C84
C84C84
CHƯƠNG 84: Bảy ngày bảy đêm (20)
Sau khi rời khỏi căn phòng bị khóa, Tống Dư Ngộ vẫn lựa chọn tách ra khỏi Thời Kim Lam để hành động riêng lẻ như trước.
Trước lúc anh rời đi thì đã thấy người đàn ông râu ria bước vào phòng bếp, thâm đoán có lẽ ông ta đã phát hiện “cô gái mặc quần da” không phải cô gái mặc quần da. Nhưng khi anh trở vê thì chưa có chuyện gì xảy ra, chẳng biết bọn họ đang âm mưu gì trong lòng.
Tống Dư Ngộ vô cùng hứng thú với kỹ năng cá nhân của cô gái tóc xoăn. Nhưng phiền phức là kể từ đêm qua, cô ta và người đàn ông râu ria cứ bám sát lấy nhau.
Sau vài lần tiếp xúc ít ỏi, anh có thể nhận ra người đàn ông râu ria hành xử vừa gan dạ vừa cẩn thận. Loại người như ông ta rất khó đối phó, đặc biệt là khi mọi hành động của ông ta trong màn chơi đều có mục đích rõ ràng và có giới hạn.
Nếu người đàn ông râu ria không tách khỏi cô gái tóc xoăn thì anh sẽ không có cơ hội ra tay.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Dư Ngộ hơi lóe lên.
Anh bước vào phòng khách thấy bên trong trống không, chẳng thấy người đàn ông râu ria, cô gái tóc xoăn, người đàn ông lịch thiệp và “cô gái mặc quân da” đâu.
Anh nghĩ ngợi một hồi rồi đi ngang qua vườn hoa, bắt gặp những đóa hoa hải đường ngước nhìn ánh mặt trời đang nở bung cánh hoa rực rỡ trong vườn, màu đỏ hồng bắt mắt hút trọn tâm mắt của người nhìn.
Tống Dư Ngộ ngửi thấy hương hoa thấp thoáng nên ngoái đầu tìm kiếm, nhưng anh không tìm thấy nơi tỏa ra hương thơm, chỉ thấy khắp vườn hoa trông mỗi một loại hoa hải đường.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.
Anh đang định bước về phía vườn hoa thì đột nhiên có người gọi tên anh. Anh quay đầu nhìn lại thấy cô gái tóc xoăn đang nhai kẹo cao su.
Cô ta đứng một mình trong sân, chẳng biết người đàn ông râu ria đã đi đâu. Cô ta thổi kẹo cao su thành một quả bong bóng to, sau khi bong bóng vỡ thì cô ta lại đảo miếng kẹo trong miệng nhai tiếp.
“Cậu đẹp trai sao đứng ở đây một mình thế?” Cô gái tóc xoăn vén lọn tóc quấn quanh tay.
Cô ta ăn mặc rất phong phanh, bên trong là áo bó sát, bên ngoài là áo khoác mỏng manh.
Cô ta trang điểm lộng lẫy, trông dáng vẻ hiện giờ chẳng còn chật vật như đêm qua. Nếu Tống Dư Ngộ chưa từng chứng kiến cảnh tượng cô ta hoảng sợ ngồi bệt xuống đất thì có lẽ anh sẽ nhầm tưởng cô ta không sợ màn chơi lần này thật.
Anh híp mắt, xoay người toan bỏ đi, khiến cho nụ cười giả tạo trên mặt cô gái tóc xoăn lập tức cứng đờ lại. Nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã điều chỉnh biểu cảm của mình lại, vội vàng cất tiếng: “Anh trai nhỏ, cậu chạy nhanh thế làm gì? Tôi chỉ muốn tâm sự với cậu thôi mà, trao đổi manh mối ấy.”
Nghe cô ta nhắc tới manh mối, Tống Dư Ngộ thoáng dừng bước chân. Anh quay người lại, trên mặt tỏ rõ thái độ mất kiên nhẫn: “Trao đổi thế nào?”
Nụ cười trên mặt cô gái tóc xoăn ít đi vài phần giả dối. Cô ta khoanh tay trước ngực, chậm chạp nói: “Cùng chơi một trò chơi nhỏ nhé. Chúng ta sẽ hỏi nhau một câu hỏi, người được hỏi phải trả lời thật lòng, nếu không muốn trả lời thì có thể im lặng.” Tống Dư Ngộ nhìn vào mắt cô ta, “Cô bị ảo truyện à? Sao tôi biết được cô đang nói thật hay nói dối?”
Nói rồi anh lại bật cười khinh khinh: “Tôi không tin tưởng cô."
Sắc mặt cô gái tóc xoăn tái mét. Cô ta nhìn chằm chằm Tống Dư Ngộ, gương mặt co giật một cách bất thường như thể đang kiềm chế cơn giận. Sau đó chẳng biết cô ta đã nghĩ tới điều gì mà lại tự hạ hỏa, nở nụ cười lạnh tanh: “Vậy cậu muốn trao đổi thế nào?”
“Cô phải chứng minh được độ uy tín của thông tin mà cô cung cấp. Đương nhiên tôi cũng sẽ làm tương tự” Tống Dư Ngộ đề ra phương án giải quyết.
Cô gái tóc xoăn nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, “Chứng minh kiểu gì?”
“Cô thuật lại cách mình tìm ra manh mối để tôi làm theo thử. Tôi có thể làm được, còn cô?” Tống Dư Ngộ liếc nhìn cô ta, trông như thể chỉ cần cô gái tóc xoăn nói không được thì anh sẽ lập tức xoay người bỏ đi.
Cô gái tóc xoăn nghiến răng, “Được.”
Tuy nhiên ánh mắt của Tống Dư Ngộ vẫn vô cùng cảnh giác, cứ như sợ cô ta sẽ lừa mình.
Cô gái tóc xoăn tưởng như toàn bộ sự kiên nhẫn của cả đời mình đã hao hết trong giờ phút này. Bây giờ không chỉ sườn mặt mà cả khóe mắt cô ta cũng bắt đầu co giật.
Trông cô ta cứ điên điên khùng khùng khiến Tống Dư Ngộ thấy lạ, anh bỗng nhớ tới hành động ân cần và lời nói trêu ghẹo của cô ta đêm qua.
Anh có suy đoán.
Rằng kỹ năng cá nhân của cô gái tóc xoăn không chỉ giúp cô ta có thể nhìn thấy vận may của người khác, mà còn có thể cướp đoạt vận may của họ, vì vậy cô ta mới tỏ thái độ khinh thường Thời Kim Lam. Vào đầu màn chơi, cô ta muốn lập nhóm cùng anh không phải vì cảm thấy anh đáng tin cậy, mà là vì cô ta muốn cướp đoạt vận may của anh.
Tống Dư Ngộ nhớ lại trải nghiệm hai màn chơi trước đó của mình, cảm thấy bản thân cũng có phải con cưng của ông trời đâu.
Mặc dù trong lòng đang lo nghĩ trăm điều nhưng nét mặt anh vẫn lạnh tanh, anh nói: “Vậy bắt đầu đi, cô trước."
Anh đưa tay ra dấu mời cô gái tóc xoăn đi trước. Cô gái tóc xoăn nhoẻn miệng nở nụ cười xinh đẹp nhưng cứng nhắc một cách lạ kỳ, “Được, đi theo tôi.”
Tống Dư Ngộ đút hai tay vào túi, thong thả đi theo sau cô ta cứ như thể chẳng sợ mình bị đưa vào hang cọp. Thời Kim Lam và cô gái tóc dài vào biệt thự, đi tới hành lang có công tắc nguồn điện. Sàn nhà ướt đẫm đọng những vũng nước lớn, dường như cơn mưa tầm tã tối qua đã gây ra hậu quả này.
Trong không gian tối om có lẫn vài tia sáng mờ len lỏi từ cánh cửa sắt bên ngoài hành lang vào, hắt lên những giọt nước đọng trên mặt đất.
Hai bên công tắc nguồn điện trên vách tường có hai ngọn đèn khẩn cấp, nhưng không biết có phải đã hỏng rồi hay không mà tối qua khi Thời Kim Lam và ông quản gia tới đây thì đèn không sáng.
Cô nhìn kỹ lại, xác định đây không phải loại đèn dầu giống trong phòng ngủ.
Cô gái tóc dài đang khéo léo né tránh vũng nước lớn dưới sàn, thấy cô nhìn chằm chằm ngọn đèn trên tường thì hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì thế?”
Cô ta vẫn còn nhớ ông quản gia cầm đèn dầu ngày hôm qua. Kể từ khi ông ta đột nhiên biến mất trong phòng khách thì không thấy ông ta xuất hiện lại, không biết là do ông ta đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống hay đang trốn trong góc lén theo dõi các người chơi và chỉ xuất hiện trong một thời điểm nhất định.
Thời Kim Lam nói: “Bật công tắc nguồn điện lên đã, nếu không đêm nay lại tối om.”
Cô gái tóc dài nhìn một hàng công tắc nguồn điện thẳng tắp, do dự hỏi: “Bây giờ mới bật công tắc thì còn tác dụng không?”
Hơn nữa trong màn chơi loại hình kinh dị, buổi tối sao có thể sáng sủa chứ? Có khi dù bây giờ cô ta bật công tắc thì đến tối công tắc lại sập cho coi. Thời Kim Lam không trả lời. Cô đứng trước công tắc nguồn điện, xem thử từng cái ứng với căn phòng nào. Cô gái tóc dài không biết cô đang nghĩ gì, lại chẳng nhìn ra manh mối từ đống công tắc nguồn điện nên bèn quay đầu quan sát hành lang. Hành lang này được thiết kế một chiều nên chỉ có một lối vào, nếu có ai ở bên ngoài đóng cửa lại thì...
Suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu cô ta thì cô ta đã liếc thấy một bóng người từ khóe mắt. Cô ta chưa kịp nhìn rõ đó là ai thì đã nghe thấy âm thanh loảng xoảng, tiếp đó là cánh cửa rộng mở bị đóng sầm lại.
Cánh cửa đóng lại khiến bóng tối bao trùm khắp nơi.
Cô gái tóc dài hoảng loạn mất bình tĩnh, “Vãi!"
Cô ta vội vàng chạy tới trước cửa và dùng sức kéo then cài cửa, nhưng lại phát hiện then cài cửa đã bị khóa cứng từ bên ngoài nên không nhúc nhích! Cô gái tóc dài tức giận chửi âm lên, “Tên ngốc nào lén lút chơi bẩn thế? Dám nhốt bọn này ở đây! Khốn nạn!” Thời Kim Lam đẩy toàn bộ công tắc nguồn điện lên, âm thanh lùng bùng vang lên trong hành lang hẹp vắng khiến cô gái tóc dài nổi da gà. Cô ta bỗng cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo đến lạ, vô thức dựa lưng vào cửa nhưng lại càng thấy lạnh hơn.
Cô ta không chịu được cái lạnh thấu xương này nên vội vàng nhấc chân bước về phía Thời Kim Lam vừa bật công tắc nguồn điện, đồng thời khẽ gọi: “Cô... Cô đâu rồi? Tôi qua đó tìm cô nhé?”
Thời Kim Lam đang định lên tiếng thì có một giọng nói cắt ngang: “Ở đây”
Giọng nói ấy nghe giống cô đến mức cho dù Tống Dư Ngộ ở đây thì cũng chưa chắc đã phân biệt thật giả được. Thời Kim Lam nhớ tới chuyện cô gái mặc quân da đã gặp đêm qua, bàn tay đang siết chặt đèn khẩn cấp bỗng khựng lại. Cô không rút tay về, nhưng cũng không bật đèn để đánh rắn động cỏ, mà lại lặng lẽ lục tìm điện thoại trong túi.
Cô muốn xem thử con ma ngu ngốc nào đang giả danh bố đây.
Cô gái tóc dài không biết vừa có thêm một con ma xuất hiện nên vẫn tiếp tục mò mẫm bước qua nương theo tiếng gọi, chẳng mấy chốc cô ta đã sờ trúng một bàn tay. Cô ta nắm tay áo của kẻ kia, vô thức dựa sát vào người bên cạnh thì chợt phát hiện nhiệt độ trên tay áo thấp đến bất thường.
Phản ứng đầu tiên của cô ta là nghi ngờ, vì vậy cô ta đã Sờ soạng quân áo của mình thử, nhưng nhiệt độ ấm áp và cảm giác mềm mại đã vô hình trung tạo nên sự đối lập rõ rệt với cái lạnh buốt giá trước đó. Cô gái tóc dài cứng người giữ chặt tay áo của ma nữ, phải dùng hết sức bình sinh thì cô ta mới kìm được tiếng thét chói tai đang kẹt trong cổ họng mình.
Cô ta thở hổn hển định thu tay về, nhưng cô ta sắp sửa buông tay áo ra được thì đột nhiên có một bàn tay lạnh như băng giữ chặt cổ tay cô ta lại.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô ta, tiếng nỉ non thân thiết hệt như người yêu, “Cô định đi đâu vậy?” Hơi thở buốt giá phả vào tai cô gái tóc dài khiến cô ta không chịu được việc ma nữ tiếp cận mình nên la toáng lên. Cô ta giơ tay lên, vung nắm đấm về phía trước. Động tác bất ngờ của cô ta khiến ma nữ không kịp phản ứng, thành ra bị cô ta đấm trúng. Gương mặt với làn da mát lạnh tiếp xúc thân mật với nắm đấm của cô gái tóc dài, sau cùng nghiêng lệch sang một bên trông vô cùng đáng thương. Thời Kim Lam mở đèn pin điện thoại, trùng hợp nhìn thấy cảnh ma nữ bị đấm lệch đầu đứng thẫn ra tại chỗ. Mà hiện giờ gương mặt của ma nữ trông chẳng khác gì cô.
Cô gái tóc dài còn chưa lấy lại bình tĩnh sau trải nghiệm kích thích vừa rồi, cô ta hét lên vài tiếng liên tiếp rồi siết chặt nắm đấm. Ma nữ với khuôn mặt của Thời Kim Lam bị đấm lệch đầu, tiếp đó lại bị đánh sưng mặt, lõm cằm... Hôn ma bị nắn bóp trông cứ như làm bằng cao su.
Thời Kim Lam: ”...”
Chứng kiến một người trông y hệt mình bị đánh đúng là một trải nghiệm kỳ lạ.
Cô khẽ ho vài tiếng, đồng thời cô gái tóc dài cũng ra đòn cuối cùng.
Huychl Ma nữ bị đánh ngã nhào xuống đất, mắt trợn ngược, miệng méo mó, trông khổ sở khó tả, gương mặt cũng theo đó mà nhăn nhó bất thường.
À thì... Sao không đánh hỏng cái bản mặt đó luôn đi nhỉ?
Cô gái tóc dài thở hổn hển, bỗng nhận ra có luồng sáng xung quanh nên híp mắt nhìn sang. Khi bắt gặp biểu cảm khó tả của Thời Kim Lam, cô ta lập tức khựng lại. Thời Kim Lam chậm chạp bước tới, giơ chân đá ma nữ dưới đất. Ma nữ không hề nhúc nhích, trông cứ như đã chết lần hai.
Thời Kim Lam nhìn sang cô gái tóc dài, khéo léo lựa lời: “Cô khỏe quá ha..."
Đương nhiên người bình thường sẽ không thể khỏe cỡ đó, mà chỉ có thể là do kỹ năng cá nhân hoặc cô gái tóc dài đã sử dụng vật phẩm giúp gia tăng sức lực của mình. Cô gái tóc dài bỗng nấc một tiếng rồi òa khóc. Thời Kim Lam đột nhiên cảm thấy tội lỗi tràn trê khi lúc nấy cô không lên tiếng gọi cô ta. Nhưng nghĩ lại thì nếu khi đó cô lên tiếng phản bác tiếng gọi của ma nữ thì biết đâu người bị đấm lúc này chính là cô không chừng. Cô vỗ vai an ủi cô gái tóc dài, cô ta lập tức giữ chặt tay cô và xoa nắn. Sau khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, cô ta lại òa lên khóc và ôm chặt lấy Thời Kim Lam.
xx**% 84 xx**%