thôi. Cô ta không chịu nổi nên chạy mất, còn chưa trả lời câu hỏi của mình.”

Đương nhiên mọi chuyện không đơn giản như lời cô kể. Trước lúc bị cây thông bồn cầu đập vào mặt, ma nữ đang thè lưỡi liếm láp cánh môi đỏ tươi của mình để hù dọa Thời Kim Lam. Nhưng khi cây thông bồn cầu thọc tới, đầu lưỡi của cô ta đã không thể thoát nạn...

Thời Kim Lam không muốn miêu tả chỉ tiết cảnh tượng nông nặc mùi hương đó cho lắm.

Lúc ấy ma nữ đã nổi điên chém dao phay về phía Thời Kim Lam, nhưng vì khuôn mặt cô ta đang bị mắc kẹt với cây thông bồn cầu nên không thể xác định vị trí của Thời Kim Lam và chém hụt. Sau đó cô ta còn bị cô câm búa đè vào tường và tra hỏi mấy câu hỏi liên tiếp.

Ma nữ giận run người, máu chảy ra nhanh như vòi nước khiến Thời Kim Lam thấy mà xót xa. Vì thế cô đã đẩy ma nữ vào một góc phòng tắm và mở vòi sen rửa sạch cơ thể đẫm máu của cô ta.

Sau đó... Sau đó làn da của ma nữ càng tái nhợt hơn, sắc mặt thì đen sì. Cuối cùng cô ta hóa thành một vũng máu và chảy vào cống thoát nước. Thời Kim Lam thấy hơi hối hận, nếu biết trước ma nữ có thể biến thành máu để chảy vào cống thoát nước thì cô đã không đẩy cô ta về phía vòi hoa sen mà sẽ kéo cô ta ra khỏi nhà vệ sinh và trói lại để thẩm vấn.

Tống Dư Ngộ nhạy bén nhận ra sự hối hận và tiếc nuối trong lời nói của cô. Anh nhìn sang nhà vệ sinh, thấy trên sàn nhà sạch sẽ không hề có vết máu hay vệt nước nào, cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô gái tóc dài chật vật bước tới. Cô ta thề nếu lần này mình có thể rời khỏi màn chơi an toàn thì sau này cô ta sẽ không bao giờ chọn màn chơi loại hình kinh dị nữa. Con mẹ nó, người bình thường sao chơi nổi trò chơi này chứ?

Mặc dù cô thừa ta biết chưa chắc ma nữ có thể giết chết mình, nhưng nỗi sợ vẫn vô thức lan ra và đè nặng trong lòng cô ta. Nếu trong màn chơi lần này, cô ta không gặp được Thời Kim Lam mà phải hành động một mình thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chết vì giá trị tỉnh táo của thấp, hoặc cũng có thể là chết vì bị dọa sợ. Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng dường như cô ta vẫn có thể cảm giác được ma nữ đang vịn vào vai mình và phà hơi vào tai cô ta.

Sau khi rời khỏi màn chơi này, chắc chắn cô ta phải khóc một trận đã đời.

Cô gái tóc dài đang nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phát ra từ phòng bếp.

Cô gái mặc quần da với khuôn mặt tái nhợt bước ra từ bên trong.

Cô gái tóc dài hết nhìn cô ta lại nhìn Tống Dư Ngộ, trong đầu ngập tràn thắc mắc. Cô ta đang định âm thầm hỏi Tống Dư Ngộ có chuyện gì xảy ra thì lại thấy có một người bước ra đằng sau cô gái mặc quân da. x+x 70 +xx*
Bình Luận (0)
Comment