Cøi1
Cøi1Cøi1
CHƯƠNG 81: Bảy ngày bảy đêm (17)
Trong khi bầu không khí trở nên căng thẳng, bỗng nhiên có một giọng nói run rẩy vang lên ngoài cửa, “Cho hỏi đêm nay tôi có thể ở lại đây không?”
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn sang, bắt gặp cô gái mặc quân da đang siết chặt quân áo đứng co ro ngoài cửa. Trên mặt cô ta còn vương lại giọt nước mắt chưa khô khiến cho gương mặt xinh đẹp trông vô cùng yếu đuối, đáng thương.
Cô gái tóc xoăn mất hứng liếc nhìn cô ta, đang định từ chối thì đột nhiên nghĩ ra gì đó nên lại lạnh giọng bảo: “Cô muốn vào thì vào đi, tôi có cấm à?”
Cô gái mặc quân da nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, VỘi vàng vào trong. Tống Dư Ngộ nhìn cô ta đi lướt qua người mình, đồng thời phát hiện một chùm tóc dính màu đỏ đăng sau gáy cô ta. Đôi con ngươi anh hơi di chuyển, sau đó anh vội vàng nhấc chân bỏ chạy nhân lúc cửa chưa đóng lại.
Cô gái tóc xoăn thấy thế thì cười lạnh, “Còn dám chạy? Để tôi chống mắt lên xem cậu có thể chạy đi đâu?” Người đàn ông râu ria nghiêng đầu liếc nhìn cô gái tóc xoăn khiến cô ta lập tức im miệng. Cô ta đưa mắt nhìn sang cô gái mặc quần da đang khẽ khàng ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu cười nhạo: “Chẳng phải là cô thích bám theo con nhóc kia lắm à? Sao? Cuối cùng cô ta cũng phát hiện cô là cái ngữ vô dụng nên bỏ rơi cô rồi à?
Bàn tay cô gái mặc quần da càng siết chặt quân áo hơn, dẫu vậy cô ta vẫn chẳng dám phản bác lời châm chọc của cô gái tóc xoăn mà chỉ gục đầu ủ rũ, chẳng biết đang nghĩ gì. Cô gái tóc xoăn tiếp tục mỉa mai thêm vài câu nhưng cô gái mặc quần da cứ ngồi đơ ra trên ghế sô pha như khúc gõ, khiến cô ta nhanh chóng mất hứng. Cô ta kéo chăn rồi vui vẻ nằm xuống giường.
Người đàn ông râu ria xoay lưng về phía cô gái mặc quần da, tiếp tục nghiên cứu mạch đèn dầu được gắn trên vách tường, cứ như thể nơi đó có ẩn giấu bí mật to lớn nào đó.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Thời Kim Lam thắp hết đèn dầu trong phòng ngủ thứ hai lên.
Cô gái tóc dài vẫn còn đang tức giận, “Sao anh ta có thể làm vậy chứ? Anh ta không rõ cái nết của cái cô tóc xoăn đấy à? Không ngờ anh ta lại bỏ rơi tụi mình để đi cùng hai người kia. Anh ta không sợ nửa đêm đang ngủ thì bị người phụ nữ kia vác dao đâm àt” Thời Kim Lam chẳng bình luận gì.
Căn phòng này nhỏ hơn phòng ngủ chính một chút, bố cục cũng khác biệt. Trong phòng có một khu đồ chơi rất lớn và cả cầu trượt, nhưng thứ nổi bật nhất lại không phải những thứ đó, mà là trò chơi xếp hình vẫn chưa hoàn thành trên sàn nhà.
Trò chơi xếp hình khổng lồ rộng 2 mét và dài 3 mét, chỉ mới ghép xong bốn góc ngoài rìa. Thông qua khung cảnh ô cửa sổ không hoàn chỉnh ở góc trên bên phải, cô tạm suy đoán bức tranh hoàn chỉnh của trò xếp hình này là một kiến trúc nào đó.
Hiển nhiên cô gái tóc dài vô cùng bất mãn về cô gái tóc xoăn, vì vậy sau khi phàn nàn về hành vi trơ trến của Tống Dư Ngộ xong thì cô ta lại nhằm vào cô gái tóc xoăn, “Người phụ nữ kia rõ kỳ lạ. Sau khi tôi vào nhà vệ sinh để trông cô ta thay quần áo xong thì cô ta cứ nhìn tôi bằng ánh mắt như cân đo đong đếm thịt heo ấy, làm tôi nổi hết da gà da vịt.” Cô ta đang làu bàu thì đột nhiên cửa phòng bật mở, là Tống Dư Ngộ chậm chạp bước vào. Cô gái tóc dài nhìn thấy anh thì lập tức im lặng, nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực, “Sao anh lại qua đây?”
“Ghế sô pha bên kia ngồi không êm.” Tống Dư Ngộ viện đại một cái cớ.
Cô gái tóc dài nghe thế thì mím môi. Thời Kim Lam ngáp một cái, “Có phát hiện gì không?”
Thái độ ung dung của cô khiến cô gái tóc dài hết nhìn cô, lại nhìn Tống Dư Ngộ. Sau đó cô ta đột nhiên hiểu ra khi nấy không phải Tống Dư Ngộ đầu quân cho giặc, mà là anh đã phát hiện ra điều gì đó nên mới ở lại phòng ngủ chính.
Tống Dư Ngộ chỉ tay xuống dưới lầu, sau đó chỉ sang phòng bên cạnh. Anh ra hiệu quá khó hiểu nên cô gái tóc dài do dự hồi lâu mới hỏi: “Lên phòng bên cạnh rồi hả?” Cô ta không nói rõ chủ ngữ, nhưng hai người còn lại đầu hiểu cô ta đang nói về ai. Tống Dư Ngộ gật đầu.
Cô gái tóc dài mím môi, “Không biết hai người có thấy giống tôi không, nhưng mà kể từ khi cô ta bước ra từ phòng bếp thì tôi cứ thấy cô ta trở nên kỳ lạ, cả vụ vừa rồi nữa ấy...”
Chỉ đẩy một cái mà đẩy chết người luôn, phải khỏe đến mức nào thì mới làm vậy được chứ?
Cô ta nói xong mới phát hiện Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, thậm chí Tống Dư Ngộ còn hỏi: “Hóa ra là cô không phát hiện à?”
Thời Kim Lam tiếp lời anh: “Cái người đã chết đó không phải ma đâu.”
Cả hai đều không nói rõ tên, nhưng cô gái tóc dài đã nổi hết da gà. Cô ta ôm người rúc vào ghế sô pha, ngập ngừng nói: “Vậy... Vậy có nghĩa là người phụ nữ kia chết rồi... Còn người phụ nữ hiện tại là... Ma nữ...”
“Chắc là vậy.” Thời Kim Lam trả lời.
Chắc là chắc thế nào chứ?
Cô gái tóc dài nhớ lại lúc ở phòng khách, vì bị Thời Kim Lam từ chối nên cô gái kia đã nhìn sang cầu cứu mình, sống lưng bỗng chốc lạnh căm.
“Vậy... Vậy tối nay đã có người chết rồi đúng không? Thế... Thế sao cô ta còn qua phòng bên cạnh...”
Thời Kim Lam đang giữ chăn thì khựng lại, “Hình như quy tắc mới cập nhật lúc 9 giờ không có bảo mỗi tối quái vật chỉ giết một người...”
Quy tắc mỗi tối quái vật chỉ giết một người là quy tắc được viết trong hướng dẫn vượt ải mà bọn họ đã mua. Tuy nhiên độ uy tín của hướng dẫn vượt ải không cao, nhất là vê kiểu quy tắc chưa được xác thực thế này. Điều này chứng tỏ trong màn chơi “Bảy ngày bảy đêm” trước đây, hệ thống luôn thông báo quy tắc chính xác cho người chơi. Nhưng trong màn chơi lân này của các cô thì hệ thống chỉ đề cập tới thời gian quái vật giết người và thời gian quái vật nghỉ ngơi.
Nghe cô nhắc nhở, cô gái tóc dài mới nhớ ra kể cả nhiệm vụ đầu trò chơi và quy tắc trò chơi mới được thông báo lúc 9 giờ đều không hề nói rằng mỗi tối quái vật chỉ giết một người.
Cả người cô gái tóc dài bỗng chốc sởn da gà, “Vậy... Vậy có thể đêm nay vẫn sẽ còn người chết nữa?”
Tống Dư Ngộ gật đầu rồi nói: “Vậy chúng ta nên đi ngủ sớm một chút đúng không?”
Nói rồi anh chỉ tay vê phía giường, mắt thì nhìn vào ghế sô pha, hỏi ý cô gái tóc dài: “Cô muốn ngủ trên giường hay trên ghế sô pha?” Cô gái tóc dài nghĩ rằng đây từng là phòng ngủ của cậu bé ma nên không dám ngủ trên giường, vì vậy vỗ tay lên chiếc ghế sô pha bên dưới mình, “Tôi chọn ngủ trên ghế sô pha...
Tống Dư Ngộ hiểu ý, nhấc chân bước về phía chiếc giường rộng 4 mét. Anh cởi giày rồi kéo chăn, chỉ mất một giây để vào giấc.
Cô gái tóc dài nhìn theo bóng lưng anh, sau lại nói với Thời Kim Lam đang nghiên cứu trò chơi xếp hình: “Vậy tôi cũng ngủ đây. Nếu cô mệt thì nhớ gọi tôi dậy nhé, chúng ta đổi ca."
Thời Kim Lam chẳng thèm quay đầu, chỉ giơ tay ra dấu Ok. Sau khi hai người chìm vào giấc ngủ, cô lôi hết những mảnh xếp hình từ chiếc rương bên cạnh ra và bắt đầu xếp chúng lại với nhau.
Buổi tối trong biệt thự im ắng đến rợn người. Cơn mưa qua đi để lại ánh trăng sáng soi đến kỳ lạ, bao trùm lấy căn biệt thự. Ánh trăng len lỏi vào khung cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng rọi khắp mọi nơi.
Buổi sáng khi cô gái tóc dài tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng chim ríu rít bên ngoài cửa sổ, cô ta bỗng chốc không phân biệt được mình đang ở trong màn chơi hay là thế giới hiện thực.
Trong lúc ý thức chậm chạp quay về với cơ thể, cô ta lơ đãng ngắm nhìn ánh nắng len vào ô cửa sổ, bỗng nhiên choàng tỉnh ngôi dậy.
Trong phòng, Tống Dư Ngộ đang cầm một mảnh ghép và chơi trò chơi xếp hình, còn Thời Kim Lam... Thời Kim Lam đang ngủ trên giường. Cô trùm chăn kín người, chỉ để lộ cái đầu với mái tóc đen tuyên.
Hai người họ đã đổi ca với nhau à? Cô gái tóc dài xoa bóp cái đầu nhức mỏi, cảm giác đêm qua mình đã ngủ quá sâu. Cô ta xem đồng hồ, thấy hiện tại đã là 8 giờ sáng.
Sau khi ngôi ngẩn ngơ một lúc, cô ta bước vào phòng tắm để rửa mặt. Cô ta không dám dùng nước trong biệt thự, sợ trong nước có lẫn cả máu tươi, vì vậy bèn lấy nước khoáng để súc miệng và rửa mặt.
Đợi đến khi cô ta bước ra thì Thời Kim Lam đã ngáp dài tỉnh dậy, lúc này cô đang đứng trước trò chơi xếp hình cùng Tống Dư Ngộ. Cả hai cúi đầu nhìn những mảnh ghép dưới mặt đất, chẳng biết đang nghĩ gì.
Cô gái tóc dài thấy vậy thì tò mò bước qua, nhưng tới khi nhìn thấy bức tranh xếp hình hoàn chỉnh thì cô ta không khỏi xuýt xoa.
Trên bức tranh xếp hình là tám người đứng trước một khung cửa sổ không quá lớn đang thi nhau ló đầu nhìn ra ngoài. Gương mặt của tám người này tương ứng với tám người chơi, mà trong đó khuôn mặt của cô gái mặc quân da và chàng trai tóc mào gà đã bị đánh một dấu X màu đỏ lớn.
“Cái... Cái này là sao?” Cô gái tóc dài đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình hạn hẹn.
Vì sao trò chơi xếp hình trong biệt thự lại có mặt tám người bọn họ?
Thời Kim Lam nói: “Trước khi tôi đi ngủ, bức tranh xếp hình không giống vậy.”
Cô cảm thấy trò chơi xếp hình kỳ lạ, nghĩ rằng biết đâu nếu xếp xong thì sẽ tìm được manh mối nên mới thức từ đêm qua đến 5 giờ sáng nay. Nhưng bức tranh được chia ra quá nhỏ, từng mảnh lại không cung cấp quá nhiều chi tiết nên cô miệt mài suốt 5 tiếng đồng hồ mà chỉ xếp xong một nửa. Tuy nhiên chỉ nhiêu đó cũng đủ để cô khẳng định trước cửa sổ không có ai, thậm chí trong các mảnh ghép còn chẳng có mặt người. Sau đó cô đã bàn giao công việc lại cho Tống Dư Ngộ. Lúc nấy cô ngủ dậy muốn xem thử tiến độ tới đâu thì nhìn thấy tình hình như hiện tại.
Tống Dư Ngộ nhìn chằm chằm hình vẽ Thời Kim Lam ở dưới cùng bức tranh xếp hình và chính mình ở bên trên bức tranh, nói: “Lúc mình mới ghép xong bức tranh thì trước cửa sổ không có ai. Nhưng nghe cậu gọi nên mình ngẩng đầu lên, sau đó thì thành ra như vậy.”
Cô gái mặc quân da và chàng trai tóc mào gà bị đánh dấu X đỏ đứng bên trên Thời Kim Lam, lên trên nữa là người đàn ông lịch thiệp, đứng bên trái ông ta là cô gái tóc dài, kế đó là cô gái tóc xoăn và người đàn ông râu ria, và người đứng trên nhất không bên cạnh ai chính là Tống Dư Noộ.
Cách xếp chỗ này không có gì đáng chú ý, nhưng chẳng hiểu sao Tống Dư Ngộ lại nhớ tới “vận may” - thứ mà cô gái tóc xoăn đã đề cập tới vào đêm hôm qua. Kể từ lúc màn chơi bắt đầu, cô gái tóc xoăn đã không thân thiện với Thời Kim Lam, ngược lại cô ta lại muốn lập nhóm với anh, và đêm qua còn bảo vận may của anh tốt.
Lúc đó anh đã thấy lạ, nhưng cô gái mặc quần da đã đột nhiên xuất hiện chen ngang ý định dò hỏi cô gái tóc xoăn và người đàn ông râu ria của anh.
Chẳng lễ cô gái tóc xoăn có thể nhìn thấy ai sẽ bị quái vật giết trước tiên ư?
Vận may... Vận may...
Tống Dư Ngộ bóp xương ngón tay trỏ, bỗng dưng có một suy đoán xẹt ngang qua đầu anh.
Dường như cô gái tóc xoăn có kỹ năng cá nhân có thể nhìn thấy vận may của người khác, ví dụ như ai có khả năng bị quái vật theo dõi nhất, hoặc ai khó bị quái vật theo dõi nhất. Giả dụ suy đoán này là thật, vậy kỹ năng đó quả thật rất hữu dụng. Tống Dư Ngộ híp mắt. Thời Kim Lam ngáp một cái rồi nói: “Có lẽ trò chơi xếp hình này đang nhắc nhở cho chúng ta rằng ai đã chết.” Cô chỉ tay vào chàng trai tóc mào gà bị đánh dấu X đỏ trên mặt. Và dường như để chứng minh lời cô nói, một bóng đen đột nhiên rơi từ trên cao xuống bên ngoài cửa sổ sát đất và đập vào bậc thang lát đá ở tâng một, phát ra âm thanh nặng nê.
xx**% 81 xx**%