C80
C80C80
CHƯƠNG 80: Bảy ngày bảy đêm (16)
Người đi sau cô gái mặc quân da mặc quần áo giống y hệt cô ta, nhưng vì mái tóc xõa rối tung nên mọi người không thể thấy rõ gương mặt của người này. Dường như cô gái mặc quân da không biết có người đứng sau mình, nhìn thấy ba đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau mình thì nổi da gà.
Cô ta vô thức xoay người, khi phát hiện đằng sau mình có thêm một người thì bắt đầu thở gấp. Người phía sau thấy cô ta xoay người lại thì chậm chạp ngẩng đầu, để lộ một gương mặt trông giống hệt cô gái mặc quần da. Không! Không! Không phải giống cô ta! Mà là giống y hệt cái xác trong tủ lạnh mới phải! “A aaa af Cô gái mặc quần da buột miệng hét thất thanh, cô ta trượt chân ngã nhào xuống mặt đất.
Người phụ nữ bắt gặp phản ứng của cô ta thì gương mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ nghi hoặc, sau lại sợ hãi lùi vài bước dựa lưng vào tường, nhìn sang mấy người Thời Kim Lam với ánh mắt khẩn câu, “Cô ta là ai? Vì sao lại giống y hệt tôi?”
Cô gái mặc quân da sợ suýt ngất đi. Sau khi bước vào phòng bếp, chẳng biết ai đã đóng cửa lại khiến cô ta chỉ biết dựa lưng vào cửa run bần bật, tay siết chặt vật phẩm, không dám đưa mắt nhìn trong phòng.
Nhưng ma nữ không hề xuất hiện, trong phòng bếp chỉ vang vọng tiếng dao phay chặt thịt không ngừng tra tấn tinh thân và thể xác cô ta đến kiệt quệ. Khó khăn lắm cô ta mới chịu đựng được tới khi nhiệm vụ kết thúc, nhưng không ngờ ma nữ chưa từng xuất hiện trong suốt quá trình cô ta thực hiện nhiệm vụ lại thay một bộ trang phục y hệt cô ta và bám theo cô ta rời khỏi phòng bếp. Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ liếc nhìn nhau. Cô đáp lại người phụ nữ kia bằng ánh mặt ngờ vực, “Cô là ai? Vì sao lại đi ra từ bếp cùng cô ta?”
Người phụ nữ thấy cô hỏi ngược lại mình thì đáy mắt hoảng loạn, vội vàng nói: “Tôi là chủ nhân của căn biệt thự này! Đương nhiên tôi thích đi đâu thì đi rôi! Các cô đã ở nhờ nhà tôi mà còn chạy lung tung giữa đêm à? Đã vậy còn trang điểm cho một người trông giống y hệt tôi nữa chứ?”
Cô ta dựa lưng vào vách tường, cái cổ trần trắng muốt không có lấy một vết thương. Biểu cảm trách cứ trên mặt cô ta càng ngày càng rõ, thoáng qua chút tức giận. Thời Kim Lam hơi nheo mắt lại.
Thân phận của người chơi là du khách đi chơi nhưng bất ngờ gặp bão, phải ở nhờ tại biệt thự. Và theo lời ma nữ, quả thật đã có một nhóm du khách đến ở nhờ nhà cô ta. Nhân vật mà các cô sắm vai chính là nhóm du khách đó.
Biệt thự trong núi xa hoa, tám du khách mắc mưa xin ở nhờ, hồn ma lảng vảng trong biệt thự giết người...
Thời Kim Lam buông thống tay, “Ngại quá, tôi không quen cô ta, cũng không biết vì sao cô ta lại trông giống hệt cô. Có khi đó là chị em song sinh của cô đấy."
Lời nói của cô đã phủi sạch quan hệ giữa hai bên. Cô gái mặc quần da ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cô chẳng thèm nhìn lại.
Ma nữ quan sát cô bằng ánh mắt ngờ vực, sau cùng nhìn sang cô gái mặc quân da đang ngôi xụi lơ dưới đất, “Tôi không có chị em song sinh. Rốt cuộc cô là ai? Định làm gì!” Tuy nhiên vì gương mặt quá xinh đẹp nên dù đang chất vấn thì trông cô ta cũng chẳng đe dọa chút nào.
Thế nhưng cô gái mặc quần da lại rất e sợ, vội vàng dịch chân lùi về sau.
Ma nữ thấy vậy thì không dựa lưng vào tường nữa, bước một bước lại gân cô gái mặc quân da. Cô ta không đeo giày, bàn chân trân trắng nõn bước trên mặt đất trông vô cùng nổi bật giữa không gian tối tăm.
Cô gái mặc quân da tưởng như người trước mặt đang câm dao phay, hoảng sợ hét lớn: “Làm sao tôi biết vì sao mình lại hóa thành như vậy cơ chứ! Cô trả mặt lại cho tôi! Cô trả mặt lại cho tôi!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tt. Chẳng biết cô ta lấy can đảm từ đâu mà dám nhảy vọt lên và xông về phía ma nữ. Ma nữ không phòng bị nên bị cô ta vồ trúng, bàn chân dẫm phải vũng máu chưa khô nên cả người trượt về phía trước, ngã nhào xuống đất.
Đầu ma nữ nện xuống đất phát ra âm thanh nặng nề. Cô gái tóc dài sợ hãi bịt kín miệng khi nhìn thấy dòng máu chảy ra từ sau đầu ma nữ.
Ma nữ trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm cô gái mặc quân da, cơn đau lan ra từ sau gáy khiến khuôn mặt cô ta nhăn nhó. Cô ta duỗi tay ra định kéo lấy cô gái mặc quần da.
Cô gái mặc quân da hoảng loạn hét lên và né đi, trong lòng không hiểu vì sao trông ma nữ cứ như thể sắp chết tới nơi.
Thời Kim Lam cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Cô vội vàng bước tới và ngồi xổm bên cạnh ma nữ, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì đâu ma nữ đã lệch sang một bên, cả người mềm nhũn. Màu tươi ồ ạt chảy ra từ sau đầu cô ta, chẳng mấy chốc đã nhuốm đỏ cả một vùng sàn nhà. Máu tươi đặc sệt dây dính khắp người khiến quân áo ma nữ trở nên nhớp nháp, thấm đẫm những mảng màu đỏ.
Thời Kim Lam giơ tay chạm vào động mạch cổ của ma nữ. Làn da ấm áp khiến cô ngạc nhiên, tiếp đó cô càng nghi hoặc hơn khi cảm nhận được mạch đập đang yếu ớt dần.
Cho dù một người chết có bắt chước dáng vẻ của người sống thì cũng không thể có nhiệt độ cơ thể và mạch đập chân thực giống hệt người sống thế này được.
Cô gái mặc quần da thấy hành động của cô thì hoảng sợ ôm lấy tay mình, nói năng lộn xôn: “Cô ta là ma! Vậy sao lại chết được? Sao cô ta lại chết?”
Tống Dư Ngộ và cô gái tóc dài cũng ngẩn ra trước tình cảnh hiện tại. Cô gái tóc dài do dự nói: “Hay chúng ta đã vô tình quay về quá khứ rồi?”
Trước đây cô ta cũng từng tham gia một màn chơi thuộc loại hình hồi tưởng, hơn nữa còn là rất nhiều dòng hôi tưởng chồng chéo lên nhau. Nếu không nhờ lần ấy có một người chơi tài giỏi thì có lẽ cô ta đã chết trong màn chơi đó rồi.
Tống Dư Ngộ cũng không dám chắc. Anh quay đầu quan sát xung quanh và tình hình bên ngoài phòng bếp, cuối cùng lắc đầu nói: “Tôi không nghĩ vậy.”
Nếu thật sự rơi vào dòng hồi tưởng thì đáng lý ra hoàn cảnh xung quanh phải có thay đổi mới phải. Nhưng từ nãy tới giờ anh vẫn luôn ở trong phòng khách nên có thể chắc chắn vết máu trên mặt đất vẫn giống y hệt lúc trước, ngay cả góc ánh trăng chiếu sáng cũng không khác là mấy, và kể cả chiếc ghế sô pha bị di chuyển lung tung. Tống Dư Ngộ quan sát cô gái mặc quần da đang ngồi co ro, lại nhìn sang ma nữ đã tắt thở, trong lòng cảm thấy bất thường.
Thời Kim Lam cũng đứng dậy và liếc nhìn cô gái mặc quần da nhút nhát, cô ngáp một cái: “Chúng ta lên lầu đi, không cần thiết phải ở lại đây.”
Cô gái tóc dài âm thâm chỉ tay về phía cô gái mặc quần da, nhưng lại thấy Tống Dư Ngộ khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi bỏ đi trước.
Thời Kim Lam cũng lắc đầu với cô ta, hiển nhiên là cô không định hành động cùng cô gái mặc quần da nữa. Cô gái tóc dài không biết cô gái mặc quần da đã làm gì mà đắc tội các cô, nhưng cô ta thông minh không hỏi. Rõ ràng là trước đó Thời Kim Lam có thể mặc kệ cô gái mặc quân da, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý cho cô ta đi cùng, chứng tỏ lần này cô gái mặc quần da đã thực sự làm cô phật lòng. Cô ta vội vàng theo sau Tống Dư Ngộ. Cô gái mặc quần da ngồi xụi lơ dưới đất thấy bọn họ rời đi thì vội vàng đứng dậy, cất giọng run rẩy: “Các cô không thể bỏ tôi lại được! Các cô không thể bỏ rơi tôi!”
Nhưng Thời Kim Lam không hề quay đầu lại, tiếp tục bỏ lên lâu. Cô gái mặc quần da nghiến răng đuổi theo, nhưng chỉ mới đặt một chân lên bậc thang thì cô ta đã phải dừng chân lại khi bắt gặp ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào.
Khi cô ta đang do dự, Thời Kim Lam bỗng nhiên xoay người lại, đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta, “Chắc là cô không mặt dày đến mức muốn đi cùng bọn tôi đâu nhỉ?” Cô gái mặc quần da ngẩn người, đến khi phản ứng lại thì ba người đã khuất bóng ở cửa cầu thang. Khi Thời Kim Lam mở cửa phòng ngủ chính ra thì nhìn thấy cô gái tóc xoăn đang nghênh ngang nằm trên chiếc giường rộng 4 mét, còn người đàn ông râu ria thì đang đứng trước một ngọn đèn dầu.
Hai người họ nghe thấy tiếng động nên đồng loạt quay đầu nhìn sang. Cô gái tóc xoăn nhướn mày, giở giọng mỉa mai: “Ồ, sao các cô về rồi?”
Cô gái tóc dài thấy dáng vẻ và giọng điệu của cô ta như vậy thì võ cùng tức giận. Lúc trước Thời Kim Lam nói muốn lên lầu nhưng cô gái tóc xoăn cứ châm chọc suốt, bây giờ nhân lúc bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ thì hai người bọn họ lại giở trò tu hú chiếm tổ. Cô gái tóc dài không nhịn được mà nói: “Cô mặt dày thật đấy!”
Người đàn ông râu ria chỉ liếc nhìn ba người một cái rồi thôi, tiếp tục quan sát những ngọn đèn dâu trên vách tường. Hiện tại cô gái tóc xoăn đã chiếm được giường nên nào quan tâm thái độ của cô gái tóc dài. Cho dù bị mắng, cô ta vẫn hả hê bật cười, “Sao tôi lại mặt dày cơ? Căn phòng này là của các cô chắc? Tôi cũng đâu có chiếm phòng rồi cấm các cô vào đâu, các cô thích làm gì thì làm đi chứ”
Cô ta trưng ra thái độ bố thí cho ăn xin, quyết tâm làm người khác thấy kinh tởm.
Thời Kim Lam bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái rồi xoay người rời đi, “Không giành với cô đâu, cô cứ hưởng thụ cho đã đi, chúc may mắn.”
Cô xoay người rời đi. Cô gái tóc dài cảm thấy không thể để cô gái tóc xoăn hưởng lợi như vậy được, nhưng lại không thể đánh nhau nên cô ta chỉ đành lườm nguýt cô gái tóc xoăn một cái rồi bỏ đi.
Gương mặt Tống Dư Ngộ thoáng qua vẻ do dự. Cô gái tóc xoăn thấy thế thì lập tức híp mắt, “Anh trai nhỏ à, cậu đi theo hai người kia thì đâu ích gì? Chi bằng ở lại với bọn tôi đi này. Căn phòng này chắc chắn là chỗ an toàn nhất đêm nay đấy, còn chỗ khác thì chưa chắc đâu à.”
Cô gái tóc dài thấy cô ta chia rẽ nội bộ phe mình thì tức giận đến run người, “Ai mà dám ở cùng bọn cô chứ? Sợ là đang ngủ lại bị cô đâm một dao chết tươi.”
Cô gái tóc xoăn lạnh lùng than ôi một tiếng rôi bật cười, “Đi với cái loại yếu kém như cô mới dễ bị quái vật bám theo đấy.”
Tống Dư Ngộ hết nhìn cô gái tóc xoăn lại nhìn cô gái tóc dài, anh do dự một lát rôi nhún vai nói với cô gái tóc dài, “Các cô cứ đi đi.”
Cô gái tóc dài nhìn Tống Dư Ngộ với ánh mắt khó tin, trong lòng nghẹn ngào chẳng thốt ra được lời nào. Sau cùng cô ta chỉ biết lườm anh đầy oán hận rồi xoay người đuổi theo Thời Kim Lam. Cô gái tóc xoăn lập tức bật cười hả hê hơn. Cô ta nghiêng người dựa vào giường, vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình và cười tủm tỉm mời gọi Tống Dư Ngộ: “Anh trai nhỏ, dáng người cậu đẹp như vậy thì chắc mặt mũi cũng đẹp chẳng kém đâu ha? Chị đây muốn thấy gương mặt thật của cậu lắm đó~”
Tống Dư Ngộ: “Qel”
Anh bỗng nhiên nôn mửa khiến sắc mặt cô gái tóc xoăn cứng đờ.
Tống Dư Ngộ dựa người vào cạnh cửa, cười nhạt bảo: “Bác gái, bác bao nhiêu tuổi rồi mà cưa sừng làm nghé thế? Mình đã vừa già vừa xấu thì bớt đi ra ngoài làm ảnh hưởng thị giác của người khác giùm cái. Tôi sắp nôn hết cơm tối qua rồi này.”
Gương mặt cô gái tóc xoăn tái nhợt, cô ta nhìn Tống Dư Ngộ bằng ánh mắt u ám, “Tôi cứ tưởng cậu là người thức thời, nhưng không ngờ cậu cũng ngu dốt chẳng kém gì con nhóc kia. Tiếc cho vận may của cậu thật, chẳng thà cho tôi còn hơn." “Vận may?” Tống Dư Ngộ hơi nhướn mày, thuận tiện ngước nhìn bên trên đầu mình nhưng lại chẳng thấy gì. Cô gái tóc xoăn thay đổi tư thế, sau đó nở nụ cười rạng rỡ mặc dù hai mắt lại lạnh như băng, “Đúng thế, tôi đang mấy anh chàng đẹp trai có vận may phơi phới như cô làm phân bón đấy~”
xx**% 80 xx**%