Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 311

Người chơi được chính phủ huấn luyện đều phải đọc một lượng lớn tài liệu về văn hóa dân gian. Nhờ vậy, kiến thức của họ về những truyền thuyết dân gian vượt xa so với người chơi bình thường.

Thực ra thì, ai cũng từng nghe qua những khái niệm như Hoàng Tuyền, Vong Xuyên. Vậy nên khi Tề Vĩnh Dật vừa nhắc đến, mọi người gần như lập tức gật đầu, công nhận sự so trùng đến kỳ lạ giữa dòng sông dưới chân họ và truyền thuyết về Vong Xuyên.

Theo ghi chép cổ, nước sông Vong Xuyên có màu vàng đục như máu, từng đợt sóng ngầu bọt lăn tăn cuồn cuộn, bên trong là vô số oan hồn, dã quỷ không thể siêu sinh. Chính vì vậy, giữa sông mới có cầu Nại Hà – nơi linh hồn bắt buộc phải đi qua. Nhưng để qua được, phải uống canh Mạnh Bà, đoạn tuyệt tiền kiếp, mới được đầu thai.

Những kẻ cố chấp không chịu uống canh, cố tình bơi qua sông, sẽ mãi mãi biến thành những linh hồn lang thang không nơi nương tựa, bị mắc kẹt trong chính nước sông mình muốn vượt.

Chiếc đò đơn độc là con đường duy nhất để những linh hồn ấy cập bờ.

Nếu người chơi không may bị kéo xuống khỏi thuyền, họ sẽ thay thế vị trí cho một vong hồn, trở thành kẻ thế thân… vĩnh viễn không thể quay về.

Mộng Vân Thường

Du Kinh Mộng chau mày: "Vậy thì… mấy chuyện này liên quan quái gì đến tàu cướp biển? Đáng lẽ gọi là đò Vong Xuyên mới đúng chứ?"

Âu Văn Đống thản nhiên: "Không phải mấy con quỷ cướp thuyền cũng giống hải tặc à?"

Du Kinh Mộng nghẹn họng: "…"

Ừ thì… nói vậy cũng có lý.

Lê Tri lên tiếng, giọng không hề d.a.o động: "Vòng hai lũ quỷ sẽ tấn công dữ dội hơn. Tiểu Tề ngồi chéo với tôi, tôi với Trì Y canh bên trái, Tiểu Tề với Âu Văn Đống lo bên phải. Bảo vệ hai bên thành tàu cho chắc, đừng để nó lật."

Tất cả đồng loạt gật đầu. Mỗi người đều hiểu, chỉ cần một sơ suất nhỏ, họ sẽ bị kéo xuống nước.

Du Kinh Mộng trịnh trọng đưa cái chân ghế bị gãy của mình cho Tề Vĩnh Dật như thể đang giao báu vật quốc gia.

Tiếng nước lại vang lên, đò bắt đầu rẽ sóng lao về phía trước, làn sương trắng dày đặc từ hai bên tràn tới. Nước sông màu vàng đục tung bọt, mùi tanh nồng nặc táp thẳng vào mặt, khiến ai nấy đều phải nín thở.

Người lái đò lại lặng lẽ xuất hiện ở đầu thuyền, mái chèo bắt đầu khua nước. Bóng lưng ông ta lặng im, mơ hồ như một phần của sương mù.

Chưa đi được bao xa, mặt sông đã lặng lẽ dậy sóng. Từng bóng đen lố nhố trồi lên từ lòng sông, vô số cô hồn dã quỷ bao vây lấy chiếc đò bé nhỏ. Chúng gào thét, rít lên, móng vuốt vươn ra, lao lên như muốn xé toạc mọi thứ.

Lê Tri lại bắt đầu màn trình diễn của mình.

Khán giả nín thở dõi theo, rồi lập tức bùng nổ:

[Đại lão ra tay rồi! Quỷ run đi!]

[Mỗi lần chị Tri động tay là tụi quỷ phải gọi mẹ luôn á.]

[Tri Tri đá một cái, quỷ bay 10 mét.]

Sự góp mặt của Tề Vĩnh Dật khiến sức mạnh toàn đội tăng vọt. Âu Văn Đống nhanh chóng phát hiện ra một sự thật chua chát: hình như bên phải không cần đến mình. Một mình Tiểu Tề cũng đủ sức đập tan mọi thứ tiến lại gần.

Âm thanh xác quỷ bị đánh rơi xuống sông vang lên không ngớt, từng cơn sóng quỷ m.á.u me lẫn nước sông cuốn qua, chiếc đò bị nhấc bổng rồi lại dập mạnh xuống, nước tràn vào ồ ạt. Chẳng mấy chốc, mặt sàn đã ngập đến mắt cá.

Lê Tri quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao. Cô chộp lấy cái đầu lâu đang ló lên mép thuyền, xoay mạnh một phát, “rắc” – âm thanh giòn tan như bẻ gãy cổ gà. Không hề do dự, cô đưa cái đầu lâu cho Trì Y:

"Dùng cái này múc nước."

Trì Y cầm cái đầu lâu, mặt trắng bệch: "…"

Cái đầu lâu cạn lời: "…"

[Huhu con quỷ này c.h.ế.t không nhắm mắt.]

[Chết không sợ, chỉ sợ mất phẩm giá.]

Quỷ không đầu lao tới như phát điên, nhưng chưa kịp làm gì thì bị Lê Tri tung một cú đá, bay thẳng xuống sông như bao cát.

"Chắc sắp tới bờ rồi." Lê Tri nhíu mày, ước lượng thời gian. "Càng gần bến, quỷ sẽ càng hung hãn. Cẩn thận."

Tề Vĩnh Dật gật đầu, hét lớn: "Biết rồi!"

Người lái đò ở đầu thuyền vẫn lặng lẽ chèo. Mỗi cú chèo, chiếc đò lại lao nhanh hơn giữa màn sương dày đặc.

Trì Y vừa dùng đầu lâu múc nước, vừa cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Lạ quá, Tri Tri à… Sao cảm giác lũ quỷ lần này yếu hơn vòng trước?"

Theo lý, càng gần bờ, quỷ sẽ càng tấn công dữ dội hơn. Nhưng lần này, chúng lại yếu ớt đến kỳ lạ. Thậm chí còn không thấy bóng dáng cầu cảng đâu cả.

Tiếng nước ào lên, mái chèo khua mạnh. Người lái đò tiếp tục lao thẳng về phía trước, tốc độ mỗi lúc một nhanh. Sương trắng che kín lối, chẳng ai còn biết phương hướng ở đâu.

Bỗng, Lê Tri đứng bật dậy. Chiếc đò nghiêng hẳn sang một bên như muốn hất cô xuống, nhưng cô giữ thăng bằng một cách hoàn hảo, bước thẳng về phía đầu thuyền. Cô không nói lời nào, chỉ siết chặt cổ người lái đò từ phía sau, giật mạnh về sau.

Chiếc nón tre rơi xuống.

Một khuôn mặt thối rữa hiện ra – mùi xác c.h.ế.t lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến người ta buồn nôn. Trên gương mặt đó, giòi bọ bò lúc nhúc, lũ kiến gặm từng mảng thịt lở loét, con mắt lồi ra như sắp rớt xuống.

Không một giây chần chừ, Lê Tri giật phắt cây chèo trong tay lão, rồi tung một cú đá hất xác xuống sông.

Dòng nước dưới chân đột ngột nổi sóng.

Lũ quỷ vẫn lởn vởn quanh thuyền, không còn bao nhiêu, nhưng trên mặt chúng lại hiện rõ nụ cười khoái chí kỳ dị.

Lê Tri nắm lấy cây chèo, không nói không rằng, bắt đầu chèo ngược lại, hướng về nơi họ đã khởi hành.

Trì Y hét lên: "Tri Tri!"

Lê Tri không quay đầu: "Giữ chặt mép thuyền."

Bình Luận (0)
Comment