cø3
cø3cø3
CHƯƠNG 83: Bảy ngày bảy đêm (19)
Phòng livestream của Thời Kim Lam càng ngày càng có nhiều khán giả ô ạt kéo vào xem, những bình luận gần như phủ kín màn hình, góc trái màn hình liên tục hiện ra dòng thông báo được tặng quà.
Nếu Thời Kim Lam tính toán kỹ càng thu nhập của mình thì sẽ phát hiện số tiền ác mộng mà cô nhận được từ quà tặng livestream đã vượt xa số tiền ác mộng mà cô nhận được từ việc hoàn thành nhiệm vụ trong màn chơi. Tuy nhiên sau khi cô tắt thông báo nhận thưởng ở màn chơi thứ nhất thì chưa từng bật lại, thậm chí còn chẳng ngó ngàng phòng livesteam của mình. Vì vậy cô chỉ biết mình kiếm được rất nhiêu đồng tiên ác mộng trong màn chơi. Lúc cầm búa đập cửa sổ, cô đã sẵn sàng tinh thần bị hệ thống cảnh cáo. Thế nhưng sau khi cô đập nát cửa sổ hoàn toàn thì hệ thống vẫn chẳng hó hé câu nào, chẳng biết có phải nó đã đình công bỏ việc hay không.
Nhưng hệ thống im lặng thì cô càng vui vẻ.
Bây giờ cô đang tập trung vào căn phòng sau tấm rèm được cô vén lên.
Trong phòng tối om chẳng có lấy một tia sáng. Sau khi cô vén rèm lên, một mùi hôi nồng nặc xộc tới, nồng tới mức cô phải bất giác nghiêng người về sau.
Mùi hương nồng nặc khiến cô phải nín thở và cố gắng phe phẩy tấm rèm dày nặng để xua bớt mùi đi. Cuối cùng mùi hôi trong phòng cũng có chỗ bay đi nên ồ ạt ùa về phía cửa sổ.
Thời Kim Lam suýt ngất vì mùi hôi. Tống Dư Ngộ đứng bên dưới thấy cô chưa vào phòng mà ngồi xổm trước cửa sổ thì nhìn lên cô với ánh mắt nghi hoặc.
Thời Kim Lam bịt mũi, tay còn lại phe phẩy ra hiệu mình không sao. Cô ngồi một lúc để lấy hơi rồi nín thở, sau đó lấy một chiếc mặt nạ phòng độc ra và đeo lên mặt. Sau khi chắc rằng mình không thể ngửi thấy mùi hôi nữa, cô mới xoay người bước vào phòng.
Tống Dư Ngộ thấy hành động của cô thì chợt nhớ ẩn nhiệm vụ ẩn yêu cầu anh phải tìm ra bí mật trong phòng, vì vậy anh đã nói với cô gái tóc dài: “Tôi cũng muốn lên trên xem thử. Cô đứng dưới này trông chừng đi, nếu có chuyện gì thì hét lớn lên gọi bọn tôi.”
Cô gái tóc dài cũng tò mò trong phòng có gì, nhưng cô ta lại càng sợ con mắt lấp ló sau rèm cửa hơn, vì vậy đã lập tức gật đầu khi nghe anh nói.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tợt. Cô ta không đam mê nhiệm vụ ẩn hay vật phẩm cao cấp, chỉ cảm thấy nếu mình có được thì là số mình hên, còn nếu không có thì cũng chẳng cưỡng cầu. Nguyện vọng lớn nhất của cô ta chính là vượt ải an toàn, mong rằng tương lai sẽ có ngày mình thoát khỏi trò chơi rác rưởi này.
Tống Dư Ngộ leo lên thang, gộp ba bước thành hai bước. Nhưng anh chỉ mới leo lên được một nửa thì đã ngửi thấy mùi hôi tỏa ra từ trong phòng, suýt nữa đã bước hụt do mùi hôi quá nồng nặc. Anh bám chắc vào thang, sau đó nín thở, khom lưng, mua một chiếc mặt nạ phòng độc từ cửa hàng ác mộng và đeo vào.
Khoảnh khắc đeo mặt nạ phòng độc vào, anh tưởng như cả thế giới ngập tràn mùi thơm. Lúc này anh mới dám leo lên tiếp.
Trong phòng, Thời Kim Lam quan sát cái xác bé nhỏ nằm bên cạnh cửa một lúc lâu mà chẳng nói gì. Thi thể diện chiếc quân yếm xúng xính đã thối rữa và sinh dòi. Cái xác nằm sõng soài dưới mặt đất và mưng mủ tùm lum. Mùi hôi nồng nặc lan tỏa khắp phòng.
Dù vậy, cánh cửa vẫn đóng kín mít không để lộ bất cứ khe hở nào, khiến cho người bên trong không thể đi ra mà ngay cả mùi hôi cũng chẳng truyền ra ngoài được. “Chị gái, chị đang nhìn gì thế?” Một giọng nói đột nhiên vang lên làm Thời Kim Lam hoàn hồn.
Cô quay đầu nhìn cậu bé đang lẳng lặng đứng bên cạnh rèm cửa. Trên môi cậu ta vẫn là nụ cười hung ác đó, nhưng lần này gò má cậu ta chẳng còn trắng nõn nà, đáng yêu hay đầm đìa máu như trước nữa, mà lại bầm tím một mảng và hiện rõ dấu bàn tay.
“Chị đang thơ thẩn thôi.” Thời Kim Lam đáp.
Câu trả lời của cô khiến cậu bé khá bất ngờ. Cậu ta lại hỏi: “Chị không nhìn thấy cái gì đó hả?” “Chị nên nhìn thấy cái gì?” Thời Kim Lam hỏi ngược lại. Cậu bé không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô như thể muốn nhìn ra dấu hiệu cô đang nói dối. Thế nhưng nét mặt của cô lại quá bình tĩnh, cậu ta nhìn mãi mà chẳng nhận ra điều gì.
Cậu ta đổi câu hỏi khác, “Chị tới đây để làm gì?”
Thời Kim Lam xoay người vén rèm cao hơn, để ánh nắng ban mai lùa nhiệt độ ấm áp vào ô cửa sổ và tràn vào phòng. Thấy cô vén rèm, cậu bé vội co ro người vào một góc tối, chỉ để lộ cái đầu và đôi mắt lúng liếng nhìn chằm chằm cô.
“Đương nhiên là để tìm em.” Thời Kim Lam trả lời.
“Tìm em làm gì cơ?” Cậu bé lại hỏi tiếp.
“Em lấy đâu ra lắm câu hỏi vậy?” Thời Kim Lam liếc nhìn cậu bé, sau đó giơ tay xoa cằm trông như đang suy xét. Cô cất giọng đe dọa: “Tìm em để đánh em một trận, có được không?”
Cậu bé bỗng nhớ lại chuyện tối qua, thế là sắc mặt lập tức cứng đờ. Dù vậy cậu ta vẫn rúc người sau tấm rèm, ánh mắt dần trở nên ai oán, “Sao trên đời lại có người phụ nữ ác độc như chị chứ?”
Thời Kim Lam lấy chiếc gương ma thuật ra và soi mặt mình, sau đó cô cất giọng đọc lời thoại kinh điển của mụ hoàng hậu ác độc trong câu chuyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết: “Gương ma thuật ơi gương ma thuật à, ai là người phụ nữ ác độc nhất thế giới?”
Mặt gương hiện ra khuôn mặt của Thời Kim Lam.
Tống Dư Ngộ: “...”
Cậu bé: “...' Sao lại có người có thể thừa nhận việc mình là người phụ nữ ác độc nhất thế giới một cách thản nhiên như thế nhỉ?
Khóe miệng cậu bé giật giật, dù vậy cậu ta lại chẳng dám hỏi linh tỉnh bởi cậu ta biết người phụ nữ ác độc trước mặt mình là một người nói được làm được. Nếu cậu ta lỡ lời làm cô phật lòng thì chắc chắn cô sẽ đánh cậu ta một trận no đòn.
“Em muốn tìm chị gái mình đúng chứ? Chị sẽ dẫn em đi tìm, chịu không?” Thời Kim Lam thấy cậu ta tủi thân trốn sau tấm rèm, buông lời đề nghị.
Hai mắt cậu bé sáng lên, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên ảm đạm, “Nhưng mà chị gái không muốn gặp em...” Thời Kim Lam hơi nhướn mày, “Sao cô ta không muốn gặp em? Em đã làm gì chọc giận chị mình à?” “Làm gì có!” Cậu bé lập tức phủ nhận hệt như chú mèo bị dẫm phải đuôi.
Phủ nhận xong, cậu ta lại ủ rũ gục đầu xuống, tiếp tục co người sau tấm rèm và nhăn nhó gương mặt bầm tím rầu rĩ, “Chị gái... Chị gái bảo em không được ra ngoài... Chị ấy dặn em không được lên tiếng cho dù là ai tới...
Kể từ đó... Em không còn gặp lại chị gái nữa. Em muốn đi tìm chị... Nhưng lại không tìm thấy chị...”
Lời nói đứt quãng khiến cậu bé giống y hệt chú cún nhỏ bị chủ bỏ rơi. Cậu ta gục đầu xuống trông vô cùng đáng thương.
Một suy đoán lóe lên trong đầu Thời Kim Lam. Cô đi tới và ngồi xổm bên cạnh cậu bé, nâng cằm cậu ta lên để cậu ta đối mặt với mình.
Cậu bé hoảng sợ trước hành động của cô nên chưa kịp nghĩ gì thì đã vội bỏ trốn. Nhưng vì sau lưng chỉ có vách tường nên cậu ta chẳng thể trốn đi đâu được, chỉ đành cứng người nhìn thẳng vào mắt Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam hỏi: “Trước khi chị gái dặn em phải yên ở trong phòng thì đã có chuyện gì xảy ra tại căn biệt thự này?”
Trước ánh mắt của cô, cậu bé chẳng biết nên trốn vào đâu, nhưng cậu ta cũng không dám nói dối nên cứ ngập ngừng mãi: “Có... Có một nhóm người đến ở nhờ... Em đã nhìn thấy bọn họ qua khung cửa sổ, bọn họ mưa xối ướt như chuột lội... Em còn thấy ông quản gia chuẩn bị bữa tối cho bọn họ... Nhưng tối đó quản gia lại không mang cơm tối tới cho em...
Em... Em không ngủ được nên âm thâm lẻn ra khỏi phòng và đi tìm chị gái... Nhưng lại nghe thấy... Nghe thấy bố mẹ cãi nhau với nhóm người kia... Chị gái dặn em trốn trong phòng... Không được mở cửa cho bất kỳ al.... Cậu ta vẫn nhớ kỹ lời chị dặn nên cứ ở yên trong phòng, nhưng mãi mà cậu ta chẳng thấy chị mình đến.
Cậu ta đợi trước cửa, dù lạnh dù đói nhưng chẳng dám đi ra ngoài vì chị mình chưa tới gọi.
Cậu ta cứ chờ mãi, chờ mãi, chờ cho tới tận bây giờ, chờ đến khi lại có một nhóm du khách khác tới ở nhờ biệt thự, vậy mà chẳng hề gặp lại chị gái.
Thời Kim Lam quay đầu nhìn lại Tống Dư Ngộ, thấy anh gật đầu ra hiệu anh đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn.
Phía sau cánh cửa này chẳng có quái vật kinh dị, cũng chẳng có châu báu khiến người ta thèm thuồng chảy nước dãi, mà chỉ có một cái xác bé xíu.
Thật ra Thời Kim Lam đã suy đoán được đại khái bối cảnh của màn chơi lần này trước khi bước vào phòng rồi. Và cuối cùng thì hiện tại cô cũng đã có thể xâu chuỗi những manh mối lộn xộn ấy thành một mạch hoàn chỉnh.
Người chơi sắm vai du khách là những kẻ xâm nhập căn biệt thự này. Đối với những hồn ma còn vấn vương trong biệt thự thì bọn họ mới chính là quái vật đáng sợ.
Trong một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ, đã từng có một gia đình bốn người, một quản gia và vài người hâu khác sống ở căn biệt thự này. Nhưng bỗng một ngày nọ, có một nhóm người tự xưng là du khách mắc mưa đến gõ cửa xin ở nhờ.
Trước hoặc sau khi bước vào biệt thự, trong lòng bọn họ nảy sinh ác ý nên đã sát hại quản gia và cặp vợ chồng sở hữu biệt thự. Chị gái của cậu bé phát hiện nhóm người ở nhờ là một lũ ác ma nên đã nhốt em mình vào phòng và dặn cậu bé không được lên tiếng để tránh bị lũ ác ma phát hiện. Nhưng không lâu sau đó chính cô chị cũng bị sát hại, hơn nữa còn bị phanh thây và nhét vào tủ lạnh. Cậu em trai không đợi được chị trở về nên đã chết đói trong phòng, cuối cùng hóa thành một hồn ma.
Hai chị em oán hận những kẻ đã xâm nhập căn biệt thự cho nên mỗi khi có người chơi bước vào màn chơi, bọn họ luôn coi những người chơi là lũ ác ma đáng sợ. Mà cách tốt nhất để không bị ác ma giết chết đó chính là giết ngược lại ác ma.
Thời Kim Lam vỗ lên đầu cậu bé, sau đó lặng lẽ thì thâm gì đó bên tai cậu ta. Cậu bé ngẩng đầu nhìn theo cô đứng dậy rời đi, khuôn mặt sưng tấy thoáng qua vẻ ngờ vực.
Thời Kim Lam vẫy tay với cậu ta, “Lát nữa gặp lại.”
Cậu bé không đáp lời.
Thời Kim Lam leo xuống thang và cất thang vào túi đồ. Cô gái tóc dài bước tới với ánh mắt hiếu kỳ, “Trong căn phòng đó có gì thế?” Thời Kim Lam kể lại những gì mình thấy trong phòng cho cô ta nghe. Cô gái tóc dài nghe xong thì chỉ biết câm lặng mím môi một hồi lâu.
Lát sau, cô ta lúng túng nói: “Tự dưng bọn họ lại xây một căn biệt thự xa hoa như vậy ở nơi hẻo lánh thế này làm gì chứ?”
Tống Dư Ngộ đưa mắt nhìn sang, chậm chạp tiếp lời: “Cô cảm thấy nạn nhân có tội à?”
Cô gái tóc dài cứng họng.
Phải ha, những người sống trong biệt thự có tội không? Bọn họ chẳng làm gì sai cả.
Bọn họ không sai khi xây biệt thự trong núi, cũng chẳng sai khi cho người lạ vào nhà trú mưa.
Mà kẻ thật sự có tội chính là lũ ác ma kia. Thời Kim Lam tháo mặt nạ phòng độc, liếc nhìn hai người, “Đi thôi” Nhiệm vụ ẩn của Tống Dư Ngộ đã được hoàn thành theo một cách khó tin, nhưng tiến độ nhiệm vụ ẩn của Thời Kim Lam lại chỉ mới 37%. Cô cảm thấy để hoàn thành nhiệm vụ thì cô phải nói chuyện với ma nữ mới được. Ba người rời đi men theo con đường lát đá. Nhưng trong góc tối, có một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn theo bóng lưng khuất dần của bọn họ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa sổ rộng mở.
xx**% 83 xx**%